Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1073: Đây là một âm mưu 5
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đương nhiên Minh Thanh Đạt không muốn. Triều đình đã nhìn chằm chằmvào mình suốt một năm, nếu đụng phải vụ kiện tụng như vậy, chắc chắn sẽ nghĩtrăm phương ngàn kế hại chết mình.Thật không ngờ Chiêu Thương tiền trang đã tính toán toàn bộ đường lui,hiểu rõ tranh chấp giữa triều đình Khánh Quốc và các thương nhân. Ngón tayMinh Thanh Đạt run rẩy trong chốc lát, đưa mắt nhìn chằm chằm vào vị đạichưởng quỹ, trong lòng như đang gào thét: "Đây là một âm mưu!"o O oSau một khoảng thời gian dài trầm mặc, Minh Thanh Đạt nói một cách mệtmỏi: "Chủ nhân của nhà ngươi muốn hợp tác với ta như thế nào?""Trừ nợ bằng bạc, chuyển quyền sở hữu." Đại chưởng quỹ đáp lại rõ ràng vànhanh chóng.o O oĐông đã qua, xuân chưa đến, đêm trước một cơn gió lạnh đã thổi tới, nhữngchồi non mới mọc bên ngoài bức tường của Minh Viên lập tức bị lạnh chết, phủmột màu trắng bệch không may mắn.Minh Thanh Đạt nhẹ nhàng nhắm mắt lại.Hắn đã sớm đoán được đối phương sẽ chọn lựa phương án này. Hơn nữanếu bỏ qua việc gia tộc của mình bị tính kế và chịu sỉ nhục, nếu như chủ nhâncủa Chiêu Thương tiền trang thật sự mua cổ phần của Minh gia, khi hai bên hợptác vốn liếng sẽ lập tức trở nên dồi dào, tương lai sẽ không thể ước lượng nổi...Thậm chí, hắn không cần phải để tâm tới sắc mặt đám người Đông Di thành vàThái Bình tiền trang nữa.Tâm trạng của Minh Thanh Đạt dịu đi một chút, sau một hồi suy nghĩ, hắnnói: "Muốn bao nhiêu?""Ba phần mười." Đại chưởng quỹ thở phào nhẹ nhõm, ngẩng mặt lên và nởnụ cười ôn tồn: "Ba phần của toàn bộ, khế ước bán đứt do quan phủ làm chứng,tuyệt đối không thể thay đổi."Tâm trạng vừa mới dịu đi của Minh Thanh Đạt lập tức chìm trong tức giậnvà chế nhạo, hắn nhìn Đại chưởng quỹ một cách khinh bỉ, nói: "Ba phần mười?Cò chủ nhân nhà các ngươi chưa từng thấy qua sự đời hay không? Chỉ có bốntrăm vạn lượng bạc... mà đòi lấy đi ba phần mười của Minh gia ta?""Đại lão gia đã hiểu nhầm rồi." Đại chưởng quỹ lễ phép nói: "Ba phần mườitrên toàn bộ chỉ là cổ phần của Minh gia, không bao gồm cổ phần của những vịquý nhân trong triều đình... Tuy chủ nhân của chúng ta có tham vọng, nhưngkhông có dạ dày và lá gan lớn đến vậy."Minh Thanh Đạt cười lạnh một tiếng, Trưởng công chúa và Tần gia đều mộtlượng cổ phần khổng lồ trong đó, nếu ba phần mười mà các ngươi nói bao gồmcả số lượng cổ phần này, thì đúng là được lắm; để xem sau này các ngươi chếtnhư thế nào. Có điều, đối phương muốn ba phần mười số lượng còn lại, mứcnày cũng cực kỳ quá đáng."Không đáng giá đến vậy." Hắn lạnh lùng nói, chuẩn bị tiễn khách.