Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1133: Quy nhất 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Ý của Đậu Đậu là..." Thái hậu trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Hai nướcgiao phong, cuối cùng vẫn là tỷ thí lực lượng của quốc gia, vẫn nên tránh mạohiểm thì hơn.""Vì sao hắn không đến tự mình nói với sư tổ ta đây?" Khổ Hạ mỉm cười nói:"Dù sao đứa bé này cũng còn trẻ, có lẽ không hiểu rõ những năm gần đây biểuhiện của Hoàng đế Khánh Quốc lộn xộn đến mức nào, nhưng vì sao những lãogià chúng ta vẫn cảnh giác như vậy."Ông tiếp tục nói: "Bởi vì ta biết rõ, ngươi cũng biết rõ, Hoàng đế KhánhQuốc kia quả thật không phải người bình thường. Trong thế hệ sau, vẫn chưaxuất hiện một vị Đại tông sư, lại có một vị đế vương dùng binh như thần..."Lông mày của hắn nhíu lại, "Hắn ẩn nhẫn càng lâu, ta càng cảm thấy bất an."Bắc Tề Thái Hậu thở dài, nói: "Dù sao, cũng không có phương pháp nào quátốt."Ông lão mỉm cười, tháo cái mũ ra, để lộ cái đầu trọc lốc, mở lời nói: "Nhớlại thì Diệp Lưu Vân cũng thích đội mũ chạy khắp thiên hạ... Cho dù là ngườinhư vậy mà Lý Vân Duệ cũng có thể sử dụng, ta tin rằng vị Trưởng công chúanày sẽ nghĩ ra cách."Đến lúc này, Thái hậu biết mình không cách nào thuyết phục được Quốc sưthay đổi suy nghĩ, cung kính nói: "Thúc gia, quan sát nhiều thêm chút nữa đi,chuyện của Nam triều, cứ để bọn chúng tự mình làm loạn, dẫu sao cũng có lợicho chúng ta.""Thời gian không còn nhiều." Cần câu trong tay Khổ Hà không hề run động,chậm rãi nói ra: "Nếu những lão già chúng ta không thể giải quyết vấn đề nàykhi còn tại thế, tương lai ai có thể giải quyết?"Câu này giống hệt lời nói của vị Đại tông sư trong nhà tranh kia.Cánh tay Thái hậu khẽ run lên, cười nói: "Nha đầu Hải Đường thì sao? Hơnnữa... phía nam còn có Phạm Nhàn."Khổ Hạ nở nụ cười nói: "Phạm Nhàn, thanh niên này thì phải xem vận maycủa hắn. Nếu như hắn đủ thông minh và cường đại, chắc hắn sẽ chiếm được lợiích lớn nhất trong chuyện lần này, cũng coi như là một phần quà mà triều tatặng cho hắn. Với tính cách của người trẻ tuổi này, nếu đã nhận được ân tình lớnnhư vậy từ Đậu Đậu, thể nào tương lai cũng niệm tình, giúp ích cho Bắc Tề ta."Dẫu sao thì những người cầm quyền ở Bắc Tề này đều hiểu rõ, nếu xét riêngquốc lực, Bắc Tề chồng chất tệ nạn lâu năm, trong thời gian ngắn không thểđuổi kịp hay vượt qua Nam Khánh. Giữa thế như vậy, trong vòng