Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1237: Sắc thu đầu mùa 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đó chính là sự thật mà họ không dám tin vào.Phản ứng của dân chúng luôn khác biệt so với giới quyền quý. Họ nhìn nhậnsự việc một cách trực tiếp, đôi khi còn chính xác hơn. Họ chỉ biết bệ hạ củaKhánh Quốc là một vị Hoàng đế tốt, ít nhất, dưới góc độ cuộc sống của dânchúng Khánh Quốc, Khánh Đế là một vị Hoàng đế tốt hiếm hoi.Vì vậy bách tính bi thương, khổ sở gào khóc, không biết rốt cuộc tương laicủa đất nước sẽ trở nên như thế nào. Trong lòng họ cũng mang nhiều hoài nghi,dù sao họ cũng không tin Tiểu Phạm đại nhân lại là... kẻ nghịch tặc xứng đángbị chém ngàn lần kia!Lúc đầu, các quan lại cũng không tin, nhưng năm trăm Hắc Kỵ trực thuộcPhạm Nhàn chưa từng có tin tức đưa về, chiếc thuyền quan đậu ở tại Đạm Châuđã biến mất không dấu vết, “nhân chứng sống sót” từ Đại Đông Sơn chỉ tríchtrực tiếp Phạm Nhàn, biết bao chứng cứ bắt đầu tập trung về Hoàng cung. Mặcdù chưa đủ để xác minh điều gì, nhưng đã có thể thuyết phục một số ngườimuốn được thuyết phục.Phạm phủ đã bị khống chế.Phủ Quốc công cũng đã bị kiểm soát.Có lẽ ngay lập tức, gió tanh mưa máu sẽ đổ về.Nghe nói trong cung đang chuẩn bị để Thái tử kế vị.Thái tử sắp bị phế sẽ kế vị... Lịch sử và hiện thực thường vốn là hoangđường như thế.Chính lúc này, một thương nhân bán dầu đậu nành, đội nón lá, mang theovăn thư của Cung Phường ti, vượt qua biết bao khó khăn tiến vào cửa đôngthành đang từ trạng thái hoàn toàn bị đóng kín chuyển sang nửa đóng, tiến vềphía một ngã rẽ của nam thành, vào một quán trọ.Xuyên qua cửa sổ quán trọ, mơ hồ có thể nhìn thấy hai khu nhà phía trướcbị trọng binh bao vây. Thương nhân kia gỡ mũ trùm xuống, nhìn phủ đệ xa xa,che ngực ho khan hai tiếng, trong mắt lóe lên một chút cảm xúc phức tạp.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sau mấy trận mưa thu, ngoài cửa sổ tràn ngập ý thu, các phủ đệ của giớiquyền quý trong kinh đô mang đầy hơi ẩm.Phạm Nhàn nắm tay đặt lên môi, ho khan hai tiếng, thu hồi ánh mắt nhìn rangoài cửa sổ, thở hổn hển mấy tiếng, sau đó chậm rãi ngồi lên giường.Quán trọ này có thể nhìn thấy phong cảnh mỹ lệ của phía nam thành, đươngnhiên rất cao cấp. Tấm đệm của chiếc giường này không dày, nhưng cảm giácrất tốt, y vô thức vuốt nhẹ bàn tay trên lớp vải bọc, trong lòng thầ thở dài. Trảiqua trận vây giết ở Đại Đông sơn, vừa chạy về phía bắc vừa bị Yến Tiểu Ất truysát, vô số lần thoát chết trong gang tấc, giờ phút này lại nhìn kinh đô quenthuộc, không khỏi sinh ra một chút cảm giác như cách mấy đời.Sau khi giết chết Yến Tiểu Ất, bản thân y cũng bị trọng thương, đã dưỡngthương trên bãi cỏ trọn vẹn hai ngày mới tích tụ đủ lực lượng và tinh thần, bướcđi trên con đường nhỏ bí ẩn bao quanh bởi