Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1365: Thái Bình biệt viện 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ Hắn hít sâu một hơi, biết Đông Hoa môn không thểgiữ vững được bao lâu. Vừa giơ cánh tay phải lên, hắn đã sẵn lòng thực hiệnhành động tanh máu nhất trong biến cố kinh đô hôm nay. Nhưng không ngờ,chính lúc đó, cuộc tấn công dữ dội của quân phản loạn vào Đông Hoa môn lạidần lắng xuống.Kể từ khi Diệp Trọng đuổi theo, Thái tử liên tục cúi đầu, rủ gương mặtxuống ngực mình, không biết đang suy nghĩ điều gì. Cuối cùng hắn chậm rãingẩng đầu lên, đôi mắt thoáng buồn bã và giải thoát, khẽ mở miệng nói:"Đầu hàng."Mọi người im lặng, ngạc nhiên, phẫn nộ, đau đớn, tuyệt vọng và bối rối nhìnThái tử, không hiểu sao hắn đột nhiên đánh mất hết ý chí chiến đấu.Ánh mắt Thái tử chậm rãi lướt qua những gương mặt trung thành của cáctướng sĩ đã theo chân mình. Hắn biết nếu quyết chiến, không chừng vẫn có thểphá vây ra khỏi thành. Nhưng giờ đây, hắn đã quá mệt mỏi, kiệt sức và tuyệtvọng.Cho dù thoát khỏi thành thì sao? Từ Kinh đô tới Thương Châu cách xa ngàndặm... Liệu có nên để hàng ngàn binh sĩ này tử trận từng người một trong cuộctruy kích dai dẳng? Hay để quân đội hai bên đánh nhau, đốt phá trên mảnh đấtmàu mỡ mà bá tánh Khánh Quốc đã vất vả canh tác?Thái tử xoay ngựa lại, nhìn Diệp Trọng pử phía xa qua hàng ngũ binh sĩ vâykín đường phố, thốt lên: "Diệp tướng quân, bản cung không muốn đi nữa."Diệp Trọng hơi nhíu mày, khó hiểu trước tình huống bất ngờ này. Chẳng lẽThái tử đột nhiên thay đổi tâm trạng? Anh không thể đoán được suy nghĩ thật sựcủa Thái tử, luôn cho rằng ngài có mưu đồ khác. Nhưng giờ Thái tử đã nói ra,có vẻ như có cơ hội nào đó, Diệp Trọng cũng không muốn Định Châu quân củamình phải hy sinh thêm nữa."Thái tử điện hạ quả thật sáng suốt."Lúc này, vị trí Thái tử của Lý Thừa Càn đã bị Phàn Nhàn phế truất trongcung, nhưng Diệp Trọng vẫn xưng hô như vậy theo thói quen.Lý Thừa Càn cười khổ một tiếng, sau đó nói: "Ta có một điều kiện.""Xin Thái tử cứ nói.""Ta muốn gặp Phạm Nhàn. Hắn phải đáp ứng ta một điều."Gương mặt Lý Thừa Càn lập tức trở nên lạnh lẽo. Không phải vì hắn đãnhận ra điều gì, mà bởi vì thân là con cháu Lý gia, là Thái tử được đào tạo đểnối ngôi vua bao năm, hắn có linh cảm về bàn tay trên trời đang muốn uốn nắnsố phận của những kẻ trong kinh đô này thành một hình thù gì đó. Nhưng hắnkhông muốn khuất phục với số phận ấy. Ít ra, hắn cũng muốn khi bàn tay ấy nặntượng, sẽ bị mấy hòn sỏi nhỏ làm khó chịu một chút.Diệp Trọng im lặng một lúc rồi đáp: "Ta không rõ Phạm Công gia hiện đangở đâu."Trong mắt Lý Thừa Càn thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng hắn nhanh chóngđoán ra điều gì đó, sắc mặt trở nên ảm đạm, bắt đầu lo lắng cho an nguy củamột số người. Hắn tự hỏi liệu điều kiện còn chưa đến tai Phạm Nhàn của mình...liệu còn kịp không?