Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1000: Ôi, nước mắt 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ban đêm đi lại một mình trong hoàng cung đúng là hành động mạo hiểm, nhưngPhạm Nhàn hiểu rõ, nếu theo lý thuyết thông thường, khi màn đêm sâu thẳmtĩnh lặng nhất, đó mới là lúc lực lượng bảo vệ trong cung thực sự nghiêm ngặtnhất.Tuy giờ đã là buổi tối, nhưng trong cung vẫn còn rất nhiều người chưa ngủ, đilại trong màn đêm ngoài dự kiến của mọi người mới thật sự an toàn.Mục tiêu của y là một góc của hoàng thành, gần khu vực Hoán Y phường nằmbên cạnh chín cây tùng. Khu vực này vẫn nằm trong phạm vi hoàng thành, lànơi ban đầu xây dựng Hoán Y cục, chỉ có điều sau này số lượng thái giám trongcung ngày càng gia tăng, dọc theo khu vực Hoán Y cục đã xây thêm không ítnơi ở, dần dần trở thành khu vực cư trú của các thái giám.Khu vực Hoán Y Phường cũng có lối ra khỏi cung, mặc dù vẫn được lực lượngcấm quân canh gác, nhưng dù sao đó là cũng nơi thái giám và cung nữ chungsống, không khí rất phức tạp, canh gác lỏng lẻo hơn so với những nơi khác rấtnhiều, những vị đại thần mạo hiểm đưa vật phẩm cho Hoàng phi trong cungthường xuyên đi qua đường này.Phạm Nhàn liên hệ với Sấu Phương cung, cơ bản cũng là đi theo con đườngnày.Nhưng tối nay không phải y muốn trốn khỏi cung hoàng cung, mà là muốn gặpmột người.Gặp Hồng Trúc.o O oQuy hoạch kiến trúc xung quanh Hoán Y phường cực kỳ lộn xộn và vô tổ chức,giữa bức tường cung cao chót vót và những bức tường màu đỏ chót bên trongkhông biết đã xây bao nhiêu căn nhà, cả một mảng lít nha lít nhít. Ánh sáng banđêm chiếu xuống khiến nơi đây trở nên âm u, hệt như một khu vực nghèo khổcủa kinh đô. So với những cung điện lộng lẫy uy nghi của các quý nhân, nơi đâycó vẻ bần hàn, nhưng lại không mang bầu không khí cô đơn đến đáng sợ nhưthâm cung.Hoàng gia Khánh Quốc quản lý các thái giám cực kỳ khắt khe. Trong rất nhiềuquy định, có một điều luật nghiêm cấm tuyệt đối không cho phép thái giám muanhà ở ngoài cung. Một mặt là để đảm bảo an toàn cho các vấn đề riêng tư củacác quý nhân bên trong cung và thuận tiện cho việc kiểm soát của lực lượngcấm quân thị vệ. Mặt khác cũng nhằm mục đích ngăn chặn việc các thái giámcó điều kiện mua nhà ở ngoài cấu kết với các quan lớn trong triều.Nhưng những đại thái giám có thân phận, trên tay không bao giờ nhiều tiền bạc.Đã không thể mua nhà ở ngoài, bọn họ chỉ có thể bỏ tiền của vào nơi mình đangsống. Vì vậy, tại tuy Hoán Y Phường có vẻ giống như một khu dân nghèo,nhưng người ta vẫn có thể tìm thấy mười mấy ngôi nhà hoành tráng nổi bật.Những đại thái giám lớn sống trong những gian nhà riêng biệt của mình, ngạonghễ giữa khu Hoán Y phường náo nhiệt.