Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1191: Nương nhờ biển rộng 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Mỗi lần trông như sắp rơi xuống, một bàn tay đang dính trên tường đá lạikéo y lên, xoay chuyển cơ thể và nảy lên, cứ như y vĩnh viễn không thể thoátkhỏi lực hút của vách đá.Phạm Nhàn như một con rối làm từ chất liệu màu đen, tứ chi của y bị lựclượng bí ẩn trong vách đá của Đại Đông sơn dẫn dắt, nhảy múa trên vách núimột cách cứng nhắc và hài hước.Những mũi tên đen đuổi theo y rất chặt chẽ, mang theo lực lượng cường hãnkề sát thân thể y, ghim vào đá, tạo thành vài đường nét lệch lạc trên vách đá.Điểm cuối của những đường nét này đuổi theo y với sát khí mãnh liệt đáng sợ,bất cứ lúc nào cũng có thể đóng đinh con rối này, bị ghim như con nhím màchết.o O oDo lo ngại đá ngầm ở chân Đại Đông sơn, thuyền chiến của thủy quânkhông dám tới quá gần. Nhưng trong khắp thiên hạ này chỉ duy nhất một cườnggiả có thể bắn tên vào vách đá từ khoảng cách xa như vậy. Mà chỉ có người ấy,mới có thể phát hiện ra Phạm Nhàn đang ẩn trên vách đá trong đêm tối đen nhưmực.Chinh Bắc Đại đô đốc của quân đội Khánh Quốc - Yến Tiểu Ất.Không biết bao lâu đã trôi qua, những mũi tên đen trên biển ngừng lại. Trênvách đá, không còn dấu vết của Phạm Nhàn. Cả trên biển lẫn dưới vách núi khôiphục tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng sóng biển rì rào vào bờ – cuối cùng PhạmNhàn cũng thành công tránh khỏi những mũi thần tiễn liên hoàn, hạ xuống đángầm!Viu! Mũi tên đen cuối cùng dường như cũng bắn vào hư không, hung hăngđâm sâu vào vách đá, ghim vào tới hơn một tấc, phần đuôi tên vẫn run rẩy, phátra tiếng ông ông.Phần giữa mũi tên mang theo vài sợi vải đen.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên đá ngầm, tiếng sóng vỗ rung trời. Phạm Nhàn nửa quỳ trên bề mặt đátrơn trượt, không thể kiềm được bá đạo ho khan. May mắn thay, thuyền chiếncủa thủy quân đậu quá xa, tiếng sóng biển đập mạnh vào đá ngầm lớn đến mứcát hết tiếng ho liên tục của y. Giữa đêm tối, y không để lộ bóng dáng bản thân.Gương mặt y tái mét, leo xuống một vách đá dựng đứng mà con người khólòng dừng người người lại được, đồng thời còn phải tránh né những mũi thầntiễn đoạt mệnh liên hoàn từ Yến Tiểu Ất ngay trên vách đá đó, đã khiến y mất điquá nhiều chân khí và tinh thần. Lúc di chuyển trên đoạn vách đá cuối cùng kia,trông có vẻ như y tránh né một cách dễ dàng, nhưng thực ra đó đã là cảnh giớicao nhất mà y có thể đạt được. Mỗi thời mỗi khắc, tất cả các giác quan đều căngthẳng đến tột cùng, y tránh né mọi nguy hiểm một cách thần kỳ. Tốc độ phânphối chân khí trong cơ thể thật sự rất nhanh, tần suất cũng quá cao, cho dù làkinh mạch rộng rãi và cường hãn trong thân thể y cũng có vẻ không chịu đựngnổi...Chân khí phản ngược lại, gây tổn thương cho một con kinh mạch dưới ngựccủa y, khiến y bắt