mười năm vẫnlà Nam Khánh chủ công, Bắc Tề chủ thủ, cho nên mới có cách nói nể tình."Ta vốn cho rằng cơ hội của Thái tử hoặc lão nhị của Nam triều lớn hơn mộtchút." Thái hậu nhíu mày nói.Khổ Hà lắc đầu nói: "Phạm Nhàn là người hiếu sát sợ chết như vậy, làm saolại cho bọn chúng cơ hội lên ngôi? Nếu thật sự có khả năng này, ngươi cho rằnghắn thật sự không nỡ xuống tay giết người hay sao... Trong khắp thiên hạ này,có thể sống sót dưới sát tâm của Phạm Nhàn, tính ra chẳng có mấy người."Thái hậu khẽ giật mình, không ngờ Quốc sư lại đánh giá thực lực của PhạmNhàn mạnh mẽ đến mức độ này."Đừng quên, phía sau hắn còn có một gã mù, Diệp Lưu Vân lại không thểlàm hộ vệ cho đám hoàng tử Nam triều kia."Khổ Hoa mỉm cười, nhấc cần câu trong tay lên. Sợi dây mỏng manh buộcvào lưỡi câu, không nhàm chán như đám người dùng dây thừng thả câu, thểhiện cái cảnh giới rắm chó gì đó.Lưỡi câu rời mặt đầm, nhỏ vài giọt nước trong xuống, rồi lại rơi vào trongđầm. Cái đầm của hoàng cung này lại như bị vài giọt nước trong quấy nhiễu,hưng phấn hẳn lên, rào một tiếng sóng nước dâng lên, khuấy đảo rong rêu đongđưa bất lực dưới đáy đầm.Vô số con cá hoặc vàng hoặc xanh bay ra khỏi mặt nước, vui mừng nhảycẫng lên, vỗ mặt nước thành tiếng, tựa hồ bày tỏ lòng biết ơn đối với khổ tu sĩđang cầm cần câu trong tay..o O o .Tiếng nước dần dần yên lặng, chảy ra ngoài lỗ hổng của cái đầm, trở thànhmột dòng bạch ngọc, lại làm trơn bóng nửa gò núi, chảy ra bên ngoài bức tườngcung điện, hòa vào dòng sông Ngọc Tuyền. Nước trong cung chỉ là một nhánhcủa sông Ngọc Tuyền, nhưng trên thực tế sông Ngọc Tuyền được đặt tên nhưvậy là vì dòng nước trên ngọn núi xanh trong hoàng cung – Ngọc Tuyền nàychính là Ngọc Tuyền đó.Nước sông Ngọc Tuyền chảy vào trong kinh thành, cách tường cung khôngxa, đi qua một khu vườn.Đây chính là khu vườn của Hải Đường cô nương. Muốn tìm kiếm thanhbình giữa Thượng Kinh thành phồn hoa thì đây là nơi hiếm hoi thích hợp. Chonên trước đây Phạm Nhàn từng châm chọc cô nơi này chỉ được cái danh hão,thực chất trong khu vườn trồng rau này lại ngầm ngấm mang vẻ quý phái đếncực điểm, đâu có chút hương vị thôn quê nào.Lúc này trong vườn có hai vị cô nương đi ra, leo lên xe ngựa bên ngoài khuvườn, lên đường đi vào trong thành.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Ý của Đậu Đậu là..." Thái hậu trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Hai nước

