Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1135: Quy nhất 5
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Tư Triệt nhíu mày suy tư, nếu là trước kia, không khéo y đã giơ nắmđấm chào hỏi. Chẳng qua là tuổi tác dần trưởng thành, tâm tính cũng ổn địnhhơn rất nhiều, hỏi: "Các hạ là ai?"Có người tốt bụng nhắc nhở: "Đây là tiểu công tử của Trường An hầu gia."Trường An hầu, Trường Ninh hầu, chính là huynh đệ ruột của Thái hậu BắcTề, thân phận này đúng là đủ tôn quý, nhưng sau khi Phạm Tư Triệt suy nghĩmột chút, lại nở nụ cười một cách đáng ghét."Tối nay cha ngươi định tặng quà đúng không?" Cho dù Phạm Tư Triệt cótiến bộ như thế nào thì năm xưa cũng là một gã vô pháp vô thiên, Hắn cắn răng,hung hăng nhìn chằm chằm vào cặp mắt của đứa bé kia, nói: "Cái loại rắmthúi!"Lời này vừa nói ra, đám người phía đối diện đều xông tới, dáng vẻ hunghăng như chuẩn bị động thủ.Phạm Tư Triệt cười lạnh một tiếng, dẫn theo bốn tên hộ vệ cầm loan đao đira khỏi cửa tiệm đồ cổ.Trên xe ngựa ngoài cửa tiệm, ánh mắt một tên hộ vệ cầm loan đao lóe lên vẻkhác lạ, hỏi Phạm Tư Triệt: "Chủ nhân, ngài có biết vị công tử kia không?"Phạm Tư Triệt khạc một cái, chửi: "Thằng nhóc con, năm xưa đại ca của tađã bẻ gãy tay nó, thế mà chẳng tiến bộ tí nào... còn dám tới gây chuyện với lãotử, cẩn thận ta bẻ luôn tay kia của nó!"Trong tiệm đồ cổ, mọi người cũng nhìn nhau, nghĩ thầm cái gã lúc trướcđúng là to gan, dám mắng công tử nhà Trường An hầu là loại rắm thối!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lược qua mấy chuyện linh tinh, vị tiểu công tử kia đã mua được quà, cố néncơn tức giận, vui vẻ trở về phủ, theo phụ thân mình, đến Bão Nguyệt lâu mớimở ở Thượng Kinh thành chưa tới bốn tháng trước, chuẩn bị tham gia buổi tụhọp cực kỳ quan trọng này.Nhưng khi hắn bước vào lầu, ngồi xuống bên cạnh phụ thân, nhìn gã mậpđang trò chuyện vui vẻ cùng biểu ca, lập tức choáng váng.Biểu ca của hắn tên là Vệ Hoa, chính là người trẻ tuổi xuất sắc nhất trongtoàn gia tộc họ Vệ, nay đang rất được bệ hạ tán thưởng, đảm nhiệm chức vụquan trọng Chỉ huy sứ Trấn Phủ ti Cẩm Y vệ. Trong toàn bộ Bắc Tề hắn đều cóquyền lực cực kỳ đáng sợ.Nhưng một nhân vật lợi hại như vậy, lúc này lại không ngần ngại nói nóicười cười cùng thiếu niên mập mạp kia, cứ như bạn bè lâu năm, mặt mày đươngnhiên còn loáng thoáng vẻ cảnh giác.Tiểu công tử của Trường An Hầu ngây ngẩn nhìn một cảnh tượng này, tronglòng thầm nghĩ gã mập đã chửi mình là loại rắm thối... rốt cuộc là ai?o O oPhạm Tư Triệt nói chuyện với Vệ Hoa, đảo mắt nhìn lướt qua dưới ghế, pháthiện Trường An hầu lại mang theo đứa con bất tài của hắn đến đây, nghĩ thầmlão già này tuổi tác cao như vậy rồi, sao còn sinh ra đứa con nhỏ như thế này,không