Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1234: Trong lòng mỗi người đều có một lớp da 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Thông tin từ Giám Sát viện chỉ xác nhận bệ hạ băng hà, nhưng trong vấn đềmiêu tả chi tiết quá trình lại khá mơ hồ, điều này lại chứng minh tính chính xáccủa hai thông tin trước đó.o O oNhưng Nghi Quý tần không tin vào điều đó!Không phải cô không tin Hoàng đế đã qua đời, mà là cô hoàn toàn khôngthể tin việc này lại do Phạm Nhàn gây ra! Điều này hoàn toàn không thể giảithích được. Thời điểm Hoàng đế tiến hành lễ tế trời, ý định của ngài là muốnphế bỏ Thái tử. Vị trí của Phạm Nhàn sau lễ tế trời chỉ có thể càng thêm vữngchắc. Vì sao y lại chọn cách hành động điên rồ như vậy vào lúc này?Nghi Quý tần cảm thấy thực sự sợ hãi. Cô cảm nhận được một tấm lướiđang dần dần bao vây Phạm Nhàn, và ngay sau đó tròng cả Sấu Phương cungvào. Cô xuất thân từ Liễu thị cùng với Phạm gia, cùng nhau chia sẻ vinh quangvà tủi nhục. Hơn nữa Phạm Nhàn còn là... thầy dạy học mà Hoàng đế đích thânchỉ định cho Tam hoàng tử.Nếu Phạm Nhàn thực sự trở thành kẻ mưu phản, toàn bộ Phạm gia sẽ bịhành quyết, gia sản bị tịch thu. Liễu gia cũng khó lòng tránh khỏi. Có lẽ, NghiQuý tần sẽ bị đẩy xuống giếng, còn Tam hoàng tử thì..."Mẫu thân! Mẫu thân!" Tam hoàng tử vừa nhận được tin, chạy vào cung,trên đường chạy còn không ngừng rơi nước mắt. Khi chạy tới trước mặt NghiQuý tần, hắn bỗng nhiên dừng lại, đưa ánh mắt trưởng thành hơn so với nhữngngười cùng tuổi, cẩn thận nhìn mẫu thân của mình.Nghi Quý tần có vẻ thất thần, gật nhẹ đầu.Tam hoàng tử mím môi lại, cố gắng nhẫn nhịn xuống, nhưng cuối cùng vẫnkhông kiềm chế được, òa khóc nức nở và lao vào lòng Nghi Nghi Quý tần.Một lát sau, Nghi Nghi Quý tần cắn răng, cố sức kéo con trai ra khỏi lòngmình, nhìn chằm chằm vào mắt con, nhấn mạnh: "Không được khóc, khôngđược phép khóc, bây giờ không phải là lúc để khóc... Phụ hoàng của con là mộtvị quốc quân đỉnh thiên lập địa, con không được khóc."Tam hoàng tử Lý Thừa Bình nức nở nhưng vẫn gật đầu mạnh mẽ. Sốngtrong cung đình nhiều năm, lại thêm một năm theo Phạm Nhàn tới Giang Nam,vị Hoàng tử hung tàn dám mở thanh lâu từ khi chín tuổi này đã được rèn giũatâm tính từ lâu, biết rằng lúc này mẫu thân muốn nói điều gì quan trọng."Bây giờ mọi người đều đang nói, sư phụ của con, Phạm đại nhân đã ám sátThánh thượng." Nghi Nghi Quý tần chăm chú nhìn vào mắt cậu bé.Ánh mắt của Tam hoàng tử bỗng chốc hoảng loạn nhưng ngay lập tức trởnên bình tĩnh, giọng nói đầy oán hận: "Con không tin! Sư phụ không phải làngười như vậy, và hơn nữa... sư phụ không có lý do gì cả."Nghi Nghi Quý tần khẽ cười, vỗ nhẹ lên đầu cậu bé và nói: "Đúng đấy, mặcdù có tin từ quân đội và các châu, nhưng rất ít người tin sư phụ đại nhân của consẽ làm hại đến bệ hạ... Con phải biết, hắn là thần tử mà phụ hoàng của con coitrọng nhất.""Không chỉ chúng ta không tin." Nghi Quý tần cắn răng nói: "Thái hậu cũngkhông tin, nếu không lúc này Phạm gia đã bị tịch biên từ lâu rồi, người phụ nữđiên kia cũng không bị Thái hậu chôn xuống đất."Tam hoàng tử gật đầu nhẹ.Nghi Quý tần hạ giọng nói: "Nhưng cũng chưa chắc Thái hậu hoàn toànkhông tin, tuy không biết vì sao... Dượng của con sắp sửa vào cung, Thần tỷ tỷvà nữ hầu Tư Tư cũng sắp nhập cung, nếu Thái hậu thực sự tin chuyện tại ĐạiĐông Sơn là do sư phụ của con gây ra, e rằng, hai gia tộc Phạm và Liễu sẽ ngaylập tức rơi vào tình trạng khốn cùng.""Con có thể làm gì?" Tam hoàng tử siết chặt nắm đấm, biết tương lai củamình đã hoàn toàn phụ thuộc vào sư phụ Phạm Nhàn, nếu sư phụ thực sự bịhung thủ hành thích Hoàng đế, mình sẽ không còn cơ hội trở mình nào nữa."Không cần phải làm gì, chỉ cần khóc lóc, đau lòng, ở bên Thái hậu..." NghiQuý tần đột nhiên thở dài, ánh mắt buồn bã, ôm chặt Tam hoàng tử vào lòng,"Chừng nào chưa làm rõ chuyện ở Đại Đông Sơn và sư phụ của con chưa trở vềkinh đô, Thái hậu sẽ không có hành động với Phạm gia. Chúng ta cần tranh thủthời gian này để ảnh hưởng đến Thái hậu, sau đó... chờ đợi sư phụ của con trởvề."Tam hoàng tử im lặng một lúc sau đó gật đầu. Hắn và mẫu thân luôn tintưởng vào Phạm Nhàn, trong lòng họ, chỉ cần sư phụ trở về kinh đô, chắc chắnmọi việc sẽ được giải quyết.Thái giám ngoài cửa đang thúc giục.Nghi Quý tần hoang mang lo sợ bắt đầu chuẩn bị chuyển đến Hàm Quangđiện.Trong mắt Tam hoàng tử lóe lên vẻ tàn nhẫn, rút từ dưới bàn rút ra một lưỡiđao bôi độc mà Phạm Nhàn tặng, cẩn thận giấu vào đôi giày nhỏ nhỏ xinh xinh.Hắn không đồng tình với lời nói của mẫu thân trước đó. Trong Hàm Quangđiện cũng chưa chắc đã an toàn, vì ngai vàng mà phụ hoàng để lại ai biết sẽ làmnhững điều điên rồ gì ?

