Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1074: Các vị đại nhân... 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Nhưng mà..."Minh Thanh Đạt có vẻ mệt mỏi phất tay một cái, trong cuộc đàm phán vớiChiêu Thương tiền trang hôm nay, tuy hắn tỏ ra tự tin, nhưng lại liên tục lùibước. Vì thế, trong lòng hắn đã sản sinh một loại hoài nghi về bản thân —— cóphải trong một năm qua, sau khi bị Giám Sát viện luân phiên đả kích, lòng tincủa mình đã sụt giảm? Liệu có phải sau một lần khi quỳ gối trước Phạm Nhànmột lần, cùng với nhiều lần nhẫn nhịn nhượng bộ, mình đã mất đi một loại dũngkhí nào đó, dần quen với việc bị người khác dắt mũi hay không?Có điều... mình là chủ nhân hiện thời của Minh gia!Minh Thanh Đạt từ từ nói: "Trong chuyện làm ăn nói giọng làm ăn,, nhưngnếu Chiêu Thương tiền trang đã dùng mánh khóe... vì sao chúng ta lại cứ phảigiả vờ như hai tay mình luôn trong sạch?"Minh Lan Thạch cảm thấy mồ hôi lạnh đổ ra trên lưng, lắp bắp nói: "Phụthân, nếu việc này thất bại, sẽ là tội chết tịch biên diệt tộc."Minh Thanh Đạt lạnh lùng nói: "Có Trường công chúa che chở, thậm chíngay cả Phạm Nhàn cũng không dám làm xằng làm bậy... Một Chiêu Thươngtiền trang mà thôi, có coi là gì?""Nhưng thể nào Chiêu Thương tiền trang cũng có khoản mục ở Đông Dithành." Minh Lan Thạch nhìn phụ thân, đột nhiên ớn lạnh, cảm thấy phụ thânngày thường thông minh vô cùng, bây giờ... lại dần dần giận quá mất khôn."Không cần quan tâm!" Trong ánh mắt sắc bén của Minh Thanh Đạt lóe lênvẻ hung tợn, lạnh lùng phán: "Người của Đông Di thành đến Đại Khánh chúngta đòi tiền... Ai rảnh mà quan tâm?""Hay là... hay là..." Minh Lan Thạch thì thào: "Chúng ta bán đất bán nhà đi?Khoản bạc này tuy nhiều nhưng không phải không thể trả được."Minh Thanh Đạt âm trầm nói: "Những gì con nghĩ tới, làm sao bọn chúnglại không nghĩ tới? Triều đình nghiêm cấm việc lén lút buôn bán ruộng đất, nếuchỉ là mảnh đất nhỏ thì còn có thể, nhưng bán biết bao nhiêu đất như vậy, làmsao không kinh động tới quan phủ? Muốn hoàn thành tất cả thủ tục ít nhất mấtmột năm... Chiêu Thương tiền trang thà chấp nhận mất đi ba phần mười vốnliếng, cũng muốn đòi nợ sớm, mục đích là gì? Chẳng phải là để ép chúng ta chiacổ phần hay sao?"Trong lòng lão gia tử chợt nặng trĩu, nghĩ đến điều luật của triều đình vềviệc kiểm soát mua bán đất đai, đó chính là một trong những chính sách mới mànữ chủ nhân của Diệp gia đã thực thi quyết liệt khi còn tại thế.Minh Lan Thạch mặt vàng như đất rời khỏi, hắn cũng đoán được cha mìnhsẽ làm gì, nhưng không rõ cha sẽ thực hiện ra sao. Hắn chỉ biết dưới phong babão táp mà Minh gia đang phải đối mặt, dưới áp lực trong suốt một năm qua,cuối cùng cha hắn đã mất đi lý trí... Còn hắn, tuy vẫn cố gắng giữ tỉnh táo chorằng hợp tác với Chiêu Thương tiền trang sẽ là lựa chọn tốt hơn, nhưng vì mộtchuyện vẫn giữ kín mà chưa bẩm báo, hắn cũng không dám mở miệng khuyênbảo điều gì.