Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1231: Ve kêu ở Kinh đô 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Những đám mây cuộn trào không ngừng, giống như vô số rồng con khổnglồ đang xếp thành hàng ngũ, thỉnh thoảng có một sợi mây bị kéo ra, trông rấtđáng sợ. Bầu trời đen kịt như vậy, rõ ràng là điềm báo cơn mưa lớn sắp đổxuống. Nhìn những đám mây kia, trận mưa hẳn sẽ rất dữ dội.Tuy nhiên, các vị khách trong quán không hề sợ hãi, ngược lại, họ cảm thấyvui mừng, nghĩ rằng trời cao cuối cùng cũng đồng ý thanh lọc bớt cõi nhân giannày.Rầm một tiếng sấm, mưa rào rào đổ xuống. Người đi đường vội tìm chỗ trúmưa, khách trên lầu mở to mắt, vô cùng hứng thú chiêm ngưỡng cảnh mưa lâungày không thấy và mùi thơm ngát loan tỏa từ mặt đất ẩm ướt được tưới mát.Mưa không lớn lắm nhưng rất mát. Chẳng mấy chốc, các vị khách đã cảmthấy se se lạnh, không khỏi ngạc nhiên, nghĩ thầm mọi năm phải mưa được babốn trận mới thực sự mát mẻ, sao năm nay chỉ một trận mưa đã thấy hơi lạnhthế này.Với kiến thức của thời đại này, đương nhiên họ không biết cách đây hơnmười ngày, trên mặt biển đông đã nổi lên cơn bão lớn nhất mùa hè năm nay.Cơn bão lao thẳng về phía Đại Đông sơn, trút xuống lượng mưa không thể đếmđược trên vùng đất cách bờ biển năm mươi dặm, sau đó vẫn không hề suy giảm,tiếp tục mang theo hơi nước biển xâm nhập vào đất liền Khánh Quốc.Cơn bão này rất đặc biệt, dọc đường không gây tai họa quá lớn nhưng đemđến mưa lớn hạ nhiệt cho Khánh Quốc sau thời gian nắng nóng kéo dài.Các vị khách xoa tay làm ấm người, uống ngụm trà nóng, trong bụng thầmmắng ông trời điên rồ. Không ai cũng ra đường mà mang theo ô chứ đừng nóiđến áo mưa, đành phải cố chịu cái lạnh trên căn lầu này."Có chuyện gì vậy?" Bỗng có người nhìn về phía cổng thành, tò mò hỏi.Nghe vậy, nhiều người hớn hở chạy đến lan can, nhìn về phía cổng thành.Xa xa qua màn mưa mờ ảo, không nhìn rõ tình hình bên kia, chỉ nghe thấy tiếngồn ào và các binh lính dường như đang hoảng loạn. Tại kinh đô, tất cả cổngthành đều do binh lính mười ba Thành Môn ti canh gác, lúc nào cũng tuân thủcảnh giới nghiêm ngặt, hiếm khi xảy ra tình huống như bây giờ. Các vị kháchtrong quán truyền đều tò mò muốn biết.Chắc chắn không thể là quân địch tấn công thành, ý nghĩ này vốn quá viễnvông. Cho dù thật sự có quân tấn công kinh đô, quân phòng vệ ngoại vi sẽ rađón đánh. Hơn nữa, binh lính canh gác trong các tháp canh cổng thành sẽ lậptức phát tín hiệu cảnh báo.Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập trên con phố dài tràn ngập nước mưa, ngàycàng gấp gáp.Các vị thực khách nhìn kỹ, chỉ thấy một con ngựa phi nhanh từ cổng thànhvào. Chỉ một mình nó, mọi người hiểu chắc chắn có tin khẩn từ đâu đó phải vàothành, sau đó lại lập tức thấy yên tâm.Nhưng khi thấy bọt trắng bên mép con ngựa, gương mặt mệt mỏi lem luốccủa kỵ sĩ, trong lòng mọi người lại thắt lại, băn khoăn không biết