Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1235: Trong lòng mỗi người đều có một lớp da 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Thái tử Lý Thừa Càn từ từ điều chỉnh trang phục, trên mặt hắn không hề cóchút niềm vui điên cuồng nào. Khi tin tức về cái chết của Hoàng đế lan truyềnvào cung, Thái tử cũng giống như các hoàng tử và đại thần, ngã xuống đất khócnức nở, biểu hiện nỗi buồn khó giấu.Có điều, trên gương mặt đau buồn ấy, có thêm một chú trắng bệch. Khi đitới cửa Đông cung, nhìn về phía bầu trời màu hoàng hôn xa xăm ở đằng đông,hắn cúi người sâu lắng, mắt rơi lệ.Sau một khoảng thời gian dài, hắn mới đứng dậy, thân hình ưỡn thẳng tắp,trong lòng đau đớn suy nghĩ: "Phụ thân, không phải con bất hiếu, chỉ là ngài đãđẩy con vào bước đường cùng."Hồng Trúc dẫn thị vệ đứng ở cửa Đông Cung, chờ mời Hoàng hậu và Tháitử chuyển tới Hàm Quang điện.Thái tử nhìn ra ngoài cửa Đông Cung một lượt rồi lại quay về nhìn Hoànghậu, nhẹ nhàng nhíu mày, cố tình giấu đi vẻ bất đắc dĩ trong mắt, nắm lấy tayHoàng hậu, thì thầm bên tai bà: "Mẫu hậu, xin nén bi thương."Hoàng hậu, vốn luôn giữ vẻ thanh cao và oai nghiêm, trong nửa năm bịgiam trong Đông Cung, mất đi vẻ rạng rỡ ngày nào. Nhưng hôm nay, khi nghetin về việc Hoàng đế bị ám sát tại Đại Đông sơn, nữ nhân từng là thanh mai trúcmã của Hoàng đế vẫn không khỏi sụp đổ, toàn thân giống như người mất hồn,nghe tin tức truyền đến các cung mà bản thân chỉ có thể ngồi trên giường khóclóc."Phụ hoàng của con đã mất..." Hoàng hậu ánh mắt vô thần nhìn Thái tử.Thái tử từ từ cúi đầu, nói: "Con biết, nhưng... cuối cùng thì mọi người đềuphải chết."Dù trên gương mặt của Thái tử vẫn hiện rõ nỗi buồn, nhưng lời nói này củahắn ta lại cực kỳ hờ hững.Trong khoảnh khắc đó, Hoàng hậu dường như đã tìm lại bình tĩnh, nghehiểu ý nghĩa của lời nói, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn con trai mình, há hốcmiệng nhưng lâu lắm mới nói được ra lời."Việc tế trời, chưa hoàn thành." Thái tử hạ giọng nói: "Con sẽ trở thànhHoàng đế tiếp theo của Khánh Quốc một cách danh chính ngôn thuận, còn mẫuhậu, sẽ là Thái hậu."Trong lúc nhất thời, lòng Hoàng hậu tràn đầy cảm xúc phức tạp. Bờ môi côrun rẩy, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: "Đúng vậy, đúng vậy... cái tên ThiênSát Phạm Nhàn, ta đã từng nói, hắn chính là yêu tinh... Dòng họ Lý của chúngta... luôn luôn gặp họa từ mẹ con hắn... Lát nữa đến Hàm Quang điện, phải ngaylập tức xin Thái hậu ban chỉ, diệt trừ toàn bộ Phạm gia! Không, phải chém cảhai cả hai dòng họ Phạm và Liễu! Còn phải giết hết tên cặn bã Trần Bình Bìnhkia nữa!"Thái tử bất ngờ nắm chặt tay Hoàng hậu. Hoàng hậu bị đau, lập tức ngừngnói.Thái tử thiết tha nói vào tai cô, mỗi từ mỗi câu đều rất nhẹ nhàng: "Khôngđược nói những điều này. Nhớ kỹ, không được nói một câu nào... Nếu mẹ muốncon ngồi