Đại chưởng quỹ mỉm cười phản bác: "Minh gia giàu có nhất thiên hạ, nắmgiữ của cải bất tận ở Giang Nam, có hàng nghìn mẫu đất màu mỡ, phòng ốcnhiều vô số kể. Nếu chỉ có bốn trăm vạn lượng bạc, đương nhiên không xứngvới con số này... có điều, mỗi thời mỗi khác, bạc trắng cũng không giống với tàisản, tương tự một lượng bạc trong thời khác khác biệt cũng có giá trị bất đồng."Hắn tiếp tục nói: "Bốn trăm vạn lượng bạc này mà đặt ở thời điểm trước đâythì chỉ là lượng bạc trắng mà Minh gia thu vào trong một năm, chắc chắn khôngthể sánh bằng ba phần mười cổ phần. Nhưng bây giờ, Minh gia đang thiếu vốnlưu động, cần tiền mặt giải quyết khẩn cấp. Sau khi chủ nhân nhà chúng ta thamgia cổ phần, chắc chắn sẽ hỗ trợ dốc toàn lực cung cấp tiền bạc... Bốn trăm vạnlượng bạc này mang ý nghĩa quan trọng hơn nhiều... Bây giờ muốn đổi lấy baphần mười cổ phần của Minh gia, chúng ta không hề có ý tham lam. Lão gia tửcũng là người thông minh, chắc chắn cũng biết cái giá mà chủ nhân nhà chúngta đưa ra, đã là một mức giá công bằng."Minh Thanh Đạt im lặng trong chốc lát, biết rằng lời nói của đối phương làsự thật."Vấn đề này quá lớn, mặc dù ta là tộc trưởng nhưng cũng không thể quyếtđịnh một mình. Ta cần thêm thời gian suy nghĩ." Hắn nâng chén trà lên, đạichưởng quỹ của Chiêu Thương tiền trang cùng người trẻ tuổi đứng sau mìnhcáo từ rời đi.o O oMinh Lan Thạch đi vào từ bên cạnh, thấy bộ dạng hoảng hốt của phụ thânbèn nói: "Phụ thân, không thể bán cho họ được." Sau đó, hắn tức giận bất bình:"Bây giờ con mới nhận ra, Chiêu Thương tiền trang này thật sự quá đen tối!Thậm chí bọn chúng đã bắt đầu âm mưu chiếm lấy tài sản của chúng ta từ mộtnăm trước rồi."Minh Thanh Đạt nhìn con trai một cái, có phần không hài lòng lắc đầu,không đồng ý với những lời hắn nói: "Trong chuyện làm ăn nói giọng làm ăn,một năm qua nếu không có Chiêu Thương tiền trang hỗ trợ, không khéo gia tộcchúng ta còn khó sống hơn. Bốn trăm vạn lượng bạc đang nợ, thêm vào sự hỗtrợ vốn liên tục trong tương lai, đổi lấy ba phần mười cổ phần. Thực ra đúngnhư họ nói, đây là một mức giá công bằng."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đương nhiên Minh Thanh Đạt không muốn. Triều đình đã nhìn chằm chằm
vào mình suốt một năm, nếu đụng phải vụ kiện tụng như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ
trăm phương ngàn kế hại chết mình.
Thật không ngờ Chiêu Thương tiền trang đã tính toán toàn bộ đường lui,
hiểu rõ tranh chấp giữa triều đình Khánh Quốc và các thương nhân. Ngón tay
Minh Thanh Đạt run rẩy trong chốc lát, đưa mắt nhìn chằm chằm vào vị đại
chưởng quỹ, trong lòng như đang gào thét: "Đây là một âm mưu!"
o O o
Sau một khoảng thời gian dài trầm mặc, Minh Thanh Đạt nói một cách mệt
mỏi: "Chủ nhân của nhà ngươi muốn hợp tác với ta như thế nào?"
"Trừ nợ bằng bạc, chuyển quyền sở hữu." Đại chưởng quỹ đáp lại rõ ràng và
nhanh chóng.
o O o
Đông đã qua, xuân chưa đến, đêm trước một cơn gió lạnh đã thổi tới, những
chồi non mới mọc bên ngoài bức tường của Minh Viên lập tức bị lạnh chết, phủ
một màu trắng bệch không may mắn.