phải bị cắm sừng đấy chứ... Hắn vừa oán thầm, vừa mỉm cười chào hỏiTrường An hầu.Bữa tiệc lần này là do hắn khởi xướng, không mời người ngoài, toàn bộ đềulà thành viên hoàng thất Bắc Tề. Mục đích cũng rất đơn giản, tin tức bên phíaNam triều đã rõ ràng, Lý Vân Duệ đã sụp đổ, dường như trong Khánh Quốc đãkhông còn ai có thể uy hiếp huynh trưởng của mình nữa, thế thì mình nhất địnhphải nắm chắc lấy cơ hội này, khuếch trương tình hình buôn bán thêm chút nữa.Mà làm ăn với Bắc Tề, thật ra chính là làm ăn với người của Hoàng đế BắcTề. Cho nên hắn đã mời tất cả mọi người trong Vệ gia đến, đồng thời lại mờiHải Đường và tỷ tỷ ra mặt giúp mình kiềm hãm cục diện.Phạm Tư Triệt sợ cái gì? Tất cả hàng hóa giá rẻ phía nam đều nằm trong tayhắn, sản phẩm Nội Khố được Hạ Minh Ký liên tục được giao đến tay hắn, ngườicủa Vệ gia muốn phát tài thì nhất định phải dựa vào hắn.Hắn cười híp mắt nhìn tiểu công tử Trường An hầu gia đang biến sắc, trừngmắt nhìn, ý tứ rất rõ ràng: cặp ngọc sư tử của ông đây đâu?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiệc rượu diễn ra tương đối thuận lợi, ít nhất từ biểu hiện bên ngoài có thểnói là như thế vậy. Nhất là khi Phạm Tư Tư mặt không biết xấu hổ ngoài cườimà trong không cười, tiếp nhận cặp sư tử ngọc từ tay Trường An hầu.Chẳng qua thân là chủ nhân, Phạm Tư Triệt vẫn theo thói quen đưa ánh mắtnhìn ra ngoài đại sảnh Bão Nguyệt lâu. Hôm nay Bão Nguyệt lâu đã được hắnthuê trọn, không còn khách khứa nào khác, Vệ Hoa ngồi bên cạnh hắn khẽ nhíumày, tự hỏi còn ai đến đây nữa không? Vì sao trước đó mình không nhận đượctin tức gì?Nhìn vẻ mặt của Phạm Tư Triệt, có thể đoán được thân phận của vị kháchmời sắp tới chẳng hề thấp, nếu không sao hắn lại chẳng thể kìm nén được vẻmong chờ và căng thẳng như vậy. Nhưng nếu thân phận của vị khách mờikhông thấp, vì sao lại mở tiệc trước khi khách đến?
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Tư Triệt nhíu mày suy tư, nếu là trước kia, không khéo y đã giơ nắmđấm chào hỏi. Chẳng qua là tuổi tác dần trưởng thành, tâm tính cũng ổn địnhhơn rất nhiều, hỏi: "Các hạ là ai?"Có người tốt bụng nhắc nhở: "Đây là tiểu công tử của Trường An hầu gia."Trường An hầu, Trường Ninh hầu, chính là huynh đệ ruột của Thái hậu BắcTề, thân phận này đúng là đủ tôn quý, nhưng sau khi Phạm Tư Triệt suy nghĩmột chút, lại nở nụ cười một cách đáng ghét."Tối nay cha ngươi định tặng quà đúng không?" Cho dù Phạm Tư Triệt cótiến bộ như thế nào thì năm xưa cũng là một gã vô pháp vô thiên, Hắn cắn răng,hung hăng nhìn chằm chằm vào cặp mắt của đứa bé kia, nói: "Cái loại rắmthúi!"Lời này vừa nói ra, đám người phía đối diện đều xông tới, dáng vẻ hunghăng như chuẩn bị động thủ.Phạm Tư Triệt cười lạnh một tiếng, dẫn