Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1351: Kinh Qua đâm Tần 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong nháy mắt đó, toàn bộ phản quân dường như không thể tin vào mắtmình, rồi cơn xúc động và hân hoan trào dâng.Lúc này, Hắc Kỵ đã thất bại, Kinh Qua sắp tử vong, cổng cung đã mở, hiểnnhiên cán cân chiến thắng đã nghiêng hẳn về phía phản quân, đầu hàng trướcsức mạnh áp đảo của phe phản loạn.Trước cảnh tượng đó, tinh thần Thái tử hưng phấn hẳn lên, liếc nhìn Tần lãogia tử và Diệp Trọng bên cạnh, hít một hơi thật sâu và ra lệnh: "Tấn công toànlực!"o O oPhạm Nhàn đứng trên chiếc quan tài màu đen, nhẹ nhàng gõ nhẹ mũi chântheo điệu nhịp khó hiểu, đôi mắt y nhìn chằm chằm vào những biến đổi chóngvánh trí mạng tại hoàng thành, song vẫn chưa quyết định giơ chân đá tung quantài cất giấu khẩu súng ngắm hạng nặng bên trong.Vì đứng trên cao nhất, giống như Trần Bình Bình từng dạy dỗ, cho nên tầmnhìn của y vượt xa tất cả, bắt được những chi tiết mà người khác khó nhận ra.Y thấy, trong doanh trại phản phân ở phía Tây, các tướng lĩnh Định Châuquân vẫn còn ở lại đang bàn bạc điều gì đó với Nhị hoàng tử. Nhưng dần dần họtiến lại gần rất tự nhiên cô lập những người thân tín với Nhị hoàng tử ra ngoàivòng vây.Y nhận ra trong doanh trướng phản loạn, Thái tử lần đầu lộ vẻ mặt hânhoan, bên cạnh hắn là Diệp Trọng vẫn giữ vẻ bình thản như mọi khi, nhưngCung Điển ở phía sau lùi lại một bước. Trong quá trình lính phản loạn thay đổivị trí, trong lúc hỗn loạn viện trợ Tần Hằng, Định Châu quân dần dần chuyểnđổi đội hình. Mặc dù rất nhỏ bé, nhưng từ trên cao nhìn xuống, trong mắt PhạmNhàn, sự thay đổi ấy lại hết sức rõ ràng, nổi bật.Nếu một tình huống phức tạp được tạo nên từ vô số hình ảnh, thì trong mắtPhạm Nhàn những hình ảnh đó đang diễn ra những biến đổi mà không một aihiểu nguyên nhân. Nhưng y biết, canh bạc của mình sẽ dựa vào những thay đổicủa những hình ảnh ấy để quyết định thắng bại.Y thắt chặt thanh Thiên Tử kiếm vào sau lưng, vuốt nhẹ ba sợi dây móc đãchuẩn bị từ hai năm trước, liếc nhìn về phía nỏ thủ thành, mắt híp lại, nói:"Chuẩn bị."Sau đó y gõ mũi chân lần cuối dùng quan tài, nghĩ thầm hôm nay sẽ khôngcần dùng đến nó.o O oNhững thay đổi trong bức tranh hình ảnh chợt xảy ra ngay sau đó. Nhữngthay đổi này sẽ quyết định vận mệnh Khánh Quốc trong tương lai, chắc chắn sẽtrở thành đề tài bàn luận nhiệt tình của các nhà sử học trẻ tuổi có lương tâm saunày.Hình ảnh đầu tiên thay đổi khi một người đeo mặt nạ bạc, sắp phải đối mặtvới cái chết dưới lưỡi kiếm của Tần Hằng. Ngay trước khi lưỡi kiếm chémxuống cổ, người ấy hạ thấp đầu xuống.Kinh Qua cúi đầu! Trong khoảnh khắc như chớp giật này, hành động dườngnhư đơn giản nhưng lại cực kỳ khó khăn này được hắn thực hiện một cách tựnhiên và nhanh chóng. Cứ như năm trăm trước Kinh Qua đã biết trước lưỡikiếm ấy sẽ đến từ hướng nào và đi về phương nào, đã từng luyện tập vô số lầnđể chuẩn bị đón nhận nó.Chính động tác cúi đầu dịu dàng ấy đã giúp lưỡi kiếm lướt sát người củaTần Hằng chém vào mặt nạ bạc của Kinh Qua, tạo ra một vệt lửa màu bạc, thayvì chém đứt cổ hắn!