Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1249: Cuộc gặp gỡ bí mật trong hẻm Dương Thông 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Xin Thái hậu suy xét kỹ lưỡng, xin Thái tử điện hạ nghĩ lại."Hơn một nửa các quan văn đã quỳ xuống chỉ trong tích tắc, đồng thanh hôvang! Đây không chỉ là việc xin ban ơn cho hai vị Đại học sĩ, mà còn là mộthành động thách thức đối với hai bà cháu trên ngai vàng, nhằm bày tỏ với dònghọ Lý, trong triều đình Khánh Quốc này không chỉ hai vị Đại học sĩ không sợchết, còn có rất nhiều người khác.Văn quan thuộc phe Trưởng công chúa cùng dãy tướng lĩnh quân sự luôn imlặng kia chứng kiến cảnh tượng trước mắt, không khỏi biến sắc. Bọn họ khônghiểu các quan văn quỳ gối trước mắt mình đang nghĩ gì, đang muốn gì? Chẳnglẽ các quan văn này thực sự muốn giúp Phạm Nhàn thoát tội, thật sự muốn ngăncản Thái tử lên ngôi? Ngoài cái tên cái miệng kia ra, những quan văn kia còn cóthực lực gì chứ?Nhìn đám đại thần đông đúc dưới chân, Thái hậu cảm thấy đầu váng mắthoa, dường như không thể giữ vững. Cuối cùng gương mặt của Thái tử cũngkhó giữ được bình tĩnh, trở nên âm u, hắn không ngờ một bức di chiếu không hềxuất hiện trước mặt mọi người, lại gây ra tai họa lớn như thế cho lễ đăng cơhôm nay.Trên đời này liệu có kẻ nào không sợ tử vong? Có lẽ là không. Nếu như tấtcả văn quan đều quang minh lỗi lạc, tận tâm bất chấp sinh tử như vậy, thế thìKhánh Quốc còn cần Giám Sát viện làm cái gì?Trong khoảnh khắc này, tâm trạng của Thái tử có phần hoảng hốt, hắnkhông hiểu vì sao lại có nhiều người phản đối mình đến thế, thường ngày hắnchẳng hề phát hiện ra, những quan viên đang quỳ gối trước mắt hầu hết đềuthuộc phe trung lập... Phải chăng Phạm Nhàn đã yểm một loại cũng thuật nàođó đối với họ?Giết hết họ?Nếu không giết thì phải làm sao?Thái tử cảm thấy một cơn đau từ mi tâm lan khắp não bộ, trong lòng khôngkhỏi suy nghĩ, "Phạm Nhàn, Phạm Nhàn, hóa ra ta đã đánh giá thấp năng lựccủa ngươi ở kinh đô."Tuy nhiên, trong thời điểm này, Thái hậu đã ngồi trở lại trên ghế, trong khóemôi hạ giọng thấp mắng ra một cái tên, mới khiến Thái tử nhớ ra, cảnh tượngquần thần quỳ xuống can gián này, chẳng phải là điều mà Phạm Nhàn có thểlàm được.Lúc này, Thái tử mới nghĩ ra, kể cả cô mẫu, dường như mọi người đều đã lơlà quên đi một người. Người đã dây dưa với cô mẫu suốt hơn mười năm, bị bệhạ trục xuất khỏi kinh đô, ẩn cư tại Ngô Châu mấy năm. Và người ấy, trong quákhứ đã quyền khuynh triều chính, có vô số môn sinh, Tể tướng cuối cùng củaKhánh Quốc - Lâm Nhược Phủ!