Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1192: Trái tim trên con thuyền 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đột nhiên, trong lòng y nảy sinh báo động. Y rên lên một tiếng, bàn tay phảiđập mạnh vào tảng đá bên cạnh. Chân khí bá đạo phun trào mãnh liệt, cực kỳcuồng bạo phá vỡ một góc tảng đá dưới chân. Cùng lúc, mượn lực tác độngmạnh mẽ này, thân thể của y vẽ ra một đường vòng cung rồi lao xuống biển vớitốc độ chóng mặt!Bọt nước bắn lên rồi lập tức bị sóng biển dữ dội nuốt trọn. Dưới vách núi,bọt sóng trắng xóa nổi lên, như đang nổi giận với những ai dám xem thường sứcmạnh của nó, lao vào biển đầy đá ngầm, chìm trong cơn thịnh nộ.Lần này Phạm Nhàn đã để lộ tung tích, tuy đã lặn xuống biển nhưng vẫnkhông thoát khỏi đôi mắt như chim ưng kia truy tìm. Có điều, y buộc phải nhảyxuống biển, phải dùng tốc độ nhanh nhất, quả quyết nhất để rời khỏi tảng đángầm đang tạm thời che chở mình. Cho dù lúc này biển cả đang giận dữ đếnthế, nhưng y vẫn phải phó mặc bản thân nương nhờ.Bởi vì y thà đối diện với hải dương dậy sóng, thà bị cung tên của Yến TiểuẤt nhắm trúng chặt, cũng không muốn đứng trên đá ngầm đối diện với nỗi sợtrong lòng mình.Một vệt sáng từ trên biển đang lướt lại gần.Đó là một vệt sáng trắng.Với sóng biển dữ dội là vậy nhưng vệt sáng trắng này như có một sức mạnhvượt xa trên trời dưới đất, không bị bọt nước quấy nhiễu, ngược lại cực kỳ tĩnhlặng và rõ ràng, vẽ tới vách đá cheo leo của Đại Đông sơn, giống như bàn taycủa một vị thần đang cầm cây bút kỳ diệu, vẽ một vệt sáng trên mặt biển đen kịtnhư mực đang dậy sóng.Thực ra vệt sáng trắng này chỉ là bọt nước phun trào ra, một thanh cổ kiếm,đang lướt nhanh qua, chỉ cách ngọn sóng hai thước.Khoảnh khắc Phạm Nhàn rời khỏi tảng đá ngầm, vệt sáng trắng cũng gầnchạm vào đá. Thanh cổ kiếm và thân thể y gặp nhau trong chớp mắt sau đó chialìa – không ai biết liệu có va chạm hay không.Đá ngầm đại loạn, kiếm thế chưa đến nhưng kiếm ý đã xuyên thấu ra khỏicơ thể, dễ dàng chẻ đôi tảng đá ngầm màu đen ẩm ướt mà Phạm Nhàn đã đặtchân lúc vừa rồi.Trước mặt thanh kiếm này, đá ngầm cũng mềm như đậu hũ.Sau đó, thanh kiếm này lướt qua sóng biển và không khí, đâm sâu vào váchđá trơn bóng của Đại Đông sơn. Vách đá cứng rắn là vậy nhưng lưỡi kiếm vẫnchìm hẳn vào, chỉ còn lại phần chuôi kiếm, tựa như một chấm tròn nhỏ.Một lúc sau, chuôi kiếm vỡ tan, chấm tròn biến mất, thanh kiếm này hòalàm một thể với vách đá của Đại Đông sơn, không cách nào tách rời.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bốn phương tám hướng đều là biển cả, dòng nước nặng nề như tảng đá lớnép xuống, biển đen như mực tràn vào miệng, mũi và tai của y, khiến y không thểthở nổi. Cơ thể y liên tục đong đưa theo dòng nước ngầm, giống như một con cáđã hôn mê, bất cứ lúc nào cũng có thể bị dòng nước ngầm cuốn theo đập vào đángầm.Trong chốc lát, Phạm Nhàn mở hai mắt ra, hai con ngươi cực kỳ bình tĩnh.