lên ngai vàng, thì đừng nói gì cả. Bây giờ không ai tin Phạm Nhànhành thích quân vương, và nếu mẹ nói ra, thì chắc chắn càng không có ai tin...Chúng ta cần chờ ở Hàm Quang điện, chỉ cần thêm bốn năm ngày nữa, chứngcứ sẽ quay lại, lúc đó dù mẹ không nói gì, Thái hậu cũng biết phải làm thế nào."Toàn bộ cơ thể Hoàng hậu run lên lẩy bẩy, dường như chưa bao giờ thực sựhiểu đứa con trai của mình.Cuối cùng Thái tử thì thầm vào tai cô: "Tần Hằng sắp vào cung... Bên lãogia tử, mẹ mở lời, mới dễ nói chuyện với Thái hậu."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cách Hoàng cung không xa, trong phủ đệ của Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tửcũng như các huynh đệ của mình, một mặt chỉnh sửa trang phục, một mặt diễnvẻ bi thương. Là người trong gia đình Thiên tử, điều am hiểu nhất chính là biểudiễn. Vì thế, mặc dù trong lòng hắn đang nghĩ nhiều điều, biểu hiện trên gươngmặt vẫn rất tự nhiên.Vương phi Diệp Linh Nhi lạnh nhạt đứng bên cạnh nhìn hắn, không tiến lêngiúp đỡ. Một lát sau, cô nhỏ giọng hỏi: "Chàng có tin không?"Cánh tay Nhị hoàng tử dừng lại một chốc, bình tĩnh trả lời: "Ta không tin.Ta đánh giá cao Phạm Nhàn, hắn không có lý do gì để làm chuyện đó."Diệp Linh Nhi nhíu hai hàng mi yêu kiều, hỏi: "Vậy vì sao... lời đồn lại nóinhư vậy?""Lời đồn chỉ là lời đồn, với người thông minh..." Nhị hoàng tử nhẹ nhàngcúi đầu, kéo tay áo trắng như tuyết. Hôm nay, hắn mặc một chiếc áo màu nhạt,trông rất giản dị và trầm lặng, "... khi không có bằng chứng, ta không tin PhạmNhàn sẽ cả gan làm bậy như vậy."Trong lòng Diệp Linh Nhi thoáng mềm mại một chút, nhẹ giọng nói: "Tiếncung, phải cẩn thận một chút."Nhị hoàng tử miễn cưỡng mỉm cười, vỗ nhẹ vào má của thê tử, nói: "Có gìmà phải cảnh thận? Phụ hoàng đã mất, chỉ có điều hiện tại không phát tang, khichuyện ở Đông Sơn đã rõ ràng, chắc chắn sẽ lễ quốc tang, sau đó Thái tử sẽ lênngôi, ta vẫn sẽ là Nhị hoàng tử không đáng chú ý."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Thái tử Lý Thừa Càn từ từ điều chỉnh trang phục, trên mặt hắn không hề cóchút niềm vui điên cuồng nào. Khi tin tức về cái chết của Hoàng đế lan truyềnvào cung, Thái tử cũng giống như các hoàng tử và đại thần, ngã xuống đất khócnức nở, biểu hiện nỗi buồn khó giấu.Có điều, trên gương mặt đau buồn ấy, có thêm một chú trắng bệch. Khi đitới cửa Đông cung, nhìn về phía bầu trời màu hoàng hôn xa xăm ở đằng đông,hắn cúi người sâu lắng, mắt rơi lệ.Sau một khoảng thời gian dài, hắn mới đứng dậy, thân hình ưỡn thẳng tắp,trong lòng đau đớn suy nghĩ: "Phụ thân, không phải con bất hiếu, chỉ là ngài đãđẩy con vào bước đường cùng."Hồng Trúc dẫn thị vệ đứng ở cửa Đông Cung, chờ mời Hoàng hậu và Tháitử chuyển tới Hàm Quang điện.Thái tử nhìn ra ngoài cửa Đông Cung một lượt rồi lại quay về nhìn Hoànghậu, nhẹ nhàng nhíu mày, cố tình giấu đi