có chuyện gìđã xảy ra ở biên cương?Con ngựa mệt lử nhưng vẫn cố hết sức phi nhanh trong mưa gió. Trên lưngngựa, áo giáp của kỵ sĩ rách bươm, vẻ mặt nghiêm nghị, hắn không tiếc ngựa,liên tục quất roi thúc giục. Dưới chân hắn, con ngựa duy trì tốc độ tối đa, phiqua con phố dài dưới quán trà, làm nước mưa bắn tung tóe, tiến thẳng về hoàngcung.May là trận mưa lớn đã đến trước, khiến người đi đường và người bán hàngnhanh chóng trốn vào dưới hiên nhà. Nếu không, với tốc độ điên cuồng của kỵsĩ, không biết bao nhiêu người sẽ phải chịu thương vong.Các vị thực khách nhìn bóng người ngựa mất hút trong mưa, biến mất ở cuốicon phố dài, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Sau giây phút căng thẳng ấy, họtrao đổi ánh mắt, không biết đã xảy ra chuyện gì ở triều đình."Hắn ta mang khăn trắng..." Một vị khách cao tuổi run rẩy nói.Không khí trong quán trà càng im lặng hơn nữa. Mặc dù những người trẻtuổi sinh sau đẻ muộn không trải qua thời kỳ chinh chiến mở mang bờ cõi củaKhánh Quốc, họ cũng từng nghe kể. Trong ba lần bắc phạt năm xưa, tổn thấtkhủng khiếp nhất khiến quân đội Khánh Quốc thiệt mạng hàng vạn người. Thờiđó, kỵ sĩ đưa tin từ nghìn dặm xa xôi cũng mang khăn trắng..."Kỵ sĩ báo tin..." Có người hoài nghi hỏi: "Yến... Đại đô đốc, chẳng phảivừa mới thắng trận sao?""Là kỵ sĩ nhanh nhất trong quân đội." Rõ ràng vị khách cao tuổi từng là lính,giọng vẫn run rẩy. Kỵ sĩ báo tin mang khăn trắng, chắc chắn đã có chuyện lớnxảy ra!Tiếng bàn tán trong quán đột nhiên im bặt, mọi người, kể cả chủ quán vàphục vụ đều chìm vào im lặng. Họ đứng bên lan can, nhìn xuống cơn mưa dướiphố, thầm cầu nguyện đất nước mình sẽ không có chuyện gì xảy ra..o O o ."Lại đến nữa rồi!"Trong quán trà, một thanh niên hoảng loạn và lạc lõng thốt lên. Lúc này khuvực cổng thành đã không còn huyên náo và bất an, chỉ còn bầu không khí căngthẳng và cảnh giác. Tuy nhiên, kỵ sĩ thứ hai xuất hiện nhanh hơn người đầu tiên,như một làn khói lao nhanh qua dưới quán trà.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Những đám mây cuộn trào không ngừng, giống như vô số rồng con khổnglồ đang xếp thành hàng ngũ, thỉnh thoảng có một sợi mây bị kéo ra, trông rấtđáng sợ. Bầu trời đen kịt như vậy, rõ ràng là điềm báo cơn mưa lớn sắp đổxuống. Nhìn những đám mây kia, trận mưa hẳn sẽ rất dữ dội.Tuy nhiên, các vị khách trong quán không hề sợ hãi, ngược lại, họ cảm thấyvui mừng, nghĩ rằng trời cao cuối cùng cũng đồng ý thanh lọc bớt cõi nhân giannày.Rầm một tiếng sấm, mưa rào rào đổ xuống. Người đi đường vội tìm chỗ trúmưa, khách trên lầu mở to mắt, vô cùng hứng thú chiêm ngưỡng cảnh mưa lâungày không thấy và mùi thơm ngát loan tỏa từ mặt đất ẩm ướt được tưới mát.Mưa không lớn lắm nhưng rất mát. Chẳng mấy chốc, các vị khách đã cảmthấy se se lạnh, không khỏi ngạc nhiên, nghĩ thầm mọi năm phải mưa được babốn trận mới thực sự mát mẻ, sao năm nay chỉ một trận mưa