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Diệp Trọng đang nói dối. Bởi vì hắn có thể đoán được Phạm Nhàn đang ởđâu.Nhưng trong kinh đô giờ đã thành biển máu, dù là quân phản loạn haynhững người chấp nhận quyền giám quốc của Phạm Nhàn đều đã mất dấu vếtcủa y. Kể từ khi Tần lão gia tử bị ám sát, Phạm Công gia trông coi mọi việctrọng đại trong kinh đô đã biến mất không còn dấu vết.Thái tử đứng trước Đông Hoa môn quyết đoán như thế, nhưng cũng giốngDiệp Trọng, ngay từ đầu đã đoán ra nơi Phạm Nhàn hướng tới. Diệp Trọng biếtđược bởi vì chính hắn đã chỉ nơi ấy cho Phạm Nhàn. Còn Thái tử đoán được làvì hắn hết sức quan tâm tới nơi đó và người ở nơi đó.Phạm Nhàn đang ở Thái Bình biệt viện.Mặc bộ đồ đen, đứng bên bờ sông Lưu Tinh, nhìn qua phong cảnh bên kiabờ. Bóng dáng của y nhập làm một với bóng cây, nếu không nhìn kỹ sẽ khôngthể nào biết đây đã là ngoại ô kinh đô. Sau khi giết chết Tần Nghiệp, y đã lợidụng tình thế hỗn loạn của kinh đô, dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua thành trìcao vút, đến nơi này.Bởi vì trong biệt viện hoàng gia này, có thê tử mà y yêu thương nhất LâmUyển Nhi, còn có Đại Bảo, có vị Trưởng công chúa điện hạ đã bố trí sự việc ĐạiĐông sơn và cuộc phản loạn ở kinh đô.Phạm Nhàn không hề xa lạ gì với Thái Bình biệt viện. Nói đúng hơn, y quáquen thuộc với nơi này. Bởi vì hai mươi năm trước, biệt viện này chính là tàisản của nhà y, nơi mẫu thân của y là Diệp Khinh Mi đã ở sau khi đến KhánhQuốc.Sau khi Diệp gia bị tiêu diệt, biệt viện này thuộc về hoàng thất. Có điều,Hoàng đế đã phong tỏa Thái Bình biệt viện, cử thị vệ đại nội canh giữ, nghiêmcấm bất kỳ thành viên hoàng thất nào đến gần, nên dần dà nơi đây bị lãng quên.Vào mùa thu năm thứ tư trong Khánh Lịch, Phạm Nhàn từng dẫn muội muộiđứng bên bờ sông, nhìn về phía biệt viện xa xăm, dâng hương từ đằng xa. Khiấy, cơn gió từ sông thổi qua khiến lòng y không khỏi xúc động.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ Hắn hít sâu một hơi, biết Đông Hoa môn không thểgiữ vững được bao lâu. Vừa giơ cánh tay phải lên, hắn đã sẵn lòng thực hiệnhành động tanh máu nhất trong biến cố kinh đô hôm nay. Nhưng không ngờ,chính lúc đó, cuộc tấn công dữ dội của quân phản loạn vào Đông Hoa môn lạidần lắng xuống.Kể từ khi Diệp Trọng đuổi theo, Thái tử liên tục cúi đầu, rủ gương mặtxuống ngực mình, không biết đang suy nghĩ điều gì. Cuối cùng hắn chậm rãingẩng đầu lên, đôi mắt thoáng buồn bã và giải thoát, khẽ mở miệng nói:"Đầu hàng."Mọi người im lặng, ngạc nhiên, phẫn nộ, đau đớn, tuyệt vọng và bối rối nhìnThái tử, không hiểu sao hắn đột nhiên đánh mất hết ý chí chiến đấu.