Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1236: Trong lòng mỗi người đều có một lớp da 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Chàng cam tâm?" Diệp Linh Nhi ngạc nhiên nhìn hắn.Nhị hoàng tử im lặng một lúc, đột nhiên nói: "Ta không giấu gì nàng, ta nghingờ chuyện ở Đông Sơn là do Thái tử làm..."Diệp Linh Nhi giật mình, vội vã che miệng lại.Nhị hoàng tử cười khổ một tiếng, nói: "Chỉ là suy đoán mà thôi."Nói xong câu đó, hắn bước ra khỏi cửa phủ, gọi người hầu cận riêng củamình ở góc khuất, thì thầm phân phó: "Thông báo cho nhạc phụ, chuẩn bị vàokinh."Đúng vậy, phụ hoàng đã mất. Nhị hoàng tử đứng trước cửa phủ đệ, độtnhiên cảm thấy bầu trời trên đầu mình bắt đầu tỏa ra hào quang xanh lam mỹ lệ,không còn ai có thể che trên đỉnh đầu hắn nữa. Hắn hiểu rõ chuyện ở Đại ĐôngSơn, vì Trường công chúa chưa từng giấu diếm hắn.Thái tử lên ngôi thì cứ lên, nhưng cho dù Phạm Nhàn sống hay chết, mấylão già đứng sau lưng hắn, làm sao có thể dễ dàng bó tay chịu trói như vậyđược?Khóe môi Nhị hoàng tử nở một nụ cười lạnh lùng. Hắn sẽ giúp Thái tử. Hắnsẽ để Thái tử tạm thời ngồi lên ngôi vị kia, đối mặt với lực phản ngược mãnhliệt từ Giám Sát viện và Phạm gia. Hắn chỉ cần đứng từ xa nhìn tên rác rưởiThái tử. Khi mọi người phát hiện ra chính Thái tử mới là kẻ chủ mưu sát hại ámsát cha ruột hành thích quân vương, hắn muốn xem xem Thái tử sẽ lưu lạc tớikết cục gì.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Không kịp cảm thấy bi thương.Tất cả những ai biết tin Hoàng đế bị ám sát đều không kịp cảm thấy buồnbã. Sau giây lát sợ hãi, họ lập tức bình tĩnh trở lại và thậm chí có phần lạnh nhạtbắt tay vào sắp xếp mọi việc tiếp theo. Những người có tư cách ngồi lên ngôibáu kia đã bắt đầu vào chuẩn bị, những người có quyền quyết định ai sẽ ngồilên ngôi vị đó đã bắt đầu âm thầm liên lạc.Tuy Thái hậu lập tức yêu cầu những người liên quan vào cung, nhưng vẫncho bọn họ có đủ thời gian trao đổi.Dường như mọi người đều đã quên, người đã qua đời chính là vị quânvương mạnh mẽ nhất kể từ khi Khánh Quốc thành lập. Hắn ấy đã thống trị quốcgia này hơn hai mươi năm, là biểu tượng tinh thần của tất cả mọi người KhánhQuốc.Bọn họ bị mê hoặc bởi lợi ích trước mắt, bị rối loạn bởi mùi vị phảng phấtnơi chóp mũi, chỉ kịp cảm thấy sợ hãi và phấn khích, giả vờ bi thương, nhưngtrong lòng họ chưa kịp cảm nhận được sự mất mát thật sự.Chỉ có một người là ngoại lệ.o O oTrưởng công chúa từ từ mở cánh cửa lớn của biệt viện Hoàng thất, một nơiđã đóng cửa trên danh nghĩa nhiều tháng qua, bình tĩnh đứng trên bậc thềm đá,nhìn xuống phía dưới là xe ngựa và thái giám đến đón cô ả vào cung. Gươngmặt xinh đẹp của ả không chút dao động. Ả mặc một bộ áo trắng mỏng manh,thanh khiết và mỹ lệ đến cực điểm, cũng bi thương đến cực điểm.Ả không quay đầu nhìn lại biệt viện dù chỉ một lần, từ từ ngẩng đầu lên,nhìn mây tan đi trên bầu trời sau cơn mưa, biểu hiện buồn bã trên gương mặtcàng lúc càng rõ ràng, đến khi đạt đến độ sâu đậm nhất, nó lại hóa nhẹ nhàng,mờ nhạt đến mức không còn chút cảm xúc. Làn da trắng ngọc của ả như trở nêntrong suốt, khiến mọi người đều có thể thấy rõ tình cảm sâu kín trong cõi lòng ả.Thấy rõ vẻ đau thương và bình tĩnh ấy.Lý Vân Duệ mỉm cười, ánh sáng trong trẻo lan tỏa, trong lòng ả nhẹ nhàngnói với linh hồn Hoàng đế trên ngọn núi xa xăm: "Ca ca, yên nghỉ."Sau đó, cô bước lên xe ngựa, đi về phía hoàng cung - nơi sắp quyết địnhquyền sở hữu của Khánh Quốc.Không giống như Thái tử và Nhị hoàng tử, ả không coi trọng việc đề phòngGiám Sát viện và Phạm gia, bởi vì ả đã nhìn xa hơn, ở một vị trí cao hơn. Chìakhóa của sự kiện này đã được xác minh khi ba con ngựa mệt mỏi chạy hàngngàn dặm trở về kinh đô. Những gì diễn ra sau đó, chỉ đơn thuần là nước chảythành sông.Chỉ cần Hoàng đế qua đời, mọi chuyện sẽ kết thúc.Bất luận Thái hậu có tin tưởng vào việc Phạm Nhàn ám sát Thánh thượnghay không, nhưng dù sao bà vẫn là Thái hậu của Khánh Quốc, bà buộc phải tin,và Trưởng công chúa cũng có cách để khiến bà tin tưởng.Về phía rốt cuộc là Thái tử hay Nhị hoàng tử sẽ lên ngôi, Trưởng công chúaLý Vân Duệ không quá quan tâm. Điều mà cô quan tâm chính là cái chết củangười đó.Ta có thể giúp ngươi. Nhưng khi ngươi từ bỏ ta, ta sẽ hủy diệt ngươi.Nữ nhân trong xe ngựa bất chợt mỉm cười, sau đó lại khóc lóc.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Những giọt mưa nhẹ nhàng rơi từ nhánh cây gần cổng thành. Đã vài ngày kểtừ khi ba kỵ sĩ vào kinh đô báo tin. Không có bức tường nào là hoàn toàn khônglọt gió, biến động giữa cung điện và Thành Môn ti, sự xuất hiện của các nhamôn kinh đô để duy trì trật tự, sự im lặng bất thường của Giám Sát viện, khiếncho dân chúng kinh đô loáng thoáng đoán ra sự thật.

