Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1364: Thái Bình biệt viện 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trương Đức Thanh nhìn cảnh tượng trước mắt, tâm trạng phức tạp khó tả.Thứ mang ên trung thành cần phải giữ vững cả đời, chỉ cần lung lay một phútcuối cùng thôi, nửa quãng đời trước trung thành cũng trở thành bước đệm chocái danh gian trá. Hắn biết mình không còn hy vọng gì nữa, cũng chẳng có canđảm dùng ba ngàn quân của Thành Môn ti và chín cổng thành khác để giúp Tầngia cầm chân Định Châu quân .Cổng thành chỉ ngăn được người bên ngoài chứ không ngăn nổi kẻ phản bộibên trong. Trương Đức Thanh thở dài, liếc nhìn Chính Dương môn lấp lánhdưới ánh mặt trời, dẫn thân binh bám theo long kỳ và đại quân phản loạn, bắtđầu tháo chạy.Chính Dương môn chưa kịp đóng lại, Cung Điển đã dẫn Định Châu quânxông tới, biến thành một con rồng vàng truy kích ra ngoài.o O oLúc này, Thái tử đang tháo chạy, dùng long kỳ đánh lạc hướng trong khi bảnthân được mấy tướng lĩnh còn sống sót của Tần gia hộ tống, đã đến Đông Hoamôn. Tần lão gia tử và Tần Hằng đã bỏ mạng, lực lượng phản loạn giờ như rắnmất đầu. May mắn là những tướng do Tần lão gia tử phái đến bảo vệ Thái tửvẫn còn sống sót. Trong hoàn cảnh nguy hiểm, họ nghĩ ra cách để Thái tử trốnthoát, định rời khỏi kinh đô lên phía bắc, hội quân với đại doanh Chinh Bắcquân ở Thương Châu.Nhưng tâm trạng Thái tử lúc này rất u uất, biết rằng nếu trong kinh đô đãngầm cất giấu thủ đoạn, chắc Yến Đại đô đốc cũng đã tử trận, vậy mình phảichạy đâu? Lúc này Thái tử chưa hề hay tin mẫu hậu đã nhảy thành tự sát. Hắnhít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nghĩ nếu phụ hoàng thật sự đãmất, với sự trợ giúp của nãi nãi, có lẽ mình vẫn còn cơ hội lật ngược thế cờ.Dù sao mình vẫn là Thái tử, thiên hạ thuộc về họ Lý chứ không phải họPhạm. Cho dù Phạm Nhàn đã nắm quyền kiểm soát kinh đô, chưa chắc đã kiểmsoát được cả thiên hạ.Nhưng ý chí chiến đấu mong manh ấy lập tức vỡ tan khi nhìn thấy hai cánhĐông Hoa môn môn khép chặt. Thái tử và các tướng lĩnh sắc mặt tái mét khithấy binh lính hai bên cầu thang đá trên cửa thành đang cầm sẵn cung tên, Cònkhi thấy vị quan viên mặc đồ trắng bên cạnh tên tướng quân kia, tâm trạng củahọ đã căng thẳng đến tột độ.Thái tử nhận ra người kia, biết đó là nhân vật số ba trong Giám Sát việnđược Phụ hoàng coi trọng. Nhưng theo tin tức hắn nhận được, khi người nàythuyết phục Trương Đức Thanh đã bị cô cô dẫn người đến bắt, sau đó được giảicứu... Vậy tại sao hắn ta lại ở đây?"Thái tử, xin dừng bước."Trên tà áo trắng của Ngôn Băng Vân vẫn còn vết máu từ trận chiến bansáng. hắn ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị.Hừng đông, sau khi người áo đen cứu mạng và đưa hắn đến nơi an toàn, hắnđã biến mất không một dấu vết. Những sự kiện xảy ra trong nửa ngày ở kinh đô,Ngôn Băng Vân không thể tham gia trực tiếp nhưng vẫn theo dõi sát sao quamột kênh thông tin còn sót lại của Nhất Xử. Khi có biến động trên quảngtrường, hắn đã lên đường tới Đông Hoa môn từ trước.Không có nha môn nào là bền chắc như sắt thép. Cho dù Trương Đức Thanhđã cai quản Thành Môn ti hai mươi năm, nhưng trong tình thế này hắn khôngthể ra lệnh cho mọi thuộc hạ đồng tình với mình, nhất là lúc quân phản loạn đãthất bại.Ngôn Băng Vân biết mình đang liều lĩnh, nhưng hắn thích cảm giác mạohiểm này. Hơn nữa, sau khi mắc sai lầm lớn, hắn cảm thấy cần bù đắp điều