Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1233: Trong lòng mỗi người đều có một lớp da 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đại hoàng tử cúi đầu, lòng đầy căng thẳng, biết nãi nãi vẫn không yên lòngvề mình. Nhưng với tình cảm buồn bã lúc này, hắn không muốn quan tâm đếnnhững chuyện này.Trời đã tối, tiếng chuông bên ngoài đã dừng lại, ánh nến trong Thái Cựcđiện xao động, tạo nên một bức tranh u ám và bất ổn. Lúc này, người điều hànhthực sự của Khánh Quốc, vị Thái hậu cao tuổi bất ngờ ho một tiếng, trong mắtlóe lên chút cảm xúc phức tạp. Bà điềm nhiên nói nói: "Trong hoàng cung... gọiTrưởng công chúa và Thần Quận chúa vào cung tạm trú, tiểu thiếp mang thaicủa Phạm Nhàn... cũng nên vào cung cùng.""Tuân lệnh."Hoàng thái hậu đã lâu không quan tâm đến các vụ việc, có điều lúc này mỗimột chủ ý lại rất rõ ràng nhắm thẳng vào lòng người. Bà muốn trong thời gianngắn nhất, cô lập toàn bộ kinh đô với bên ngoài, kiểm soát những nhân vật cókhả năng gây ra náo loạn vào trong hoàng thành.Đột nhiên có một phi tần không có con cái lao vào gào thét: "Phạm Nhàn đãhành thích Thánh thượng! Thái hậu phải tru di cửu tộc của hắn, sao lại cho phépgia đình hắn vào cung!"Ngay khi lời này được nói ra, toàn bộ hoàng cung chìm vào tĩnh lặng. Tháihậu lạnh lùng nhìn phi tần đó giống như nhìn một kẻ sắp chết, chậm rãi nói:"Kéo xuống, chôn đi."Mấy tên thị vệ và thái giám tiến lên, kéo phi tần đang trong trạng thái điênloạn đi, không biết họ sẽ chôn cô nàng dưới gốc cây hoa nào trong cung.Thái hậu lạnh lùng nhìn quanh điện, lên tiếng nói: "Quản cho tốt cái miệngvà đầu óc của mình. Đừng quên... trong cung vẫn còn nhiều đất trống."Mọi người trong điện đều cảm thấy buồn bã nhưng không dám nói thêm.Nỗi buồn và hoài nghi trong lòng họ cũng giống như phi tần kia, chẳng qua họkhông mất trí nên không mở lời."Trần Bình Bình đâu? Sao lại không vào cung?" Hoàng Thái hậu lạnh lùnghỏi.Hồng Trúc dừng cây bút lông trên tay, đối diện với ánh mắt chất vấn củaThái hậu, hắn run rẩy nói: "Sau khi Trần Viện trưởng bị trúng độc, ngài ấy đãđược chuyển về Trần Viên để nhận ngự y chữa, chỉ e ... chúng ta vẫn chưa biếtkết quả..."Ánh mắt Thái hậu trở nên lạnh lùng, bà nghiến răng giận dữ nói: "Tuyên chỉcho lão chó già ấy, nếu hắn không trở lại kinh đô, cả nhà hắn không còn ai sốngsót nữa đâu!"o O oNgười đi cung cũng lặng. Dù cố gắng kìm chế nỗi đau thương và sợ hãi, saukhi đã sắp đặt mọi thứ một cách nhanh chóng và cẩn thận, Thái hậu của KhánhQuốc bỗng chốc cảm thấy như sức lực bị rút sạch khỏi thân thể. Bà mệt mỏi dựavào lưng ghế, từ từ nhắm mắt lại. Một giọt nước mắt vẩn đục làm ướt nếp nhănnơi khóe mắt bà.