"Chàng cam tâm?" Diệp Linh Nhi ngạc nhiên nhìn hắn.

Nhị hoàng tử im lặng một lúc, đột nhiên nói: "Ta không giấu gì nàng, ta nghi

ngờ chuyện ở Đông Sơn là do Thái tử làm..."

Diệp Linh Nhi giật mình, vội vã che miệng lại.

Nhị hoàng tử cười khổ một tiếng, nói: "Chỉ là suy đoán mà thôi."

Nói xong câu đó, hắn bước ra khỏi cửa phủ, gọi người hầu cận riêng của

mình ở góc khuất, thì thầm phân phó: "Thông báo cho nhạc phụ, chuẩn bị vào

kinh."

Đúng vậy, phụ hoàng đã mất. Nhị hoàng tử đứng trước cửa phủ đệ, đột

nhiên cảm thấy bầu trời trên đầu mình bắt đầu tỏa ra hào quang xanh lam mỹ lệ,

không còn ai có thể che trên đỉnh đầu hắn nữa. Hắn hiểu rõ chuyện ở Đại Đông

Sơn, vì Trường công chúa chưa từng giấu diếm hắn.

Thái tử lên ngôi thì cứ lên, nhưng cho dù Phạm Nhàn sống hay chết, mấy

lão già đứng sau lưng hắn, làm sao có thể dễ dàng bó tay chịu trói như vậy

được?

