Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1353: Giết Tần 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đại đao chém vào vai tên giáo úy kia, Đại hoàng tử nhíu mày rên lên mộttiếng, dồn sức từ eo lưng và bụng, giáng mạnh lưỡi đao vào vết thương, xoạtmột một tiếng, lưỡi đao xuyên thủng cơ thể, chặt tên giáo úy làm đôi!Tiếp đó, Đại hoàng tử cúi người né tránh một mũi thương đâm tới từ trướcmặt, đại đao trong tay kéo về phía sau, xoay một vòng quanh hông, dựa vào sứcmạnh cường đại của cánh tay thi triển một đòn chém ngang hung hãn, lưỡi đaogào thét trên không, chém bay đầu tên phản loạn bên trái!Với một tiếng bộp nhẹ, máu tươi bắn lên giáp bạc của Đại hoàng tử. Thanhtrường đao trong tay hắn cũng dính đầy máu, màu bạc và đỏ hòa quyện, giốngchiếc áo choàng màu đỏ rực thường ngày hắn yêu thích, theo đòn tấn công dũngmãnh của cấm quân, hóa thành một vệt máu, trông vô cùng oai hùng lộng lẫy.Chiếc mũ giáp ép lên chặt đôi lông mày sắc như đao kiếm của Đại hoàng tử,trong mắt hắn bùng lên ngọn lửa chiến đấu. Hắn hùng dũng dẫn quân xông vềphía trung quân của kẻ địch ở phương xa. Dọc đường không biết sẽ gặp baonhiêu chém giết ngăn cản, có lẽ hắn sẽ không bao giờ có thể tiếp cận Lý ThừaCàn, nhưng hắn vẫn xung phong tới.Bởi hắn chính là Đại soái Tây Chinh quân của Khánh Quốc, là người duynhất trong hoàng tộc có kinh nghiệm chiến trường. Mặc dù không hiểu ý đồ củaPhạm Nhàn, nhưng đã nhận sứ mệnh này, hắn nhất quyết hoàn thành đến cùng.Hắn không phải cao thủ võ lâm, nhưng là một tướng quân dũng mãnh. Trậnchiến công phòng tại kinh đô không thể phát huy tài năng chỉ huy của hắn trênsa trường, nhưng xông pha trận mạc thì Đại hoàng tử chẳng hề sợ hãi. Kỹ năngkỵ chiến trên chiến trường hoàn toàn khác so với tỷ thí của cao thủ, quan trọngnhất là khí thế, mà khí thế của Đại hoàng tử chắc chắn đã được thúc đẩy lênđỉnh cao nhờ quyết tâm tử chiến.Là con lai của Đông Di và Nam Khánh, theo một khía cạnh nào đó, hắnkhông được hoàng đế ưa thích, nhưng hắn lại hết lòng vì vùng đất này...Một mũi tên lén bắn tới, bị lưỡi đao của hắn chặt đứt, nhưng khiến bướcchân hắn chững lại, bị những mũi giáo từ dưới ngựa của quân phản loạn đâmlên, gây ra vài vết thương trên người. May ngựa chạy nhanh, không rơi vàovòng vây, mà trực tiếp phá vỡ một lỗ thủng, tiếp tục lao về phía trung quân củakẻ địch!Còn rất xa. Nhưng lại có cảm giác ngay khoảnh khắc tiếp theo hai trăm binhsĩ cấm quân kia sẽ lao tới trước mặt Thái tử.o O oPhạm Nhàn đứng trên quan tài đen, căng mắt quan sát tình hình bên dướithành. Khi Đại hoàng tử xông vào trong tầm nhìn, y lập tức ra lệnh:"Mở đường cho điện hạ!"Số binh sĩ cấm quân và thuộc hạ Giám sát viện còn lại trên hoàng thànhkhông nhiều, phần lớn đang chiến đấu chặn đứng những kẻ phản quân leo thangvào thành. Nhờ chuẩn bị từ rạng sáng, cho đến giờ vẫn chưa có kẻ nào lên đượctường thành.Nhưng