Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1350: Kinh Qua đâm Tần 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thái tử đột ngột quay đầu lại, nhìn Tần lão gia tử mà không dám tin vào mắtmình, dường như không hiểu vì sao lão lại đưa ra một mệnh lệnh đáng sợ nhưvậy. Hay là lão không quan tâm đến tính mạng Tần Hằng? Hơn nữa, hai trămHắc Kỵ này không thể gây tổn hại lớn, chỉ dùng mưa tên không phân biệt bạnđịch, liệu có ảnh hưởng đến tinh thần quân đội hay không?Con mắt Tần lão gia tử híp lại, tia nhìn lạnh lẽo lóe ra từ hai khe hở. Nơiđây, chỉ mình lão hiểu rõ mục đích của đội Hắc Kỵ này. Chỉ lão biết, nếu để họtiếp tục truy sát, lực lượng tiên phong doanh do Tần Hằng chỉ huy sẽ không thểthoát thân trước khi phản quân ập tới.Lão hiểu rõ sức mạnh của Hắc Kỵ, càng tin rằng chúng được bố trí dướitrướng Chính Dương môn là vì câu nói khiến lão tức giận trước đó:"Ta muốn Lão Tần gia của ngươi đoạn tử tuyệt tôn!"Tần lão gia tử là loại ác độc, nếu Phạm Nhàn muốn mình đoạn tử tuyệt tôn,thì lão thà tự tay giết con còn hơn để Phạm Nhàn sai người làm điều đó. Hơnnữa... con trai của Lão Tần gia này không dễ chết như vậy đâu!o O oTần Hằng không chết, ngựa của hắn bị đâm chi chít đầy tên, sau hai tiếngkêu đau thương, nó ngã xuống tức tưởi dưới đất. Tần Hằng đã chuẩn bị nên tuylực lao tới khi ngã khỏi lưng ngựa làm hắn va mạnh xuống đất, giáp trên ngườicòn bị ma sát cháy lên từng đốm lửa, song phần lớn sức tác động đã bị hóa giải.Hơn nữa nhờ cái xác ngựa che chở, hắn không bị trúng tên.Mưa tên chỉ kéo dài một lúc rồi tạnh ngay. Phần lớn kỵ binh đang ngươiđuổi ta giết đều đã ngã gục trong vũng máu. Hắc Kỵ tuy còn nhiều người sốngsót hơn, song ai nấy đều mất ngựa, bị thương nặng nhẹ khác nhau. Song bọn họkhông hề hoảng sợ mà tiếp tục cầm đao, xông tới những kỵ binh Tần gia đã ngãxuống đất.Lúc này, Tần Hằng đã đứng dậy. phản quân xung quanh cũng đang hối hảtiến lại gần.Vị Phó thống lĩnh Khánh Quốc đeo mặt nạ bạc của đội Hắc Kỵ, từ lúc giaochiến bắt đầu đã trở thành mũi nhọn của đội, với thái độ quyết liệt, tốc độ nhanhnhất, luôn dõi theo Tần Hằng không để mất dạng. Mưa tên đột ngột khiến cảngười lẫn ngựa của Kinh Qua chịu tổn thương nặng nề. Một mũi tên lông vũxảo quyệt xuyên qua áo giáp, đâm chéo qua vai trái Kinh Qua, máu nhỏ giọtthấm ướt áo. Ngựa dưới người hắn chân trước mềm nhũn, lặng lẽ đổ sầm xuốngđất.Kinh Qua dùng chân đạp mạnh bàn đạp, ngay khi mưa tên tạnh lại, tay cầmmột cây thương đen dài, như một con sói đực lao ra, mang theo cơn khát máu đãâm ỉ bao năm, không gì cản nổi.Ba trượng, chớp mắt đã qua, lúc này Tần Hằng mới moi chân ra khỏi bànđạp, vất vả đứng dậy, trông như tinh thần và thể lực đã cạn kiệt tột độ. Trướcngọn thương đen nhánh mang