Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1072: Đây là một âm mưu 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Minh Thanh Đạt biết rõ gia tộc của mình đã mượn bao nhiêu tiền bạc từChiêu Thương tiền trang. Nếu trước đó Chiêu Thương tiền trang cũng tham giađòi nợ và thanh lý tài sản, Minh gia chỉ có thể bán đất, bán nhà. Mặc dù có thểvượt qua lần này, nhưng gia tộc sẽ chịu tổn thất rất lớn... Nếu đối phương đã imlặng đến giờ, chắc chắn bọn họ không chỉ muốn xem chuyện cười của Minh gia,chắc chắn còn muốn điều gì khác.Với những giấy nợ mà Chiêu Thương tiền trang đang giữ, đúng là bọn họ cóquyền yêu cầu một số thứ từ Minh gia.Đại chưởng quỹ khẽ mỉm cười, nói: "Minh lão gia tử, chủ nhân nhà tamuốn... hợp tác với ngài."Hợp tác? Đôi mắt của Minh Thanh Đạt híp lại, ánh lạnh vừa lên lên đãnhanh chóng thu hồi. Tiền trang muốn hợp tác với thương gia, hợp tác kiểu gì?Hắn nhắm mắt suy nghĩ một lúc, sau đó nhẹ giọng nói: "Không được."Tuy hai chữ "không được" được phát ra nhẹ nhàng, nhưng lại mang ý nghĩaquả quyết, không có chỗ cho người khác nghi ngờ.Dường như đại chưởng quỹ cũng không ngờ Minh gia lại từ chối một cáchthẳng thừng như vậy, sau khi ngây người trong chốc lát lại nhẹ nhàng mỉm cười:"Không được... cũng phải được."Minh Thanh Đạt giật mình trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào đạichưởng quỹ bằng ánh mắt vừa thương tiếc vừa khinh thường, lạnh lùng gằntừng chữ từ kẽ răng: "Ngươi... đang dọa ta sao?""Không dám." Đại chưởng quỹ tiền trang điềm đạm nói: "Chỉ là một thỉnhcầu."Minh Thanh Đạt lại chìm vào suy tư, hắn không hỏi đối phương dựa vàođâu mà dám đe dọa mình. Trong một năm qua, hắn đã mượn khá nhiều bạc từtiền trang này, chuyện đó cũng đủ khiến đối phương nói năng tự tin hơn vàiphần.Đại chưởng quỹ bình tĩnh nói: "Đã làm ăn thì nói giọng làm ăn, theo tìnhhình hiện tại, chắc Minh lão gia ngài cũng hiểu, nếu như chúng ta ở vào điềukhoản trong khế ước này để đòi bạc, vòng quay vốn liếng của Minh gia sẽ bịđứt đoạn, ngài lấy gì để chi trả khoản bạc tiếp theo Nội Khố? Vị Tiểu Phạm đạinhân kia đang chờ đến lúc ngài không trả nổi bạc... để có thể cắt đứt quyềnbuôn bán của ngài tới phía đông. Tuy Minh gia rất giàu có, nhưng... không thểbỏ qua danh phận thương nhân hoàng gia, cũng không thể bỏ qua lượng bạcchảy ra từ Nội Khố."Minh Thanh Đạt im lặng, biết đối phương đã nói đúng chỗ yếu của mình,vấn đề lớn nhất hiện giờ của Minh gia chính là việc xoay vòng vốn dần trở nênkhó khăn."Trên khế ước rút bạc đã viết rõ, chưa đến hạn, các ngươi đừng hòng lấy lạimột lượng bạc nào." Chuyện đến nước này, Minh Thanh Đạt vẫn không hề bốirối, bởi vì hắn tự tin mình có đủ lực lượng.Không ngờ đại chưởng quỹ Chiêu Thương tiền trang lại mỉm cười nói: "Ainói chúng ta không thể lấy lại? Trên khế ước có ghi, nếu tiền trang này đồng ýlấy lại với giá thấp nhất, ngài buộc phải trả lại số bạc trong vòng năm ngày...Cho dù kiện đến kinh đô, chúng ta vẫn thắng, ngài vẫn phải trả bạc.""Giá thấp nhất!" Minh Thanh Đạt đột nhiên đứng bật dây, trên gương mặtmệt mỏi để lộ vẻ không thể tin nổi, hạ giọng trầm trầm mắng: "Ngươi điên rồià! Ngươi định để tổn thất tới ba phần mười à!"Đại chưởng quỹ sắc mặt không đổi: "Nếu thật sự không thể hợp tác... cho dùphải chịu tổn thất ba phần mười số bạc, chúng ta vẫn muốn ngài trả tiền sớm."Minh Thanh Đạt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, như muốn xác địnhxem người đối diện có bị điên hay không, giọng điệu hòa hoãn lại nói: "Nếuthực sự làm vậy, cho dù Minh gia có phải bán ruộng bán đất, cũng sẽ trả nợ chongươi, nhưng tiền trang các ngươi sẽ lỗ to...""Đây chính là minh chứng cho quyết tâm và thành ý của chúng ta." Đạichưởng quỹ ôn tồn cười nói: "Chủ nhân nhà ta vẫn làm việc trong lĩnh vực tiềntrang, nhưng rất quan tâm đến chuyện buôn bán của quý quốc. Ngài ấy lại làngười rất có tham vọng, muốn hợp tác với những bậc hào kiệt đương thời nhưngài, vì thế kính xin ngài nể mặt cho."Minh Thanh Đạt chậm rãi ngồi xuống, cuối cùng hắn cũng hiểu. Hóa ra từmột năm trước chủ nhân của Chiêu Thương tiền trang đã muốn mượn dịp chovay bạc để tham gia vào chuyện làm ăn của Minh gia, ván cờ này... được sắp đặttừ lâu thật."Chủ nhân của ngươi là ai?""Khi khế ước được ký kết, chắc chắn chủ nhân sẽ đích thân tới cửa để cảmtạ Minh lão gia.""Nếu ta thật sự không muốn thì sao?" Minh Thanh Đạt đã lấy lại bình tĩnh,nhẹ nhàng nói: "Kể cả kiện tụng cũng được, Minh gia của ta luôn sẵn lòngphụng bồi. Dù sao, những số bạc này, ít nhất vẫn có thể trì hoãn một năm hoặchơn.""Thực sự trì hoãn được sao?" Đại chưởng quỹ mỉm cười ôn hòa: "Kiện tụngtrước mặt Hoàng đế chỉ là trò cười. Dựa vào ba điều của luật dân sự trong luậtpháp Khánh Quốc, chắc hẳn đại nhân cũng rõ, những vụ kiện tụng vay mượndân sự ở nhân gian, nhiều nhất cũng chỉ đưa đến nha môn khu vực Giang Nam...kiện tới trước mặt Tiết Thanh đại nhân, ngài... có chắc là muốn làm như vậykhông?"