Đôi gò má của y dần dần phồng lên, sử dụng áp lực khí trong cơ thể, miễncưỡng tạo thành cân bằng tạm thời với áp lực nước biển. Bàn tay phải nhô ra,tạo thành một vệt sóng trong nước biển, chớp mắt nắm đã nắm chặt bên góc củatảng đá ngầm dưới đáy biển, giữ cho cơ thể mình ổn định ở đáy nước, cách mặtnước khoảng bốn năm trượng.Chiêu kiếm như của cõi trời lúc vừa rồi không đâm trúng thân thể y, nhưngkiếm ý đã xâm nhập vào tâm mạch của y, khiến cho y bị nội thương. Vết thươngnày còn khủng khiếp hơn cả mũi tên của Yến Tiểu Ất trước đó.Chân khí bá đạo trong cơ thể Phạm Nhàn hoạt động với tốc độ cực kỳ nhanhchóng, chống lại sức mạnh tự nhiên khổng lồ, trong khi chân khí Thiên Nhấtđạo lại men theo chu thiên, nhẹ nhàng di chuyển, chậm rãi xoa dịu vết thươngtừ chiêu kiếm của Diệp Lưu Vân.Lúc này đang ở sâu dưới đáy biển, dĩ nhiên không thể chữa trị ngay được,nhưng ít nhất y có thể giữ cho vết thương không trở nên tồi tệ hơn.Trong cơ thể hắn, hai luồng chân khí với tính chất hoàn toàn trái ngược đangnhanh chóng lưu chuyển, tạo thành một gánh nặng rất lớn cho cơ thể y. Mộtluồng lực lượng bắt đầu bành trướng trong người y. Dần dà, hai dòng máu chảytừ lỗ mũi Phạm Nhàn, tiếp xúc với dòng nước biển, nhanh chóng tạo thành mộtlàn sương máu, bao quanh gương mặt y. Vết thương do mũi tên gây ra trên vaicũng bắt đầu chảy máu ồ ạt.Toàn bộ thân thể hắn lúc này giống như một túi sơn màu đỏ bị khoét hai lỗnhỏ, trông cực kỳ đáng sợ.Gò má của Phạm Nhàn bị phồng lên, hai mắt trợn tròn, gương mặt biếndạng. Một bàn tay y nắm chặt vào tảng đá dưới nước, trong khi mắt vẫn hướnglên mặt biển. Bề ngoài của y giờ giống hệt như một con cóc... vấn đề ở đây làcon cóc này đang chảy máu, không rõ lúc nào sẽ ngỏm củ tỏi. Cho nên, chính ycũng không thể nào cười nổi, mà cũng chẳng có tâm trạng đâu mà cười. Nghĩ vềtình cảm mạo hiểm vừa qua, trong lòng y không khỏi giá lạnh.
Đột nhiên, trong lòng y nảy sinh báo động. Y rên lên một tiếng, bàn tay phải
đập mạnh vào tảng đá bên cạnh. Chân khí bá đạo phun trào mãnh liệt, cực kỳ
cuồng bạo phá vỡ một góc tảng đá dưới chân. Cùng lúc, mượn lực tác động
mạnh mẽ này, thân thể của y vẽ ra một đường vòng cung rồi lao xuống biển với
tốc độ chóng mặt!
Bọt nước bắn lên rồi lập tức bị sóng biển dữ dội nuốt trọn. Dưới vách núi,
bọt sóng trắng xóa nổi lên, như đang nổi giận với những ai dám xem thường sức
mạnh của nó, lao vào biển đầy đá ngầm, chìm trong cơn thịnh nộ.
Lần này Phạm Nhàn đã để lộ tung tích, tuy đã lặn xuống biển nhưng vẫn
không thoát khỏi đôi mắt như chim ưng kia truy tìm. Có điều, y buộc phải nhảy
xuống biển, phải dùng tốc độ nhanh nhất, quả quyết nhất để rời khỏi tảng đá
ngầm đang tạm thời che chở mình. Cho dù lúc này biển cả đang giận dữ đến
thế, nhưng y vẫn phải phó mặc bản thân nương nhờ.
