Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1366: Một cây hoa, ngàn tiếng đàn, một con người 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn không hiểu sao Trưởng công chúa lại chọn Thái Bình biệt việnlàm nơi ở và chỉ huy công việc trong kinh đô. Nhưng bây giờ y không còn đểtâm đến điều đó mà chỉ nghĩ làm sao để đưa Uyển Nhi và Đại Bảo ra khỏi đó antoàn.Cho dù Uyển Nhi là con gái ruột của Trưởng công chúa, nhưng Phạm Nhànkhông dám chắc, sau khi chứng kiến âm mưu nhiều năm của ả kết thúc thảm hạiđến thế, liệu người phụ nữ điên cuồng ấy có còn nhận người thân nữa haykhông.Suốt mười ngày qua, Phạm Nhàn luôn biết tình trạng của Uyển Nhi ra sao,nhưng vẫn chưa tìm ra giải pháp cứu nàng. Ykhông để lộ chút lo lắng nào trướcmặt người ngoài. Nhưng chỉ mình y biết, an nguy của Uyển Nhi và Đại Bảo đãkhiến tâm trạng y thay đổi như thế nào.Đứng bên này sông, nhìn sang bờ bên kia, trái tim Phạm Nhàn nhói đau, bấygiờ y mới hiểu trong lòng mình Uyển Nhi quan trọng hơn tưởng tượng.Ngũ Trúc từng thuật lại bố cục phòng ốc trong Thái Bình biệt viện, từng đisâu vào viện lấy một vật. Khi đến bờ đối diện, Phạm Nhàn cẩn thận dò xét lựclượng phòng thủ của biệt viện, cảm thấy yếu hơn tưởng tượng nhiều. Hóa ratrong những năm qua, Giám Sát viện và y liên tục tấn công phe Tín Dương cũngcó hiệu quả, số cao thủ bên cạnh Trưởng công chúa đã bị giảm đi rất nhiều.Nhưng trong khi tiếng giết chóc vang dội khắp kinh đô, Thái Bình biệt việnngoại ô lại im ắng hoàn toàn, sự tương phản đó khiến Phạm Nhàn chưa dámhành động thiếu suy nghĩ.Thái Bình biệt viện được xây trên một bán đảo nhỏ giữa sông Lưu Tinh, chỉcó một lối đi vào, bờ sông xung quanh thấp hơn một chút. Phạm Nhàn ngồi trêncành cây quan sát hồi lâu nhưng vẫn bị tường viện che khuất tầm nhìn, khôngthể thấy tình huống bên trong.Tường viện được thiết kế rất khéo léo, dù không cao nhưng đủ để chắn tầmnhìn từ bên ngoài.Khóe môi Phạm Nhàn nhếch lên khố ở, biết cho dù dùng súng ngắm cũngvô dụng. Chợt nghĩ đến điều này, trái tim y đập mạnh, tự hỏi hai mươi nămtrước khi thiết kế nơi này, liệu mẫu thân y có tính đến việc chống đỡ súng ngắmxạ kích?Nhưng trên đời không có lâu đài nào không thể chinh phục, nếu không haimươi năm trước nữ nhân Diệp gia đã không biến mất khỏi nhân gian KhánhQuốc. Phạm Nhàn chỉ e ngại không dám ném chuột vỡ đồ, vì biết rõ ngón taynày của Lý Vân Du nắm đúng chỗ bảy tấc của mình.Không suy nghĩ nhiều bên bờ sông, Phạm Nhàn lấy lại bình tĩnh, hít một hơidài rồi bước đến cây cầu gỗ từng đi qua, rảo bước như dạo chơi đến trước cổngchính Thái Bình biệt viện.Trên tường và sau rừng trúc đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, bao vâyPhạm Nhàn vào chính giữa. Những cao thủ bảo vệ Trưởng công chúa vẻ mặtkhiếp sợ nhìn y, đã nhận ra thân phận của y từ lâu, không hiểu sao y dám xuấthiện trong hoàn cảnh này!