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Một bức di chiếu đã gây ra sự hỗn loạn lớn trong triều đình. Quần thần đấutranh quyết liệt, như thể ai cũng từng nhìn thấy bức di chiếu ấy vậy. Tuy nhiên,qua lời của Thư Đại học sĩ, mọi người đều hiểu rõ rằng bức di chiếu có thể làmlung lay vị thế của Thái tử giờ vẫn còn trong tay Đạm Bạc Công Phạm Nhàn.Tiểu Phạm đại nhân hiện đang ở đâu? Tạm gác lại cảnh tượng sẵn sàng đổmáu ba thước trong Thái Cực điện, những thế lực quyết tâm giúp Thái tử lênngôi, kể cả Trưởng công chúa vẫn luôn ẩn mình phía sau màn che nhưng thựcchất là nguồn gốc của việc kinh đô rối loạn, đều đang ngửi ngửi không khí trongkinh đô , cố tìm ra nơi Phạm Nhàn đang trốn.Bắt được Phạm Nhàn, giết chết Phạm Nhàn, tiêu diệt Phạm Nhàn, phá hủydi chiếu, thế thì cho dù triều đình có rối ren đến đâu cũng chỉ giới hạn ở mứcđó. Hai Đại học sĩ Thư và Hồ mất đi chỗ dựa cuối cùng, cho dù mạnh mẽ đếnđâu cũng không thể lại xúi giục các quan văn chống lại hoàng quyền.Mãi đến hôm nay, trong Thái Cực điện mới chính thức tuyên bố Phạm Nhànlà thủ phạm sát hại Hoàng đế, mang tội phản quốc, nhưng việc truy lùng và ámsát Phạm Nhàn bên ngoài cung đình đã diễn ra từ nhiều ngày trước. Dù vậy,kinh đô quá rộng lớn, thế lực trong tay Trưởng công chúa thậm chí có thể mơ hồchi phối cả kinh đô nhưng vẫn không cách nào tìm ra manh mối nào về PhạmNhàn trong hàng vạn người.Thậm chí Trưởng công chúa cũng không cách nào ngăn cản Phạm Nhàn bímật gặp Thư Vu vào đêm trước ngày Thái tử lên ngôi, đồng thời còn âm thầmlàm nhiều việc như vậy.Không ai biết Phạm Nhàn đang trốn ở đâu....o O o ...Một con hẻm nhỏ hẻo lánh, cách trung tâm hoàng quyền trong kinh đô kháxa, cũng không gần những phủ đệ sang trọng, nhưng nơi đây lại rất yên tĩnh.Không khí u buồn và hoảng loạn của người dân trên đường không thể xâm nhậpvào con hẻm này. Chỉ có vài cây xanh tự do đung đưa cành lá trong thời tiết đầuthu.Hẻm này có tên là hẻm Dương Thông, một cái tên không gây chú ý.Ở cuối hẻm là một tiểu viện. Khoảng hai năm trước, không rõ ai đã mua nó.Hơn nửa năm trước, có một nữ nhân dẫn theo vài hạ nhân đến ở. Không ai biếtnữ nhân này là ai, vì sao lại có thể mua được một tiểu viện thanh tĩnh như vậy.Nhưng suốt hơn nửa năm qua, chưa từng có khách đến thăm.
"Xin Thái hậu suy xét kỹ lưỡng, xin Thái tử điện hạ nghĩ lại."
Hơn một nửa các quan văn đã quỳ xuống chỉ trong tích tắc, đồng thanh hô
vang! Đây không chỉ là việc xin ban ơn cho hai vị Đại học sĩ, mà còn là một
hành động thách thức đối với hai bà cháu trên ngai vàng, nhằm bày tỏ với dòng
họ Lý, trong triều đình Khánh Quốc này không chỉ hai vị Đại học sĩ không sợ
chết, còn có rất nhiều người khác.
Văn quan thuộc phe Trưởng công chúa cùng dãy tướng lĩnh quân sự luôn im
lặng kia chứng kiến cảnh tượng trước mắt, không khỏi biến sắc. Bọn họ không
hiểu các quan văn quỳ gối trước mắt mình đang nghĩ gì, đang muốn gì? Chẳng
lẽ các quan văn này thực sự muốn giúp Phạm Nhàn thoát tội, thật sự muốn ngăn
cản Thái tử lên ngôi? Ngoài cái tên cái miệng kia ra, những quan văn kia còn có
thực lực gì chứ?