Khóe môi Nhị hoàng tử nở một nụ cười lạnh lùng. Hắn sẽ giúp Thái tử. Hắn

sẽ để Thái tử tạm thời ngồi lên ngôi vị kia, đối mặt với lực phản ngược mãnh

liệt từ Giám Sát viện và Phạm gia. Hắn chỉ cần đứng từ xa nhìn tên rác rưởi

Thái tử. Khi mọi người phát hiện ra chính Thái tử mới là kẻ chủ mưu sát hại ám

sát cha ruột hành thích quân vương, hắn muốn xem xem Thái tử sẽ lưu lạc tới

kết cục gì.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Không kịp cảm thấy bi thương.

Tất cả những ai biết tin Hoàng đế bị ám sát đều không kịp cảm thấy buồn

bã. Sau giây lát sợ hãi, họ lập tức bình tĩnh trở lại và thậm chí có phần lạnh nhạt

bắt tay vào sắp xếp mọi việc tiếp theo. Những người có tư cách ngồi lên ngôi

báu kia đã bắt đầu vào chuẩn bị, những người có quyền quyết định ai sẽ ngồi

lên ngôi vị đó đã bắt đầu âm thầm liên lạc.

Tuy Thái hậu lập tức yêu cầu những người liên quan vào cung, nhưng vẫn

cho bọn họ có đủ thời gian trao đổi.

Dường như mọi người đều đã quên, người đã qua đời chính là vị quân

vương mạnh mẽ nhất kể từ khi Khánh Quốc thành lập. Hắn ấy đã thống trị quốc

gia này hơn hai mươi năm, là biểu tượng tinh thần của tất cả mọi người Khánh

Quốc.

Bọn họ bị mê hoặc bởi lợi ích trước mắt, bị rối loạn bởi mùi vị phảng phất

nơi chóp mũi, chỉ kịp cảm thấy sợ hãi và phấn khích, giả vờ bi thương, nhưng

trong lòng họ chưa kịp cảm nhận được sự mất mát thật sự.

Chỉ có một người là ngoại lệ.

o O o

Trưởng công chúa từ từ mở cánh cửa lớn của biệt viện Hoàng thất, một nơi

đã đóng cửa trên danh nghĩa nhiều tháng qua, bình tĩnh đứng trên bậc thềm đá,

nhìn xuống phía dưới là xe ngựa và thái giám đến đón cô ả vào cung. Gương

mặt xinh đẹp của ả không chút dao động. Ả mặc một bộ áo trắng mỏng manh,

thanh khiết và mỹ lệ đến cực điểm, cũng bi thương đến cực điểm.

Ả không quay đầu nhìn lại biệt viện dù chỉ một lần, từ từ ngẩng đầu lên,

nhìn mây tan đi trên bầu trời sau cơn mưa, biểu hiện buồn bã trên gương mặt

càng lúc càng rõ ràng, đến khi đạt đến độ sâu đậm nhất, nó lại hóa nhẹ nhàng,

mờ nhạt đến mức không còn chút cảm xúc. Làn da trắng ngọc của ả như trở nên

trong suốt, khiến mọi người đều có thể thấy rõ tình cảm sâu kín trong cõi lòng ả.

Thấy rõ vẻ đau thương và bình tĩnh ấy.

Lý Vân Duệ mỉm cười, ánh sáng trong trẻo lan tỏa, trong lòng ả nhẹ nhàng

nói với linh hồn Hoàng đế trên ngọn núi xa xăm: "Ca ca, yên nghỉ."

Sau đó, cô bước lên xe ngựa, đi về phía hoàng cung - nơi sắp quyết định

quyền sở hữu của Khánh Quốc.

Không giống như Thái tử và Nhị hoàng tử, ả không coi trọng việc đề phòng

Giám Sát viện và Phạm gia, bởi vì ả đã nhìn xa hơn, ở một vị trí cao hơn. Chìa

khóa của sự kiện này đã được xác minh khi ba con ngựa mệt mỏi chạy hàng

ngàn dặm trở về kinh đô. Những gì diễn ra sau đó, chỉ đơn thuần là nước chảy

thành sông.

