Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1229: Đại sự 6

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bàn tay phải của quốc sư nhẹ nhàng đặt lên ngực Hồng lão công công.Khuôn mặt Hồng lão công công thêm ba phần già nua.Sau đó trước ngực Hồng lão công công bỗng phình to mãnh liệt! Chấn văngmột chưởng nhẹ nhàng ôm cả thiên địa của Khổ Hà đại sư!Sắc mặt Khổ Hà đại sư tái nhợt, nhưng vẫn lại nhẹ nhàng đặt bàn tay thứ hailên.Hoàng đế thở dài, buông bàn tay đang nắm lấy Hồng lão công công. Tiếngthở dài lặng lẽ vang lên trên đỉnh núi tĩnh lặng đã lâu, làm lan tỏa một khôngkhí buồn thảm và bình tĩnh.o O o"Bọt nước chỉ mở trong chốc lát, nhưng so với đá tảng ngàn năm cũngchẳng khác gì nhau. Mây trôi cũng vậy, bệ hạ... cũng vậy."Diệp Lưu Vân mặt không cảm xúc đọc hết khúc kinh kệ, bước tới trước mặtKhánh Đế. Lúc này ở cùng Khổ Hà quấn lấy Hồng lão công công, ở cùng TứCố Kiếm quấn lấy Ngũ Trúc, thế gian không còn ai có thể ngăn cản lão hoànthành đòn cuối cùng hành thích quân vương.Đúng lúc ấy, một tia chớp trên trời cuối cùng cũng đánh xuống đỉnh núi,tiếng mưa cũng ào ạt hơn hẳn.Tia sét lóe lên rồi tắt ngúm, chỉ soi sáng trong một chớp mắt. Mà trongkhoảnh khắc chớp sáng ấy, Tứ Cố Kiếm thấy Ngũ Trúc đối diện buông tay rakhỏi cây dùi sắt!Tứ Cố Kiếm nhếch mép cười, hai ngón tay chạm vào nhau, giọt mưa từ đầungón tay rơi xuống, thanh kiếm bên cạnh vẫn lơ lửng giữa không trung bên cạnhhắn bỗng keng một tiếng bay ra, vẽ nên một vòng cung quanh người rồi đâmthẳng vào lưng Khánh Đế!.o O o .Phía trước là Diệp Lưu Vân, phía sau là chiêu kiếm quyết tiến không lùimang theo toàn bộ chân khí của Tứ Cố Kiếm, ngay cả Đại tông sư cũng khôngđỡ nổi. Mọi việc đã tới thời khắc quyết định.Lúc này Khánh Đế đã buông tay Hồng lão công công ra, hắn không muốn vịlão thái giám này vì mình mà không được tận hứng trong trận chiến tông sư.Tay phải hắn run rẩy nhưng khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, đã sẵn sàng đón nhậncái chết.Con người rồi cũng phải chết, nước mưa thấm vào môi Hoàng đế có vị đắngchát. Con rồng trên áo choàng của hắn đã bị mưa làm ướt, vật vã trong mây, cóvẻ rất không cam lòng.Sau tia chớp, tiếng sấm cuối cùng cũng vang lên trên đỉnh núi. Rầm mộttiếng, rồi ầm ầm liên tụcHoàng đế Khánh Quốc ngạo nghễ đứng trên đỉnh núi, chờ đợi cái chết.Lúc này, các vị đại thần cùng các tế tự Khánh Quốc đã ngồi bệt xuống dướimưa, chứng kiến cảnh tượng tan nát cõi lòng kia, quỳ sụp xuống đất, khóc lóc:"Bệ hạ...!"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cuối mùa hè năm thứ bảy Khánh Lịch, nóng hơn một chút so với các nămtrước. Trận mưa thu đầu tiên chậm chạp mãi chưa đến, ba tháng nắng nóng tíchtụ trong nhà cửa và đường phố kinh đô, gió thổi không tan, khiến cả thành phốnhư bị bao bọc trong chiếc chăn bông mềm.Sau khi thức dậy, dân chúng kinh đô cảm thấy người đẫm mồ hôi, chỉ cầnrửa mặt một chút rồi ra ngoài đã lại đổ mồ hôi. Chỉ trong một ngày, là khiến mọingười cảm thấy cơ thể nặng nề, hết sức khó chịu.Những con ve vẫn hí hửng, liều mạng gào thét, không còn là tiếng kêu đauđớn, tuyệt vọng cuối đời như mọi năm vào cuối hạ đầu thu, mà là tiếng hót vẫncòn sức lực, thành thạo và cao vút. Tiếng ve kêu vang vọng khắp những tán câyxanh um tùm trong và ngoài thành, quấy nhiễu tâm trạng mệt mỏi của mọingười, chế nhạo nỗi bực bội của họ.Một nhánh trúc xanh bất ngờ tách lá, chuẩn xác đâm vào một chỗ trên thâncây. Con ve đang kêu bỗng chốc tối sầm mắt, cảm thấy mặt bị dính chặt, khôngmở miệng ra được. Trong lúc hoảng hốt, nó muốn dùng chân kéo ra nhưng cũngbị dính chặt, không nhúc nhích được. Nó chỉ biết thở dài, nghĩ bụng không nêntự mãn quá sớm.Một tiểu thái giám hớn hở nhìn lên cây, nhẹ nhàng kéo cây trúc lại, bóc conve bị dính trên đó xuống, ném vào túi vải lớn bên cạnh, định tiếp tục ra tay thìbắt gặp một người đang ngồi trên ghế tre bên tường. Hắn vội chạy tới, nói vàicâu bên tai người kia, như đang khoe công trạng, mở túi ra cho người kia xem.Người ngồi trên ghế tre đó chính là Hồng Trúc. Hắn liếc mắt nhìn qua rồi ừmột tiếng, ra hiệu đã biết. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn nhíu mày, nói nhỏ:"Bảo bao nhiêu lần rồi, phải dính cánh chứ đừng dính lên đầu lũ ve... Nửa ngàymới dính được mấy con? Chẳng lẽ đợi Thái hậu thức giấc, ngươi tự mình đichịu đòn à?"Tên tiểu thái giám vội cúi đầu xin lỗi, cùng mười mấy thái giám đang đứngngây ra dưới gốc cây vội vàng đi bắt ve tiếp.Hồng Trúc nửa nằm trên ghế tre, nhìn bóng dáng tiểu thái giám kia, chợtnhớ lại lúc mình mới vào cung - hoàng cung cây cối um tùm, tiếng ve râm rankhắp nơi, nhất là mùa hè năm nay thật nóng bức, kéo dài đến tận tháng này. Cácquý nhân trong cung đã chán ngấy tiếng ve, may có Hồng Trúc nghĩ ra cáchnày, sai mấy thái giám đi khắp cung bắt ve.