Minh Thanh Đạt nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Hắn đã sớm đoán được đối phương sẽ chọn lựa phương án này. Hơn nữa
nếu bỏ qua việc gia tộc của mình bị tính kế và chịu sỉ nhục, nếu như chủ nhân
của Chiêu Thương tiền trang thật sự mua cổ phần của Minh gia, khi hai bên hợp
tác vốn liếng sẽ lập tức trở nên dồi dào, tương lai sẽ không thể ước lượng nổi...
Thậm chí, hắn không cần phải để tâm tới sắc mặt đám người Đông Di thành và
Thái Bình tiền trang nữa.
Tâm trạng của Minh Thanh Đạt dịu đi một chút, sau một hồi suy nghĩ, hắn
nói: "Muốn bao nhiêu?"
"Ba phần mười." Đại chưởng quỹ thở phào nhẹ nhõm, ngẩng mặt lên và nở
nụ cười ôn tồn: "Ba phần của toàn bộ, khế ước bán đứt do quan phủ làm chứng,
tuyệt đối không thể thay đổi."
Tâm trạng vừa mới dịu đi của Minh Thanh Đạt lập tức chìm trong tức giận
và chế nhạo, hắn nhìn Đại chưởng quỹ một cách khinh bỉ, nói: "Ba phần mười?
Cò chủ nhân nhà các ngươi chưa từng thấy qua sự đời hay không? Chỉ có bốn
trăm vạn lượng bạc... mà đòi lấy đi ba phần mười của Minh gia ta?"
"Đại lão gia đã hiểu nhầm rồi." Đại chưởng quỹ lễ phép nói: "Ba phần mười
trên toàn bộ chỉ là cổ phần của Minh gia, không bao gồm cổ phần của những vị
quý nhân trong triều đình... Tuy chủ nhân của chúng ta có tham vọng, nhưng
không có dạ dày và lá gan lớn đến vậy."
Minh Thanh Đạt cười lạnh một tiếng, Trưởng công chúa và Tần gia đều một
lượng cổ phần khổng lồ trong đó, nếu ba phần mười mà các ngươi nói bao gồm
cả số lượng cổ phần này, thì đúng là được lắm; để xem sau này các ngươi chết
như thế nào. Có điều, đối phương muốn ba phần mười số lượng còn lại, mức
này cũng cực kỳ quá đáng.
"Không đáng giá đến vậy." Hắn lạnh lùng nói, chuẩn bị tiễn khách.
Đại chưởng quỹ mỉm cười phản bác: "Minh gia giàu có nhất thiên hạ, nắm
giữ của cải bất tận ở Giang Nam, có hàng nghìn mẫu đất màu mỡ, phòng ốc
nhiều vô số kể. Nếu chỉ có bốn trăm vạn lượng bạc, đương nhiên không xứng
với con số này... có điều, mỗi thời mỗi khác, bạc trắng cũng không giống với tài
sản, tương tự một lượng bạc trong thời khác khác biệt cũng có giá trị bất đồng."
Hắn tiếp tục nói: "Bốn trăm vạn lượng bạc này mà đặt ở thời điểm trước đây
thì chỉ là lượng bạc trắng mà Minh gia thu vào trong một năm, chắc chắn không
thể sánh bằng ba phần mười cổ phần. Nhưng bây giờ, Minh gia đang thiếu vốn
lưu động, cần tiền mặt giải quyết khẩn cấp. Sau khi chủ nhân nhà chúng ta tham
gia cổ phần, chắc chắn sẽ hỗ trợ dốc toàn lực cung cấp tiền bạc... Bốn trăm vạn
lượng bạc này mang ý nghĩa quan trọng hơn nhiều... Bây giờ muốn đổi lấy ba
phần mười cổ phần của Minh gia, chúng ta không hề có ý tham lam. Lão gia tử
cũng là người thông minh, chắc chắn cũng biết cái giá mà chủ nhân nhà chúng
ta đưa ra, đã là một mức giá công bằng."
Minh Thanh Đạt im lặng trong chốc lát, biết rằng lời nói của đối phương là
sự thật.