theo bốn tên hộ vệ cầm loan đao đira khỏi cửa tiệm đồ cổ.Trên xe ngựa ngoài cửa tiệm, ánh mắt một tên hộ vệ cầm loan đao lóe lên vẻkhác lạ, hỏi Phạm Tư Triệt: "Chủ nhân, ngài có biết vị công tử kia không?"Phạm Tư Triệt khạc một cái, chửi: "Thằng nhóc con, năm xưa đại ca của tađã bẻ gãy tay nó, thế mà chẳng tiến bộ tí nào... còn dám tới gây chuyện với lãotử, cẩn thận ta bẻ luôn tay kia của nó!"Trong tiệm đồ cổ, mọi người cũng nhìn nhau, nghĩ thầm cái gã lúc trướcđúng là to gan, dám mắng công tử nhà Trường An hầu là loại rắm thối!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lược qua mấy chuyện linh tinh, vị tiểu công tử kia đã mua được quà, cố néncơn tức giận, vui vẻ trở về phủ, theo phụ thân mình, đến Bão Nguyệt lâu mớimở ở Thượng Kinh thành chưa tới bốn tháng trước, chuẩn bị tham gia buổi tụhọp cực kỳ quan trọng này.Nhưng khi hắn bước vào lầu, ngồi xuống bên cạnh phụ thân, nhìn gã mậpđang trò chuyện vui vẻ cùng biểu ca, lập tức choáng váng.Biểu ca của hắn tên là Vệ Hoa, chính là người trẻ tuổi xuất sắc nhất trongtoàn gia tộc họ Vệ, nay đang rất được bệ hạ tán thưởng, đảm nhiệm chức vụquan trọng Chỉ huy sứ Trấn Phủ ti Cẩm Y vệ. Trong toàn bộ Bắc Tề hắn đều cóquyền lực cực kỳ đáng sợ.Nhưng một nhân vật lợi hại như vậy, lúc này lại không ngần ngại nói nóicười cười cùng thiếu niên mập mạp kia, cứ như bạn bè lâu năm, mặt mày đươngnhiên còn loáng thoáng vẻ cảnh giác.Tiểu công tử của Trường An Hầu ngây ngẩn nhìn một cảnh tượng này, tronglòng thầm nghĩ gã mập đã chửi mình là loại rắm thối... rốt cuộc là ai?o O oPhạm Tư Triệt nói chuyện với Vệ Hoa, đảo mắt nhìn lướt qua dưới ghế, pháthiện Trường An hầu lại mang theo đứa con bất tài của hắn đến đây, nghĩ thầmlão già này tuổi tác cao như vậy rồi, sao còn sinh ra đứa con nhỏ như thế này,không phải bị cắm sừng đấy chứ... Hắn vừa oán thầm, vừa mỉm cười chào hỏiTrường An hầu.Bữa tiệc lần này là do hắn khởi xướng, không mời người ngoài, toàn bộ đềulà thành viên hoàng thất Bắc Tề. Mục đích cũng rất đơn giản, tin tức bên phíaNam triều đã rõ ràng, Lý Vân Duệ đã sụp đổ, dường như trong Khánh Quốc đãkhông còn ai có thể uy hiếp huynh trưởng của mình nữa, thế thì mình nhất địnhphải nắm chắc lấy cơ hội này, khuếch trương tình hình buôn bán thêm chút nữa.Mà làm ăn với Bắc Tề, thật ra chính là làm ăn với người của Hoàng đế BắcTề. Cho nên hắn đã mời tất cả mọi người trong Vệ gia đến, đồng thời lại mờiHải Đường và tỷ tỷ ra mặt giúp mình kiềm hãm cục diện.Phạm Tư Triệt sợ cái gì? Tất cả hàng hóa giá rẻ phía nam đều nằm trong tayhắn, sản phẩm Nội Khố được Hạ Minh Ký liên tục được giao đến tay hắn, ngườicủa Vệ gia muốn phát tài thì nhất định phải dựa vào hắn.Hắn cười híp mắt nhìn tiểu công tử Trường An hầu gia đang biến sắc, trừngmắt nhìn, ý tứ rất rõ ràng: cặp ngọc sư tử của ông đây đâu?