Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1232: Ve kêu ở Kinh đô 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Kỵ sĩ này không mặc giáp, chỉ mặc một bộ y phục đen tuyền, một tay cầmdây cương, hai chân đạp mạnh vào bụng ngựa. Trên mặt là vết nước mưa trộnbùn đen.Trên cánh tay trái của hắn buộc một dải khăn trắng, tay phải cao giơ một vậtgiống như huy hiệu, lao thẳng qua cổng thành, vượt qua phố dài, cũng hướngthẳng đến hoàng cung.Mọi người trong quán đưa mắt đầy hy vọng về phía vị khách từng hiểu rõthể lệ của triều đình, mong nghe được tin tốt từ miệng ông.Gương mặt vị khách già tái mét, lẩm bẩm: "Là... là Giám Sát viện."o O oMột lát sau, kỵ sĩ truyền tin thứ ba một lần nữa xông qua cánh cổng do binhlính Thành Môn ti canh giữ, bước lên con phố mưa dưới hiên quán trà. Kỵ sĩnày cũng bẩn thỉu và mệt mỏi như người trước. Có vẻ như hắn ta đã đi cả hàngngàn dặm, thay ngựa chứ không thay người, dùng tốc độ nhanh nhất đưa tin vềkinh, thực sự rất vất vả.Sau đó, kỵ sĩ không còn cảm thấy mệt mỏi, hắn chỉ biết nếu không thểnhanh chóng đưa tin vào cung, có lẽ Khánh Quốc sẽ gặp rắc rối rất lớn.Nước mưa rửa trôi khuôn mặt khô nẻ, đỏ rực của kỵ sĩ, nhưng không cảnđược tốc độ của hắn. Ngựa phi nhanh trên phố dài, hướng thẳng hoàng cung.Trên cánh tay trái vẫn buộc một dải khăn trắng.Lúc này, khách khứa trong quán đã chịu khiếp sợ liên tiếp đến mức tê dại,há hốc mồm nhưng không thốt nên lời. Tuy không rõ kỵ sĩ thứ ba đại diện chonhóm nào trong triều đình, nhưng họ hiểu chắc chắn thông điệp mà ba kỵ sĩmang về kinh đô là một, đã được xác nhận từ ba phía. Vậy thì... chắc chắn đấtnước đã gặp thảm họa.Không khí trong quán trà im lặng như tờ. Mọi người cúi đầu, vị khách caotuổi mặt mày tái mét run rẩy ngồi xuống rồi ngất xỉu trên sàn.Mọi người vội vàng đến hỗ trợ, không để ý mưa bên ngoài đã nhỏ dần. Tuymưa nhỏ đi nhưng khí lạnh đã ập đến. Những con ve trước đó còn hí hửng giờđây cảm nhận được sự bất lực trước thiên mệnh, cảm nhận sự vô thường củakiếp người, cảm nhận nỗi u buồn của mùa thu, bắt đầu thiêu đốt cuộc đời mình,không ngừng ngân nga những lời cuối cùng giữa phố phường kinh đô."Két... két... két... chết... chết chết..."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Toàn bộ kinh đô bắt đầu chìm trong sợ hãi và bàng hoàng không không rõ lýdo. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết đến chiều tà, tiếng chuông từ mộtgóc tháp trong hoàng thành vang lên giữa nắng chiều đỏ rực sau cơn mưa, chậmrãi nhưng lay động tâm can.Coong... coong... coong...Sâu trong cung điện, trong Thái Cực điện rộng lớn, mặc dù rất đông ngườinhưng tất cả im lặng như tờ. Hoàng Thái hậu của Khánh Quốc, người tạm thờichủ trì việc nước, đã bước ra từ sau tấm màn lụa, mặc một chiếc áo lộng lẫy nhưphượng