Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1230: Ve kêu ở Kinh đô 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chẳng trách gì Hoàng đế và Hoàng hậu đều sủng ái hắn, một tên nô tài khéoléo và tận tâm như thế thật hiếm thấy.Hồng Trúc mỉm cười, nghĩ bụng cách này do Tiểu Phạm đại nhân dạy. Chắcbây giờ Tiểu Phạm đại nhân đang ở Đại Đông sơn, không biết lễ tế trời củaHoàng đế tiến triển như thế nào.Hoàng đế Khánh Quốc rời kinh đô tế trời, không theo tục lệ cũ mà mời TháiHậu buông rèm nhiếp chính, trong đó có hàm ý chính trị rất rõ ràng. Mọi ngườitrong cung cẩn thận chờ đợi ngày Hoàng đế trở lại, trong lòng bất an, tin đồnbay khắp nơi. Khi Thái Hậu nhiếp chính, Đông Cung đã sớm mất quyền lực, cảhậu cung không một ai dám lên tiếng, không khí trong cung yên ắng nhưng khótránh lo âu, hỗn loạn.Trong cảnh hỗn loạn đó, Hồng Trúc là một trường hợp đặc biệt. Ban đầu hắnvẫn muốn ở lại Đông Cung phục vụ Hoàng hậu và Thái Tử, nhưng không hiểuvì sao, Thái Hậu đã điều hắn sang Hàm Quang điện. Nửa năm trước, ĐôngCung bị cháy, mọi người trong cung đều biết tất cả thái giám và cung nữ ởĐông Cung và Quảng Tín cung đều chết một cách bất thường. Mặc dù không aidám bàn tán việc này, song đối với người sống sót duy nhất là Hồng Trúc, mọingười vừa sợ hãi vừa xa lánh.Tất cả đều đã chết, chỉ một mình Tiểu Hồng công công còn sống sót, chuyệnnày vốn đã kinh khủng.Hồng Trúc đứng dậy, lòng hơi buồn bã. Đúng, hắn chỉ là tên nô lệ, nhưng lạilà tên nô lệ có tình có nghĩa. Vì thế, lúc này trong cung hắn cảm thấy bất an,nhìn cảnh hoang tàn của Đông Cung, lòng thầm đau xót.Hắn bước vào Hàm Quang điện, đi đi lại lại, tuy còn trẻ tuổi nhưng đã cóchút khí thế của người già sắp chết như Hồng lão thái giám.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dưới cái nắng oi bức các binh sĩ tại mười ba cổng thành đang cố gắng tậptrung, kiểm tra kỹ lưỡng giấy tờ của những người muốn vào thành. Quân độibảo vệ kinh đô tại đại doanh Nguyên Đài cũng tăng cường cảnh giác. Hàngngàn binh sĩ cấm quân bảo vệ hoàng cung đứng trên tường thành cao cao, dõiánh mắt nghi ngờ xuống mọi thứ dưới chân.Toàn bộ lực lượng phòng vệ kinh đô nằm trong tay ba bộ phận quân đội này.Trong bầu không khí yên tĩnh kỳ lạ hiện tại, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi cũngcó thể dẫn đến hỗn loạn.Ba phe đều không dám chủ quan, dưới sự lãnh đạo của Đại hoàng tử, mạnhmẽ kiềm chế những suy nghĩ và hành động lệch lạc của mọi người.Dân chúng kinh đô lại không cảm thấy căng thẳng như quan lại và binh lính.Thời tiết nóng bức như thế này, người dân giàu có Khánh Quốc không muốnchịu cái nóng trong nhà, thích trốn trong các quán trà mát mẻ, thưởng thức tràlạnh giá cả hợp lý, dùng quạt lớn do Nội Khố sản xuất, bàn tán những chuyệngần đây trong triều đình và tin tức lá cải của hàng xóm.Đối với dân chúng kinh đô, hoàng cung và hàng xóm không có nhiều khácbiệt.Tiếng ve râm ran ngoài cây bên quán trà, một vài con thậm chí đậu lên bảnghiệu màu xanh của quán, làm lem chữ "Trà" thành chữ "Đồ". Những tiếng ve đủđể che lấp tiếng bàn tán trong quán.Điều mọi người bàn tán chính là chuyến đi tế trời của bệ hạ. Tin đồn đã lantruyền từ nhiều tháng nay, ai ai cũng biết bệ hạ quyết tâm phế bỏ Thái tử.Nhưng hai năm qua Thái tử luôn tỏ ra nhân từ và ổn định, khác hẳn ngày trước,nên nhiều quan lại và dân chúng đều thắc mắc không hiểu vì sao bệ hạ lại muốnphế truất Thái tử.Ít ai dám hỏi trực tiếp, nhưng vẫn có người thích bàn tán sau lưng. Nóichung, dân thành đều tỏ ra đồng cảm và an ủi đối với Thái tử Đông Cung. Có lẽmọi người đều có tâm lý cảm thông với kẻ yếu, hoặc vì là dân thường chỉ mongthiên hạ thái bình, không muốn chuyện phế truất gây ra nhiều sóng gió.Đương nhiên, lúc này dân thường kinh đô và cả quan văn trong triều đềukhông ngờ, cơn bão tố cuối hè đầu thu năm thứ bảy Khánh Lịch đã ập đến mộtcách bất ngờ như sấm sét, cuốn phăng tất cả mọi người và vùng đất kinh đô.....Đột nhiên, một cơn gió lớn không báo trước nổi lên từ các con phố rộng lớncủa kinh đô, thổi qua kẽ các ngôi nhà san sát. Gió đến quá đột ngột, thổi baychiếc nón của những người bán hàng trên phố để , lộ ra đôi mắt mệt mỏi, làmlăn tung quả rụng khắp đường và cả những con ve trên biển hiệu màu xanhngoài hiên quán trà, cuối cùng không bám nổi nữa rơi xuống đất, tạo thành mộttiếng động nhẹ.Chữ "Đồ" lại trở thành chữ "Trà".Những thực khách trong quán tò mò nhìn ra ngoài, tự hỏi không biết sau batháng nắng nóng, có phải cuối cùng sắp có một trận mưa thu đúng lúc haychăng.Kế tiếp, họ thấy bầu trời xanh biếc bỗng bị những đám mây đen từ hướngđông nam kéo đến, bao phủ toàn bộ bầu trời kinh đô, giống như một cái nắp lớnđược đậy lên, không khí se lạnh bao trùm cả đô thành lẫn người dân.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chẳng trách gì Hoàng đế và Hoàng hậu đều sủng ái hắn, một tên nô tài khéoléo và tận tâm như thế thật hiếm thấy.Hồng Trúc mỉm cười, nghĩ bụng cách này do Tiểu Phạm đại nhân dạy. Chắcbây giờ Tiểu Phạm đại nhân đang ở Đại Đông sơn, không biết lễ tế trời củaHoàng đế tiến triển như thế nào.Hoàng đế Khánh Quốc rời kinh đô tế trời, không theo tục lệ cũ mà mời TháiHậu buông rèm nhiếp chính, trong đó có hàm ý chính trị rất rõ ràng. Mọi ngườitrong cung cẩn thận chờ đợi ngày Hoàng đế trở lại, trong lòng bất an, tin đồnbay khắp nơi. Khi Thái Hậu nhiếp chính, Đông Cung đã sớm mất quyền lực, cảhậu cung không một ai dám lên tiếng, không khí trong cung yên ắng nhưng khótránh lo âu, hỗn loạn.Trong cảnh hỗn loạn đó, Hồng Trúc là một trường hợp đặc biệt. Ban đầu hắnvẫn muốn ở lại Đông Cung phục vụ Hoàng hậu và Thái Tử, nhưng không hiểuvì