Bàn tay phải của quốc sư nhẹ nhàng đặt lên ngực Hồng lão công công.

Khuôn mặt Hồng lão công công thêm ba phần già nua.

Sau đó trước ngực Hồng lão công công bỗng phình to mãnh liệt! Chấn văng

một chưởng nhẹ nhàng ôm cả thiên địa của Khổ Hà đại sư!

Sắc mặt Khổ Hà đại sư tái nhợt, nhưng vẫn lại nhẹ nhàng đặt bàn tay thứ hai

lên.

Hoàng đế thở dài, buông bàn tay đang nắm lấy Hồng lão công công. Tiếng

thở dài lặng lẽ vang lên trên đỉnh núi tĩnh lặng đã lâu, làm lan tỏa một không

khí buồn thảm và bình tĩnh.

o O o

"Bọt nước chỉ mở trong chốc lát, nhưng so với đá tảng ngàn năm cũng

chẳng khác gì nhau. Mây trôi cũng vậy, bệ hạ... cũng vậy."

Diệp Lưu Vân mặt không cảm xúc đọc hết khúc kinh kệ, bước tới trước mặt

Khánh Đế. Lúc này ở cùng Khổ Hà quấn lấy Hồng lão công công, ở cùng Tứ

Cố Kiếm quấn lấy Ngũ Trúc, thế gian không còn ai có thể ngăn cản lão hoàn

thành đòn cuối cùng hành thích quân vương.