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiệc rượu diễn ra tương đối thuận lợi, ít nhất từ biểu hiện bên ngoài có thểnói là như thế vậy. Nhất là khi Phạm Tư Tư mặt không biết xấu hổ ngoài cườimà trong không cười, tiếp nhận cặp sư tử ngọc từ tay Trường An hầu.Chẳng qua thân là chủ nhân, Phạm Tư Triệt vẫn theo thói quen đưa ánh mắtnhìn ra ngoài đại sảnh Bão Nguyệt lâu. Hôm nay Bão Nguyệt lâu đã được hắnthuê trọn, không còn khách khứa nào khác, Vệ Hoa ngồi bên cạnh hắn khẽ nhíumày, tự hỏi còn ai đến đây nữa không? Vì sao trước đó mình không nhận đượctin tức gì?Nhìn vẻ mặt của Phạm Tư Triệt, có thể đoán được thân phận của vị kháchmời sắp tới chẳng hề thấp, nếu không sao hắn lại chẳng thể kìm nén được vẻmong chờ và căng thẳng như vậy. Nhưng nếu thân phận của vị khách mờikhông thấp, vì sao lại mở tiệc trước khi khách đến?
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Tư Triệt nhíu mày suy tư, nếu là trước kia, không khéo y đã giơ nắmđấm chào hỏi. Chẳng qua là tuổi tác dần trưởng thành, tâm tính cũng ổn địnhhơn rất nhiều, hỏi: "Các hạ là ai?"Có người tốt bụng nhắc nhở: "Đây là tiểu công tử của Trường An hầu gia."Trường An hầu, Trường Ninh hầu, chính là huynh đệ ruột của Thái hậu BắcTề, thân phận này đúng là đủ tôn quý, nhưng sau khi Phạm Tư Triệt suy nghĩmột chút, lại nở nụ cười một cách đáng ghét."Tối nay cha ngươi định tặng quà đúng không?" Cho dù Phạm Tư Triệt cótiến bộ như thế nào thì năm xưa cũng là một gã vô pháp vô thiên, Hắn cắn răng,hung hăng nhìn chằm chằm vào cặp mắt của đứa bé kia, nói: "Cái loại rắmthúi!"Lời này vừa nói ra, đám người phía đối diện đều xông tới, dáng vẻ hunghăng như chuẩn bị động thủ.Phạm Tư Triệt cười lạnh một tiếng, dẫn theo bốn tên hộ vệ cầm loan đao đira khỏi cửa tiệm đồ cổ.Trên xe ngựa ngoài cửa tiệm, ánh mắt một tên hộ vệ cầm loan đao lóe lên vẻkhác lạ, hỏi Phạm Tư Triệt: "Chủ nhân, ngài có biết vị công tử kia không?"Phạm Tư Triệt khạc một cái, chửi: "Thằng nhóc con, năm xưa đại ca của tađã bẻ gãy tay nó, thế mà chẳng tiến bộ tí nào... còn dám tới gây chuyện với lãotử, cẩn thận ta bẻ luôn tay kia của nó!"Trong tiệm đồ cổ, mọi người cũng nhìn nhau, nghĩ thầm cái gã lúc trướcđúng là to gan, dám mắng công tử nhà Trường An hầu là loại rắm thối!