giao phong, cuối cùng vẫn là tỷ thí lực lượng của quốc gia, vẫn nên tránh mạo

hiểm thì hơn."

"Vì sao hắn không đến tự mình nói với sư tổ ta đây?" Khổ Hạ mỉm cười nói:

"Dù sao đứa bé này cũng còn trẻ, có lẽ không hiểu rõ những năm gần đây biểu

hiện của Hoàng đế Khánh Quốc lộn xộn đến mức nào, nhưng vì sao những lão

già chúng ta vẫn cảnh giác như vậy."

Ông tiếp tục nói: "Bởi vì ta biết rõ, ngươi cũng biết rõ, Hoàng đế Khánh

Quốc kia quả thật không phải người bình thường. Trong thế hệ sau, vẫn chưa

xuất hiện một vị Đại tông sư, lại có một vị đế vương dùng binh như thần..."

Lông mày của hắn nhíu lại, "Hắn ẩn nhẫn càng lâu, ta càng cảm thấy bất an."

Bắc Tề Thái Hậu thở dài, nói: "Dù sao, cũng không có phương pháp nào quá

tốt."

Ông lão mỉm cười, tháo cái mũ ra, để lộ cái đầu trọc lốc, mở lời nói: "Nhớ

lại thì Diệp Lưu Vân cũng thích đội mũ chạy khắp thiên hạ... Cho dù là người

như vậy mà Lý Vân Duệ cũng có thể sử dụng, ta tin rằng vị Trưởng công chúa

này sẽ nghĩ ra cách."

Đến lúc này, Thái hậu biết mình không cách nào thuyết phục được Quốc sư

thay đổi suy nghĩ, cung kính nói: "Thúc gia, quan sát nhiều thêm chút nữa đi,

chuyện của Nam triều, cứ để bọn chúng tự mình làm loạn, dẫu sao cũng có lợi

cho chúng ta."

"Thời gian không còn nhiều." Cần câu trong tay Khổ Hà không hề run động,

chậm rãi nói ra: "Nếu những lão già chúng ta không thể giải quyết vấn đề này

khi còn tại thế, tương lai ai có thể giải quyết?"

Câu này giống hệt lời nói của vị Đại tông sư trong nhà tranh kia.

Cánh tay Thái hậu khẽ run lên, cười nói: "Nha đầu Hải Đường thì sao? Hơn

nữa... phía nam còn có Phạm Nhàn."

Khổ Hạ nở nụ cười nói: "Phạm Nhàn, thanh niên này thì phải xem vận may

của hắn. Nếu như hắn đủ thông minh và cường đại, chắc hắn sẽ chiếm được lợi

ích lớn nhất trong chuyện lần này, cũng coi như là một phần quà mà triều ta

tặng cho hắn. Với tính cách của người trẻ tuổi này, nếu đã nhận được ân tình lớn

như vậy từ Đậu Đậu, thể nào tương lai cũng niệm tình, giúp ích cho Bắc Tề ta."

Dẫu sao thì những người cầm quyền ở Bắc Tề này đều hiểu rõ, nếu xét riêng

quốc lực, Bắc Tề chồng chất tệ nạn lâu năm, trong thời gian ngắn không thể

đuổi kịp hay vượt qua Nam Khánh. Giữa thế như vậy, trong vòng mười năm vẫn

là Nam Khánh chủ công, Bắc Tề chủ thủ, cho nên mới có cách nói nể tình.

"Ta vốn cho rằng cơ hội của Thái tử hoặc lão nhị của Nam triều lớn hơn một

chút." Thái hậu nhíu mày nói.

Khổ Hà lắc đầu nói: "Phạm Nhàn là người hiếu sát sợ chết như vậy, làm sao

lại cho bọn chúng cơ hội lên ngôi? Nếu thật sự có khả năng này, ngươi cho rằng

hắn thật sự không nỡ xuống tay giết người hay sao... Trong khắp thiên hạ này,

có thể sống sót dưới sát tâm của Phạm Nhàn, tính ra chẳng có mấy người."

Thái hậu khẽ giật mình, không ngờ Quốc sư lại đánh giá thực lực của Phạm

Nhàn mạnh mẽ đến mức độ này.

"Đừng quên, phía sau hắn còn có một gã mù, Diệp Lưu Vân lại không thể

làm hộ vệ cho đám hoàng tử Nam triều kia."

Khổ Hoa mỉm cười, nhấc cần câu trong tay lên. Sợi dây mỏng manh buộc

vào lưỡi câu, không nhàm chán như đám người dùng dây thừng thả câu, thể

hiện cái cảnh giới rắm chó gì đó.

Lưỡi câu rời mặt đầm, nhỏ vài giọt nước trong xuống, rồi lại rơi vào trong

đầm. Cái đầm của hoàng cung này lại như bị vài giọt nước trong quấy nhiễu,

hưng phấn hẳn lên, rào một tiếng sóng nước dâng lên, khuấy đảo rong rêu đong

đưa bất lực dưới đáy đầm.

Vô số con cá hoặc vàng hoặc xanh bay ra khỏi mặt nước, vui mừng nhảy

cẫng lên, vỗ mặt nước thành tiếng, tựa hồ bày tỏ lòng biết ơn đối với khổ tu sĩ

đang cầm cần câu trong tay.