dãy núi.Trải qua những khó khăn không thể tả hết, Phạm Nhàn đi qua con đường màNgũ Trúc chỉ dẫn, tiến vào Tống quốc được Đông Di thành che chở. Ở tiểuquốc chư hầu này, vết thương chưa lành, y càng không dám hành động một cáchthiếu suy nghĩ, chỉ dám nhờ tiểu nhị vào trong tiệm lấy chút thuốc.Bản thân y là học sinh của Phí Giới, trình độ y thuật dù không phải là nhấtlưu trên thế gian này, nhưng đã bỏ rất nhiều công sức vào mảng trị vết thươngtừ vũ khí sắc và giải độc, chọn thuốc đúng bệnh. Thêm vào đó, chân khí bá đạotrong cơ thể hắn làm nền tảng, dòng khí tự nhiên của Thiên Nhất đạo tự lưuthông chữa trị, dần dần thương thế đã cải thiện.Nhưng mũi tên của Yến Tiểu Ất quá mạnh, mặc dù không bắn trúng tim y,nhưng cũng làm chấn thương tâm mạch của y. Do vết thương chưa hết, tâmmạch bị hao tổn, nên không thể kiềm chế được tiếng ho khan.Phạm Nhàn hiểu rất rõ tình trạng của thân thể mình, cùng lắm chỉ có sáuphần thực lực lúc ở trạng thái đỉnh phong.Rời khỏi Tống quốc, lướt qua phía nam Yến Kinh, mặc dù sau đó thuê mộtchiếc xe ngựa để nhập cảnh, nhưng cuối cùng vẫn phải đi một vòng lớn. KhiPhạm Nhàn giả thành thương nhân buôn đầu đậu đến kinh đô, đã chậm hơn rấtnhiều ngày so với người báo tin, hơn nữa ngàn dặm bôn ba đường đi gian khổ,vết thương đang dần dần lành lại cũng bắt đầu kéo dài..o O o .Trên đường đi, Phạm Nhàn đã rất cẩn thận không liên lạc với thuộc hạ trongGiám Sát viện, thế nhưng hai năm rải bạc trong Bão Nguyệt lâu cuối cùng cũngđược hồi báo. Sau khi tiến vào lãnh thổ Khánh Quốc, một số phản ứng ban đầutại kinh đô cũng đã được hỗ trợ thông tin.Lí do mà y không hề liên lạc với thuộc hạ trong Giám Sát viện là bởi đáylòng Phạm Nhàn vẫn mang một chút lo lắng. Nếu như quý nhân trong kinh đôthực sự đặt đổ vấy tội lỗi kia lên đầu mình, thì cho dù mình là Đề ti của GiámSát viện, ai dám cống hiến cho một tên nghịch tặc dám hành thích quân vươngkia chứ?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đó chính là sự thật mà họ không dám tin vào.Phản ứng của dân chúng luôn khác biệt so với giới quyền quý. Họ nhìn nhậnsự việc một cách trực tiếp, đôi khi còn chính xác hơn. Họ chỉ biết bệ hạ củaKhánh Quốc là một vị Hoàng đế tốt, ít nhất, dưới góc độ cuộc sống của dânchúng Khánh Quốc, Khánh Đế là một vị Hoàng đế tốt hiếm hoi.Vì vậy bách tính bi thương, khổ sở gào khóc, không biết rốt cuộc tương laicủa đất nước sẽ trở nên như thế nào. Trong lòng họ cũng mang nhiều hoài nghi,dù sao họ cũng không tin Tiểu Phạm đại nhân lại là... kẻ nghịch tặc xứng đángbị chém ngàn lần kia!Lúc đầu, các quan lại cũng không tin, nhưng năm trăm Hắc Kỵ trực thuộcPhạm Nhàn chưa từng có tin tức đưa về, chiếc thuyền quan đậu ở tại Đạm Châuđã biến mất không dấu vết, “nhân chứng sống sót” từ Đại Đông Sơn chỉ tríchtrực tiếp Phạm Nhàn, biết bao chứng