Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1251: Cuộc gặp gỡ bí mật trong hẻm Dương Thông 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Vương phi ôn tồn đáp: "Hiện tại tình thế kinh đô đang rất nguy cấp, Vươnggia nhà ta phụ trách cấm quân, tuyệt đối không thể về phủ. Vậy nên nếu Phạmđại nhân muốn gặp chàng ấy, sợ rằng sẽ hơi khó khăn. Có điều không biết TiểuPhạm đại nhân có gì khó xử, ta mạo muội đến đây, mong Tiểu Phạm đại nhânđừng trách."Phạm Nhàn chìm vào trầm ngâm, một lúc lâu sau mới nói: "Đại công chúa,hiện giờ ta bị coi là kẻ phản nghịch hành thích quân vương, cô đã dám đến gặpta,. hỏi ta có gì khó xử, vậy chắc hẳn là hiểu ý của ta."Vương phi ánh mắt xao động, không biết nên đáp thế nào.Phạm Nhàn cúi đầu suy nghĩ một lát, đến gần Vương phi nửa bước, nhẹgiọng nói: "Chẳng hay Vương phi còn nhớ, năm xưa từ Bắc Tề tới phía nam,trong ngoài xe ngựa, chúng ta từng nói gì?"Vương phi hơi sững sờ, sau đó mỉm cười: "Ước định tất nhiên sẽ khôngquên. Nhưng thời thế đã thay đổi, hiện giờ kinh đô quá nguy hiểm, Vương giachỉ dựa vào cấm quân để chèo chống, nếu đại nhân thật sự muốn làm chuyệnlớn, chỉ e Vương gia nhà ta khó mà đủ sức. Ta chỉ là một người đàn bà, càngkhông thể gánh vác.""Chèo chống?" Phạm Nhàn mỉm cười: "Vương phi đề cập đến việc luânchuyển quân phòng vệ kinh đô hôm qua?"Vương phi im lặng.Phạm Nhàn thở dài. Việc luân chuyển quân phòng vệ kinh đô quả thựcchính là điểm yếu của y, đồng thời cũng là điểm yếu của Đại hoàng tử.Trước kia, quân phòng vệ đô luôn nằm dưới sự khống chế của họ Diệp. Sauđó, Tần Hằng thuộc thế hệ thứ hai của Tần gia đã nắm chức thủ lĩnh trong hainăm. Cho đến năm ngoái, vì vụ mưu sát ở sơn cốc, Hoàng thượng đã lợi dụngcơ hội để cải tổ lực lượng trong triều, điều Tần Hằng vào Khu Mật viện làm Phósứ, bổ nhiệm Tạ Tô - phó soái của Đại hoàng tử thời tây chinh - giữ chức Thốnglĩnh của quân phòng vệ kinh đô .Tuy nhiên tất cả đã thay đổi từ hôm qua, sau khi Thái hậu ổn định tình hìnhtrong cung, mệnh lệnh đầu tiên của bà là bãi nhiệm Tạ Tô, đồng thời phục hồichức vụ của Tần Hằng làm Thống lĩnh quân phòng vệ Kinh đô !Tạ Tô bị cách chức oan uổng, nhưng do cấm quân chịu áp lực quá lớn từ sựkiện bệ hạ bị ám sát, Đại hoàng tử không thể lên tiếng. Hơn nữa, vị dũng tướngnăm xưa mới được giao trọng trách bảo vệ kinh đô chưa đầy nửa năm, chưa kịpxây dựng thế lực, thế nên Tần gia càng dễ dàng nắm lại quyền kiểm soát. Đạihoàng tử và Tạ Tô cũng không còn cách nào khác.