Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1250: Cuộc gặp gỡ bí mật trong hẻm Dương Thông 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hôm nay, bên trong cung điện, một cuộc tranh đấu sinh tử đang diễn ra giữacác phe phái. Nhưng kẻ đã gây ra tất cả, giờ đây lại ngồi thong thả dưới gốc câytrong sân viện, vừa thưởng thức trà nóng, vừa suy tư.Phạm Nhàn mặc bộ y phục bằng vải xanh thô, khuôn mặt đã được làm chokhác đi chút ít, dù vẻ đẹp khuynh thành vẫn không suy giảm, nhưng làm cho bềngoài thêm phần thành thật. Đầu ngón tay y nhẹ nhàng xoay chiếc chén nhỏ cònnóng, bỗng nhiên nhíu mày, hỏi mỹ nhân với đôi mắt sâu thẳm hút hồn bêncạnh: "Ngoài Hòa Thân Vương ra, còn ai biết tiểu viện này của ngươi không?"Mỹ nhân kia mím môi, lắc nhẹ đầu, đôi mắt to tròn đầy vẻ tò mò và hưngphấn. Cô nhìn Phạm Nhàn, kẻ bị cho là hành thích quân vương nhưng có vẻ gìlà sợ hãi.Đúng vậy, tiểu viện này chính là nơi Phạm Nhàn mua lại bí mật từ trước,sau đó tặng cho Đại Hoàng tử làm chốn yêu đương riêng tư.Và vị mỹ nhân với dáng vẻ cùng nét mặt khác hẳn với những thục nữ đoantrang của Khánh Quốc, rõ ràng là công chúa của bộ lạc Tây Hồ nào đó, từngtheo quân viễn chinh phía Tây về kinh, gây không ít phiền nhiễu cho PhạmNhàn ở Giang Nam suốt một năm qua.Ngoài qua tay Đặng Tử Việt, không ai biết người mua tiểu viện này chính làPhạm Nhàn. Sau khi biếu Đại hoàng tử, với tính cách sợ vợ của Đại hoàng tử,việc này càng khó lòng bị tiết lộ. Vì vậy, sau khi liên kết các quan viên trongđêm hôm qua, Phạm Nhàn không trở lại trọ mà đến tiểu viện này, hoàn toànkhông lo Trưởng công chúa sẽ đoán ra.Xung quanh Phạm phủ và Giám sát viện đều có người canh giữ. Nhà củaVương Khải Niên cũng có thể bị các cao thủ trong cung giám sát, Phạm Nhànkhông muốn mạo hiểm. Chỉ có tiểu viện trong con hẻm này mới đảm bảo antoàn cho y, đồng thời thuận tiện liên lạc với những nhân vật then chốt.Nghe câu trả lời tò mò của Mã Tác Tác, Phạm Nhàn khẽ nhíu mày, đứngdậy từ trên ghế, bình thản nhìn về phía cửa sau mở ra từ bên hông ngõ hẻm.Bởi y nghe thấy có tiếng động của người đang bước về phía căn nhà này, rõràng không phải Đại hoàng tử mà y đợi chờ.o O oTiếng lạch cạch vang lên, tiếp theo là tiếng ken két, cánh cửa gỗ của tiểuviện vô danh bị người ngoài đẩy mở. Mã Tác Tác kinh ngạc nhìn cảnh tượngtrước mắt, vội vàng che miệng lại. Tất cả hạ nhân trong viện này đều do thiếugia họ Phạm mua về, chưa bao giờ có người lạ nào đến đây. Vậy vị khách này làai?Cô quay đầu lại nhìn Phạm Nhàn, hạ giọng cảnh báo: "Thiếu gia, mau trốnđi!"Phạm Nhàn không chạy, chỉ nhìn người phụ nữ bước vào từ cửa sau rồi mỉmcười, ánh mắt phức tạp. Sau đó y cúi đầu thi lễ và nói: "Kính chào Vương phi."Người đến không phải là Hòa Thân Vương mà là Hòa Thân Vương phi, Đạicông chúa Bắc Tề.