ý định sát người, có vẻ như hắn chỉ biết đứng đóchờ chết!Nhưng nào ai ngờ được, thân hình Tần Hằng tuy trông mệt mỏi vô cùng, lạibất chợt tràn đầy khí lực. Chỉ nghe hắn hét lên một tiếng, không cần quay đầuđã tuốt kiếm ra. Toàn thân hắn xoay như một cơn lốc, như một cái bóng, cực kỳquỷ mị tránh né mũi trường thương đen nhánh lướt sát qua của Kinh Qua!Kinh Qua đâm toàn lực, không ngờ đối phương lại có kỹ xảo đỡ đòn tinhdiệu đến thế. Toàn bộ tinh thần và khí thế tập trung vào nhát thương này, nhưngmũi thương trượt vào khoảng không, hung hăng đâm vào tảng đá bên cạnh TầnHằng, nổ tung ra thành vô số mảnh!Trong tiếng nổ đinh tai đó, Tần Hằng vẫn tiếp tục xoay người, chớp mắt đãáp sát Kinh Qua, lạnh lùng cười khẩy, khuỷu tay trái đột ngột đâm ra, lưỡi kiếmtrong tay vung lên, chặt thẳng xuống cổ Kinh Qua!Một lắc người - một xoay - một chém, ba đòn liên hoàn nhuần nhuyễn đếnthế, lại thực hiện trong tình thế hỗn chiến phức tạp như vậy, quả thực Tần Hằngvô cùng cường hãn, chẳng trách Tần lão gia tử có niềm tin lớn đến thế vào hắn,để hắn đơn độc đương đầu với Kinh Qua đeo mặt nạ bạc!Trong khoảng cách gần đến thế, với một nhát chém mạnh mẽ như vậy, có lẽngay cả Phạm Nhàn cũng khó lòng đỡ nổi, chỉ e Kinh Qua chết chắc!o O oTrong suốt quá trình truy sát kinh tâm động phách, lực lượng phản loạn liêntục tấn công hoàng thành. Những cỗ xe nặng vẫn húc vào cổng cung điện khôngbiết mệt mỏi, bất chấp đá rơi lửa cháy, lần lượt xông vào ba cổng cung kia, tạora những tiếng động ầm ĩ, đôi khi vang vọng khắp thành hoàng, nghe như tiếngtrống đánh thình thịch vào lòng người.Đúng lúc cuộc truy đuổi kỳ lạ trên quảng trường đang diễn ra tới hồi kịchtính, kiếm của Tần Hằng cách cổ Kinh Qua chỉ còn ba tấc, tình hình tấn côngphòng thủ ở cổng cung bỗng có biến đổi chấn động!Một tiếng nổ long trời vang lên, cánh cổng cung nặng nề ở giữa bỗng bậttung!
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thái tử đột ngột quay đầu lại, nhìn Tần lão gia tử mà không dám tin vào mắtmình, dường như không hiểu vì sao lão lại đưa ra một mệnh lệnh đáng sợ nhưvậy. Hay là lão không quan tâm đến tính mạng Tần Hằng? Hơn nữa, hai trămHắc Kỵ này không thể gây tổn hại lớn, chỉ dùng mưa tên không phân biệt bạnđịch, liệu có ảnh hưởng đến tinh thần quân đội hay không?Con mắt Tần lão gia tử híp lại, tia nhìn lạnh lẽo lóe ra từ hai khe hở. Nơiđây, chỉ mình lão hiểu rõ mục đích của đội Hắc Kỵ này. Chỉ lão biết, nếu để họtiếp tục truy sát, lực lượng tiên phong doanh do Tần Hằng chỉ huy sẽ không thểthoát thân trước khi phản quân ập tới.Lão hiểu rõ sức mạnh của Hắc Kỵ, càng tin rằng chúng được bố trí dướitrướng Chính Dương môn là vì câu nói khiến lão tức giận trước đó:"Ta muốn Lão Tần gia của ngươi đoạn tử