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đêm đó, trên con phố lát đá xanh của Tô Châu thành đột nhiên vang lênnhững tiếng xào xạc, cứ như lũ chuột đã bị mùa đông giam giữ trong hang lâungày, bỗng dưng phát hiện mùi bánh ngọt thơm phức, nương theo bóng đêm laothẳng ra ngoài.Nhưng chỉ có ba con chuột, ba cao thủ mặc áo đen đi đêm, dễ dàng xuyênthủng hàng rào phòng vệ của Chiêu Thương tiền trang, trực tiếp tiến thẳng vàosảnh sau.Lực lượng phòng vệ của Tiền trang vốn rất nghiêm ngặt, lại thêm thân phậnphía sau của Chiêu Thương tiền trang, âm thầm mời chào không ít cao thủ gianghồ. Tuy nhiên lực lượng phòng vệ mạnh mẽ như vậy vẫn không thể ngăn cảnmột đòn sấm sét của ba kẻ đột nhập, cho thấy thực lực siêu cường của họ.Đáng sợ nhất là thanh kiếm trong tay kẻ tập kích. Trên lưỡi kiếm như mangtheo một loại ma lực nào đó. Cắt qua không trung mà không tạo ra chút tiếngđộng nào, kiếm đã rời bao là không quay trở lại, mà như cơn thịnh nộ từ chíntầng trời, mang theo khí thế quyết không từng lùi bước. Chỉ trong khoảnh khắc,trong tiền trang đã lưu lại hơn mười xác chết và máu tươi đầy đất.Mà không ai kịp la hét hay kêu cứu.Nhưng ba tên kiếm khách cao minh như vậy, khi đến sân sau của Tiền trang,lại gặp phải trở ngại cực lớn. Rõ ràng họ đã thấy chiếc hộp chứa giấy tờ mà đạichưởng quỹ của tiền trang ôm chặt trong lòng, nhưng lại không thể đâm mũikiếm vào cổ họng đối phương.Ngay cả vị cao thủ tuyệt đỉnh đứng đầu trong ba người cũng không thể làmđược.Bởi vì thanh kiếm với sức mạnh phá núi chẻ sông trong tay hắn, lúc nàyđang bị một cây cờ màu xanh trông rất yếu đuối nhưng thực chất ẩn chứa lựclượng vô tận bao phủ.Ba tiếng răng rắc vang lên, kiếm khách thu kiếm quay về, hai tay nắm chặt,cúi đầu thi lễ với người trẻ tuổi cầm lá cờ màu xanh.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Nhưng mà..."Minh Thanh Đạt có vẻ mệt mỏi phất tay một cái, trong cuộc đàm phán vớiChiêu Thương tiền trang hôm nay, tuy hắn tỏ ra tự tin, nhưng lại liên tục lùibước. Vì thế, trong lòng hắn đã sản sinh một loại hoài nghi về bản thân —— cóphải trong một năm qua, sau khi bị Giám Sát viện luân phiên đả kích, lòng tincủa mình đã sụt giảm? Liệu có phải sau một lần khi quỳ gối trước Phạm Nhànmột lần, cùng với nhiều lần nhẫn nhịn nhượng bộ, mình đã mất đi một loại dũngkhí nào đó, dần quen với việc bị người khác dắt mũi hay không?Có điều... mình là chủ nhân hiện thời của Minh gia!Minh Thanh Đạt từ từ nói: "Trong chuyện làm ăn nói giọng làm ăn,, nhưngnếu Chiêu Thương tiền trang đã dùng mánh khóe... vì sao chúng ta lại cứ phảigiả vờ như hai tay mình luôn trong sạch?"Minh Lan Thạch cảm thấy mồ hôi lạnh đổ ra trên lưng, lắp bắp