Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1193: Trái tim trên con thuyền 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nước biển làm tóc y bay tán loạn như tảo biển. Giữa đống tảo biển kia, conngươi trên gương mặt trắng bệch của y lóe lên một chút cảm xúc phức tạp. Trênmặt biển, mũi tên của Yến Tiểu Ất vẫn đang chờ đợi Phạm Nhàn, y không thểnào nổi lên vào lúc này.Về phần vị Đại tông sư đang cưỡi thuyền vượt sóng kia, một đòn khôngtrúng mục tiêu, chắc không còn hứng thú ra tay với mình nữa.Không biết đã chìm dưới đáy biển bao lâu, làn da bên tay bám vào đá ngầmđã cảm thấy có điều gì không bình thường. Mặc dù y trợn trừng mắt nhìn mặtbiển phía trên, nhưng vẫn cách nào thoát khỏi tình thế nguy hiểm này. Bây giờ,y mới thực sự hối tiếc về việc hôm trước... đáng lẽ nên mang theo cái rương kia.Nếu có nó bên cạnh, làm sao đến mức bị mũi tên của Yến Tiểu Ất áp chế tớimức khó lòng trốn thoát.Nhắc tới điều này chỉ chứng tỏ sau khi Phạm Nhàn chuyển sinh, người mà ycảnh giác nhất vẫn là Hoàng đế Khánh Quốc. Có thể đây chỉ là ám ảnh của lịchsử còn đọng lại, hoặc chỉ là một chút tiềm thức trong trực giác của y, nhưng ylại không muốn để lộ lá bài cuối cùng của mình trước mặt Hoàng đế.Cho dù trong tình huống hiện tại, y và Hoàng đế đã bị thắt chặt chẽ vớinhau, buộc phải nghênh tiếp những kẻ thù mạnh nhất từ khắp nơi trong thiên hạ,y vẫn không muốn cho Hoàng đế biết chiếc hộp đó đang ở ngay bên mình.Vì y và Trần Bình Bình cũng giống nhau, đều không biết bí mật cuối cùngcủa Hoàng đế. Y không rõ nếu biết mình sở hữu món đại sát khí có thể thí thầnsát quân, Hoàng đế sẽ phản ứng ra sao.Suy nghĩ này ảnh hưởng đến quyết định của Phạm Nhàn, từ đó khiến y rơivào tình thế hiểm nghèo. May mắn thay, y không bị giết bởi những mũi tên vàthanh kiếm kia — về điểm này, Phạm Nhàn hoàn toàn có quyền tự hào. Tối nayy đã nhảy múa dưới vách đá, giữa mũi tên màu đen và chiêu kiếm "vượt sóng,nếu chuyện này được đồn ra ngoài, thì chắc chắn nhận thức của mọi người vềPhạm Nhàn sẽ lên một tầm cao mới.Một Đại tông sư và một cao thủ cửu phẩm với năng lực tấn công từ xacường đại nhất thế gian, mà đều không thể giết chết Phạm Nhàn. Chuyện nàycũng đủ cho y khoe khoang.o O oChân khí bá đạo bên trong cơ thể y cực kỳ cường hãn cung cấp dinh dưỡngmà thân thể cần, có điều không thể hít thở không khí, cuối cùng y cũng khôngthể chịu đựng lâu. Miệng mũi của Phạm Nhàn không còn chảy máu, vết thươngtrên vai cũng đã bị nước biển ngâm trắng dã, giống như bụng của con cá đãchết, không còn chảy máu. Trên gương mặt tái nhợt của y lóe lên vẻ kiên định,tay phải y lại vươn xuống, ôm lấy một tảng đá lớn dưới đáy biển đầy bùn cát.Tạm thời không dám nổi lên mặt nước, nên y chọn một phương pháp ngungốc khác, một phương pháp mà y đã học từ Hoắc Nguyên Giáp