Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1352: Giết Tần 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Toàn bộ quảng trường im phăng phắc, mọi người kinh hãi chứng kiến nhìncảnh tượng trước mắt, thấy vị thống lĩnh Hắc Kỵ hung tợn kia dùng mũi thươngxuyên thủng con trai duy nhất của Tần lão gia tử, ai nấy đều liên tưởng đến lờinguyền của của Phạm Nhàn đối với Tần gia - nguyền rủa họ đoạn tử tuyệt tôn.Máu tươi từ cổ Tần Hằng nhỏ xuống, dọc theo lưỡi kiếm trượt đến tay KinhQua, làm ướt sũng cả một vùng. Kinh Qua im lặng, trong lòng suy nghĩ, nămxưa ca ca của ngươi đã dùng đòn thế này hủy hoại khuôn mặt ta. Bấy lâu nay tađeo chiếc mặt nạ bạc vì thù hằn với Tần gia, luôn nghiền ngẫm chiêu thức trênsa trường của họ, nhưng hôm nay ngươi lại dùng chiêu này, thế thì chết trongtay ta cũng đừng oán thán gì nữa!Kinh Qua đẩy trường thương treo xác Tần Hằng, nhìn về phía Tần lão gia tửtrong đám phản quân, lớn tiếng hô: "Ta chính là Kinh Qua!""Tần Nghiệp! Ngươi giết hết nhà ta, ta cũng sẽ giết sạch cả nhà ngươi!"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên ngọn giáo, thi thể Tần Hằng bị treo lơ lửng, máu tươi nhỏ xuống títách. Lúc này, trong lòng Kinh Qua tràn ngập niềm khoan khoái được trả thùcùng mùi máu tanh nồng nặc, muốn gào thét một tiếng thật lớn giữa vòng vâycủa hàng vạn quân thù. Cuối cùng, hắn đã báo thù cho gia đình, sau bao năm ẩnnấp trong bóng tối, cuối cùng đã trả mối hận xưa cho người nhà.Ngoại thành Giao Châu, lần đầu Kinh Qua tỏ lòng với Phạm Nhàn về quákhứ của mình, mà nửa năm sau, Phạm Nhàn lặng lẽ hứa sẽ giúp hắn có cơ hộibáo thù. Kinh Qua không rõ Phạm Nhàn có năng lực gì để giúp mình thực hiệnước vọng, nhưng hôm nay ước vọng ấy đã trở thành hiện thực.Niềm khoan khoái và sát ý vô tận khiến Kinh Qua phá lên cười vui sướng.Vết thương kinh khủng trên mặt hắn nứt toác ra giữa hai bên tai, giống như nụcười của Joker, vì tiếng cười mà kéo dài thêm, trông vô cùng đáng sợ nhưngcũng rất bi thương, nước mắt tuôn rơi như mưa trên khuôn mặt.Mà những người chứng kiến cảnh tượng này, trong tâm hồn sâu thẳm đềudấy lên một cảm giác lạnh buốt. Tần lão gia tử ngồi trên lưng ngựa, trái tim nhưbị xé rách, đôi mắt tối sầm lại nhưng vẫn kiên cường ngồi thẳng trên lưng ngựa,không để lộ ra dấu hiệu tinh thần đã gần sụp đổ.Khuôn mặt lão gia Tần tái nhợt, tóc bạc rũ rượi, nhìn đứa con trai duy nhấtbị tên quái vật Kinh Qua đâm thủng ngực, không nói nên lời.Đúng lúc đó, trong những cảnh tượng đang thay đổi âm thầm dưới chânthành, bức tranh thứ hai cũng biến đổi. Giống như bàn tay của một danh họa,giữa bức tranh thu núi non vẩy mực, rắc xuống vạn điểm son. Tức thì khắp núirừng nở rộ muôn hoa dại, cảnh vật từ u buồn chuyển sang vui tươi tráng lệ.Cánh cổng chính cung bị xe công thành của quân phản loạn đâm sập, chúnghô to xông vào bên trong. Nhưng một thanh đại đao vung lên từ trong cung,mang theo ánh lạnh và vết máu, vài cái đầu lìa khỏi thân bay lên.