Ánh mắt Phạm Nhàn bình tĩnh như nước chậm rãi chảy trên sông Lưu Tinh,nói: "Ta muốn gặp bà ta."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn đứng trước cửa Thái Bình biệt viện, liếc nhìn khoảng sân loángthoáng màu xanh biếc. Sau câu nói ấy, y im lặng không động đậy. Hơn mườicao thủ Tín Dương nhìn y đầy kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đã xảy ra trongkinh đô mà Đề ti đại nhân Giám Sát viện vốn bị giam trong hoàng cung lại xuấthiện ở cửa Thái Bình biệt viện.Một cơn gió nhẹ thổi qua rừng trúc, mang theo chút se lạnh làm dịu bớt cáinóng xung quanh. Cao thủ Tín Dương khẽ quát một tiếng, xông tới Phạm Nhàn.Phạm Nhàn nhíu mày, lùi lại, cánh tay trái vung ra như có thể vặn vẹo, đánhthẳng ra, nắm đấm lại mở rộng tới cực đại, như gốc cây già mở chiếc lá, “bốp”một cái lướt sát qua gò má một cao thủ.Dù không trúng đích, nhưng người kia văng ra nửa hàm răng, máu me đầmđìa, ngã nhào xuống đất bất tỉnh.Phạm Nhàn điểm mũi chân, chân khí bá đạo bắn ra mạnh mẽ. Toàn thân yco lại như một cái bóng mờ, thoát ra khỏi vòng vây. Nhìn đám người đang phẫnnộ lao tới, đôi mắt y gằn tơ máu, hai bàn tay run run.Đúng như đã nói với Tiểu Ngôn công tử lúc đầu, với Phạm Nhàn bây giờkinh đô gần như là tòa thành trống. Những nhân vật mạnh nhất có thể đe dọa yđều bị Hoàng đế lôi về Đại Đông sơn. Cho dù là cao thủ Bắc Tề hay kiếm kháchcửu phẩm ở Đông Di thành, tất cả đều bị ngọn núi như ngọc thạch kia hút đi,không khác nào cục nam châm hút sắt.Trong kinh chỉ còn ba cường giả cửu phẩm. Tần lão gia tử đã chết, DiệpTrọng là người mình. Phạm Nhàn tự tin chỉ cần không lọt vào vòng vây củaloạn quân, ai có thể giết được mình?Nhưng do không biết tung tích Uyển Nhi và Đại Bảo nên y không dám tấncông, mới Phạm Nhàn liều mình đánh bạc một lần nữa, đến trước cửa Thái Bìnhbiệt viện gõ cửa - tuy có vẻ kiêu ngạo nhưng thực ra lại là bất đắc dĩ. Đối vớithủ đoạn của Trưởng công chúa, cho dù tàn nhẫn và mạnh mẽ đến đâu, PhạmNhàn cũng phải tạm gác lại khí phách của mình, tìm cách khác.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn không hiểu sao Trưởng công chúa lại chọn Thái Bình biệt việnlàm nơi ở và chỉ huy công việc trong kinh đô. Nhưng bây giờ y không còn đểtâm đến điều đó mà chỉ nghĩ làm sao để đưa Uyển Nhi và Đại Bảo ra khỏi đó antoàn.Cho dù Uyển Nhi là con gái ruột của Trưởng công chúa, nhưng Phạm Nhànkhông dám chắc, sau khi chứng kiến âm mưu nhiều năm của ả kết thúc thảm hạiđến thế, liệu người phụ nữ điên cuồng ấy có còn nhận người thân nữa haykhông.Suốt mười ngày qua, Phạm Nhàn luôn biết tình trạng của Uyển Nhi ra sao,nhưng vẫn chưa tìm ra giải pháp cứu nàng. Ykhông để lộ chút lo lắng nào trướcmặt người ngoài. Nhưng chỉ mình y biết, an nguy của Uyển Nhi và Đại Bảo đãkhiến tâm trạng y thay đổi như thế nào.