Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1238: Sắc thu đầu mùa 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn không muốn thử thách nhân tính, kể cả là nhân tính của nhữngthuộc hạ trong Giám Sát viện.Buổi chiều hôm đó, y ra ngoài một chuyến, đi một vòng quanh kinh đô, xácnhận rất nhiều chuyện. Y rất cẩn thận không đến các dược đường, mà trực tiếptiến vào một nhà kho bí mật của Tam Xử, lấy thuốc thang mình cần. Nhiều nămqua Tam Xử cần rất nhiều dược vật, mà trong đó phần lớn là người cổ quái chỉbiết vùi đầu vào việc nghiên cứu thuốc men. Y thân là Đề ti Giám Sát viện, hiểurất rõ về việc phân bố này, lấy đi mà thần không biết quỷ không, tin tưởng rằngsẽ không khiến người ta tìm ra dấu vết gì.Trở lại quán trọ, đắp thuốc trị thương tốt nhất, ngâm cả hai chân trong nướcgiếng lạnh buốt, Phạm Nhàn cúi đầu, không nói một lời.Ban ngày, sau khi cải trang, y đã đi đến nhiều nơi. Nhưng hầu hết các vị tríquan trọng đều đã nằm dưới sự kiểm soát của cấm quân và Kinh Đô phủ, đặcbiệt là xung quanh phủ đệ của y. Y cảm nhận được sự hiện diện của rất nhiềucao thủ, do đó không dám mạo hiểm tiếp xúc với người trong phủ.Y cũng đã đến xung quanh Giám Sát viện và Khu Mật viện. Bề ngoài thìGiám Sát viện không có vấn đề gì, nhưng y biết rõ nơi đó luôn bị giám sát chặtchẽ từ trong cung đình. Về Khu Mật viện, cũng rất bận rộn. Y hiểu biết tườngtận về những thủ tục trong quân đội. Chỉ mất nửa canh giờ, y đã xác định đượclão Thái hậu trong hoàng cung vẫn kiểm soát mọi thứ, và đang rất thông minhtrong việc lựa chọn ở thời khắc nguy hiểm này, điều động quân biên phòng, bắtđầu tạo áp lực về mọi phía.Dù sao thì y cũng giữ chức vụ Đề ti Giám Sát viện đã lâu, có rất nhiều thuộchạ ngầm ở kinh đô. Thêm vào đó, y còn có liên hệ với Bão Nguyệt Lâu, cónhững xúc tu trên giang hồ. Tuy không dám tiếp xúc với nhiều người, nhưnghiểu rõ tình hình kinh đô hiện tại không phải là việc khó khăn gì.Nhưng lúc này, điều y nghĩ đến nhiều nhất chính là... Phạm Nhàn ngẩng đầulên, lấy khăn lau bừa lên chân, nằm trên giường, nhìn lên mái vòm và mê mảisuy nghĩ - Hoàng đế đã qua đời thật ư?Tâm trạng của y vô cùng phức tạp: một chút kinh ngạc, một chút kiềm nén,một chút thất vọng và một chút kỳ lạ. Nếu như bệ hạ thực sự qua đời, bản thân yphải làm gì tiếp theo?Sờ vào bức thư bệ hạ đã tự tay viết và ngọc tỷ được cất giấu trong ngực,Phạm Nhàn nhắm mắt nghỉ ngơi, chuẩn bị tinh thần cho những hành động vàobuổi tối. Tuy nhiên, một lúc lâu sau y vẫn đã không thể yên giấc. Tình hình tiếptheo thực sự rất nguy hiểm. Hiện tại, y đang đứng trước hai sự lựa chọn, và chodù có chọn cách nào đi nữa, thực ra cũng là một loại đánh bạc.Nếu muốn ngăn chặn Thái tử lên ngôi, Phạm Nhàn phải tìm cách vào Hoàngcung, trực tiếp đưa ngự thư và