đã thấy hơi lạnhthế này.Với kiến thức của thời đại này, đương nhiên họ không biết cách đây hơnmười ngày, trên mặt biển đông đã nổi lên cơn bão lớn nhất mùa hè năm nay.Cơn bão lao thẳng về phía Đại Đông sơn, trút xuống lượng mưa không thể đếmđược trên vùng đất cách bờ biển năm mươi dặm, sau đó vẫn không hề suy giảm,tiếp tục mang theo hơi nước biển xâm nhập vào đất liền Khánh Quốc.Cơn bão này rất đặc biệt, dọc đường không gây tai họa quá lớn nhưng đemđến mưa lớn hạ nhiệt cho Khánh Quốc sau thời gian nắng nóng kéo dài.Các vị khách xoa tay làm ấm người, uống ngụm trà nóng, trong bụng thầmmắng ông trời điên rồ. Không ai cũng ra đường mà mang theo ô chứ đừng nóiđến áo mưa, đành phải cố chịu cái lạnh trên căn lầu này."Có chuyện gì vậy?" Bỗng có người nhìn về phía cổng thành, tò mò hỏi.Nghe vậy, nhiều người hớn hở chạy đến lan can, nhìn về phía cổng thành.Xa xa qua màn mưa mờ ảo, không nhìn rõ tình hình bên kia, chỉ nghe thấy tiếngồn ào và các binh lính dường như đang hoảng loạn. Tại kinh đô, tất cả cổngthành đều do binh lính mười ba Thành Môn ti canh gác, lúc nào cũng tuân thủcảnh giới nghiêm ngặt, hiếm khi xảy ra tình huống như bây giờ. Các vị kháchtrong quán truyền đều tò mò muốn biết.Chắc chắn không thể là quân địch tấn công thành, ý nghĩ này vốn quá viễnvông. Cho dù thật sự có quân tấn công kinh đô, quân phòng vệ ngoại vi sẽ rađón đánh. Hơn nữa, binh lính canh gác trong các tháp canh cổng thành sẽ lậptức phát tín hiệu cảnh báo.Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập trên con phố dài tràn ngập nước mưa, ngàycàng gấp gáp.Các vị thực khách nhìn kỹ, chỉ thấy một con ngựa phi nhanh từ cổng thànhvào. Chỉ một mình nó, mọi người hiểu chắc chắn có tin khẩn từ đâu đó phải vàothành, sau đó lại lập tức thấy yên tâm.Nhưng khi thấy bọt trắng bên mép con ngựa, gương mặt mệt mỏi lem luốccủa kỵ sĩ, trong lòng mọi người lại thắt lại, băn khoăn không biết có chuyện gìđã xảy ra ở biên cương?Con ngựa mệt lử nhưng vẫn cố hết sức phi nhanh trong mưa gió. Trên lưngngựa, áo giáp của kỵ sĩ rách bươm, vẻ mặt nghiêm nghị, hắn không tiếc ngựa,liên tục quất roi thúc giục. Dưới chân hắn, con ngựa duy trì tốc độ tối đa, phiqua con phố dài dưới quán trà, làm nước mưa bắn tung tóe, tiến thẳng về hoàngcung.May là trận mưa lớn đã đến trước, khiến người đi đường và người bán hàngnhanh chóng trốn vào dưới hiên nhà. Nếu không, với tốc độ điên cuồng của kỵsĩ, không biết bao nhiêu người sẽ phải chịu thương vong.Các vị thực khách nhìn bóng người ngựa mất hút trong mưa, biến mất ở cuốicon phố dài, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Sau giây phút căng thẳng ấy, họtrao đổi ánh mắt, không biết đã xảy ra chuyện gì ở triều đình."Hắn ta mang khăn trắng..." Một vị khách cao tuổi run rẩy nói.Không khí trong quán trà càng im lặng hơn nữa. Mặc dù những người trẻtuổi sinh sau đẻ muộn không trải qua thời kỳ chinh chiến mở mang bờ cõi