Bởi vì y thà đối diện với hải dương dậy sóng, thà bị cung tên của Yến Tiểu
Ất nhắm trúng chặt, cũng không muốn đứng trên đá ngầm đối diện với nỗi sợ
trong lòng mình.
Một vệt sáng từ trên biển đang lướt lại gần.
Đó là một vệt sáng trắng.
Với sóng biển dữ dội là vậy nhưng vệt sáng trắng này như có một sức mạnh
vượt xa trên trời dưới đất, không bị bọt nước quấy nhiễu, ngược lại cực kỳ tĩnh
lặng và rõ ràng, vẽ tới vách đá cheo leo của Đại Đông sơn, giống như bàn tay
của một vị thần đang cầm cây bút kỳ diệu, vẽ một vệt sáng trên mặt biển đen kịt
như mực đang dậy sóng.
Thực ra vệt sáng trắng này chỉ là bọt nước phun trào ra, một thanh cổ kiếm,
đang lướt nhanh qua, chỉ cách ngọn sóng hai thước.
Khoảnh khắc Phạm Nhàn rời khỏi tảng đá ngầm, vệt sáng trắng cũng gần
chạm vào đá. Thanh cổ kiếm và thân thể y gặp nhau trong chớp mắt sau đó chia
lìa – không ai biết liệu có va chạm hay không.
Đá ngầm đại loạn, kiếm thế chưa đến nhưng kiếm ý đã xuyên thấu ra khỏi
cơ thể, dễ dàng chẻ đôi tảng đá ngầm màu đen ẩm ướt mà Phạm Nhàn đã đặt
chân lúc vừa rồi.
Trước mặt thanh kiếm này, đá ngầm cũng mềm như đậu hũ.
Sau đó, thanh kiếm này lướt qua sóng biển và không khí, đâm sâu vào vách
đá trơn bóng của Đại Đông sơn. Vách đá cứng rắn là vậy nhưng lưỡi kiếm vẫn
chìm hẳn vào, chỉ còn lại phần chuôi kiếm, tựa như một chấm tròn nhỏ.
Một lúc sau, chuôi kiếm vỡ tan, chấm tròn biến mất, thanh kiếm này hòa
làm một thể với vách đá của Đại Đông sơn, không cách nào tách rời.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Bốn phương tám hướng đều là biển cả, dòng nước nặng nề như tảng đá lớn
ép xuống, biển đen như mực tràn vào miệng, mũi và tai của y, khiến y không thể
thở nổi. Cơ thể y liên tục đong đưa theo dòng nước ngầm, giống như một con cá
đã hôn mê, bất cứ lúc nào cũng có thể bị dòng nước ngầm cuốn theo đập vào đá
ngầm.
Trong chốc lát, Phạm Nhàn mở hai mắt ra, hai con ngươi cực kỳ bình tĩnh.
Đôi gò má của y dần dần phồng lên, sử dụng áp lực khí trong cơ thể, miễn
cưỡng tạo thành cân bằng tạm thời với áp lực nước biển. Bàn tay phải nhô ra,
tạo thành một vệt sóng trong nước biển, chớp mắt nắm đã nắm chặt bên góc của
tảng đá ngầm dưới đáy biển, giữ cho cơ thể mình ổn định ở đáy nước, cách mặt
nước khoảng bốn năm trượng.
Chiêu kiếm như của cõi trời lúc vừa rồi không đâm trúng thân thể y, nhưng
kiếm ý đã xâm nhập vào tâm mạch của y, khiến cho y bị nội thương. Vết thương
này còn khủng khiếp hơn cả mũi tên của Yến Tiểu Ất trước đó.
Chân khí bá đạo trong cơ thể Phạm Nhàn hoạt động với tốc độ cực kỳ nhanh
chóng, chống lại sức mạnh tự nhiên khổng lồ, trong khi chân khí Thiên Nhất
đạo lại men theo chu thiên, nhẹ nhàng di chuyển, chậm rãi xoa dịu vết thương
từ chiêu kiếm của Diệp Lưu Vân.
Lúc này đang ở sâu dưới đáy biển, dĩ nhiên không thể chữa trị ngay được,
nhưng ít nhất y có thể giữ cho vết thương không trở nên tồi tệ hơn.