ngọc tỷ của Bệ hạ tr đến tay Thái hậu. Nhưng...hắn hiểu rằng nếu Hoàng đế thực sự qua đời, với tâm trạng của Thái hậu hiệntại, vì sự ổn định của đất nước, không khéo lão Thái hậu kia sẽ trực tiếp hủy bỏbức thư!Cả Thái tử và Phạm Nhàn đều là cháu nội của Thái hậu, nhưng bà chưa baogiờ thương yêu y, thậm chí do chuyện năm xưa của Diệp Khinh Mi mà luônluôn đề phòng. Ai biết Thái hậu sẽ quyết định như thế nào? Nếu Thái hậu thậtsự quyết định che giấu chân tướng về cái chết của Hoàng đế, thế thì chắc chắntất cả mọi người xung quanh Phạm Nhàn sẽ trở thành vật tế đầu tiên trên conđường lên ngôi của Thái tử.Còn một lựa chọn nữa, Phạm Nhàn có thể liên lạc với tất cả đồng minh củamình ở kinh đô, công khai toàn bộ sự thật về âm mưu của Đại Đông sơn, haibên tung quân đối đầu quyết liệt. Cuối cùng ai thắng sẽ có quyền quyết định viếtvào sử sách.Lựa chọn này sẽ khiến nhiều người chết, nhưng xét về mặt tổng thể, đối vớibản thân Phạm Nhàn thì lại an toàn hơn. Tuy nhiên, vấn đề là... y không thể liênlạc được với phụ thân cũng như Trần Bình Bình. Nghe thời gian trước Việntrưởng bị cảm lạnh, nhầm lẫn thuốc men nên bị trúng độc, nằm liệt giường suốtmột thời gian dài.Phạm Nhàn không rõ Trần Bình Bình đang giả vờ hay có chuyện gì khác,nhưng thông tin y nhìn trộm từ phân nhỏ Giám Sát viện, trong đó nói rõ kẻ hạđộc chính là vị đại gia ở Đông Di thành - thiên hạ có ba vị đại gia độc dược xuấtsắc nhất, Tiếu Ân đã chết, Phí tiên sinh đã rời khỏi, giờ thì kẻ mạnh nhất làngười kia. Nếu thực sự do người đó ra tay, việc Trần Bình Bình bị trúng độccũng không khó hiểu.Tất cả động tĩnh sau khi Hoàng đế bị ám sát đều cho thấy một điều - tuy đếnnay trong cung vẫn chưa công nhận Phạm Nhàn là thủ phạm và chưa ra lệnhtruy nã, nhưng họ đã âm thầm coi y là mục tiêu chính. Một khi Phạm Nhàn xuấthiện tại kinh đô, chắc chắn sẽ bị truy đuổi không ngừng.Sắc thu đầu mùa 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn không muốn thử thách nhân tính, kể cả là nhân tính của nhữngthuộc hạ trong Giám Sát viện.Buổi chiều hôm đó, y ra ngoài một chuyến, đi một vòng quanh kinh đô, xácnhận rất nhiều chuyện. Y rất cẩn thận không đến các dược đường, mà trực tiếptiến vào một nhà kho bí mật của Tam Xử, lấy thuốc thang mình cần. Nhiều nămqua Tam Xử cần rất nhiều dược vật, mà trong đó phần lớn là người cổ quái chỉbiết vùi đầu vào việc nghiên cứu thuốc men. Y thân là Đề ti Giám Sát viện, hiểurất rõ về việc phân bố này, lấy đi mà thần không biết quỷ không, tin tưởng rằngsẽ không khiến người ta tìm ra dấu vết gì.Trở lại quán trọ, đắp thuốc trị thương tốt nhất, ngâm cả hai chân trong nướcgiếng lạnh buốt, Phạm Nhàn cúi đầu, không nói một lời.Ban ngày, sau khi cải trang, y đã đi đến nhiều nơi. Nhưng hầu hết các vị tríquan trọng đều đã