.o O o .

Tiếng nước dần dần yên lặng, chảy ra ngoài lỗ hổng của cái đầm, trở thành

một dòng bạch ngọc, lại làm trơn bóng nửa gò núi, chảy ra bên ngoài bức tường

cung điện, hòa vào dòng sông Ngọc Tuyền. Nước trong cung chỉ là một nhánh

của sông Ngọc Tuyền, nhưng trên thực tế sông Ngọc Tuyền được đặt tên như

vậy là vì dòng nước trên ngọn núi xanh trong hoàng cung – Ngọc Tuyền này

chính là Ngọc Tuyền đó.

Nước sông Ngọc Tuyền chảy vào trong kinh thành, cách tường cung không

xa, đi qua một khu vườn.

Đây chính là khu vườn của Hải Đường cô nương. Muốn tìm kiếm thanh

bình giữa Thượng Kinh thành phồn hoa thì đây là nơi hiếm hoi thích hợp. Cho

nên trước đây Phạm Nhàn từng châm chọc cô nơi này chỉ được cái danh hão,

thực chất trong khu vườn trồng rau này lại ngầm ngấm mang vẻ quý phái đến

cực điểm, đâu có chút hương vị thôn quê nào.

Lúc này trong vườn có hai vị cô nương đi ra, leo lên xe ngựa bên ngoài khu

vườn, lên đường đi vào trong thành.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Ý của Đậu Đậu là..." Thái hậu trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Hai nướcgiao phong, cuối cùng vẫn là tỷ thí lực lượng của quốc gia, vẫn nên tránh mạohiểm thì hơn.""Vì sao hắn không đến tự mình nói với sư tổ ta đây?" Khổ Hạ mỉm cười nói:"Dù sao đứa bé này cũng còn trẻ, có lẽ không hiểu rõ những năm gần đây biểuhiện của Hoàng đế Khánh Quốc lộn xộn đến mức nào, nhưng vì sao những lãogià chúng ta vẫn cảnh giác như vậy."Ông tiếp tục nói: "Bởi vì ta biết rõ, ngươi cũng biết rõ, Hoàng đế KhánhQuốc kia quả thật không phải người bình thường. Trong thế hệ sau, vẫn chưaxuất hiện một vị Đại tông sư, lại có một vị đế vương dùng binh như thần..."Lông mày của hắn nhíu lại, "Hắn ẩn nhẫn càng lâu, ta càng cảm thấy bất an."Bắc Tề Thái Hậu thở dài, nói: "Dù sao, cũng không có phương pháp nào quátốt."Ông lão mỉm cười, tháo cái mũ ra, để lộ cái đầu trọc lốc, mở lời nói: "Nhớlại thì Diệp Lưu Vân cũng thích đội mũ chạy khắp thiên hạ... Cho dù là ngườinhư vậy mà Lý Vân Duệ cũng có thể sử dụng, ta tin rằng vị Trưởng công chúanày sẽ nghĩ ra cách."Đến lúc này, Thái hậu biết mình không cách nào thuyết phục được Quốc sưthay đổi suy nghĩ, cung kính nói: "Thúc gia, quan sát nhiều thêm chút nữa đi,chuyện của Nam triều, cứ để bọn chúng tự mình làm loạn, dẫu sao cũng có lợicho chúng ta.""Thời gian không còn nhiều." Cần câu trong tay Khổ Hà không hề run động,chậm rãi nói ra: "Nếu những lão già chúng ta không thể giải quyết vấn đề nàykhi còn tại thế, tương lai ai có thể giải quyết?"Câu này giống hệt lời nói của vị Đại tông sư trong nhà tranh kia.Cánh tay Thái hậu khẽ run lên, cười nói: "Nha đầu Hải Đường thì sao? Hơnnữa... phía nam còn có Phạm Nhàn."Khổ Hạ nở nụ cười nói: "Phạm Nhàn, thanh niên này thì phải xem vận maycủa hắn. Nếu