tuyệt tôn!"Tần lão gia tử là loại ác độc, nếu Phạm Nhàn muốn mình đoạn tử tuyệt tôn,thì lão thà tự tay giết con còn hơn để Phạm Nhàn sai người làm điều đó. Hơnnữa... con trai của Lão Tần gia này không dễ chết như vậy đâu!o O oTần Hằng không chết, ngựa của hắn bị đâm chi chít đầy tên, sau hai tiếngkêu đau thương, nó ngã xuống tức tưởi dưới đất. Tần Hằng đã chuẩn bị nên tuylực lao tới khi ngã khỏi lưng ngựa làm hắn va mạnh xuống đất, giáp trên ngườicòn bị ma sát cháy lên từng đốm lửa, song phần lớn sức tác động đã bị hóa giải.Hơn nữa nhờ cái xác ngựa che chở, hắn không bị trúng tên.Mưa tên chỉ kéo dài một lúc rồi tạnh ngay. Phần lớn kỵ binh đang ngươiđuổi ta giết đều đã ngã gục trong vũng máu. Hắc Kỵ tuy còn nhiều người sốngsót hơn, song ai nấy đều mất ngựa, bị thương nặng nhẹ khác nhau. Song bọn họkhông hề hoảng sợ mà tiếp tục cầm đao, xông tới những kỵ binh Tần gia đã ngãxuống đất.Lúc này, Tần Hằng đã đứng dậy. phản quân xung quanh cũng đang hối hảtiến lại gần.Vị Phó thống lĩnh Khánh Quốc đeo mặt nạ bạc của đội Hắc Kỵ, từ lúc giaochiến bắt đầu đã trở thành mũi nhọn của đội, với thái độ quyết liệt, tốc độ nhanhnhất, luôn dõi theo Tần Hằng không để mất dạng. Mưa tên đột ngột khiến cảngười lẫn ngựa của Kinh Qua chịu tổn thương nặng nề. Một mũi tên lông vũxảo quyệt xuyên qua áo giáp, đâm chéo qua vai trái Kinh Qua, máu nhỏ giọtthấm ướt áo. Ngựa dưới người hắn chân trước mềm nhũn, lặng lẽ đổ sầm xuốngđất.Kinh Qua dùng chân đạp mạnh bàn đạp, ngay khi mưa tên tạnh lại, tay cầmmột cây thương đen dài, như một con sói đực lao ra, mang theo cơn khát máu đãâm ỉ bao năm, không gì cản nổi.Ba trượng, chớp mắt đã qua, lúc này Tần Hằng mới moi chân ra khỏi bànđạp, vất vả đứng dậy, trông như tinh thần và thể lực đã cạn kiệt tột độ. Trướcngọn thương đen nhánh mang ý định sát người, có vẻ như hắn chỉ biết đứng đóchờ chết!Nhưng nào ai ngờ được, thân hình Tần Hằng tuy trông mệt mỏi vô cùng, lạibất chợt tràn đầy khí lực. Chỉ nghe hắn hét lên một tiếng, không cần quay đầuđã tuốt kiếm ra. Toàn thân hắn xoay như một cơn lốc, như một cái bóng, cực kỳquỷ mị tránh né mũi trường thương đen nhánh lướt sát qua của Kinh Qua!Kinh Qua đâm toàn lực, không ngờ đối phương lại có kỹ xảo đỡ đòn tinhdiệu đến thế. Toàn bộ tinh thần và khí thế tập trung vào nhát thương này, nhưngmũi thương trượt vào khoảng không, hung hăng đâm vào tảng đá bên cạnh TầnHằng, nổ tung ra thành vô số mảnh!Trong tiếng nổ đinh tai đó, Tần Hằng vẫn tiếp tục xoay người, chớp mắt đãáp sát Kinh Qua, lạnh lùng cười khẩy, khuỷu tay trái đột ngột đâm ra, lưỡi kiếmtrong tay vung lên, chặt thẳng xuống cổ Kinh Qua!Một lắc người - một xoay - một chém, ba đòn liên hoàn nhuần nhuyễn đếnthế, lại thực hiện trong tình thế hỗn chiến