"Vấn đề này quá lớn, mặc dù ta là tộc trưởng nhưng cũng không thể quyết
định một mình. Ta cần thêm thời gian suy nghĩ." Hắn nâng chén trà lên, đại
chưởng quỹ của Chiêu Thương tiền trang cùng người trẻ tuổi đứng sau mình
cáo từ rời đi.
o O o
Minh Lan Thạch đi vào từ bên cạnh, thấy bộ dạng hoảng hốt của phụ thân
bèn nói: "Phụ thân, không thể bán cho họ được." Sau đó, hắn tức giận bất bình:
"Bây giờ con mới nhận ra, Chiêu Thương tiền trang này thật sự quá đen tối!
Thậm chí bọn chúng đã bắt đầu âm mưu chiếm lấy tài sản của chúng ta từ một
năm trước rồi."
Minh Thanh Đạt nhìn con trai một cái, có phần không hài lòng lắc đầu,
không đồng ý với những lời hắn nói: "Trong chuyện làm ăn nói giọng làm ăn,
một năm qua nếu không có Chiêu Thương tiền trang hỗ trợ, không khéo gia tộc
chúng ta còn khó sống hơn. Bốn trăm vạn lượng bạc đang nợ, thêm vào sự hỗ
trợ vốn liên tục trong tương lai, đổi lấy ba phần mười cổ phần. Thực ra đúng
như họ nói, đây là một mức giá công bằng."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đương nhiên Minh Thanh Đạt không muốn. Triều đình đã nhìn chằm chằmvào mình suốt một năm, nếu đụng phải vụ kiện tụng như vậy, chắc chắn sẽ nghĩtrăm phương ngàn kế hại chết mình.Thật không ngờ Chiêu Thương tiền trang đã tính toán toàn bộ đường lui,hiểu rõ tranh chấp giữa triều đình Khánh Quốc và các thương nhân. Ngón tayMinh Thanh Đạt run rẩy trong chốc lát, đưa mắt nhìn chằm chằm vào vị đạichưởng quỹ, trong lòng như đang gào thét: "Đây là một âm mưu!"o O oSau một khoảng thời gian dài trầm mặc, Minh Thanh Đạt nói một cách mệtmỏi: "Chủ nhân của nhà ngươi muốn hợp tác với ta như thế nào?""Trừ nợ bằng bạc, chuyển quyền sở hữu." Đại chưởng quỹ đáp lại rõ ràng vànhanh chóng.o O oĐông đã qua, xuân chưa đến, đêm trước một cơn gió lạnh đã thổi tới, nhữngchồi non mới mọc bên ngoài bức tường của Minh Viên lập tức bị lạnh chết, phủmột màu trắng bệch không may mắn.Minh Thanh Đạt nhẹ nhàng nhắm mắt lại.Hắn đã sớm đoán được đối phương sẽ chọn lựa phương án này. Hơn nữanếu bỏ qua việc gia tộc của mình bị tính kế và chịu sỉ nhục, nếu như chủ nhâncủa Chiêu Thương tiền trang thật sự mua cổ phần của Minh gia, khi hai bên hợptác vốn liếng sẽ lập tức trở nên dồi dào, tương lai sẽ không thể ước lượng nổi...Thậm chí, hắn không cần phải để tâm tới sắc mặt đám người Đông Di thành vàThái Bình tiền trang nữa.Tâm trạng của Minh Thanh Đạt dịu đi một chút, sau một hồi suy nghĩ, hắnnói: "Muốn bao nhiêu?""Ba phần mười." Đại chưởng quỹ thở phào nhẹ nhõm, ngẩng mặt lên và nởnụ cười ôn tồn: "Ba phần của toàn bộ, khế ước bán đứt do quan phủ làm chứng,tuyệt đối không thể thay đổi."Tâm trạng vừa mới dịu đi của Minh Thanh Đạt lập tức chìm trong tức giậnvà chế nhạo, hắn nhìn Đại chưởng quỹ một cách khinh bỉ, nói: "Ba phần mười?Cò chủ nhân nhà các ngươi chưa từng thấy qua sự đời hay không? Chỉ có bốntrăm vạn lượng bạc... mà đòi lấy đi ba phần mười của Minh gia ta?""