Điều càng bất ngờ hơn là mũi thương dường như đã tập trung toàn bộ sứclực của Kinh Qua lại đâm trượt xuống đất, phá vỡ tấm đá xanh dưới chân, rồinhư có sinh mệnh, nhanh chóng bật ngược trở lại, bay về phía lòng bàn taytrống rỗng của hắn và đột ngột bật trở lại!Bàn tay Kinh Qua siết chặt phần ba tấc dưới mũi thương, đột nhiên đâmthẳng lên trên!Tất cả diễn ra quá nhanh chóng. Khi mặt nạ bạc trên mặt Kinh Qua vẫn cònđang lóe lên tia lửa, mũi thương trong tay hắn đã tàn nhẫn đâm xuyên qua cằmTần Hằng!Một tiếng keng vang lên, mũi thương sắc nhọn xuyên từ cằm Tần Hằngthẳng lên não, máu tươi bắn tung tóe. Cơ thể Tần Hằng đột nhiên cứng đờ rồimềm nhũn, cứ thế mất mặt.Kinh Qua vẫn nắm chặt cán thương, mũi thương đâm xuyên qua thi thể TầnHằng.o O oMột tiếng vang giòn dã, chiếc mặt nạ bạc của Kinh Qua bị nứt làm đôi, rơixuống đất, lộ ra gương mặt thật của hắn. Đó chính là khuôn mặt mà Phạm Nhànluôn muốn nhìn thấy, khuôn mặt mà kể từ khi bị Trần Bình Bình cứu thoát khỏingục tối, trở thành một thành viên Hắc Kỵ, luôn bị che đậy bởi chiếc mặt nạ bạcấy.Khuôn mặt ấy vô cùng thanh tú, nhưng... từ tai trái sang tai phải, có một vếtsẹo kinh khủng như thể do vũ khí sắc bén chẻ đôi mặt! Dẫu là vết thương cũ,song nó vẫn trông rất đáng sợ, có thể tưởng tượng hồi đó Kinh Qua đã phải chịuthương tổn thế nào.Vết thương quá lớn, lộ ra phần xương thịt và răng trắng bên trong, trông rấtđáng sợ, nhất là trước đó đòn kiếm của Tần Hằng dù bị chiếc mặt nạ bạc củaKinh Qua chắn lại, song chấn động vẫn truyền vào làm rung chuyển vết thươngcũ khiến máu tươi ứa ra, khiến nó càng thêm khủng khiếp.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong nháy mắt đó, toàn bộ phản quân dường như không thể tin vào mắtmình, rồi cơn xúc động và hân hoan trào dâng.Lúc này, Hắc Kỵ đã thất bại, Kinh Qua sắp tử vong, cổng cung đã mở, hiểnnhiên cán cân chiến thắng đã nghiêng hẳn về phía phản quân, đầu hàng trướcsức mạnh áp đảo của phe phản loạn.Trước cảnh tượng đó, tinh thần Thái tử hưng phấn hẳn lên, liếc nhìn Tần lãogia tử và Diệp Trọng bên cạnh, hít một hơi thật sâu và ra lệnh: "Tấn công toànlực!"o O oPhạm Nhàn đứng trên chiếc quan tài màu đen, nhẹ nhàng gõ nhẹ mũi chântheo điệu nhịp khó hiểu, đôi mắt y nhìn chằm chằm vào những biến đổi chóngvánh trí mạng tại hoàng thành, song vẫn chưa quyết định giơ chân đá tung quantài cất giấu khẩu súng ngắm hạng nặng bên trong.Vì đứng trên cao nhất, giống như Trần Bình Bình từng dạy dỗ, cho nên tầmnhìn của y vượt xa tất