Trong cơ thể hắn, hai luồng chân khí với tính chất hoàn toàn trái ngược đang
nhanh chóng lưu chuyển, tạo thành một gánh nặng rất lớn cho cơ thể y. Một
luồng lực lượng bắt đầu bành trướng trong người y. Dần dà, hai dòng máu chảy
từ lỗ mũi Phạm Nhàn, tiếp xúc với dòng nước biển, nhanh chóng tạo thành một
làn sương máu, bao quanh gương mặt y. Vết thương do mũi tên gây ra trên vai
cũng bắt đầu chảy máu ồ ạt.
Toàn bộ thân thể hắn lúc này giống như một túi sơn màu đỏ bị khoét hai lỗ
nhỏ, trông cực kỳ đáng sợ.
Gò má của Phạm Nhàn bị phồng lên, hai mắt trợn tròn, gương mặt biến
dạng. Một bàn tay y nắm chặt vào tảng đá dưới nước, trong khi mắt vẫn hướng
lên mặt biển. Bề ngoài của y giờ giống hệt như một con cóc... vấn đề ở đây là
con cóc này đang chảy máu, không rõ lúc nào sẽ ngỏm củ tỏi. Cho nên, chính y
cũng không thể nào cười nổi, mà cũng chẳng có tâm trạng đâu mà cười. Nghĩ về
tình cảm mạo hiểm vừa qua, trong lòng y không khỏi giá lạnh.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đột nhiên, trong lòng y nảy sinh báo động. Y rên lên một tiếng, bàn tay phảiđập mạnh vào tảng đá bên cạnh. Chân khí bá đạo phun trào mãnh liệt, cực kỳcuồng bạo phá vỡ một góc tảng đá dưới chân. Cùng lúc, mượn lực tác độngmạnh mẽ này, thân thể của y vẽ ra một đường vòng cung rồi lao xuống biển vớitốc độ chóng mặt!Bọt nước bắn lên rồi lập tức bị sóng biển dữ dội nuốt trọn. Dưới vách núi,bọt sóng trắng xóa nổi lên, như đang nổi giận với những ai dám xem thường sứcmạnh của nó, lao vào biển đầy đá ngầm, chìm trong cơn thịnh nộ.Lần này Phạm Nhàn đã để lộ tung tích, tuy đã lặn xuống biển nhưng vẫnkhông thoát khỏi đôi mắt như chim ưng kia truy tìm. Có điều, y buộc phải nhảyxuống biển, phải dùng tốc độ nhanh nhất, quả quyết nhất để rời khỏi tảng đángầm đang tạm thời che chở mình. Cho dù lúc này biển cả đang giận dữ đếnthế, nhưng y vẫn phải phó mặc bản thân nương nhờ.Bởi vì y thà đối diện với hải dương dậy sóng, thà bị cung tên của Yến TiểuẤt nhắm trúng chặt, cũng không muốn đứng trên đá ngầm đối diện với nỗi sợtrong lòng mình.Một vệt sáng từ trên biển đang lướt lại gần.Đó là một vệt sáng trắng.Với sóng biển dữ dội là vậy nhưng vệt sáng trắng này như có một sức mạnhvượt xa trên trời dưới đất, không bị bọt nước quấy nhiễu, ngược lại cực kỳ tĩnhlặng và rõ ràng, vẽ tới vách đá cheo leo của Đại Đông sơn, giống như bàn taycủa một vị thần đang cầm cây bút kỳ diệu, vẽ một vệt sáng trên mặt biển đen kịtnhư mực đang dậy sóng.Thực ra vệt sáng trắng này chỉ là bọt nước phun trào ra, một thanh cổ kiếm,đang lướt nhanh qua, chỉ cách ngọn sóng hai thước.Khoảnh khắc Phạm Nhàn rời khỏi tảng đá ngầm, vệt sáng trắng cũng gầnchạm vào đá. Thanh cổ kiếm và thân thể y gặp nhau trong chớp mắt sau đó chialìa – không ai biết liệu có va chạm hay không.