Đại đao lại vung lên, giữa ánh hàn quang lóa mắt, Đại hoàng tử mặc giápbạc cưỡi ngựa, mang theo khí thế hừng hực, như thiên thần tiên hiện thế, phingựa ra khỏi cửa cung, đại đao mở đường máu.Tiếng động kinh hoàng, đám tiên phong của quân phản loạn bị cho chémđầu rơi lăn lóc. Đại hoàng tử gầm thét, cầm trường đao, dẫn hai trăm cấm quânphía sau xông ra, ngoài dự liệu mọi người, ngay khi cánh cửa bị phá vỡ, họ đãbất ngờ tấn công ra ngoài, bắt đầu cuộc phản kích thực sự đầu tiên từ phía tronghoàng cung!Tiếng vó ngựa ầm ầm, mặc dù chỉ có một lối nhỏ trong cung được dọn sạchđá và bùn, nhưng không làm chậm tốc độ phản công của Đại hoàng tử. Hai trămcấm quân liên tiếp xông ra nhanh như chớp, nhờ lực xung kích mạnh mẽ cùngkỹ năng kỵ chiến tinh xảo, xẻ đôi đội quân tiền phong của quân phản loạn trướccửa cung như dao cắt đậu hũ, tạo thành một lỗ hổng lớn. Hàn quang nhắm vàođâu, không ai có thể ngăn nổi, tất cả những kẻ dám cản đường đã hóa thành thithể trên mặt đất.Chỉ trong nháy mắt, cấm quân đã xông ra từ cánh cửa hoàng cung bật tung,lao ra ngoài gần hai mươi trượng, như một dòng suối bạc,không thể ngăn cản!Lúc này, quân phản loạn cũng đã tăng tốc đổ về phía cánh cửa cung đã bịphá, dày đặc như đàn châu chấu bay lượn che kín bầu trời, khiến người ta rùngmình.Hai trăm cấm quân tuy mạnh mẽ, nhưng trước lực lượng phản loạn hùnghậu kia, chỉ như sợi chỉ bạc mảnh mai.Dẫu vậy... Đại hoàng tử chẳng hề sợ sệt, khi đã tin tưởng Phạm Nhàn, đốivới hắn sinh mệnh của bản thân đã không còn quan trọng. Trong đợt tấn côngchớp nhoáng, cổ tay hắn xoay một cái, đại đao vẽ một vòng cung trên khôngtrung rồi chém thẳng xuống phía trước bên phải. Chỉ nghe một tiếng răng rắc,trường thương trong tay một tên giáo úy phản loạn bị đứt làm đôi!

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Toàn bộ quảng trường im phăng phắc, mọi người kinh hãi chứng kiến nhìncảnh tượng trước mắt, thấy vị thống lĩnh Hắc Kỵ hung tợn kia dùng mũi thươngxuyên thủng con trai duy nhất của Tần lão gia tử, ai nấy đều liên tưởng đến lờinguyền của của Phạm Nhàn đối với Tần gia - nguyền rủa họ đoạn tử tuyệt tôn.Máu tươi từ cổ Tần Hằng nhỏ xuống, dọc theo lưỡi kiếm trượt đến tay KinhQua, làm ướt sũng cả một vùng. Kinh Qua im lặng, trong lòng suy nghĩ, nămxưa ca ca của ngươi đã dùng đòn thế này hủy hoại khuôn mặt ta. Bấy lâu nay tađeo chiếc mặt nạ bạc vì thù hằn với Tần gia, luôn nghiền ngẫm chiêu thức trênsa trường của họ, nhưng hôm nay ngươi lại dùng chiêu này, thế thì chết trongtay ta cũng đừng oán thán gì nữa!Kinh Qua đẩy trường thương treo xác Tần Hằng, nhìn về phía Tần lão gia tửtrong đám phản quân, lớn tiếng hô: "Ta chính là Kinh Qua!""Tần Nghiệp! Ngươi giết hết nhà ta, ta cũng sẽ giết sạch cả nhà ngươi!"