Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1362: Quyết định của Định Châu quân 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đối mặt với đòn tấn công bất ngờ của Định Châu quân, Tần gia chống cựmột hồi rồi đại bại. Một số tướng lĩnh hộ tống Thái tử, dẫn đầu đội quân còn lạirút lui khỏi quảng trường, men theo các con phố trong thành, bắt đầu lui về phíacửa thành vẫn do phe phản loạn kiểm soát.Khi long kỳ rút lui, quân thế càng thất bại, Định Châu quân hô vang xungtrận. Trận chiến nhanh chóng lan rộng từ vùng lân cận hoàng cung trong bánkính ba dặm ra toàn bộ kinh đô. Cảnh truy đuổi, giết chóc, mũi tên bay tán loạn,gươm đao lấp loáng. Toàn bộ kinh đô rung chuyển, biết rằng hôm nay sẽ phảiđương đầu với cuộc nội chiến đẫm máu chưa từng thấy trong mười sáunăm qua.o O oTiếng vó ngựa nặng nề vang lên, xé toạc làn khói còn lại trên mặt đất. Vịtướng quân cưỡi ngựa xuất hiện trước mặt đội cấm quân và Hắc Kỵ dưới chânthành, xuất hiện giữa góc khuất dường như bị phản quân lãng quên.Tiếng kim loại va chạm vang lên khắp nơi. Không cần ra lệnh, đội cấm quânvà Hắc Kỵ kiệt sức đến mức cùng cực này bỗng dưng bùng nổ khí thế, thay đổithế trận nhanh chóng, bao vây vị tướng quân cùng đội thân binh phía sau!Thân binh phía sau vị tướng quân thay đổi sắc mặt, rút đao ra khỏi vỏ.Đại hoàng tử chậm rãi bước ra, nhìn bóng dáng quen thuộc trên ngựa, nhíumày im lặng.Diệp Trọng từ từ giơ cánh tay phải lên, vài chục thân binh thận trọng thugươm nhưng vẫn căng thẳng quan sát đội quân tàn quân từng gây cho họ vô sốchấn động tinh thần. Trước đó trên quảng trường, mấy trăm kỵ binh này đã hailần xung phong, khiến phản quân hỗn loạn, xuyên thủng Tần Hằng, chém nátvạn quân, thực sự rất đáng sợ."Mạt tướng điều ba ngàn binh sĩ hỗ trợ Điện hạ giữ thành."Diệp Trọng nhìn Đại hoàng tử đẫm máu trước mặt, ánh mắt lóe lên vẻ khâmphục, nhưng giọng điệu vẫn điềm tĩnh."Cung Điển sắp tới đây. Hắn sẽ giúp điện hạ kiểm soát tình hình."Đại hoàng tử nhìn hắn, vẫn không lên tiếng. Lúc này Diệp Trọng đưa tayvào trong áo, lấy ra một tấm lệnh bài, ném về phía Đại hoàng tử.Đại hoàng tử nâng cánh tay phải đau đớn, nắm chặt chiếc bài tử trong tay,nhìn kỹ thấy đó chính là lệnh bài Phạm Nhàn mới lấy lại từ tay thuộc hạ vàorạng sáng hôm trước. Hắn nhíu mày, ngước nhìn Diệp Trọng ngồi vững như núitrên lưng ngựa, hỏi: "Phụ hoàng..."Mới thốt được hai chữ, Diệp Trọng đã cắt ngang lời hắn. Bởi hắn biết Đạihoàng tử muốn hỏi gì, nhưng hắn không biết phải trả lời thế nào.Người trong hoàng tộc không ai dại dột. Lúc này Diệp Trọng đã lộ diện, vớitấm lệnh bài của Phạm Nhàn làm bằng chứng. Đại hoàng tử đã hiểu được vai tròcủa Diệp Trọng trong cuộc phản loạn này. Hắn cũng hiểu rõ một nhân vật cấpbậc như Diệp Trọng chắc chắn không phải là người Phạm Nhàn có thể thuyếtphục được. Có lẽ trước khi rời kinh đô phụ hoàng đã sắp đặt từ trước cho ĐịnhChâu quân đến đây giả vờ tham gia phản loạn.