hoàng.Thái hậu đứng lạnh lùng trước ghế rồng, tay phải được Hầu công công nângđỡ, Hồng Trúc cầm bút mực phục vụ bên cạnh, nhưng rõ ràng bàn tay bà đangrun rẩy trong tay Hầu công công.Ba sứ giả kiệt sức quỳ trước mặt bà. Nước mưa trên người làm ướt thảmlông. Tuy vậy, họ vẫn cúi đầu im lặng, sợ mình sẽ đem điềm xấu đến, phá hủyphúc lộc của cung điện đã tự hào trước thiên hạ ba thập kỷ.Thái Hậu lạnh lùng liếc nhìn ba người, nghiến răng mắng: "Khóc cái gì màkhóc?"Lời vừa dứt, các phi tần đang khóc rưng rức trong điện đều cố kìm nén,nhưng không thể xóa đi vẻ sợ hãi trên gương mặt.Được Hầu công công nâng đỡ, Thái Hậu ngồi xuống cạnh ghế rồng và ralệnh: "Ngay lập tức phong tỏa cung điện. Hòa Thân vương chịu trách nhiệm bảovệ hoàng thành, kẻ nào trái lệnh, xử trảm.""Tuân lệnh."Mọi người đồng thanh đáp lại. Đại hoàng tử đôi mắt đỏ hoe nhìn tổ mẫu,cảm thấy trọng trách nặng nề đè vai. Có điều tâm trạng đang dâng trào, hắnkhông thể hiểu rõ ý định của Thái hậu.Thái hậu tiếp tục ra lệnh: "Tuyên triệu hai vị Đại học sĩ Hồ Tô, vào cung.""Tuân lệnh.""Tuyên triệu thống lĩnh Thành Môn ti Trương Phương, vào cung.""Tuân lệnh.""Từ giờ trở đi, phong tỏa cổng thành, trừ khi có ý chỉ từ ai gia, không đượctự tiện mở cổng.""Tuân lệnh.""Sau khi quân đội Định Châu đưa tù binh về, yêu cầu Diệp Trọng phải trởlại trong vòng hai ngày. Biên cương khó khăn, nên coi trọng quốc sự hơn hết.""Tuân lệnh."Lông mày của Thái hậu đột nhiên nhíu lại. Tuy lúc này bà lão vẫn giữ bìnhtĩnh, nhưng tới cuối cùng vẫn cảm nhận được tiếng ù ù trong đầu. Thái hậu nhẹnhàng xoa xoa huyệt Thái Dương, sau một hồi suy nghĩ, bà nói: "Tuyên triệuTĩnh Vương, Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến, Tần... Hằng, vào cung.""Tuân lệnh."Cuối cùng Thái hậu lạnh lùng nói: "Để Hoàng hậu và Thái tử di chuyển đếnHàm Quang điện... Ninh Tài nhân và Nghi Quý tần cũng nên đến, đứa bé lãotam cũng nên mang theo."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Kỵ sĩ này không mặc giáp, chỉ mặc một bộ y phục đen tuyền, một tay cầmdây cương, hai chân đạp mạnh vào bụng ngựa. Trên mặt là vết nước mưa trộnbùn đen.Trên cánh tay trái của hắn buộc một dải khăn trắng, tay phải cao giơ một vậtgiống như huy hiệu, lao thẳng qua cổng thành, vượt qua phố dài, cũng hướngthẳng đến hoàng cung.Mọi người trong quán đưa mắt đầy hy vọng về phía vị khách từng hiểu rõthể lệ của triều đình, mong nghe được tin tốt từ miệng ông.Gương mặt vị khách già tái mét, lẩm bẩm: "Là... là Giám Sát viện."o O oMột lát sau, kỵ sĩ truyền tin thứ ba một lần nữa xông qua cánh cổng do binhlính Thành Môn ti canh giữ, bước lên con phố mưa dưới hiên quán trà. Kỵ sĩnày cũng bẩn thỉu và mệt mỏi như người trước. Có vẻ như hắn ta đã đi cả hàngngàn dặm, thay ngựa chứ không thay người, dùng tốc độ nhanh nhất