Đại công chúa vẻ mặt bình thản, ánh mắt dịu dàng, mỉm cười nhìn PhạmNhàn một lúc rồi cúi đầu đáp lễ: "Kính chào tiểu công gia."Phạm Nhàn chắp ta nhường đường, lắc đầu cười khổ trong lòng. Y đang chờĐại hoàng tử nhưng lại gặp được Vương phi, từ đó có thể thấy rằng Đại hoàngtử kiêng kỵ thê tử đến mức cả chốn riêng tư cũng báo cáo cho Đại công chúa."Tác Tác, vào trong trước đi." Phạm Nhàn vẫy tay, biết Vương phi khôngmuốn thấy vị thiếp thất yêu kiều người Tây Hồ này, ra hiệu cho Tác Tác lui vàophòng trong.Vương phi đến đây một mình, tuy trên người không cố ý cải trang nhưng rõràng cũng đã được sắp đặt kỹ càng. Phạm Nhàn im lặng nhìn cô một lúc, giơ taymời cô ngồi xuống, sau giây lát mới nói: "Vương phi quả là can đảm, biết chắcchắn trong cung có người rình mò Hòa Thân Vương phủ, vậy mà vẫn dám đếnđây một mình để gặp ta.”Đêm qua sau khi liên lạc với các quan viên bên văn thần, người Phạm Nhànmuốn gặp nhất chính là Đại hoàng tử đang nắm quyền chỉ huy cấm quân.Nhưng theo lời đồn, Ninh Tài nhân đã bị nhốt trong Hàm Quang điện, xungquanh Hòa Thân Vương phủ cũng có nhiều tai mắt của cung đình . Vì vậy,Phạm Nhàn đã để lại thông điệp trong vương phủ, hy vọng Đại hoàng tử sẽ nghĩcách liên lạc với mình.Nhưng không ngờ, người đến hôm nay lại là Vương phi."Tiểu Phạm đại nhân quả thực đúng là gan to bằng trời..." Vương phi mỉmcười đáp lại: "Biết rõ các phe phái trong kinh đô đang gấp rút truy tìm ngài, biếtrõ hôm nay Thái tử sẽ đăng cơ, vậy mà ngài vẫn có thể thản nhiên ngồi trongtiểu viện, để mặc thời thế trôi qua. Thực sự không biết ngài đã có kế hoạch từtrước hay đang bế tắc Đây.""Có kế hoạch không phải là thật, còn bế tắc cũng chỉ là giả." Phạm Nhànnhìn gương mặt dịu dàng của Vương phi, nhẹ nhàng nói: "Nếu không có suynghĩ gì, làm sao lại kinh động đến Vương phi?"
Hôm nay, bên trong cung điện, một cuộc tranh đấu sinh tử đang diễn ra giữa
các phe phái. Nhưng kẻ đã gây ra tất cả, giờ đây lại ngồi thong thả dưới gốc cây
trong sân viện, vừa thưởng thức trà nóng, vừa suy tư.
Phạm Nhàn mặc bộ y phục bằng vải xanh thô, khuôn mặt đã được làm cho
khác đi chút ít, dù vẻ đẹp khuynh thành vẫn không suy giảm, nhưng làm cho bề
ngoài thêm phần thành thật. Đầu ngón tay y nhẹ nhàng xoay chiếc chén nhỏ còn
nóng, bỗng nhiên nhíu mày, hỏi mỹ nhân với đôi mắt sâu thẳm hút hồn bên
cạnh: "Ngoài Hòa Thân Vương ra, còn ai biết tiểu viện này của ngươi không?"
Mỹ nhân kia mím môi, lắc nhẹ đầu, đôi mắt to tròn đầy vẻ tò mò và hưng
phấn. Cô nhìn Phạm Nhàn, kẻ bị cho là hành thích quân vương nhưng có vẻ gì
là sợ hãi.
Đúng vậy, tiểu viện này chính là nơi Phạm Nhàn mua lại bí mật từ trước,
sau đó tặng cho Đại Hoàng tử làm chốn yêu đương riêng tư.