như hắn đủ thông minh và cường đại, chắc hắn sẽ chiếm được lợiích lớn nhất trong chuyện lần này, cũng coi như là một phần quà mà triều tatặng cho hắn. Với tính cách của người trẻ tuổi này, nếu đã nhận được ân tình lớnnhư vậy từ Đậu Đậu, thể nào tương lai cũng niệm tình, giúp ích cho Bắc Tề ta."Dẫu sao thì những người cầm quyền ở Bắc Tề này đều hiểu rõ, nếu xét riêngquốc lực, Bắc Tề chồng chất tệ nạn lâu năm, trong thời gian ngắn không thểđuổi kịp hay vượt qua Nam Khánh. Giữa thế như vậy, trong vòng mười năm vẫnlà Nam Khánh chủ công, Bắc Tề chủ thủ, cho nên mới có cách nói nể tình."Ta vốn cho rằng cơ hội của Thái tử hoặc lão nhị của Nam triều lớn hơn mộtchút." Thái hậu nhíu mày nói.Khổ Hà lắc đầu nói: "Phạm Nhàn là người hiếu sát sợ chết như vậy, làm saolại cho bọn chúng cơ hội lên ngôi? Nếu thật sự có khả năng này, ngươi cho rằnghắn thật sự không nỡ xuống tay giết người hay sao... Trong khắp thiên hạ này,có thể sống sót dưới sát tâm của Phạm Nhàn, tính ra chẳng có mấy người."Thái hậu khẽ giật mình, không ngờ Quốc sư lại đánh giá thực lực của PhạmNhàn mạnh mẽ đến mức độ này."Đừng quên, phía sau hắn còn có một gã mù, Diệp Lưu Vân lại không thểlàm hộ vệ cho đám hoàng tử Nam triều kia."Khổ Hoa mỉm cười, nhấc cần câu trong tay lên. Sợi dây mỏng manh buộcvào lưỡi câu, không nhàm chán như đám người dùng dây thừng thả câu, thểhiện cái cảnh giới rắm chó gì đó.Lưỡi câu rời mặt đầm, nhỏ vài giọt nước trong xuống, rồi lại rơi vào trongđầm. Cái đầm của hoàng cung này lại như bị vài giọt nước trong quấy nhiễu,hưng phấn hẳn lên, rào một tiếng sóng nước dâng lên, khuấy đảo rong rêu đongđưa bất lực dưới đáy đầm.Vô số con cá hoặc vàng hoặc xanh bay ra khỏi mặt nước, vui mừng nhảycẫng lên, vỗ mặt nước thành tiếng, tựa hồ bày tỏ lòng biết ơn đối với khổ tu sĩđang cầm cần câu trong tay..o O o .Tiếng nước dần dần yên lặng, chảy ra ngoài lỗ hổng của cái đầm, trở thànhmột dòng bạch ngọc, lại làm trơn bóng nửa gò núi, chảy ra bên ngoài bức tườngcung điện, hòa vào dòng sông Ngọc Tuyền. Nước trong cung chỉ là một nhánhcủa sông Ngọc Tuyền, nhưng trên thực tế sông Ngọc Tuyền được đặt tên nhưvậy là vì dòng nước trên ngọn núi xanh trong hoàng cung – Ngọc Tuyền nàychính là Ngọc Tuyền đó.Nước sông Ngọc Tuyền chảy vào trong kinh thành, cách tường cung khôngxa, đi qua một khu vườn.Đây chính là khu vườn của Hải Đường cô nương. Muốn tìm kiếm thanhbình giữa Thượng Kinh thành phồn hoa thì đây là nơi hiếm hoi thích hợp. Chonên trước đây Phạm Nhàn từng châm chọc cô nơi này chỉ được cái danh hão,thực chất trong khu vườn trồng rau này lại ngầm ngấm mang vẻ quý phái đếncực điểm, đâu có chút hương vị thôn quê nào.Lúc này trong vườn có hai vị cô nương đi ra, leo lên xe ngựa bên ngoài khuvườn, lên đường đi vào trong thành.

Chương 1133: Quy nhất 3