nằm dưới sự kiểm soát của cấm quân và Kinh Đô phủ, đặcbiệt là xung quanh phủ đệ của y. Y cảm nhận được sự hiện diện của rất nhiềucao thủ, do đó không dám mạo hiểm tiếp xúc với người trong phủ.Y cũng đã đến xung quanh Giám Sát viện và Khu Mật viện. Bề ngoài thìGiám Sát viện không có vấn đề gì, nhưng y biết rõ nơi đó luôn bị giám sát chặtchẽ từ trong cung đình. Về Khu Mật viện, cũng rất bận rộn. Y hiểu biết tườngtận về những thủ tục trong quân đội. Chỉ mất nửa canh giờ, y đã xác định đượclão Thái hậu trong hoàng cung vẫn kiểm soát mọi thứ, và đang rất thông minhtrong việc lựa chọn ở thời khắc nguy hiểm này, điều động quân biên phòng, bắtđầu tạo áp lực về mọi phía.Dù sao thì y cũng giữ chức vụ Đề ti Giám Sát viện đã lâu, có rất nhiều thuộchạ ngầm ở kinh đô. Thêm vào đó, y còn có liên hệ với Bão Nguyệt Lâu, cónhững xúc tu trên giang hồ. Tuy không dám tiếp xúc với nhiều người, nhưnghiểu rõ tình hình kinh đô hiện tại không phải là việc khó khăn gì.Nhưng lúc này, điều y nghĩ đến nhiều nhất chính là... Phạm Nhàn ngẩng đầulên, lấy khăn lau bừa lên chân, nằm trên giường, nhìn lên mái vòm và mê mảisuy nghĩ - Hoàng đế đã qua đời thật ư?Tâm trạng của y vô cùng phức tạp: một chút kinh ngạc, một chút kiềm nén,một chút thất vọng và một chút kỳ lạ. Nếu như bệ hạ thực sự qua đời, bản thân yphải làm gì tiếp theo?Sờ vào bức thư bệ hạ đã tự tay viết và ngọc tỷ được cất giấu trong ngực,Phạm Nhàn nhắm mắt nghỉ ngơi, chuẩn bị tinh thần cho những hành động vàobuổi tối. Tuy nhiên, một lúc lâu sau y vẫn đã không thể yên giấc. Tình hình tiếptheo thực sự rất nguy hiểm. Hiện tại, y đang đứng trước hai sự lựa chọn, và chodù có chọn cách nào đi nữa, thực ra cũng là một loại đánh bạc.Nếu muốn ngăn chặn Thái tử lên ngôi, Phạm Nhàn phải tìm cách vào Hoàngcung, trực tiếp đưa ngự thư và ngọc tỷ của Bệ hạ tr đến tay Thái hậu. Nhưng...hắn hiểu rằng nếu Hoàng đế thực sự qua đời, với tâm trạng của Thái hậu hiệntại, vì sự ổn định của đất nước, không khéo lão Thái hậu kia sẽ trực tiếp hủy bỏbức thư!Cả Thái tử và Phạm Nhàn đều là cháu nội của Thái hậu, nhưng bà chưa baogiờ thương yêu y, thậm chí do chuyện năm xưa của Diệp Khinh Mi mà luônluôn đề phòng. Ai biết Thái hậu sẽ quyết định như thế nào? Nếu Thái hậu thậtsự quyết định che giấu chân tướng về cái chết của Hoàng đế, thế thì chắc chắntất cả mọi người xung quanh Phạm Nhàn sẽ trở thành vật tế đầu tiên trên conđường lên ngôi của Thái tử.Còn một lựa chọn nữa, Phạm Nhàn có thể liên lạc với tất cả đồng minh củamình ở kinh đô, công khai toàn bộ sự thật về âm mưu của Đại Đông sơn, haibên tung quân đối đầu quyết liệt. Cuối cùng ai thắng sẽ có quyền quyết định viếtvào sử sách.Lựa chọn này sẽ khiến nhiều người chết, nhưng xét về mặt tổng thể, đối vớibản thân Phạm Nhàn thì lại