Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1134: Quy nhất 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chẳng bao lâu sau, xe ngựa đã đến khu vực náo nhiệt nhất Thượng Kinhthành, tốc độ xe chậm lại. Lúc đi ngang qua một tiệm đồ cổ, dường như ngườiđánh xe tựa hồ nghe thấy tiếng gọi dùng xe của nữ nhân trong xe.Hải Đường buông rèm xe ra vừa vén lên bên tay phải, quay đầu lại nói vớiPhạm Nhược Nhược: "Là đệ đệ của muội, có cần xuống chào hỏi không?"Phạm Nhược Nhược mỉm cười, nói: "Hôm nay nếu là nó mời khách, chúngta không nên gặp mặt sớm, trước tiên cứ đi dạo trong Thượng Kinh thành cáiđã."Hải Đường gật đầu. Xe ngựa lại lần nữa chuyển động, không làm kinh độngtới người trong tiệm.Bên trong tiệm đồ cổ, một thanh niên hình thể mập mạp đang cúi đầu nhìnhoàng hóa bên trong. Người này không phải ai khác mà chính là kẻ bị PhạmNhàn đá đít đến Thượng Kinh thành, chịu vô số đau khổ dưới tay Hải Đường,cuối cùng cũng chờ được tới lúc xuất đầu lộ diện, tiếp nhận tuyến đường lênphía bắc của Thôi gia, nhị thiếu gia của Phạm gia, Phạm Tư Triệt.Không biết là do dịch dung, hay là sinh sống xa quê hương khiến thiếu niênnày trưởng thành sớm một chút. Lúc này trên mặt hắn hoàn toàn bình tĩnh, hoàntoàn không có vẻ hung hăng ngang ngược năm xưa, khiến cho người nhìn vàocảm thấy hắn còn trưởng thành hơn rất nhiều so với tuổi tác thật sự của mình.Đêm nay, hắn sẽ ở tổ chức đại tiếc ở lầu Bão Nguyệt lâu Thượng Kinhthành. Trước đó đã biết tỷ tỷ và Hải Đường - hai người mà mình sợ hãi nhất sắptới, cho nên hắn mới tới tiệm đồ cổ sớm để chọn quà, nhất định phải làm chotâm trạng của hai vị này thật vui vẻ mới được. Chẳng qua nhìn một lúc lâu màchẳng thấy thứ gì vừa lòng, thậm chí ông chủ còn bày cả hàng trong kho ranhưng vẫn không tìm được thứ gì khiến hắn thỏa mãn, khiến cho tâm trạng củahắn có phần nên không vui.Phía sau hắn vẫn là những cao thủ Bắc Tề hộ vệ lưng đeo loan đao. Tuyhuynh đệ họ Phạm thầm hiểu, chắc chắn đây là đám người giám sát của hoàngthất Bắc Tề, nhưng Phạm Tư Triệt và Phạm Nhàn vẫn rất to gan, vẫn tùy tiện sửdụng như trước chứ không hề thay đổi nhân thủ.Trong tiệm còn có những người khác đang xem hàng, từ trang phục của họcó thể thấy không phải là nhà giàu thì cũng là quý tộc. Tiệm đồ cổ này rất nổitiếng, hàng hóa bày bán cũng rất đắt, cho nên người dám đi vào chọn đồ đều làbậc đại nhân trên đất Bắc Tề, không phải là đại thương gia thì chắc chắn là giớiquyền quý.Những người này không nhận ra Phạm Tư Triệt nhưng thấy hắn mang theobốn tên cao thủ hộ vệ, đã âm thầm phỏng đoán, chắc chắn người trẻ tuổi này làcông tử của một gia đình nào đó không thích nổi bật.Lúc này, chủ cửa tiệm rất trang trọng bưng một cái mâm gỗ phủ kín bằngvải đỏ đi vào, tiến tới bên Phạm Tư Triệt