Đúng lúc ấy, một tia chớp trên trời cuối cùng cũng đánh xuống đỉnh núi,

tiếng mưa cũng ào ạt hơn hẳn.

Tia sét lóe lên rồi tắt ngúm, chỉ soi sáng trong một chớp mắt. Mà trong

khoảnh khắc chớp sáng ấy, Tứ Cố Kiếm thấy Ngũ Trúc đối diện buông tay ra

khỏi cây dùi sắt!

Tứ Cố Kiếm nhếch mép cười, hai ngón tay chạm vào nhau, giọt mưa từ đầu

ngón tay rơi xuống, thanh kiếm bên cạnh vẫn lơ lửng giữa không trung bên cạnh

hắn bỗng keng một tiếng bay ra, vẽ nên một vòng cung quanh người rồi đâm

thẳng vào lưng Khánh Đế!

.o O o .

Phía trước là Diệp Lưu Vân, phía sau là chiêu kiếm quyết tiến không lùi

mang theo toàn bộ chân khí của Tứ Cố Kiếm, ngay cả Đại tông sư cũng không

đỡ nổi. Mọi việc đã tới thời khắc quyết định.

Lúc này Khánh Đế đã buông tay Hồng lão công công ra, hắn không muốn vị

lão thái giám này vì mình mà không được tận hứng trong trận chiến tông sư.

Tay phải hắn run rẩy nhưng khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, đã sẵn sàng đón nhận

cái chết.

Con người rồi cũng phải chết, nước mưa thấm vào môi Hoàng đế có vị đắng

chát. Con rồng trên áo choàng của hắn đã bị mưa làm ướt, vật vã trong mây, có

vẻ rất không cam lòng.

Sau tia chớp, tiếng sấm cuối cùng cũng vang lên trên đỉnh núi. Rầm một

tiếng, rồi ầm ầm liên tục

Hoàng đế Khánh Quốc ngạo nghễ đứng trên đỉnh núi, chờ đợi cái chết.

Lúc này, các vị đại thần cùng các tế tự Khánh Quốc đã ngồi bệt xuống dưới

mưa, chứng kiến cảnh tượng tan nát cõi lòng kia, quỳ sụp xuống đất, khóc lóc:

"Bệ hạ...!"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Cuối mùa hè năm thứ bảy Khánh Lịch, nóng hơn một chút so với các năm

trước. Trận mưa thu đầu tiên chậm chạp mãi chưa đến, ba tháng nắng nóng tích

tụ trong nhà cửa và đường phố kinh đô, gió thổi không tan, khiến cả thành phố

như bị bao bọc trong chiếc chăn bông mềm.

Sau khi thức dậy, dân chúng kinh đô cảm thấy người đẫm mồ hôi, chỉ cần

rửa mặt một chút rồi ra ngoài đã lại đổ mồ hôi. Chỉ trong một ngày, là khiến mọi

người cảm thấy cơ thể nặng nề, hết sức khó chịu.

Những con ve vẫn hí hửng, liều mạng gào thét, không còn là tiếng kêu đau

đớn, tuyệt vọng cuối đời như mọi năm vào cuối hạ đầu thu, mà là tiếng hót vẫn

còn sức lực, thành thạo và cao vút. Tiếng ve kêu vang vọng khắp những tán cây

xanh um tùm trong và ngoài thành, quấy nhiễu tâm trạng mệt mỏi của mọi

người, chế nhạo nỗi bực bội của họ.

Một nhánh trúc xanh bất ngờ tách lá, chuẩn xác đâm vào một chỗ trên thân

cây. Con ve đang kêu bỗng chốc tối sầm mắt, cảm thấy mặt bị dính chặt, không

mở miệng ra được. Trong lúc hoảng hốt, nó muốn dùng chân kéo ra nhưng cũng

bị dính chặt, không nhúc nhích được. Nó chỉ biết thở dài, nghĩ bụng không nên

tự mãn quá sớm.