Thông tin từ Giám Sát viện chỉ xác nhận bệ hạ băng hà, nhưng trong vấn đề

miêu tả chi tiết quá trình lại khá mơ hồ, điều này lại chứng minh tính chính xác

của hai thông tin trước đó.

o O o

Nhưng Nghi Quý tần không tin vào điều đó!

Không phải cô không tin Hoàng đế đã qua đời, mà là cô hoàn toàn không

thể tin việc này lại do Phạm Nhàn gây ra! Điều này hoàn toàn không thể giải

thích được. Thời điểm Hoàng đế tiến hành lễ tế trời, ý định của ngài là muốn

phế bỏ Thái tử. Vị trí của Phạm Nhàn sau lễ tế trời chỉ có thể càng thêm vững

chắc. Vì sao y lại chọn cách hành động điên rồ như vậy vào lúc này?

Nghi Quý tần cảm thấy thực sự sợ hãi. Cô cảm nhận được một tấm lưới

đang dần dần bao vây Phạm Nhàn, và ngay sau đó tròng cả Sấu Phương cung

vào. Cô xuất thân từ Liễu thị cùng với Phạm gia, cùng nhau chia sẻ vinh quang

và tủi nhục. Hơn nữa Phạm Nhàn còn là... thầy dạy học mà Hoàng đế đích thân

chỉ định cho Tam hoàng tử.