Đá ngầm đại loạn, kiếm thế chưa đến nhưng kiếm ý đã xuyên thấu ra khỏicơ thể, dễ dàng chẻ đôi tảng đá ngầm màu đen ẩm ướt mà Phạm Nhàn đã đặtchân lúc vừa rồi.Trước mặt thanh kiếm này, đá ngầm cũng mềm như đậu hũ.Sau đó, thanh kiếm này lướt qua sóng biển và không khí, đâm sâu vào váchđá trơn bóng của Đại Đông sơn. Vách đá cứng rắn là vậy nhưng lưỡi kiếm vẫnchìm hẳn vào, chỉ còn lại phần chuôi kiếm, tựa như một chấm tròn nhỏ.Một lúc sau, chuôi kiếm vỡ tan, chấm tròn biến mất, thanh kiếm này hòalàm một thể với vách đá của Đại Đông sơn, không cách nào tách rời.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bốn phương tám hướng đều là biển cả, dòng nước nặng nề như tảng đá lớnép xuống, biển đen như mực tràn vào miệng, mũi và tai của y, khiến y không thểthở nổi. Cơ thể y liên tục đong đưa theo dòng nước ngầm, giống như một con cáđã hôn mê, bất cứ lúc nào cũng có thể bị dòng nước ngầm cuốn theo đập vào đángầm.Trong chốc lát, Phạm Nhàn mở hai mắt ra, hai con ngươi cực kỳ bình tĩnh.Đôi gò má của y dần dần phồng lên, sử dụng áp lực khí trong cơ thể, miễncưỡng tạo thành cân bằng tạm thời với áp lực nước biển. Bàn tay phải nhô ra,tạo thành một vệt sóng trong nước biển, chớp mắt nắm đã nắm chặt bên góc củatảng đá ngầm dưới đáy biển, giữ cho cơ thể mình ổn định ở đáy nước, cách mặtnước khoảng bốn năm trượng.Chiêu kiếm như của cõi trời lúc vừa rồi không đâm trúng thân thể y, nhưngkiếm ý đã xâm nhập vào tâm mạch của y, khiến cho y bị nội thương. Vết thươngnày còn khủng khiếp hơn cả mũi tên của Yến Tiểu Ất trước đó.Chân khí bá đạo trong cơ thể Phạm Nhàn hoạt động với tốc độ cực kỳ nhanhchóng, chống lại sức mạnh tự nhiên khổng lồ, trong khi chân khí Thiên Nhấtđạo lại men theo chu thiên, nhẹ nhàng di chuyển, chậm rãi xoa dịu vết thươngtừ chiêu kiếm của Diệp Lưu Vân.Lúc này đang ở sâu dưới đáy biển, dĩ nhiên không thể chữa trị ngay được,nhưng ít nhất y có thể giữ cho vết thương không trở nên tồi tệ hơn.Trong cơ thể hắn, hai luồng chân khí với tính chất hoàn toàn trái ngược đangnhanh chóng lưu chuyển, tạo thành một gánh nặng rất lớn cho cơ thể y. Mộtluồng lực lượng bắt đầu bành trướng trong người y. Dần dà, hai dòng máu chảytừ lỗ mũi Phạm Nhàn, tiếp xúc với dòng nước biển, nhanh chóng tạo thành mộtlàn sương máu, bao quanh gương mặt y. Vết thương do mũi tên gây ra trên vaicũng bắt đầu chảy máu ồ ạt.Toàn bộ thân thể hắn lúc này giống như một túi sơn màu đỏ bị khoét hai lỗnhỏ, trông cực kỳ đáng sợ.Gò má của Phạm Nhàn bị phồng lên, hai mắt trợn tròn, gương mặt biếndạng. Một bàn tay y nắm chặt vào tảng đá dưới nước, trong khi mắt vẫn hướnglên mặt biển. Bề ngoài của y giờ giống hệt như một con cóc... vấn đề ở đây làcon cóc này đang chảy máu, không rõ lúc nào sẽ ngỏm củ tỏi. Cho nên, chính ycũng không thể nào cười nổi, mà cũng chẳng có tâm trạng đâu mà cười. Nghĩ vềtình cảm mạo hiểm vừa qua, trong lòng y không khỏi giá lạnh.