gìđó, làm điều gì đó cho Tiểu Phạm đại nhân.May mắn thay, lần này anh đã thành công. ngăn chặn Thái tử ở Đông Hoamôn. Hoàng đế bệ hạ khống chế Thành Môn ti cực kỳ nghiêm ngặt, sau khi nắmđược tình hình Thống lĩnh Đông Hoa môn đã quyết định đứng về phía PhạmNhàn - hay nói cách khác là về phía quyền lực và vinh hoa phú quý của bảnthân. Nếu để Thái tử chạy khỏi kinh đô, liên lạc với binh mã ngoài xa, ai biếttương lai sẽ ra sao?o O oQuân phản loạn muốn đột phá vòng vây, không cho Ngôn Băng Vân nhiềuthời gian đàm phán. Không cần Thái tử ra lệnh, các tướng lĩnh Tầngia đã sẵnsàng chiến đấu. Một tiếng hô vang lên, quân phản loạn hăng hái áp sát ĐôngHoa môn, mũi tên của hai bên bay đầy trời, thương vong thảm khốc.Nhưng chiến đấu mới bắt đầu chưa bao lâu, sắc mặt Thái tử đã tái mét, bởihắn nghe thấy tiếng ầm ầm như sấm từ phía sau - là đại đội kỵ binh Định Châu!Một lá cờ phất phơ trong gió giữa phố, hướng thẳng tới Đông Hoa mônbằng tốc độ kinh hoàng. Trên cờ là chữ "Diệp" rất lớn.Diệp Trọng thân chinh dẫn quân, có phần bất ngờ khi thấy Đông Hoa mônđã đóng. Đại quân phản loạn và Thái tử bị chặn trước cửa thành không mấyrộng rãi, nhồi nhét cả nửa con phố.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trương Đức Thanh nhìn cảnh tượng trước mắt, tâm trạng phức tạp khó tả.Thứ mang ên trung thành cần phải giữ vững cả đời, chỉ cần lung lay một phútcuối cùng thôi, nửa quãng đời trước trung thành cũng trở thành bước đệm chocái danh gian trá. Hắn biết mình không còn hy vọng gì nữa, cũng chẳng có canđảm dùng ba ngàn quân của Thành Môn ti và chín cổng thành khác để giúp Tầngia cầm chân Định Châu quân .Cổng thành chỉ ngăn được người bên ngoài chứ không ngăn nổi kẻ phản bộibên trong. Trương Đức Thanh thở dài, liếc nhìn Chính Dương môn lấp lánhdưới ánh mặt trời, dẫn thân binh bám theo long kỳ và đại quân phản loạn, bắtđầu tháo chạy.Chính Dương môn chưa kịp đóng lại, Cung Điển đã dẫn Định Châu quânxông tới, biến thành một con rồng vàng truy kích ra ngoài.o O oLúc này, Thái tử đang tháo chạy, dùng long kỳ đánh lạc hướng trong khi bảnthân được mấy tướng lĩnh còn sống sót của Tần gia hộ tống, đã đến Đông Hoamôn. Tần lão gia tử và Tần Hằng đã bỏ mạng, lực lượng phản loạn giờ như rắnmất đầu. May mắn là những tướng do Tần lão gia tử phái đến bảo vệ Thái tửvẫn còn sống sót. Trong hoàn cảnh nguy hiểm, họ nghĩ ra cách để Thái tử trốnthoát, định rời khỏi kinh đô lên phía bắc, hội quân với đại doanh Chinh Bắcquân ở Thương Châu.Nhưng tâm trạng Thái tử lúc này rất u uất, biết rằng nếu trong kinh đô đãngầm cất giấu thủ đoạn, chắc Yến Đại đô đốc cũng đã tử trận, vậy mình phảichạy đâu? Lúc này Thái tử chưa hề hay tin mẫu hậu đã nhảy thành tự sát. Hắnhít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nghĩ nếu phụ hoàng thật sự đãmất, với sự trợ giúp của nãi nãi, có lẽ mình vẫn còn cơ hội lật ngược thế cờ.Dù sao mình vẫn là Thái tử, thiên hạ thuộc về họ Lý chứ không phải họPhạm. Cho dù Phạm Nhàn đã nắm quyền kiểm soát kinh đô, chưa chắc đã kiểmsoát được cả thiên hạ.Nhưng ý chí chiến đấu mong manh ấy lập tức vỡ tan khi nhìn thấy hai cánhĐông Hoa môn môn khép chặt. Thái tử và các tướng lĩnh sắc mặt tái mét khithấy binh lính hai bên cầu thang đá trên cửa thành đang cầm sẵn cung tên, Cònkhi thấy vị quan viên mặc đồ trắng bên cạnh tên tướng quân kia, tâm trạng củahọ đã căng thẳng đến tột độ.Thái tử nhận ra người kia, biết đó là nhân vật