Và vị mỹ nhân với dáng vẻ cùng nét mặt khác hẳn với những thục nữ đoan
trang của Khánh Quốc, rõ ràng là công chúa của bộ lạc Tây Hồ nào đó, từng
theo quân viễn chinh phía Tây về kinh, gây không ít phiền nhiễu cho Phạm
Nhàn ở Giang Nam suốt một năm qua.
Ngoài qua tay Đặng Tử Việt, không ai biết người mua tiểu viện này chính là
Phạm Nhàn. Sau khi biếu Đại hoàng tử, với tính cách sợ vợ của Đại hoàng tử,
việc này càng khó lòng bị tiết lộ. Vì vậy, sau khi liên kết các quan viên trong
đêm hôm qua, Phạm Nhàn không trở lại trọ mà đến tiểu viện này, hoàn toàn
không lo Trưởng công chúa sẽ đoán ra.
Xung quanh Phạm phủ và Giám sát viện đều có người canh giữ. Nhà của
Vương Khải Niên cũng có thể bị các cao thủ trong cung giám sát, Phạm Nhàn
không muốn mạo hiểm. Chỉ có tiểu viện trong con hẻm này mới đảm bảo an
toàn cho y, đồng thời thuận tiện liên lạc với những nhân vật then chốt.
Nghe câu trả lời tò mò của Mã Tác Tác, Phạm Nhàn khẽ nhíu mày, đứng
dậy từ trên ghế, bình thản nhìn về phía cửa sau mở ra từ bên hông ngõ hẻm.
Bởi y nghe thấy có tiếng động của người đang bước về phía căn nhà này, rõ
ràng không phải Đại hoàng tử mà y đợi chờ.
o O o
Tiếng lạch cạch vang lên, tiếp theo là tiếng ken két, cánh cửa gỗ của tiểu
viện vô danh bị người ngoài đẩy mở. Mã Tác Tác kinh ngạc nhìn cảnh tượng
trước mắt, vội vàng che miệng lại. Tất cả hạ nhân trong viện này đều do thiếu
gia họ Phạm mua về, chưa bao giờ có người lạ nào đến đây. Vậy vị khách này là
ai?
Cô quay đầu lại nhìn Phạm Nhàn, hạ giọng cảnh báo: "Thiếu gia, mau trốn
đi!"
Phạm Nhàn không chạy, chỉ nhìn người phụ nữ bước vào từ cửa sau rồi mỉm
cười, ánh mắt phức tạp. Sau đó y cúi đầu thi lễ và nói: "Kính chào Vương phi."
Người đến không phải là Hòa Thân Vương mà là Hòa Thân Vương phi, Đại
công chúa Bắc Tề.
Đại công chúa vẻ mặt bình thản, ánh mắt dịu dàng, mỉm cười nhìn Phạm
Nhàn một lúc rồi cúi đầu đáp lễ: "Kính chào tiểu công gia."
Phạm Nhàn chắp ta nhường đường, lắc đầu cười khổ trong lòng. Y đang chờ
Đại hoàng tử nhưng lại gặp được Vương phi, từ đó có thể thấy rằng Đại hoàng
tử kiêng kỵ thê tử đến mức cả chốn riêng tư cũng báo cáo cho Đại công chúa.
"Tác Tác, vào trong trước đi." Phạm Nhàn vẫy tay, biết Vương phi không
muốn thấy vị thiếp thất yêu kiều người Tây Hồ này, ra hiệu cho Tác Tác lui vào
phòng trong.
Vương phi đến đây một mình, tuy trên người không cố ý cải trang nhưng rõ
ràng cũng đã được sắp đặt kỹ càng. Phạm Nhàn im lặng nhìn cô một lúc, giơ tay
mời cô ngồi xuống, sau giây lát mới nói: "Vương phi quả là can đảm, biết chắc
chắn trong cung có người rình mò Hòa Thân Vương phủ, vậy mà vẫn dám đến
đây một mình để gặp ta.”