Nếu Phạm Nhàn thực sự trở thành kẻ mưu phản, toàn bộ Phạm gia sẽ bị

hành quyết, gia sản bị tịch thu. Liễu gia cũng khó lòng tránh khỏi. Có lẽ, Nghi

Quý tần sẽ bị đẩy xuống giếng, còn Tam hoàng tử thì...

"Mẫu thân! Mẫu thân!" Tam hoàng tử vừa nhận được tin, chạy vào cung,

trên đường chạy còn không ngừng rơi nước mắt. Khi chạy tới trước mặt Nghi

Quý tần, hắn bỗng nhiên dừng lại, đưa ánh mắt trưởng thành hơn so với những

người cùng tuổi, cẩn thận nhìn mẫu thân của mình.

Nghi Quý tần có vẻ thất thần, gật nhẹ đầu.

Tam hoàng tử mím môi lại, cố gắng nhẫn nhịn xuống, nhưng cuối cùng vẫn

không kiềm chế được, òa khóc nức nở và lao vào lòng Nghi Nghi Quý tần.

Một lát sau, Nghi Nghi Quý tần cắn răng, cố sức kéo con trai ra khỏi lòng

mình, nhìn chằm chằm vào mắt con, nhấn mạnh: "Không được khóc, không

được phép khóc, bây giờ không phải là lúc để khóc... Phụ hoàng của con là một

vị quốc quân đỉnh thiên lập địa, con không được khóc."

Tam hoàng tử Lý Thừa Bình nức nở nhưng vẫn gật đầu mạnh mẽ. Sống

trong cung đình nhiều năm, lại thêm một năm theo Phạm Nhàn tới Giang Nam,

vị Hoàng tử hung tàn dám mở thanh lâu từ khi chín tuổi này đã được rèn giũa

tâm tính từ lâu, biết rằng lúc này mẫu thân muốn nói điều gì quan trọng.

"Bây giờ mọi người đều đang nói, sư phụ của con, Phạm đại nhân đã ám sát

Thánh thượng." Nghi Nghi Quý tần chăm chú nhìn vào mắt cậu bé.

Ánh mắt của Tam hoàng tử bỗng chốc hoảng loạn nhưng ngay lập tức trở

nên bình tĩnh, giọng nói đầy oán hận: "Con không tin! Sư phụ không phải là

người như vậy, và hơn nữa... sư phụ không có lý do gì cả."

Nghi Nghi Quý tần khẽ cười, vỗ nhẹ lên đầu cậu bé và nói: "Đúng đấy, mặc

dù có tin từ quân đội và các châu, nhưng rất ít người tin sư phụ đại nhân của con

sẽ làm hại đến bệ hạ... Con phải biết, hắn là thần tử mà phụ hoàng của con coi

trọng nhất."

"Không chỉ chúng ta không tin." Nghi Quý tần cắn răng nói: "Thái hậu cũng

không tin, nếu không lúc này Phạm gia đã bị tịch biên từ lâu rồi, người phụ nữ

điên kia cũng không bị Thái hậu chôn xuống đất."

Tam hoàng tử gật đầu nhẹ.

Nghi Quý tần hạ giọng nói: "Nhưng cũng chưa chắc Thái hậu hoàn toàn

không tin, tuy không biết vì sao... Dượng của con sắp sửa vào cung, Thần tỷ tỷ

và nữ hầu Tư Tư cũng sắp nhập cung, nếu Thái hậu thực sự tin chuyện tại Đại

Đông Sơn là do sư phụ của con gây ra, e rằng, hai gia tộc Phạm và Liễu sẽ ngay

lập tức rơi vào tình trạng khốn cùng."

"Con có thể làm gì?" Tam hoàng tử siết chặt nắm đấm, biết tương lai của

mình đã hoàn toàn phụ thuộc vào sư phụ Phạm Nhàn, nếu sư phụ thực sự bị

hung thủ hành thích Hoàng đế, mình sẽ không còn cơ hội trở mình nào nữa.