Điều này cũng khiến Phạm Nhàn rất đau đầu. Quyền kiểm soát quân phòngvệ kinh đô đã thay đổi, nếu không tính đến đề nghị của Hứa Mậu Tài ở thủyquân Giao Châu. Hiện tại, tất cả binh lực bên ngoài Kinh đô đều rơi vào tay nhàTần.Y nhìn Vương phi, cau mày nói: "Quân phòng vệ kinh đô thường trú ởNguyên Đài, chỉ cần mười ba cửa thành không gặp rắc rối, vẫn có thể kiểm soátđược tình hình trọng yếu trong kinh... vẫn phải nhờ cấm quân.""Ta chưa từng quên lời hứa với đại nhân." Vương phi đáp: "Nhưng ngài mớitrở về từ Đại Đông sơn, có lẽ không biết hiện giờ kinh đô và cung cấm đượcbảo vệ nghiêm ngặt đến thế nào. Bây giờ Vương gia vẫn có thể kiểm soát đượccấm quân, đó là vì Thái hậu vẫn chưa hạ chỉ..."Phạm Nhàn im lặng.Vương phi tiếp tục: "Tại sao Thái hậu lại yên tâm để Vương gia nắm quyềnchỉ huy cấm quân? Bởi vì bà ấy biết, Vương gia là người thẳng tính, chàngkhông gây rối, không nghĩ đến việc tạo phản..."Không đợi Vương phi nói hết, Phạm Nhàn đã cười phá lên: "Tình thế bâygiờ là, có kẻ đang tạo phản trong cung."Vương phi cười cay đắng nói: "Vấn đề là, ai ngồi trên ngai vàng ở Thái Cựcđiện, người đó mới có quyền quyết định kẻ nào là phản nghịch. Nếu bây giờngài đang ở trong cung, bên cạnh Thái hậu, đọc lời di chiếu đã được truyền bára ngoài ngày hôm nay, ta dám chắc Vương gia sẽ là người ủng hộ mạnh mẽnhất của ngài."o O o"Hãy lấy di chiếu ra đi." Vương phi đột nhiên khuyên nhủ: "Cho dù nhìn từgóc độ nào, việc công bố di chiếu lúc này vẫn còn có thể vãn hồi, nếu không chỉcó nước bị động chịu trận.""Không được, vẫn còn nhiều người chưa hành động, ví dụ như nhạc mẫucủa ta..." Phạm Nhàn bình tĩnh nói: "Di chiếu còn trong tay ta, ít nhất vẫn có thểduy trì bình yên trong một thời gian. Một khi di chiếu thực sự được công bố, haibên sẽ chỉ còn cách đối đầu."Vương phi nhẹ nhàng mỉa mai: "Đến lúc này rồi, không lẽ ngài vẫn muốngiữ vẻ thanh cao đạm bạc?"Phạm Nhàn cười tự giễu nói: "Ta không phải kẻ ngốc. Lý do ta không côngbố di chiếu cũng giống với lý do trước đây Vương phi nói tại sao Vương giaphải im lặng... Về cơ bản là như nhau."Hắn chăm chú nhìn Vương phi, chậm rãi nói: "Ninh Tài nhân còn trongcung, đương nhiên Vương gia không thể làm gì. Đừng quên, phu nhân và tiểuthiếp của ta cũng đang ở trong cung, nếu thật sự công khai gây chiến, cả ta vàVương gia đều không thể chịu đựng được tổn thất lớn như vậy."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Vương phi ôn tồn đáp: "Hiện tại tình thế kinh đô đang rất nguy cấp, Vươnggia nhà ta phụ trách cấm quân, tuyệt đối không thể về phủ. Vậy nên nếu Phạmđại nhân muốn gặp chàng ấy, sợ rằng sẽ hơi khó khăn. Có điều không biết TiểuPhạm đại nhân có gì khó xử, ta mạo muội đến đây, mong Tiểu Phạm đại nhânđừng trách."Phạm Nhàn chìm vào trầm ngâm, một lúc lâu sau mới nói: "Đại công chúa,hiện giờ ta bị coi là kẻ phản nghịch hành thích quân vương, cô đã dám đến gặpta,. hỏi ta có gì khó xử, vậy chắc hẳn là hiểu ý của ta."Vương phi ánh mắt xao động, không biết nên đáp thế nào.Phạm Nhàn cúi đầu suy nghĩ một lát, đến gần Vương phi nửa bước, nhẹgiọng nói: "Chẳng hay Vương phi còn nhớ, năm xưa từ Bắc Tề tới phía nam,trong ngoài xe ngựa, chúng ta từng nói gì?"Vương phi hơi sững sờ, sau đó mỉm cười: "Ước định tất nhiên sẽ khôngquên. Nhưng thời thế đã