củaKhánh Quốc, họ cũng từng nghe kể. Trong ba lần bắc phạt năm xưa, tổn thấtkhủng khiếp nhất khiến quân đội Khánh Quốc thiệt mạng hàng vạn người. Thờiđó, kỵ sĩ đưa tin từ nghìn dặm xa xôi cũng mang khăn trắng..."Kỵ sĩ báo tin..." Có người hoài nghi hỏi: "Yến... Đại đô đốc, chẳng phảivừa mới thắng trận sao?""Là kỵ sĩ nhanh nhất trong quân đội." Rõ ràng vị khách cao tuổi từng là lính,giọng vẫn run rẩy. Kỵ sĩ báo tin mang khăn trắng, chắc chắn đã có chuyện lớnxảy ra!Tiếng bàn tán trong quán đột nhiên im bặt, mọi người, kể cả chủ quán vàphục vụ đều chìm vào im lặng. Họ đứng bên lan can, nhìn xuống cơn mưa dướiphố, thầm cầu nguyện đất nước mình sẽ không có chuyện gì xảy ra..o O o ."Lại đến nữa rồi!"Trong quán trà, một thanh niên hoảng loạn và lạc lõng thốt lên. Lúc này khuvực cổng thành đã không còn huyên náo và bất an, chỉ còn bầu không khí căngthẳng và cảnh giác. Tuy nhiên, kỵ sĩ thứ hai xuất hiện nhanh hơn người đầu tiên,như một làn khói lao nhanh qua dưới quán trà.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Những đám mây cuộn trào không ngừng, giống như vô số rồng con khổnglồ đang xếp thành hàng ngũ, thỉnh thoảng có một sợi mây bị kéo ra, trông rấtđáng sợ. Bầu trời đen kịt như vậy, rõ ràng là điềm báo cơn mưa lớn sắp đổxuống. Nhìn những đám mây kia, trận mưa hẳn sẽ rất dữ dội.Tuy nhiên, các vị khách trong quán không hề sợ hãi, ngược lại, họ cảm thấyvui mừng, nghĩ rằng trời cao cuối cùng cũng đồng ý thanh lọc bớt cõi nhân giannày.Rầm một tiếng sấm, mưa rào rào đổ xuống. Người đi đường vội tìm chỗ trúmưa, khách trên lầu mở to mắt, vô cùng hứng thú chiêm ngưỡng cảnh mưa lâungày không thấy và mùi thơm ngát loan tỏa từ mặt đất ẩm ướt được tưới mát.Mưa không lớn lắm nhưng rất mát. Chẳng mấy chốc, các vị khách đã cảmthấy se se lạnh, không khỏi ngạc nhiên, nghĩ thầm mọi năm phải mưa được babốn trận mới thực sự mát mẻ, sao năm nay chỉ một trận mưa đã thấy hơi lạnhthế này.Với kiến thức của thời đại này, đương nhiên họ không biết cách đây hơnmười ngày, trên mặt biển đông đã nổi lên cơn bão lớn nhất mùa hè năm nay.Cơn bão lao thẳng về phía Đại Đông sơn, trút xuống lượng mưa không thể đếmđược trên vùng đất cách bờ biển năm mươi dặm, sau đó vẫn không hề suy giảm,tiếp tục mang theo hơi nước biển xâm nhập vào đất liền Khánh Quốc.Cơn bão này rất đặc biệt, dọc đường không gây tai họa quá lớn nhưng đemđến mưa lớn hạ nhiệt cho Khánh Quốc sau thời gian nắng nóng kéo dài.Các vị khách xoa tay làm ấm người, uống ngụm trà nóng, trong bụng thầmmắng ông trời điên rồ. Không ai cũng ra đường mà mang theo ô chứ đừng nóiđến áo mưa, đành phải cố chịu cái lạnh trên căn lầu này."Có chuyện gì vậy?" Bỗng có người nhìn về phía cổng thành, tò mò hỏi.Nghe vậy, nhiều người hớn hở chạy đến lan can, nhìn về phía cổng thành.Xa xa qua màn mưa mờ ảo, không nhìn rõ tình hình bên kia, chỉ nghe thấy tiếngồn ào và các binh lính dường như đang hoảng