Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1190: Nương nhờ biển rộng 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trên vách núi cheo leo gió rất lớn, đôi tay của y và bề mặt đá bóng loáng cólực hút mạnh. Trong cơ thể y, chân khí bá đạo chảy qua các kinh mạch thô tokhép mở nhẹ nhàng, ngăn chặn tình trạng mất kiểm soát nội lực. Những luồngkhí tức dịu dàng và tự nhiên của Thiên Nhất đạo chậm rãi tu bổ kinh mạch mấtổn định.Y nuốt một ngụm nước bọt, nương theo ánh trăng mờ nhạt quan sát đườngnét nham thạch thẳng tắp trên đỉnh đầu, không khỏi cảm thấy sợ hãi. Nếu ykhông thể dính vào bức tường đá này, rơi xuống vùng biển đầy đá ngầm và sóngdữ, chỉ e sẽ tan xương nát thịt.Bên vách núi kề biển này, gió thổi quá mạnh, từng cơn giá rét xâm nhập vàotứ chi, khiến toàn thân lạnh buốt. Y không phải là Ngũ Trúc, không có côngpháp lên xuống thần kỳ trên không trung, cho nên y càng phải bám chặt hơn."Vì sao Hoàng đế biết Ngũ Trúc thúc đang ở Đại Đông sơn?" Một nghi vấnmà Phạm Nhàn chưa bao giờ có cơ hội hỏi bất giác nhen lên trong lòng. Có vẻnhư Hoàng đế có một mối liên hệ nào đó với Thần Miếu mà Phạm Nhàn khôngbiết. Nhưng chẳng phải năm ngoái đại tế tự tử vong một cách bất thường...những điều này lại trở nên mơ hồ.Tầng mây lại một lần nữa che phủ mặt trăng, Phạm Nhàn tiếp tục di chuyểnxuống vách đá. Không biết đã trượt đi bao lâu, khoảng cách giữa y và nước biểnđen như mực ngày càng gần. Y cũng càng lúc càng cảnh giác vận công lực củamình lên đến đỉnh điểm, luôn sẵn sàng đối mặt với mọi nguy hiểm tiềm ẩn.Càng gần biển, Phạm Nhàn càng dễ bị đám phản loạn trên thuyền thủy quânphát hiện. Mà càng gần biển, y cũng càng gần con thuyền nhỏ trên mặt nước.Có lẽ trong bóng tối đám phản loạn trên thuyền thủy quân không cách nàothấy rõ bóng dáng nhỏ bé của Phạm Nhàn đang từ từ di chuyển trên vách đá.Nhưng rất có thể Diệp Lưu Vân sẽ phát hiện ra mình.Bàn tay Phạm Nhàn dính chặt hơn vào bề mặt vách đá trơn trượt. Đột nhiên,ánh mắt y co lại, cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo từ phía sau!Ai có nhãn lực phát hiện ra mình?Phạm Nhàn hoàn toàn không kịp suy nghĩ, theo bản năng cắt cưỡng ép cắtđứt chân khí đang vận hành theo đại chu thiên, lực hút giữa hai bàn tay và váchđá đột nhiên mất đi, khiến y trượt thẳng xuống phía dưới.Viu! Một mũi tên đen kịt đã bắn trúng vị trí vừa rồi của Phạm Nhàn, đầukim loại của mũi tên cắm sâu vào vách đá Đại Đông sơn, làm bắn văng ra mấychục viên đá vụn.Nếu Phạm Nhàn phản ứng chậm hơn một chút, chắc chắn y sẽ bị mũi tênnày ghim lên vách đá. Lúc này, y vẫn đang ở trong tình cảnh nguy hiểm, toàn bộcơ thể nhanh chóng trượt xuống dọc theo vách đá trơn nhẵn.Phạm Nhàn rên lên một tiếng, dòng chân khí vừa bị ngắt đoạn đột nhiên lạiđược phát động tới mức tận cùng, đôi bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vách đá, miễncưỡng ổn định lại thân hình.Viu! Một mũi tên đen thứ hai cực kỳ tàn nhẫn bắn trúng vách đá ngay dướichân Phạm Nhàn, chỉ cách chân y nửa tấc.Tình huống quả thực nguy hiểm đến không tưởng. Rõ ràng người bắn tên đãtính trước, đoán đúng tốc độ rơi của Phạm Nhàn. Nếu trước đó Phạm Nhàn địnhrơi tự do để tránh mũi tên bất ngờ này, chắc chắn sẽ khó thoát khỏi tai ách.Mồ hôi lạnh ứa ra trên lưng Phạm Nhàn, bàn tay phải rung động mãnh liệt,không ngờ lại khiến cho nửa người y đẩy ra khỏi vách đá, vẽ thành một đườngcong trên không trung rồi lại một lần nữa dính chặt vào vách đá. Lần này y quaymặt sang phía biển rộng, hoàn toàn không kịp suy nghĩ, chỉ theo bản năng trượtxuống dọc theo vách đá ba thước, sau đó tay phải vỗ nhẹ, thân thể uốn éo mộtcách kỳ quái rồi lại tiếp tục trượt xuống...Còn trong một chiếc thuyền chiến trên mặt biển, mười mấy mũi tên màu đenlạnh lùng và vô tình bắn về phía y, lướt sát qua cơ thể y, xuyên thủng trang phụccủa y, cực kỳ tàn nhẫn đâm vào vách đá.Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!Phạm Nhàn trên bức tường đá, né tránh một cách ngoan cường mà đầy nguyhiểm. Y chỉ đơn thuần dựa vào nền tảng mà Ngũ Trúc thúc đã gây dựng lúc nhỏvà hai mươi năm rèn luyện không ngừng kể tử khi chuyển sinh, theo bản năngtránh né những mũi tên xuất quỷ nhập thần này.Tình cảnh rất nguy kịch, những mũi tên màu đen liên tiếp bắn ra, không choy bất cứ khoảng thời gian phản ứng nào. Hơn nữa, dường như chúng có thể dựđoán rõ ràng vị trí tiếp theo mà y sẽ đặt chân, khiến y có thể rơi thẳng từ váchnúi cheo léo xuống bất cứ lúc nào.Nhưng rất kỳ diệu là dường như ngay khoảnh khắc Phạm Nhàn sắp bịnhững mũi tên màu đen này bắn trúng, y lại tiên lượng trước, chân khí thậttrong cơ thể y vận hành mãnh liệt theo hai chu thiên, bù đắp hao tổn, giúp yluôn đảm bảo trong hai bàn tay có ít nhất một cái bám trên vách đá.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trên vách núi cheo leo gió rất lớn, đôi tay của y và bề mặt đá bóng loáng cólực hút mạnh. Trong cơ thể y, chân khí bá đạo chảy qua các kinh mạch thô tokhép mở nhẹ nhàng, ngăn chặn tình trạng mất kiểm soát nội lực. Những luồngkhí tức dịu dàng và tự nhiên của Thiên Nhất đạo chậm rãi tu bổ kinh mạch mấtổn định.Y nuốt một ngụm nước bọt, nương theo ánh trăng mờ nhạt quan sát đườngnét nham thạch thẳng tắp trên đỉnh đầu, không khỏi cảm thấy sợ hãi. Nếu ykhông thể dính vào bức tường đá này, rơi xuống vùng biển đầy đá ngầm và sóngdữ, chỉ e sẽ tan xương nát thịt.Bên vách núi kề biển này, gió thổi quá mạnh, từng cơn giá rét xâm nhập vàotứ chi, khiến toàn thân lạnh buốt. Y không phải là Ngũ Trúc, không có côngpháp lên xuống thần kỳ trên không trung, cho nên y càng phải bám chặt hơn."Vì sao Hoàng đế biết Ngũ Trúc thúc đang ở Đại