Minh Thanh Đạt biết rõ gia tộc của mình đã mượn bao nhiêu tiền bạc từ

Chiêu Thương tiền trang. Nếu trước đó Chiêu Thương tiền trang cũng tham gia

đòi nợ và thanh lý tài sản, Minh gia chỉ có thể bán đất, bán nhà. Mặc dù có thể

vượt qua lần này, nhưng gia tộc sẽ chịu tổn thất rất lớn... Nếu đối phương đã im

lặng đến giờ, chắc chắn bọn họ không chỉ muốn xem chuyện cười của Minh gia,

chắc chắn còn muốn điều gì khác.

Với những giấy nợ mà Chiêu Thương tiền trang đang giữ, đúng là bọn họ có

quyền yêu cầu một số thứ từ Minh gia.

Đại chưởng quỹ khẽ mỉm cười, nói: "Minh lão gia tử, chủ nhân nhà ta

muốn... hợp tác với ngài."

Hợp tác? Đôi mắt của Minh Thanh Đạt híp lại, ánh lạnh vừa lên lên đã

nhanh chóng thu hồi. Tiền trang muốn hợp tác với thương gia, hợp tác kiểu gì?

Hắn nhắm mắt suy nghĩ một lúc, sau đó nhẹ giọng nói: "Không được."

Tuy hai chữ "không được" được phát ra nhẹ nhàng, nhưng lại mang ý nghĩa

quả quyết, không có chỗ cho người khác nghi ngờ.