an toàn hơn. Tuy nhiên, vấn đề là... y không thể liênlạc được với phụ thân cũng như Trần Bình Bình. Nghe thời gian trước Việntrưởng bị cảm lạnh, nhầm lẫn thuốc men nên bị trúng độc, nằm liệt giường suốtmột thời gian dài.Phạm Nhàn không rõ Trần Bình Bình đang giả vờ hay có chuyện gì khác,nhưng thông tin y nhìn trộm từ phân nhỏ Giám Sát viện, trong đó nói rõ kẻ hạđộc chính là vị đại gia ở Đông Di thành - thiên hạ có ba vị đại gia độc dược xuấtsắc nhất, Tiếu Ân đã chết, Phí tiên sinh đã rời khỏi, giờ thì kẻ mạnh nhất làngười kia. Nếu thực sự do người đó ra tay, việc Trần Bình Bình bị trúng độccũng không khó hiểu.Tất cả động tĩnh sau khi Hoàng đế bị ám sát đều cho thấy một điều - tuy đếnnay trong cung vẫn chưa công nhận Phạm Nhàn là thủ phạm và chưa ra lệnhtruy nã, nhưng họ đã âm thầm coi y là mục tiêu chính. Một khi Phạm Nhàn xuấthiện tại kinh đô, chắc chắn sẽ bị truy đuổi không ngừng.Sắc thu đầu mùa 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn không muốn thử thách nhân tính, kể cả là nhân tính của nhữngthuộc hạ trong Giám Sát viện.Buổi chiều hôm đó, y ra ngoài một chuyến, đi một vòng quanh kinh đô, xácnhận rất nhiều chuyện. Y rất cẩn thận không đến các dược đường, mà trực tiếptiến vào một nhà kho bí mật của Tam Xử, lấy thuốc thang mình cần. Nhiều nămqua Tam Xử cần rất nhiều dược vật, mà trong đó phần lớn là người cổ quái chỉbiết vùi đầu vào việc nghiên cứu thuốc men. Y thân là Đề ti Giám Sát viện, hiểurất rõ về việc phân bố này, lấy đi mà thần không biết quỷ không, tin tưởng rằngsẽ không khiến người ta tìm ra dấu vết gì.Trở lại quán trọ, đắp thuốc trị thương tốt nhất, ngâm cả hai chân trong nướcgiếng lạnh buốt, Phạm Nhàn cúi đầu, không nói một lời.Ban ngày, sau khi cải trang, y đã đi đến nhiều nơi. Nhưng hầu hết các vị tríquan trọng đều đã nằm dưới sự kiểm soát của cấm quân và Kinh Đô phủ, đặcbiệt là xung quanh phủ đệ của y. Y cảm nhận được sự hiện diện của rất nhiềucao thủ, do đó không dám mạo hiểm tiếp xúc với người trong phủ.Y cũng đã đến xung quanh Giám Sát viện và Khu Mật viện. Bề ngoài thìGiám Sát viện không có vấn đề gì, nhưng y biết rõ nơi đó luôn bị giám sát chặtchẽ từ trong cung đình. Về Khu Mật viện, cũng rất bận rộn. Y hiểu biết tườngtận về những thủ tục trong quân đội. Chỉ mất nửa canh giờ, y đã xác định đượclão Thái hậu trong hoàng cung vẫn kiểm soát mọi thứ, và đang rất thông minhtrong việc lựa chọn ở thời khắc nguy hiểm này, điều động quân biên phòng, bắtđầu tạo áp lực về mọi phía.Dù sao thì y cũng giữ chức vụ Đề ti Giám Sát viện đã lâu, có rất nhiều thuộchạ ngầm ở kinh đô. Thêm vào đó, y còn có liên hệ với Bão Nguyệt Lâu, cónhững xúc tu trên giang hồ. Tuy không dám tiếp xúc với nhiều người, nhưnghiểu rõ tình hình kinh đô hiện tại không phải là việc