Đại hoàng tử thở dài, không nói thêm gì, trực tiếp ra lệnh: "Truy kích."Hắn biết Diệp Trọng đang chờ mình ra lệnh. Cho dù lúc này Tần gia đã thấtbại và bỏ chạy, tiếng chiến đấu trên quảng trường vẫn còn, nhưng thực tế ĐịnhChâu quân của Diệp gia đã nắm giữ tình hình kinh đô. Mà Diệp Trọng vẫnmuốn gặp mình, rõ ràng cần một mệnh lệnh từ Đại thống lĩnh cấm quân, contrai cả trong hoàng gia.Lúc này, với thế lực trong tay, Diệp Trọng hoàn toàn có thể kiểm soát kinhđô. Nhưng hắn không muốn, cũng không dám để ai suy đoán như vậy, nên rấtcung kính với Đại hoàng tử.o O oNgọn lửa chiến tranh đã lan khắp kinh đô, không thể tránh khỏi những thảmkịch đối với dân chúng đã đóng cửa ở yên suốt một ngày đêm. Đại đội kỵ binhĐịnh Châu đuổi theo tiêu diệt chủ lực Tần gia, tiến về phía chín cửa thành củakinh đô.Nhưng Thái tử lại không ở dưới lá long kỳ, vị này vốn sắp xâm nhập cungđiện, trở thành quân chủ trẻ tuổi tiếp theo của Khánh Quốc, lại bất ngờ bị tấncông từ bên sườn, chứng kiến ước mơ tan vỡ ngay trước mắt, khuôn mặt đã ảmđạm tới không thể tả. May là một số tướng lĩnh trung thành của Tần gia phảnứng nhanh, dẫn quân còn lại mở đường máu trốn thoát.Lý Thừa Càn không muốn rút lui, vì biết trong tay chỉ còn quân đội của Tầngia. Nếu rời khỏi kinh đô, dù thiên hạ rộng lớn, nhưng đâu còn nơi nào chomình dung thân. Có lẽ ngay cả cô cô cũng chẳng ngờ nổi Diệp gia lại phản bội.Khóe môi Thái tử trẻ tuổi nở nụ cười cay đắng, dù con tuấn mã dưới chân vẫnchạy như điên, nhưng không thể khiến gương mặt cứng đờ của hắn có thay đổinào.Trước kia, hắn vẫn nghĩ sau khi đăng cơ làm thế nào giành lấy Diệp gia từtay Lão nhị, trở thành Hoàng đế thực sự, làm sao đối phó áp lực từ cô cô, tổmẫu, mẫu hậu và Tần lão gia tử, đặc biệt là tha thứ cho các quan văn trên thànhkiên quyết chống đối mình, nhất là hai Đại học sĩ Thư và Hố.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đối mặt với đòn tấn công bất ngờ của Định Châu quân, Tần gia chống cựmột hồi rồi đại bại. Một số tướng lĩnh hộ tống Thái tử, dẫn đầu đội quân còn lạirút lui khỏi quảng trường, men theo các con phố trong thành, bắt đầu lui về phíacửa thành vẫn do phe phản loạn kiểm soát.Khi long kỳ rút lui, quân thế càng thất bại, Định Châu quân hô vang xungtrận. Trận chiến nhanh chóng lan rộng từ vùng lân cận hoàng cung trong bánkính ba dặm ra toàn bộ kinh đô. Cảnh truy đuổi, giết chóc, mũi tên bay tán loạn,gươm đao lấp loáng. Toàn bộ kinh đô rung chuyển, biết rằng hôm nay sẽ phảiđương đầu với cuộc nội chiến đẫm máu chưa từng thấy trong mười sáunăm qua.o O oTiếng vó ngựa nặng nề vang lên, xé toạc làn khói còn lại trên mặt đất. Vịtướng quân cưỡi ngựa xuất hiện trước mặt đội cấm quân và Hắc Kỵ dưới chânthành, xuất hiện giữa góc khuất dường như bị phản quân lãng quên.Tiếng kim loại va chạm vang lên khắp nơi. Không cần ra lệnh, đội cấm quânvà Hắc Kỵ kiệt sức đến mức cùng cực này bỗng dưng bùng nổ khí thế, thay đổithế trận nhanh chóng, bao vây vị tướng quân cùng đội thân binh phía sau!Thân binh phía sau vị tướng quân thay đổi sắc mặt, rút đao ra khỏi vỏ.