cả, bắt được những chi tiết mà người khác khó nhận ra.Y thấy, trong doanh trại phản phân ở phía Tây, các tướng lĩnh Định Châuquân vẫn còn ở lại đang bàn bạc điều gì đó với Nhị hoàng tử. Nhưng dần dần họtiến lại gần rất tự nhiên cô lập những người thân tín với Nhị hoàng tử ra ngoàivòng vây.Y nhận ra trong doanh trướng phản loạn, Thái tử lần đầu lộ vẻ mặt hânhoan, bên cạnh hắn là Diệp Trọng vẫn giữ vẻ bình thản như mọi khi, nhưngCung Điển ở phía sau lùi lại một bước. Trong quá trình lính phản loạn thay đổivị trí, trong lúc hỗn loạn viện trợ Tần Hằng, Định Châu quân dần dần chuyểnđổi đội hình. Mặc dù rất nhỏ bé, nhưng từ trên cao nhìn xuống, trong mắt PhạmNhàn, sự thay đổi ấy lại hết sức rõ ràng, nổi bật.Nếu một tình huống phức tạp được tạo nên từ vô số hình ảnh, thì trong mắtPhạm Nhàn những hình ảnh đó đang diễn ra những biến đổi mà không một aihiểu nguyên nhân. Nhưng y biết, canh bạc của mình sẽ dựa vào những thay đổicủa những hình ảnh ấy để quyết định thắng bại.Y thắt chặt thanh Thiên Tử kiếm vào sau lưng, vuốt nhẹ ba sợi dây móc đãchuẩn bị từ hai năm trước, liếc nhìn về phía nỏ thủ thành, mắt híp lại, nói:"Chuẩn bị."Sau đó y gõ mũi chân lần cuối dùng quan tài, nghĩ thầm hôm nay sẽ khôngcần dùng đến nó.o O oNhững thay đổi trong bức tranh hình ảnh chợt xảy ra ngay sau đó. Nhữngthay đổi này sẽ quyết định vận mệnh Khánh Quốc trong tương lai, chắc chắn sẽtrở thành đề tài bàn luận nhiệt tình của các nhà sử học trẻ tuổi có lương tâm saunày.Hình ảnh đầu tiên thay đổi khi một người đeo mặt nạ bạc, sắp phải đối mặtvới cái chết dưới lưỡi kiếm của Tần Hằng. Ngay trước khi lưỡi kiếm chémxuống cổ, người ấy hạ thấp đầu xuống.Kinh Qua cúi đầu! Trong khoảnh khắc như chớp giật này, hành động dườngnhư đơn giản nhưng lại cực kỳ khó khăn này được hắn thực hiện một cách tựnhiên và nhanh chóng. Cứ như năm trăm trước Kinh Qua đã biết trước lưỡikiếm ấy sẽ đến từ hướng nào và đi về phương nào, đã từng luyện tập vô số lầnđể chuẩn bị đón nhận nó.Chính động tác cúi đầu dịu dàng ấy đã giúp lưỡi kiếm lướt sát người củaTần Hằng chém vào mặt nạ bạc của Kinh Qua, tạo ra một vệt lửa màu bạc, thayvì chém đứt cổ hắn!Điều càng bất ngờ hơn là mũi thương dường như đã tập trung toàn bộ sứclực của Kinh Qua lại đâm trượt xuống đất, phá vỡ tấm đá xanh dưới chân, rồinhư có sinh mệnh, nhanh chóng bật ngược trở lại, bay về phía lòng bàn taytrống rỗng của hắn và đột ngột bật trở lại!Bàn tay Kinh Qua siết chặt phần ba tấc dưới mũi thương, đột nhiên đâmthẳng lên trên!Tất cả diễn ra quá nhanh chóng. Khi mặt nạ bạc trên mặt Kinh Qua vẫn cònđang lóe lên tia lửa, mũi thương trong tay hắn đã tàn nhẫn đâm xuyên qua cằmTần Hằng!Một tiếng keng vang lên, mũi thương sắc nhọn xuyên từ cằm Tần Hằngthẳng lên não, máu tươi bắn tung tóe. Cơ thể Tần Hằng đột nhiên cứng đờ rồimềm nhũn, cứ thế mất mặt.Kinh Qua vẫn nắm chặt cán thương, mũi thương đâm xuyên qua thi thể TầnHằng.o O oMột tiếng vang giòn dã, chiếc mặt nạ bạc của Kinh Qua bị nứt làm đôi, rơixuống đất, lộ ra gương mặt thật của hắn. Đó chính là khuôn mặt mà Phạm Nhànluôn muốn nhìn thấy, khuôn mặt mà kể từ khi bị Trần Bình Bình cứu thoát khỏingục tối, trở thành một thành viên Hắc Kỵ, luôn bị che đậy bởi chiếc mặt nạ bạcấy.Khuôn mặt ấy vô cùng thanh tú, nhưng... từ tai trái sang tai phải, có một vếtsẹo kinh khủng như thể do vũ khí sắc bén chẻ đôi mặt! Dẫu là vết thương cũ,song nó vẫn trông rất đáng sợ, có thể tưởng tượng hồi đó Kinh Qua đã phải chịuthương tổn thế nào.Vết thương quá lớn, lộ ra phần xương thịt và răng trắng bên trong, trông rấtđáng sợ, nhất là trước đó đòn kiếm của Tần Hằng dù bị chiếc mặt nạ bạc củaKinh Qua chắn lại, song chấn động vẫn truyền vào làm rung chuyển vết thươngcũ khiến máu tươi ứa ra, khiến nó càng thêm khủng khiếp.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong nháy mắt đó, toàn bộ phản quân dường như không thể tin vào mắtmình, rồi cơn xúc động và hân hoan trào dâng.Lúc này, Hắc Kỵ đã thất bại, Kinh Qua sắp tử vong, cổng cung đã mở, hiểnnhiên cán cân chiến thắng đã nghiêng hẳn về phía phản quân, đầu hàng trướcsức mạnh áp đảo của phe phản loạn.Trước cảnh tượng đó, tinh thần Thái tử hưng phấn hẳn lên, liếc nhìn Tần lãogia tử và Diệp Trọng bên cạnh, hít một hơi thật sâu và ra lệnh: "Tấn công toànlực!"o O oPhạm Nhàn đứng trên chiếc quan tài màu đen, nhẹ nhàng gõ nhẹ mũi chântheo điệu nhịp khó hiểu, đôi mắt y nhìn chằm chằm vào những biến đổi chóngvánh trí mạng tại hoàng thành, song vẫn chưa quyết định giơ chân đá tung quantài cất giấu khẩu súng ngắm hạng nặng bên trong.Vì đứng trên cao nhất, giống như Trần Bình Bình từng dạy dỗ, cho nên tầmnhìn của y vượt xa tất cả, bắt được những chi tiết mà người khác khó nhận ra.Y thấy, trong doanh trại phản phân ở phía Tây, các tướng lĩnh Định Châuquân vẫn còn ở lại đang bàn bạc điều gì đó với Nhị hoàng tử. Nhưng dần dần họtiến lại gần rất tự nhiên cô lập những người thân tín với Nhị hoàng tử ra ngoàivòng vây.Y nhận ra trong doanh trướng phản loạn, Thái tử lần đầu lộ vẻ mặt hânhoan, bên cạnh hắn là Diệp Trọng vẫn giữ vẻ bình thản như mọi khi, nhưngCung Điển ở phía sau lùi lại một bước. Trong quá trình lính phản loạn thay đổivị trí, trong lúc hỗn loạn viện trợ Tần Hằng, Định Châu quân dần dần chuyểnđổi đội hình. Mặc dù rất nhỏ bé, nhưng từ trên cao nhìn xuống, trong mắt PhạmNhàn, sự thay đổi ấy lại hết sức rõ ràng, nổi bật.Nếu một tình huống phức tạp được tạo nên từ vô số hình ảnh, thì trong mắtPhạm Nhàn những hình ảnh đó đang diễn ra những biến đổi mà không một aihiểu nguyên nhân. Nhưng y biết, canh bạc của mình sẽ dựa vào những thay đổicủa những hình