bọn họ đã nhận quân lệnh từ lâu, tuy trong lòng hoảng sợ, họ vẫnkhông hề chậm chạp quán triệt ý chí của Phạm Nhàn, rời bỏ vị trí đã được phâncông trên hoàng thành, nhanh chóng tiến về phía trung tâm, cầm trong taynhững mũi tên ít ỏi còn sót lại, không chút tiếc rẻ bắn hết ra ngoài.Mũi tên đổ xuống như mưa, tập trung vào lối đi của Đại hoàng tử và cấmquân, khiến quân phản loạn bị thương vong nặng nề, cũng giảm bớt áp lực choĐại hoàng tử trên con đường xung kích.Tuy nhiên, các vị trí khác trên hoàng thành trống trải, không còn tên đểphòng thủ. Quân phản loạn trên thang như được kích thích, liều lĩnh trèo lên,mắt thấy sắp lên được tường thành.Cấm vệ căng cung hết sức, không còn cảm giác đau đớn trên tay hay máuchảy do dây cung ma sát. Tuân lệnh Phạm công gia, họ dốc sức bắn tên mởđường cho Vương gia, còn phản quân leo lên hoàng thành thì làm sao đây?Nhưng lúc này Vương gia đangt hống lĩnh hai trăm huynh đệ tập kích giữa vòngvây của phản quân, nếu tên bắn chậm, Đại hoàng tử bị thương thì sao? Lo sợ,bất an cùng quyết tâm chiến đấu dâng trào trong lòng những cấm quân trêntường thành.Phản quân đã theo thang mây leo lên hoàng thành. Dù người lên thànhkhông nhiều, nhưng đều là những hào kiệt trong quân đội Tần gia, chống trả vấtvả mới đứng vững được, bắt đầu mở rộng trận địa, chuẩn bị cho lực lượng phảnquân phía sau lên thành. Trong khi đó, hai trăm kỵ binh cấm quân trong cung đãxông ra cổng, phản quân không thể ngăn cản, bèn tràn vào theo lối cổng cung bịphá, chiến đấu cùng lực lượng phòng ngự còn lại trong cung.Thấy hoàng cung sắp thất thủ, mà Đại hoàng tử vẫn còn đang xung trận giữađám phản quân dưới thành.Lúc này, hai tiếng ong ong vang lên, cỗ nỏ thủ thành khổng lồ im lặng mộtthời gian đã bắt đầu hoạt động trở lại. Lần bắn này không nhắm vào những cỗxe phá cổng hay xe thang mây, mà theo yêu cầu của Phạm Nhàn, tất cả đều bắnvào đám phản quân ngay phía trước hướng Đại hoàng tử đang xung phong,giống như vị trí mưa tên của cấm quân đang nhắm tới.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đại đao chém vào vai tên giáo úy kia, Đại hoàng tử nhíu mày rên lên một
tiếng, dồn sức từ eo lưng và bụng, giáng mạnh lưỡi đao vào vết thương, xoạt
một một tiếng, lưỡi đao xuyên thủng cơ thể, chặt tên giáo úy làm đôi!
Tiếp đó, Đại hoàng tử cúi người né tránh một mũi thương đâm tới từ trước
mặt, đại đao trong tay kéo về phía sau, xoay một vòng quanh hông, dựa vào sức
mạnh cường đại của cánh tay thi triển một đòn chém ngang hung hãn, lưỡi đao
gào thét trên không, chém bay đầu tên phản loạn bên trái!
Với một tiếng bộp nhẹ, máu tươi bắn lên giáp bạc của Đại hoàng tử. Thanh
trường đao trong tay hắn cũng dính đầy máu, màu bạc và đỏ hòa quyện, giống
chiếc áo choàng màu đỏ rực thường ngày hắn yêu thích, theo đòn tấn công dũng
mãnh của cấm quân, hóa thành một vệt máu, trông vô cùng oai hùng lộng lẫy.