Ánh mắt Thái tử chậm rãi lướt qua những gương mặt trung thành của cáctướng sĩ đã theo chân mình. Hắn biết nếu quyết chiến, không chừng vẫn có thểphá vây ra khỏi thành. Nhưng giờ đây, hắn đã quá mệt mỏi, kiệt sức và tuyệtvọng.Cho dù thoát khỏi thành thì sao? Từ Kinh đô tới Thương Châu cách xa ngàndặm... Liệu có nên để hàng ngàn binh sĩ này tử trận từng người một trong cuộctruy kích dai dẳng? Hay để quân đội hai bên đánh nhau, đốt phá trên mảnh đấtmàu mỡ mà bá tánh Khánh Quốc đã vất vả canh tác?Thái tử xoay ngựa lại, nhìn Diệp Trọng pử phía xa qua hàng ngũ binh sĩ vâykín đường phố, thốt lên: "Diệp tướng quân, bản cung không muốn đi nữa."Diệp Trọng hơi nhíu mày, khó hiểu trước tình huống bất ngờ này. Chẳng lẽThái tử đột nhiên thay đổi tâm trạng? Anh không thể đoán được suy nghĩ thật sựcủa Thái tử, luôn cho rằng ngài có mưu đồ khác. Nhưng giờ Thái tử đã nói ra,có vẻ như có cơ hội nào đó, Diệp Trọng cũng không muốn Định Châu quân củamình phải hy sinh thêm nữa."Thái tử điện hạ quả thật sáng suốt."Lúc này, vị trí Thái tử của Lý Thừa Càn đã bị Phàn Nhàn phế truất trongcung, nhưng Diệp Trọng vẫn xưng hô như vậy theo thói quen.Lý Thừa Càn cười khổ một tiếng, sau đó nói: "Ta có một điều kiện.""Xin Thái tử cứ nói.""Ta muốn gặp Phạm Nhàn. Hắn phải đáp ứng ta một điều."Gương mặt Lý Thừa Càn lập tức trở nên lạnh lẽo. Không phải vì hắn đãnhận ra điều gì, mà bởi vì thân là con cháu Lý gia, là Thái tử được đào tạo đểnối ngôi vua bao năm, hắn có linh cảm về bàn tay trên trời đang muốn uốn nắnsố phận của những kẻ trong kinh đô này thành một hình thù gì đó. Nhưng hắnkhông muốn khuất phục với số phận ấy. Ít ra, hắn cũng muốn khi bàn tay ấy nặntượng, sẽ bị mấy hòn sỏi nhỏ làm khó chịu một chút.Diệp Trọng im lặng một lúc rồi đáp: "Ta không rõ Phạm Công gia hiện đangở đâu."Trong mắt Lý Thừa Càn thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng hắn nhanh chóngđoán ra điều gì đó, sắc mặt trở nên ảm đạm, bắt đầu lo lắng cho an nguy củamột số người. Hắn tự hỏi liệu điều kiện còn chưa đến tai Phạm Nhàn của mình...liệu còn kịp không?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Diệp Trọng đang nói dối. Bởi vì hắn có thể đoán được Phạm Nhàn đang ởđâu.Nhưng trong kinh đô giờ đã thành biển máu, dù là quân phản loạn haynhững người chấp nhận quyền giám quốc của Phạm Nhàn đều đã mất dấu vếtcủa y. Kể từ khi Tần lão gia tử bị ám sát, Phạm Công gia trông coi mọi việctrọng đại trong kinh đô đã biến mất không còn dấu vết.Thái tử đứng trước Đông Hoa môn quyết đoán như thế, nhưng cũng giốngDiệp Trọng, ngay từ đầu đã đoán ra nơi Phạm Nhàn hướng tới. Diệp Trọng biếtđược bởi vì chính hắn đã chỉ nơi ấy cho Phạm Nhàn. Còn Thái tử đoán được làvì hắn hết sức quan tâm tới nơi đó và người ở nơi đó.Phạm Nhàn đang ở Thái Bình biệt viện.Mặc bộ đồ đen, đứng bên bờ sông Lưu Tinh, nhìn qua phong cảnh bên kiabờ. Bóng dáng của y nhập làm một với bóng cây, nếu không nhìn kỹ sẽ khôngthể nào biết đây đã là ngoại ô kinh đô. Sau khi giết chết Tần Nghiệp, y đã lợidụng tình thế hỗn loạn của kinh