và nói: "Công tử, nếu muốn thành cặpthì chỉ còn món này."Phạm Tư Triệt vén một góc vải đỏ lên, nhìn thấy trên đó bày một cặp sư tửbằng ngọc, điêu khắc cực tốt, sư tử kháu khỉnh cực kỳ đáng yêu. Hắn khôngkhỏi nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ tặng cặp này cho tỷ tỷ và Hải Đường,đúng là hợp cảnh, cũng có ý trút giận cho mình."Chọn cái này đi." Hắn phất phất tay.Không may, những người quyền quý xem hàng bên cạnh cũng để ý đến cặpsư tử ngọc này, bèn năn nỉ Phạm Tư Triệt có thể nhường lại hay không. Thậmchí một vị công tử nhà giàu còn nguyện ý dâng tặng một cái phong bao đỏ đểbiểu thị thành ý. Ở những địa phương lớn như Thượng Kinh thành hoặc ĐôngDi thành này, thường không có quá nhiều tình huống cậy thế tranh đoạt hànghóa phát sinh, dù sao mọi người ở đây đều là bậc không giàu sang thì cũng phúquý, không ai biết mình sẽ đắc tội với ai.Trong Thượng Kinh thành, Phạm Tư Triệt luôn giữ thái độ kín tiếng, trêncông văn truy nã của Nam Khánh vẫn còn có tên của hắn, cho nên ngoại trừCẩm Y vệ và hoàng thất Khánh Quốc ra, không mấy ai biết thân phận thật sựcủa hắn. Nếu đổi lại là ngày trước, vị công tử nhà giàu này thỉnh cầu nhẹ nhàngnhư vậy, có lẽ Phạm Tư Triệt đã đồng ý, chỉ có điều hôm nay hắn thực sự rấtthích cặp sư tử ngọc này, cho nên do dự một lúc mà không mở miệng.Một chút do dự này lại khiến tâm trạng của đám người quyền quý kia trởnên không thoải mái, nghĩ thầm mình đã cho hắn đủ thể diện rồi, nếu khôngphải vì Hầu gia được mời tham dự một bữa tiệc cực kỳ quan trọng, giao việcchọn quà tặng giao cho tiểu công tử, họ thật sự cần cặp sư tử ngọc quý giá nàylàm quà tặng, nếu không làm sao phải nói chuyện với kẻ lạ mặt này.Đúng lúc này, đám người tách ra, một con cháu nhà quyền quý khoảng mườihai, mười ba tuổi đi ra, chỉ thẳng vào mũi Phạm Tư Triệt mắng chửi: "TrongThượng Kinh thành, chưa một ai dám tranh đồ với ta!"
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chẳng bao lâu sau, xe ngựa đã đến khu vực náo nhiệt nhất Thượng Kinhthành, tốc độ xe chậm lại. Lúc đi ngang qua một tiệm đồ cổ, dường như ngườiđánh xe tựa hồ nghe thấy tiếng gọi dùng xe của nữ nhân trong xe.Hải Đường buông rèm xe ra vừa vén lên bên tay phải, quay đầu lại nói vớiPhạm Nhược Nhược: "Là đệ đệ của muội, có cần xuống chào hỏi không?"Phạm Nhược Nhược mỉm cười, nói: "Hôm nay nếu là nó mời khách, chúngta không nên gặp mặt sớm, trước tiên cứ đi dạo trong Thượng Kinh thành cáiđã."Hải Đường gật đầu. Xe ngựa lại lần nữa chuyển động, không làm kinh độngtới người trong tiệm.Bên trong tiệm đồ cổ, một thanh niên hình thể mập mạp đang cúi đầu nhìnhoàng hóa bên trong. Người này không phải ai khác mà chính là kẻ bị PhạmNhàn đá đít đến Thượng Kinh thành, chịu vô số đau khổ dưới tay Hải Đường,cuối cùng