nói: "Phụthân, nếu việc này thất bại, sẽ là tội chết tịch biên diệt tộc."Minh Thanh Đạt lạnh lùng nói: "Có Trường công chúa che chở, thậm chíngay cả Phạm Nhàn cũng không dám làm xằng làm bậy... Một Chiêu Thươngtiền trang mà thôi, có coi là gì?""Nhưng thể nào Chiêu Thương tiền trang cũng có khoản mục ở Đông Dithành." Minh Lan Thạch nhìn phụ thân, đột nhiên ớn lạnh, cảm thấy phụ thânngày thường thông minh vô cùng, bây giờ... lại dần dần giận quá mất khôn."Không cần quan tâm!" Trong ánh mắt sắc bén của Minh Thanh Đạt lóe lênvẻ hung tợn, lạnh lùng phán: "Người của Đông Di thành đến Đại Khánh chúngta đòi tiền... Ai rảnh mà quan tâm?""Hay là... hay là..." Minh Lan Thạch thì thào: "Chúng ta bán đất bán nhà đi?Khoản bạc này tuy nhiều nhưng không phải không thể trả được."Minh Thanh Đạt âm trầm nói: "Những gì con nghĩ tới, làm sao bọn chúnglại không nghĩ tới? Triều đình nghiêm cấm việc lén lút buôn bán ruộng đất, nếuchỉ là mảnh đất nhỏ thì còn có thể, nhưng bán biết bao nhiêu đất như vậy, làmsao không kinh động tới quan phủ? Muốn hoàn thành tất cả thủ tục ít nhất mấtmột năm... Chiêu Thương tiền trang thà chấp nhận mất đi ba phần mười vốnliếng, cũng muốn đòi nợ sớm, mục đích là gì? Chẳng phải là để ép chúng ta chiacổ phần hay sao?"Trong lòng lão gia tử chợt nặng trĩu, nghĩ đến điều luật của triều đình vềviệc kiểm soát mua bán đất đai, đó chính là một trong những chính sách mới mànữ chủ nhân của Diệp gia đã thực thi quyết liệt khi còn tại thế.Minh Lan Thạch mặt vàng như đất rời khỏi, hắn cũng đoán được cha mìnhsẽ làm gì, nhưng không rõ cha sẽ thực hiện ra sao. Hắn chỉ biết dưới phong babão táp mà Minh gia đang phải đối mặt, dưới áp lực trong suốt một năm qua,cuối cùng cha hắn đã mất đi lý trí... Còn hắn, tuy vẫn cố gắng giữ tỉnh táo chorằng hợp tác với Chiêu Thương tiền trang sẽ là lựa chọn tốt hơn, nhưng vì mộtchuyện vẫn giữ kín mà chưa bẩm báo, hắn cũng không dám mở miệng khuyênbảo điều gì.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đêm đó, trên con phố lát đá xanh của Tô Châu thành đột nhiên vang lênnhững tiếng xào xạc, cứ như lũ chuột đã bị mùa đông giam giữ trong hang lâungày, bỗng dưng phát hiện mùi bánh ngọt thơm phức, nương theo bóng đêm laothẳng ra ngoài.Nhưng chỉ có ba con chuột, ba cao thủ mặc áo đen đi đêm, dễ dàng xuyênthủng hàng rào phòng vệ của Chiêu Thương tiền trang, trực tiếp tiến thẳng vàosảnh sau.Lực lượng phòng vệ của Tiền trang vốn rất nghiêm ngặt, lại thêm thân phậnphía sau của Chiêu Thương tiền trang, âm thầm mời chào không ít cao thủ gianghồ. Tuy nhiên lực lượng phòng vệ mạnh mẽ như vậy vẫn không thể ngăn cảnmột đòn sấm sét của ba kẻ đột nhập, cho thấy thực lực siêu cường của họ.