phức tạp như vậy, quả thực Tần Hằngvô cùng cường hãn, chẳng trách Tần lão gia tử có niềm tin lớn đến thế vào hắn,để hắn đơn độc đương đầu với Kinh Qua đeo mặt nạ bạc!Trong khoảng cách gần đến thế, với một nhát chém mạnh mẽ như vậy, có lẽngay cả Phạm Nhàn cũng khó lòng đỡ nổi, chỉ e Kinh Qua chết chắc!o O oTrong suốt quá trình truy sát kinh tâm động phách, lực lượng phản loạn liêntục tấn công hoàng thành. Những cỗ xe nặng vẫn húc vào cổng cung điện khôngbiết mệt mỏi, bất chấp đá rơi lửa cháy, lần lượt xông vào ba cổng cung kia, tạora những tiếng động ầm ĩ, đôi khi vang vọng khắp thành hoàng, nghe như tiếngtrống đánh thình thịch vào lòng người.Đúng lúc cuộc truy đuổi kỳ lạ trên quảng trường đang diễn ra tới hồi kịchtính, kiếm của Tần Hằng cách cổ Kinh Qua chỉ còn ba tấc, tình hình tấn côngphòng thủ ở cổng cung bỗng có biến đổi chấn động!Một tiếng nổ long trời vang lên, cánh cổng cung nặng nề ở giữa bỗng bậttung!
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thái tử đột ngột quay đầu lại, nhìn Tần lão gia tử mà không dám tin vào mắtmình, dường như không hiểu vì sao lão lại đưa ra một mệnh lệnh đáng sợ nhưvậy. Hay là lão không quan tâm đến tính mạng Tần Hằng? Hơn nữa, hai trămHắc Kỵ này không thể gây tổn hại lớn, chỉ dùng mưa tên không phân biệt bạnđịch, liệu có ảnh hưởng đến tinh thần quân đội hay không?Con mắt Tần lão gia tử híp lại, tia nhìn lạnh lẽo lóe ra từ hai khe hở. Nơiđây, chỉ mình lão hiểu rõ mục đích của đội Hắc Kỵ này. Chỉ lão biết, nếu để họtiếp tục truy sát, lực lượng tiên phong doanh do Tần Hằng chỉ huy sẽ không thểthoát thân trước khi phản quân ập tới.Lão hiểu rõ sức mạnh của Hắc Kỵ, càng tin rằng chúng được bố trí dướitrướng Chính Dương môn là vì câu nói khiến lão tức giận trước đó:"Ta muốn Lão Tần gia của ngươi đoạn tử tuyệt tôn!"Tần lão gia tử là loại ác độc, nếu Phạm Nhàn muốn mình đoạn tử tuyệt tôn,thì lão thà tự tay giết con còn hơn để Phạm Nhàn sai người làm điều đó. Hơnnữa... con trai của Lão Tần gia này không dễ chết như vậy đâu!o O oTần Hằng không chết, ngựa của hắn bị đâm chi chít đầy tên, sau hai tiếngkêu đau thương, nó ngã xuống tức tưởi dưới đất. Tần Hằng đã chuẩn bị nên tuylực lao tới khi ngã khỏi lưng ngựa làm hắn va mạnh xuống đất, giáp trên ngườicòn bị ma sát cháy lên từng đốm lửa, song phần lớn sức tác động đã bị hóa giải.Hơn nữa nhờ cái xác ngựa che chở, hắn không bị trúng tên.Mưa tên chỉ kéo dài một lúc rồi tạnh ngay. Phần lớn kỵ binh đang ngươiđuổi ta giết đều đã ngã gục trong vũng máu. Hắc Kỵ tuy còn nhiều người sốngsót hơn, song ai nấy đều mất ngựa, bị thương nặng nhẹ khác nhau. Song bọn họkhông hề hoảng sợ mà tiếp tục cầm đao, xông tới những kỵ binh Tần gia đã ngãxuống đất.Lúc này, Tần Hằng đã đứng