trong kiếptrước.Chỉ khác là ngày xưa Hoắc Nguyên Giáp dạo bước dưới đáy sông, nhưnglúc này y lại dạo chân dưới đáy biển. Ôm chặt một tảng đá lớn, nhờ trọng lượngcủa tảng đá này mà giữ thăng bằng cho bản thân. Cho dù chịu lực xung kích củadòng chảy ngầm dưới đáy biển nhưng y vẫn tiến về phía trước mà không chaođảo, cứng rắn bước trên cát biển, nhưng không có ý định lên bờ theo đường venbiển.Hai bên Đại Đông sơn có cao thủ chặn đường, y lại không chắc chắn chânkhí của bản thân có thể duy trì đi lại dưới đáy biển bao lâu. Vì vậy, y chọn conđường gần nhất để lên mặt biển.Y đi đến phía dưới của thuyền chiến của thủy quân Giao Châu trên mặtbiển, ngẩng đầu lên, mở mắt, bình tĩnh quan sát đáy thuyền có màu đậm hơn sovới nước biển. Dục vọng thoát hiểm mạnh mẽ khiến cho sáu giác quan của y trởnên cực kỳ sắc bén, thậm chí có thể thấy rõ tảo biển và vỏ sò dính trên đáythuyền gỗ.Y buông tảng đá nặng nề trong lòng xuống, tảng đá rơi xuống đáy biển màkhông động tĩnh gì lớn, chỉ làm xáo trộn một chút bùn cát. Hai tay y nhẹ nhàngvẽ hai hình bán nguyệt, tiến hành điều tức lần cuối cùng. Phạm Nhàn thả lỏngcơ thể, để sức nổi của nước biển đưa y lên trên, lo sợ kinh động đến vị cao thủvới mắt sắc như chim ưng, tai thính như cá mập, mũi nhạy như chó, Yến Đại đôđốc.Vẫn duy trì cảm giác cứng đờ như một khúc gỗ, Phạm Nhàn từ từ trôi đếndưới đáy thuyền chiến, cực kỳ cẩn thận di chuyển theo hướng ngoài rìa dướiđáy thuyền. Cái đầu của y vẫn không dám nhô lên khỏi mặt nước, chăm chúquan sát về phía bên cạnh thuyền thông qua khoảng cách chừng nửa thước nướcbiển.Đây là một lần đánh cược. Lý do y chọn chiếc thuyền này chính là vì trướcđó Yến Tiểu Ất không bắn tên từ chiếc thuyền này. Nhưng nếu người giúp đỡmà y đang tìm không ở trên thuyền này, Phạm Nhàn sẽ phải lặn xuống một lầnnữa, tìm cơ hội lên một chiếc thuyền khác, không biết khi đó y có thể kiên trì tớimột con thuyền khác hay không.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nước biển làm tóc y bay tán loạn như tảo biển. Giữa đống tảo biển kia, conngươi trên gương mặt trắng bệch của y lóe lên một chút cảm xúc phức tạp. Trênmặt biển, mũi tên của Yến Tiểu Ất vẫn đang chờ đợi Phạm Nhàn, y không thểnào nổi lên vào lúc này.Về phần vị Đại tông sư đang cưỡi thuyền vượt sóng kia, một đòn khôngtrúng mục tiêu, chắc không còn hứng thú ra tay với mình nữa.Không biết đã chìm dưới đáy biển bao lâu, làn da bên tay bám vào đá ngầmđã cảm thấy có điều gì không bình thường. Mặc dù y trợn trừng mắt nhìn mặtbiển phía trên, nhưng vẫn cách nào thoát khỏi tình thế nguy hiểm này. Bây giờ,y mới thực sự hối tiếc về việc hôm trước... đáng lẽ nên mang theo cái rương kia.Nếu có nó bên cạnh, làm sao đến mức bị mũi tên của Yến Tiểu Ất áp chế tớimức khó lòng trốn thoát.Nhắc tới điều này chỉ chứng tỏ sau khi Phạm Nhàn chuyển sinh, người mà ycảnh giác nhất vẫn là Hoàng đế Khánh Quốc. Có thể đây chỉ là ám ảnh của lịchsử còn đọng lại, hoặc chỉ là một chút tiềm thức trong trực giác của y, nhưng ylại không muốn để lộ lá bài cuối cùng của mình trước mặt Hoàng đế.Cho dù trong tình huống hiện tại, y và Hoàng đế đã bị thắt chặt chẽ vớinhau, buộc phải nghênh tiếp những kẻ thù mạnh nhất từ khắp nơi trong thiên hạ,y vẫn không muốn cho Hoàng đế biết chiếc hộp đó đang ở ngay bên mình.Vì y và Trần Bình Bình cũng giống nhau, đều không biết bí mật cuối cùngcủa Hoàng đế. Y không rõ nếu biết mình sở hữu món đại sát khí có thể thí thầnsát quân, Hoàng đế sẽ phản ứng ra sao.Suy nghĩ này ảnh hưởng đến quyết định của Phạm Nhàn, từ đó khiến y rơivào tình thế hiểm nghèo. May mắn thay, y không bị giết bởi những mũi tên vàthanh kiếm kia — về điểm này, Phạm Nhàn hoàn toàn có quyền tự hào. Tối nayy đã nhảy múa dưới vách đá, giữa mũi tên màu đen và chiêu kiếm "vượt sóng,nếu chuyện này được đồn ra ngoài, thì chắc chắn nhận thức của mọi người vềPhạm Nhàn sẽ lên một tầm cao mới.Một Đại tông sư và một cao thủ cửu phẩm với năng lực tấn công từ xacường đại nhất thế gian, mà đều không thể giết chết Phạm Nhàn. Chuyện nàycũng đủ cho y khoe khoang.o O oChân khí bá đạo bên trong cơ thể y cực kỳ cường hãn cung cấp dinh dưỡngmà thân thể cần, có điều không thể hít thở không khí, cuối cùng y cũng khôngthể chịu đựng lâu. Miệng mũi của Phạm Nhàn không còn chảy máu, vết thươngtrên vai cũng đã bị nước biển ngâm trắng dã, giống như bụng của con cá đãchết, không còn chảy máu. Trên gương mặt tái nhợt của y lóe lên vẻ kiên định,tay phải y lại vươn xuống, ôm lấy một tảng đá lớn dưới đáy biển đầy bùn cát.Tạm thời không dám nổi lên mặt nước, nên y chọn một phương pháp ngungốc khác, một phương pháp mà y đã học từ Hoắc Nguyên Giáp trong kiếptrước.Chỉ khác là ngày xưa Hoắc Nguyên Giáp dạo bước dưới đáy sông, nhưnglúc này y lại dạo chân dưới đáy biển. Ôm chặt một tảng đá lớn, nhờ trọng lượngcủa tảng đá này mà giữ thăng bằng cho bản thân. Cho dù chịu lực xung kích củadòng chảy ngầm dưới đáy biển nhưng y vẫn tiến về phía trước mà không chaođảo, cứng rắn bước trên cát biển, nhưng không có ý định lên bờ theo đường venbiển.Hai bên Đại Đông sơn có cao thủ chặn đường, y lại không chắc chắn chânkhí của bản thân có thể duy trì đi lại dưới đáy biển bao lâu. Vì vậy, y chọn conđường gần nhất để lên mặt biển.Y đi đến phía dưới của thuyền chiến của thủy quân Giao Châu trên mặtbiển, ngẩng đầu lên, mở mắt, bình tĩnh quan sát đáy thuyền có màu đậm hơn sovới nước biển. Dục vọng thoát hiểm mạnh mẽ khiến cho sáu giác quan của y trởnên cực kỳ sắc bén, thậm chí có thể thấy rõ tảo biển và vỏ sò dính trên đáythuyền gỗ.Y buông tảng đá nặng nề trong lòng xuống, tảng đá rơi xuống đáy