Nhìn đám đại thần đông đúc dưới chân, Thái hậu cảm thấy đầu váng mắt
hoa, dường như không thể giữ vững. Cuối cùng gương mặt của Thái tử cũng
khó giữ được bình tĩnh, trở nên âm u, hắn không ngờ một bức di chiếu không hề
xuất hiện trước mặt mọi người, lại gây ra tai họa lớn như thế cho lễ đăng cơ
hôm nay.
Trên đời này liệu có kẻ nào không sợ tử vong? Có lẽ là không. Nếu như tất
cả văn quan đều quang minh lỗi lạc, tận tâm bất chấp sinh tử như vậy, thế thì
Khánh Quốc còn cần Giám Sát viện làm cái gì?
Trong khoảnh khắc này, tâm trạng của Thái tử có phần hoảng hốt, hắn
không hiểu vì sao lại có nhiều người phản đối mình đến thế, thường ngày hắn
chẳng hề phát hiện ra, những quan viên đang quỳ gối trước mắt hầu hết đều
thuộc phe trung lập... Phải chăng Phạm Nhàn đã yểm một loại cũng thuật nào
đó đối với họ?
Giết hết họ?
Nếu không giết thì phải làm sao?
Thái tử cảm thấy một cơn đau từ mi tâm lan khắp não bộ, trong lòng không
khỏi suy nghĩ, "Phạm Nhàn, Phạm Nhàn, hóa ra ta đã đánh giá thấp năng lực
của ngươi ở kinh đô."
Tuy nhiên, trong thời điểm này, Thái hậu đã ngồi trở lại trên ghế, trong khóe
môi hạ giọng thấp mắng ra một cái tên, mới khiến Thái tử nhớ ra, cảnh tượng
quần thần quỳ xuống can gián này, chẳng phải là điều mà Phạm Nhàn có thể
làm được.
Lúc này, Thái tử mới nghĩ ra, kể cả cô mẫu, dường như mọi người đều đã lơ
là quên đi một người. Người đã dây dưa với cô mẫu suốt hơn mười năm, bị bệ
hạ trục xuất khỏi kinh đô, ẩn cư tại Ngô Châu mấy năm. Và người ấy, trong quá
khứ đã quyền khuynh triều chính, có vô số môn sinh, Tể tướng cuối cùng của
Khánh Quốc - Lâm Nhược Phủ!
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Một bức di chiếu đã gây ra sự hỗn loạn lớn trong triều đình. Quần thần đấu
tranh quyết liệt, như thể ai cũng từng nhìn thấy bức di chiếu ấy vậy. Tuy nhiên,
qua lời của Thư Đại học sĩ, mọi người đều hiểu rõ rằng bức di chiếu có thể làm
lung lay vị thế của Thái tử giờ vẫn còn trong tay Đạm Bạc Công Phạm Nhàn.
Tiểu Phạm đại nhân hiện đang ở đâu? Tạm gác lại cảnh tượng sẵn sàng đổ
máu ba thước trong Thái Cực điện, những thế lực quyết tâm giúp Thái tử lên
ngôi, kể cả Trưởng công chúa vẫn luôn ẩn mình phía sau màn che nhưng thực
chất là nguồn gốc của việc kinh đô rối loạn, đều đang ngửi ngửi không khí trong
kinh đô , cố tìm ra nơi Phạm Nhàn đang trốn.
Bắt được Phạm Nhàn, giết chết Phạm Nhàn, tiêu diệt Phạm Nhàn, phá hủy
di chiếu, thế thì cho dù triều đình có rối ren đến đâu cũng chỉ giới hạn ở mức
đó. Hai Đại học sĩ Thư và Hồ mất đi chỗ dựa cuối cùng, cho dù mạnh mẽ đến
đâu cũng không thể lại xúi giục các quan văn chống lại hoàng quyền.
Mãi đến hôm nay, trong Thái Cực điện mới chính thức tuyên bố Phạm Nhàn
là thủ phạm sát hại Hoàng đế, mang tội phản quốc, nhưng việc truy lùng và ám
sát Phạm Nhàn bên ngoài cung đình đã diễn ra từ nhiều ngày trước. Dù vậy,
kinh đô quá rộng lớn, thế lực trong tay Trưởng công chúa thậm chí có thể mơ hồ
chi phối cả kinh đô nhưng vẫn không cách nào tìm ra manh mối nào về Phạm
Nhàn trong hàng vạn người.
