Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1075: Các vị đại nhân... 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong võ đạo tự có tôn nghiêm. Ám sát đến mức độ này đã trở thành đọ sứctrong võ học.Lúc này, lá cờ xanh đã bị ý kiếm cao minh và trầm ổn kia xoắn thành vô sốmảnh nhỏ, hai chữ "Thiết Tướng" trên đó cũng trở thành những điểm đen nhỏtrên từng mảnh vải vụn. Người từng dùng cái tên Thiết Tướng, nay mang têngiả Vương Thập Tam Lang đang cầm cán cờ trơ trụi trong tay, nhìn về phíangười áo đen cầm kiếm mang phong độ của bậc đại sư, chậm rãi cúi đầu đáp lễ."Mời."Người áo đen cởi khăn che mặt, sắc mặt nghiêm túc, chòm râu dài mảnhkhảnh bồng bềnh, tay nắm chặt kiếm, tập trung toàn bộ tinh khí thần vào thanhkiếm, nhẹ nhàng mở miệng nói.Với bản tính tự nhiên tiêu sái không sợ trời không sợ đất của Vương ThậpTam Lang, đột nhiên chứng kiến gương mặt của người này, cũng không nhịnđược biến sắc!Nếu là Phạm Nhàn ở đây, sau khi thấy rõ gương mặt người áo đen này, chắcchắn y sẽ lập tức quay người bỏ đi, không chần chừ một chút nào.o O oVân Chi Lan, đệ tử đứng đầu trong Đông Di thành, đại sư kiếm thuật cửuphẩm - Vân Chi Lan!Vương Thập Tam Lang nắm chặt cờ cán trong tay phải, con ngươi co lại,cực kỳ căng thẳng.Hai sát thủ theo Vân Chi Lan bước vào sân sau của Chiêu Thương tiền trangcũng là cao thủ của Đông Di thành. Bọn họ thấy Vân Chi Lan vung kiếm đốiđầu chính diện với kẻ địch bèn cung kính lui về phía sau. Trong tâm trí của họ,tuy người trẻ tuổi cầm cờ phía đối diện có tu vi sâu không lường được, nhưngchỉ cần hắn không phải Đại tông sư hoặc là loại kẻ biến thái như Phạm Nhàncủa Khánh Quốc, thế thì chắc chắn không thể là đối thủ trước thanh kiếm củaVân Chi Lan.Vương Thập Tam Lang kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Ngài... thươngtích đã lành chưa?"Vân Chi Lan khẽ nhíu mày, chậm rãi trả lời: "Các hạ biết ta?"Mùa xuân năm ngoái, Vân Chi Lan một mình đến Giang Nam. Một mặt làâm thầm quan sát các nữ đệ tử của mình tu luyện; ngoài ra mục tiêu quan trọngnhất là tìm cơ hội ám sát Khâm sai khu vực Giang Nam - Phạm Nhàn. Có điều,kết quả cuối cùng khá là đau đớn. Một vị đại sư kiếm thuật trong thế hệ này màchỉ có thể ngồi trên thuyền đánh cá ở đằng xa nhìn Phạm Nhàn lên lầu một lượt,sau đó gặp phải phục kích từ Giám Sát viện.Cho đến hôm nay, Vân Chi Lan vẫn không thể quên ánh kiếm đâm ra từdưới nước như quỷ mị, âm thầm phát lạnh. Bởi vì luồng kiếm quang xuất quỷnhập thần đó đã khiến hắn bị thương nặng nhất kể từ khi xuất đạo đến nay. Tuynhiên, tin tức về thương tích của hắn luôn được khống chế nghiêm ngặt, rõ ràngtriều đình Nam Khánh không muốn gây ra sóng gió ngoại giao. Vì vậy khiVương Thập Tam Lang hỏi thương tích của hắn đã khỏi chưa, trong lòng VânChi Lan thoáng chút ngạc nhiên.Vương Thập Tam Lang bất đắc dĩ mỉm cười, nói: "Ngài vốn là kiếm khách,sao lại đi làm kẻ cướp?"Vân Chi Lan mỉm cười, phản bác: "Các hạ cũng vậy mà?""Cho dù ngươi giết hết tất cả mọi người ở Chiêu Thương tiền trang, đốtcháy những tờ khế ước này, cũng chẳng thể cứu vãn tình hình của Minh gia."Vương Thập Tam Lang thở dài nói: "Những gì lưu lại ở đây chỉ là bản sao, bảngốc chắc chắn không ở Tô Châu.""Nếu bản gốc đang ở Đông Di Thành, đến ngày nó cũng sẽ biến mất." VânChi Lan chậm rãi nói: "Ta không biết các hạ thuộc môn phái nào, nhưng Minhgia quá quan trọng đối với Đông Di thành chúng ta, mong các hạ đừng ngăncản."Vương Thập Tam Lang nói: "Minh Thanh Đạt xong đời rồi."Chưa kịp nói hết lời, người mặc áo đen luôn đứng yên lặng bên cạnh VânChi Lan đã mở miệng: "Sư phụ, người này đang cố kéo dài thời gian."Vương Thập Tam Lang giật mình, nhận ra người áo đen trước mắt thật ra làmột nữ nhân, giọng nói thanh thoát, không khỏi nghiêng đầu cười: "Tư Tư cũngđến à?"Người áo đen giật mình, Vân Chi Lan cũng nhìn Vương Thập Tam Lang vớivẻ tò mò, thở dài: "Không ngờ ngài lại hiểu rõ về môn phái của ta đến vậy...Đúng là rất tò mò, nhưng thời gian không còn nhiều, người của Tô Châu phủsắp tới."Hắn từ từ giơ kiếm lên, mũi kiếm khẽ rung, chỉ thẳng vào cổ họng VươngThập Tam Lang."Ngươi không dám giết ta." Vương Thập Tam Lang nói."Vì sao?""Bởi vì..."Sắc mặt Vương Thập Tam Lang bỗng trở nên nghiêm nghị, chân trái lui vềphía sau nửa bước, cột cờ màu xanh bỗng giáng xuống, tay trái lật lại nắm lấycuối côn, tay phải đè xuống, mũi côn mang theo kình lực ép xuống!Tiếng xé gió vang lên, lúc to lúc nhỏ, như một đường kiếm sắc nét trongkhông khí!Kiếm ý thật cường đại!.o O o.Con ngươi Vân Chi Lan co lại, chậm rãi hỏi: "Rốt cuộc chủ nhân của ChiêuThương tiền trang là ai?"Vương Thập Tam Lang do dự trong chốc lát, thu hồi lá cờ xanh, mở miệngtạo một khẩu hình nhưng không phát ra âm thanh nào

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong võ đạo tự có tôn nghiêm. Ám sát đến mức độ này đã trở thành đọ sứctrong võ học.Lúc này, lá cờ xanh đã bị ý kiếm cao minh và trầm ổn kia xoắn thành vô sốmảnh nhỏ, hai chữ "Thiết Tướng" trên đó cũng trở thành những điểm đen nhỏtrên từng mảnh vải vụn. Người từng dùng cái tên Thiết Tướng, nay mang têngiả Vương Thập Tam Lang đang cầm cán cờ trơ trụi trong tay, nhìn về phíangười áo đen cầm kiếm mang phong độ của bậc đại sư, chậm rãi cúi đầu đáp lễ."Mời."Người áo đen cởi khăn che mặt, sắc mặt nghiêm túc, chòm râu dài mảnhkhảnh bồng bềnh, tay nắm chặt kiếm, tập trung toàn bộ tinh khí thần vào thanhkiếm, nhẹ nhàng mở miệng nói.Với bản tính tự nhiên tiêu sái không sợ trời không sợ đất của Vương ThậpTam Lang, đột nhiên chứng kiến gương mặt của người này, cũng không nhịnđược biến sắc!Nếu là Phạm Nhàn ở đây, sau khi thấy