Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1206: Một phát súng đáng kinh ngạc 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Súng ngắm vốn không dễ chơi... đây là điều mà Ngũ Trúc thúc đã dạy y khisử dụng súng, không quên nhắc nhở một điểm. Tốc độ gió, nhiệt độ, ánh sángchiết xạ... cái gọi là sai một ly đi ngàn dặm, chính là chỉ loại chuyện này.Phạm Nhàn không hy vọng mình bắn một phát lung tung, lại đánh xuyênqua một gốc đại thụ cách Yến Tiểu Ất năm mươi mét.Nếu như để cho loại cường giả như Yến Tiểu Ất trải qua một lần uy hiếpcủa súng đạn, biết mình có vũ khí viễn trình kinh khủng như vậy, chắc chắn đốiphương sẽ có cách tiếp cận mình, làm giảm bớt vũ lực của súng ngắm.Cho nên, Phạm Nhàn chỉ cho phép mình bắn một phát súng.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn hết sức cẩn thận như vậy, coi trọng Yến Tiểu Ất đến thế, đươngnhiên cũng là có lý do của y. Từ nhỏ y đã được giáo dục và học tập từ Phí Giới,mới chưa đầy mười sáu tuổi, đã nắm vững mọi thủ pháp theo dấu và ám sáttrong Giám Sát viện. Năm xưa ở bên bờ Bắc Hải ám sát Tiêu Ân, cũng đãchứng minh thực lực của y.Nhưng sau khi xâm nhập rừng núi phía bắc Đạm Châu, Phạm Nhàn bố trícác cơ quan ven đường, xóa dấu vết, nhờ vào rừng núi rậm rạp và lá cây umtùm, định thoát khỏi truy sát của Yến Tiểu Ất, có điều trước sau gì vẫn khôngthể thành công. Đám người của Yến Tiểu Ất vẫn luôn duy trì khoảng cáchkhoảng trăm trượng với y.Mãi đến cuối cùng, Phạm Nhàn mới nhớ ra, năm xưa Yến Tiểu Ất là mộtthợ săn lớn lên trong rừng núi, dường như từ khi sinh ra đã có một loại khứugiác mẫn cảm với con mồi. Nếu mình là con mồi của hắn, đương nhiên rất khóthoát khỏi truy lùng. Còn về phần những cạm bẫy kia, chỉ e trong mắt Yến TiểuẤt, cũng không tính là gì cả.Khi Phạm Nhàn ở trên núi cao âm thầm ngưỡng mộ Yến Tiểu Ất, dưới gốcđại thụ nơi trước đó y từng dừng chân, bỗng vang lên kêu la đau đớn thảm thiết..o O o.Yến Tiểu Ất lạnh lùng nhìn thân binh bị đinh gỗ đâm chết, ánh mắt khôngcó vẻ gì là buồn bã, ngược lại còn có một ngọn lửa hoang dại bắt đầu cháy rựclên. Từ bỏ ngựa vào núi ở Đạm châu đến nay, dọc đường đi, năm tên thân binhcủa hắn đã có ba người chết trong những bẫy rập do Phạm Nhàn bố trí. Ngườichết trước mặt mình lúc này là thứ tư.Đuổi theo đến tận bây giờ, thân là cường giả cửu phẩm tuyệt thế, đang tiếpcận cảnh giới Đại tông sư, Yến Tiểu Ất cũng giống như Phạm Nhàn lúc này,không khỏi nảy sinh chút kính nể với với đối phương.Yến Tiểu Ất biết rõ một mũi tên của mình trên vách núi, nhất là một kiếmcủa Diệp Lưu Vân đại nhân đã gây thương tích cho Phạm Nhàn. Nếu nói trướckia trình độ của Phạm Nhàn là kém trong mức giữa cửu phẩm, thế thì đã bịtrọng thương, lại trải qua một đêm bôn ba, tối đa cũng chỉ là một cao thủ bátphẩm.Vốn dĩ hắn cho rằng mình đích thân ra tay, đuổi giết một Phạm Nhàn bịthương nặng là chuyện dễ như trở bàn tay... Nhưng chính là một kẻ bị thươngnặng như vậy, lại có thể bố trí không biết bao nhiêu bẫy rập trong rừng núi.Thậm chí một số cơ quan cạm bẫy, ngay chính Yến Tiểu Ất cũng không thểphát hiện hoàn toàn, do đó mới giết chết thủ hạ của mình, ngăn cản bước tiếncủa mình.Trong núi rừng tràn ngập mùi hôi thối. Ngàn dặm rừng rậm nguyên thủyphía bắc Đạm Châu không ai tiến vào, đầm lầy giáp với núi đá, mãnh thú tranhđấu với dây leo, gần bờ biển, gió ẩm thổi mạnh, thổi ra quần thể thực vật rậmrạp nhất trên thế giới này, mà thực vật càng rậm rạp càng ẩn giấu nhiều nguyhiểm bên trong.Cái mùi mục nát này không biết là do thi thể động vật hay do lá rụng chấtđống nhiều năm, bị ánh nắng chói chang hun nóng tạo ra, gộp lại rất khó chịu,rất gay mũi.Yến Tiểu Ất khịt mũi, chậm rãi vận hành chân khí trong cơ thể, khó khănlắm mới ngửi ra mùi vị mờ nhạt được che lấp rất tốt dưới mùi hôi thối.Trong cạm bẫy, trên các cơ quan đều có loại mùi vị này, bốn thân binh đắclực của Yến Tiểu Ất đã tử vong chính là do thứ này, nếu không phải lúc này tậptrung điều tra, chỉ e khó lòng ngửi được.Yến Tiểu Ất không quên, Phạm Nhàn là học trò của Phí Giới tiên sinh, mộttrong những kẻ dùng độc đáng sợ nhất trên thế giới này.Trong núi rừng, không biết nơi nào còn có độc do Phạm Nhàn bố trí.o O oYến Tiểu Ất nhìn lên núi, đôi mắt híp lại, có vẻ khó hiểu. Phạm Nhàn kiếmđâu ra nhiều tinh thần và dũng khí đến vậy, chống trả lại hắn lâu như thế.Nghĩ đến đây, khóe môi của hắn lại nở một nụ cười tự tin, kẻ thù càngcường đại thì giết chết càng thú vị."Đô đốc..." Vị thân binh duy nhất còn sống sót kia nuốt nước miếng một cái,giọng nói run rẩy: "Một khi đã vào rừng rậm, khó mà sống sót trở ra..." Hắn hạgiọng nói: "Dù sao Phạm Nhàn cũng không biết về đường đi bí mật trong dãynúi này như ngài."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Súng ngắm vốn không dễ chơi... đây là điều mà Ngũ Trúc thúc đã dạy y khisử dụng súng, không quên nhắc nhở một điểm. Tốc độ gió, nhiệt độ, ánh sángchiết xạ... cái gọi là sai một ly đi ngàn dặm, chính là chỉ loại chuyện này.Phạm Nhàn không hy vọng mình bắn một phát lung tung, lại đánh xuyênqua một gốc đại thụ cách Yến Tiểu Ất năm mươi mét.Nếu như để cho loại cường giả như Yến Tiểu Ất trải qua một lần uy hiếpcủa súng đạn, biết mình có vũ khí viễn trình kinh khủng như vậy, chắc chắn đốiphương sẽ có cách tiếp cận mình, làm giảm bớt vũ lực của súng ngắm.Cho nên, Phạm Nhàn chỉ cho phép mình bắn một phát súng.