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Từ góc phòng Sấu Phương cung, tiếng khóc lóc vang lên. Nghi Quý tần vớiđôi mắt đỏ hoe nhìn thái giám đang quỳ trước mặt, cười cười một cách miễncưỡng bảo thái giám rời đi. Sau một khoảng lặng, cô đưa tay vào trong tay áo,nắm chặt chiếc khăn tay, giọng nói khàn khàn: "Ta không tin."Lúc này trong Hoàng cung đã lâm vào tình trạng hỗn loạn, Thái hậu liên tụcban ra vài ý chỉ. Dù là Hoàng hậu ở Đông Cung hay Ninh tài nhân, tất cả đềuphải lập tức chuyển về ở tại Hàm Quang điện. Cả Nghi Quý tần đang nuôidưỡng Hoàng tử nhỏ tuổi nhất Khánh Quốc cũng không phải ngoại lệ.Khi ở trong điện, Nghi Quý tần nghe rất rõ mệnh lệnh này và cũng hiểu việcchuyển đến Hàm Quang điện chỉ để thuận tiện cho việc giám sát mọi ngườitrong cung.Tâm trí của cô bỗng nhiên rối rắm, không biết mình và đứa con trai sắp phảiđối mặt với tình huống như thế nào... Hoàng thượng đã mất? Hoàng thượng đãmất! Mái tóc bên tai của cô bỗng trở nên lộn xộn, cô ra sức lắc đầu, dường nhưmuốn đẩy tin tức này ra khỏi tâm trí."Làm sao Hoàng thượng có thể mất được, làm sao lại mất cơ chứ?"Cô cắn chặt môi dưới, đôi môi đỏ tươi đã xuất hiện dấu vết màu xanh tái.Bên ngoài cung điện, mưa đã tạnh, tiếng ve cũng dứt, nhưng không khí vẫn đầylạnh lẽo, bao quanh cô, khiến cô không không khỏi rùng mình lạnh lẽo.Tuy Hoàng đế bệ hạ không có sở thích đặc biệt đối với nữ sắc, trong hậucung số phi tần chỉ hơn hai mươi vị, nhưng Nghi Quý tần lại là người được sủngái nhất trong vài năm qua. Nếu nói cô không có chút tình cảm nào đối vớiHoàng đế rõ là giả tạo. Có điều, nỗi buồn đau, hoảng loạn và bất an của cô hiệntại không chỉ vì tin tức về việc bệ hạ băng hà.Quân đội, Giám Sát viện, các châu quận, ngàn dặm truyền tin đến kinh đô,thông báo cho các quý nhân ở kinh thành về tin tức trọng đại: bệ hạ bị ám sát!Có điều, thông tin từ quân đội và các châu quận cho biết kẻ ám sát bệ hạchính là Đề ti Giám Sát viện Phạm Nhàn!Tiểu Phạm đại nhân cấu kết với Tứ Cố Kiếm Đông Di thành, trong lễ tế trờitại Đại Đại Đông sơn đã nảy sinh ý định phản loạn, hành thích Hoàng đế!
Đại hoàng tử cúi đầu, lòng đầy căng thẳng, biết nãi nãi vẫn không yên lòng
về mình. Nhưng với tình cảm buồn bã lúc này, hắn không muốn quan tâm đến
những chuyện này.
Trời đã tối, tiếng chuông bên ngoài đã dừng lại, ánh nến trong Thái Cực
điện xao động, tạo nên một bức tranh u ám và bất ổn. Lúc này, người điều hành
thực sự của Khánh Quốc, vị Thái hậu cao tuổi bất ngờ ho một tiếng, trong mắt
lóe lên chút cảm xúc phức tạp. Bà điềm nhiên nói nói: "Trong hoàng cung... gọi
Trưởng công chúa và Thần Quận chúa vào cung tạm trú, tiểu thiếp mang thai
của Phạm Nhàn... cũng nên vào cung cùng."
"Tuân lệnh."
Hoàng thái hậu đã lâu không quan tâm đến các vụ việc, có điều lúc này mỗi
một chủ ý lại rất rõ ràng nhắm thẳng vào lòng người. Bà muốn trong thời gian
ngắn nhất, cô lập toàn bộ kinh đô với bên ngoài, kiểm soát những nhân vật có
khả năng gây ra náo loạn vào trong hoàng thành.