rõ gương mặt người áo đen này, chắcchắn y sẽ lập tức quay người bỏ đi, không chần chừ một chút nào.o O oVân Chi Lan, đệ tử đứng đầu trong Đông Di thành, đại sư kiếm thuật cửuphẩm - Vân Chi Lan!Vương Thập Tam Lang nắm chặt cờ cán trong tay phải, con ngươi co lại,cực kỳ căng thẳng.Hai sát thủ theo Vân Chi Lan bước vào sân sau của Chiêu Thương tiền trangcũng là cao thủ của Đông Di thành. Bọn họ thấy Vân Chi Lan vung kiếm đốiđầu chính diện với kẻ địch bèn cung kính lui về phía sau. Trong tâm trí của họ,tuy người trẻ tuổi cầm cờ phía đối diện có tu vi sâu không lường được, nhưngchỉ cần hắn không phải Đại tông sư hoặc là loại kẻ biến thái như Phạm Nhàncủa Khánh Quốc, thế thì chắc chắn không thể là đối thủ trước thanh kiếm củaVân Chi Lan.Vương Thập Tam Lang kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Ngài... thươngtích đã lành chưa?"Vân Chi Lan khẽ nhíu mày, chậm rãi trả lời: "Các hạ biết ta?"Mùa xuân năm ngoái, Vân Chi Lan một mình đến Giang Nam. Một mặt làâm thầm quan sát các nữ đệ tử của mình tu luyện; ngoài ra mục tiêu quan trọngnhất là tìm cơ hội ám sát Khâm sai khu vực Giang Nam - Phạm Nhàn. Có điều,kết quả cuối cùng khá là đau đớn. Một vị đại sư kiếm thuật trong thế hệ này màchỉ có thể ngồi trên thuyền đánh cá ở đằng xa nhìn Phạm Nhàn lên lầu một lượt,sau đó gặp phải phục kích từ Giám Sát viện.Cho đến hôm nay, Vân Chi Lan vẫn không thể quên ánh kiếm đâm ra từdưới nước như quỷ mị, âm thầm phát lạnh. Bởi vì luồng kiếm quang xuất quỷnhập thần đó đã khiến hắn bị thương nặng nhất kể từ khi xuất đạo đến nay. Tuynhiên, tin tức về thương tích của hắn luôn được khống chế nghiêm ngặt, rõ ràngtriều đình Nam Khánh không muốn gây ra sóng gió ngoại giao. Vì vậy khiVương Thập Tam Lang hỏi thương tích của hắn đã khỏi chưa, trong lòng VânChi Lan thoáng chút ngạc nhiên.Vương Thập Tam Lang bất đắc dĩ mỉm cười, nói: "Ngài vốn là kiếm khách,sao lại đi làm kẻ cướp?"Vân Chi Lan mỉm cười, phản bác: "Các hạ cũng vậy mà?""Cho dù ngươi giết hết tất cả mọi người ở Chiêu Thương tiền trang, đốtcháy những tờ khế ước này, cũng chẳng thể cứu vãn tình hình của Minh gia."Vương Thập Tam Lang thở dài nói: "Những gì lưu lại ở đây chỉ là bản sao, bảngốc chắc chắn không ở Tô Châu.""Nếu bản gốc đang ở Đông Di Thành, đến ngày nó cũng sẽ biến mất." VânChi Lan chậm rãi nói: "Ta không biết các hạ thuộc môn phái nào, nhưng Minhgia quá quan trọng đối với Đông Di thành chúng ta, mong các hạ đừng ngăncản."Vương Thập Tam Lang nói: "Minh Thanh Đạt xong đời rồi."Chưa kịp nói hết lời, người mặc áo đen luôn đứng yên lặng bên cạnh VânChi Lan đã mở miệng: "Sư phụ, người này đang cố kéo dài thời gian."Vương Thập Tam Lang giật mình, nhận ra người áo đen trước mắt thật ra làmột nữ nhân, giọng nói thanh thoát, không khỏi nghiêng đầu cười: "Tư Tư cũngđến à?"Người áo đen giật mình, Vân Chi Lan cũng nhìn Vương Thập Tam Lang vớivẻ tò mò, thở dài: "Không ngờ ngài lại hiểu rõ về môn phái của ta đến vậy...Đúng là rất tò mò, nhưng thời gian không còn nhiều, người của Tô Châu phủsắp tới."Hắn từ từ giơ kiếm lên, mũi kiếm khẽ rung, chỉ thẳng vào cổ họng VươngThập Tam Lang."Ngươi không dám giết ta." Vương Thập Tam Lang nói."Vì sao?""Bởi vì..."Sắc mặt Vương Thập Tam Lang bỗng trở nên nghiêm nghị, chân trái lui vềphía sau nửa bước, cột cờ màu xanh bỗng giáng xuống, tay trái lật lại nắm lấycuối côn, tay phải đè xuống, mũi côn mang theo kình lực ép xuống!Tiếng xé gió vang lên, lúc to lúc nhỏ, như một đường kiếm sắc nét trongkhông khí!Kiếm ý thật cường đại!.o O o.Con ngươi Vân Chi Lan co lại, chậm rãi hỏi: "Rốt cuộc chủ nhân của ChiêuThương tiền trang là ai?"Vương Thập Tam Lang do dự trong chốc lát, thu hồi lá cờ xanh, mở miệngtạo một khẩu hình nhưng không phát ra âm thanh nào

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong võ đạo tự có tôn nghiêm. Ám sát đến mức độ này đã trở thành đọ sứctrong võ học.Lúc này, lá cờ xanh đã bị ý kiếm cao minh và trầm ổn kia xoắn thành vô sốmảnh nhỏ, hai chữ "Thiết Tướng" trên đó cũng trở thành những điểm đen nhỏtrên từng mảnh vải vụn. Người từng dùng cái tên Thiết Tướng, nay mang têngiả Vương Thập Tam Lang đang cầm cán cờ trơ trụi trong tay, nhìn về phíangười áo đen cầm kiếm mang phong độ của bậc đại sư, chậm rãi cúi đầu đáp lễ."Mời."Người áo đen cởi khăn che mặt, sắc mặt nghiêm túc, chòm râu dài mảnhkhảnh bồng bềnh, tay nắm chặt kiếm, tập trung toàn bộ tinh khí thần vào thanhkiếm, nhẹ nhàng mở miệng nói.Với bản tính tự nhiên tiêu sái không sợ trời không sợ đất của Vương ThậpTam Lang, đột nhiên chứng kiến gương mặt của người này, cũng không nhịnđược biến sắc!Nếu là Phạm Nhàn ở đây, sau khi thấy rõ gương mặt người áo đen này, chắcchắn y sẽ lập tức quay người bỏ đi, không chần chừ một chút nào.o O oVân Chi Lan, đệ tử đứng đầu trong Đông Di thành, đại sư kiếm thuật cửuphẩm - Vân Chi Lan!Vương Thập Tam Lang nắm chặt cờ cán trong tay phải, con ngươi co lại,cực kỳ căng thẳng.Hai sát thủ theo Vân Chi Lan bước vào sân sau của Chiêu Thương tiền trangcũng là cao thủ của Đông Di thành. Bọn họ thấy Vân Chi Lan vung kiếm đốiđầu chính diện với kẻ địch bèn cung kính lui về phía sau. Trong tâm trí của họ,tuy người trẻ tuổi cầm cờ phía đối diện có tu vi sâu không lường được, nhưngchỉ cần hắn không phải Đại tông sư hoặc là loại kẻ biến thái như Phạm Nhàncủa Khánh Quốc, thế thì chắc chắn không thể là đối thủ trước thanh kiếm củaVân Chi Lan.Vương Thập Tam Lang kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Ngài... thươngtích đã lành chưa?"Vân Chi Lan khẽ nhíu mày, chậm rãi trả lời: "Các hạ biết ta?"Mùa xuân năm ngoái, Vân Chi Lan một mình đến