đưa tin vềkinh, thực sự rất vất vả.Sau đó, kỵ sĩ không còn cảm thấy mệt mỏi, hắn chỉ biết nếu không thểnhanh chóng đưa tin vào cung, có lẽ Khánh Quốc sẽ gặp rắc rối rất lớn.Nước mưa rửa trôi khuôn mặt khô nẻ, đỏ rực của kỵ sĩ, nhưng không cảnđược tốc độ của hắn. Ngựa phi nhanh trên phố dài, hướng thẳng hoàng cung.Trên cánh tay trái vẫn buộc một dải khăn trắng.Lúc này, khách khứa trong quán đã chịu khiếp sợ liên tiếp đến mức tê dại,há hốc mồm nhưng không thốt nên lời. Tuy không rõ kỵ sĩ thứ ba đại diện chonhóm nào trong triều đình, nhưng họ hiểu chắc chắn thông điệp mà ba kỵ sĩmang về kinh đô là một, đã được xác nhận từ ba phía. Vậy thì... chắc chắn đấtnước đã gặp thảm họa.Không khí trong quán trà im lặng như tờ. Mọi người cúi đầu, vị khách caotuổi mặt mày tái mét run rẩy ngồi xuống rồi ngất xỉu trên sàn.Mọi người vội vàng đến hỗ trợ, không để ý mưa bên ngoài đã nhỏ dần. Tuymưa nhỏ đi nhưng khí lạnh đã ập đến. Những con ve trước đó còn hí hửng giờđây cảm nhận được sự bất lực trước thiên mệnh, cảm nhận sự vô thường củakiếp người, cảm nhận nỗi u buồn của mùa thu, bắt đầu thiêu đốt cuộc đời mình,không ngừng ngân nga những lời cuối cùng giữa phố phường kinh đô."Két... két... két... chết... chết chết..."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Toàn bộ kinh đô bắt đầu chìm trong sợ hãi và bàng hoàng không không rõ lýdo. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết đến chiều tà, tiếng chuông từ mộtgóc tháp trong hoàng thành vang lên giữa nắng chiều đỏ rực sau cơn mưa, chậmrãi nhưng lay động tâm can.Coong... coong... coong...Sâu trong cung điện, trong Thái Cực điện rộng lớn, mặc dù rất đông ngườinhưng tất cả im lặng như tờ. Hoàng Thái hậu của Khánh Quốc, người tạm thờichủ trì việc nước, đã bước ra từ sau tấm màn lụa, mặc một chiếc áo lộng lẫy nhưphượng hoàng.Thái hậu đứng lạnh lùng trước ghế rồng, tay phải được Hầu công công nângđỡ, Hồng Trúc cầm bút mực phục vụ bên cạnh, nhưng rõ ràng bàn tay bà đangrun rẩy trong tay Hầu công công.Ba sứ giả kiệt sức quỳ trước mặt bà. Nước mưa trên người làm ướt thảmlông. Tuy vậy, họ vẫn cúi đầu im lặng, sợ mình sẽ đem điềm xấu đến, phá hủyphúc lộc của cung điện đã tự hào trước thiên hạ ba thập kỷ.Thái Hậu lạnh lùng liếc nhìn ba người, nghiến răng mắng: "Khóc cái gì màkhóc?"Lời vừa dứt, các phi tần đang khóc rưng rức trong điện đều cố kìm nén,nhưng không thể xóa đi vẻ sợ hãi trên gương mặt.