đầu ho khan, trước ngực đau đớn như bị xé nát.So sánh ra thì với vết thương thê thảm trên vai phải cũng chẳng khiến y quáquan tâm. Tuy vết thương này là mũi tên sắc bén kia xé rách cơ thịt, máu chảyđầm đìa, thậm chí cả một góc bộ quan phục đặc chế màu đen của Giám Sát việncũng bị xé toạc, lẫn vào trong vết thương, cực kỳ đau đớn, nhưng dù sao cũngkhông chạm vào chỗ hiểm.Bây giờ là ban đêm, không thuận lợi cho Yến Tiểu Ất. Nhưng với PhạmNhàn đang ở trên vách đá cheo leo, hoàn cảnh càng tồi tệ, do đó đợt phục kíchvà trốn chạy lần này đều không công bằng. Cho dù Phạm Nhàn có mạnh mẽ đếnđâu, vẫn không thể tránh khỏi mũi tên cuối cùng.Có điều, trong hoàn cảnh hiểm nghèo như vậy, ai có thể sống sót dướinhững mũi tên liên tiếp của Yến Tiểu Ất?Phạm Nhàn nằm sấp xuống, thân hình thấp tới mức nước biển làm ướt áo y,khiến tấm áo đen ấy thấm nước, và hoà quện với những tảng đá dưới biển nhưmột thể thống nhất.Phạm Nhàn không lo mũi tên của Yến Tiểu Ất có chứa độc hay không. Mộtmặt là y biết Yến Tiểu Ất luôn tự cao tự đại, không bao giờ sử dụng độc. Mặtkhác, y lấy ra từ trong ngực một viên thuốc, nhai mấy lần rồi trộn với nước, vànuốt xuống. Trong phương diện sử dụng độc, ít ai so sánh được với y.Tình hình trên bờ biển vẫn cực kỳ căng thẳng, tuy thuyền chiến không thểtiếp cận vách đá, nhưng chắc chắn đôi mắt của chim ưng trên thuyền, đangchăm chú quan sát nhất cử nhất động dưới vách núi, quyết phải tiêu diệt PhạmNhàn trước khi y đặt chân lên bờ.Phạm Nhàn nheo mắt lại, quan sát xung quanh. Ánh trăng trên trời không rõràng, sóng biển dần trở nên dữ dội. Một mặt những con sóng giúp bảo vệ y, mặtkhác lại làm cho việc tìm ra lối thoát an toàn trở nên khó khăn hơn cả. Bây giờ,nếu y sử dụng công phu khinh thân bay lượn trên dải đá ngầm, thì không khácnào điều kiện cho Yến Tiểu Ất hạ gục mình.Phạm Nhàn rất không thích cảm giác bị cung tên nhắm vào mà không thểphản kích, đặc biệt là khi bị nhắm bởi cung tên của Yến Tiểu Ất.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Mỗi lần trông như sắp rơi xuống, một bàn tay đang dính trên tường đá lạikéo y lên, xoay chuyển cơ thể và nảy lên, cứ như y vĩnh viễn không thể thoátkhỏi lực hút của vách đá.Phạm Nhàn như một con rối làm từ chất liệu màu đen, tứ chi của y bị lựclượng bí ẩn trong vách đá của Đại Đông sơn dẫn dắt, nhảy múa trên vách núimột cách cứng nhắc và hài hước.Những mũi tên đen đuổi theo y rất chặt chẽ, mang theo lực lượng cường hãnkề sát thân thể y, ghim vào đá, tạo thành vài đường nét lệch lạc trên vách đá.