loạn. Tại kinh đô, tất cả cổngthành đều do binh lính mười ba Thành Môn ti canh gác, lúc nào cũng tuân thủcảnh giới nghiêm ngặt, hiếm khi xảy ra tình huống như bây giờ. Các vị kháchtrong quán truyền đều tò mò muốn biết.Chắc chắn không thể là quân địch tấn công thành, ý nghĩ này vốn quá viễnvông. Cho dù thật sự có quân tấn công kinh đô, quân phòng vệ ngoại vi sẽ rađón đánh. Hơn nữa, binh lính canh gác trong các tháp canh cổng thành sẽ lậptức phát tín hiệu cảnh báo.Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập trên con phố dài tràn ngập nước mưa, ngàycàng gấp gáp.Các vị thực khách nhìn kỹ, chỉ thấy một con ngựa phi nhanh từ cổng thànhvào. Chỉ một mình nó, mọi người hiểu chắc chắn có tin khẩn từ đâu đó phải vàothành, sau đó lại lập tức thấy yên tâm.Nhưng khi thấy bọt trắng bên mép con ngựa, gương mặt mệt mỏi lem luốccủa kỵ sĩ, trong lòng mọi người lại thắt lại, băn khoăn không biết có chuyện gìđã xảy ra ở biên cương?Con ngựa mệt lử nhưng vẫn cố hết sức phi nhanh trong mưa gió. Trên lưngngựa, áo giáp của kỵ sĩ rách bươm, vẻ mặt nghiêm nghị, hắn không tiếc ngựa,liên tục quất roi thúc giục. Dưới chân hắn, con ngựa duy trì tốc độ tối đa, phiqua con phố dài dưới quán trà, làm nước mưa bắn tung tóe, tiến thẳng về hoàngcung.May là trận mưa lớn đã đến trước, khiến người đi đường và người bán hàngnhanh chóng trốn vào dưới hiên nhà. Nếu không, với tốc độ điên cuồng của kỵsĩ, không biết bao nhiêu người sẽ phải chịu thương vong.Các vị thực khách nhìn bóng người ngựa mất hút trong mưa, biến mất ở cuốicon phố dài, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Sau giây phút căng thẳng ấy, họtrao đổi ánh mắt, không biết đã xảy ra chuyện gì ở triều đình."Hắn ta mang khăn trắng..." Một vị khách cao tuổi run rẩy nói.Không khí trong quán trà càng im lặng hơn nữa. Mặc dù những người trẻtuổi sinh sau đẻ muộn không trải qua thời kỳ chinh chiến mở mang bờ cõi củaKhánh Quốc, họ cũng từng nghe kể. Trong ba lần bắc phạt năm xưa, tổn thấtkhủng khiếp nhất khiến quân đội Khánh Quốc thiệt mạng hàng vạn người. Thờiđó, kỵ sĩ đưa tin từ nghìn dặm xa xôi cũng mang khăn trắng..."Kỵ sĩ báo tin..." Có người hoài nghi hỏi: "Yến... Đại đô đốc, chẳng phảivừa mới thắng trận sao?""Là kỵ sĩ nhanh nhất trong quân đội." Rõ ràng vị khách cao tuổi từng là lính,giọng vẫn run rẩy. Kỵ sĩ báo tin mang khăn trắng, chắc chắn đã có chuyện lớnxảy ra!Tiếng bàn tán trong quán đột nhiên im bặt, mọi người, kể cả chủ quán vàphục vụ đều chìm vào im lặng. Họ đứng bên lan can, nhìn xuống cơn mưa dướiphố, thầm cầu nguyện đất nước mình sẽ không có chuyện gì xảy ra..o O o ."Lại đến nữa rồi!"Trong quán trà, một thanh niên hoảng loạn và lạc lõng thốt lên. Lúc này khuvực cổng thành đã không còn huyên náo và bất an, chỉ còn bầu không khí căngthẳng và cảnh giác. Tuy nhiên, kỵ sĩ thứ hai xuất hiện nhanh hơn người đầu tiên,như một làn khói lao nhanh qua dưới quán trà.