Đáng sợ nhất là thanh kiếm trong tay kẻ tập kích. Trên lưỡi kiếm như mangtheo một loại ma lực nào đó. Cắt qua không trung mà không tạo ra chút tiếngđộng nào, kiếm đã rời bao là không quay trở lại, mà như cơn thịnh nộ từ chíntầng trời, mang theo khí thế quyết không từng lùi bước. Chỉ trong khoảnh khắc,trong tiền trang đã lưu lại hơn mười xác chết và máu tươi đầy đất.Mà không ai kịp la hét hay kêu cứu.Nhưng ba tên kiếm khách cao minh như vậy, khi đến sân sau của Tiền trang,lại gặp phải trở ngại cực lớn. Rõ ràng họ đã thấy chiếc hộp chứa giấy tờ mà đạichưởng quỹ của tiền trang ôm chặt trong lòng, nhưng lại không thể đâm mũikiếm vào cổ họng đối phương.Ngay cả vị cao thủ tuyệt đỉnh đứng đầu trong ba người cũng không thể làmđược.Bởi vì thanh kiếm với sức mạnh phá núi chẻ sông trong tay hắn, lúc nàyđang bị một cây cờ màu xanh trông rất yếu đuối nhưng thực chất ẩn chứa lựclượng vô tận bao phủ.Ba tiếng răng rắc vang lên, kiếm khách thu kiếm quay về, hai tay nắm chặt,cúi đầu thi lễ với người trẻ tuổi cầm lá cờ màu xanh.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Nhưng mà..."Minh Thanh Đạt có vẻ mệt mỏi phất tay một cái, trong cuộc đàm phán vớiChiêu Thương tiền trang hôm nay, tuy hắn tỏ ra tự tin, nhưng lại liên tục lùibước. Vì thế, trong lòng hắn đã sản sinh một loại hoài nghi về bản thân —— cóphải trong một năm qua, sau khi bị Giám Sát viện luân phiên đả kích, lòng tincủa mình đã sụt giảm? Liệu có phải sau một lần khi quỳ gối trước Phạm Nhànmột lần, cùng với nhiều lần nhẫn nhịn nhượng bộ, mình đã mất đi một loại dũngkhí nào đó, dần quen với việc bị người khác dắt mũi hay không?Có điều... mình là chủ nhân hiện thời của Minh gia!Minh Thanh Đạt từ từ nói: "Trong chuyện làm ăn nói giọng làm ăn,, nhưngnếu Chiêu Thương tiền trang đã dùng mánh khóe... vì sao chúng ta lại cứ phảigiả vờ như hai tay mình luôn trong sạch?"Minh Lan Thạch cảm thấy mồ hôi lạnh đổ ra trên lưng, lắp bắp nói: "Phụthân, nếu việc này thất bại, sẽ là tội chết tịch biên diệt tộc."Minh Thanh Đạt lạnh lùng nói: "Có Trường công chúa che chở, thậm chíngay cả Phạm Nhàn cũng không dám làm xằng làm bậy... Một Chiêu Thươngtiền trang mà thôi, có coi là gì?""Nhưng thể nào Chiêu Thương tiền trang cũng có khoản mục ở Đông Dithành." Minh Lan Thạch nhìn phụ thân, đột nhiên ớn lạnh, cảm thấy phụ thânngày thường thông minh vô cùng, bây giờ... lại dần dần giận quá mất khôn."Không cần quan tâm!" Trong ánh mắt sắc bén của Minh Thanh Đạt lóe lênvẻ hung tợn, lạnh lùng phán: "Người của Đông Di thành đến Đại Khánh chúngta đòi tiền... Ai rảnh mà quan tâm?""Hay là... hay là..." Minh Lan Thạch thì thào: "Chúng ta bán đất bán nhà đi?Khoản bạc này tuy nhiều nhưng không phải không thể trả được."Minh Thanh Đạt âm trầm nói: "Những gì con nghĩ tới, làm sao bọn chúnglại không nghĩ tới? Triều đình nghiêm cấm việc lén lút buôn bán ruộng đất, nếuchỉ là mảnh đất nhỏ thì còn có