Đại hoàng tử chậm rãi bước ra, nhìn bóng dáng quen thuộc trên ngựa, nhíumày im lặng.Diệp Trọng từ từ giơ cánh tay phải lên, vài chục thân binh thận trọng thugươm nhưng vẫn căng thẳng quan sát đội quân tàn quân từng gây cho họ vô sốchấn động tinh thần. Trước đó trên quảng trường, mấy trăm kỵ binh này đã hailần xung phong, khiến phản quân hỗn loạn, xuyên thủng Tần Hằng, chém nátvạn quân, thực sự rất đáng sợ."Mạt tướng điều ba ngàn binh sĩ hỗ trợ Điện hạ giữ thành."Diệp Trọng nhìn Đại hoàng tử đẫm máu trước mặt, ánh mắt lóe lên vẻ khâmphục, nhưng giọng điệu vẫn điềm tĩnh."Cung Điển sắp tới đây. Hắn sẽ giúp điện hạ kiểm soát tình hình."Đại hoàng tử nhìn hắn, vẫn không lên tiếng. Lúc này Diệp Trọng đưa tayvào trong áo, lấy ra một tấm lệnh bài, ném về phía Đại hoàng tử.Đại hoàng tử nâng cánh tay phải đau đớn, nắm chặt chiếc bài tử trong tay,nhìn kỹ thấy đó chính là lệnh bài Phạm Nhàn mới lấy lại từ tay thuộc hạ vàorạng sáng hôm trước. Hắn nhíu mày, ngước nhìn Diệp Trọng ngồi vững như núitrên lưng ngựa, hỏi: "Phụ hoàng..."Mới thốt được hai chữ, Diệp Trọng đã cắt ngang lời hắn. Bởi hắn biết Đạihoàng tử muốn hỏi gì, nhưng hắn không biết phải trả lời thế nào.Người trong hoàng tộc không ai dại dột. Lúc này Diệp Trọng đã lộ diện, vớitấm lệnh bài của Phạm Nhàn làm bằng chứng. Đại hoàng tử đã hiểu được vai tròcủa Diệp Trọng trong cuộc phản loạn này. Hắn cũng hiểu rõ một nhân vật cấpbậc như Diệp Trọng chắc chắn không phải là người Phạm Nhàn có thể thuyếtphục được. Có lẽ trước khi rời kinh đô phụ hoàng đã sắp đặt từ trước cho ĐịnhChâu quân đến đây giả vờ tham gia phản loạn.Đại hoàng tử thở dài, không nói thêm gì, trực tiếp ra lệnh: "Truy kích."Hắn biết Diệp Trọng đang chờ mình ra lệnh. Cho dù lúc này Tần gia đã thấtbại và bỏ chạy, tiếng chiến đấu trên quảng trường vẫn còn, nhưng thực tế ĐịnhChâu quân của Diệp gia đã nắm giữ tình hình kinh đô. Mà Diệp Trọng vẫnmuốn gặp mình, rõ ràng cần một mệnh lệnh từ Đại thống lĩnh cấm quân, contrai cả trong hoàng gia.Lúc này, với thế lực trong tay, Diệp Trọng hoàn toàn có thể kiểm soát kinhđô. Nhưng hắn không muốn, cũng không dám để ai suy đoán như vậy, nên rấtcung kính với Đại hoàng tử.o O oNgọn lửa chiến tranh đã lan khắp kinh đô, không thể tránh khỏi những thảmkịch đối với dân chúng đã đóng cửa ở yên suốt một ngày đêm. Đại đội kỵ binhĐịnh Châu đuổi theo tiêu diệt chủ lực Tần gia, tiến về phía chín cửa thành củakinh đô.Nhưng Thái tử lại không ở dưới lá long kỳ, vị này vốn sắp xâm nhập cungđiện, trở thành