"Không cần phải làm gì, chỉ cần khóc lóc, đau lòng, ở bên Thái hậu..." Nghi

Quý tần đột nhiên thở dài, ánh mắt buồn bã, ôm chặt Tam hoàng tử vào lòng,

"Chừng nào chưa làm rõ chuyện ở Đại Đông Sơn và sư phụ của con chưa trở về

kinh đô, Thái hậu sẽ không có hành động với Phạm gia. Chúng ta cần tranh thủ

thời gian này để ảnh hưởng đến Thái hậu, sau đó... chờ đợi sư phụ của con trở

về."

Tam hoàng tử im lặng một lúc sau đó gật đầu. Hắn và mẫu thân luôn tin

tưởng vào Phạm Nhàn, trong lòng họ, chỉ cần sư phụ trở về kinh đô, chắc chắn

mọi việc sẽ được giải quyết.

Thái giám ngoài cửa đang thúc giục.

Nghi Quý tần hoang mang lo sợ bắt đầu chuẩn bị chuyển đến Hàm Quang

điện.

Trong mắt Tam hoàng tử lóe lên vẻ tàn nhẫn, rút từ dưới bàn rút ra một lưỡi

đao bôi độc mà Phạm Nhàn tặng, cẩn thận giấu vào đôi giày nhỏ nhỏ xinh xinh.

