Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1363: Thái Bình biệt viện 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ai ngờ mà ngờ được, Diệp gia lại phản bội!Chắc cô cô còn chưa hay biết tin tức kinh thiên động địa này, mẫu hậu và tổmẫu vẫn mắc kẹt trên hoàng thành, còn Tần lão gia tử... đã qua đời.Cảm giác đau nhói trong lồng ngực khiến Thái tử gần như không thể ngồivững trên lưng ngựa. Một tướng lĩnh phản loạn bên cạnh nước mắt lưng tròng:"Điện hạ, chỉ cần thoát ra khỏi thành, tập hợp lại binh mã, vùng Hào Sơn vẫncòn người của chúng ta. Lúc đó, chúng ta sẽ tiến về phía Bắc hội quân với YếnĐại đô đốc, việc lớn sẽ thành!"Dù lời nói có lý, Lý Thừa Càn vẫn không mấy tin tưởng. Bởi vì Phạm Nhànđã sống sót quay lại, chỉ sợ Yến Đại đô đốc cũng đã tử trận, và nếu Diệp giaphản bội, Lưu Vân thúc tổ... Ài, Lý Thừa Càn thở dài trong lòng, cùng chiến mãphi nước đại về phía cửa thành, trong lòng dâng trào sóng lớn.o O oDưới chân thành, một trong những chủ mưu phản loạn là Nhị hoàng tử đangnhìn nhạc phụ đại nhân bằng ánh mắt oán hận tuyệt vọng. Trước khi dẫn ĐịnhChâu quân truy kích, không rõ vì sao Diệp Trọng quay lại doanh trại riêng, liếcnhìn tên con rể một cái."Nếu muốn sống sót, hãy ghi nhớ từng lời Định Châu quân chúng ta đã nóingày hôm nay."Lúc này, Nhị hoàng tử bị trói chặt, đứng thẫn thờ dưới chân ngựa, ngướcnhìn Diệp Trọng bằng ánh mắt quật cường và tàn nhẫn, nhổ một bãi nước bọt.Hắn hiểu ý nghĩa trong lời nói của Diệp Trọng, rằng việc Định Châu quân đảochiều ở phút cuối danh nghĩa là để báo thù cho phụ hoàng, thực hiện di chiếucủa phụ hoàng, nhưng hắn biết rõ sự thật không đơn giản vậy.Trong số những người liên quan, có lẽ tâm trạng tuyệt vọng, chấn động vàtức giận nhất chính là Nhị hoàng tử. Hắn hoàn toàn không hay biết những gìHoàng đế đã nói với Phạm Nhàn trên Đại Đông sơn, rằng nếu có thể hãy giữ lạimạng sống cho Nhị hoàng tử. Trong thời khắc này, Nhị hoàng tử hoàn toànkhông nghĩ mình có thể sống sót.Điều khiến hắn phẫn nộ nhất là nhận ra mình suy tính bao lâu... nhưng hóara bản thân chính là kẻ ngu xuẩn nhất! Những gì hắn đã làm trước kia, giờ nhìnlại thật hoang đường và nực cười!Đôi mắt hắn đầy phẫn nộ, khuôn mặt vốn ôn hòa giờ trở nên lạnh lẽo: "Nhạcphụ, ngài quả thật là con chó trung thành... Nhưng nếu phụ hoàng đã chết thậtrồi, ngài sẽ ra sao?"Diệp Trọng im lặng, chậm rãi quay ngựa đi, nét mặt u buồn. Nhị hoàng tửphía sau gào lên: "Lũ lừa đảo các ngươi!"Đúng lúc đó, một vật nặng trịch từ trên thành rơi xuống đập mạnh xuốngnền đá, phát ra tiếng động u ám. Vừa rơi xuống là một người, mặc trang phụclộng lẫy, sau cú va đập mạnh toàn thân đã gãy vụn, máu chảy đầy đất, đã chết từlâu, nhưng gương mặt vẫn còn nguyên vẹn, lộ vẻ đoan trang nhưng tuyệt vọngvà cuồng loạn.Nhìn long kỳ khuất dạng, Hoàng hậu đã tuyệt vọng, lao mình xuống váchthành.