Đột nhiên có một phi tần không có con cái lao vào gào thét: "Phạm Nhàn đã
hành thích Thánh thượng! Thái hậu phải tru di cửu tộc của hắn, sao lại cho phép
gia đình hắn vào cung!"
Ngay khi lời này được nói ra, toàn bộ hoàng cung chìm vào tĩnh lặng. Thái
hậu lạnh lùng nhìn phi tần đó giống như nhìn một kẻ sắp chết, chậm rãi nói:
"Kéo xuống, chôn đi."
Mấy tên thị vệ và thái giám tiến lên, kéo phi tần đang trong trạng thái điên
loạn đi, không biết họ sẽ chôn cô nàng dưới gốc cây hoa nào trong cung.
Thái hậu lạnh lùng nhìn quanh điện, lên tiếng nói: "Quản cho tốt cái miệng
và đầu óc của mình. Đừng quên... trong cung vẫn còn nhiều đất trống."
Mọi người trong điện đều cảm thấy buồn bã nhưng không dám nói thêm.
Nỗi buồn và hoài nghi trong lòng họ cũng giống như phi tần kia, chẳng qua họ
không mất trí nên không mở lời.
"Trần Bình Bình đâu? Sao lại không vào cung?" Hoàng Thái hậu lạnh lùng
hỏi.
Hồng Trúc dừng cây bút lông trên tay, đối diện với ánh mắt chất vấn của
Thái hậu, hắn run rẩy nói: "Sau khi Trần Viện trưởng bị trúng độc, ngài ấy đã
được chuyển về Trần Viên để nhận ngự y chữa, chỉ e ... chúng ta vẫn chưa biết
kết quả..."
Ánh mắt Thái hậu trở nên lạnh lùng, bà nghiến răng giận dữ nói: "Tuyên chỉ
cho lão chó già ấy, nếu hắn không trở lại kinh đô, cả nhà hắn không còn ai sống
sót nữa đâu!"
o O o
Người đi cung cũng lặng. Dù cố gắng kìm chế nỗi đau thương và sợ hãi, sau
khi đã sắp đặt mọi thứ một cách nhanh chóng và cẩn thận, Thái hậu của Khánh
Quốc bỗng chốc cảm thấy như sức lực bị rút sạch khỏi thân thể. Bà mệt mỏi dựa
vào lưng ghế, từ từ nhắm mắt lại. Một giọt nước mắt vẩn đục làm ướt nếp nhăn
nơi khóe mắt bà.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Từ góc phòng Sấu Phương cung, tiếng khóc lóc vang lên. Nghi Quý tần với
đôi mắt đỏ hoe nhìn thái giám đang quỳ trước mặt, cười cười một cách miễn
cưỡng bảo thái giám rời đi. Sau một khoảng lặng, cô đưa tay vào trong tay áo,
nắm chặt chiếc khăn tay, giọng nói khàn khàn: "Ta không tin."
Lúc này trong Hoàng cung đã lâm vào tình trạng hỗn loạn, Thái hậu liên tục
ban ra vài ý chỉ. Dù là Hoàng hậu ở Đông Cung hay Ninh tài nhân, tất cả đều
phải lập tức chuyển về ở tại Hàm Quang điện. Cả Nghi Quý tần đang nuôi
dưỡng Hoàng tử nhỏ tuổi nhất Khánh Quốc cũng không phải ngoại lệ.
Khi ở trong điện, Nghi Quý tần nghe rất rõ mệnh lệnh này và cũng hiểu việc
chuyển đến Hàm Quang điện chỉ để thuận tiện cho việc giám sát mọi người
trong cung.
Tâm trí của cô bỗng nhiên rối rắm, không biết mình và đứa con trai sắp phải
đối mặt với tình huống như thế nào... Hoàng thượng đã mất? Hoàng thượng đã
mất! Mái tóc bên tai của cô bỗng trở nên lộn xộn, cô ra sức lắc đầu, dường như
muốn đẩy tin tức này ra khỏi tâm trí.
"Làm sao Hoàng thượng có thể mất được, làm sao lại mất cơ chứ?"
Cô cắn chặt môi dưới, đôi môi đỏ tươi đã xuất hiện dấu vết màu xanh tái.