thay đổi, hiện giờ kinh đô quá nguy hiểm, Vương giachỉ dựa vào cấm quân để chèo chống, nếu đại nhân thật sự muốn làm chuyệnlớn, chỉ e Vương gia nhà ta khó mà đủ sức. Ta chỉ là một người đàn bà, càngkhông thể gánh vác.""Chèo chống?" Phạm Nhàn mỉm cười: "Vương phi đề cập đến việc luânchuyển quân phòng vệ kinh đô hôm qua?"Vương phi im lặng.Phạm Nhàn thở dài. Việc luân chuyển quân phòng vệ kinh đô quả thựcchính là điểm yếu của y, đồng thời cũng là điểm yếu của Đại hoàng tử.Trước kia, quân phòng vệ đô luôn nằm dưới sự khống chế của họ Diệp. Sauđó, Tần Hằng thuộc thế hệ thứ hai của Tần gia đã nắm chức thủ lĩnh trong hainăm. Cho đến năm ngoái, vì vụ mưu sát ở sơn cốc, Hoàng thượng đã lợi dụngcơ hội để cải tổ lực lượng trong triều, điều Tần Hằng vào Khu Mật viện làm Phósứ, bổ nhiệm Tạ Tô - phó soái của Đại hoàng tử thời tây chinh - giữ chức Thốnglĩnh của quân phòng vệ kinh đô .Tuy nhiên tất cả đã thay đổi từ hôm qua, sau khi Thái hậu ổn định tình hìnhtrong cung, mệnh lệnh đầu tiên của bà là bãi nhiệm Tạ Tô, đồng thời phục hồichức vụ của Tần Hằng làm Thống lĩnh quân phòng vệ Kinh đô !Tạ Tô bị cách chức oan uổng, nhưng do cấm quân chịu áp lực quá lớn từ sựkiện bệ hạ bị ám sát, Đại hoàng tử không thể lên tiếng. Hơn nữa, vị dũng tướngnăm xưa mới được giao trọng trách bảo vệ kinh đô chưa đầy nửa năm, chưa kịpxây dựng thế lực, thế nên Tần gia càng dễ dàng nắm lại quyền kiểm soát. Đạihoàng tử và Tạ Tô cũng không còn cách nào khác.Điều này cũng khiến Phạm Nhàn rất đau đầu. Quyền kiểm soát quân phòngvệ kinh đô đã thay đổi, nếu không tính đến đề nghị của Hứa Mậu Tài ở thủyquân Giao Châu. Hiện tại, tất cả binh lực bên ngoài Kinh đô đều rơi vào tay nhàTần.Y nhìn Vương phi, cau mày nói: "Quân phòng vệ kinh đô thường trú ởNguyên Đài, chỉ cần mười ba cửa thành không gặp rắc rối, vẫn có thể kiểm soátđược tình hình trọng yếu trong kinh... vẫn phải nhờ cấm quân.""Ta chưa từng quên lời hứa với đại nhân." Vương phi đáp: "Nhưng ngài mớitrở về từ Đại Đông sơn, có lẽ không biết hiện giờ kinh đô và cung cấm đượcbảo vệ nghiêm ngặt đến thế nào. Bây giờ Vương gia vẫn có thể kiểm soát đượccấm quân, đó là vì Thái hậu vẫn chưa hạ chỉ..."Phạm Nhàn im lặng.Vương phi tiếp tục: "Tại sao Thái hậu lại yên tâm để Vương gia nắm quyềnchỉ huy cấm quân? Bởi vì bà ấy biết, Vương gia là người thẳng tính, chàngkhông gây rối, không nghĩ đến việc tạo phản..."Không đợi Vương phi nói hết, Phạm Nhàn đã cười phá lên: "Tình thế bâygiờ là, có kẻ đang tạo phản trong cung."Vương phi cười cay đắng nói: "Vấn đề là, ai ngồi trên ngai vàng ở Thái Cựcđiện, người đó mới có quyền quyết định kẻ nào là phản nghịch. Nếu bây giờngài đang ở trong cung, bên cạnh Thái hậu, đọc lời di chiếu đã được truyền bára ngoài ngày hôm nay, ta dám chắc Vương gia sẽ là người ủng hộ mạnh mẽnhất của ngài."o O o"Hãy lấy di chiếu ra đi." Vương phi đột nhiên khuyên nhủ: "Cho dù nhìn từgóc độ nào, việc công bố di chiếu lúc này vẫn còn có thể vãn hồi, nếu không chỉcó nước bị động chịu trận.""Không được, vẫn còn nhiều người chưa hành động, ví dụ như nhạc mẫucủa ta..." Phạm Nhàn bình tĩnh nói: "Di chiếu còn trong tay ta, ít nhất vẫn có thểduy trì bình yên trong một thời gian. Một khi di chiếu thực sự được công bố, haibên sẽ chỉ còn cách đối đầu."Vương phi nhẹ nhàng mỉa mai: "Đến lúc này rồi, không lẽ ngài vẫn muốngiữ vẻ thanh cao đạm bạc?"Phạm Nhàn cười tự giễu nói: "Ta không phải kẻ ngốc. Lý do ta không côngbố di chiếu cũng giống với lý do trước đây Vương phi nói tại sao Vương giaphải im lặng... Về cơ bản là như nhau."Hắn chăm chú nhìn Vương phi, chậm rãi nói: "Ninh Tài nhân còn trongcung, đương nhiên Vương gia không thể làm gì. Đừng quên, phu nhân và tiểuthiếp của ta cũng đang ở trong cung, nếu thật sự công khai gây chiến, cả ta vàVương gia đều không thể chịu đựng được tổn thất lớn như vậy."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Vương phi ôn tồn đáp: "Hiện tại tình thế kinh đô đang rất nguy cấp, Vươnggia nhà ta phụ trách cấm quân, tuyệt đối không thể về phủ. Vậy nên nếu Phạmđại nhân muốn gặp chàng ấy, sợ rằng sẽ hơi khó khăn. Có điều không biết TiểuPhạm đại nhân có gì khó xử, ta mạo muội đến đây, mong Tiểu Phạm đại nhânđừng trách."Phạm Nhàn chìm vào trầm ngâm, một lúc lâu sau mới nói: "Đại công chúa,hiện giờ ta bị coi là kẻ phản nghịch hành thích quân vương, cô đã dám đến gặpta,. hỏi ta có gì khó xử, vậy chắc hẳn là hiểu ý của ta."Vương phi ánh mắt xao động, không biết nên đáp thế nào.Phạm Nhàn cúi đầu suy nghĩ một lát, đến gần Vương phi nửa bước, nhẹgiọng nói: "Chẳng hay Vương phi còn nhớ, năm xưa từ Bắc Tề tới phía nam,trong ngoài xe ngựa, chúng ta từng nói gì?"Vương phi hơi sững sờ, sau đó mỉm cười: "Ước định tất nhiên sẽ khôngquên. Nhưng thời thế đã thay đổi, hiện giờ kinh đô quá nguy hiểm, Vương giachỉ dựa vào cấm quân để chèo chống, nếu đại nhân thật sự muốn làm chuyệnlớn, chỉ e Vương gia nhà ta khó mà đủ sức. Ta chỉ là một người đàn bà, càngkhông thể gánh vác.""Chèo chống?" Phạm Nhàn mỉm cười: "Vương phi đề cập đến việc luânchuyển quân phòng vệ kinh đô hôm qua?"Vương phi im lặng.Phạm Nhàn thở dài. Việc luân chuyển quân phòng vệ kinh đô quả thựcchính là điểm yếu của y, đồng thời cũng là điểm yếu của Đại hoàng tử.Trước kia, quân phòng vệ đô luôn nằm dưới sự khống chế của họ Diệp. Sauđó, Tần Hằng thuộc thế hệ thứ hai của Tần gia đã nắm chức thủ lĩnh trong hainăm. Cho đến năm ngoái, vì vụ mưu sát ở sơn cốc, Hoàng thượng đã lợi dụngcơ hội để cải tổ lực lượng trong triều, điều Tần Hằng vào Khu Mật viện làm Phósứ, bổ nhiệm Tạ Tô - phó soái của Đại hoàng tử thời tây chinh - giữ chức Thốnglĩnh của quân phòng vệ kinh đô .Tuy nhiên tất cả đã thay đổi từ hôm qua, sau khi Thái hậu ổn định tình hìnhtrong cung, mệnh lệnh đầu tiên của bà