Chiếc mũ giáp ép lên chặt đôi lông mày sắc như đao kiếm của Đại hoàng tử,
trong mắt hắn bùng lên ngọn lửa chiến đấu. Hắn hùng dũng dẫn quân xông về
phía trung quân của kẻ địch ở phương xa. Dọc đường không biết sẽ gặp bao
nhiêu chém giết ngăn cản, có lẽ hắn sẽ không bao giờ có thể tiếp cận Lý Thừa
Càn, nhưng hắn vẫn xung phong tới.
Bởi hắn chính là Đại soái Tây Chinh quân của Khánh Quốc, là người duy
nhất trong hoàng tộc có kinh nghiệm chiến trường. Mặc dù không hiểu ý đồ của
Phạm Nhàn, nhưng đã nhận sứ mệnh này, hắn nhất quyết hoàn thành đến cùng.
Hắn không phải cao thủ võ lâm, nhưng là một tướng quân dũng mãnh. Trận
chiến công phòng tại kinh đô không thể phát huy tài năng chỉ huy của hắn trên
sa trường, nhưng xông pha trận mạc thì Đại hoàng tử chẳng hề sợ hãi. Kỹ năng
kỵ chiến trên chiến trường hoàn toàn khác so với tỷ thí của cao thủ, quan trọng
nhất là khí thế, mà khí thế của Đại hoàng tử chắc chắn đã được thúc đẩy lên
đỉnh cao nhờ quyết tâm tử chiến.
Là con lai của Đông Di và Nam Khánh, theo một khía cạnh nào đó, hắn
không được hoàng đế ưa thích, nhưng hắn lại hết lòng vì vùng đất này...
Một mũi tên lén bắn tới, bị lưỡi đao của hắn chặt đứt, nhưng khiến bước
chân hắn chững lại, bị những mũi giáo từ dưới ngựa của quân phản loạn đâm
lên, gây ra vài vết thương trên người. May ngựa chạy nhanh, không rơi vào
vòng vây, mà trực tiếp phá vỡ một lỗ thủng, tiếp tục lao về phía trung quân của
kẻ địch!
Còn rất xa. Nhưng lại có cảm giác ngay khoảnh khắc tiếp theo hai trăm binh
sĩ cấm quân kia sẽ lao tới trước mặt Thái tử.
o O o
Phạm Nhàn đứng trên quan tài đen, căng mắt quan sát tình hình bên dưới
thành. Khi Đại hoàng tử xông vào trong tầm nhìn, y lập tức ra lệnh:
"Mở đường cho điện hạ!"
Số binh sĩ cấm quân và thuộc hạ Giám sát viện còn lại trên hoàng thành
không nhiều, phần lớn đang chiến đấu chặn đứng những kẻ phản quân leo thang
vào thành. Nhờ chuẩn bị từ rạng sáng, cho đến giờ vẫn chưa có kẻ nào lên được
tường thành.
Nhưng bọn họ đã nhận quân lệnh từ lâu, tuy trong lòng hoảng sợ, họ vẫn
không hề chậm chạp quán triệt ý chí của Phạm Nhàn, rời bỏ vị trí đã được phân
công trên hoàng thành, nhanh chóng tiến về phía trung tâm, cầm trong tay
những mũi tên ít ỏi còn sót lại, không chút tiếc rẻ bắn hết ra ngoài.
Mũi tên đổ xuống như mưa, tập trung vào lối đi của Đại hoàng tử và cấm
quân, khiến quân phản loạn bị thương vong nặng nề, cũng giảm bớt áp lực cho
Đại hoàng tử trên con đường xung kích.
Tuy nhiên, các vị trí khác trên hoàng thành trống trải, không còn tên để
phòng thủ. Quân phản loạn trên thang như được kích thích, liều lĩnh trèo lên,
mắt thấy sắp lên được tường thành.
Cấm vệ căng cung hết sức, không còn cảm giác đau đớn trên tay hay máu
chảy do dây cung ma sát. Tuân lệnh Phạm công gia, họ dốc sức bắn tên mở
đường cho Vương gia, còn phản quân leo lên hoàng thành thì làm sao đây?