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên ngọn giáo, thi thể Tần Hằng bị treo lơ lửng, máu tươi nhỏ xuống títách. Lúc này, trong lòng Kinh Qua tràn ngập niềm khoan khoái được trả thùcùng mùi máu tanh nồng nặc, muốn gào thét một tiếng thật lớn giữa vòng vâycủa hàng vạn quân thù. Cuối cùng, hắn đã báo thù cho gia đình, sau bao năm ẩnnấp trong bóng tối, cuối cùng đã trả mối hận xưa cho người nhà.Ngoại thành Giao Châu, lần đầu Kinh Qua tỏ lòng với Phạm Nhàn về quákhứ của mình, mà nửa năm sau, Phạm Nhàn lặng lẽ hứa sẽ giúp hắn có cơ hộibáo thù. Kinh Qua không rõ Phạm Nhàn có năng lực gì để giúp mình thực hiệnước vọng, nhưng hôm nay ước vọng ấy đã trở thành hiện thực.Niềm khoan khoái và sát ý vô tận khiến Kinh Qua phá lên cười vui sướng.Vết thương kinh khủng trên mặt hắn nứt toác ra giữa hai bên tai, giống như nụcười của Joker, vì tiếng cười mà kéo dài thêm, trông vô cùng đáng sợ nhưngcũng rất bi thương, nước mắt tuôn rơi như mưa trên khuôn mặt.Mà những người chứng kiến cảnh tượng này, trong tâm hồn sâu thẳm đềudấy lên một cảm giác lạnh buốt. Tần lão gia tử ngồi trên lưng ngựa, trái tim nhưbị xé rách, đôi mắt tối sầm lại nhưng vẫn kiên cường ngồi thẳng trên lưng ngựa,không để lộ ra dấu hiệu tinh thần đã gần sụp đổ.Khuôn mặt lão gia Tần tái nhợt, tóc bạc rũ rượi, nhìn đứa con trai duy nhấtbị tên quái vật Kinh Qua đâm thủng ngực, không nói nên lời.Đúng lúc đó, trong những cảnh tượng đang thay đổi âm thầm dưới chânthành, bức tranh thứ hai cũng biến đổi. Giống như bàn tay của một danh họa,giữa bức tranh thu núi non vẩy mực, rắc xuống vạn điểm son. Tức thì khắp núirừng nở rộ muôn hoa dại, cảnh vật từ u buồn chuyển sang vui tươi tráng lệ.Cánh cổng chính cung bị xe công thành của quân phản loạn đâm sập, chúnghô to xông vào bên trong. Nhưng một thanh đại đao vung lên từ trong cung,mang theo ánh lạnh và vết máu, vài cái đầu lìa khỏi thân bay lên.Đại đao lại vung lên, giữa ánh hàn quang lóa mắt, Đại hoàng tử mặc giápbạc cưỡi ngựa, mang theo khí thế hừng hực, như thiên thần tiên hiện thế, phingựa ra khỏi cửa cung, đại đao mở đường máu.Tiếng động kinh hoàng, đám tiên phong của quân phản loạn bị cho chémđầu rơi lăn lóc. Đại hoàng tử gầm thét, cầm trường đao, dẫn hai trăm cấm quânphía sau xông ra, ngoài dự liệu mọi người, ngay khi cánh cửa bị phá vỡ, họ đãbất ngờ tấn công ra ngoài, bắt đầu cuộc phản kích thực sự đầu tiên từ phía tronghoàng cung!Tiếng vó ngựa ầm ầm, mặc dù chỉ có một lối nhỏ trong cung được dọn sạchđá và bùn, nhưng không làm chậm tốc độ phản công của Đại hoàng tử. Hai trămcấm quân liên tiếp xông ra nhanh như chớp, nhờ lực xung kích mạnh mẽ cùngkỹ năng kỵ chiến tinh xảo, xẻ đôi đội quân tiền phong của quân phản loạn trướccửa cung