số ba trong Giám Sát việnđược Phụ hoàng coi trọng. Nhưng theo tin tức hắn nhận được, khi người nàythuyết phục Trương Đức Thanh đã bị cô cô dẫn người đến bắt, sau đó được giảicứu... Vậy tại sao hắn ta lại ở đây?"Thái tử, xin dừng bước."Trên tà áo trắng của Ngôn Băng Vân vẫn còn vết máu từ trận chiến bansáng. hắn ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị.Hừng đông, sau khi người áo đen cứu mạng và đưa hắn đến nơi an toàn, hắnđã biến mất không một dấu vết. Những sự kiện xảy ra trong nửa ngày ở kinh đô,Ngôn Băng Vân không thể tham gia trực tiếp nhưng vẫn theo dõi sát sao quamột kênh thông tin còn sót lại của Nhất Xử. Khi có biến động trên quảngtrường, hắn đã lên đường tới Đông Hoa môn từ trước.Không có nha môn nào là bền chắc như sắt thép. Cho dù Trương Đức Thanhđã cai quản Thành Môn ti hai mươi năm, nhưng trong tình thế này hắn khôngthể ra lệnh cho mọi thuộc hạ đồng tình với mình, nhất là lúc quân phản loạn đãthất bại.Ngôn Băng Vân biết mình đang liều lĩnh, nhưng hắn thích cảm giác mạohiểm này. Hơn nữa, sau khi mắc sai lầm lớn, hắn cảm thấy cần bù đắp điều gìđó, làm điều gì đó cho Tiểu Phạm đại nhân.May mắn thay, lần này anh đã thành công. ngăn chặn Thái tử ở Đông Hoamôn. Hoàng đế bệ hạ khống chế Thành Môn ti cực kỳ nghiêm ngặt, sau khi nắmđược tình hình Thống lĩnh Đông Hoa môn đã quyết định đứng về phía PhạmNhàn - hay nói cách khác là về phía quyền lực và vinh hoa phú quý của bảnthân. Nếu để Thái tử chạy khỏi kinh đô, liên lạc với binh mã ngoài xa, ai biếttương lai sẽ ra sao?o O oQuân phản loạn muốn đột phá vòng vây, không cho Ngôn Băng Vân nhiềuthời gian đàm phán. Không cần Thái tử ra lệnh, các tướng lĩnh Tầngia đã sẵnsàng chiến đấu. Một tiếng hô vang lên, quân phản loạn hăng hái áp sát ĐôngHoa môn, mũi tên của hai bên bay đầy trời, thương vong thảm khốc.Nhưng chiến đấu mới bắt đầu chưa bao lâu, sắc mặt Thái tử đã tái mét, bởihắn nghe thấy tiếng ầm ầm như sấm từ phía sau - là đại đội kỵ binh Định Châu!Một lá cờ phất phơ trong gió giữa phố, hướng thẳng tới Đông Hoa mônbằng tốc độ kinh hoàng. Trên cờ là chữ "Diệp" rất lớn.Diệp Trọng thân chinh dẫn quân, có phần bất ngờ khi thấy Đông Hoa mônđã đóng. Đại quân phản loạn và Thái tử bị chặn trước cửa thành không mấyrộng rãi, nhồi nhét cả nửa con phố.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trương Đức Thanh nhìn cảnh tượng trước mắt, tâm trạng phức tạp khó tả.Thứ mang ên trung thành cần phải giữ vững cả đời, chỉ cần lung lay một phútcuối cùng thôi, nửa quãng đời trước trung thành cũng trở thành bước đệm chocái danh gian trá. Hắn biết mình không còn hy vọng gì nữa, cũng chẳng có canđảm dùng ba ngàn quân của Thành Môn ti và chín cổng thành khác để giúp Tầngia cầm chân Định Châu quân .Cổng thành chỉ ngăn được người bên ngoài chứ không ngăn nổi kẻ phản bộibên trong. Trương Đức Thanh thở dài, liếc nhìn Chính Dương môn lấp lánhdưới ánh mặt trời, dẫn thân binh bám theo long kỳ và đại quân phản loạn, bắtđầu tháo chạy.Chính Dương môn chưa kịp đóng lại, Cung Điển đã dẫn Định Châu quânxông tới, biến thành một con rồng vàng truy kích ra ngoài.o O oLúc này, Thái tử đang tháo chạy, dùng long kỳ đánh lạc hướng trong khi bảnthân được mấy tướng lĩnh còn sống sót của Tần gia hộ tống, đã đến Đông Hoamôn. Tần lão gia tử và Tần Hằng đã bỏ mạng, lực lượng phản loạn giờ như rắnmất đầu. May mắn là những tướng do Tần lão gia tử phái đến bảo vệ Thái tửvẫn còn