Bên ngoài cung điện, mưa đã tạnh, tiếng ve cũng dứt, nhưng không khí vẫn đầy
lạnh lẽo, bao quanh cô, khiến cô không không khỏi rùng mình lạnh lẽo.
Tuy Hoàng đế bệ hạ không có sở thích đặc biệt đối với nữ sắc, trong hậu
cung số phi tần chỉ hơn hai mươi vị, nhưng Nghi Quý tần lại là người được sủng
ái nhất trong vài năm qua. Nếu nói cô không có chút tình cảm nào đối với
Hoàng đế rõ là giả tạo. Có điều, nỗi buồn đau, hoảng loạn và bất an của cô hiện
tại không chỉ vì tin tức về việc bệ hạ băng hà.
Quân đội, Giám Sát viện, các châu quận, ngàn dặm truyền tin đến kinh đô,
thông báo cho các quý nhân ở kinh thành về tin tức trọng đại: bệ hạ bị ám sát!
Có điều, thông tin từ quân đội và các châu quận cho biết kẻ ám sát bệ hạ
chính là Đề ti Giám Sát viện Phạm Nhàn!
Tiểu Phạm đại nhân cấu kết với Tứ Cố Kiếm Đông Di thành, trong lễ tế trời
tại Đại Đại Đông sơn đã nảy sinh ý định phản loạn, hành thích Hoàng đế!
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đại hoàng tử cúi đầu, lòng đầy căng thẳng, biết nãi nãi vẫn không yên lòngvề mình. Nhưng với tình cảm buồn bã lúc này, hắn không muốn quan tâm đếnnhững chuyện này.Trời đã tối, tiếng chuông bên ngoài đã dừng lại, ánh nến trong Thái Cựcđiện xao động, tạo nên một bức tranh u ám và bất ổn. Lúc này, người điều hànhthực sự của Khánh Quốc, vị Thái hậu cao tuổi bất ngờ ho một tiếng, trong mắtlóe lên chút cảm xúc phức tạp. Bà điềm nhiên nói nói: "Trong hoàng cung... gọiTrưởng công chúa và Thần Quận chúa vào cung tạm trú, tiểu thiếp mang thaicủa Phạm Nhàn... cũng nên vào cung cùng.""Tuân lệnh."Hoàng thái hậu đã lâu không quan tâm đến các vụ việc, có điều lúc này mỗimột chủ ý lại rất rõ ràng nhắm thẳng vào lòng người. Bà muốn trong thời gianngắn nhất, cô lập toàn bộ kinh đô với bên ngoài, kiểm soát những nhân vật cókhả năng gây ra náo loạn vào trong hoàng thành.Đột nhiên có một phi tần không có con cái lao vào gào thét: "Phạm Nhàn đãhành thích Thánh thượng! Thái hậu phải tru di cửu tộc của hắn, sao lại cho phépgia đình hắn vào cung!"Ngay khi lời này được nói ra, toàn bộ hoàng cung chìm vào tĩnh lặng. Tháihậu lạnh lùng nhìn phi tần đó giống như nhìn một kẻ sắp chết, chậm rãi nói:"Kéo xuống, chôn đi."Mấy tên thị vệ và thái giám tiến lên, kéo phi tần đang trong trạng thái điênloạn đi, không biết họ sẽ chôn cô nàng dưới gốc cây hoa nào trong cung.Thái hậu lạnh lùng nhìn quanh điện, lên tiếng nói: "Quản cho tốt cái miệngvà đầu óc của mình. Đừng quên... trong cung vẫn còn nhiều đất trống."Mọi người trong điện đều cảm thấy buồn bã nhưng không dám nói thêm.Nỗi buồn và hoài nghi trong lòng họ cũng giống như phi tần kia, chẳng qua họkhông mất trí nên không mở lời."Trần Bình Bình đâu? Sao lại không vào cung?" Hoàng Thái hậu lạnh lùnghỏi.Hồng Trúc dừng cây bút lông trên tay, đối diện với ánh mắt chất vấn củaThái hậu, hắn run rẩy nói: "Sau khi Trần Viện trưởng bị trúng độc, ngài ấy đãđược chuyển về Trần Viên để nhận ngự y chữa, chỉ e ... chúng ta vẫn chưa biếtkết quả..."