Đêm đã khuya, sau khi đã sắp xếp xong mọi việc ở Đông cung, Hồng Trúc quỳgối từ biệt với Hoàng hậu và Thái tử rồi dẫn theo vài tiểu thái giám thân cận đivề phía Hoán Y phường.Còn chưa đi xa khỏi nội cung, không biết đám tiểu thái giám thân cận nàykhiêng từ đâu ra một cái kiệu bằng trúc, mời hắn lên ngồi.Trong nội cung Hồng Trúc không có gan phô trương, nhưng đã ra khỏi nộicung, hắn cũng không từ chối hưởng thụ những phúc lợi như thế này. Có điều,đêm nay ngồi trên chiếc kiệu bằng trúc lắc lư, sắc mặt hắn không mấy tươi tắn,những nốt đỏ trên mặt bị cơn gió lạnh giá thổi qua, trở nên càng rõ ràng hơn.Tâm trạng hắn cũng có phần u ám.Hắn cố gắng che giấu vẻ sợ hãi và bất an trong mắt, trò chuyện vài câu với tiểuthái giám bên cạnh, lại mắng vài câu, bảo họ nhất định phải hầu hạ thật tốt haivị trong Đông Cung. Nỗi lo sợ trong lòng giảm bớt sau những tiếng mắng, cuốicùng hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.Vào tới gian nhà của mình, hắn lẩm bẩm vài câu rồi bước vào phòng, ngồixuống chiếc ghế gần bên kệ, chiếc ghế này có kiểu dáng giống hệt chiếc ghế màHồng lão thái giám thường ngồi ngoài Hàm Quang điện phơi nắng, là hắn đã đặtlàm riêng cho mình.Mỗi khi có thái giám đến nhà làm việc, nhìn thấy chiếc ghế này, trong lòng sẽnảy sinh liên tưởng về mối quan hệ giữa Tiểu Hồng công công và vị lão tháigiám kia, trong lòng bỗng cảm thấy cảnh giác và tôn kính.Hồng Trúc rất tự hào với chiêu này của mình, ngồi trên ghế, tay trái ôm một ấmtrà nóng, từ từ thưởng thức. Một tiểu thái giám khoảng mười ba, mười bốn tuổicung kính quỳ xuống, giúp hắn cởi giày, sau đó mang nước nóng đến ngâmchân cho hắn.Cảm nhận bàn tay nhỏ bé kia nhẹ nhàng xoa chân mình trong chậu gỗ, HồngTrúc có một cảm giác khá kỳ lạ, phần nào đó thấy thỏa mãn, phần nào đó thấytự hào, nhưng cũng có chút buồn rầu. — Khi xưa gia đình hắn cũng thuộc dòngdõi sĩ tử, từng có vài người đạt danh hiệu tiến sĩ. Nhưng chỉ vì một quan viênmà toàn bộ gia tộc bị chèn ép, khiến cho nửa đời sau của hắn trở thành như hiệntại. Nếu không có bi kịch ấy... Hồng Trúc suy tư, với tuổi tác của mình, có lẽcũng đã tham gia kỳ thi mùa xuân, bắt đầu con đường làm quan.
Ban đêm đi lại một mình trong hoàng cung đúng là hành động mạo hiểm, nhưng
Phạm Nhàn hiểu rõ, nếu theo lý thuyết thông thường, khi màn đêm sâu thẳm
tĩnh lặng nhất, đó mới là lúc lực lượng bảo vệ trong cung thực sự nghiêm ngặt
nhất.
Tuy giờ đã là buổi tối, nhưng trong cung vẫn còn rất nhiều người chưa ngủ, đi
lại trong màn đêm ngoài dự kiến của mọi người mới thật sự an toàn.
Mục tiêu của y là một góc của hoàng thành, gần khu vực Hoán Y phường nằm
bên cạnh chín cây tùng. Khu vực này vẫn nằm trong phạm vi hoàng thành, là
nơi ban đầu xây dựng Hoán Y cục, chỉ có điều sau này số lượng thái giám trong
cung ngày càng gia tăng, dọc theo khu vực Hoán Y cục đã xây thêm không ít
nơi ở, dần dần trở thành khu vực cư trú của các thái giám.
Khu vực Hoán Y Phường cũng có lối ra khỏi cung, mặc dù vẫn được lực lượng
cấm quân canh gác, nhưng dù sao đó là cũng nơi thái giám và cung nữ chung
sống, không khí rất phức tạp, canh gác lỏng lẻo hơn so với những nơi khác rất
nhiều, những vị đại thần mạo hiểm đưa vật phẩm cho Hoàng phi trong cung
thường xuyên đi qua đường này.