Điểm cuối của những đường nét này đuổi theo y với sát khí mãnh liệt đáng sợ,bất cứ lúc nào cũng có thể đóng đinh con rối này, bị ghim như con nhím màchết.o O oDo lo ngại đá ngầm ở chân Đại Đông sơn, thuyền chiến của thủy quânkhông dám tới quá gần. Nhưng trong khắp thiên hạ này chỉ duy nhất một cườnggiả có thể bắn tên vào vách đá từ khoảng cách xa như vậy. Mà chỉ có người ấy,mới có thể phát hiện ra Phạm Nhàn đang ẩn trên vách đá trong đêm tối đen nhưmực.Chinh Bắc Đại đô đốc của quân đội Khánh Quốc - Yến Tiểu Ất.Không biết bao lâu đã trôi qua, những mũi tên đen trên biển ngừng lại. Trênvách đá, không còn dấu vết của Phạm Nhàn. Cả trên biển lẫn dưới vách núi khôiphục tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng sóng biển rì rào vào bờ – cuối cùng PhạmNhàn cũng thành công tránh khỏi những mũi thần tiễn liên hoàn, hạ xuống đángầm!Viu! Mũi tên đen cuối cùng dường như cũng bắn vào hư không, hung hăngđâm sâu vào vách đá, ghim vào tới hơn một tấc, phần đuôi tên vẫn run rẩy, phátra tiếng ông ông.Phần giữa mũi tên mang theo vài sợi vải đen.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên đá ngầm, tiếng sóng vỗ rung trời. Phạm Nhàn nửa quỳ trên bề mặt đátrơn trượt, không thể kiềm được bá đạo ho khan. May mắn thay, thuyền chiếncủa thủy quân đậu quá xa, tiếng sóng biển đập mạnh vào đá ngầm lớn đến mứcát hết tiếng ho liên tục của y. Giữa đêm tối, y không để lộ bóng dáng bản thân.Gương mặt y tái mét, leo xuống một vách đá dựng đứng mà con người khólòng dừng người người lại được, đồng thời còn phải tránh né những mũi thầntiễn đoạt mệnh liên hoàn từ Yến Tiểu Ất ngay trên vách đá đó, đã khiến y mất điquá nhiều chân khí và tinh thần. Lúc di chuyển trên đoạn vách đá cuối cùng kia,trông có vẻ như y tránh né một cách dễ dàng, nhưng thực ra đó đã là cảnh giớicao nhất mà y có thể đạt được. Mỗi thời mỗi khắc, tất cả các giác quan đều căngthẳng đến tột cùng, y tránh né mọi nguy hiểm một cách thần kỳ. Tốc độ phânphối chân khí trong cơ thể thật sự rất nhanh, tần suất cũng quá cao, cho dù làkinh mạch rộng rãi và cường hãn trong thân thể y cũng có vẻ không chịu đựngnổi...Chân khí phản ngược lại, gây tổn thương cho một con kinh mạch dưới ngựccủa y, khiến y bắt đầu ho khan, trước ngực đau đớn như bị xé nát.So sánh ra thì với vết thương thê thảm trên vai phải cũng chẳng khiến y quáquan tâm. Tuy vết thương này là mũi tên sắc bén kia xé rách cơ thịt, máu chảyđầm đìa, thậm chí cả một góc bộ quan phục đặc chế màu đen của Giám Sát việncũng bị xé toạc, lẫn vào trong vết thương, cực kỳ đau đớn, nhưng dù sao cũngkhông chạm vào chỗ hiểm.Bây giờ là ban đêm, không thuận lợi cho Yến Tiểu Ất. Nhưng với PhạmNhàn đang ở trên vách đá cheo leo, hoàn cảnh càng tồi tệ, do đó đợt phục kíchvà trốn chạy lần này đều không công bằng. Cho dù Phạm Nhàn có mạnh mẽ đếnđâu, vẫn không thể tránh khỏi mũi tên cuối cùng.Có điều, trong hoàn cảnh hiểm nghèo như vậy, ai có thể sống sót dướinhững mũi tên liên tiếp của Yến Tiểu Ất?Phạm Nhàn nằm sấp xuống, thân hình thấp tới mức nước biển làm ướt áo y,khiến tấm áo đen ấy thấm nước, và hoà quện với những tảng đá dưới biển nhưmột thể thống nhất.Phạm Nhàn không lo mũi tên của Yến Tiểu Ất có chứa độc hay