quân chủ trẻ tuổi tiếp theo của Khánh Quốc, lại bất ngờ bị tấncông từ bên sườn, chứng kiến ước mơ tan vỡ ngay trước mắt, khuôn mặt đã ảmđạm tới không thể tả. May là một số tướng lĩnh trung thành của Tần gia phảnứng nhanh, dẫn quân còn lại mở đường máu trốn thoát.Lý Thừa Càn không muốn rút lui, vì biết trong tay chỉ còn quân đội của Tầngia. Nếu rời khỏi kinh đô, dù thiên hạ rộng lớn, nhưng đâu còn nơi nào chomình dung thân. Có lẽ ngay cả cô cô cũng chẳng ngờ nổi Diệp gia lại phản bội.Khóe môi Thái tử trẻ tuổi nở nụ cười cay đắng, dù con tuấn mã dưới chân vẫnchạy như điên, nhưng không thể khiến gương mặt cứng đờ của hắn có thay đổinào.Trước kia, hắn vẫn nghĩ sau khi đăng cơ làm thế nào giành lấy Diệp gia từtay Lão nhị, trở thành Hoàng đế thực sự, làm sao đối phó áp lực từ cô cô, tổmẫu, mẫu hậu và Tần lão gia tử, đặc biệt là tha thứ cho các quan văn trên thànhkiên quyết chống đối mình, nhất là hai Đại học sĩ Thư và Hố.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đối mặt với đòn tấn công bất ngờ của Định Châu quân, Tần gia chống cựmột hồi rồi đại bại. Một số tướng lĩnh hộ tống Thái tử, dẫn đầu đội quân còn lạirút lui khỏi quảng trường, men theo các con phố trong thành, bắt đầu lui về phíacửa thành vẫn do phe phản loạn kiểm soát.Khi long kỳ rút lui, quân thế càng thất bại, Định Châu quân hô vang xungtrận. Trận chiến nhanh chóng lan rộng từ vùng lân cận hoàng cung trong bánkính ba dặm ra toàn bộ kinh đô. Cảnh truy đuổi, giết chóc, mũi tên bay tán loạn,gươm đao lấp loáng. Toàn bộ kinh đô rung chuyển, biết rằng hôm nay sẽ phảiđương đầu với cuộc nội chiến đẫm máu chưa từng thấy trong mười sáunăm qua.o O oTiếng vó ngựa nặng nề vang lên, xé toạc làn khói còn lại trên mặt đất. Vịtướng quân cưỡi ngựa xuất hiện trước mặt đội cấm quân và Hắc Kỵ dưới chânthành, xuất hiện giữa góc khuất dường như bị phản quân lãng quên.Tiếng kim loại va chạm vang lên khắp nơi. Không cần ra lệnh, đội cấm quânvà Hắc Kỵ kiệt sức đến mức cùng cực này bỗng dưng bùng nổ khí thế, thay đổithế trận nhanh chóng, bao vây vị tướng quân cùng đội thân binh phía sau!Thân binh phía sau vị tướng quân thay đổi sắc mặt, rút đao ra khỏi vỏ.Đại hoàng tử chậm rãi bước ra, nhìn bóng dáng quen thuộc trên ngựa, nhíumày im lặng.Diệp Trọng từ từ giơ cánh tay phải lên, vài chục thân binh thận trọng thugươm nhưng vẫn căng thẳng quan sát đội quân tàn quân từng gây cho họ vô sốchấn động tinh thần. Trước đó trên quảng trường, mấy trăm kỵ binh này đã hailần xung phong, khiến phản quân hỗn loạn, xuyên thủng Tần Hằng, chém nátvạn quân, thực sự rất đáng sợ."Mạt tướng điều ba ngàn binh sĩ hỗ trợ Điện hạ giữ thành."Diệp Trọng nhìn Đại hoàng tử đẫm máu trước mặt, ánh mắt lóe lên vẻ khâmphục, nhưng giọng điệu vẫn điềm tĩnh."Cung Điển sắp tới đây. Hắn sẽ giúp điện hạ kiểm soát tình hình."