vẻ bất đắc dĩ trong mắt, nắm lấy tayHoàng hậu, thì thầm bên tai bà: "Mẫu hậu, xin nén bi thương."Hoàng hậu, vốn luôn giữ vẻ thanh cao và oai nghiêm, trong nửa năm bịgiam trong Đông Cung, mất đi vẻ rạng rỡ ngày nào. Nhưng hôm nay, khi nghetin về việc Hoàng đế bị ám sát tại Đại Đông sơn, nữ nhân từng là thanh mai trúcmã của Hoàng đế vẫn không khỏi sụp đổ, toàn thân giống như người mất hồn,nghe tin tức truyền đến các cung mà bản thân chỉ có thể ngồi trên giường khóclóc."Phụ hoàng của con đã mất..." Hoàng hậu ánh mắt vô thần nhìn Thái tử.Thái tử từ từ cúi đầu, nói: "Con biết, nhưng... cuối cùng thì mọi người đềuphải chết."Dù trên gương mặt của Thái tử vẫn hiện rõ nỗi buồn, nhưng lời nói này củahắn ta lại cực kỳ hờ hững.Trong khoảnh khắc đó, Hoàng hậu dường như đã tìm lại bình tĩnh, nghehiểu ý nghĩa của lời nói, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn con trai mình, há hốcmiệng nhưng lâu lắm mới nói được ra lời."Việc tế trời, chưa hoàn thành." Thái tử hạ giọng nói: "Con sẽ trở thànhHoàng đế tiếp theo của Khánh Quốc một cách danh chính ngôn thuận, còn mẫuhậu, sẽ là Thái hậu."Trong lúc nhất thời, lòng Hoàng hậu tràn đầy cảm xúc phức tạp. Bờ môi côrun rẩy, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: "Đúng vậy, đúng vậy... cái tên ThiênSát Phạm Nhàn, ta đã từng nói, hắn chính là yêu tinh... Dòng họ Lý của chúngta... luôn luôn gặp họa từ mẹ con hắn... Lát nữa đến Hàm Quang điện, phải ngaylập tức xin Thái hậu ban chỉ, diệt trừ toàn bộ Phạm gia! Không, phải chém cảhai cả hai dòng họ Phạm và Liễu! Còn phải giết hết tên cặn bã Trần Bình Bìnhkia nữa!"Thái tử bất ngờ nắm chặt tay Hoàng hậu. Hoàng hậu bị đau, lập tức ngừngnói.Thái tử thiết tha nói vào tai cô, mỗi từ mỗi câu đều rất nhẹ nhàng: "Khôngđược nói những điều này. Nhớ kỹ, không được nói một câu nào... Nếu mẹ muốncon ngồi lên ngai vàng, thì đừng nói gì cả. Bây giờ không ai tin Phạm Nhànhành thích quân vương, và nếu mẹ nói ra, thì chắc chắn càng không có ai tin...Chúng ta cần chờ ở Hàm Quang điện, chỉ cần thêm bốn năm ngày nữa, chứngcứ sẽ quay lại, lúc đó dù mẹ không nói gì, Thái hậu cũng biết phải làm thế nào."Toàn bộ cơ thể Hoàng hậu run lên lẩy bẩy, dường như chưa bao giờ thực sựhiểu đứa con trai của mình.Cuối cùng Thái tử thì thầm vào tai cô: "Tần Hằng sắp vào cung... Bên lãogia tử, mẹ mở lời, mới dễ nói chuyện với Thái hậu."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cách Hoàng cung không xa, trong phủ đệ của Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tửcũng như các huynh đệ của mình, một mặt chỉnh sửa trang phục, một mặt diễnvẻ bi thương. Là người trong gia đình Thiên tử, điều am hiểu nhất chính là biểudiễn. Vì thế, mặc dù trong lòng hắn đang nghĩ nhiều điều, biểu hiện trên gươngmặt vẫn rất tự nhiên.Vương phi Diệp Linh Nhi lạnh nhạt đứng bên cạnh nhìn hắn, không