Đêm qua sau khi liên lạc với các quan viên bên văn thần, người Phạm Nhàn
muốn gặp nhất chính là Đại hoàng tử đang nắm quyền chỉ huy cấm quân.
Nhưng theo lời đồn, Ninh Tài nhân đã bị nhốt trong Hàm Quang điện, xung
quanh Hòa Thân Vương phủ cũng có nhiều tai mắt của cung đình . Vì vậy,
Phạm Nhàn đã để lại thông điệp trong vương phủ, hy vọng Đại hoàng tử sẽ nghĩ
cách liên lạc với mình.
Nhưng không ngờ, người đến hôm nay lại là Vương phi.
"Tiểu Phạm đại nhân quả thực đúng là gan to bằng trời..." Vương phi mỉm
cười đáp lại: "Biết rõ các phe phái trong kinh đô đang gấp rút truy tìm ngài, biết
rõ hôm nay Thái tử sẽ đăng cơ, vậy mà ngài vẫn có thể thản nhiên ngồi trong
tiểu viện, để mặc thời thế trôi qua. Thực sự không biết ngài đã có kế hoạch từ
trước hay đang bế tắc Đây."
"Có kế hoạch không phải là thật, còn bế tắc cũng chỉ là giả." Phạm Nhàn
nhìn gương mặt dịu dàng của Vương phi, nhẹ nhàng nói: "Nếu không có suy
nghĩ gì, làm sao lại kinh động đến Vương phi?"
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Hôm nay, bên trong cung điện, một cuộc tranh đấu sinh tử đang diễn ra giữacác phe phái. Nhưng kẻ đã gây ra tất cả, giờ đây lại ngồi thong thả dưới gốc câytrong sân viện, vừa thưởng thức trà nóng, vừa suy tư.Phạm Nhàn mặc bộ y phục bằng vải xanh thô, khuôn mặt đã được làm chokhác đi chút ít, dù vẻ đẹp khuynh thành vẫn không suy giảm, nhưng làm cho bềngoài thêm phần thành thật. Đầu ngón tay y nhẹ nhàng xoay chiếc chén nhỏ cònnóng, bỗng nhiên nhíu mày, hỏi mỹ nhân với đôi mắt sâu thẳm hút hồn bêncạnh: "Ngoài Hòa Thân Vương ra, còn ai biết tiểu viện này của ngươi không?"Mỹ nhân kia mím môi, lắc nhẹ đầu, đôi mắt to tròn đầy vẻ tò mò và hưngphấn. Cô nhìn Phạm Nhàn, kẻ bị cho là hành thích quân vương nhưng có vẻ gìlà sợ hãi.Đúng vậy, tiểu viện này chính là nơi Phạm Nhàn mua lại bí mật từ trước,sau đó tặng cho Đại Hoàng tử làm chốn yêu đương riêng tư.Và vị mỹ nhân với dáng vẻ cùng nét mặt khác hẳn với những thục nữ đoantrang của Khánh Quốc, rõ ràng là công chúa của bộ lạc Tây Hồ nào đó, từngtheo quân viễn chinh phía Tây về kinh, gây không ít phiền nhiễu cho PhạmNhàn ở Giang Nam suốt một năm qua.Ngoài qua tay Đặng Tử Việt, không ai biết người mua tiểu viện này chính làPhạm Nhàn. Sau khi biếu Đại hoàng tử, với tính cách sợ vợ của Đại hoàng tử,việc này càng khó lòng bị tiết lộ. Vì vậy, sau khi liên kết các quan viên trongđêm hôm qua, Phạm Nhàn không trở lại trọ mà đến tiểu viện này, hoàn toànkhông lo Trưởng công chúa sẽ đoán ra.Xung quanh Phạm phủ và Giám sát viện đều có người canh giữ. Nhà củaVương Khải Niên cũng có thể bị các cao thủ trong cung giám sát, Phạm Nhànkhông muốn mạo hiểm. Chỉ có tiểu viện trong con hẻm này mới đảm bảo antoàn cho y, đồng thời thuận