cũng chờ được tới lúc xuất đầu lộ diện, tiếp nhận tuyến đường lênphía bắc của Thôi gia, nhị thiếu gia của Phạm gia, Phạm Tư Triệt.Không biết là do dịch dung, hay là sinh sống xa quê hương khiến thiếu niênnày trưởng thành sớm một chút. Lúc này trên mặt hắn hoàn toàn bình tĩnh, hoàntoàn không có vẻ hung hăng ngang ngược năm xưa, khiến cho người nhìn vàocảm thấy hắn còn trưởng thành hơn rất nhiều so với tuổi tác thật sự của mình.Đêm nay, hắn sẽ ở tổ chức đại tiếc ở lầu Bão Nguyệt lâu Thượng Kinhthành. Trước đó đã biết tỷ tỷ và Hải Đường - hai người mà mình sợ hãi nhất sắptới, cho nên hắn mới tới tiệm đồ cổ sớm để chọn quà, nhất định phải làm chotâm trạng của hai vị này thật vui vẻ mới được. Chẳng qua nhìn một lúc lâu màchẳng thấy thứ gì vừa lòng, thậm chí ông chủ còn bày cả hàng trong kho ranhưng vẫn không tìm được thứ gì khiến hắn thỏa mãn, khiến cho tâm trạng củahắn có phần nên không vui.Phía sau hắn vẫn là những cao thủ Bắc Tề hộ vệ lưng đeo loan đao. Tuyhuynh đệ họ Phạm thầm hiểu, chắc chắn đây là đám người giám sát của hoàngthất Bắc Tề, nhưng Phạm Tư Triệt và Phạm Nhàn vẫn rất to gan, vẫn tùy tiện sửdụng như trước chứ không hề thay đổi nhân thủ.Trong tiệm còn có những người khác đang xem hàng, từ trang phục của họcó thể thấy không phải là nhà giàu thì cũng là quý tộc. Tiệm đồ cổ này rất nổitiếng, hàng hóa bày bán cũng rất đắt, cho nên người dám đi vào chọn đồ đều làbậc đại nhân trên đất Bắc Tề, không phải là đại thương gia thì chắc chắn là giớiquyền quý.Những người này không nhận ra Phạm Tư Triệt nhưng thấy hắn mang theobốn tên cao thủ hộ vệ, đã âm thầm phỏng đoán, chắc chắn người trẻ tuổi này làcông tử của một gia đình nào đó không thích nổi bật.Lúc này, chủ cửa tiệm rất trang trọng bưng một cái mâm gỗ phủ kín bằngvải đỏ đi vào, tiến tới bên Phạm Tư Triệt và nói: "Công tử, nếu muốn thành cặpthì chỉ còn món này."Phạm Tư Triệt vén một góc vải đỏ lên, nhìn thấy trên đó bày một cặp sư tửbằng ngọc, điêu khắc cực tốt, sư tử kháu khỉnh cực kỳ đáng yêu. Hắn khôngkhỏi nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ tặng cặp này cho tỷ tỷ và Hải Đường,đúng là hợp cảnh, cũng có ý trút giận cho mình."Chọn cái này đi." Hắn phất phất tay.Không may, những người quyền quý xem hàng bên cạnh cũng để ý đến cặpsư tử ngọc này, bèn năn nỉ Phạm Tư Triệt có thể nhường lại hay không. Thậmchí một vị công tử nhà giàu còn nguyện ý dâng tặng một cái phong bao đỏ đểbiểu thị thành ý. Ở những địa phương lớn như Thượng Kinh thành hoặc ĐôngDi thành này, thường không có quá nhiều tình huống cậy thế tranh đoạt hànghóa phát sinh, dù sao mọi người ở đây đều là bậc không giàu sang thì cũng phúquý, không ai biết mình sẽ đắc tội với ai.Trong Thượng Kinh thành, Phạm Tư Triệt luôn giữ thái độ kín