Nhưng lúc này Vương gia đangt hống lĩnh hai trăm huynh đệ tập kích giữa vòng
vây của phản quân, nếu tên bắn chậm, Đại hoàng tử bị thương thì sao? Lo sợ,
bất an cùng quyết tâm chiến đấu dâng trào trong lòng những cấm quân trên
tường thành.
Phản quân đã theo thang mây leo lên hoàng thành. Dù người lên thành
không nhiều, nhưng đều là những hào kiệt trong quân đội Tần gia, chống trả vất
vả mới đứng vững được, bắt đầu mở rộng trận địa, chuẩn bị cho lực lượng phản
quân phía sau lên thành. Trong khi đó, hai trăm kỵ binh cấm quân trong cung đã
xông ra cổng, phản quân không thể ngăn cản, bèn tràn vào theo lối cổng cung bị
phá, chiến đấu cùng lực lượng phòng ngự còn lại trong cung.
Thấy hoàng cung sắp thất thủ, mà Đại hoàng tử vẫn còn đang xung trận giữa
đám phản quân dưới thành.
Lúc này, hai tiếng ong ong vang lên, cỗ nỏ thủ thành khổng lồ im lặng một
thời gian đã bắt đầu hoạt động trở lại. Lần bắn này không nhắm vào những cỗ
xe phá cổng hay xe thang mây, mà theo yêu cầu của Phạm Nhàn, tất cả đều bắn
vào đám phản quân ngay phía trước hướng Đại hoàng tử đang xung phong,
giống như vị trí mưa tên của cấm quân đang nhắm tới.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đại đao chém vào vai tên giáo úy kia, Đại hoàng tử nhíu mày rên lên mộttiếng, dồn sức từ eo lưng và bụng, giáng mạnh lưỡi đao vào vết thương, xoạtmột một tiếng, lưỡi đao xuyên thủng cơ thể, chặt tên giáo úy làm đôi!Tiếp đó, Đại hoàng tử cúi người né tránh một mũi thương đâm tới từ trướcmặt, đại đao trong tay kéo về phía sau, xoay một vòng quanh hông, dựa vào sứcmạnh cường đại của cánh tay thi triển một đòn chém ngang hung hãn, lưỡi đaogào thét trên không, chém bay đầu tên phản loạn bên trái!Với một tiếng bộp nhẹ, máu tươi bắn lên giáp bạc của Đại hoàng tử. Thanhtrường đao trong tay hắn cũng dính đầy máu, màu bạc và đỏ hòa quyện, giốngchiếc áo choàng màu đỏ rực thường ngày hắn yêu thích, theo đòn tấn công dũngmãnh của cấm quân, hóa thành một vệt máu, trông vô cùng oai hùng lộng lẫy.Chiếc mũ giáp ép lên chặt đôi lông mày sắc như đao kiếm của Đại hoàng tử,trong mắt hắn bùng lên ngọn lửa chiến đấu. Hắn hùng dũng dẫn quân xông vềphía trung quân của kẻ địch ở phương xa. Dọc đường không biết sẽ gặp baonhiêu chém giết ngăn cản, có lẽ hắn sẽ không bao giờ có thể tiếp cận Lý ThừaCàn, nhưng hắn vẫn xung phong tới.Bởi hắn chính là Đại soái Tây Chinh quân của Khánh Quốc, là người duynhất trong hoàng tộc có kinh nghiệm chiến trường. Mặc dù không hiểu ý đồ củaPhạm Nhàn, nhưng đã nhận sứ mệnh này, hắn nhất quyết hoàn thành đến cùng.Hắn không phải cao thủ võ lâm, nhưng là một tướng quân dũng mãnh. Trậnchiến công phòng tại kinh đô không thể phát huy tài năng chỉ huy của hắn trênsa trường, nhưng xông pha trận mạc thì Đại hoàng tử chẳng hề sợ hãi. Kỹ năngkỵ chiến trên chiến trường hoàn toàn khác so với tỷ thí của cao thủ, quan trọngnhất là khí thế, mà khí thế của Đại hoàng tử chắc chắn đã được thúc đẩy lênđỉnh cao nhờ quyết tâm tử chiến.Là