Phạm Nhàn liên hệ với Sấu Phương cung, cơ bản cũng là đi theo con đường
này.
Nhưng tối nay không phải y muốn trốn khỏi cung hoàng cung, mà là muốn gặp
một người.
Gặp Hồng Trúc.
o O o
Quy hoạch kiến trúc xung quanh Hoán Y phường cực kỳ lộn xộn và vô tổ chức,
giữa bức tường cung cao chót vót và những bức tường màu đỏ chót bên trong
không biết đã xây bao nhiêu căn nhà, cả một mảng lít nha lít nhít. Ánh sáng ban
đêm chiếu xuống khiến nơi đây trở nên âm u, hệt như một khu vực nghèo khổ
của kinh đô. So với những cung điện lộng lẫy uy nghi của các quý nhân, nơi đây
có vẻ bần hàn, nhưng lại không mang bầu không khí cô đơn đến đáng sợ như
thâm cung.
Hoàng gia Khánh Quốc quản lý các thái giám cực kỳ khắt khe. Trong rất nhiều
quy định, có một điều luật nghiêm cấm tuyệt đối không cho phép thái giám mua
nhà ở ngoài cung. Một mặt là để đảm bảo an toàn cho các vấn đề riêng tư của
các quý nhân bên trong cung và thuận tiện cho việc kiểm soát của lực lượng
cấm quân thị vệ. Mặt khác cũng nhằm mục đích ngăn chặn việc các thái giám
có điều kiện mua nhà ở ngoài cấu kết với các quan lớn trong triều.
Nhưng những đại thái giám có thân phận, trên tay không bao giờ nhiều tiền bạc.
Đã không thể mua nhà ở ngoài, bọn họ chỉ có thể bỏ tiền của vào nơi mình đang
sống. Vì vậy, tại tuy Hoán Y Phường có vẻ giống như một khu dân nghèo,
nhưng người ta vẫn có thể tìm thấy mười mấy ngôi nhà hoành tráng nổi bật.
Những đại thái giám lớn sống trong những gian nhà riêng biệt của mình, ngạo
nghễ giữa khu Hoán Y phường náo nhiệt.
Đêm đã khuya, sau khi đã sắp xếp xong mọi việc ở Đông cung, Hồng Trúc quỳ
gối từ biệt với Hoàng hậu và Thái tử rồi dẫn theo vài tiểu thái giám thân cận đi
về phía Hoán Y phường.
Còn chưa đi xa khỏi nội cung, không biết đám tiểu thái giám thân cận này
khiêng từ đâu ra một cái kiệu bằng trúc, mời hắn lên ngồi.
Trong nội cung Hồng Trúc không có gan phô trương, nhưng đã ra khỏi nội
cung, hắn cũng không từ chối hưởng thụ những phúc lợi như thế này. Có điều,
đêm nay ngồi trên chiếc kiệu bằng trúc lắc lư, sắc mặt hắn không mấy tươi tắn,
những nốt đỏ trên mặt bị cơn gió lạnh giá thổi qua, trở nên càng rõ ràng hơn.
Tâm trạng hắn cũng có phần u ám.
Hắn cố gắng che giấu vẻ sợ hãi và bất an trong mắt, trò chuyện vài câu với tiểu
thái giám bên cạnh, lại mắng vài câu, bảo họ nhất định phải hầu hạ thật tốt hai
vị trong Đông Cung. Nỗi lo sợ trong lòng giảm bớt sau những tiếng mắng, cuối
cùng hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Vào tới gian nhà của mình, hắn lẩm bẩm vài câu rồi bước vào phòng, ngồi
xuống chiếc ghế gần bên kệ, chiếc ghế này có kiểu dáng giống hệt chiếc ghế mà
Hồng lão thái giám thường ngồi ngoài Hàm Quang điện phơi nắng, là hắn đã đặt
làm riêng cho mình.