là bãi nhiệm Tạ Tô, đồng thời phục hồichức vụ của Tần Hằng làm Thống lĩnh quân phòng vệ Kinh đô !Tạ Tô bị cách chức oan uổng, nhưng do cấm quân chịu áp lực quá lớn từ sựkiện bệ hạ bị ám sát, Đại hoàng tử không thể lên tiếng. Hơn nữa, vị dũng tướngnăm xưa mới được giao trọng trách bảo vệ kinh đô chưa đầy nửa năm, chưa kịpxây dựng thế lực, thế nên Tần gia càng dễ dàng nắm lại quyền kiểm soát. Đạihoàng tử và Tạ Tô cũng không còn cách nào khác.Điều này cũng khiến Phạm Nhàn rất đau đầu. Quyền kiểm soát quân phòngvệ kinh đô đã thay đổi, nếu không tính đến đề nghị của Hứa Mậu Tài ở thủyquân Giao Châu. Hiện tại, tất cả binh lực bên ngoài Kinh đô đều rơi vào tay nhàTần.Y nhìn Vương phi, cau mày nói: "Quân phòng vệ kinh đô thường trú ởNguyên Đài, chỉ cần mười ba cửa thành không gặp rắc rối, vẫn có thể kiểm soátđược tình hình trọng yếu trong kinh... vẫn phải nhờ cấm quân.""Ta chưa từng quên lời hứa với đại nhân." Vương phi đáp: "Nhưng ngài mớitrở về từ Đại Đông sơn, có lẽ không biết hiện giờ kinh đô và cung cấm đượcbảo vệ nghiêm ngặt đến thế nào. Bây giờ Vương gia vẫn có thể kiểm soát đượccấm quân, đó là vì Thái hậu vẫn chưa hạ chỉ..."Phạm Nhàn im lặng.Vương phi tiếp tục: "Tại sao Thái hậu lại yên tâm để Vương gia nắm quyềnchỉ huy cấm quân? Bởi vì bà ấy biết, Vương gia là người thẳng tính, chàngkhông gây rối, không nghĩ đến việc tạo phản..."Không đợi Vương phi nói hết, Phạm Nhàn đã cười phá lên: "Tình thế bâygiờ là, có kẻ đang tạo phản trong cung."Vương phi cười cay đắng nói: "Vấn đề là, ai ngồi trên ngai vàng ở Thái Cựcđiện, người đó mới có quyền quyết định kẻ nào là phản nghịch. Nếu bây giờngài đang ở trong cung, bên cạnh Thái hậu, đọc lời di chiếu đã được truyền bára ngoài ngày hôm nay, ta dám chắc Vương gia sẽ là người ủng hộ mạnh mẽnhất của ngài."o O o"Hãy lấy di chiếu ra đi." Vương phi đột nhiên khuyên nhủ: "Cho dù nhìn từgóc độ nào, việc công bố di chiếu lúc này vẫn còn có thể vãn hồi, nếu không chỉcó nước bị động chịu trận.""Không được, vẫn còn nhiều người chưa hành động, ví dụ như nhạc mẫucủa ta..." Phạm Nhàn bình tĩnh nói: "Di chiếu còn trong tay ta, ít nhất vẫn có thểduy trì bình yên trong một thời gian. Một khi di chiếu thực sự được công bố, haibên sẽ chỉ còn cách đối đầu."Vương phi nhẹ nhàng mỉa mai: "Đến lúc này rồi, không lẽ ngài vẫn muốngiữ vẻ thanh cao đạm bạc?"Phạm Nhàn cười tự giễu nói: "Ta không phải kẻ ngốc. Lý do ta không côngbố di chiếu cũng giống với lý do trước đây Vương phi nói tại sao Vương giaphải im lặng... Về cơ bản là như nhau."Hắn chăm chú nhìn Vương phi, chậm rãi nói: "Ninh Tài nhân còn trongcung, đương nhiên Vương gia không thể làm gì. Đừng quên, phu nhân và tiểuthiếp của ta cũng đang ở trong cung, nếu thật sự công khai gây chiến, cả ta vàVương gia đều không thể chịu đựng được tổn thất lớn như vậy."

Chương 1251: Cuộc gặp gỡ bí mật trong hẻm Dương Thông 3