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhìn thi thể Hoàng hậu trên đất, những mảnh vụn thịt văng tung tóe, ai nấyđều sững sờ không nói nên lời. Diệp Trọng thì thầm mấy lời ra lệnh rồi quayngựa đuổi theo hướng cửa thành. Một mặt là lực lượng còn lại của Tần gia vẫncòn mạnh, hắn cần nhanh chóng liên lạc với các cánh quân khác, quyết tâmđánh cho Tần gia đại bại. Mặt khác, cái chết của Hoàng hậu diễn ra ngay trướcmắt mình, vì an nguy của bản thân, tốt nhất hắn nên trốn chạy càng xa càng tốt,để những việc của hoàng tộc lại cho Đại điện hạ và Đạm Bạc công xử lý.Việc Hoàng hậu nhảy lầu tự sát khiến nhiều người bất ngờ, mặc dù sau thấtbại của Thái tử, kết cục của bà cũng đã rõ ràng, nhưng không ai ngờ một ngườivẻ ngoài dịu dàng nhưng bên trong mạnh mẽ như Hoàng hậu lại có thể tỏ radũng cảm đến vậy trong những hơi thở cuối cùng.Lúc đó trên hoàng thành trận chiến vẫn ác liệt, quân phản loạn Tần gia vẫncố thủ. Phạm Nhàn và thân tín của Đại hoàng tử lo cho Thái hậu và các đại thầnnên không kịp phòng ngừa hành động tuyệt vọng của Hoàng hậu.Hoàng hậu lao mình xuống, chết thảm trước mặt hàng vạn người, cảnhtượng thật kinh tâm động phách.Nhị hoàng tử ngây ngốc nhìn thi thể Hoàng hậu như, bỗng nhiên từ mũichân đến đỉnh đầu run lên bần bật, lạnh toát toàn thân, run rẩy không ngừng.Không biết mình sẽ đối mặt với kết cục nào, hắn ngước nhìn lênm xác nhậnmẫu thân Thục Quý phi vẫn an toàn, sau đó mới gục xuống đất.Bên cạnh sớm đã có binh sĩ Định Châu đỡ hắn dậy, cẩn thận canh chừngxung quanh, sợ hắn gây thêm rắc rối. Nhị hoàng tử vẻ mặt vô hồn, ánh mắt mơhồ, nghĩ thầm mọi chuyện đã đến nước này, nếu có ai muốn tự sát thì cũngchẳng người nào ngăn cản nổi.o O oQuân đội Tần gia đã rút lui, Định Châu quân truy kích dữ dội, tiếng chiếnđấu vang khắp kinh đô. Đặc biệt đội quân mang long kỳ chạy với tốc độ cực kỳnhanh chóng, vượt qua từng con phố dài, sau khi qua Chính Dương môn doTrương Đức Thanh trấn giữ, hướng ra ngoài thành

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ai ngờ mà ngờ được, Diệp gia lại phản bội!Chắc cô cô còn chưa hay biết tin tức kinh thiên động địa này, mẫu hậu và tổmẫu vẫn mắc kẹt trên hoàng thành, còn Tần lão gia tử... đã qua đời.Cảm giác đau nhói trong lồng ngực khiến Thái tử gần như không thể ngồivững trên lưng ngựa. Một tướng lĩnh phản loạn bên cạnh nước mắt lưng tròng:"Điện hạ, chỉ cần thoát ra khỏi thành, tập hợp lại binh mã, vùng Hào Sơn vẫncòn người của chúng ta. Lúc đó, chúng ta sẽ tiến về phía Bắc hội quân với YếnĐại đô đốc, việc lớn sẽ thành!"Dù lời nói có lý, Lý Thừa Càn vẫn không mấy tin tưởng. Bởi vì Phạm Nhànđã sống sót quay lại, chỉ sợ Yến Đại đô đốc cũng đã tử trận, và nếu Diệp giaphản bội, Lưu Vân thúc tổ... Ài, Lý Thừa Càn thở dài trong lòng, cùng chiến mãphi nước đại về phía cửa thành, trong lòng dâng trào sóng lớn.o O oDưới chân thành, một trong những chủ mưu