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn hết sức cẩn thận như vậy, coi trọng Yến Tiểu Ất đến thế, đươngnhiên cũng là có lý do của y. Từ nhỏ y đã được giáo dục và học tập từ Phí Giới,mới chưa đầy mười sáu tuổi, đã nắm vững mọi thủ pháp theo dấu và ám sáttrong Giám Sát viện. Năm xưa ở bên bờ Bắc Hải ám sát Tiêu Ân, cũng đãchứng minh thực lực của y.Nhưng sau khi xâm nhập rừng núi phía bắc Đạm Châu, Phạm Nhàn bố trícác cơ quan ven đường, xóa dấu vết, nhờ vào rừng núi rậm rạp và lá cây umtùm, định thoát khỏi truy sát của Yến Tiểu Ất, có điều trước sau gì vẫn khôngthể thành công. Đám người của Yến Tiểu Ất vẫn luôn duy trì khoảng cáchkhoảng trăm trượng với y.Mãi đến cuối cùng, Phạm Nhàn mới nhớ ra, năm xưa Yến Tiểu Ất là mộtthợ săn lớn lên trong rừng núi, dường như từ khi sinh ra đã có một loại khứugiác mẫn cảm với con mồi. Nếu mình là con mồi của hắn, đương nhiên rất khóthoát khỏi truy lùng. Còn về phần những cạm bẫy kia, chỉ e trong mắt Yến TiểuẤt, cũng không tính là gì cả.Khi Phạm Nhàn ở trên núi cao âm thầm ngưỡng mộ Yến Tiểu Ất, dưới gốcđại thụ nơi trước đó y từng dừng chân, bỗng vang lên kêu la đau đớn thảm thiết..o O o.Yến Tiểu Ất lạnh lùng nhìn thân binh bị đinh gỗ đâm chết, ánh mắt khôngcó vẻ gì là buồn bã, ngược lại còn có một ngọn lửa hoang dại bắt đầu cháy rựclên. Từ bỏ ngựa vào núi ở Đạm châu đến nay, dọc đường đi, năm tên thân binhcủa hắn đã có ba người chết trong những bẫy rập do Phạm Nhàn bố trí. Ngườichết trước mặt mình lúc này là thứ tư.Đuổi theo đến tận bây giờ, thân là cường giả cửu phẩm tuyệt thế, đang tiếpcận cảnh giới Đại tông sư, Yến Tiểu Ất cũng giống như Phạm Nhàn lúc này,không khỏi nảy sinh chút kính nể với với đối phương.Yến Tiểu Ất biết rõ một mũi tên của mình trên vách núi, nhất là một kiếmcủa Diệp Lưu Vân đại nhân đã gây thương tích cho Phạm Nhàn. Nếu nói trướckia trình độ của Phạm Nhàn là kém trong mức giữa cửu phẩm, thế thì đã bịtrọng thương, lại trải qua một đêm bôn ba, tối đa cũng chỉ là một cao thủ bátphẩm.Vốn dĩ hắn cho rằng mình đích thân ra tay, đuổi giết một Phạm Nhàn bịthương nặng là chuyện dễ như trở bàn tay... Nhưng chính là một kẻ bị thươngnặng như vậy, lại có thể bố trí không biết bao nhiêu bẫy rập trong rừng núi.Thậm chí một số cơ quan cạm bẫy, ngay chính Yến Tiểu Ất cũng không thểphát hiện hoàn toàn, do đó mới giết chết thủ hạ của mình, ngăn cản bước tiếncủa mình.Trong núi rừng tràn ngập mùi hôi thối. Ngàn dặm rừng rậm nguyên thủyphía bắc Đạm Châu không ai tiến vào, đầm lầy giáp với núi đá, mãnh thú tranhđấu với dây leo, gần bờ biển, gió ẩm thổi mạnh, thổi ra quần thể thực vật rậmrạp nhất trên thế giới này, mà thực vật càng rậm rạp càng ẩn giấu nhiều nguyhiểm bên trong.Cái mùi mục nát này không biết là do thi thể động vật hay do lá rụng chấtđống nhiều năm, bị ánh nắng chói chang hun nóng tạo ra, gộp lại rất khó chịu,rất gay mũi.Yến Tiểu Ất khịt mũi, chậm rãi vận hành chân khí trong cơ thể, khó khănlắm mới ngửi ra mùi vị mờ nhạt được che lấp