Hắn không đồng tình với lời nói của mẫu thân trước đó. Trong Hàm Quang

điện cũng chưa chắc đã an toàn, vì ngai vàng mà phụ hoàng để lại ai biết sẽ làm

những điều điên rồ gì ?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Thông tin từ Giám Sát viện chỉ xác nhận bệ hạ băng hà, nhưng trong vấn đềmiêu tả chi tiết quá trình lại khá mơ hồ, điều này lại chứng minh tính chính xáccủa hai thông tin trước đó.o O oNhưng Nghi Quý tần không tin vào điều đó!Không phải cô không tin Hoàng đế đã qua đời, mà là cô hoàn toàn khôngthể tin việc này lại do Phạm Nhàn gây ra! Điều này hoàn toàn không thể giảithích được. Thời điểm Hoàng đế tiến hành lễ tế trời, ý định của ngài là muốnphế bỏ Thái tử. Vị trí của Phạm Nhàn sau lễ tế trời chỉ có thể càng thêm vữngchắc. Vì sao y lại chọn cách hành động điên rồ như vậy vào lúc này?Nghi Quý tần cảm thấy thực sự sợ hãi. Cô cảm nhận được một tấm lướiđang dần dần bao vây Phạm Nhàn, và ngay sau đó tròng cả Sấu Phương cungvào. Cô xuất thân từ Liễu thị cùng với Phạm gia, cùng nhau chia sẻ vinh quangvà tủi nhục. Hơn nữa Phạm Nhàn còn là... thầy dạy học mà Hoàng đế đích thânchỉ định cho Tam hoàng tử.Nếu Phạm Nhàn thực sự trở thành kẻ mưu phản, toàn bộ Phạm gia sẽ bịhành quyết, gia sản bị tịch thu. Liễu gia cũng khó lòng tránh khỏi. Có lẽ, NghiQuý tần sẽ bị đẩy xuống giếng, còn Tam hoàng tử thì..."Mẫu thân! Mẫu thân!" Tam hoàng tử vừa nhận được tin, chạy vào cung,trên đường chạy còn không ngừng rơi nước mắt. Khi chạy tới trước mặt NghiQuý tần, hắn bỗng nhiên dừng lại, đưa ánh mắt trưởng thành hơn so với nhữngngười cùng tuổi, cẩn thận nhìn mẫu thân của mình.Nghi Quý tần có vẻ thất thần, gật nhẹ đầu.Tam hoàng tử mím môi lại, cố gắng nhẫn nhịn xuống, nhưng cuối cùng vẫnkhông kiềm chế được, òa khóc nức nở và lao vào lòng Nghi Nghi Quý tần.Một lát sau, Nghi Nghi Quý tần cắn răng, cố sức kéo con trai ra khỏi lòngmình, nhìn chằm chằm vào mắt con, nhấn mạnh: "Không được khóc, khôngđược phép khóc, bây giờ không phải là lúc để khóc... Phụ hoàng của con là mộtvị quốc quân đỉnh thiên lập địa, con không được khóc."Tam hoàng tử Lý Thừa Bình nức nở nhưng vẫn gật đầu mạnh mẽ. Sốngtrong cung đình nhiều năm, lại thêm một năm theo Phạm Nhàn tới Giang Nam,vị Hoàng tử hung tàn dám mở thanh lâu từ khi chín tuổi này đã được rèn giũatâm tính từ lâu, biết rằng lúc này mẫu thân muốn nói điều gì quan trọng."Bây giờ mọi người đều đang nói, sư phụ của con, Phạm đại nhân đã ám sátThánh thượng." Nghi Nghi Quý tần chăm chú nhìn vào mắt cậu bé.Ánh mắt của Tam hoàng tử bỗng chốc hoảng loạn nhưng ngay lập tức trởnên bình tĩnh, giọng nói đầy oán hận: "Con không tin! Sư phụ không phải làngười như vậy, và hơn nữa... sư phụ không có lý do gì cả."Nghi Nghi Quý tần khẽ cười, vỗ nhẹ lên đầu cậu bé và nói: "Đúng đấy, mặcdù có tin từ quân đội và các châu, nhưng rất ít người tin sư phụ đại nhân của consẽ làm hại đến bệ hạ... Con phải biết, hắn là thần tử mà phụ hoàng của con coitrọng nhất.""Không chỉ chúng ta không tin." Nghi Quý tần cắn răng nói: "Thái hậu cũngkhông tin, nếu không lúc này Phạm gia đã bị tịch biên từ lâu rồi, người phụ nữđiên kia cũng không bị Thái hậu chôn xuống đất."Tam hoàng tử gật đầu nhẹ.Nghi Quý tần hạ giọng nói: "Nhưng cũng chưa chắc Thái hậu hoàn toànkhông tin, tuy không biết vì sao... Dượng của con sắp sửa vào cung, Thần tỷ tỷvà nữ hầu Tư Tư cũng sắp nhập cung, nếu Thái hậu thực sự tin chuyện tại ĐạiĐông Sơn là do sư phụ của con gây ra, e rằng, hai gia tộc Phạm và Liễu sẽ ngaylập tức rơi vào tình trạng khốn cùng.""Con có thể làm gì?" Tam hoàng tử siết chặt nắm đấm, biết tương lai củamình đã hoàn toàn phụ thuộc vào sư phụ Phạm Nhàn, nếu sư phụ thực sự bịhung thủ hành thích Hoàng đế, mình sẽ không còn cơ hội trở mình nào nữa."Không cần phải làm gì, chỉ cần khóc lóc, đau lòng, ở bên Thái hậu..." NghiQuý tần đột nhiên thở dài, ánh mắt buồn bã, ôm chặt Tam hoàng tử vào lòng,"Chừng nào chưa làm rõ chuyện ở Đại Đông Sơn và sư phụ của con chưa trở vềkinh đô, Thái hậu sẽ không có hành động với Phạm gia. Chúng ta cần tranh thủthời gian này để ảnh hưởng đến Thái hậu, sau đó... chờ đợi sư phụ của con trởvề."Tam hoàng tử im lặng một lúc sau đó gật đầu. Hắn và mẫu thân luôn tintưởng vào Phạm Nhàn, trong lòng họ, chỉ cần sư phụ trở về kinh đô, chắc chắnmọi việc sẽ được giải quyết.Thái giám ngoài cửa đang thúc giục.Nghi Quý tần hoang mang lo sợ bắt đầu chuẩn bị chuyển đến Hàm Quangđiện.Trong mắt Tam hoàng tử lóe lên vẻ tàn nhẫn, rút từ dưới bàn rút ra một lưỡiđao bôi độc mà Phạm Nhàn tặng, cẩn thận giấu vào đôi giày nhỏ nhỏ xinh xinh.Hắn không đồng tình với lời nói của mẫu thân trước đó. Trong Hàm Quangđiện cũng chưa chắc đã an toàn, vì ngai vàng mà phụ hoàng để lại ai biết sẽ làmnhững điều điên rồ gì ?

Chương 1234: Trong lòng mỗi người đều có một lớp da 2