Đứng bên này sông, nhìn sang bờ bên kia, trái tim Phạm Nhàn nhói đau, bấygiờ y mới hiểu trong lòng mình Uyển Nhi quan trọng hơn tưởng tượng.Ngũ Trúc từng thuật lại bố cục phòng ốc trong Thái Bình biệt viện, từng đisâu vào viện lấy một vật. Khi đến bờ đối diện, Phạm Nhàn cẩn thận dò xét lựclượng phòng thủ của biệt viện, cảm thấy yếu hơn tưởng tượng nhiều. Hóa ratrong những năm qua, Giám Sát viện và y liên tục tấn công phe Tín Dương cũngcó hiệu quả, số cao thủ bên cạnh Trưởng công chúa đã bị giảm đi rất nhiều.Nhưng trong khi tiếng giết chóc vang dội khắp kinh đô, Thái Bình biệt việnngoại ô lại im ắng hoàn toàn, sự tương phản đó khiến Phạm Nhàn chưa dámhành động thiếu suy nghĩ.Thái Bình biệt viện được xây trên một bán đảo nhỏ giữa sông Lưu Tinh, chỉcó một lối đi vào, bờ sông xung quanh thấp hơn một chút. Phạm Nhàn ngồi trêncành cây quan sát hồi lâu nhưng vẫn bị tường viện che khuất tầm nhìn, khôngthể thấy tình huống bên trong.Tường viện được thiết kế rất khéo léo, dù không cao nhưng đủ để chắn tầmnhìn từ bên ngoài.Khóe môi Phạm Nhàn nhếch lên khố ở, biết cho dù dùng súng ngắm cũngvô dụng. Chợt nghĩ đến điều này, trái tim y đập mạnh, tự hỏi hai mươi nămtrước khi thiết kế nơi này, liệu mẫu thân y có tính đến việc chống đỡ súng ngắmxạ kích?Nhưng trên đời không có lâu đài nào không thể chinh phục, nếu không haimươi năm trước nữ nhân Diệp gia đã không biến mất khỏi nhân gian KhánhQuốc. Phạm Nhàn chỉ e ngại không dám ném chuột vỡ đồ, vì biết rõ ngón taynày của Lý Vân Du nắm đúng chỗ bảy tấc của mình.Không suy nghĩ nhiều bên bờ sông, Phạm Nhàn lấy lại bình tĩnh, hít một hơidài rồi bước đến cây cầu gỗ từng đi qua, rảo bước như dạo chơi đến trước cổngchính Thái Bình biệt viện.Trên tường và sau rừng trúc đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, bao vâyPhạm Nhàn vào chính giữa. Những cao thủ bảo vệ Trưởng công chúa vẻ mặtkhiếp sợ nhìn y, đã nhận ra thân phận của y từ lâu, không hiểu sao y dám xuấthiện trong hoàn cảnh này!Ánh mắt Phạm Nhàn bình tĩnh như nước chậm rãi chảy trên sông Lưu Tinh,nói: "Ta muốn gặp bà ta."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn đứng trước cửa Thái Bình biệt viện, liếc nhìn khoảng sân loángthoáng màu xanh biếc. Sau câu nói ấy, y im lặng không động đậy. Hơn mườicao thủ Tín Dương nhìn y đầy kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đã xảy ra trongkinh đô mà Đề ti đại nhân Giám Sát viện vốn bị giam trong hoàng cung lại xuấthiện ở cửa Thái Bình biệt viện.Một cơn gió nhẹ thổi qua rừng trúc, mang theo chút se lạnh làm dịu bớt cáinóng xung quanh. Cao thủ Tín Dương khẽ quát một tiếng, xông tới Phạm Nhàn.Phạm Nhàn nhíu mày, lùi lại, cánh tay trái vung ra như có thể vặn vẹo, đánhthẳng ra, nắm đấm lại mở rộng tới cực đại, như gốc cây già mở chiếc lá, “bốp”một cái lướt sát qua gò má một cao thủ.Dù không trúng đích, nhưng người kia văng ra nửa hàm răng, máu me đầmđìa, ngã nhào xuống đất bất tỉnh.Phạm Nhàn điểm mũi chân, chân khí bá đạo bắn ra mạnh mẽ. Toàn thân yco lại như một cái bóng mờ, thoát ra khỏi vòng vây. Nhìn đám người đang phẫnnộ lao tới, đôi mắt y gằn tơ máu, hai bàn tay run run.