sao, Thái Hậu đã điều hắn sang Hàm Quang điện. Nửa năm trước, ĐôngCung bị cháy, mọi người trong cung đều biết tất cả thái giám và cung nữ ởĐông Cung và Quảng Tín cung đều chết một cách bất thường. Mặc dù không aidám bàn tán việc này, song đối với người sống sót duy nhất là Hồng Trúc, mọingười vừa sợ hãi vừa xa lánh.Tất cả đều đã chết, chỉ một mình Tiểu Hồng công công còn sống sót, chuyệnnày vốn đã kinh khủng.Hồng Trúc đứng dậy, lòng hơi buồn bã. Đúng, hắn chỉ là tên nô lệ, nhưng lạilà tên nô lệ có tình có nghĩa. Vì thế, lúc này trong cung hắn cảm thấy bất an,nhìn cảnh hoang tàn của Đông Cung, lòng thầm đau xót.Hắn bước vào Hàm Quang điện, đi đi lại lại, tuy còn trẻ tuổi nhưng đã cóchút khí thế của người già sắp chết như Hồng lão thái giám.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dưới cái nắng oi bức các binh sĩ tại mười ba cổng thành đang cố gắng tậptrung, kiểm tra kỹ lưỡng giấy tờ của những người muốn vào thành. Quân độibảo vệ kinh đô tại đại doanh Nguyên Đài cũng tăng cường cảnh giác. Hàngngàn binh sĩ cấm quân bảo vệ hoàng cung đứng trên tường thành cao cao, dõiánh mắt nghi ngờ xuống mọi thứ dưới chân.Toàn bộ lực lượng phòng vệ kinh đô nằm trong tay ba bộ phận quân đội này.Trong bầu không khí yên tĩnh kỳ lạ hiện tại, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi cũngcó thể dẫn đến hỗn loạn.Ba phe đều không dám chủ quan, dưới sự lãnh đạo của Đại hoàng tử, mạnhmẽ kiềm chế những suy nghĩ và hành động lệch lạc của mọi người.Dân chúng kinh đô lại không cảm thấy căng thẳng như quan lại và binh lính.Thời tiết nóng bức như thế này, người dân giàu có Khánh Quốc không muốnchịu cái nóng trong nhà, thích trốn trong các quán trà mát mẻ, thưởng thức tràlạnh giá cả hợp lý, dùng quạt lớn do Nội Khố sản xuất, bàn tán những chuyệngần đây trong triều đình và tin tức lá cải của hàng xóm.Đối với dân chúng kinh đô, hoàng cung và hàng xóm không có nhiều khácbiệt.Tiếng ve râm ran ngoài cây bên quán trà, một vài con thậm chí đậu lên bảnghiệu màu xanh của quán, làm lem chữ "Trà" thành chữ "Đồ". Những tiếng ve đủđể che lấp tiếng bàn tán trong quán.Điều mọi người bàn tán chính là chuyến đi tế trời của bệ hạ. Tin đồn đã lantruyền từ nhiều tháng nay, ai ai cũng biết bệ hạ quyết tâm phế bỏ Thái tử.Nhưng hai năm qua Thái tử luôn tỏ ra nhân từ và ổn định, khác hẳn ngày trước,nên nhiều quan lại và dân chúng đều thắc mắc không hiểu vì sao bệ hạ lại muốnphế truất Thái tử.Ít ai dám hỏi trực tiếp, nhưng vẫn có người thích bàn tán sau lưng. Nóichung, dân thành đều tỏ ra đồng cảm và an ủi đối với Thái tử Đông Cung. Có lẽmọi người đều có tâm lý cảm thông với kẻ yếu, hoặc vì là dân thường chỉ mongthiên hạ thái bình, không muốn chuyện phế truất gây ra nhiều sóng gió.