Dường như đại chưởng quỹ cũng không ngờ Minh gia lại từ chối một cách

thẳng thừng như vậy, sau khi ngây người trong chốc lát lại nhẹ nhàng mỉm cười:

"Không được... cũng phải được."

Minh Thanh Đạt giật mình trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào đại

chưởng quỹ bằng ánh mắt vừa thương tiếc vừa khinh thường, lạnh lùng gằn

từng chữ từ kẽ răng: "Ngươi... đang dọa ta sao?"

"Không dám." Đại chưởng quỹ tiền trang điềm đạm nói: "Chỉ là một thỉnh

cầu."

Minh Thanh Đạt lại chìm vào suy tư, hắn không hỏi đối phương dựa vào

đâu mà dám đe dọa mình. Trong một năm qua, hắn đã mượn khá nhiều bạc từ

tiền trang này, chuyện đó cũng đủ khiến đối phương nói năng tự tin hơn vài

phần.

Đại chưởng quỹ bình tĩnh nói: "Đã làm ăn thì nói giọng làm ăn, theo tình

hình hiện tại, chắc Minh lão gia ngài cũng hiểu, nếu như chúng ta ở vào điều

khoản trong khế ước này để đòi bạc, vòng quay vốn liếng của Minh gia sẽ bị

đứt đoạn, ngài lấy gì để chi trả khoản bạc tiếp theo Nội Khố? Vị Tiểu Phạm đại

nhân kia đang chờ đến lúc ngài không trả nổi bạc... để có thể cắt đứt quyền

buôn bán của ngài tới phía đông. Tuy Minh gia rất giàu có, nhưng... không thể

bỏ qua danh phận thương nhân hoàng gia, cũng không thể bỏ qua lượng bạc

chảy ra từ Nội Khố."

Minh Thanh Đạt im lặng, biết đối phương đã nói đúng chỗ yếu của mình,

vấn đề lớn nhất hiện giờ của Minh gia chính là việc xoay vòng vốn dần trở nên

khó khăn.

"Trên khế ước rút bạc đã viết rõ, chưa đến hạn, các ngươi đừng hòng lấy lại

một lượng bạc nào." Chuyện đến nước này, Minh Thanh Đạt vẫn không hề bối

rối, bởi vì hắn tự tin mình có đủ lực lượng.

Không ngờ đại chưởng quỹ Chiêu Thương tiền trang lại mỉm cười nói: "Ai

nói chúng ta không thể lấy lại? Trên khế ước có ghi, nếu tiền trang này đồng ý

lấy lại với giá thấp nhất, ngài buộc phải trả lại số bạc trong vòng năm ngày...

Cho dù kiện đến kinh đô, chúng ta vẫn thắng, ngài vẫn phải trả bạc."

"Giá thấp nhất!" Minh Thanh Đạt đột nhiên đứng bật dây, trên gương mặt

mệt mỏi để lộ vẻ không thể tin nổi, hạ giọng trầm trầm mắng: "Ngươi điên rồi

à! Ngươi định để tổn thất tới ba phần mười à!"

Đại chưởng quỹ sắc mặt không đổi: "Nếu thật sự không thể hợp tác... cho dù

phải chịu tổn thất ba phần mười số bạc, chúng ta vẫn muốn ngài trả tiền sớm."

Minh Thanh Đạt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, như muốn xác định

xem người đối diện có bị điên hay không, giọng điệu hòa hoãn lại nói: "Nếu

thực sự làm vậy, cho dù Minh gia có phải bán ruộng bán đất, cũng sẽ trả nợ cho

ngươi, nhưng tiền trang các ngươi sẽ lỗ to..."

"Đây chính là minh chứng cho quyết tâm và thành ý của chúng ta." Đại

chưởng quỹ ôn tồn cười nói: "Chủ nhân nhà ta vẫn làm việc trong lĩnh vực tiền

trang, nhưng rất quan tâm đến chuyện buôn bán của quý quốc. Ngài ấy lại là

người rất có tham vọng, muốn hợp tác với những bậc hào kiệt đương thời như

ngài, vì thế kính xin ngài nể mặt cho."