khó khăn gì.Nhưng lúc này, điều y nghĩ đến nhiều nhất chính là... Phạm Nhàn ngẩng đầulên, lấy khăn lau bừa lên chân, nằm trên giường, nhìn lên mái vòm và mê mảisuy nghĩ - Hoàng đế đã qua đời thật ư?Tâm trạng của y vô cùng phức tạp: một chút kinh ngạc, một chút kiềm nén,một chút thất vọng và một chút kỳ lạ. Nếu như bệ hạ thực sự qua đời, bản thân yphải làm gì tiếp theo?Sờ vào bức thư bệ hạ đã tự tay viết và ngọc tỷ được cất giấu trong ngực,Phạm Nhàn nhắm mắt nghỉ ngơi, chuẩn bị tinh thần cho những hành động vàobuổi tối. Tuy nhiên, một lúc lâu sau y vẫn đã không thể yên giấc. Tình hình tiếptheo thực sự rất nguy hiểm. Hiện tại, y đang đứng trước hai sự lựa chọn, và chodù có chọn cách nào đi nữa, thực ra cũng là một loại đánh bạc.Nếu muốn ngăn chặn Thái tử lên ngôi, Phạm Nhàn phải tìm cách vào Hoàngcung, trực tiếp đưa ngự thư và ngọc tỷ của Bệ hạ tr đến tay Thái hậu. Nhưng...hắn hiểu rằng nếu Hoàng đế thực sự qua đời, với tâm trạng của Thái hậu hiệntại, vì sự ổn định của đất nước, không khéo lão Thái hậu kia sẽ trực tiếp hủy bỏbức thư!Cả Thái tử và Phạm Nhàn đều là cháu nội của Thái hậu, nhưng bà chưa baogiờ thương yêu y, thậm chí do chuyện năm xưa của Diệp Khinh Mi mà luônluôn đề phòng. Ai biết Thái hậu sẽ quyết định như thế nào? Nếu Thái hậu thậtsự quyết định che giấu chân tướng về cái chết của Hoàng đế, thế thì chắc chắntất cả mọi người xung quanh Phạm Nhàn sẽ trở thành vật tế đầu tiên trên conđường lên ngôi của Thái tử.Còn một lựa chọn nữa, Phạm Nhàn có thể liên lạc với tất cả đồng minh củamình ở kinh đô, công khai toàn bộ sự thật về âm mưu của Đại Đông sơn, haibên tung quân đối đầu quyết liệt. Cuối cùng ai thắng sẽ có quyền quyết định viếtvào sử sách.Lựa chọn này sẽ khiến nhiều người chết, nhưng xét về mặt tổng thể, đối vớibản thân Phạm Nhàn thì lại an toàn hơn. Tuy nhiên, vấn đề là... y không thể liênlạc được với phụ thân cũng như Trần Bình Bình. Nghe thời gian trước Việntrưởng bị cảm lạnh, nhầm lẫn thuốc men nên bị trúng độc, nằm liệt giường suốtmột thời gian dài.Phạm Nhàn không rõ Trần Bình Bình đang giả vờ hay có chuyện gì khác,nhưng thông tin y nhìn trộm từ phân nhỏ Giám Sát viện, trong đó nói rõ kẻ hạđộc chính là vị đại gia ở Đông Di thành - thiên hạ có ba vị đại gia độc dược xuấtsắc nhất, Tiếu Ân đã chết, Phí tiên sinh đã rời khỏi, giờ thì kẻ mạnh nhất làngười kia. Nếu thực sự do người đó ra tay, việc Trần Bình Bình bị trúng độccũng không khó hiểu.Tất cả động tĩnh sau khi Hoàng đế bị ám sát đều cho thấy một điều - tuy đếnnay trong cung vẫn chưa công nhận Phạm Nhàn là thủ phạm và chưa ra lệnhtruy nã, nhưng họ đã âm thầm coi y là mục tiêu chính. Một khi Phạm Nhàn xuấthiện tại kinh đô, chắc chắn sẽ bị truy đuổi không ngừng.Sắc thu đầu mùa 3

Chương 1238: Sắc thu đầu mùa 2