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lược qua mấy chuyện linh tinh, vị tiểu công tử kia đã mua được quà, cố néncơn tức giận, vui vẻ trở về phủ, theo phụ thân mình, đến Bão Nguyệt lâu mớimở ở Thượng Kinh thành chưa tới bốn tháng trước, chuẩn bị tham gia buổi tụhọp cực kỳ quan trọng này.Nhưng khi hắn bước vào lầu, ngồi xuống bên cạnh phụ thân, nhìn gã mậpđang trò chuyện vui vẻ cùng biểu ca, lập tức choáng váng.Biểu ca của hắn tên là Vệ Hoa, chính là người trẻ tuổi xuất sắc nhất trongtoàn gia tộc họ Vệ, nay đang rất được bệ hạ tán thưởng, đảm nhiệm chức vụquan trọng Chỉ huy sứ Trấn Phủ ti Cẩm Y vệ. Trong toàn bộ Bắc Tề hắn đều cóquyền lực cực kỳ đáng sợ.Nhưng một nhân vật lợi hại như vậy, lúc này lại không ngần ngại nói nóicười cười cùng thiếu niên mập mạp kia, cứ như bạn bè lâu năm, mặt mày đươngnhiên còn loáng thoáng vẻ cảnh giác.Tiểu công tử của Trường An Hầu ngây ngẩn nhìn một cảnh tượng này, tronglòng thầm nghĩ gã mập đã chửi mình là loại rắm thối... rốt cuộc là ai?o O oPhạm Tư Triệt nói chuyện với Vệ Hoa, đảo mắt nhìn lướt qua dưới ghế, pháthiện Trường An hầu lại mang theo đứa con bất tài của hắn đến đây, nghĩ thầmlão già này tuổi tác cao như vậy rồi, sao còn sinh ra đứa con nhỏ như thế này,không phải bị cắm sừng đấy chứ... Hắn vừa oán thầm, vừa mỉm cười chào hỏiTrường An hầu.Bữa tiệc lần này là do hắn khởi xướng, không mời người ngoài, toàn bộ đềulà thành viên hoàng thất Bắc Tề. Mục đích cũng rất đơn giản, tin tức bên phíaNam triều đã rõ ràng, Lý Vân Duệ đã sụp đổ, dường như trong Khánh Quốc đãkhông còn ai có thể uy hiếp huynh trưởng của mình nữa, thế thì mình nhất địnhphải nắm chắc lấy cơ hội này, khuếch trương tình hình buôn bán thêm chút nữa.Mà làm ăn với Bắc Tề, thật ra chính là làm ăn với người của Hoàng đế BắcTề. Cho nên hắn đã mời tất cả mọi người trong Vệ gia đến, đồng thời lại mờiHải Đường và tỷ tỷ ra mặt giúp mình kiềm hãm cục diện.Phạm Tư Triệt sợ cái gì? Tất cả hàng hóa giá rẻ phía nam đều nằm trong tayhắn, sản phẩm Nội Khố được Hạ Minh Ký liên tục được giao đến tay hắn, ngườicủa Vệ gia muốn phát tài thì nhất định phải dựa vào hắn.Hắn cười híp mắt nhìn tiểu công tử Trường An hầu gia đang biến sắc, trừngmắt nhìn, ý tứ rất rõ ràng: cặp ngọc sư tử của ông đây đâu?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiệc rượu diễn ra tương đối thuận lợi, ít nhất từ biểu hiện bên ngoài có thểnói là như thế vậy. Nhất là khi Phạm Tư Tư mặt không biết xấu hổ ngoài cườimà trong không cười, tiếp nhận cặp sư tử ngọc từ tay Trường An hầu.Chẳng qua thân là chủ nhân, Phạm Tư Triệt vẫn theo thói quen đưa ánh mắtnhìn ra ngoài đại sảnh Bão Nguyệt lâu. Hôm nay Bão Nguyệt lâu đã được hắnthuê trọn, không còn khách khứa nào khác, Vệ Hoa ngồi bên cạnh hắn khẽ nhíumày, tự hỏi còn ai đến đây nữa không? Vì sao trước đó mình không nhận đượctin tức gì?Nhìn vẻ mặt của Phạm Tư Triệt, có thể đoán được thân phận của vị kháchmời sắp tới chẳng hề thấp, nếu không sao hắn lại chẳng thể kìm nén được vẻmong chờ và căng thẳng như vậy. Nhưng nếu thân phận của vị khách mờikhông thấp, vì sao lại mở tiệc trước khi khách đến?