Chỉ cần Hoàng đế qua đời, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Bất luận Thái hậu có tin tưởng vào việc Phạm Nhàn ám sát Thánh thượng

hay không, nhưng dù sao bà vẫn là Thái hậu của Khánh Quốc, bà buộc phải tin,

và Trưởng công chúa cũng có cách để khiến bà tin tưởng.

Về phía rốt cuộc là Thái tử hay Nhị hoàng tử sẽ lên ngôi, Trưởng công chúa

Lý Vân Duệ không quá quan tâm. Điều mà cô quan tâm chính là cái chết của

người đó.

Ta có thể giúp ngươi. Nhưng khi ngươi từ bỏ ta, ta sẽ hủy diệt ngươi.

Nữ nhân trong xe ngựa bất chợt mỉm cười, sau đó lại khóc lóc.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Những giọt mưa nhẹ nhàng rơi từ nhánh cây gần cổng thành. Đã vài ngày kể

từ khi ba kỵ sĩ vào kinh đô báo tin. Không có bức tường nào là hoàn toàn không

lọt gió, biến động giữa cung điện và Thành Môn ti, sự xuất hiện của các nha

môn kinh đô để duy trì trật tự, sự im lặng bất thường của Giám Sát viện, khiến

cho dân chúng kinh đô loáng thoáng đoán ra sự thật.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Chàng cam tâm?" Diệp Linh Nhi ngạc nhiên nhìn hắn.Nhị hoàng tử im lặng một lúc, đột nhiên nói: "Ta không giấu gì nàng, ta nghingờ chuyện ở Đông Sơn là do Thái tử làm..."Diệp Linh Nhi giật mình, vội vã che miệng lại.Nhị hoàng tử cười khổ một tiếng, nói: "Chỉ là suy đoán mà thôi."Nói xong câu đó, hắn bước ra khỏi cửa phủ, gọi người hầu cận riêng củamình ở góc khuất, thì thầm phân phó: "Thông báo cho nhạc phụ, chuẩn bị vàokinh."Đúng vậy, phụ hoàng đã mất. Nhị hoàng tử đứng trước cửa phủ đệ, độtnhiên cảm thấy bầu trời trên đầu mình bắt đầu tỏa ra hào quang xanh lam mỹ lệ,không còn ai có thể che trên đỉnh đầu hắn nữa. Hắn hiểu rõ chuyện ở Đại ĐôngSơn, vì Trường công chúa chưa từng giấu diếm hắn.Thái tử lên ngôi thì cứ lên, nhưng cho dù Phạm Nhàn sống hay chết, mấylão già đứng sau lưng hắn, làm sao có thể dễ dàng bó tay chịu trói như vậyđược?Khóe môi Nhị hoàng tử nở một nụ cười lạnh lùng. Hắn sẽ giúp Thái tử. Hắnsẽ để Thái tử tạm thời ngồi lên ngôi vị kia, đối mặt với lực phản ngược mãnhliệt từ Giám Sát viện và Phạm gia. Hắn chỉ cần đứng từ xa nhìn tên rác rưởiThái tử. Khi mọi người phát hiện ra chính Thái tử mới là kẻ chủ mưu sát hại ámsát cha ruột hành thích quân vương, hắn muốn xem xem Thái tử sẽ lưu lạc tớikết cục gì.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Không kịp cảm thấy bi thương.Tất cả những ai biết tin Hoàng đế bị ám sát đều không kịp cảm thấy buồnbã. Sau giây lát sợ hãi, họ lập tức bình tĩnh trở lại và thậm chí có phần lạnh nhạtbắt tay vào sắp xếp mọi việc tiếp theo. Những người có tư cách ngồi lên ngôibáu kia đã bắt đầu vào chuẩn bị, những người có quyền quyết định ai sẽ ngồilên ngôi vị đó đã bắt đầu âm thầm liên lạc.Tuy Thái hậu lập tức yêu cầu những người liên quan vào cung, nhưng vẫncho bọn họ có đủ thời gian trao đổi.Dường như mọi người đều đã quên, người đã qua đời chính là vị quânvương mạnh mẽ nhất kể từ khi Khánh Quốc thành lập. Hắn ấy đã thống trị quốcgia này hơn hai mươi năm, là biểu tượng tinh thần của tất cả mọi người KhánhQuốc.Bọn họ bị mê hoặc bởi lợi ích trước mắt, bị rối loạn bởi mùi vị phảng phấtnơi chóp mũi, chỉ kịp cảm thấy sợ hãi và phấn khích, giả vờ bi thương, nhưngtrong lòng họ chưa kịp cảm nhận được sự mất mát thật sự.Chỉ có một người là ngoại lệ.o O oTrưởng công chúa từ từ mở cánh cửa lớn của biệt viện Hoàng thất, một nơiđã đóng cửa trên danh nghĩa nhiều tháng qua, bình tĩnh đứng trên bậc thềm đá,nhìn xuống phía dưới là xe ngựa và thái giám đến đón cô ả vào cung. Gươngmặt xinh đẹp của ả không chút dao động. Ả mặc một bộ áo trắng mỏng manh,thanh khiết và mỹ lệ đến cực điểm, cũng bi thương đến cực điểm.Ả không quay đầu nhìn lại biệt viện dù chỉ một lần, từ từ ngẩng đầu lên,nhìn mây tan đi trên bầu trời sau cơn mưa, biểu hiện buồn bã trên gương mặtcàng lúc càng rõ ràng, đến khi đạt đến độ sâu đậm nhất, nó lại hóa nhẹ nhàng,mờ nhạt đến mức không còn chút cảm xúc. Làn da trắng ngọc của ả như trở nêntrong suốt, khiến mọi người đều có thể thấy rõ tình cảm sâu kín trong cõi lòng ả.Thấy rõ vẻ đau thương và bình tĩnh ấy.Lý Vân Duệ mỉm cười, ánh sáng trong trẻo lan tỏa, trong lòng ả nhẹ nhàngnói với linh hồn Hoàng đế trên ngọn núi xa xăm: "Ca ca, yên nghỉ."Sau đó, cô bước lên xe ngựa, đi về phía hoàng cung - nơi sắp quyết địnhquyền sở hữu của Khánh Quốc.Không giống như Thái tử và Nhị hoàng tử, ả không coi trọng việc đề phòngGiám Sát viện và Phạm gia, bởi vì ả đã nhìn xa hơn, ở một vị trí cao hơn. Chìakhóa của sự kiện này đã được xác minh khi ba con ngựa mệt mỏi chạy hàngngàn dặm trở về kinh đô. Những gì diễn ra sau đó, chỉ đơn thuần là nước chảythành sông.Chỉ cần Hoàng đế qua đời, mọi chuyện sẽ kết thúc.Bất luận Thái hậu có tin tưởng vào việc Phạm Nhàn ám sát Thánh thượnghay không, nhưng dù sao bà vẫn là Thái hậu của Khánh Quốc, bà buộc phải tin,và Trưởng công chúa cũng có cách để khiến bà tin tưởng.Về phía rốt cuộc là Thái tử hay Nhị hoàng tử sẽ lên ngôi, Trưởng công chúaLý Vân Duệ không quá quan tâm. Điều mà cô quan tâm chính là cái chết củangười đó.Ta có thể giúp ngươi. Nhưng khi ngươi từ bỏ ta, ta sẽ hủy diệt ngươi.Nữ nhân trong xe ngựa bất chợt mỉm cười, sau đó lại khóc lóc.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Những giọt mưa nhẹ nhàng rơi từ nhánh cây gần cổng thành. Đã vài ngày kểtừ khi ba kỵ sĩ vào kinh đô báo tin. Không có bức tường nào là hoàn toàn khônglọt gió, biến động giữa cung điện và Thành Môn ti, sự xuất hiện của các nhamôn kinh đô để duy trì trật tự, sự im lặng bất thường của Giám Sát viện, khiếncho dân chúng kinh đô loáng thoáng đoán ra sự thật.

Chương 1236: Trong lòng mỗi người đều có một lớp da 4