phản loạn là Nhị hoàng tử đangnhìn nhạc phụ đại nhân bằng ánh mắt oán hận tuyệt vọng. Trước khi dẫn ĐịnhChâu quân truy kích, không rõ vì sao Diệp Trọng quay lại doanh trại riêng, liếcnhìn tên con rể một cái."Nếu muốn sống sót, hãy ghi nhớ từng lời Định Châu quân chúng ta đã nóingày hôm nay."Lúc này, Nhị hoàng tử bị trói chặt, đứng thẫn thờ dưới chân ngựa, ngướcnhìn Diệp Trọng bằng ánh mắt quật cường và tàn nhẫn, nhổ một bãi nước bọt.Hắn hiểu ý nghĩa trong lời nói của Diệp Trọng, rằng việc Định Châu quân đảochiều ở phút cuối danh nghĩa là để báo thù cho phụ hoàng, thực hiện di chiếucủa phụ hoàng, nhưng hắn biết rõ sự thật không đơn giản vậy.Trong số những người liên quan, có lẽ tâm trạng tuyệt vọng, chấn động vàtức giận nhất chính là Nhị hoàng tử. Hắn hoàn toàn không hay biết những gìHoàng đế đã nói với Phạm Nhàn trên Đại Đông sơn, rằng nếu có thể hãy giữ lạimạng sống cho Nhị hoàng tử. Trong thời khắc này, Nhị hoàng tử hoàn toànkhông nghĩ mình có thể sống sót.Điều khiến hắn phẫn nộ nhất là nhận ra mình suy tính bao lâu... nhưng hóara bản thân chính là kẻ ngu xuẩn nhất! Những gì hắn đã làm trước kia, giờ nhìnlại thật hoang đường và nực cười!Đôi mắt hắn đầy phẫn nộ, khuôn mặt vốn ôn hòa giờ trở nên lạnh lẽo: "Nhạcphụ, ngài quả thật là con chó trung thành... Nhưng nếu phụ hoàng đã chết thậtrồi, ngài sẽ ra sao?"Diệp Trọng im lặng, chậm rãi quay ngựa đi, nét mặt u buồn. Nhị hoàng tửphía sau gào lên: "Lũ lừa đảo các ngươi!"Đúng lúc đó, một vật nặng trịch từ trên thành rơi xuống đập mạnh xuốngnền đá, phát ra tiếng động u ám. Vừa rơi xuống là một người, mặc trang phụclộng lẫy, sau cú va đập mạnh toàn thân đã gãy vụn, máu chảy đầy đất, đã chết từlâu, nhưng gương mặt vẫn còn nguyên vẹn, lộ vẻ đoan trang nhưng tuyệt vọngvà cuồng loạn.Nhìn long kỳ khuất dạng, Hoàng hậu đã tuyệt vọng, lao mình xuống váchthành.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhìn thi thể Hoàng hậu trên đất, những mảnh vụn thịt văng tung tóe, ai nấyđều sững sờ không nói nên lời. Diệp Trọng thì thầm mấy lời ra lệnh rồi quayngựa đuổi theo hướng cửa thành. Một mặt là lực lượng còn lại của Tần gia vẫncòn mạnh, hắn cần nhanh chóng liên lạc với các cánh quân khác, quyết tâmđánh cho Tần gia đại bại. Mặt khác, cái chết của Hoàng hậu diễn ra ngay trướcmắt mình, vì an nguy của bản thân, tốt nhất hắn nên trốn chạy càng xa càng tốt,để những việc của hoàng tộc lại cho Đại điện hạ và Đạm Bạc công xử lý.Việc Hoàng hậu nhảy lầu tự sát khiến nhiều người bất ngờ, mặc dù sau thấtbại của Thái tử, kết cục của bà cũng đã rõ ràng, nhưng không ai ngờ một ngườivẻ ngoài dịu dàng nhưng bên trong mạnh mẽ như Hoàng hậu lại có thể tỏ radũng cảm đến vậy trong những hơi thở cuối cùng.Lúc đó trên hoàng thành trận chiến vẫn ác liệt, quân phản loạn Tần gia vẫncố thủ. Phạm Nhàn và thân tín của Đại hoàng tử lo cho Thái hậu và các đại thầnnên