Được Hầu công công nâng đỡ, Thái Hậu ngồi xuống cạnh ghế rồng và ralệnh: "Ngay lập tức phong tỏa cung điện. Hòa Thân vương chịu trách nhiệm bảovệ hoàng thành, kẻ nào trái lệnh, xử trảm.""Tuân lệnh."Mọi người đồng thanh đáp lại. Đại hoàng tử đôi mắt đỏ hoe nhìn tổ mẫu,cảm thấy trọng trách nặng nề đè vai. Có điều tâm trạng đang dâng trào, hắnkhông thể hiểu rõ ý định của Thái hậu.Thái hậu tiếp tục ra lệnh: "Tuyên triệu hai vị Đại học sĩ Hồ Tô, vào cung.""Tuân lệnh.""Tuyên triệu thống lĩnh Thành Môn ti Trương Phương, vào cung.""Tuân lệnh.""Từ giờ trở đi, phong tỏa cổng thành, trừ khi có ý chỉ từ ai gia, không đượctự tiện mở cổng.""Tuân lệnh.""Sau khi quân đội Định Châu đưa tù binh về, yêu cầu Diệp Trọng phải trởlại trong vòng hai ngày. Biên cương khó khăn, nên coi trọng quốc sự hơn hết.""Tuân lệnh."Lông mày của Thái hậu đột nhiên nhíu lại. Tuy lúc này bà lão vẫn giữ bìnhtĩnh, nhưng tới cuối cùng vẫn cảm nhận được tiếng ù ù trong đầu. Thái hậu nhẹnhàng xoa xoa huyệt Thái Dương, sau một hồi suy nghĩ, bà nói: "Tuyên triệuTĩnh Vương, Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến, Tần... Hằng, vào cung.""Tuân lệnh."Cuối cùng Thái hậu lạnh lùng nói: "Để Hoàng hậu và Thái tử di chuyển đếnHàm Quang điện... Ninh Tài nhân và Nghi Quý tần cũng nên đến, đứa bé lãotam cũng nên mang theo."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Kỵ sĩ này không mặc giáp, chỉ mặc một bộ y phục đen tuyền, một tay cầmdây cương, hai chân đạp mạnh vào bụng ngựa. Trên mặt là vết nước mưa trộnbùn đen.Trên cánh tay trái của hắn buộc một dải khăn trắng, tay phải cao giơ một vậtgiống như huy hiệu, lao thẳng qua cổng thành, vượt qua phố dài, cũng hướngthẳng đến hoàng cung.Mọi người trong quán đưa mắt đầy hy vọng về phía vị khách từng hiểu rõthể lệ của triều đình, mong nghe được tin tốt từ miệng ông.Gương mặt vị khách già tái mét, lẩm bẩm: "Là... là Giám Sát viện."o O oMột lát sau, kỵ sĩ truyền tin thứ ba một lần nữa xông qua cánh cổng do binhlính Thành Môn ti canh giữ, bước lên con phố mưa dưới hiên quán trà. Kỵ sĩnày cũng bẩn thỉu và mệt mỏi như người trước. Có vẻ như hắn ta đã đi cả hàngngàn dặm, thay ngựa chứ không thay người, dùng tốc độ nhanh nhất đưa tin vềkinh, thực sự rất vất vả.Sau đó, kỵ sĩ không còn cảm thấy mệt mỏi, hắn chỉ biết nếu không thểnhanh chóng đưa tin vào cung, có lẽ Khánh Quốc sẽ gặp rắc rối rất lớn.Nước mưa rửa trôi khuôn mặt khô nẻ, đỏ rực của kỵ sĩ, nhưng không cảnđược tốc độ của hắn. Ngựa phi nhanh trên phố dài, hướng thẳng hoàng cung.Trên cánh tay trái vẫn buộc một dải khăn trắng.Lúc này, khách khứa trong quán đã chịu khiếp sợ liên tiếp đến mức tê dại,há hốc mồm nhưng không thốt nên lời. Tuy không rõ kỵ sĩ thứ ba đại diện chonhóm nào trong triều đình, nhưng họ hiểu chắc chắn thông điệp mà ba kỵ sĩmang về kinh đô là một, đã được xác nhận từ ba phía. Vậy thì... chắc chắn đấtnước đã gặp thảm họa.Không khí trong quán trà im lặng như tờ. Mọi người cúi đầu, vị khách caotuổi mặt mày tái mét run rẩy ngồi xuống rồi ngất xỉu trên sàn.Mọi người vội vàng đến hỗ trợ, không để ý mưa bên ngoài đã nhỏ dần. Tuymưa nhỏ đi nhưng khí lạnh đã ập đến. Những con ve trước đó còn hí hửng giờđây cảm nhận được sự bất lực trước thiên mệnh, cảm nhận sự vô thường củakiếp người, cảm nhận nỗi u buồn của mùa thu, bắt đầu thiêu đốt cuộc đời mình,không ngừng ngân nga những lời cuối cùng giữa phố phường kinh đô."Két... két... két... chết... chết chết..."