Mỗi khi có thái giám đến nhà làm việc, nhìn thấy chiếc ghế này, trong lòng sẽ
nảy sinh liên tưởng về mối quan hệ giữa Tiểu Hồng công công và vị lão thái
giám kia, trong lòng bỗng cảm thấy cảnh giác và tôn kính.
Hồng Trúc rất tự hào với chiêu này của mình, ngồi trên ghế, tay trái ôm một ấm
trà nóng, từ từ thưởng thức. Một tiểu thái giám khoảng mười ba, mười bốn tuổi
cung kính quỳ xuống, giúp hắn cởi giày, sau đó mang nước nóng đến ngâm
chân cho hắn.
Cảm nhận bàn tay nhỏ bé kia nhẹ nhàng xoa chân mình trong chậu gỗ, Hồng
Trúc có một cảm giác khá kỳ lạ, phần nào đó thấy thỏa mãn, phần nào đó thấy
tự hào, nhưng cũng có chút buồn rầu. — Khi xưa gia đình hắn cũng thuộc dòng
dõi sĩ tử, từng có vài người đạt danh hiệu tiến sĩ. Nhưng chỉ vì một quan viên
mà toàn bộ gia tộc bị chèn ép, khiến cho nửa đời sau của hắn trở thành như hiện
tại. Nếu không có bi kịch ấy... Hồng Trúc suy tư, với tuổi tác của mình, có lẽ
cũng đã tham gia kỳ thi mùa xuân, bắt đầu con đường làm quan.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ban đêm đi lại một mình trong hoàng cung đúng là hành động mạo hiểm, nhưngPhạm Nhàn hiểu rõ, nếu theo lý thuyết thông thường, khi màn đêm sâu thẳmtĩnh lặng nhất, đó mới là lúc lực lượng bảo vệ trong cung thực sự nghiêm ngặtnhất.Tuy giờ đã là buổi tối, nhưng trong cung vẫn còn rất nhiều người chưa ngủ, đilại trong màn đêm ngoài dự kiến của mọi người mới thật sự an toàn.Mục tiêu của y là một góc của hoàng thành, gần khu vực Hoán Y phường nằmbên cạnh chín cây tùng. Khu vực này vẫn nằm trong phạm vi hoàng thành, lànơi ban đầu xây dựng Hoán Y cục, chỉ có điều sau này số lượng thái giám trongcung ngày càng gia tăng, dọc theo khu vực Hoán Y cục đã xây thêm không ítnơi ở, dần dần trở thành khu vực cư trú của các thái giám.Khu vực Hoán Y Phường cũng có lối ra khỏi cung, mặc dù vẫn được lực lượngcấm quân canh gác, nhưng dù sao đó là cũng nơi thái giám và cung nữ chungsống, không khí rất phức tạp, canh gác lỏng lẻo hơn so với những nơi khác rấtnhiều, những vị đại thần mạo hiểm đưa vật phẩm cho Hoàng phi trong cungthường xuyên đi qua đường này.Phạm Nhàn liên hệ với Sấu Phương cung, cơ bản cũng là đi theo con đườngnày.Nhưng tối nay không phải y muốn trốn khỏi cung hoàng cung, mà là muốn gặpmột người.Gặp Hồng Trúc.o O oQuy hoạch kiến trúc xung quanh Hoán Y phường cực kỳ lộn xộn và vô tổ chức,giữa bức tường cung cao chót vót và những bức tường màu đỏ chót bên trongkhông biết đã xây bao nhiêu căn nhà, cả một mảng lít nha lít nhít. Ánh sáng banđêm chiếu xuống khiến nơi đây trở nên âm u, hệt như một khu vực nghèo khổcủa kinh đô. So với những cung điện lộng lẫy uy nghi của các quý nhân, nơi đâycó vẻ bần hàn, nhưng lại không mang bầu không khí cô đơn đến đáng sợ nhưthâm cung.Hoàng gia Khánh Quốc quản lý các thái giám cực kỳ khắt khe. Trong rất nhiềuquy định, có một điều luật nghiêm cấm tuyệt đối không cho phép thái giám muanhà ở ngoài cung. Một mặt là để đảm bảo an toàn cho các vấn đề riêng tư củacác quý nhân bên trong cung và thuận tiện cho việc kiểm soát của lực lượngcấm quân thị vệ. Mặt khác cũng nhằm mục đích ngăn chặn việc các thái giámcó điều kiện mua nhà ở ngoài cấu kết với các quan lớn trong triều.Nhưng những đại thái giám có thân phận, trên tay không bao giờ nhiều tiền bạc.