Minh Thanh Đạt chậm rãi ngồi xuống, cuối cùng hắn cũng hiểu. Hóa ra từ

một năm trước chủ nhân của Chiêu Thương tiền trang đã muốn mượn dịp cho

vay bạc để tham gia vào chuyện làm ăn của Minh gia, ván cờ này... được sắp đặt

từ lâu thật.

"Chủ nhân của ngươi là ai?"

"Khi khế ước được ký kết, chắc chắn chủ nhân sẽ đích thân tới cửa để cảm

tạ Minh lão gia."

"Nếu ta thật sự không muốn thì sao?" Minh Thanh Đạt đã lấy lại bình tĩnh,

nhẹ nhàng nói: "Kể cả kiện tụng cũng được, Minh gia của ta luôn sẵn lòng

phụng bồi. Dù sao, những số bạc này, ít nhất vẫn có thể trì hoãn một năm hoặc

hơn."

"Thực sự trì hoãn được sao?" Đại chưởng quỹ mỉm cười ôn hòa: "Kiện tụng

trước mặt Hoàng đế chỉ là trò cười. Dựa vào ba điều của luật dân sự trong luật

pháp Khánh Quốc, chắc hẳn đại nhân cũng rõ, những vụ kiện tụng vay mượn

dân sự ở nhân gian, nhiều nhất cũng chỉ đưa đến nha môn khu vực Giang Nam...

kiện tới trước mặt Tiết Thanh đại nhân, ngài... có chắc là muốn làm như vậy

không?"