không kịp phòng ngừa hành động tuyệt vọng của Hoàng hậu.Hoàng hậu lao mình xuống, chết thảm trước mặt hàng vạn người, cảnhtượng thật kinh tâm động phách.Nhị hoàng tử ngây ngốc nhìn thi thể Hoàng hậu như, bỗng nhiên từ mũichân đến đỉnh đầu run lên bần bật, lạnh toát toàn thân, run rẩy không ngừng.Không biết mình sẽ đối mặt với kết cục nào, hắn ngước nhìn lênm xác nhậnmẫu thân Thục Quý phi vẫn an toàn, sau đó mới gục xuống đất.Bên cạnh sớm đã có binh sĩ Định Châu đỡ hắn dậy, cẩn thận canh chừngxung quanh, sợ hắn gây thêm rắc rối. Nhị hoàng tử vẻ mặt vô hồn, ánh mắt mơhồ, nghĩ thầm mọi chuyện đã đến nước này, nếu có ai muốn tự sát thì cũngchẳng người nào ngăn cản nổi.o O oQuân đội Tần gia đã rút lui, Định Châu quân truy kích dữ dội, tiếng chiếnđấu vang khắp kinh đô. Đặc biệt đội quân mang long kỳ chạy với tốc độ cực kỳnhanh chóng, vượt qua từng con phố dài, sau khi qua Chính Dương môn doTrương Đức Thanh trấn giữ, hướng ra ngoài thành

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ai ngờ mà ngờ được, Diệp gia lại phản bội!Chắc cô cô còn chưa hay biết tin tức kinh thiên động địa này, mẫu hậu và tổmẫu vẫn mắc kẹt trên hoàng thành, còn Tần lão gia tử... đã qua đời.Cảm giác đau nhói trong lồng ngực khiến Thái tử gần như không thể ngồivững trên lưng ngựa. Một tướng lĩnh phản loạn bên cạnh nước mắt lưng tròng:"Điện hạ, chỉ cần thoát ra khỏi thành, tập hợp lại binh mã, vùng Hào Sơn vẫncòn người của chúng ta. Lúc đó, chúng ta sẽ tiến về phía Bắc hội quân với YếnĐại đô đốc, việc lớn sẽ thành!"Dù lời nói có lý, Lý Thừa Càn vẫn không mấy tin tưởng. Bởi vì Phạm Nhànđã sống sót quay lại, chỉ sợ Yến Đại đô đốc cũng đã tử trận, và nếu Diệp giaphản bội, Lưu Vân thúc tổ... Ài, Lý Thừa Càn thở dài trong lòng, cùng chiến mãphi nước đại về phía cửa thành, trong lòng dâng trào sóng lớn.o O oDưới chân thành, một trong những chủ mưu phản loạn là Nhị hoàng tử đangnhìn nhạc phụ đại nhân bằng ánh mắt oán hận tuyệt vọng. Trước khi dẫn ĐịnhChâu quân truy kích, không rõ vì sao Diệp Trọng quay lại doanh trại riêng, liếcnhìn tên con rể một cái."Nếu muốn sống sót, hãy ghi nhớ từng lời Định Châu quân chúng ta đã nóingày hôm nay."Lúc này, Nhị hoàng tử bị trói chặt, đứng thẫn thờ dưới chân ngựa, ngướcnhìn Diệp Trọng bằng ánh mắt quật cường và tàn nhẫn, nhổ một bãi nước bọt.Hắn hiểu ý nghĩa trong lời nói của Diệp Trọng, rằng việc Định Châu quân đảochiều ở phút cuối danh nghĩa là để báo thù cho phụ hoàng, thực hiện di chiếucủa phụ hoàng, nhưng hắn biết rõ sự thật không đơn giản vậy.Trong số những người liên quan, có lẽ tâm trạng tuyệt vọng, chấn động vàtức giận nhất chính là Nhị hoàng tử. Hắn hoàn toàn không hay biết những gìHoàng đế đã nói với Phạm Nhàn trên Đại Đông sơn, rằng nếu có thể hãy giữ lạimạng sống cho Nhị hoàng tử. Trong thời khắc này, Nhị hoàng tử hoàn toànkhông nghĩ mình có thể sống sót.