sống sót. Trong hoàn cảnh nguy hiểm, họ nghĩ ra cách để Thái tử trốnthoát, định rời khỏi kinh đô lên phía bắc, hội quân với đại doanh Chinh Bắcquân ở Thương Châu.Nhưng tâm trạng Thái tử lúc này rất u uất, biết rằng nếu trong kinh đô đãngầm cất giấu thủ đoạn, chắc Yến Đại đô đốc cũng đã tử trận, vậy mình phảichạy đâu? Lúc này Thái tử chưa hề hay tin mẫu hậu đã nhảy thành tự sát. Hắnhít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nghĩ nếu phụ hoàng thật sự đãmất, với sự trợ giúp của nãi nãi, có lẽ mình vẫn còn cơ hội lật ngược thế cờ.Dù sao mình vẫn là Thái tử, thiên hạ thuộc về họ Lý chứ không phải họPhạm. Cho dù Phạm Nhàn đã nắm quyền kiểm soát kinh đô, chưa chắc đã kiểmsoát được cả thiên hạ.Nhưng ý chí chiến đấu mong manh ấy lập tức vỡ tan khi nhìn thấy hai cánhĐông Hoa môn môn khép chặt. Thái tử và các tướng lĩnh sắc mặt tái mét khithấy binh lính hai bên cầu thang đá trên cửa thành đang cầm sẵn cung tên, Cònkhi thấy vị quan viên mặc đồ trắng bên cạnh tên tướng quân kia, tâm trạng củahọ đã căng thẳng đến tột độ.Thái tử nhận ra người kia, biết đó là nhân vật số ba trong Giám Sát việnđược Phụ hoàng coi trọng. Nhưng theo tin tức hắn nhận được, khi người nàythuyết phục Trương Đức Thanh đã bị cô cô dẫn người đến bắt, sau đó được giảicứu... Vậy tại sao hắn ta lại ở đây?"Thái tử, xin dừng bước."Trên tà áo trắng của Ngôn Băng Vân vẫn còn vết máu từ trận chiến bansáng. hắn ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị.Hừng đông, sau khi người áo đen cứu mạng và đưa hắn đến nơi an toàn, hắnđã biến mất không một dấu vết. Những sự kiện xảy ra trong nửa ngày ở kinh đô,Ngôn Băng Vân không thể tham gia trực tiếp nhưng vẫn theo dõi sát sao quamột kênh thông tin còn sót lại của Nhất Xử. Khi có biến động trên quảngtrường, hắn đã lên đường tới Đông Hoa môn từ trước.Không có nha môn nào là bền chắc như sắt thép. Cho dù Trương Đức Thanhđã cai quản Thành Môn ti hai mươi năm, nhưng trong tình thế này hắn khôngthể ra lệnh cho mọi thuộc hạ đồng tình với mình, nhất là lúc quân phản loạn đãthất bại.Ngôn Băng Vân biết mình đang liều lĩnh, nhưng hắn thích cảm giác mạohiểm này. Hơn nữa, sau khi mắc sai lầm lớn, hắn cảm thấy cần bù đắp điều gìđó, làm điều gì đó cho Tiểu Phạm đại nhân.May mắn thay, lần này anh đã thành công. ngăn chặn Thái tử ở Đông Hoamôn. Hoàng đế bệ hạ khống chế Thành Môn ti cực kỳ nghiêm ngặt, sau khi nắmđược tình hình Thống lĩnh Đông Hoa môn đã quyết định đứng về phía PhạmNhàn - hay nói cách khác là về phía quyền lực và vinh hoa phú quý của bảnthân. Nếu để Thái tử chạy khỏi kinh đô, liên lạc với binh mã ngoài xa, ai biếttương lai sẽ ra sao?o O oQuân phản loạn muốn đột phá vòng vây, không cho Ngôn Băng Vân nhiềuthời gian đàm phán. Không cần Thái tử ra lệnh, các tướng lĩnh Tầngia đã sẵnsàng chiến đấu. Một tiếng hô vang lên, quân phản loạn hăng hái áp sát ĐôngHoa môn, mũi tên của hai bên bay đầy trời, thương vong thảm khốc.Nhưng chiến đấu mới bắt đầu chưa bao lâu, sắc mặt Thái tử đã tái mét, bởihắn nghe thấy tiếng ầm ầm như sấm từ phía sau - là đại đội kỵ binh Định Châu!Một lá cờ phất phơ trong gió giữa phố, hướng thẳng tới Đông Hoa mônbằng tốc độ kinh hoàng. Trên cờ là chữ "Diệp" rất lớn.Diệp Trọng thân chinh dẫn quân, có phần bất ngờ khi thấy Đông Hoa mônđã đóng. Đại quân phản loạn và Thái tử bị chặn trước cửa thành không mấyrộng rãi, nhồi nhét cả nửa con phố.

Chương 1364: Thái Bình biệt viện 2