như dao cắt đậu hũ, tạo thành một lỗ hổng lớn. Hàn quang nhắm vàođâu, không ai có thể ngăn nổi, tất cả những kẻ dám cản đường đã hóa thành thithể trên mặt đất.Chỉ trong nháy mắt, cấm quân đã xông ra từ cánh cửa hoàng cung bật tung,lao ra ngoài gần hai mươi trượng, như một dòng suối bạc,không thể ngăn cản!Lúc này, quân phản loạn cũng đã tăng tốc đổ về phía cánh cửa cung đã bịphá, dày đặc như đàn châu chấu bay lượn che kín bầu trời, khiến người ta rùngmình.Hai trăm cấm quân tuy mạnh mẽ, nhưng trước lực lượng phản loạn hùnghậu kia, chỉ như sợi chỉ bạc mảnh mai.Dẫu vậy... Đại hoàng tử chẳng hề sợ sệt, khi đã tin tưởng Phạm Nhàn, đốivới hắn sinh mệnh của bản thân đã không còn quan trọng. Trong đợt tấn côngchớp nhoáng, cổ tay hắn xoay một cái, đại đao vẽ một vòng cung trên khôngtrung rồi chém thẳng xuống phía trước bên phải. Chỉ nghe một tiếng răng rắc,trường thương trong tay một tên giáo úy phản loạn bị đứt làm đôi!

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Toàn bộ quảng trường im phăng phắc, mọi người kinh hãi chứng kiến nhìncảnh tượng trước mắt, thấy vị thống lĩnh Hắc Kỵ hung tợn kia dùng mũi thươngxuyên thủng con trai duy nhất của Tần lão gia tử, ai nấy đều liên tưởng đến lờinguyền của của Phạm Nhàn đối với Tần gia - nguyền rủa họ đoạn tử tuyệt tôn.Máu tươi từ cổ Tần Hằng nhỏ xuống, dọc theo lưỡi kiếm trượt đến tay KinhQua, làm ướt sũng cả một vùng. Kinh Qua im lặng, trong lòng suy nghĩ, nămxưa ca ca của ngươi đã dùng đòn thế này hủy hoại khuôn mặt ta. Bấy lâu nay tađeo chiếc mặt nạ bạc vì thù hằn với Tần gia, luôn nghiền ngẫm chiêu thức trênsa trường của họ, nhưng hôm nay ngươi lại dùng chiêu này, thế thì chết trongtay ta cũng đừng oán thán gì nữa!Kinh Qua đẩy trường thương treo xác Tần Hằng, nhìn về phía Tần lão gia tửtrong đám phản quân, lớn tiếng hô: "Ta chính là Kinh Qua!""Tần Nghiệp! Ngươi giết hết nhà ta, ta cũng sẽ giết sạch cả nhà ngươi!"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trên ngọn giáo, thi thể Tần Hằng bị treo lơ lửng, máu tươi nhỏ xuống títách. Lúc này, trong lòng Kinh Qua tràn ngập niềm khoan khoái được trả thùcùng mùi máu tanh nồng nặc, muốn gào thét một tiếng thật lớn giữa vòng vâycủa hàng vạn quân thù. Cuối cùng, hắn đã báo thù cho gia đình, sau bao năm ẩnnấp trong bóng tối, cuối cùng đã trả mối hận xưa cho người nhà.Ngoại thành Giao Châu, lần đầu Kinh Qua tỏ lòng với Phạm Nhàn về quákhứ của mình, mà nửa năm sau, Phạm Nhàn lặng lẽ hứa sẽ giúp hắn có cơ hộibáo thù. Kinh Qua không rõ Phạm Nhàn có năng lực gì để giúp mình thực hiệnước vọng, nhưng hôm nay ước vọng ấy đã trở thành hiện thực.Niềm khoan khoái và sát ý vô tận khiến Kinh Qua phá lên cười vui sướng.Vết thương kinh khủng trên mặt hắn nứt toác ra giữa hai bên tai, giống như nụcười của Joker, vì tiếng cười mà kéo dài