đô, dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua thành trìcao vút, đến nơi này.Bởi vì trong biệt viện hoàng gia này, có thê tử mà y yêu thương nhất LâmUyển Nhi, còn có Đại Bảo, có vị Trưởng công chúa điện hạ đã bố trí sự việc ĐạiĐông sơn và cuộc phản loạn ở kinh đô.Phạm Nhàn không hề xa lạ gì với Thái Bình biệt viện. Nói đúng hơn, y quáquen thuộc với nơi này. Bởi vì hai mươi năm trước, biệt viện này chính là tàisản của nhà y, nơi mẫu thân của y là Diệp Khinh Mi đã ở sau khi đến KhánhQuốc.Sau khi Diệp gia bị tiêu diệt, biệt viện này thuộc về hoàng thất. Có điều,Hoàng đế đã phong tỏa Thái Bình biệt viện, cử thị vệ đại nội canh giữ, nghiêmcấm bất kỳ thành viên hoàng thất nào đến gần, nên dần dà nơi đây bị lãng quên.Vào mùa thu năm thứ tư trong Khánh Lịch, Phạm Nhàn từng dẫn muội muộiđứng bên bờ sông, nhìn về phía biệt viện xa xăm, dâng hương từ đằng xa. Khiấy, cơn gió từ sông thổi qua khiến lòng y không khỏi xúc động.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ Hắn hít sâu một hơi, biết Đông Hoa môn không thểgiữ vững được bao lâu. Vừa giơ cánh tay phải lên, hắn đã sẵn lòng thực hiệnhành động tanh máu nhất trong biến cố kinh đô hôm nay. Nhưng không ngờ,chính lúc đó, cuộc tấn công dữ dội của quân phản loạn vào Đông Hoa môn lạidần lắng xuống.Kể từ khi Diệp Trọng đuổi theo, Thái tử liên tục cúi đầu, rủ gương mặtxuống ngực mình, không biết đang suy nghĩ điều gì. Cuối cùng hắn chậm rãingẩng đầu lên, đôi mắt thoáng buồn bã và giải thoát, khẽ mở miệng nói:"Đầu hàng."Mọi người im lặng, ngạc nhiên, phẫn nộ, đau đớn, tuyệt vọng và bối rối nhìnThái tử, không hiểu sao hắn đột nhiên đánh mất hết ý chí chiến đấu.Ánh mắt Thái tử chậm rãi lướt qua những gương mặt trung thành của cáctướng sĩ đã theo chân mình. Hắn biết nếu quyết chiến, không chừng vẫn có thểphá vây ra khỏi thành. Nhưng giờ đây, hắn đã quá mệt mỏi, kiệt sức và tuyệtvọng.Cho dù thoát khỏi thành thì sao? Từ Kinh đô tới Thương Châu cách xa ngàndặm... Liệu có nên để hàng ngàn binh sĩ này tử trận từng người một trong cuộctruy kích dai dẳng? Hay để quân đội hai bên đánh nhau, đốt phá trên mảnh đấtmàu mỡ mà bá tánh Khánh Quốc đã vất vả canh tác?Thái tử xoay ngựa lại, nhìn Diệp Trọng pử phía xa qua hàng ngũ binh sĩ vâykín đường phố, thốt lên: "Diệp tướng quân, bản cung không muốn đi nữa."Diệp Trọng hơi nhíu mày, khó hiểu trước tình huống bất ngờ này. Chẳng lẽThái tử đột nhiên thay đổi tâm trạng? Anh không thể đoán được suy nghĩ thật sựcủa Thái tử, luôn cho rằng ngài có mưu đồ khác. Nhưng giờ Thái tử đã nói ra,có vẻ như có cơ hội nào đó, Diệp Trọng cũng không muốn Định Châu quân củamình phải hy sinh thêm nữa."Thái tử điện hạ quả thật sáng suốt."Lúc này, vị trí Thái tử của Lý Thừa Càn đã bị Phàn Nhàn phế truất trongcung, nhưng Diệp Trọng vẫn xưng hô như vậy theo thói quen.Lý Thừa Càn cười khổ một tiếng, sau