Đại hoàng tử nhìn hắn, vẫn không lên tiếng. Lúc này Diệp Trọng đưa tayvào trong áo, lấy ra một tấm lệnh bài, ném về phía Đại hoàng tử.Đại hoàng tử nâng cánh tay phải đau đớn, nắm chặt chiếc bài tử trong tay,nhìn kỹ thấy đó chính là lệnh bài Phạm Nhàn mới lấy lại từ tay thuộc hạ vàorạng sáng hôm trước. Hắn nhíu mày, ngước nhìn Diệp Trọng ngồi vững như núitrên lưng ngựa, hỏi: "Phụ hoàng..."Mới thốt được hai chữ, Diệp Trọng đã cắt ngang lời hắn. Bởi hắn biết Đạihoàng tử muốn hỏi gì, nhưng hắn không biết phải trả lời thế nào.Người trong hoàng tộc không ai dại dột. Lúc này Diệp Trọng đã lộ diện, vớitấm lệnh bài của Phạm Nhàn làm bằng chứng. Đại hoàng tử đã hiểu được vai tròcủa Diệp Trọng trong cuộc phản loạn này. Hắn cũng hiểu rõ một nhân vật cấpbậc như Diệp Trọng chắc chắn không phải là người Phạm Nhàn có thể thuyếtphục được. Có lẽ trước khi rời kinh đô phụ hoàng đã sắp đặt từ trước cho ĐịnhChâu quân đến đây giả vờ tham gia phản loạn.Đại hoàng tử thở dài, không nói thêm gì, trực tiếp ra lệnh: "Truy kích."Hắn biết Diệp Trọng đang chờ mình ra lệnh. Cho dù lúc này Tần gia đã thấtbại và bỏ chạy, tiếng chiến đấu trên quảng trường vẫn còn, nhưng thực tế ĐịnhChâu quân của Diệp gia đã nắm giữ tình hình kinh đô. Mà Diệp Trọng vẫnmuốn gặp mình, rõ ràng cần một mệnh lệnh từ Đại thống lĩnh cấm quân, contrai cả trong hoàng gia.Lúc này, với thế lực trong tay, Diệp Trọng hoàn toàn có thể kiểm soát kinhđô. Nhưng hắn không muốn, cũng không dám để ai suy đoán như vậy, nên rấtcung kính với Đại hoàng tử.o O oNgọn lửa chiến tranh đã lan khắp kinh đô, không thể tránh khỏi những thảmkịch đối với dân chúng đã đóng cửa ở yên suốt một ngày đêm. Đại đội kỵ binhĐịnh Châu đuổi theo tiêu diệt chủ lực Tần gia, tiến về phía chín cửa thành củakinh đô.Nhưng Thái tử lại không ở dưới lá long kỳ, vị này vốn sắp xâm nhập cungđiện, trở thành quân chủ trẻ tuổi tiếp theo của Khánh Quốc, lại bất ngờ bị tấncông từ bên sườn, chứng kiến ước mơ tan vỡ ngay trước mắt, khuôn mặt đã ảmđạm tới không thể tả. May là một số tướng lĩnh trung thành của Tần gia phảnứng nhanh, dẫn quân còn lại mở đường máu trốn thoát.Lý Thừa Càn không muốn rút lui, vì biết trong tay chỉ còn quân đội của Tầngia. Nếu rời khỏi kinh đô, dù thiên hạ rộng lớn, nhưng đâu còn nơi nào chomình dung thân. Có lẽ ngay cả cô cô cũng chẳng ngờ nổi Diệp gia lại phản bội.Khóe môi Thái tử trẻ tuổi nở nụ cười cay đắng, dù con tuấn mã dưới chân vẫnchạy như điên, nhưng không thể khiến gương mặt cứng đờ của hắn có thay đổinào.Trước kia, hắn vẫn nghĩ sau khi đăng cơ làm thế nào giành lấy Diệp gia từtay Lão nhị, trở thành Hoàng đế thực sự, làm sao đối phó áp lực từ cô cô, tổmẫu, mẫu hậu và Tần lão gia tử, đặc biệt là tha thứ cho các quan văn trên thànhkiên quyết chống đối mình, nhất là hai Đại học sĩ Thư và Hố.

Chương 1362: Quyết định của Định Châu quân 3