dậy. phản quân xung quanh cũng đang hối hảtiến lại gần.Vị Phó thống lĩnh Khánh Quốc đeo mặt nạ bạc của đội Hắc Kỵ, từ lúc giaochiến bắt đầu đã trở thành mũi nhọn của đội, với thái độ quyết liệt, tốc độ nhanhnhất, luôn dõi theo Tần Hằng không để mất dạng. Mưa tên đột ngột khiến cảngười lẫn ngựa của Kinh Qua chịu tổn thương nặng nề. Một mũi tên lông vũxảo quyệt xuyên qua áo giáp, đâm chéo qua vai trái Kinh Qua, máu nhỏ giọtthấm ướt áo. Ngựa dưới người hắn chân trước mềm nhũn, lặng lẽ đổ sầm xuốngđất.Kinh Qua dùng chân đạp mạnh bàn đạp, ngay khi mưa tên tạnh lại, tay cầmmột cây thương đen dài, như một con sói đực lao ra, mang theo cơn khát máu đãâm ỉ bao năm, không gì cản nổi.Ba trượng, chớp mắt đã qua, lúc này Tần Hằng mới moi chân ra khỏi bànđạp, vất vả đứng dậy, trông như tinh thần và thể lực đã cạn kiệt tột độ. Trướcngọn thương đen nhánh mang ý định sát người, có vẻ như hắn chỉ biết đứng đóchờ chết!Nhưng nào ai ngờ được, thân hình Tần Hằng tuy trông mệt mỏi vô cùng, lạibất chợt tràn đầy khí lực. Chỉ nghe hắn hét lên một tiếng, không cần quay đầuđã tuốt kiếm ra. Toàn thân hắn xoay như một cơn lốc, như một cái bóng, cực kỳquỷ mị tránh né mũi trường thương đen nhánh lướt sát qua của Kinh Qua!Kinh Qua đâm toàn lực, không ngờ đối phương lại có kỹ xảo đỡ đòn tinhdiệu đến thế. Toàn bộ tinh thần và khí thế tập trung vào nhát thương này, nhưngmũi thương trượt vào khoảng không, hung hăng đâm vào tảng đá bên cạnh TầnHằng, nổ tung ra thành vô số mảnh!Trong tiếng nổ đinh tai đó, Tần Hằng vẫn tiếp tục xoay người, chớp mắt đãáp sát Kinh Qua, lạnh lùng cười khẩy, khuỷu tay trái đột ngột đâm ra, lưỡi kiếmtrong tay vung lên, chặt thẳng xuống cổ Kinh Qua!Một lắc người - một xoay - một chém, ba đòn liên hoàn nhuần nhuyễn đếnthế, lại thực hiện trong tình thế hỗn chiến phức tạp như vậy, quả thực Tần Hằngvô cùng cường hãn, chẳng trách Tần lão gia tử có niềm tin lớn đến thế vào hắn,để hắn đơn độc đương đầu với Kinh Qua đeo mặt nạ bạc!Trong khoảng cách gần đến thế, với một nhát chém mạnh mẽ như vậy, có lẽngay cả Phạm Nhàn cũng khó lòng đỡ nổi, chỉ e Kinh Qua chết chắc!o O oTrong suốt quá trình truy sát kinh tâm động phách, lực lượng phản loạn liêntục tấn công hoàng thành. Những cỗ xe nặng vẫn húc vào cổng cung điện khôngbiết mệt mỏi, bất chấp đá rơi lửa cháy, lần lượt xông vào ba cổng cung kia, tạora những tiếng động ầm ĩ, đôi khi vang vọng khắp thành hoàng, nghe như tiếngtrống đánh thình thịch vào lòng người.Đúng lúc cuộc truy đuổi kỳ lạ trên quảng trường đang diễn ra tới hồi kịchtính, kiếm của Tần Hằng cách cổ Kinh Qua chỉ còn ba tấc, tình hình tấn côngphòng thủ ở cổng cung bỗng có biến đổi chấn động!Một tiếng nổ long trời vang lên, cánh cổng cung nặng nề ở giữa bỗng bậttung!