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Toàn bộ kinh đô bắt đầu chìm trong sợ hãi và bàng hoàng không không rõ lýdo. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết đến chiều tà, tiếng chuông từ mộtgóc tháp trong hoàng thành vang lên giữa nắng chiều đỏ rực sau cơn mưa, chậmrãi nhưng lay động tâm can.Coong... coong... coong...Sâu trong cung điện, trong Thái Cực điện rộng lớn, mặc dù rất đông ngườinhưng tất cả im lặng như tờ. Hoàng Thái hậu của Khánh Quốc, người tạm thờichủ trì việc nước, đã bước ra từ sau tấm màn lụa, mặc một chiếc áo lộng lẫy nhưphượng hoàng.Thái hậu đứng lạnh lùng trước ghế rồng, tay phải được Hầu công công nângđỡ, Hồng Trúc cầm bút mực phục vụ bên cạnh, nhưng rõ ràng bàn tay bà đangrun rẩy trong tay Hầu công công.Ba sứ giả kiệt sức quỳ trước mặt bà. Nước mưa trên người làm ướt thảmlông. Tuy vậy, họ vẫn cúi đầu im lặng, sợ mình sẽ đem điềm xấu đến, phá hủyphúc lộc của cung điện đã tự hào trước thiên hạ ba thập kỷ.Thái Hậu lạnh lùng liếc nhìn ba người, nghiến răng mắng: "Khóc cái gì màkhóc?"Lời vừa dứt, các phi tần đang khóc rưng rức trong điện đều cố kìm nén,nhưng không thể xóa đi vẻ sợ hãi trên gương mặt.Được Hầu công công nâng đỡ, Thái Hậu ngồi xuống cạnh ghế rồng và ralệnh: "Ngay lập tức phong tỏa cung điện. Hòa Thân vương chịu trách nhiệm bảovệ hoàng thành, kẻ nào trái lệnh, xử trảm.""Tuân lệnh."Mọi người đồng thanh đáp lại. Đại hoàng tử đôi mắt đỏ hoe nhìn tổ mẫu,cảm thấy trọng trách nặng nề đè vai. Có điều tâm trạng đang dâng trào, hắnkhông thể hiểu rõ ý định của Thái hậu.Thái hậu tiếp tục ra lệnh: "Tuyên triệu hai vị Đại học sĩ Hồ Tô, vào cung.""Tuân lệnh.""Tuyên triệu thống lĩnh Thành Môn ti Trương Phương, vào cung.""Tuân lệnh.""Từ giờ trở đi, phong tỏa cổng thành, trừ khi có ý chỉ từ ai gia, không đượctự tiện mở cổng.""Tuân lệnh.""Sau khi quân đội Định Châu đưa tù binh về, yêu cầu Diệp Trọng phải trởlại trong vòng hai ngày. Biên cương khó khăn, nên coi trọng quốc sự hơn hết.""Tuân lệnh."Lông mày của Thái hậu đột nhiên nhíu lại. Tuy lúc này bà lão vẫn giữ bìnhtĩnh, nhưng tới cuối cùng vẫn cảm nhận được tiếng ù ù trong đầu. Thái hậu nhẹnhàng xoa xoa huyệt Thái Dương, sau một hồi suy nghĩ, bà nói: "Tuyên triệuTĩnh Vương, Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến, Tần... Hằng, vào cung.""Tuân lệnh."Cuối cùng Thái hậu lạnh lùng nói: "Để Hoàng hậu và Thái tử di chuyển đếnHàm Quang điện... Ninh Tài nhân và Nghi Quý tần cũng nên đến, đứa bé lãotam cũng nên mang theo."