biển màkhông động tĩnh gì lớn, chỉ làm xáo trộn một chút bùn cát. Hai tay y nhẹ nhàngvẽ hai hình bán nguyệt, tiến hành điều tức lần cuối cùng. Phạm Nhàn thả lỏngcơ thể, để sức nổi của nước biển đưa y lên trên, lo sợ kinh động đến vị cao thủvới mắt sắc như chim ưng, tai thính như cá mập, mũi nhạy như chó, Yến Đại đôđốc.Vẫn duy trì cảm giác cứng đờ như một khúc gỗ, Phạm Nhàn từ từ trôi đếndưới đáy thuyền chiến, cực kỳ cẩn thận di chuyển theo hướng ngoài rìa dướiđáy thuyền. Cái đầu của y vẫn không dám nhô lên khỏi mặt nước, chăm chúquan sát về phía bên cạnh thuyền thông qua khoảng cách chừng nửa thước nướcbiển.Đây là một lần đánh cược. Lý do y chọn chiếc thuyền này chính là vì trướcđó Yến Tiểu Ất không bắn tên từ chiếc thuyền này. Nhưng nếu người giúp đỡmà y đang tìm không ở trên thuyền này, Phạm Nhàn sẽ phải lặn xuống một lầnnữa, tìm cơ hội lên một chiếc thuyền khác, không biết khi đó y có thể kiên trì tớimột con thuyền khác hay không.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nước biển làm tóc y bay tán loạn như tảo biển. Giữa đống tảo biển kia, conngươi trên gương mặt trắng bệch của y lóe lên một chút cảm xúc phức tạp. Trênmặt biển, mũi tên của Yến Tiểu Ất vẫn đang chờ đợi Phạm Nhàn, y không thểnào nổi lên vào lúc này.Về phần vị Đại tông sư đang cưỡi thuyền vượt sóng kia, một đòn khôngtrúng mục tiêu, chắc không còn hứng thú ra tay với mình nữa.Không biết đã chìm dưới đáy biển bao lâu, làn da bên tay bám vào đá ngầmđã cảm thấy có điều gì không bình thường. Mặc dù y trợn trừng mắt nhìn mặtbiển phía trên, nhưng vẫn cách nào thoát khỏi tình thế nguy hiểm này. Bây giờ,y mới thực sự hối tiếc về việc hôm trước... đáng lẽ nên mang theo cái rương kia.Nếu có nó bên cạnh, làm sao đến mức bị mũi tên của Yến Tiểu Ất áp chế tớimức khó lòng trốn thoát.Nhắc tới điều này chỉ chứng tỏ sau khi Phạm Nhàn chuyển sinh, người mà ycảnh giác nhất vẫn là Hoàng đế Khánh Quốc. Có thể đây chỉ là ám ảnh của lịchsử còn đọng lại, hoặc chỉ là một chút tiềm thức trong trực giác của y, nhưng ylại không muốn để lộ lá bài cuối cùng của mình trước mặt Hoàng đế.Cho dù trong tình huống hiện tại, y và Hoàng đế đã bị thắt chặt chẽ vớinhau, buộc phải nghênh tiếp những kẻ thù mạnh nhất từ khắp nơi trong thiên hạ,y vẫn không muốn cho Hoàng đế biết chiếc hộp đó đang ở ngay bên mình.Vì y và Trần Bình Bình cũng giống nhau, đều không biết bí mật cuối cùngcủa Hoàng đế. Y không rõ nếu biết mình sở hữu món đại sát khí có thể thí thầnsát quân, Hoàng đế sẽ phản ứng ra sao.Suy nghĩ này ảnh hưởng đến quyết định của Phạm Nhàn, từ đó khiến y rơivào tình thế hiểm nghèo. May mắn thay, y không bị giết bởi những mũi tên vàthanh kiếm kia — về điểm này, Phạm Nhàn hoàn toàn có quyền tự hào. Tối nayy đã nhảy múa dưới vách đá, giữa mũi tên màu đen và chiêu kiếm "vượt sóng,nếu chuyện này được đồn ra ngoài, thì chắc chắn nhận thức của mọi người vềPhạm Nhàn sẽ lên một tầm cao mới.Một Đại tông sư và một cao thủ cửu phẩm với năng lực tấn công từ xacường đại nhất thế gian, mà đều không thể giết chết Phạm Nhàn. Chuyện nàycũng đủ cho y khoe khoang.o O oChân khí bá đạo bên trong cơ thể y cực kỳ cường hãn cung cấp dinh dưỡngmà thân thể cần, có điều không thể hít thở không khí, cuối cùng y cũng khôngthể chịu đựng lâu. Miệng mũi của Phạm Nhàn không còn chảy máu, vết thươngtrên vai cũng đã bị nước biển ngâm trắng dã, giống như bụng của con cá đãchết, không còn chảy máu. Trên gương mặt tái nhợt của y lóe lên vẻ kiên định,tay phải y lại vươn xuống, ôm lấy một tảng đá lớn dưới đáy biển đầy bùn cát.Tạm thời không dám nổi lên mặt nước, nên y chọn một phương pháp ngungốc khác, một phương pháp mà y đã học từ Hoắc Nguyên Giáp trong kiếptrước.Chỉ khác là ngày xưa Hoắc Nguyên Giáp dạo bước dưới đáy sông, nhưnglúc này y lại dạo chân dưới đáy biển. Ôm chặt một tảng đá lớn, nhờ trọng lượngcủa tảng đá này mà giữ thăng bằng cho bản thân. Cho dù chịu lực xung kích củadòng chảy ngầm dưới đáy biển nhưng y vẫn tiến về phía trước mà không chaođảo, cứng rắn bước trên cát biển, nhưng không có ý định lên bờ theo đường venbiển.Hai bên Đại Đông sơn có cao thủ chặn đường, y lại không chắc chắn chânkhí của bản thân có thể duy trì đi lại dưới đáy biển bao lâu. Vì vậy, y chọn conđường gần nhất để lên mặt biển.Y đi đến phía dưới của thuyền chiến của thủy quân Giao Châu trên mặtbiển, ngẩng đầu lên, mở mắt, bình tĩnh quan sát đáy thuyền có màu đậm hơn sovới nước biển. Dục vọng thoát hiểm mạnh mẽ khiến cho sáu giác quan của y trởnên cực kỳ sắc bén, thậm chí có thể thấy rõ tảo biển và vỏ sò dính trên đáythuyền gỗ.Y buông tảng đá nặng nề trong lòng xuống, tảng đá rơi xuống đáy biển màkhông động tĩnh gì lớn, chỉ làm xáo trộn một chút bùn cát. Hai tay y nhẹ nhàngvẽ hai hình bán nguyệt, tiến hành điều tức lần cuối cùng. Phạm Nhàn thả lỏngcơ thể, để sức nổi của nước biển đưa y lên trên, lo sợ kinh động đến vị cao thủvới mắt sắc như chim ưng, tai thính như cá mập, mũi nhạy như chó, Yến Đại đôđốc.Vẫn duy trì cảm giác cứng đờ như một khúc gỗ, Phạm Nhàn từ từ trôi đếndưới đáy thuyền chiến, cực kỳ cẩn thận di chuyển theo hướng ngoài rìa dướiđáy thuyền. Cái đầu của y vẫn không dám nhô lên khỏi mặt nước, chăm chúquan sát về phía bên cạnh thuyền thông qua khoảng cách chừng nửa thước nướcbiển.Đây là một lần đánh cược. Lý do y chọn chiếc thuyền này chính là vì trướcđó Yến Tiểu Ất không bắn tên từ chiếc thuyền này. Nhưng nếu người giúp đỡmà y đang tìm không ở trên thuyền này, Phạm Nhàn sẽ phải lặn xuống một lầnnữa, tìm cơ hội lên một chiếc thuyền khác, không biết khi đó y có thể kiên trì tớimột con thuyền khác hay không.