Một tiểu thái giám hớn hở nhìn lên cây, nhẹ nhàng kéo cây trúc lại, bóc con

ve bị dính trên đó xuống, ném vào túi vải lớn bên cạnh, định tiếp tục ra tay thì

bắt gặp một người đang ngồi trên ghế tre bên tường. Hắn vội chạy tới, nói vài

câu bên tai người kia, như đang khoe công trạng, mở túi ra cho người kia xem.

Người ngồi trên ghế tre đó chính là Hồng Trúc. Hắn liếc mắt nhìn qua rồi ừ

một tiếng, ra hiệu đã biết. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn nhíu mày, nói nhỏ:

"Bảo bao nhiêu lần rồi, phải dính cánh chứ đừng dính lên đầu lũ ve... Nửa ngày

mới dính được mấy con? Chẳng lẽ đợi Thái hậu thức giấc, ngươi tự mình đi

chịu đòn à?"

Tên tiểu thái giám vội cúi đầu xin lỗi, cùng mười mấy thái giám đang đứng

ngây ra dưới gốc cây vội vàng đi bắt ve tiếp.

Hồng Trúc nửa nằm trên ghế tre, nhìn bóng dáng tiểu thái giám kia, chợt

nhớ lại lúc mình mới vào cung - hoàng cung cây cối um tùm, tiếng ve râm ran

khắp nơi, nhất là mùa hè năm nay thật nóng bức, kéo dài đến tận tháng này. Các

quý nhân trong cung đã chán ngấy tiếng ve, may có Hồng Trúc nghĩ ra cách

này, sai mấy thái giám đi khắp cung bắt ve.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bàn tay phải của quốc sư nhẹ nhàng đặt lên ngực Hồng lão công công.Khuôn mặt Hồng lão công công thêm ba phần già nua.Sau đó trước ngực Hồng lão công công bỗng phình to mãnh liệt! Chấn văngmột chưởng nhẹ nhàng ôm cả thiên địa của Khổ Hà đại sư!Sắc mặt Khổ Hà đại sư tái nhợt, nhưng vẫn lại nhẹ nhàng đặt bàn tay thứ hailên.Hoàng đế thở dài, buông bàn tay đang nắm lấy Hồng lão công công. Tiếngthở dài lặng lẽ vang lên trên đỉnh núi tĩnh lặng đã lâu, làm lan tỏa một khôngkhí buồn thảm và bình tĩnh.o O o"Bọt nước chỉ mở trong chốc lát, nhưng so với đá tảng ngàn năm cũngchẳng khác gì nhau. Mây trôi cũng vậy, bệ hạ... cũng vậy."Diệp Lưu Vân mặt không cảm xúc đọc hết khúc kinh kệ, bước tới trước mặtKhánh Đế. Lúc này ở cùng Khổ Hà quấn lấy Hồng lão công công, ở cùng TứCố Kiếm quấn lấy Ngũ Trúc, thế gian không còn ai có thể ngăn cản lão hoànthành đòn cuối cùng hành thích quân vương.Đúng lúc ấy, một tia chớp trên trời cuối cùng cũng đánh xuống đỉnh núi,tiếng mưa cũng ào ạt hơn hẳn.Tia sét lóe lên rồi tắt ngúm, chỉ soi sáng trong một chớp mắt. Mà trongkhoảnh khắc chớp sáng ấy, Tứ Cố Kiếm thấy Ngũ Trúc đối diện buông tay rakhỏi cây dùi sắt!Tứ Cố Kiếm nhếch mép cười, hai ngón tay chạm vào nhau, giọt mưa từ đầungón tay rơi xuống, thanh kiếm bên cạnh vẫn lơ lửng giữa không trung bên cạnhhắn bỗng keng một tiếng bay ra, vẽ nên một vòng cung quanh người rồi đâmthẳng vào lưng Khánh Đế!.o O o .Phía trước là Diệp Lưu Vân, phía sau là chiêu kiếm quyết tiến không lùimang theo toàn bộ chân khí của Tứ Cố Kiếm, ngay cả Đại tông sư cũng khôngđỡ nổi. Mọi việc đã tới thời khắc quyết định.Lúc này Khánh Đế đã buông tay Hồng lão công công ra, hắn không muốn vịlão thái giám này vì mình mà không được tận hứng trong trận