Ánh mắt Thái hậu trở nên lạnh lùng, bà nghiến răng giận dữ nói: "Tuyên chỉcho lão chó già ấy, nếu hắn không trở lại kinh đô, cả nhà hắn không còn ai sốngsót nữa đâu!"o O oNgười đi cung cũng lặng. Dù cố gắng kìm chế nỗi đau thương và sợ hãi, saukhi đã sắp đặt mọi thứ một cách nhanh chóng và cẩn thận, Thái hậu của KhánhQuốc bỗng chốc cảm thấy như sức lực bị rút sạch khỏi thân thể. Bà mệt mỏi dựavào lưng ghế, từ từ nhắm mắt lại. Một giọt nước mắt vẩn đục làm ướt nếp nhănnơi khóe mắt bà.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Từ góc phòng Sấu Phương cung, tiếng khóc lóc vang lên. Nghi Quý tần vớiđôi mắt đỏ hoe nhìn thái giám đang quỳ trước mặt, cười cười một cách miễncưỡng bảo thái giám rời đi. Sau một khoảng lặng, cô đưa tay vào trong tay áo,nắm chặt chiếc khăn tay, giọng nói khàn khàn: "Ta không tin."Lúc này trong Hoàng cung đã lâm vào tình trạng hỗn loạn, Thái hậu liên tụcban ra vài ý chỉ. Dù là Hoàng hậu ở Đông Cung hay Ninh tài nhân, tất cả đềuphải lập tức chuyển về ở tại Hàm Quang điện. Cả Nghi Quý tần đang nuôidưỡng Hoàng tử nhỏ tuổi nhất Khánh Quốc cũng không phải ngoại lệ.Khi ở trong điện, Nghi Quý tần nghe rất rõ mệnh lệnh này và cũng hiểu việcchuyển đến Hàm Quang điện chỉ để thuận tiện cho việc giám sát mọi ngườitrong cung.Tâm trí của cô bỗng nhiên rối rắm, không biết mình và đứa con trai sắp phảiđối mặt với tình huống như thế nào... Hoàng thượng đã mất? Hoàng thượng đãmất! Mái tóc bên tai của cô bỗng trở nên lộn xộn, cô ra sức lắc đầu, dường nhưmuốn đẩy tin tức này ra khỏi tâm trí."Làm sao Hoàng thượng có thể mất được, làm sao lại mất cơ chứ?"Cô cắn chặt môi dưới, đôi môi đỏ tươi đã xuất hiện dấu vết màu xanh tái.Bên ngoài cung điện, mưa đã tạnh, tiếng ve cũng dứt, nhưng không khí vẫn đầylạnh lẽo, bao quanh cô, khiến cô không không khỏi rùng mình lạnh lẽo.Tuy Hoàng đế bệ hạ không có sở thích đặc biệt đối với nữ sắc, trong hậucung số phi tần chỉ hơn hai mươi vị, nhưng Nghi Quý tần lại là người được sủngái nhất trong vài năm qua. Nếu nói cô không có chút tình cảm nào đối vớiHoàng đế rõ là giả tạo. Có điều, nỗi buồn đau, hoảng loạn và bất an của cô hiệntại không chỉ vì tin tức về việc bệ hạ băng hà.Quân đội, Giám Sát viện, các châu quận, ngàn dặm truyền tin đến kinh đô,thông báo cho các quý nhân ở kinh thành về tin tức trọng đại: bệ hạ bị ám sát!Có điều, thông tin từ quân đội và các châu quận cho biết kẻ ám sát bệ hạchính là Đề ti Giám Sát viện Phạm Nhàn!Tiểu Phạm đại nhân cấu kết với Tứ Cố Kiếm Đông Di thành, trong lễ tế trờitại Đại Đại Đông sơn đã nảy sinh ý định phản loạn, hành thích Hoàng đế!