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Minh Thanh Đạt biết rõ gia tộc của mình đã mượn bao nhiêu tiền bạc từChiêu Thương tiền trang. Nếu trước đó Chiêu Thương tiền trang cũng tham giađòi nợ và thanh lý tài sản, Minh gia chỉ có thể bán đất, bán nhà. Mặc dù có thểvượt qua lần này, nhưng gia tộc sẽ chịu tổn thất rất lớn... Nếu đối phương đã imlặng đến giờ, chắc chắn bọn họ không chỉ muốn xem chuyện cười của Minh gia,chắc chắn còn muốn điều gì khác.Với những giấy nợ mà Chiêu Thương tiền trang đang giữ, đúng là bọn họ cóquyền yêu cầu một số thứ từ Minh gia.Đại chưởng quỹ khẽ mỉm cười, nói: "Minh lão gia tử, chủ nhân nhà tamuốn... hợp tác với ngài."Hợp tác? Đôi mắt của Minh Thanh Đạt híp lại, ánh lạnh vừa lên lên đãnhanh chóng thu hồi. Tiền trang muốn hợp tác với thương gia, hợp tác kiểu gì?Hắn nhắm mắt suy nghĩ một lúc, sau đó nhẹ giọng nói: "Không được."Tuy hai chữ "không được" được phát ra nhẹ nhàng, nhưng lại mang ý nghĩaquả quyết, không có chỗ cho người khác nghi ngờ.Dường như đại chưởng quỹ cũng không ngờ Minh gia lại từ chối một cáchthẳng thừng như vậy, sau khi ngây người trong chốc lát lại nhẹ nhàng mỉm cười:"Không được... cũng phải được."Minh Thanh Đạt giật mình trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào đạichưởng quỹ bằng ánh mắt vừa thương tiếc vừa khinh thường, lạnh lùng gằntừng chữ từ kẽ răng: "Ngươi... đang dọa ta sao?""Không dám." Đại chưởng quỹ tiền trang điềm đạm nói: "Chỉ là một thỉnhcầu."Minh Thanh Đạt lại chìm vào suy tư, hắn không hỏi đối phương dựa vàođâu mà dám đe dọa mình. Trong một năm qua, hắn đã mượn khá nhiều bạc từtiền trang này, chuyện đó cũng đủ khiến đối phương nói năng tự tin hơn vàiphần.Đại chưởng quỹ bình tĩnh nói: "Đã làm ăn thì nói giọng làm ăn, theo tìnhhình hiện tại, chắc Minh lão gia ngài cũng hiểu, nếu như chúng ta ở vào điềukhoản trong khế ước này để đòi bạc, vòng quay vốn liếng của Minh gia sẽ bịđứt đoạn, ngài lấy gì để chi trả khoản bạc tiếp theo Nội Khố? Vị Tiểu Phạm đạinhân kia đang chờ đến lúc ngài không trả nổi bạc... để có thể cắt đứt quyềnbuôn bán của ngài tới phía đông. Tuy Minh gia rất giàu có, nhưng... không thểbỏ qua danh phận thương nhân hoàng gia, cũng không thể bỏ qua lượng bạcchảy ra từ Nội Khố."Minh Thanh Đạt im lặng, biết đối phương đã nói đúng chỗ yếu của mình,vấn đề lớn nhất hiện giờ của Minh gia chính là việc xoay vòng vốn dần trở nênkhó khăn."Trên khế ước rút bạc đã viết rõ, chưa đến hạn, các ngươi đừng hòng lấy lạimột lượng bạc nào." Chuyện đến nước này, Minh Thanh Đạt vẫn không hề bốirối, bởi vì hắn tự tin mình có đủ lực lượng.Không ngờ đại chưởng quỹ Chiêu Thương tiền trang lại mỉm cười nói: "Ainói chúng ta không thể lấy lại? Trên khế ước có ghi, nếu tiền trang này đồng ýlấy lại với giá thấp nhất, ngài buộc phải trả lại số bạc trong vòng năm ngày...Cho dù kiện đến kinh đô, chúng ta vẫn thắng, ngài vẫn phải trả bạc.""Giá thấp nhất!" Minh Thanh Đạt đột nhiên đứng bật dây, trên gương mặtmệt mỏi để lộ vẻ không thể tin nổi, hạ giọng trầm trầm mắng: "Ngươi điên rồià! Ngươi định để tổn thất tới ba phần mười à!"Đại chưởng quỹ sắc mặt không đổi: "Nếu thật sự không thể hợp tác... cho dùphải chịu tổn thất ba phần mười số bạc, chúng ta vẫn muốn ngài trả tiền sớm."Minh Thanh Đạt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, như muốn xác địnhxem người đối diện có bị điên hay không, giọng điệu hòa hoãn lại nói: "Nếuthực sự làm vậy, cho dù Minh gia có phải bán ruộng bán đất, cũng sẽ trả nợ chongươi, nhưng tiền trang các ngươi sẽ lỗ to...""Đây chính là minh chứng cho quyết tâm và thành ý của chúng ta." Đạichưởng quỹ ôn tồn cười nói: "Chủ nhân nhà ta vẫn làm việc trong lĩnh vực tiềntrang, nhưng rất quan tâm đến chuyện buôn bán của quý quốc. Ngài ấy lại làngười rất có tham vọng, muốn hợp tác với những bậc hào kiệt đương thời nhưngài, vì thế kính xin ngài nể mặt cho."Minh Thanh Đạt chậm rãi ngồi xuống, cuối cùng hắn cũng hiểu. Hóa ra từmột năm trước chủ nhân của Chiêu Thương tiền trang đã muốn mượn dịp chovay bạc để tham gia vào chuyện làm ăn của Minh gia, ván cờ này... được sắp đặttừ lâu thật."Chủ nhân của ngươi là ai?""Khi khế ước được ký kết, chắc chắn chủ nhân sẽ đích thân tới cửa để cảmtạ Minh lão gia.""Nếu ta thật sự không muốn thì sao?" Minh Thanh Đạt đã lấy lại bình tĩnh,nhẹ nhàng nói: "Kể cả kiện tụng cũng được, Minh gia của ta luôn sẵn lòngphụng bồi. Dù sao, những số bạc này, ít nhất vẫn có thể trì hoãn một năm hoặchơn.""Thực sự trì hoãn được sao?" Đại chưởng quỹ mỉm cười ôn hòa: "Kiện tụngtrước mặt Hoàng đế chỉ là trò cười. Dựa vào ba điều của luật dân sự trong luậtpháp Khánh Quốc, chắc hẳn đại nhân cũng rõ, những vụ kiện tụng vay mượndân sự ở nhân gian, nhiều nhất cũng chỉ đưa đến nha môn khu vực Giang Nam...kiện tới trước mặt Tiết Thanh đại nhân, ngài... có chắc là muốn làm như vậykhông?"

Chương 1072: Đây là một âm mưu 4