rất tốt dưới mùi hôi thối.Trong cạm bẫy, trên các cơ quan đều có loại mùi vị này, bốn thân binh đắclực của Yến Tiểu Ất đã tử vong chính là do thứ này, nếu không phải lúc này tậptrung điều tra, chỉ e khó lòng ngửi được.Yến Tiểu Ất không quên, Phạm Nhàn là học trò của Phí Giới tiên sinh, mộttrong những kẻ dùng độc đáng sợ nhất trên thế giới này.Trong núi rừng, không biết nơi nào còn có độc do Phạm Nhàn bố trí.o O oYến Tiểu Ất nhìn lên núi, đôi mắt híp lại, có vẻ khó hiểu. Phạm Nhàn kiếmđâu ra nhiều tinh thần và dũng khí đến vậy, chống trả lại hắn lâu như thế.Nghĩ đến đây, khóe môi của hắn lại nở một nụ cười tự tin, kẻ thù càngcường đại thì giết chết càng thú vị."Đô đốc..." Vị thân binh duy nhất còn sống sót kia nuốt nước miếng một cái,giọng nói run rẩy: "Một khi đã vào rừng rậm, khó mà sống sót trở ra..." Hắn hạgiọng nói: "Dù sao Phạm Nhàn cũng không biết về đường đi bí mật trong dãynúi này như ngài."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Súng ngắm vốn không dễ chơi... đây là điều mà Ngũ Trúc thúc đã dạy y khisử dụng súng, không quên nhắc nhở một điểm. Tốc độ gió, nhiệt độ, ánh sángchiết xạ... cái gọi là sai một ly đi ngàn dặm, chính là chỉ loại chuyện này.Phạm Nhàn không hy vọng mình bắn một phát lung tung, lại đánh xuyênqua một gốc đại thụ cách Yến Tiểu Ất năm mươi mét.Nếu như để cho loại cường giả như Yến Tiểu Ất trải qua một lần uy hiếpcủa súng đạn, biết mình có vũ khí viễn trình kinh khủng như vậy, chắc chắn đốiphương sẽ có cách tiếp cận mình, làm giảm bớt vũ lực của súng ngắm.Cho nên, Phạm Nhàn chỉ cho phép mình bắn một phát súng.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn hết sức cẩn thận như vậy, coi trọng Yến Tiểu Ất đến thế, đươngnhiên cũng là có lý do của y. Từ nhỏ y đã được giáo dục và học tập từ Phí Giới,mới chưa đầy mười sáu tuổi, đã nắm vững mọi thủ pháp theo dấu và ám sáttrong Giám Sát viện. Năm xưa ở bên bờ Bắc Hải ám sát Tiêu Ân, cũng đãchứng minh thực lực của y.Nhưng sau khi xâm nhập rừng núi phía bắc Đạm Châu, Phạm Nhàn bố trícác cơ quan ven đường, xóa dấu vết, nhờ vào rừng núi rậm rạp và lá cây umtùm, định thoát khỏi truy sát của Yến Tiểu Ất, có điều trước sau gì vẫn khôngthể thành công. Đám người của Yến Tiểu Ất vẫn luôn duy trì khoảng cáchkhoảng trăm trượng với y.Mãi đến cuối cùng, Phạm Nhàn mới nhớ ra, năm xưa Yến Tiểu Ất là mộtthợ săn lớn lên trong rừng núi, dường như từ khi sinh ra đã có một loại khứugiác mẫn cảm với con mồi. Nếu mình là con mồi của hắn, đương nhiên rất khóthoát khỏi truy lùng. Còn về phần những cạm bẫy kia, chỉ e trong mắt Yến TiểuẤt, cũng không tính là gì cả.Khi Phạm Nhàn ở trên núi cao âm thầm ngưỡng mộ Yến Tiểu Ất, dưới gốcđại thụ nơi trước đó y từng dừng chân, bỗng vang lên kêu la đau đớn thảm thiết..o O o.Yến Tiểu Ất lạnh lùng nhìn thân binh bị đinh gỗ đâm chết, ánh mắt khôngcó vẻ gì là buồn bã, ngược lại còn có một ngọn lửa hoang dại bắt đầu cháy rựclên. Từ bỏ ngựa vào núi ở Đạm châu đến nay, dọc đường đi, năm tên thân binhcủa hắn đã có ba người chết trong những bẫy rập do Phạm Nhàn bố trí. Ngườichết trước mặt mình lúc này là thứ tư.