Đúng như đã nói với Tiểu Ngôn công tử lúc đầu, với Phạm Nhàn bây giờkinh đô gần như là tòa thành trống. Những nhân vật mạnh nhất có thể đe dọa yđều bị Hoàng đế lôi về Đại Đông sơn. Cho dù là cao thủ Bắc Tề hay kiếm kháchcửu phẩm ở Đông Di thành, tất cả đều bị ngọn núi như ngọc thạch kia hút đi,không khác nào cục nam châm hút sắt.Trong kinh chỉ còn ba cường giả cửu phẩm. Tần lão gia tử đã chết, DiệpTrọng là người mình. Phạm Nhàn tự tin chỉ cần không lọt vào vòng vây củaloạn quân, ai có thể giết được mình?Nhưng do không biết tung tích Uyển Nhi và Đại Bảo nên y không dám tấncông, mới Phạm Nhàn liều mình đánh bạc một lần nữa, đến trước cửa Thái Bìnhbiệt viện gõ cửa - tuy có vẻ kiêu ngạo nhưng thực ra lại là bất đắc dĩ. Đối vớithủ đoạn của Trưởng công chúa, cho dù tàn nhẫn và mạnh mẽ đến đâu, PhạmNhàn cũng phải tạm gác lại khí phách của mình, tìm cách khác.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn không hiểu sao Trưởng công chúa lại chọn Thái Bình biệt việnlàm nơi ở và chỉ huy công việc trong kinh đô. Nhưng bây giờ y không còn đểtâm đến điều đó mà chỉ nghĩ làm sao để đưa Uyển Nhi và Đại Bảo ra khỏi đó antoàn.Cho dù Uyển Nhi là con gái ruột của Trưởng công chúa, nhưng Phạm Nhànkhông dám chắc, sau khi chứng kiến âm mưu nhiều năm của ả kết thúc thảm hạiđến thế, liệu người phụ nữ điên cuồng ấy có còn nhận người thân nữa haykhông.Suốt mười ngày qua, Phạm Nhàn luôn biết tình trạng của Uyển Nhi ra sao,nhưng vẫn chưa tìm ra giải pháp cứu nàng. Ykhông để lộ chút lo lắng nào trướcmặt người ngoài. Nhưng chỉ mình y biết, an nguy của Uyển Nhi và Đại Bảo đãkhiến tâm trạng y thay đổi như thế nào.Đứng bên này sông, nhìn sang bờ bên kia, trái tim Phạm Nhàn nhói đau, bấygiờ y mới hiểu trong lòng mình Uyển Nhi quan trọng hơn tưởng tượng.Ngũ Trúc từng thuật lại bố cục phòng ốc trong Thái Bình biệt viện, từng đisâu vào viện lấy một vật. Khi đến bờ đối diện, Phạm Nhàn cẩn thận dò xét lựclượng phòng thủ của biệt viện, cảm thấy yếu hơn tưởng tượng nhiều. Hóa ratrong những năm qua, Giám Sát viện và y liên tục tấn công phe Tín Dương cũngcó hiệu quả, số cao thủ bên cạnh Trưởng công chúa đã bị giảm đi rất nhiều.Nhưng trong khi tiếng giết chóc vang dội khắp kinh đô, Thái Bình biệt việnngoại ô lại im ắng hoàn toàn, sự tương phản đó khiến Phạm Nhàn chưa dámhành động thiếu suy nghĩ.Thái Bình biệt viện được xây trên một bán đảo nhỏ giữa sông Lưu Tinh, chỉcó một lối đi vào, bờ sông xung quanh thấp hơn một chút. Phạm Nhàn ngồi trêncành cây quan sát hồi lâu nhưng vẫn bị tường viện che khuất tầm nhìn, khôngthể thấy tình huống bên trong.Tường viện được thiết kế rất khéo léo, dù không cao nhưng đủ để chắn tầmnhìn từ bên ngoài.Khóe môi Phạm Nhàn nhếch lên khố ở, biết cho dù dùng súng ngắm cũngvô dụng. Chợt