không. Mộtmặt là y biết Yến Tiểu Ất luôn tự cao tự đại, không bao giờ sử dụng độc. Mặtkhác, y lấy ra từ trong ngực một viên thuốc, nhai mấy lần rồi trộn với nước, vànuốt xuống. Trong phương diện sử dụng độc, ít ai so sánh được với y.Tình hình trên bờ biển vẫn cực kỳ căng thẳng, tuy thuyền chiến không thểtiếp cận vách đá, nhưng chắc chắn đôi mắt của chim ưng trên thuyền, đangchăm chú quan sát nhất cử nhất động dưới vách núi, quyết phải tiêu diệt PhạmNhàn trước khi y đặt chân lên bờ.Phạm Nhàn nheo mắt lại, quan sát xung quanh. Ánh trăng trên trời không rõràng, sóng biển dần trở nên dữ dội. Một mặt những con sóng giúp bảo vệ y, mặtkhác lại làm cho việc tìm ra lối thoát an toàn trở nên khó khăn hơn cả. Bây giờ,nếu y sử dụng công phu khinh thân bay lượn trên dải đá ngầm, thì không khácnào điều kiện cho Yến Tiểu Ất hạ gục mình.Phạm Nhàn rất không thích cảm giác bị cung tên nhắm vào mà không thểphản kích, đặc biệt là khi bị nhắm bởi cung tên của Yến Tiểu Ất.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Mỗi lần trông như sắp rơi xuống, một bàn tay đang dính trên tường đá lạikéo y lên, xoay chuyển cơ thể và nảy lên, cứ như y vĩnh viễn không thể thoátkhỏi lực hút của vách đá.Phạm Nhàn như một con rối làm từ chất liệu màu đen, tứ chi của y bị lựclượng bí ẩn trong vách đá của Đại Đông sơn dẫn dắt, nhảy múa trên vách núimột cách cứng nhắc và hài hước.Những mũi tên đen đuổi theo y rất chặt chẽ, mang theo lực lượng cường hãnkề sát thân thể y, ghim vào đá, tạo thành vài đường nét lệch lạc trên vách đá.Điểm cuối của những đường nét này đuổi theo y với sát khí mãnh liệt đáng sợ,bất cứ lúc nào cũng có thể đóng đinh con rối này, bị ghim như con nhím màchết.o O oDo lo ngại đá ngầm ở chân Đại Đông sơn, thuyền chiến của thủy quânkhông dám tới quá gần. Nhưng trong khắp thiên hạ này chỉ duy nhất một cườnggiả có thể bắn tên vào vách đá từ khoảng cách xa như vậy. Mà chỉ có người ấy,mới có thể phát hiện ra Phạm Nhàn đang ẩn trên vách đá trong đêm tối đen nhưmực.Chinh Bắc Đại đô đốc của quân đội Khánh Quốc - Yến Tiểu Ất.Không biết bao lâu đã trôi qua, những mũi tên đen trên biển ngừng lại. Trênvách đá, không còn dấu vết của Phạm Nhàn. Cả trên biển lẫn dưới vách núi khôiphục tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng sóng biển rì rào vào bờ – cuối cùng PhạmNhàn cũng thành công tránh khỏi những mũi thần tiễn liên hoàn, hạ xuống đángầm!Viu! Mũi tên đen cuối cùng dường như cũng bắn vào hư không, hung hăngđâm sâu vào vách đá, ghim vào tới hơn một tấc, phần đuôi tên vẫn run rẩy, phátra tiếng ông ông.Phần giữa mũi tên mang theo vài sợi vải đen.