con lai của Đông Di và Nam Khánh, theo một khía cạnh nào đó, hắnkhông được hoàng đế ưa thích, nhưng hắn lại hết lòng vì vùng đất này...Một mũi tên lén bắn tới, bị lưỡi đao của hắn chặt đứt, nhưng khiến bướcchân hắn chững lại, bị những mũi giáo từ dưới ngựa của quân phản loạn đâmlên, gây ra vài vết thương trên người. May ngựa chạy nhanh, không rơi vàovòng vây, mà trực tiếp phá vỡ một lỗ thủng, tiếp tục lao về phía trung quân củakẻ địch!Còn rất xa. Nhưng lại có cảm giác ngay khoảnh khắc tiếp theo hai trăm binhsĩ cấm quân kia sẽ lao tới trước mặt Thái tử.o O oPhạm Nhàn đứng trên quan tài đen, căng mắt quan sát tình hình bên dướithành. Khi Đại hoàng tử xông vào trong tầm nhìn, y lập tức ra lệnh:"Mở đường cho điện hạ!"Số binh sĩ cấm quân và thuộc hạ Giám sát viện còn lại trên hoàng thànhkhông nhiều, phần lớn đang chiến đấu chặn đứng những kẻ phản quân leo thangvào thành. Nhờ chuẩn bị từ rạng sáng, cho đến giờ vẫn chưa có kẻ nào lên đượctường thành.Nhưng bọn họ đã nhận quân lệnh từ lâu, tuy trong lòng hoảng sợ, họ vẫnkhông hề chậm chạp quán triệt ý chí của Phạm Nhàn, rời bỏ vị trí đã được phâncông trên hoàng thành, nhanh chóng tiến về phía trung tâm, cầm trong taynhững mũi tên ít ỏi còn sót lại, không chút tiếc rẻ bắn hết ra ngoài.Mũi tên đổ xuống như mưa, tập trung vào lối đi của Đại hoàng tử và cấmquân, khiến quân phản loạn bị thương vong nặng nề, cũng giảm bớt áp lực choĐại hoàng tử trên con đường xung kích.Tuy nhiên, các vị trí khác trên hoàng thành trống trải, không còn tên đểphòng thủ. Quân phản loạn trên thang như được kích thích, liều lĩnh trèo lên,mắt thấy sắp lên được tường thành.Cấm vệ căng cung hết sức, không còn cảm giác đau đớn trên tay hay máuchảy do dây cung ma sát. Tuân lệnh Phạm công gia, họ dốc sức bắn tên mởđường cho Vương gia, còn phản quân leo lên hoàng thành thì làm sao đây?Nhưng lúc này Vương gia đangt hống lĩnh hai trăm huynh đệ tập kích giữa vòngvây của phản quân, nếu tên bắn chậm, Đại hoàng tử bị thương thì sao? Lo sợ,bất an cùng quyết tâm chiến đấu dâng trào trong lòng những cấm quân trêntường thành.Phản quân đã theo thang mây leo lên hoàng thành. Dù người lên thànhkhông nhiều, nhưng đều là những hào kiệt trong quân đội Tần gia, chống trả vấtvả mới đứng vững được, bắt đầu mở rộng trận địa, chuẩn bị cho lực lượng phảnquân phía sau lên thành. Trong khi đó, hai trăm kỵ binh cấm quân trong cung đãxông ra cổng, phản quân không thể ngăn cản, bèn tràn vào theo lối cổng cung bịphá, chiến đấu cùng lực lượng phòng ngự còn lại trong cung.Thấy hoàng cung sắp thất thủ, mà Đại hoàng tử vẫn còn đang xung trận giữađám phản quân dưới thành.Lúc này, hai tiếng ong ong vang lên, cỗ nỏ thủ thành khổng lồ im lặng mộtthời gian đã bắt đầu hoạt động trở lại. Lần bắn này không nhắm vào những cỗxe phá cổng hay xe thang mây, mà theo yêu cầu của Phạm Nhàn, tất cả đều bắnvào đám phản quân ngay phía trước hướng Đại hoàng tử đang xung phong,giống như vị trí mưa tên của cấm quân đang nhắm tới.