tiếng, trêncông văn truy nã của Nam Khánh vẫn còn có tên của hắn, cho nên ngoại trừCẩm Y vệ và hoàng thất Khánh Quốc ra, không mấy ai biết thân phận thật sựcủa hắn. Nếu đổi lại là ngày trước, vị công tử nhà giàu này thỉnh cầu nhẹ nhàngnhư vậy, có lẽ Phạm Tư Triệt đã đồng ý, chỉ có điều hôm nay hắn thực sự rấtthích cặp sư tử ngọc này, cho nên do dự một lúc mà không mở miệng.Một chút do dự này lại khiến tâm trạng của đám người quyền quý kia trởnên không thoải mái, nghĩ thầm mình đã cho hắn đủ thể diện rồi, nếu khôngphải vì Hầu gia được mời tham dự một bữa tiệc cực kỳ quan trọng, giao việcchọn quà tặng giao cho tiểu công tử, họ thật sự cần cặp sư tử ngọc quý giá nàylàm quà tặng, nếu không làm sao phải nói chuyện với kẻ lạ mặt này.Đúng lúc này, đám người tách ra, một con cháu nhà quyền quý khoảng mườihai, mười ba tuổi đi ra, chỉ thẳng vào mũi Phạm Tư Triệt mắng chửi: "TrongThượng Kinh thành, chưa một ai dám tranh đồ với ta!"
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chẳng bao lâu sau, xe ngựa đã đến khu vực náo nhiệt nhất Thượng Kinhthành, tốc độ xe chậm lại. Lúc đi ngang qua một tiệm đồ cổ, dường như ngườiđánh xe tựa hồ nghe thấy tiếng gọi dùng xe của nữ nhân trong xe.Hải Đường buông rèm xe ra vừa vén lên bên tay phải, quay đầu lại nói vớiPhạm Nhược Nhược: "Là đệ đệ của muội, có cần xuống chào hỏi không?"Phạm Nhược Nhược mỉm cười, nói: "Hôm nay nếu là nó mời khách, chúngta không nên gặp mặt sớm, trước tiên cứ đi dạo trong Thượng Kinh thành cáiđã."Hải Đường gật đầu. Xe ngựa lại lần nữa chuyển động, không làm kinh độngtới người trong tiệm.Bên trong tiệm đồ cổ, một thanh niên hình thể mập mạp đang cúi đầu nhìnhoàng hóa bên trong. Người này không phải ai khác mà chính là kẻ bị PhạmNhàn đá đít đến Thượng Kinh thành, chịu vô số đau khổ dưới tay Hải Đường,cuối cùng cũng chờ được tới lúc xuất đầu lộ diện, tiếp nhận tuyến đường lênphía bắc của Thôi gia, nhị thiếu gia của Phạm gia, Phạm Tư Triệt.Không biết là do dịch dung, hay là sinh sống xa quê hương khiến thiếu niênnày trưởng thành sớm một chút. Lúc này trên mặt hắn hoàn toàn bình tĩnh, hoàntoàn không có vẻ hung hăng ngang ngược năm xưa, khiến cho người nhìn vàocảm thấy hắn còn trưởng thành hơn rất nhiều so với tuổi tác thật sự của mình.Đêm nay, hắn sẽ ở tổ chức đại tiếc ở lầu Bão Nguyệt lâu Thượng Kinhthành. Trước đó đã biết tỷ tỷ và Hải Đường - hai người mà mình sợ hãi nhất sắptới, cho nên hắn mới tới tiệm đồ cổ sớm để chọn quà, nhất định phải làm chotâm trạng của hai vị này thật vui vẻ mới được. Chẳng qua nhìn một lúc lâu màchẳng thấy thứ gì vừa lòng, thậm chí ông chủ còn bày cả hàng trong kho ranhưng vẫn không tìm được thứ gì khiến hắn thỏa mãn, khiến cho tâm trạng củahắn có phần nên không vui.Phía sau hắn vẫn là những