cứ bắt đầu tập trung về Hoàng cung. Mặcdù chưa đủ để xác minh điều gì, nhưng đã có thể thuyết phục một số ngườimuốn được thuyết phục.Phạm phủ đã bị khống chế.Phủ Quốc công cũng đã bị kiểm soát.Có lẽ ngay lập tức, gió tanh mưa máu sẽ đổ về.Nghe nói trong cung đang chuẩn bị để Thái tử kế vị.Thái tử sắp bị phế sẽ kế vị... Lịch sử và hiện thực thường vốn là hoangđường như thế.Chính lúc này, một thương nhân bán dầu đậu nành, đội nón lá, mang theovăn thư của Cung Phường ti, vượt qua biết bao khó khăn tiến vào cửa đôngthành đang từ trạng thái hoàn toàn bị đóng kín chuyển sang nửa đóng, tiến vềphía một ngã rẽ của nam thành, vào một quán trọ.Xuyên qua cửa sổ quán trọ, mơ hồ có thể nhìn thấy hai khu nhà phía trướcbị trọng binh bao vây. Thương nhân kia gỡ mũ trùm xuống, nhìn phủ đệ xa xa,che ngực ho khan hai tiếng, trong mắt lóe lên một chút cảm xúc phức tạp.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sau mấy trận mưa thu, ngoài cửa sổ tràn ngập ý thu, các phủ đệ của giớiquyền quý trong kinh đô mang đầy hơi ẩm.Phạm Nhàn nắm tay đặt lên môi, ho khan hai tiếng, thu hồi ánh mắt nhìn rangoài cửa sổ, thở hổn hển mấy tiếng, sau đó chậm rãi ngồi lên giường.Quán trọ này có thể nhìn thấy phong cảnh mỹ lệ của phía nam thành, đươngnhiên rất cao cấp. Tấm đệm của chiếc giường này không dày, nhưng cảm giácrất tốt, y vô thức vuốt nhẹ bàn tay trên lớp vải bọc, trong lòng thầ thở dài. Trảiqua trận vây giết ở Đại Đông sơn, vừa chạy về phía bắc vừa bị Yến Tiểu Ất truysát, vô số lần thoát chết trong gang tấc, giờ phút này lại nhìn kinh đô quenthuộc, không khỏi sinh ra một chút cảm giác như cách mấy đời.Sau khi giết chết Yến Tiểu Ất, bản thân y cũng bị trọng thương, đã dưỡngthương trên bãi cỏ trọn vẹn hai ngày mới tích tụ đủ lực lượng và tinh thần, bướcđi trên con đường nhỏ bí ẩn bao quanh bởi dãy núi.Trải qua những khó khăn không thể tả hết, Phạm Nhàn đi qua con đường màNgũ Trúc chỉ dẫn, tiến vào Tống quốc được Đông Di thành che chở. Ở tiểuquốc chư hầu này, vết thương chưa lành, y càng không dám hành động một cáchthiếu suy nghĩ, chỉ dám nhờ tiểu nhị vào trong tiệm lấy chút thuốc.Bản thân y là học sinh của Phí Giới, trình độ y thuật dù không phải là nhấtlưu trên thế gian này, nhưng đã bỏ rất nhiều công sức vào mảng trị vết thươngtừ vũ khí sắc và giải độc, chọn thuốc đúng bệnh. Thêm vào đó, chân khí bá đạotrong cơ thể hắn làm nền tảng, dòng khí tự nhiên của Thiên Nhất đạo tự lưuthông chữa trị, dần dần thương thế đã cải thiện.Nhưng mũi tên của Yến Tiểu Ất quá mạnh, mặc dù không bắn trúng tim y,nhưng cũng làm chấn thương tâm mạch của y. Do vết thương chưa hết, tâmmạch bị hao tổn, nên không thể kiềm chế được tiếng ho khan.Phạm Nhàn hiểu rất rõ tình trạng của thân thể mình, cùng lắm chỉ có sáuphần thực lực lúc ở trạng thái đỉnh phong.Rời