nghĩ đến điều này, trái tim y đập mạnh, tự hỏi hai mươi nămtrước khi thiết kế nơi này, liệu mẫu thân y có tính đến việc chống đỡ súng ngắmxạ kích?Nhưng trên đời không có lâu đài nào không thể chinh phục, nếu không haimươi năm trước nữ nhân Diệp gia đã không biến mất khỏi nhân gian KhánhQuốc. Phạm Nhàn chỉ e ngại không dám ném chuột vỡ đồ, vì biết rõ ngón taynày của Lý Vân Du nắm đúng chỗ bảy tấc của mình.Không suy nghĩ nhiều bên bờ sông, Phạm Nhàn lấy lại bình tĩnh, hít một hơidài rồi bước đến cây cầu gỗ từng đi qua, rảo bước như dạo chơi đến trước cổngchính Thái Bình biệt viện.Trên tường và sau rừng trúc đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, bao vâyPhạm Nhàn vào chính giữa. Những cao thủ bảo vệ Trưởng công chúa vẻ mặtkhiếp sợ nhìn y, đã nhận ra thân phận của y từ lâu, không hiểu sao y dám xuấthiện trong hoàn cảnh này!Ánh mắt Phạm Nhàn bình tĩnh như nước chậm rãi chảy trên sông Lưu Tinh,nói: "Ta muốn gặp bà ta."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn đứng trước cửa Thái Bình biệt viện, liếc nhìn khoảng sân loángthoáng màu xanh biếc. Sau câu nói ấy, y im lặng không động đậy. Hơn mườicao thủ Tín Dương nhìn y đầy kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đã xảy ra trongkinh đô mà Đề ti đại nhân Giám Sát viện vốn bị giam trong hoàng cung lại xuấthiện ở cửa Thái Bình biệt viện.Một cơn gió nhẹ thổi qua rừng trúc, mang theo chút se lạnh làm dịu bớt cáinóng xung quanh. Cao thủ Tín Dương khẽ quát một tiếng, xông tới Phạm Nhàn.Phạm Nhàn nhíu mày, lùi lại, cánh tay trái vung ra như có thể vặn vẹo, đánhthẳng ra, nắm đấm lại mở rộng tới cực đại, như gốc cây già mở chiếc lá, “bốp”một cái lướt sát qua gò má một cao thủ.Dù không trúng đích, nhưng người kia văng ra nửa hàm răng, máu me đầmđìa, ngã nhào xuống đất bất tỉnh.Phạm Nhàn điểm mũi chân, chân khí bá đạo bắn ra mạnh mẽ. Toàn thân yco lại như một cái bóng mờ, thoát ra khỏi vòng vây. Nhìn đám người đang phẫnnộ lao tới, đôi mắt y gằn tơ máu, hai bàn tay run run.Đúng như đã nói với Tiểu Ngôn công tử lúc đầu, với Phạm Nhàn bây giờkinh đô gần như là tòa thành trống. Những nhân vật mạnh nhất có thể đe dọa yđều bị Hoàng đế lôi về Đại Đông sơn. Cho dù là cao thủ Bắc Tề hay kiếm kháchcửu phẩm ở Đông Di thành, tất cả đều bị ngọn núi như ngọc thạch kia hút đi,không khác nào cục nam châm hút sắt.Trong kinh chỉ còn ba cường giả cửu phẩm. Tần lão gia tử đã chết, DiệpTrọng là người mình. Phạm Nhàn tự tin chỉ cần không lọt vào vòng vây củaloạn quân, ai có thể giết được mình?Nhưng do không biết tung tích Uyển Nhi và Đại Bảo nên y không dám tấncông, mới Phạm Nhàn liều mình đánh bạc một lần nữa, đến trước cửa Thái Bìnhbiệt viện gõ cửa - tuy có vẻ kiêu ngạo nhưng thực ra lại là bất đắc dĩ. Đối vớithủ đoạn của Trưởng công chúa, cho dù tàn nhẫn và mạnh mẽ đến đâu, PhạmNhàn cũng phải tạm gác lại khí phách của mình, tìm cách khác.