Đông sơn?" Một nghi vấnmà Phạm Nhàn chưa bao giờ có cơ hội hỏi bất giác nhen lên trong lòng. Có vẻnhư Hoàng đế có một mối liên hệ nào đó với Thần Miếu mà Phạm Nhàn khôngbiết. Nhưng chẳng phải năm ngoái đại tế tự tử vong một cách bất thường...những điều này lại trở nên mơ hồ.Tầng mây lại một lần nữa che phủ mặt trăng, Phạm Nhàn tiếp tục di chuyểnxuống vách đá. Không biết đã trượt đi bao lâu, khoảng cách giữa y và nước biểnđen như mực ngày càng gần. Y cũng càng lúc càng cảnh giác vận công lực củamình lên đến đỉnh điểm, luôn sẵn sàng đối mặt với mọi nguy hiểm tiềm ẩn.Càng gần biển, Phạm Nhàn càng dễ bị đám phản loạn trên thuyền thủy quânphát hiện. Mà càng gần biển, y cũng càng gần con thuyền nhỏ trên mặt nước.Có lẽ trong bóng tối đám phản loạn trên thuyền thủy quân không cách nàothấy rõ bóng dáng nhỏ bé của Phạm Nhàn đang từ từ di chuyển trên vách đá.Nhưng rất có thể Diệp Lưu Vân sẽ phát hiện ra mình.Bàn tay Phạm Nhàn dính chặt hơn vào bề mặt vách đá trơn trượt. Đột nhiên,ánh mắt y co lại, cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo từ phía sau!Ai có nhãn lực phát hiện ra mình?Phạm Nhàn hoàn toàn không kịp suy nghĩ, theo bản năng cắt cưỡng ép cắtđứt chân khí đang vận hành theo đại chu thiên, lực hút giữa hai bàn tay và váchđá đột nhiên mất đi, khiến y trượt thẳng xuống phía dưới.Viu! Một mũi tên đen kịt đã bắn trúng vị trí vừa rồi của Phạm Nhàn, đầukim loại của mũi tên cắm sâu vào vách đá Đại Đông sơn, làm bắn văng ra mấychục viên đá vụn.Nếu Phạm Nhàn phản ứng chậm hơn một chút, chắc chắn y sẽ bị mũi tênnày ghim lên vách đá. Lúc này, y vẫn đang ở trong tình cảnh nguy hiểm, toàn bộcơ thể nhanh chóng trượt xuống dọc theo vách đá trơn nhẵn.Phạm Nhàn rên lên một tiếng, dòng chân khí vừa bị ngắt đoạn đột nhiên lạiđược phát động tới mức tận cùng, đôi bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vách đá, miễncưỡng ổn định lại thân hình.Viu! Một mũi tên đen thứ hai cực kỳ tàn nhẫn bắn trúng vách đá ngay dướichân Phạm Nhàn, chỉ cách chân y nửa tấc.Tình huống quả thực nguy hiểm đến không tưởng. Rõ ràng người bắn tên đãtính trước, đoán đúng tốc độ rơi của Phạm Nhàn. Nếu trước đó Phạm Nhàn địnhrơi tự do để tránh mũi tên bất ngờ này, chắc chắn sẽ khó thoát khỏi tai ách.Mồ hôi lạnh ứa ra trên lưng Phạm Nhàn, bàn tay phải rung động mãnh liệt,không ngờ lại khiến cho nửa người y đẩy ra khỏi vách đá, vẽ thành một đườngcong trên không trung rồi lại một lần nữa dính chặt vào vách đá. Lần này y quaymặt sang phía biển rộng, hoàn toàn không kịp suy nghĩ, chỉ theo bản năng trượtxuống dọc theo vách đá ba thước, sau đó tay phải vỗ nhẹ, thân thể uốn éo mộtcách kỳ quái rồi lại tiếp tục trượt xuống...Còn trong một chiếc thuyền chiến trên mặt biển, mười mấy mũi tên màu đenlạnh lùng và vô tình bắn về phía y, lướt sát qua cơ thể y, xuyên thủng trang phụccủa y, cực kỳ tàn nhẫn đâm vào vách đá.Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!Phạm Nhàn trên bức tường đá, né tránh một cách ngoan cường mà đầy nguyhiểm. Y chỉ đơn thuần dựa vào nền tảng mà Ngũ Trúc thúc đã gây dựng lúc nhỏvà hai mươi năm rèn luyện không ngừng kể tử khi chuyển sinh, theo bản năngtránh né những mũi tên xuất quỷ nhập thần này.Tình cảnh rất nguy kịch, những mũi tên màu đen liên tiếp bắn ra, không choy bất cứ khoảng thời gian phản ứng nào. Hơn nữa, dường như chúng có thể dựđoán rõ ràng vị trí tiếp theo mà y sẽ đặt chân, khiến y có thể rơi thẳng từ váchnúi cheo léo xuống bất cứ lúc nào.Nhưng rất kỳ diệu là dường như ngay khoảnh khắc Phạm Nhàn sắp bịnhững mũi tên màu đen này bắn trúng, y lại tiên lượng trước, chân khí thậttrong cơ thể y vận hành mãnh liệt theo hai chu thiên, bù đắp hao tổn, giúp yluôn đảm bảo trong hai bàn tay có ít nhất một cái bám trên vách đá.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trên vách núi cheo leo gió rất lớn, đôi tay của y và bề mặt đá bóng loáng cólực hút mạnh. Trong cơ thể y, chân khí bá đạo chảy qua các kinh mạch thô tokhép mở nhẹ nhàng, ngăn chặn tình trạng mất kiểm soát nội lực. Những luồngkhí tức dịu dàng và tự nhiên của Thiên Nhất đạo chậm rãi tu bổ kinh mạch mấtổn định.Y nuốt một ngụm nước bọt, nương theo ánh trăng mờ nhạt quan sát đườngnét nham thạch thẳng tắp trên đỉnh đầu, không khỏi cảm thấy sợ hãi. Nếu ykhông thể dính vào bức tường đá này, rơi xuống vùng biển đầy đá ngầm và sóngdữ, chỉ e sẽ tan xương nát thịt.Bên vách núi kề biển này, gió thổi quá mạnh, từng cơn giá rét xâm nhập vàotứ chi, khiến toàn thân lạnh buốt. Y không phải là Ngũ Trúc, không có côngpháp lên xuống thần kỳ trên không trung, cho nên y càng phải bám chặt hơn."Vì sao Hoàng đế biết Ngũ Trúc thúc đang ở Đại Đông sơn?" Một nghi vấnmà Phạm Nhàn chưa bao giờ có cơ hội hỏi bất giác nhen lên trong lòng. Có vẻnhư Hoàng đế có một mối liên hệ nào đó với Thần Miếu mà Phạm Nhàn khôngbiết. Nhưng chẳng phải năm ngoái đại tế tự tử vong một cách bất thường...những điều này lại trở nên mơ hồ.Tầng mây lại một lần nữa che phủ mặt trăng, Phạm Nhàn tiếp tục di chuyểnxuống vách đá. Không biết đã trượt đi bao lâu, khoảng cách giữa y và nước biểnđen như mực ngày càng gần. Y cũng càng lúc càng cảnh giác vận công lực củamình lên đến đỉnh điểm, luôn sẵn sàng đối mặt với mọi nguy hiểm tiềm ẩn.Càng gần biển, Phạm Nhàn càng dễ bị đám phản loạn trên thuyền thủy quânphát hiện. Mà càng gần biển, y cũng càng gần con thuyền nhỏ trên mặt nước.Có lẽ trong bóng tối đám phản loạn trên thuyền thủy quân không cách nàothấy rõ bóng dáng nhỏ bé của Phạm Nhàn đang từ từ di chuyển trên vách đá.Nhưng rất có thể Diệp Lưu Vân sẽ phát hiện ra mình.Bàn tay Phạm Nhàn dính chặt hơn vào bề mặt vách đá