tiến lêngiúp đỡ. Một lát sau, cô nhỏ giọng hỏi: "Chàng có tin không?"Cánh tay Nhị hoàng tử dừng lại một chốc, bình tĩnh trả lời: "Ta không tin.Ta đánh giá cao Phạm Nhàn, hắn không có lý do gì để làm chuyện đó."Diệp Linh Nhi nhíu hai hàng mi yêu kiều, hỏi: "Vậy vì sao... lời đồn lại nóinhư vậy?""Lời đồn chỉ là lời đồn, với người thông minh..." Nhị hoàng tử nhẹ nhàngcúi đầu, kéo tay áo trắng như tuyết. Hôm nay, hắn mặc một chiếc áo màu nhạt,trông rất giản dị và trầm lặng, "... khi không có bằng chứng, ta không tin PhạmNhàn sẽ cả gan làm bậy như vậy."Trong lòng Diệp Linh Nhi thoáng mềm mại một chút, nhẹ giọng nói: "Tiếncung, phải cẩn thận một chút."Nhị hoàng tử miễn cưỡng mỉm cười, vỗ nhẹ vào má của thê tử, nói: "Có gìmà phải cảnh thận? Phụ hoàng đã mất, chỉ có điều hiện tại không phát tang, khichuyện ở Đông Sơn đã rõ ràng, chắc chắn sẽ lễ quốc tang, sau đó Thái tử sẽ lênngôi, ta vẫn sẽ là Nhị hoàng tử không đáng chú ý."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Thái tử Lý Thừa Càn từ từ điều chỉnh trang phục, trên mặt hắn không hề cóchút niềm vui điên cuồng nào. Khi tin tức về cái chết của Hoàng đế lan truyềnvào cung, Thái tử cũng giống như các hoàng tử và đại thần, ngã xuống đất khócnức nở, biểu hiện nỗi buồn khó giấu.Có điều, trên gương mặt đau buồn ấy, có thêm một chú trắng bệch. Khi đitới cửa Đông cung, nhìn về phía bầu trời màu hoàng hôn xa xăm ở đằng đông,hắn cúi người sâu lắng, mắt rơi lệ.Sau một khoảng thời gian dài, hắn mới đứng dậy, thân hình ưỡn thẳng tắp,trong lòng đau đớn suy nghĩ: "Phụ thân, không phải con bất hiếu, chỉ là ngài đãđẩy con vào bước đường cùng."Hồng Trúc dẫn thị vệ đứng ở cửa Đông Cung, chờ mời Hoàng hậu và Tháitử chuyển tới Hàm Quang điện.Thái tử nhìn ra ngoài cửa Đông Cung một lượt rồi lại quay về nhìn Hoànghậu, nhẹ nhàng nhíu mày, cố tình giấu đi vẻ bất đắc dĩ trong mắt, nắm lấy tayHoàng hậu, thì thầm bên tai bà: "Mẫu hậu, xin nén bi thương."Hoàng hậu, vốn luôn giữ vẻ thanh cao và oai nghiêm, trong nửa năm bịgiam trong Đông Cung, mất đi vẻ rạng rỡ ngày nào. Nhưng hôm nay, khi nghetin về việc Hoàng đế bị ám sát tại Đại Đông sơn, nữ nhân từng là thanh mai trúcmã của Hoàng đế vẫn không khỏi sụp đổ, toàn thân giống như người mất hồn,nghe tin tức truyền đến các cung mà bản thân chỉ có thể ngồi trên giường khóclóc."Phụ hoàng của con đã mất..." Hoàng hậu ánh mắt vô thần nhìn Thái tử.Thái tử từ từ cúi đầu, nói: "Con biết, nhưng... cuối cùng thì mọi người đềuphải chết."Dù trên gương mặt của Thái tử vẫn hiện rõ nỗi buồn, nhưng lời nói này củahắn ta lại cực kỳ hờ hững.Trong khoảnh khắc đó, Hoàng hậu dường như đã tìm lại bình tĩnh, nghehiểu ý nghĩa của lời nói, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn con trai mình, há hốcmiệng nhưng lâu lắm mới nói được ra lời."Việc tế trời, chưa hoàn thành." Thái tử hạ giọng