khỏi Tống quốc, lướt qua phía nam Yến Kinh, mặc dù sau đó thuê mộtchiếc xe ngựa để nhập cảnh, nhưng cuối cùng vẫn phải đi một vòng lớn. KhiPhạm Nhàn giả thành thương nhân buôn đầu đậu đến kinh đô, đã chậm hơn rấtnhiều ngày so với người báo tin, hơn nữa ngàn dặm bôn ba đường đi gian khổ,vết thương đang dần dần lành lại cũng bắt đầu kéo dài..o O o .Trên đường đi, Phạm Nhàn đã rất cẩn thận không liên lạc với thuộc hạ trongGiám Sát viện, thế nhưng hai năm rải bạc trong Bão Nguyệt lâu cuối cùng cũngđược hồi báo. Sau khi tiến vào lãnh thổ Khánh Quốc, một số phản ứng ban đầutại kinh đô cũng đã được hỗ trợ thông tin.Lí do mà y không hề liên lạc với thuộc hạ trong Giám Sát viện là bởi đáylòng Phạm Nhàn vẫn mang một chút lo lắng. Nếu như quý nhân trong kinh đôthực sự đặt đổ vấy tội lỗi kia lên đầu mình, thì cho dù mình là Đề ti của GiámSát viện, ai dám cống hiến cho một tên nghịch tặc dám hành thích quân vươngkia chứ?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đó chính là sự thật mà họ không dám tin vào.Phản ứng của dân chúng luôn khác biệt so với giới quyền quý. Họ nhìn nhậnsự việc một cách trực tiếp, đôi khi còn chính xác hơn. Họ chỉ biết bệ hạ củaKhánh Quốc là một vị Hoàng đế tốt, ít nhất, dưới góc độ cuộc sống của dânchúng Khánh Quốc, Khánh Đế là một vị Hoàng đế tốt hiếm hoi.Vì vậy bách tính bi thương, khổ sở gào khóc, không biết rốt cuộc tương laicủa đất nước sẽ trở nên như thế nào. Trong lòng họ cũng mang nhiều hoài nghi,dù sao họ cũng không tin Tiểu Phạm đại nhân lại là... kẻ nghịch tặc xứng đángbị chém ngàn lần kia!Lúc đầu, các quan lại cũng không tin, nhưng năm trăm Hắc Kỵ trực thuộcPhạm Nhàn chưa từng có tin tức đưa về, chiếc thuyền quan đậu ở tại Đạm Châuđã biến mất không dấu vết, “nhân chứng sống sót” từ Đại Đông Sơn chỉ tríchtrực tiếp Phạm Nhàn, biết bao chứng cứ bắt đầu tập trung về Hoàng cung. Mặcdù chưa đủ để xác minh điều gì, nhưng đã có thể thuyết phục một số ngườimuốn được thuyết phục.Phạm phủ đã bị khống chế.Phủ Quốc công cũng đã bị kiểm soát.Có lẽ ngay lập tức, gió tanh mưa máu sẽ đổ về.Nghe nói trong cung đang chuẩn bị để Thái tử kế vị.Thái tử sắp bị phế sẽ kế vị... Lịch sử và hiện thực thường vốn là hoangđường như thế.Chính lúc này, một thương nhân bán dầu đậu nành, đội nón lá, mang theovăn thư của Cung Phường ti, vượt qua biết bao khó khăn tiến vào cửa đôngthành đang từ trạng thái hoàn toàn bị đóng kín chuyển sang nửa đóng, tiến vềphía một ngã rẽ của nam thành, vào một quán trọ.Xuyên qua cửa sổ quán trọ, mơ hồ có thể nhìn thấy hai khu nhà phía trướcbị trọng binh bao vây. Thương nhân kia gỡ mũ trùm xuống, nhìn phủ đệ xa xa,che ngực ho khan hai tiếng, trong mắt lóe lên một chút cảm xúc phức tạp.