Thậm chí Trưởng công chúa cũng không cách nào ngăn cản Phạm Nhàn bí
mật gặp Thư Vu vào đêm trước ngày Thái tử lên ngôi, đồng thời còn âm thầm
làm nhiều việc như vậy.
Không ai biết Phạm Nhàn đang trốn ở đâu.
...o O o ...
Một con hẻm nhỏ hẻo lánh, cách trung tâm hoàng quyền trong kinh đô khá
xa, cũng không gần những phủ đệ sang trọng, nhưng nơi đây lại rất yên tĩnh.
Không khí u buồn và hoảng loạn của người dân trên đường không thể xâm nhập
vào con hẻm này. Chỉ có vài cây xanh tự do đung đưa cành lá trong thời tiết đầu
thu.
Hẻm này có tên là hẻm Dương Thông, một cái tên không gây chú ý.
Ở cuối hẻm là một tiểu viện. Khoảng hai năm trước, không rõ ai đã mua nó.
Hơn nửa năm trước, có một nữ nhân dẫn theo vài hạ nhân đến ở. Không ai biết
nữ nhân này là ai, vì sao lại có thể mua được một tiểu viện thanh tĩnh như vậy.
Nhưng suốt hơn nửa năm qua, chưa từng có khách đến thăm.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Xin Thái hậu suy xét kỹ lưỡng, xin Thái tử điện hạ nghĩ lại."Hơn một nửa các quan văn đã quỳ xuống chỉ trong tích tắc, đồng thanh hôvang! Đây không chỉ là việc xin ban ơn cho hai vị Đại học sĩ, mà còn là mộthành động thách thức đối với hai bà cháu trên ngai vàng, nhằm bày tỏ với dònghọ Lý, trong triều đình Khánh Quốc này không chỉ hai vị Đại học sĩ không sợchết, còn có rất nhiều người khác.Văn quan thuộc phe Trưởng công chúa cùng dãy tướng lĩnh quân sự luôn imlặng kia chứng kiến cảnh tượng trước mắt, không khỏi biến sắc. Bọn họ khônghiểu các quan văn quỳ gối trước mắt mình đang nghĩ gì, đang muốn gì? Chẳnglẽ các quan văn này thực sự muốn giúp Phạm Nhàn thoát tội, thật sự muốn ngăncản Thái tử lên ngôi? Ngoài cái tên cái miệng kia ra, những quan văn kia còn cóthực lực gì chứ?Nhìn đám đại thần đông đúc dưới chân, Thái hậu cảm thấy đầu váng mắthoa, dường như không thể giữ vững. Cuối cùng gương mặt của Thái tử cũngkhó giữ được bình tĩnh, trở nên âm u, hắn không ngờ một bức di chiếu không hềxuất hiện trước mặt mọi người, lại gây ra tai họa lớn như thế cho lễ đăng cơhôm nay.Trên đời này liệu có kẻ nào không sợ tử vong? Có lẽ là không. Nếu như tấtcả văn quan đều quang minh lỗi lạc, tận tâm bất chấp sinh tử như vậy, thế thìKhánh Quốc còn cần Giám Sát viện làm cái gì?Trong khoảnh khắc này, tâm trạng của Thái tử có phần hoảng hốt, hắnkhông hiểu vì sao lại có nhiều người phản đối mình đến thế, thường ngày hắnchẳng hề phát hiện ra, những quan viên đang quỳ gối trước mắt hầu hết đềuthuộc phe trung lập... Phải chăng Phạm Nhàn đã yểm một loại cũng thuật nàođó đối với họ?Giết hết họ?Nếu không giết thì phải làm sao?Thái tử cảm thấy một cơn đau từ mi tâm lan khắp não bộ, trong lòng khôngkhỏi suy nghĩ, "Phạm Nhàn, Phạm Nhàn, hóa ra ta đã đánh giá thấp năng lựccủa ngươi ở kinh đô."Tuy nhiên, trong thời điểm này, Thái hậu