Đương nhiên, lúc này dân thường kinh đô và cả quan văn trong triều đềukhông ngờ, cơn bão tố cuối hè đầu thu năm thứ bảy Khánh Lịch đã ập đến mộtcách bất ngờ như sấm sét, cuốn phăng tất cả mọi người và vùng đất kinh đô.....Đột nhiên, một cơn gió lớn không báo trước nổi lên từ các con phố rộng lớncủa kinh đô, thổi qua kẽ các ngôi nhà san sát. Gió đến quá đột ngột, thổi baychiếc nón của những người bán hàng trên phố để , lộ ra đôi mắt mệt mỏi, làmlăn tung quả rụng khắp đường và cả những con ve trên biển hiệu màu xanhngoài hiên quán trà, cuối cùng không bám nổi nữa rơi xuống đất, tạo thành mộttiếng động nhẹ.Chữ "Đồ" lại trở thành chữ "Trà".Những thực khách trong quán tò mò nhìn ra ngoài, tự hỏi không biết sau batháng nắng nóng, có phải cuối cùng sắp có một trận mưa thu đúng lúc haychăng.Kế tiếp, họ thấy bầu trời xanh biếc bỗng bị những đám mây đen từ hướngđông nam kéo đến, bao phủ toàn bộ bầu trời kinh đô, giống như một cái nắp lớnđược đậy lên, không khí se lạnh bao trùm cả đô thành lẫn người dân.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Chẳng trách gì Hoàng đế và Hoàng hậu đều sủng ái hắn, một tên nô tài khéoléo và tận tâm như thế thật hiếm thấy.Hồng Trúc mỉm cười, nghĩ bụng cách này do Tiểu Phạm đại nhân dạy. Chắcbây giờ Tiểu Phạm đại nhân đang ở Đại Đông sơn, không biết lễ tế trời củaHoàng đế tiến triển như thế nào.Hoàng đế Khánh Quốc rời kinh đô tế trời, không theo tục lệ cũ mà mời TháiHậu buông rèm nhiếp chính, trong đó có hàm ý chính trị rất rõ ràng. Mọi ngườitrong cung cẩn thận chờ đợi ngày Hoàng đế trở lại, trong lòng bất an, tin đồnbay khắp nơi. Khi Thái Hậu nhiếp chính, Đông Cung đã sớm mất quyền lực, cảhậu cung không một ai dám lên tiếng, không khí trong cung yên ắng nhưng khótránh lo âu, hỗn loạn.Trong cảnh hỗn loạn đó, Hồng Trúc là một trường hợp đặc biệt. Ban đầu hắnvẫn muốn ở lại Đông Cung phục vụ Hoàng hậu và Thái Tử, nhưng không hiểuvì sao, Thái Hậu đã điều hắn sang Hàm Quang điện. Nửa năm trước, ĐôngCung bị cháy, mọi người trong cung đều biết tất cả thái giám và cung nữ ởĐông Cung và Quảng Tín cung đều chết một cách bất thường. Mặc dù không aidám bàn tán việc này, song đối với người sống sót duy nhất là Hồng Trúc, mọingười vừa sợ hãi vừa xa lánh.Tất cả đều đã chết, chỉ một mình Tiểu Hồng công công còn sống sót, chuyệnnày vốn đã kinh khủng.Hồng Trúc đứng dậy, lòng hơi buồn bã. Đúng, hắn chỉ là tên nô lệ, nhưng lạilà tên nô lệ có tình có nghĩa. Vì thế, lúc này trong cung hắn cảm thấy bất an,nhìn cảnh hoang tàn của Đông Cung, lòng thầm đau xót.Hắn bước vào Hàm Quang điện, đi đi lại lại, tuy còn trẻ tuổi nhưng đã cóchút khí thế của người già sắp chết như Hồng lão thái giám.