ảnh ấy để quyết định thắng bại.Y thắt chặt thanh Thiên Tử kiếm vào sau lưng, vuốt nhẹ ba sợi dây móc đãchuẩn bị từ hai năm trước, liếc nhìn về phía nỏ thủ thành, mắt híp lại, nói:"Chuẩn bị."Sau đó y gõ mũi chân lần cuối dùng quan tài, nghĩ thầm hôm nay sẽ khôngcần dùng đến nó.o O oNhững thay đổi trong bức tranh hình ảnh chợt xảy ra ngay sau đó. Nhữngthay đổi này sẽ quyết định vận mệnh Khánh Quốc trong tương lai, chắc chắn sẽtrở thành đề tài bàn luận nhiệt tình của các nhà sử học trẻ tuổi có lương tâm saunày.Hình ảnh đầu tiên thay đổi khi một người đeo mặt nạ bạc, sắp phải đối mặtvới cái chết dưới lưỡi kiếm của Tần Hằng. Ngay trước khi lưỡi kiếm chémxuống cổ, người ấy hạ thấp đầu xuống.Kinh Qua cúi đầu! Trong khoảnh khắc như chớp giật này, hành động dườngnhư đơn giản nhưng lại cực kỳ khó khăn này được hắn thực hiện một cách tựnhiên và nhanh chóng. Cứ như năm trăm trước Kinh Qua đã biết trước lưỡikiếm ấy sẽ đến từ hướng nào và đi về phương nào, đã từng luyện tập vô số lầnđể chuẩn bị đón nhận nó.Chính động tác cúi đầu dịu dàng ấy đã giúp lưỡi kiếm lướt sát người củaTần Hằng chém vào mặt nạ bạc của Kinh Qua, tạo ra một vệt lửa màu bạc, thayvì chém đứt cổ hắn!Điều càng bất ngờ hơn là mũi thương dường như đã tập trung toàn bộ sứclực của Kinh Qua lại đâm trượt xuống đất, phá vỡ tấm đá xanh dưới chân, rồinhư có sinh mệnh, nhanh chóng bật ngược trở lại, bay về phía lòng bàn taytrống rỗng của hắn và đột ngột bật trở lại!Bàn tay Kinh Qua siết chặt phần ba tấc dưới mũi thương, đột nhiên đâmthẳng lên trên!Tất cả diễn ra quá nhanh chóng. Khi mặt nạ bạc trên mặt Kinh Qua vẫn cònđang lóe lên tia lửa, mũi thương trong tay hắn đã tàn nhẫn đâm xuyên qua cằmTần Hằng!Một tiếng keng vang lên, mũi thương sắc nhọn xuyên từ cằm Tần Hằngthẳng lên não, máu tươi bắn tung tóe. Cơ thể Tần Hằng đột nhiên cứng đờ rồimềm nhũn, cứ thế mất mặt.Kinh Qua vẫn nắm chặt cán thương, mũi thương đâm xuyên qua thi thể TầnHằng.o O oMột tiếng vang giòn dã, chiếc mặt nạ bạc của Kinh Qua bị nứt làm đôi, rơixuống đất, lộ ra gương mặt thật của hắn. Đó chính là khuôn mặt mà Phạm Nhànluôn muốn nhìn thấy, khuôn mặt mà kể từ khi bị Trần Bình Bình cứu thoát khỏingục tối, trở thành một thành viên Hắc Kỵ, luôn bị che đậy bởi chiếc mặt nạ bạcấy.Khuôn mặt ấy vô cùng thanh tú, nhưng... từ tai trái sang tai phải, có một vếtsẹo kinh khủng như thể do vũ khí sắc bén chẻ đôi mặt! Dẫu là vết thương cũ,song nó vẫn trông rất đáng sợ, có thể tưởng tượng hồi đó Kinh Qua đã phải chịuthương tổn thế nào.Vết thương quá lớn, lộ ra phần xương thịt và răng trắng bên trong, trông rấtđáng sợ, nhất là trước đó đòn kiếm của Tần Hằng dù bị chiếc mặt nạ bạc củaKinh Qua chắn lại, song chấn động vẫn truyền vào làm rung chuyển vết thươngcũ khiến máu tươi ứa ra, khiến nó càng thêm khủng khiếp.