đó nói: "Ta có một điều kiện.""Xin Thái tử cứ nói.""Ta muốn gặp Phạm Nhàn. Hắn phải đáp ứng ta một điều."Gương mặt Lý Thừa Càn lập tức trở nên lạnh lẽo. Không phải vì hắn đãnhận ra điều gì, mà bởi vì thân là con cháu Lý gia, là Thái tử được đào tạo đểnối ngôi vua bao năm, hắn có linh cảm về bàn tay trên trời đang muốn uốn nắnsố phận của những kẻ trong kinh đô này thành một hình thù gì đó. Nhưng hắnkhông muốn khuất phục với số phận ấy. Ít ra, hắn cũng muốn khi bàn tay ấy nặntượng, sẽ bị mấy hòn sỏi nhỏ làm khó chịu một chút.Diệp Trọng im lặng một lúc rồi đáp: "Ta không rõ Phạm Công gia hiện đangở đâu."Trong mắt Lý Thừa Càn thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng hắn nhanh chóngđoán ra điều gì đó, sắc mặt trở nên ảm đạm, bắt đầu lo lắng cho an nguy củamột số người. Hắn tự hỏi liệu điều kiện còn chưa đến tai Phạm Nhàn của mình...liệu còn kịp không?๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Diệp Trọng đang nói dối. Bởi vì hắn có thể đoán được Phạm Nhàn đang ởđâu.Nhưng trong kinh đô giờ đã thành biển máu, dù là quân phản loạn haynhững người chấp nhận quyền giám quốc của Phạm Nhàn đều đã mất dấu vếtcủa y. Kể từ khi Tần lão gia tử bị ám sát, Phạm Công gia trông coi mọi việctrọng đại trong kinh đô đã biến mất không còn dấu vết.Thái tử đứng trước Đông Hoa môn quyết đoán như thế, nhưng cũng giốngDiệp Trọng, ngay từ đầu đã đoán ra nơi Phạm Nhàn hướng tới. Diệp Trọng biếtđược bởi vì chính hắn đã chỉ nơi ấy cho Phạm Nhàn. Còn Thái tử đoán được làvì hắn hết sức quan tâm tới nơi đó và người ở nơi đó.Phạm Nhàn đang ở Thái Bình biệt viện.Mặc bộ đồ đen, đứng bên bờ sông Lưu Tinh, nhìn qua phong cảnh bên kiabờ. Bóng dáng của y nhập làm một với bóng cây, nếu không nhìn kỹ sẽ khôngthể nào biết đây đã là ngoại ô kinh đô. Sau khi giết chết Tần Nghiệp, y đã lợidụng tình thế hỗn loạn của kinh đô, dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua thành trìcao vút, đến nơi này.Bởi vì trong biệt viện hoàng gia này, có thê tử mà y yêu thương nhất LâmUyển Nhi, còn có Đại Bảo, có vị Trưởng công chúa điện hạ đã bố trí sự việc ĐạiĐông sơn và cuộc phản loạn ở kinh đô.Phạm Nhàn không hề xa lạ gì với Thái Bình biệt viện. Nói đúng hơn, y quáquen thuộc với nơi này. Bởi vì hai mươi năm trước, biệt viện này chính là tàisản của nhà y, nơi mẫu thân của y là Diệp Khinh Mi đã ở sau khi đến KhánhQuốc.Sau khi Diệp gia bị tiêu diệt, biệt viện này thuộc về hoàng thất. Có điều,Hoàng đế đã phong tỏa Thái Bình biệt viện, cử thị vệ đại nội canh giữ, nghiêmcấm bất kỳ thành viên hoàng thất nào đến gần, nên dần dà nơi đây bị lãng quên.Vào mùa thu năm thứ tư trong Khánh Lịch, Phạm Nhàn từng dẫn muội muộiđứng bên bờ sông, nhìn về phía biệt viện xa xăm, dâng hương từ đằng xa. Khiấy, cơn gió từ sông thổi qua khiến lòng y không khỏi xúc động.

Chương 1365: Thái Bình biệt viện 3