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dưới cái nắng oi bức các binh sĩ tại mười ba cổng thành đang cố gắng tậptrung, kiểm tra kỹ lưỡng giấy tờ của những người muốn vào thành. Quân độibảo vệ kinh đô tại đại doanh Nguyên Đài cũng tăng cường cảnh giác. Hàngngàn binh sĩ cấm quân bảo vệ hoàng cung đứng trên tường thành cao cao, dõiánh mắt nghi ngờ xuống mọi thứ dưới chân.Toàn bộ lực lượng phòng vệ kinh đô nằm trong tay ba bộ phận quân đội này.Trong bầu không khí yên tĩnh kỳ lạ hiện tại, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi cũngcó thể dẫn đến hỗn loạn.Ba phe đều không dám chủ quan, dưới sự lãnh đạo của Đại hoàng tử, mạnhmẽ kiềm chế những suy nghĩ và hành động lệch lạc của mọi người.Dân chúng kinh đô lại không cảm thấy căng thẳng như quan lại và binh lính.Thời tiết nóng bức như thế này, người dân giàu có Khánh Quốc không muốnchịu cái nóng trong nhà, thích trốn trong các quán trà mát mẻ, thưởng thức tràlạnh giá cả hợp lý, dùng quạt lớn do Nội Khố sản xuất, bàn tán những chuyệngần đây trong triều đình và tin tức lá cải của hàng xóm.Đối với dân chúng kinh đô, hoàng cung và hàng xóm không có nhiều khácbiệt.Tiếng ve râm ran ngoài cây bên quán trà, một vài con thậm chí đậu lên bảnghiệu màu xanh của quán, làm lem chữ "Trà" thành chữ "Đồ". Những tiếng ve đủđể che lấp tiếng bàn tán trong quán.Điều mọi người bàn tán chính là chuyến đi tế trời của bệ hạ. Tin đồn đã lantruyền từ nhiều tháng nay, ai ai cũng biết bệ hạ quyết tâm phế bỏ Thái tử.Nhưng hai năm qua Thái tử luôn tỏ ra nhân từ và ổn định, khác hẳn ngày trước,nên nhiều quan lại và dân chúng đều thắc mắc không hiểu vì sao bệ hạ lại muốnphế truất Thái tử.Ít ai dám hỏi trực tiếp, nhưng vẫn có người thích bàn tán sau lưng. Nóichung, dân thành đều tỏ ra đồng cảm và an ủi đối với Thái tử Đông Cung. Có lẽmọi người đều có tâm lý cảm thông với kẻ yếu, hoặc vì là dân thường chỉ mongthiên hạ thái bình, không muốn chuyện phế truất gây ra nhiều sóng gió.Đương nhiên, lúc này dân thường kinh đô và cả quan văn trong triều đềukhông ngờ, cơn bão tố cuối hè đầu thu năm thứ bảy Khánh Lịch đã ập đến mộtcách bất ngờ như sấm sét, cuốn phăng tất cả mọi người và vùng đất kinh đô.....Đột nhiên, một cơn gió lớn không báo trước nổi lên từ các con phố rộng lớncủa kinh đô, thổi qua kẽ các ngôi nhà san sát. Gió đến quá đột ngột, thổi baychiếc nón của những người bán hàng trên phố để , lộ ra đôi mắt mệt mỏi, làmlăn tung quả rụng khắp đường và cả những con ve trên biển hiệu màu xanhngoài hiên quán trà, cuối cùng không bám nổi nữa rơi xuống đất, tạo thành mộttiếng động nhẹ.Chữ "Đồ" lại trở thành chữ "Trà".Những thực khách trong quán tò mò nhìn ra ngoài, tự hỏi không biết sau batháng nắng nóng, có phải cuối cùng sắp có một trận mưa thu đúng lúc haychăng.Kế tiếp, họ thấy bầu trời xanh biếc bỗng bị những đám mây đen từ hướngđông nam kéo đến, bao phủ toàn bộ bầu trời kinh đô, giống như một cái nắp lớnđược đậy lên, không khí se lạnh bao trùm cả đô thành lẫn người dân.

Chương 1230: Ve kêu ở Kinh đô 1