thể, nhưng bán biết bao nhiêu đất như vậy, làmsao không kinh động tới quan phủ? Muốn hoàn thành tất cả thủ tục ít nhất mấtmột năm... Chiêu Thương tiền trang thà chấp nhận mất đi ba phần mười vốnliếng, cũng muốn đòi nợ sớm, mục đích là gì? Chẳng phải là để ép chúng ta chiacổ phần hay sao?"Trong lòng lão gia tử chợt nặng trĩu, nghĩ đến điều luật của triều đình vềviệc kiểm soát mua bán đất đai, đó chính là một trong những chính sách mới mànữ chủ nhân của Diệp gia đã thực thi quyết liệt khi còn tại thế.Minh Lan Thạch mặt vàng như đất rời khỏi, hắn cũng đoán được cha mìnhsẽ làm gì, nhưng không rõ cha sẽ thực hiện ra sao. Hắn chỉ biết dưới phong babão táp mà Minh gia đang phải đối mặt, dưới áp lực trong suốt một năm qua,cuối cùng cha hắn đã mất đi lý trí... Còn hắn, tuy vẫn cố gắng giữ tỉnh táo chorằng hợp tác với Chiêu Thương tiền trang sẽ là lựa chọn tốt hơn, nhưng vì mộtchuyện vẫn giữ kín mà chưa bẩm báo, hắn cũng không dám mở miệng khuyênbảo điều gì.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đêm đó, trên con phố lát đá xanh của Tô Châu thành đột nhiên vang lênnhững tiếng xào xạc, cứ như lũ chuột đã bị mùa đông giam giữ trong hang lâungày, bỗng dưng phát hiện mùi bánh ngọt thơm phức, nương theo bóng đêm laothẳng ra ngoài.Nhưng chỉ có ba con chuột, ba cao thủ mặc áo đen đi đêm, dễ dàng xuyênthủng hàng rào phòng vệ của Chiêu Thương tiền trang, trực tiếp tiến thẳng vàosảnh sau.Lực lượng phòng vệ của Tiền trang vốn rất nghiêm ngặt, lại thêm thân phậnphía sau của Chiêu Thương tiền trang, âm thầm mời chào không ít cao thủ gianghồ. Tuy nhiên lực lượng phòng vệ mạnh mẽ như vậy vẫn không thể ngăn cảnmột đòn sấm sét của ba kẻ đột nhập, cho thấy thực lực siêu cường của họ.Đáng sợ nhất là thanh kiếm trong tay kẻ tập kích. Trên lưỡi kiếm như mangtheo một loại ma lực nào đó. Cắt qua không trung mà không tạo ra chút tiếngđộng nào, kiếm đã rời bao là không quay trở lại, mà như cơn thịnh nộ từ chíntầng trời, mang theo khí thế quyết không từng lùi bước. Chỉ trong khoảnh khắc,trong tiền trang đã lưu lại hơn mười xác chết và máu tươi đầy đất.Mà không ai kịp la hét hay kêu cứu.Nhưng ba tên kiếm khách cao minh như vậy, khi đến sân sau của Tiền trang,lại gặp phải trở ngại cực lớn. Rõ ràng họ đã thấy chiếc hộp chứa giấy tờ mà đạichưởng quỹ của tiền trang ôm chặt trong lòng, nhưng lại không thể đâm mũikiếm vào cổ họng đối phương.Ngay cả vị cao thủ tuyệt đỉnh đứng đầu trong ba người cũng không thể làmđược.Bởi vì thanh kiếm với sức mạnh phá núi chẻ sông trong tay hắn, lúc nàyđang bị một cây cờ màu xanh trông rất yếu đuối nhưng thực chất ẩn chứa lựclượng vô tận bao phủ.Ba tiếng răng rắc vang lên, kiếm khách thu kiếm quay về, hai tay nắm chặt,cúi đầu thi lễ với người trẻ tuổi cầm lá cờ màu xanh.

Chương 1074: Các vị đại nhân... 1