Đã không thể mua nhà ở ngoài, bọn họ chỉ có thể bỏ tiền của vào nơi mình đangsống. Vì vậy, tại tuy Hoán Y Phường có vẻ giống như một khu dân nghèo,nhưng người ta vẫn có thể tìm thấy mười mấy ngôi nhà hoành tráng nổi bật.Những đại thái giám lớn sống trong những gian nhà riêng biệt của mình, ngạonghễ giữa khu Hoán Y phường náo nhiệt.Đêm đã khuya, sau khi đã sắp xếp xong mọi việc ở Đông cung, Hồng Trúc quỳgối từ biệt với Hoàng hậu và Thái tử rồi dẫn theo vài tiểu thái giám thân cận đivề phía Hoán Y phường.Còn chưa đi xa khỏi nội cung, không biết đám tiểu thái giám thân cận nàykhiêng từ đâu ra một cái kiệu bằng trúc, mời hắn lên ngồi.Trong nội cung Hồng Trúc không có gan phô trương, nhưng đã ra khỏi nộicung, hắn cũng không từ chối hưởng thụ những phúc lợi như thế này. Có điều,đêm nay ngồi trên chiếc kiệu bằng trúc lắc lư, sắc mặt hắn không mấy tươi tắn,những nốt đỏ trên mặt bị cơn gió lạnh giá thổi qua, trở nên càng rõ ràng hơn.Tâm trạng hắn cũng có phần u ám.Hắn cố gắng che giấu vẻ sợ hãi và bất an trong mắt, trò chuyện vài câu với tiểuthái giám bên cạnh, lại mắng vài câu, bảo họ nhất định phải hầu hạ thật tốt haivị trong Đông Cung. Nỗi lo sợ trong lòng giảm bớt sau những tiếng mắng, cuốicùng hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.Vào tới gian nhà của mình, hắn lẩm bẩm vài câu rồi bước vào phòng, ngồixuống chiếc ghế gần bên kệ, chiếc ghế này có kiểu dáng giống hệt chiếc ghế màHồng lão thái giám thường ngồi ngoài Hàm Quang điện phơi nắng, là hắn đã đặtlàm riêng cho mình.Mỗi khi có thái giám đến nhà làm việc, nhìn thấy chiếc ghế này, trong lòng sẽnảy sinh liên tưởng về mối quan hệ giữa Tiểu Hồng công công và vị lão tháigiám kia, trong lòng bỗng cảm thấy cảnh giác và tôn kính.Hồng Trúc rất tự hào với chiêu này của mình, ngồi trên ghế, tay trái ôm một ấmtrà nóng, từ từ thưởng thức. Một tiểu thái giám khoảng mười ba, mười bốn tuổicung kính quỳ xuống, giúp hắn cởi giày, sau đó mang nước nóng đến ngâmchân cho hắn.Cảm nhận bàn tay nhỏ bé kia nhẹ nhàng xoa chân mình trong chậu gỗ, HồngTrúc có một cảm giác khá kỳ lạ, phần nào đó thấy thỏa mãn, phần nào đó thấytự hào, nhưng cũng có chút buồn rầu. — Khi xưa gia đình hắn cũng thuộc dòngdõi sĩ tử, từng có vài người đạt danh hiệu tiến sĩ. Nhưng chỉ vì một quan viênmà toàn bộ gia tộc bị chèn ép, khiến cho nửa đời sau của hắn trở thành như hiệntại. Nếu không có bi kịch ấy... Hồng Trúc suy tư, với tuổi tác của mình, có lẽcũng đã tham gia kỳ thi mùa xuân, bắt đầu con đường làm quan.