Đuổi theo đến tận bây giờ, thân là cường giả cửu phẩm tuyệt thế, đang tiếpcận cảnh giới Đại tông sư, Yến Tiểu Ất cũng giống như Phạm Nhàn lúc này,không khỏi nảy sinh chút kính nể với với đối phương.Yến Tiểu Ất biết rõ một mũi tên của mình trên vách núi, nhất là một kiếmcủa Diệp Lưu Vân đại nhân đã gây thương tích cho Phạm Nhàn. Nếu nói trướckia trình độ của Phạm Nhàn là kém trong mức giữa cửu phẩm, thế thì đã bịtrọng thương, lại trải qua một đêm bôn ba, tối đa cũng chỉ là một cao thủ bátphẩm.Vốn dĩ hắn cho rằng mình đích thân ra tay, đuổi giết một Phạm Nhàn bịthương nặng là chuyện dễ như trở bàn tay... Nhưng chính là một kẻ bị thươngnặng như vậy, lại có thể bố trí không biết bao nhiêu bẫy rập trong rừng núi.Thậm chí một số cơ quan cạm bẫy, ngay chính Yến Tiểu Ất cũng không thểphát hiện hoàn toàn, do đó mới giết chết thủ hạ của mình, ngăn cản bước tiếncủa mình.Trong núi rừng tràn ngập mùi hôi thối. Ngàn dặm rừng rậm nguyên thủyphía bắc Đạm Châu không ai tiến vào, đầm lầy giáp với núi đá, mãnh thú tranhđấu với dây leo, gần bờ biển, gió ẩm thổi mạnh, thổi ra quần thể thực vật rậmrạp nhất trên thế giới này, mà thực vật càng rậm rạp càng ẩn giấu nhiều nguyhiểm bên trong.Cái mùi mục nát này không biết là do thi thể động vật hay do lá rụng chấtđống nhiều năm, bị ánh nắng chói chang hun nóng tạo ra, gộp lại rất khó chịu,rất gay mũi.Yến Tiểu Ất khịt mũi, chậm rãi vận hành chân khí trong cơ thể, khó khănlắm mới ngửi ra mùi vị mờ nhạt được che lấp rất tốt dưới mùi hôi thối.Trong cạm bẫy, trên các cơ quan đều có loại mùi vị này, bốn thân binh đắclực của Yến Tiểu Ất đã tử vong chính là do thứ này, nếu không phải lúc này tậptrung điều tra, chỉ e khó lòng ngửi được.Yến Tiểu Ất không quên, Phạm Nhàn là học trò của Phí Giới tiên sinh, mộttrong những kẻ dùng độc đáng sợ nhất trên thế giới này.Trong núi rừng, không biết nơi nào còn có độc do Phạm Nhàn bố trí.o O oYến Tiểu Ất nhìn lên núi, đôi mắt híp lại, có vẻ khó hiểu. Phạm Nhàn kiếmđâu ra nhiều tinh thần và dũng khí đến vậy, chống trả lại hắn lâu như thế.Nghĩ đến đây, khóe môi của hắn lại nở một nụ cười tự tin, kẻ thù càngcường đại thì giết chết càng thú vị."Đô đốc..." Vị thân binh duy nhất còn sống sót kia nuốt nước miếng một cái,giọng nói run rẩy: "Một khi đã vào rừng rậm, khó mà sống sót trở ra..." Hắn hạgiọng nói: "Dù sao Phạm Nhàn cũng không biết về đường đi bí mật trong dãynúi này như ngài."

Chương 1206: Một phát súng đáng kinh ngạc 2