đã ngồi trở lại trên ghế, trong khóemôi hạ giọng thấp mắng ra một cái tên, mới khiến Thái tử nhớ ra, cảnh tượngquần thần quỳ xuống can gián này, chẳng phải là điều mà Phạm Nhàn có thểlàm được.Lúc này, Thái tử mới nghĩ ra, kể cả cô mẫu, dường như mọi người đều đã lơlà quên đi một người. Người đã dây dưa với cô mẫu suốt hơn mười năm, bị bệhạ trục xuất khỏi kinh đô, ẩn cư tại Ngô Châu mấy năm. Và người ấy, trong quákhứ đã quyền khuynh triều chính, có vô số môn sinh, Tể tướng cuối cùng củaKhánh Quốc - Lâm Nhược Phủ!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Một bức di chiếu đã gây ra sự hỗn loạn lớn trong triều đình. Quần thần đấutranh quyết liệt, như thể ai cũng từng nhìn thấy bức di chiếu ấy vậy. Tuy nhiên,qua lời của Thư Đại học sĩ, mọi người đều hiểu rõ rằng bức di chiếu có thể làmlung lay vị thế của Thái tử giờ vẫn còn trong tay Đạm Bạc Công Phạm Nhàn.Tiểu Phạm đại nhân hiện đang ở đâu? Tạm gác lại cảnh tượng sẵn sàng đổmáu ba thước trong Thái Cực điện, những thế lực quyết tâm giúp Thái tử lênngôi, kể cả Trưởng công chúa vẫn luôn ẩn mình phía sau màn che nhưng thựcchất là nguồn gốc của việc kinh đô rối loạn, đều đang ngửi ngửi không khí trongkinh đô , cố tìm ra nơi Phạm Nhàn đang trốn.Bắt được Phạm Nhàn, giết chết Phạm Nhàn, tiêu diệt Phạm Nhàn, phá hủydi chiếu, thế thì cho dù triều đình có rối ren đến đâu cũng chỉ giới hạn ở mứcđó. Hai Đại học sĩ Thư và Hồ mất đi chỗ dựa cuối cùng, cho dù mạnh mẽ đếnđâu cũng không thể lại xúi giục các quan văn chống lại hoàng quyền.Mãi đến hôm nay, trong Thái Cực điện mới chính thức tuyên bố Phạm Nhànlà thủ phạm sát hại Hoàng đế, mang tội phản quốc, nhưng việc truy lùng và ámsát Phạm Nhàn bên ngoài cung đình đã diễn ra từ nhiều ngày trước. Dù vậy,kinh đô quá rộng lớn, thế lực trong tay Trưởng công chúa thậm chí có thể mơ hồchi phối cả kinh đô nhưng vẫn không cách nào tìm ra manh mối nào về PhạmNhàn trong hàng vạn người.Thậm chí Trưởng công chúa cũng không cách nào ngăn cản Phạm Nhàn bímật gặp Thư Vu vào đêm trước ngày Thái tử lên ngôi, đồng thời còn âm thầmlàm nhiều việc như vậy.Không ai biết Phạm Nhàn đang trốn ở đâu....o O o ...Một con hẻm nhỏ hẻo lánh, cách trung tâm hoàng quyền trong kinh đô kháxa, cũng không gần những phủ đệ sang trọng, nhưng nơi đây lại rất yên tĩnh.Không khí u buồn và hoảng loạn của người dân trên đường không thể xâm nhậpvào con hẻm này. Chỉ có vài cây xanh tự do đung đưa cành lá trong thời tiết đầuthu.Hẻm này có tên là hẻm Dương Thông, một cái tên không gây chú ý.Ở cuối hẻm là một tiểu viện. Khoảng hai năm trước, không rõ ai đã mua nó.Hơn nửa năm trước, có một nữ nhân dẫn theo vài hạ nhân đến ở. Không ai biếtnữ nhân này là ai, vì sao lại có thể mua được một tiểu viện thanh tĩnh như vậy.Nhưng suốt hơn nửa năm qua, chưa từng có khách đến thăm.