cao thủ Bắc Tề hộ vệ lưng đeo loan đao. Tuyhuynh đệ họ Phạm thầm hiểu, chắc chắn đây là đám người giám sát của hoàngthất Bắc Tề, nhưng Phạm Tư Triệt và Phạm Nhàn vẫn rất to gan, vẫn tùy tiện sửdụng như trước chứ không hề thay đổi nhân thủ.Trong tiệm còn có những người khác đang xem hàng, từ trang phục của họcó thể thấy không phải là nhà giàu thì cũng là quý tộc. Tiệm đồ cổ này rất nổitiếng, hàng hóa bày bán cũng rất đắt, cho nên người dám đi vào chọn đồ đều làbậc đại nhân trên đất Bắc Tề, không phải là đại thương gia thì chắc chắn là giớiquyền quý.Những người này không nhận ra Phạm Tư Triệt nhưng thấy hắn mang theobốn tên cao thủ hộ vệ, đã âm thầm phỏng đoán, chắc chắn người trẻ tuổi này làcông tử của một gia đình nào đó không thích nổi bật.Lúc này, chủ cửa tiệm rất trang trọng bưng một cái mâm gỗ phủ kín bằngvải đỏ đi vào, tiến tới bên Phạm Tư Triệt và nói: "Công tử, nếu muốn thành cặpthì chỉ còn món này."Phạm Tư Triệt vén một góc vải đỏ lên, nhìn thấy trên đó bày một cặp sư tửbằng ngọc, điêu khắc cực tốt, sư tử kháu khỉnh cực kỳ đáng yêu. Hắn khôngkhỏi nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ tặng cặp này cho tỷ tỷ và Hải Đường,đúng là hợp cảnh, cũng có ý trút giận cho mình."Chọn cái này đi." Hắn phất phất tay.Không may, những người quyền quý xem hàng bên cạnh cũng để ý đến cặpsư tử ngọc này, bèn năn nỉ Phạm Tư Triệt có thể nhường lại hay không. Thậmchí một vị công tử nhà giàu còn nguyện ý dâng tặng một cái phong bao đỏ đểbiểu thị thành ý. Ở những địa phương lớn như Thượng Kinh thành hoặc ĐôngDi thành này, thường không có quá nhiều tình huống cậy thế tranh đoạt hànghóa phát sinh, dù sao mọi người ở đây đều là bậc không giàu sang thì cũng phúquý, không ai biết mình sẽ đắc tội với ai.Trong Thượng Kinh thành, Phạm Tư Triệt luôn giữ thái độ kín tiếng, trêncông văn truy nã của Nam Khánh vẫn còn có tên của hắn, cho nên ngoại trừCẩm Y vệ và hoàng thất Khánh Quốc ra, không mấy ai biết thân phận thật sựcủa hắn. Nếu đổi lại là ngày trước, vị công tử nhà giàu này thỉnh cầu nhẹ nhàngnhư vậy, có lẽ Phạm Tư Triệt đã đồng ý, chỉ có điều hôm nay hắn thực sự rấtthích cặp sư tử ngọc này, cho nên do dự một lúc mà không mở miệng.Một chút do dự này lại khiến tâm trạng của đám người quyền quý kia trởnên không thoải mái, nghĩ thầm mình đã cho hắn đủ thể diện rồi, nếu khôngphải vì Hầu gia được mời tham dự một bữa tiệc cực kỳ quan trọng, giao việcchọn quà tặng giao cho tiểu công tử, họ thật sự cần cặp sư tử ngọc quý giá nàylàm quà tặng, nếu không làm sao phải nói chuyện với kẻ lạ mặt này.Đúng lúc này, đám người tách ra, một con cháu nhà quyền quý khoảng mườihai, mười ba tuổi đi ra, chỉ thẳng vào mũi Phạm Tư Triệt mắng chửi: "TrongThượng Kinh thành, chưa một ai dám tranh đồ với ta!"