Điều khiến hắn phẫn nộ nhất là nhận ra mình suy tính bao lâu... nhưng hóara bản thân chính là kẻ ngu xuẩn nhất! Những gì hắn đã làm trước kia, giờ nhìnlại thật hoang đường và nực cười!Đôi mắt hắn đầy phẫn nộ, khuôn mặt vốn ôn hòa giờ trở nên lạnh lẽo: "Nhạcphụ, ngài quả thật là con chó trung thành... Nhưng nếu phụ hoàng đã chết thậtrồi, ngài sẽ ra sao?"Diệp Trọng im lặng, chậm rãi quay ngựa đi, nét mặt u buồn. Nhị hoàng tửphía sau gào lên: "Lũ lừa đảo các ngươi!"Đúng lúc đó, một vật nặng trịch từ trên thành rơi xuống đập mạnh xuốngnền đá, phát ra tiếng động u ám. Vừa rơi xuống là một người, mặc trang phụclộng lẫy, sau cú va đập mạnh toàn thân đã gãy vụn, máu chảy đầy đất, đã chết từlâu, nhưng gương mặt vẫn còn nguyên vẹn, lộ vẻ đoan trang nhưng tuyệt vọngvà cuồng loạn.Nhìn long kỳ khuất dạng, Hoàng hậu đã tuyệt vọng, lao mình xuống váchthành.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhìn thi thể Hoàng hậu trên đất, những mảnh vụn thịt văng tung tóe, ai nấyđều sững sờ không nói nên lời. Diệp Trọng thì thầm mấy lời ra lệnh rồi quayngựa đuổi theo hướng cửa thành. Một mặt là lực lượng còn lại của Tần gia vẫncòn mạnh, hắn cần nhanh chóng liên lạc với các cánh quân khác, quyết tâmđánh cho Tần gia đại bại. Mặt khác, cái chết của Hoàng hậu diễn ra ngay trướcmắt mình, vì an nguy của bản thân, tốt nhất hắn nên trốn chạy càng xa càng tốt,để những việc của hoàng tộc lại cho Đại điện hạ và Đạm Bạc công xử lý.Việc Hoàng hậu nhảy lầu tự sát khiến nhiều người bất ngờ, mặc dù sau thấtbại của Thái tử, kết cục của bà cũng đã rõ ràng, nhưng không ai ngờ một ngườivẻ ngoài dịu dàng nhưng bên trong mạnh mẽ như Hoàng hậu lại có thể tỏ radũng cảm đến vậy trong những hơi thở cuối cùng.Lúc đó trên hoàng thành trận chiến vẫn ác liệt, quân phản loạn Tần gia vẫncố thủ. Phạm Nhàn và thân tín của Đại hoàng tử lo cho Thái hậu và các đại thầnnên không kịp phòng ngừa hành động tuyệt vọng của Hoàng hậu.Hoàng hậu lao mình xuống, chết thảm trước mặt hàng vạn người, cảnhtượng thật kinh tâm động phách.Nhị hoàng tử ngây ngốc nhìn thi thể Hoàng hậu như, bỗng nhiên từ mũichân đến đỉnh đầu run lên bần bật, lạnh toát toàn thân, run rẩy không ngừng.Không biết mình sẽ đối mặt với kết cục nào, hắn ngước nhìn lênm xác nhậnmẫu thân Thục Quý phi vẫn an toàn, sau đó mới gục xuống đất.Bên cạnh sớm đã có binh sĩ Định Châu đỡ hắn dậy, cẩn thận canh chừngxung quanh, sợ hắn gây thêm rắc rối. Nhị hoàng tử vẻ mặt vô hồn, ánh mắt mơhồ, nghĩ thầm mọi chuyện đã đến nước này, nếu có ai muốn tự sát thì cũngchẳng người nào ngăn cản nổi.o O oQuân đội Tần gia đã rút lui, Định Châu quân truy kích dữ dội, tiếng chiếnđấu vang khắp kinh đô. Đặc biệt đội quân mang long kỳ chạy với tốc độ cực kỳnhanh chóng, vượt qua từng con phố dài, sau khi qua Chính Dương môn doTrương Đức Thanh trấn giữ, hướng ra ngoài thành

Chương 1363: Thái Bình biệt viện 1