Đại lão gia đã hiểu nhầm rồi." Đại chưởng quỹ lễ phép nói: "Ba phần mườitrên toàn bộ chỉ là cổ phần của Minh gia, không bao gồm cổ phần của những vịquý nhân trong triều đình... Tuy chủ nhân của chúng ta có tham vọng, nhưngkhông có dạ dày và lá gan lớn đến vậy."Minh Thanh Đạt cười lạnh một tiếng, Trưởng công chúa và Tần gia đều mộtlượng cổ phần khổng lồ trong đó, nếu ba phần mười mà các ngươi nói bao gồmcả số lượng cổ phần này, thì đúng là được lắm; để xem sau này các ngươi chếtnhư thế nào. Có điều, đối phương muốn ba phần mười số lượng còn lại, mứcnày cũng cực kỳ quá đáng."Không đáng giá đến vậy." Hắn lạnh lùng nói, chuẩn bị tiễn khách.Đại chưởng quỹ mỉm cười phản bác: "Minh gia giàu có nhất thiên hạ, nắmgiữ của cải bất tận ở Giang Nam, có hàng nghìn mẫu đất màu mỡ, phòng ốcnhiều vô số kể. Nếu chỉ có bốn trăm vạn lượng bạc, đương nhiên không xứngvới con số này... có điều, mỗi thời mỗi khác, bạc trắng cũng không giống với tàisản, tương tự một lượng bạc trong thời khác khác biệt cũng có giá trị bất đồng."Hắn tiếp tục nói: "Bốn trăm vạn lượng bạc này mà đặt ở thời điểm trước đâythì chỉ là lượng bạc trắng mà Minh gia thu vào trong một năm, chắc chắn khôngthể sánh bằng ba phần mười cổ phần. Nhưng bây giờ, Minh gia đang thiếu vốnlưu động, cần tiền mặt giải quyết khẩn cấp. Sau khi chủ nhân nhà chúng ta thamgia cổ phần, chắc chắn sẽ hỗ trợ dốc toàn lực cung cấp tiền bạc... Bốn trăm vạnlượng bạc này mang ý nghĩa quan trọng hơn nhiều... Bây giờ muốn đổi lấy baphần mười cổ phần của Minh gia, chúng ta không hề có ý tham lam. Lão gia tửcũng là người thông minh, chắc chắn cũng biết cái giá mà chủ nhân nhà chúngta đưa ra, đã là một mức giá công bằng."Minh Thanh Đạt im lặng trong chốc lát, biết rằng lời nói của đối phương làsự thật."Vấn đề này quá lớn, mặc dù ta là tộc trưởng nhưng cũng không thể quyếtđịnh một mình. Ta cần thêm thời gian suy nghĩ." Hắn nâng chén trà lên, đạichưởng quỹ của Chiêu Thương tiền trang cùng người trẻ tuổi đứng sau mìnhcáo từ rời đi.o O oMinh Lan Thạch đi vào từ bên cạnh, thấy bộ dạng hoảng hốt của phụ thânbèn nói: "Phụ thân, không thể bán cho họ được." Sau đó, hắn tức giận bất bình:"Bây giờ con mới nhận ra, Chiêu Thương tiền trang này thật sự quá đen tối!Thậm chí bọn chúng đã bắt đầu âm mưu chiếm lấy tài sản của chúng ta từ mộtnăm trước rồi."Minh Thanh Đạt nhìn con trai một cái, có phần không hài lòng lắc đầu,không đồng ý với những lời hắn nói: "Trong chuyện làm ăn nói giọng làm ăn,một năm qua nếu không có Chiêu Thương tiền trang hỗ trợ, không khéo gia tộcchúng ta còn khó sống hơn. Bốn trăm vạn lượng bạc đang nợ, thêm vào sự hỗtrợ vốn liên tục trong tương lai, đổi lấy ba phần mười cổ phần. Thực ra đúngnhư họ nói, đây là một mức giá công bằng."