tiện liên lạc với những nhân vật then chốt.Nghe câu trả lời tò mò của Mã Tác Tác, Phạm Nhàn khẽ nhíu mày, đứngdậy từ trên ghế, bình thản nhìn về phía cửa sau mở ra từ bên hông ngõ hẻm.Bởi y nghe thấy có tiếng động của người đang bước về phía căn nhà này, rõràng không phải Đại hoàng tử mà y đợi chờ.o O oTiếng lạch cạch vang lên, tiếp theo là tiếng ken két, cánh cửa gỗ của tiểuviện vô danh bị người ngoài đẩy mở. Mã Tác Tác kinh ngạc nhìn cảnh tượngtrước mắt, vội vàng che miệng lại. Tất cả hạ nhân trong viện này đều do thiếugia họ Phạm mua về, chưa bao giờ có người lạ nào đến đây. Vậy vị khách này làai?Cô quay đầu lại nhìn Phạm Nhàn, hạ giọng cảnh báo: "Thiếu gia, mau trốnđi!"Phạm Nhàn không chạy, chỉ nhìn người phụ nữ bước vào từ cửa sau rồi mỉmcười, ánh mắt phức tạp. Sau đó y cúi đầu thi lễ và nói: "Kính chào Vương phi."Người đến không phải là Hòa Thân Vương mà là Hòa Thân Vương phi, Đạicông chúa Bắc Tề.Đại công chúa vẻ mặt bình thản, ánh mắt dịu dàng, mỉm cười nhìn PhạmNhàn một lúc rồi cúi đầu đáp lễ: "Kính chào tiểu công gia."Phạm Nhàn chắp ta nhường đường, lắc đầu cười khổ trong lòng. Y đang chờĐại hoàng tử nhưng lại gặp được Vương phi, từ đó có thể thấy rằng Đại hoàngtử kiêng kỵ thê tử đến mức cả chốn riêng tư cũng báo cáo cho Đại công chúa."Tác Tác, vào trong trước đi." Phạm Nhàn vẫy tay, biết Vương phi khôngmuốn thấy vị thiếp thất yêu kiều người Tây Hồ này, ra hiệu cho Tác Tác lui vàophòng trong.Vương phi đến đây một mình, tuy trên người không cố ý cải trang nhưng rõràng cũng đã được sắp đặt kỹ càng. Phạm Nhàn im lặng nhìn cô một lúc, giơ taymời cô ngồi xuống, sau giây lát mới nói: "Vương phi quả là can đảm, biết chắcchắn trong cung có người rình mò Hòa Thân Vương phủ, vậy mà vẫn dám đếnđây một mình để gặp ta.”Đêm qua sau khi liên lạc với các quan viên bên văn thần, người Phạm Nhànmuốn gặp nhất chính là Đại hoàng tử đang nắm quyền chỉ huy cấm quân.Nhưng theo lời đồn, Ninh Tài nhân đã bị nhốt trong Hàm Quang điện, xungquanh Hòa Thân Vương phủ cũng có nhiều tai mắt của cung đình . Vì vậy,Phạm Nhàn đã để lại thông điệp trong vương phủ, hy vọng Đại hoàng tử sẽ nghĩcách liên lạc với mình.Nhưng không ngờ, người đến hôm nay lại là Vương phi."Tiểu Phạm đại nhân quả thực đúng là gan to bằng trời..." Vương phi mỉmcười đáp lại: "Biết rõ các phe phái trong kinh đô đang gấp rút truy tìm ngài, biếtrõ hôm nay Thái tử sẽ đăng cơ, vậy mà ngài vẫn có thể thản nhiên ngồi trongtiểu viện, để mặc thời thế trôi qua. Thực sự không biết ngài đã có kế hoạch từtrước hay đang bế tắc Đây.""Có kế hoạch không phải là thật, còn bế tắc cũng chỉ là giả." Phạm Nhànnhìn gương mặt dịu dàng của Vương phi, nhẹ nhàng nói: "Nếu không có suynghĩ gì, làm sao lại kinh động đến Vương phi?"