Giang Nam. Một mặt làâm thầm quan sát các nữ đệ tử của mình tu luyện; ngoài ra mục tiêu quan trọngnhất là tìm cơ hội ám sát Khâm sai khu vực Giang Nam - Phạm Nhàn. Có điều,kết quả cuối cùng khá là đau đớn. Một vị đại sư kiếm thuật trong thế hệ này màchỉ có thể ngồi trên thuyền đánh cá ở đằng xa nhìn Phạm Nhàn lên lầu một lượt,sau đó gặp phải phục kích từ Giám Sát viện.Cho đến hôm nay, Vân Chi Lan vẫn không thể quên ánh kiếm đâm ra từdưới nước như quỷ mị, âm thầm phát lạnh. Bởi vì luồng kiếm quang xuất quỷnhập thần đó đã khiến hắn bị thương nặng nhất kể từ khi xuất đạo đến nay. Tuynhiên, tin tức về thương tích của hắn luôn được khống chế nghiêm ngặt, rõ ràngtriều đình Nam Khánh không muốn gây ra sóng gió ngoại giao. Vì vậy khiVương Thập Tam Lang hỏi thương tích của hắn đã khỏi chưa, trong lòng VânChi Lan thoáng chút ngạc nhiên.Vương Thập Tam Lang bất đắc dĩ mỉm cười, nói: "Ngài vốn là kiếm khách,sao lại đi làm kẻ cướp?"Vân Chi Lan mỉm cười, phản bác: "Các hạ cũng vậy mà?""Cho dù ngươi giết hết tất cả mọi người ở Chiêu Thương tiền trang, đốtcháy những tờ khế ước này, cũng chẳng thể cứu vãn tình hình của Minh gia."Vương Thập Tam Lang thở dài nói: "Những gì lưu lại ở đây chỉ là bản sao, bảngốc chắc chắn không ở Tô Châu.""Nếu bản gốc đang ở Đông Di Thành, đến ngày nó cũng sẽ biến mất." VânChi Lan chậm rãi nói: "Ta không biết các hạ thuộc môn phái nào, nhưng Minhgia quá quan trọng đối với Đông Di thành chúng ta, mong các hạ đừng ngăncản."Vương Thập Tam Lang nói: "Minh Thanh Đạt xong đời rồi."Chưa kịp nói hết lời, người mặc áo đen luôn đứng yên lặng bên cạnh VânChi Lan đã mở miệng: "Sư phụ, người này đang cố kéo dài thời gian."Vương Thập Tam Lang giật mình, nhận ra người áo đen trước mắt thật ra làmột nữ nhân, giọng nói thanh thoát, không khỏi nghiêng đầu cười: "Tư Tư cũngđến à?"Người áo đen giật mình, Vân Chi Lan cũng nhìn Vương Thập Tam Lang vớivẻ tò mò, thở dài: "Không ngờ ngài lại hiểu rõ về môn phái của ta đến vậy...Đúng là rất tò mò, nhưng thời gian không còn nhiều, người của Tô Châu phủsắp tới."Hắn từ từ giơ kiếm lên, mũi kiếm khẽ rung, chỉ thẳng vào cổ họng VươngThập Tam Lang."Ngươi không dám giết ta." Vương Thập Tam Lang nói."Vì sao?""Bởi vì..."Sắc mặt Vương Thập Tam Lang bỗng trở nên nghiêm nghị, chân trái lui vềphía sau nửa bước, cột cờ màu xanh bỗng giáng xuống, tay trái lật lại nắm lấycuối côn, tay phải đè xuống, mũi côn mang theo kình lực ép xuống!Tiếng xé gió vang lên, lúc to lúc nhỏ, như một đường kiếm sắc nét trongkhông khí!Kiếm ý thật cường đại!.o O o.Con ngươi Vân Chi Lan co lại, chậm rãi hỏi: "Rốt cuộc chủ nhân của ChiêuThương tiền trang là ai?"Vương Thập Tam Lang do dự trong chốc lát, thu hồi lá cờ xanh, mở miệngtạo một khẩu hình nhưng không phát ra âm thanh nào

Chương 1075: Các vị đại nhân... 2