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên đá ngầm, tiếng sóng vỗ rung trời. Phạm Nhàn nửa quỳ trên bề mặt đátrơn trượt, không thể kiềm được bá đạo ho khan. May mắn thay, thuyền chiếncủa thủy quân đậu quá xa, tiếng sóng biển đập mạnh vào đá ngầm lớn đến mứcát hết tiếng ho liên tục của y. Giữa đêm tối, y không để lộ bóng dáng bản thân.Gương mặt y tái mét, leo xuống một vách đá dựng đứng mà con người khólòng dừng người người lại được, đồng thời còn phải tránh né những mũi thầntiễn đoạt mệnh liên hoàn từ Yến Tiểu Ất ngay trên vách đá đó, đã khiến y mất điquá nhiều chân khí và tinh thần. Lúc di chuyển trên đoạn vách đá cuối cùng kia,trông có vẻ như y tránh né một cách dễ dàng, nhưng thực ra đó đã là cảnh giớicao nhất mà y có thể đạt được. Mỗi thời mỗi khắc, tất cả các giác quan đều căngthẳng đến tột cùng, y tránh né mọi nguy hiểm một cách thần kỳ. Tốc độ phânphối chân khí trong cơ thể thật sự rất nhanh, tần suất cũng quá cao, cho dù làkinh mạch rộng rãi và cường hãn trong thân thể y cũng có vẻ không chịu đựngnổi...Chân khí phản ngược lại, gây tổn thương cho một con kinh mạch dưới ngựccủa y, khiến y bắt đầu ho khan, trước ngực đau đớn như bị xé nát.So sánh ra thì với vết thương thê thảm trên vai phải cũng chẳng khiến y quáquan tâm. Tuy vết thương này là mũi tên sắc bén kia xé rách cơ thịt, máu chảyđầm đìa, thậm chí cả một góc bộ quan phục đặc chế màu đen của Giám Sát việncũng bị xé toạc, lẫn vào trong vết thương, cực kỳ đau đớn, nhưng dù sao cũngkhông chạm vào chỗ hiểm.Bây giờ là ban đêm, không thuận lợi cho Yến Tiểu Ất. Nhưng với PhạmNhàn đang ở trên vách đá cheo leo, hoàn cảnh càng tồi tệ, do đó đợt phục kíchvà trốn chạy lần này đều không công bằng. Cho dù Phạm Nhàn có mạnh mẽ đếnđâu, vẫn không thể tránh khỏi mũi tên cuối cùng.Có điều, trong hoàn cảnh hiểm nghèo như vậy, ai có thể sống sót dướinhững mũi tên liên tiếp của Yến Tiểu Ất?Phạm Nhàn nằm sấp xuống, thân hình thấp tới mức nước biển làm ướt áo y,khiến tấm áo đen ấy thấm nước, và hoà quện với những tảng đá dưới biển nhưmột thể thống nhất.Phạm Nhàn không lo mũi tên của Yến Tiểu Ất có chứa độc hay không. Mộtmặt là y biết Yến Tiểu Ất luôn tự cao tự đại, không bao giờ sử dụng độc. Mặtkhác, y lấy ra từ trong ngực một viên thuốc, nhai mấy lần rồi trộn với nước, vànuốt xuống. Trong phương diện sử dụng độc, ít ai so sánh được với y.Tình hình trên bờ biển vẫn cực kỳ căng thẳng, tuy thuyền chiến không thểtiếp cận vách đá, nhưng chắc chắn đôi mắt của chim ưng trên thuyền, đangchăm chú quan sát nhất cử nhất động dưới vách núi, quyết phải tiêu diệt PhạmNhàn trước khi y đặt chân lên bờ.Phạm Nhàn nheo mắt lại, quan sát xung quanh. Ánh trăng trên trời không rõràng, sóng biển dần trở nên dữ dội. Một mặt những con sóng giúp bảo vệ y, mặtkhác lại làm cho việc tìm ra lối thoát an toàn trở nên khó khăn hơn cả. Bây giờ,nếu y sử dụng công phu khinh thân bay lượn trên dải đá ngầm, thì không khácnào điều kiện cho Yến Tiểu Ất hạ gục mình.Phạm Nhàn rất không thích cảm giác bị cung tên nhắm vào mà không thểphản kích, đặc biệt là khi bị nhắm bởi cung tên của Yến Tiểu Ất.