thêm, trông vô cùng đáng sợ nhưngcũng rất bi thương, nước mắt tuôn rơi như mưa trên khuôn mặt.Mà những người chứng kiến cảnh tượng này, trong tâm hồn sâu thẳm đềudấy lên một cảm giác lạnh buốt. Tần lão gia tử ngồi trên lưng ngựa, trái tim nhưbị xé rách, đôi mắt tối sầm lại nhưng vẫn kiên cường ngồi thẳng trên lưng ngựa,không để lộ ra dấu hiệu tinh thần đã gần sụp đổ.Khuôn mặt lão gia Tần tái nhợt, tóc bạc rũ rượi, nhìn đứa con trai duy nhấtbị tên quái vật Kinh Qua đâm thủng ngực, không nói nên lời.Đúng lúc đó, trong những cảnh tượng đang thay đổi âm thầm dưới chânthành, bức tranh thứ hai cũng biến đổi. Giống như bàn tay của một danh họa,giữa bức tranh thu núi non vẩy mực, rắc xuống vạn điểm son. Tức thì khắp núirừng nở rộ muôn hoa dại, cảnh vật từ u buồn chuyển sang vui tươi tráng lệ.Cánh cổng chính cung bị xe công thành của quân phản loạn đâm sập, chúnghô to xông vào bên trong. Nhưng một thanh đại đao vung lên từ trong cung,mang theo ánh lạnh và vết máu, vài cái đầu lìa khỏi thân bay lên.Đại đao lại vung lên, giữa ánh hàn quang lóa mắt, Đại hoàng tử mặc giápbạc cưỡi ngựa, mang theo khí thế hừng hực, như thiên thần tiên hiện thế, phingựa ra khỏi cửa cung, đại đao mở đường máu.Tiếng động kinh hoàng, đám tiên phong của quân phản loạn bị cho chémđầu rơi lăn lóc. Đại hoàng tử gầm thét, cầm trường đao, dẫn hai trăm cấm quânphía sau xông ra, ngoài dự liệu mọi người, ngay khi cánh cửa bị phá vỡ, họ đãbất ngờ tấn công ra ngoài, bắt đầu cuộc phản kích thực sự đầu tiên từ phía tronghoàng cung!Tiếng vó ngựa ầm ầm, mặc dù chỉ có một lối nhỏ trong cung được dọn sạchđá và bùn, nhưng không làm chậm tốc độ phản công của Đại hoàng tử. Hai trămcấm quân liên tiếp xông ra nhanh như chớp, nhờ lực xung kích mạnh mẽ cùngkỹ năng kỵ chiến tinh xảo, xẻ đôi đội quân tiền phong của quân phản loạn trướccửa cung như dao cắt đậu hũ, tạo thành một lỗ hổng lớn. Hàn quang nhắm vàođâu, không ai có thể ngăn nổi, tất cả những kẻ dám cản đường đã hóa thành thithể trên mặt đất.Chỉ trong nháy mắt, cấm quân đã xông ra từ cánh cửa hoàng cung bật tung,lao ra ngoài gần hai mươi trượng, như một dòng suối bạc,không thể ngăn cản!Lúc này, quân phản loạn cũng đã tăng tốc đổ về phía cánh cửa cung đã bịphá, dày đặc như đàn châu chấu bay lượn che kín bầu trời, khiến người ta rùngmình.Hai trăm cấm quân tuy mạnh mẽ, nhưng trước lực lượng phản loạn hùnghậu kia, chỉ như sợi chỉ bạc mảnh mai.Dẫu vậy... Đại hoàng tử chẳng hề sợ sệt, khi đã tin tưởng Phạm Nhàn, đốivới hắn sinh mệnh của bản thân đã không còn quan trọng. Trong đợt tấn côngchớp nhoáng, cổ tay hắn xoay một cái, đại đao vẽ một vòng cung trên khôngtrung rồi chém thẳng xuống phía trước bên phải. Chỉ nghe một tiếng răng rắc,trường thương trong tay một tên giáo úy phản loạn bị đứt làm đôi!

Chương 1352: Giết Tần 1