nói: "Con sẽ trở thànhHoàng đế tiếp theo của Khánh Quốc một cách danh chính ngôn thuận, còn mẫuhậu, sẽ là Thái hậu."Trong lúc nhất thời, lòng Hoàng hậu tràn đầy cảm xúc phức tạp. Bờ môi côrun rẩy, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: "Đúng vậy, đúng vậy... cái tên ThiênSát Phạm Nhàn, ta đã từng nói, hắn chính là yêu tinh... Dòng họ Lý của chúngta... luôn luôn gặp họa từ mẹ con hắn... Lát nữa đến Hàm Quang điện, phải ngaylập tức xin Thái hậu ban chỉ, diệt trừ toàn bộ Phạm gia! Không, phải chém cảhai cả hai dòng họ Phạm và Liễu! Còn phải giết hết tên cặn bã Trần Bình Bìnhkia nữa!"Thái tử bất ngờ nắm chặt tay Hoàng hậu. Hoàng hậu bị đau, lập tức ngừngnói.Thái tử thiết tha nói vào tai cô, mỗi từ mỗi câu đều rất nhẹ nhàng: "Khôngđược nói những điều này. Nhớ kỹ, không được nói một câu nào... Nếu mẹ muốncon ngồi lên ngai vàng, thì đừng nói gì cả. Bây giờ không ai tin Phạm Nhànhành thích quân vương, và nếu mẹ nói ra, thì chắc chắn càng không có ai tin...Chúng ta cần chờ ở Hàm Quang điện, chỉ cần thêm bốn năm ngày nữa, chứngcứ sẽ quay lại, lúc đó dù mẹ không nói gì, Thái hậu cũng biết phải làm thế nào."Toàn bộ cơ thể Hoàng hậu run lên lẩy bẩy, dường như chưa bao giờ thực sựhiểu đứa con trai của mình.Cuối cùng Thái tử thì thầm vào tai cô: "Tần Hằng sắp vào cung... Bên lãogia tử, mẹ mở lời, mới dễ nói chuyện với Thái hậu."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cách Hoàng cung không xa, trong phủ đệ của Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tửcũng như các huynh đệ của mình, một mặt chỉnh sửa trang phục, một mặt diễnvẻ bi thương. Là người trong gia đình Thiên tử, điều am hiểu nhất chính là biểudiễn. Vì thế, mặc dù trong lòng hắn đang nghĩ nhiều điều, biểu hiện trên gươngmặt vẫn rất tự nhiên.Vương phi Diệp Linh Nhi lạnh nhạt đứng bên cạnh nhìn hắn, không tiến lêngiúp đỡ. Một lát sau, cô nhỏ giọng hỏi: "Chàng có tin không?"Cánh tay Nhị hoàng tử dừng lại một chốc, bình tĩnh trả lời: "Ta không tin.Ta đánh giá cao Phạm Nhàn, hắn không có lý do gì để làm chuyện đó."Diệp Linh Nhi nhíu hai hàng mi yêu kiều, hỏi: "Vậy vì sao... lời đồn lại nóinhư vậy?""Lời đồn chỉ là lời đồn, với người thông minh..." Nhị hoàng tử nhẹ nhàngcúi đầu, kéo tay áo trắng như tuyết. Hôm nay, hắn mặc một chiếc áo màu nhạt,trông rất giản dị và trầm lặng, "... khi không có bằng chứng, ta không tin PhạmNhàn sẽ cả gan làm bậy như vậy."Trong lòng Diệp Linh Nhi thoáng mềm mại một chút, nhẹ giọng nói: "Tiếncung, phải cẩn thận một chút."Nhị hoàng tử miễn cưỡng mỉm cười, vỗ nhẹ vào má của thê tử, nói: "Có gìmà phải cảnh thận? Phụ hoàng đã mất, chỉ có điều hiện tại không phát tang, khichuyện ở Đông Sơn đã rõ ràng, chắc chắn sẽ lễ quốc tang, sau đó Thái tử sẽ lênngôi, ta vẫn sẽ là Nhị hoàng tử không đáng chú ý."

Chương 1235: Trong lòng mỗi người đều có một lớp da 3