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Sau mấy trận mưa thu, ngoài cửa sổ tràn ngập ý thu, các phủ đệ của giớiquyền quý trong kinh đô mang đầy hơi ẩm.Phạm Nhàn nắm tay đặt lên môi, ho khan hai tiếng, thu hồi ánh mắt nhìn rangoài cửa sổ, thở hổn hển mấy tiếng, sau đó chậm rãi ngồi lên giường.Quán trọ này có thể nhìn thấy phong cảnh mỹ lệ của phía nam thành, đươngnhiên rất cao cấp. Tấm đệm của chiếc giường này không dày, nhưng cảm giácrất tốt, y vô thức vuốt nhẹ bàn tay trên lớp vải bọc, trong lòng thầ thở dài. Trảiqua trận vây giết ở Đại Đông sơn, vừa chạy về phía bắc vừa bị Yến Tiểu Ất truysát, vô số lần thoát chết trong gang tấc, giờ phút này lại nhìn kinh đô quenthuộc, không khỏi sinh ra một chút cảm giác như cách mấy đời.Sau khi giết chết Yến Tiểu Ất, bản thân y cũng bị trọng thương, đã dưỡngthương trên bãi cỏ trọn vẹn hai ngày mới tích tụ đủ lực lượng và tinh thần, bướcđi trên con đường nhỏ bí ẩn bao quanh bởi dãy núi.Trải qua những khó khăn không thể tả hết, Phạm Nhàn đi qua con đường màNgũ Trúc chỉ dẫn, tiến vào Tống quốc được Đông Di thành che chở. Ở tiểuquốc chư hầu này, vết thương chưa lành, y càng không dám hành động một cáchthiếu suy nghĩ, chỉ dám nhờ tiểu nhị vào trong tiệm lấy chút thuốc.Bản thân y là học sinh của Phí Giới, trình độ y thuật dù không phải là nhấtlưu trên thế gian này, nhưng đã bỏ rất nhiều công sức vào mảng trị vết thươngtừ vũ khí sắc và giải độc, chọn thuốc đúng bệnh. Thêm vào đó, chân khí bá đạotrong cơ thể hắn làm nền tảng, dòng khí tự nhiên của Thiên Nhất đạo tự lưuthông chữa trị, dần dần thương thế đã cải thiện.Nhưng mũi tên của Yến Tiểu Ất quá mạnh, mặc dù không bắn trúng tim y,nhưng cũng làm chấn thương tâm mạch của y. Do vết thương chưa hết, tâmmạch bị hao tổn, nên không thể kiềm chế được tiếng ho khan.Phạm Nhàn hiểu rất rõ tình trạng của thân thể mình, cùng lắm chỉ có sáuphần thực lực lúc ở trạng thái đỉnh phong.Rời khỏi Tống quốc, lướt qua phía nam Yến Kinh, mặc dù sau đó thuê mộtchiếc xe ngựa để nhập cảnh, nhưng cuối cùng vẫn phải đi một vòng lớn. KhiPhạm Nhàn giả thành thương nhân buôn đầu đậu đến kinh đô, đã chậm hơn rấtnhiều ngày so với người báo tin, hơn nữa ngàn dặm bôn ba đường đi gian khổ,vết thương đang dần dần lành lại cũng bắt đầu kéo dài..o O o .Trên đường đi, Phạm Nhàn đã rất cẩn thận không liên lạc với thuộc hạ trongGiám Sát viện, thế nhưng hai năm rải bạc trong Bão Nguyệt lâu cuối cùng cũngđược hồi báo. Sau khi tiến vào lãnh thổ Khánh Quốc, một số phản ứng ban đầutại kinh đô cũng đã được hỗ trợ thông tin.Lí do mà y không hề liên lạc với thuộc hạ trong Giám Sát viện là bởi đáylòng Phạm Nhàn vẫn mang một chút lo lắng. Nếu như quý nhân trong kinh đôthực sự đặt đổ vấy tội lỗi kia lên đầu mình, thì cho dù mình là Đề ti của GiámSát viện, ai dám cống hiến cho một tên nghịch tặc dám hành thích quân vươngkia chứ?

Chương 1237: Sắc thu đầu mùa 1