chiến tông sư.Tay phải hắn run rẩy nhưng khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, đã sẵn sàng đón nhậncái chết.Con người rồi cũng phải chết, nước mưa thấm vào môi Hoàng đế có vị đắngchát. Con rồng trên áo choàng của hắn đã bị mưa làm ướt, vật vã trong mây, cóvẻ rất không cam lòng.Sau tia chớp, tiếng sấm cuối cùng cũng vang lên trên đỉnh núi. Rầm mộttiếng, rồi ầm ầm liên tụcHoàng đế Khánh Quốc ngạo nghễ đứng trên đỉnh núi, chờ đợi cái chết.Lúc này, các vị đại thần cùng các tế tự Khánh Quốc đã ngồi bệt xuống dướimưa, chứng kiến cảnh tượng tan nát cõi lòng kia, quỳ sụp xuống đất, khóc lóc:"Bệ hạ...!"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cuối mùa hè năm thứ bảy Khánh Lịch, nóng hơn một chút so với các nămtrước. Trận mưa thu đầu tiên chậm chạp mãi chưa đến, ba tháng nắng nóng tíchtụ trong nhà cửa và đường phố kinh đô, gió thổi không tan, khiến cả thành phốnhư bị bao bọc trong chiếc chăn bông mềm.Sau khi thức dậy, dân chúng kinh đô cảm thấy người đẫm mồ hôi, chỉ cầnrửa mặt một chút rồi ra ngoài đã lại đổ mồ hôi. Chỉ trong một ngày, là khiến mọingười cảm thấy cơ thể nặng nề, hết sức khó chịu.Những con ve vẫn hí hửng, liều mạng gào thét, không còn là tiếng kêu đauđớn, tuyệt vọng cuối đời như mọi năm vào cuối hạ đầu thu, mà là tiếng hót vẫncòn sức lực, thành thạo và cao vút. Tiếng ve kêu vang vọng khắp những tán câyxanh um tùm trong và ngoài thành, quấy nhiễu tâm trạng mệt mỏi của mọingười, chế nhạo nỗi bực bội của họ.Một nhánh trúc xanh bất ngờ tách lá, chuẩn xác đâm vào một chỗ trên thâncây. Con ve đang kêu bỗng chốc tối sầm mắt, cảm thấy mặt bị dính chặt, khôngmở miệng ra được. Trong lúc hoảng hốt, nó muốn dùng chân kéo ra nhưng cũngbị dính chặt, không nhúc nhích được. Nó chỉ biết thở dài, nghĩ bụng không nêntự mãn quá sớm.Một tiểu thái giám hớn hở nhìn lên cây, nhẹ nhàng kéo cây trúc lại, bóc conve bị dính trên đó xuống, ném vào túi vải lớn bên cạnh, định tiếp tục ra tay thìbắt gặp một người đang ngồi trên ghế tre bên tường. Hắn vội chạy tới, nói vàicâu bên tai người kia, như đang khoe công trạng, mở túi ra cho người kia xem.Người ngồi trên ghế tre đó chính là Hồng Trúc. Hắn liếc mắt nhìn qua rồi ừmột tiếng, ra hiệu đã biết. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn nhíu mày, nói nhỏ:"Bảo bao nhiêu lần rồi, phải dính cánh chứ đừng dính lên đầu lũ ve... Nửa ngàymới dính được mấy con? Chẳng lẽ đợi Thái hậu thức giấc, ngươi tự mình đichịu đòn à?"Tên tiểu thái giám vội cúi đầu xin lỗi, cùng mười mấy thái giám đang đứngngây ra dưới gốc cây vội vàng đi bắt ve tiếp.Hồng Trúc nửa nằm trên ghế tre, nhìn bóng dáng tiểu thái giám kia, chợtnhớ lại lúc mình mới vào cung - hoàng cung cây cối um tùm, tiếng ve râm rankhắp nơi, nhất là mùa hè năm nay thật nóng bức, kéo dài đến tận tháng này. Cácquý nhân trong cung đã chán ngấy tiếng ve, may có Hồng Trúc nghĩ ra cáchnày, sai mấy thái giám đi khắp cung bắt ve.

Chương 1229: Đại sự 6