trơn trượt. Đột nhiên,ánh mắt y co lại, cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo từ phía sau!Ai có nhãn lực phát hiện ra mình?Phạm Nhàn hoàn toàn không kịp suy nghĩ, theo bản năng cắt cưỡng ép cắtđứt chân khí đang vận hành theo đại chu thiên, lực hút giữa hai bàn tay và váchđá đột nhiên mất đi, khiến y trượt thẳng xuống phía dưới.Viu! Một mũi tên đen kịt đã bắn trúng vị trí vừa rồi của Phạm Nhàn, đầukim loại của mũi tên cắm sâu vào vách đá Đại Đông sơn, làm bắn văng ra mấychục viên đá vụn.Nếu Phạm Nhàn phản ứng chậm hơn một chút, chắc chắn y sẽ bị mũi tênnày ghim lên vách đá. Lúc này, y vẫn đang ở trong tình cảnh nguy hiểm, toàn bộcơ thể nhanh chóng trượt xuống dọc theo vách đá trơn nhẵn.Phạm Nhàn rên lên một tiếng, dòng chân khí vừa bị ngắt đoạn đột nhiên lạiđược phát động tới mức tận cùng, đôi bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vách đá, miễncưỡng ổn định lại thân hình.Viu! Một mũi tên đen thứ hai cực kỳ tàn nhẫn bắn trúng vách đá ngay dướichân Phạm Nhàn, chỉ cách chân y nửa tấc.Tình huống quả thực nguy hiểm đến không tưởng. Rõ ràng người bắn tên đãtính trước, đoán đúng tốc độ rơi của Phạm Nhàn. Nếu trước đó Phạm Nhàn địnhrơi tự do để tránh mũi tên bất ngờ này, chắc chắn sẽ khó thoát khỏi tai ách.Mồ hôi lạnh ứa ra trên lưng Phạm Nhàn, bàn tay phải rung động mãnh liệt,không ngờ lại khiến cho nửa người y đẩy ra khỏi vách đá, vẽ thành một đườngcong trên không trung rồi lại một lần nữa dính chặt vào vách đá. Lần này y quaymặt sang phía biển rộng, hoàn toàn không kịp suy nghĩ, chỉ theo bản năng trượtxuống dọc theo vách đá ba thước, sau đó tay phải vỗ nhẹ, thân thể uốn éo mộtcách kỳ quái rồi lại tiếp tục trượt xuống...Còn trong một chiếc thuyền chiến trên mặt biển, mười mấy mũi tên màu đenlạnh lùng và vô tình bắn về phía y, lướt sát qua cơ thể y, xuyên thủng trang phụccủa y, cực kỳ tàn nhẫn đâm vào vách đá.Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!Phạm Nhàn trên bức tường đá, né tránh một cách ngoan cường mà đầy nguyhiểm. Y chỉ đơn thuần dựa vào nền tảng mà Ngũ Trúc thúc đã gây dựng lúc nhỏvà hai mươi năm rèn luyện không ngừng kể tử khi chuyển sinh, theo bản năngtránh né những mũi tên xuất quỷ nhập thần này.Tình cảnh rất nguy kịch, những mũi tên màu đen liên tiếp bắn ra, không choy bất cứ khoảng thời gian phản ứng nào. Hơn nữa, dường như chúng có thể dựđoán rõ ràng vị trí tiếp theo mà y sẽ đặt chân, khiến y có thể rơi thẳng từ váchnúi cheo léo xuống bất cứ lúc nào.Nhưng rất kỳ diệu là dường như ngay khoảnh khắc Phạm Nhàn sắp bịnhững mũi tên màu đen này bắn trúng, y lại tiên lượng trước, chân khí thậttrong cơ thể y vận hành mãnh liệt theo hai chu thiên, bù đắp hao tổn, giúp yluôn đảm bảo trong hai bàn tay có ít nhất một cái bám trên vách đá.

Chương 1190: Nương nhờ biển rộng 2