Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1379: Như thác đổ xuống biển cả, như núi đối diện mặt trời 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đó là một chiêu kiếm kinh khủng. Dù trên đường gặp phải nhiều chuyện bấtngờ, nhờ sự hung tàn từ lúc khởi đầu, nó vẫn thành công làm Diệp Lưu Vân bịtrọng thương.Mà lúc này, làn sương máu tan ra.Một bóng người màu vàng rực rỡ hiện ra từ sau đám huyết mù, dường nhưmang ngụ ý mỗi vị đế vương đều phải dùng máu của vô số người để lập nên cơnghiệp ngàn đời.Bóng người vàng rực đứng giữa Diệp Lưu Vân và Tứ Cố Kiếm, xuất quyềnđánh ra.Không hoa mỹ, không kỹ xảo, chỉ là một nhà quyền đơn giản, rõ ràng.Nhưng trần gian không ai có thể xuất quyền như thế - oai phong lẫm liệt,đường đường chính chính, nhưng lại khiến người ta không thể tránh khỏi, haythậm chí... không muốn tránh!Đầu tiên là tiếng xé gió vang lên, thân thể chịu tác động mạnh mẽ từ chânkhí. Tay phải Tứ Cố Kiếm bị vuốt rồng của Diệp Lưu Vân bắt lấy, cứ thế gãyngay tức khúc!Kế đó, tiếng động trầm trầm như chuông đồng trong miếu cổ vang lên.Trong mắt Tứ Cố Kiếm toát lên thần sắc phức tạp đến tột cùng. Nhìn bóngngười vàng rjwc trước mặt, toàn bộ thân thể bị đánh bay lên!Mang theo biểu cảm ấy, Tứ Cố Kiếm cụt tay bay ra, xuyên thủng cánh cửagỗ Khánh Miếu trên Đại Đông sơn. Lực xung kích kinh khủng liên tiếp đập nátvô số kiến trúc trong miếu, như tảng đá lớn nghiền nát mọi thứ tiếp xúc, cuốicùng đâm vào quả chuông lớn nhất trong miếu, làm phát ra một tiếng độngmãnh liệt.Đối diện với miếu cổ, dưới gốc cây cạnh lối đi bằng đá, Khổ Hà mặc áo vảigai vẻ mặt thẫn thờ nhìn cảnh tượng này, khoanh chân ngồi, như bị tiếngchuông lôi cuốn. Bên trong cơ thể ông có thứ gì đó nổ tung, thân thể phình torồi co lại, tai mắt rỉ máu.Phía sau Khổ Hà, gốc cây lớn đột nhiên ầm ầm sụp đổ, tan thành mảnh vụn.Tất cả đá xanh trong phạm vi năm thước quanh ông bị áp lực chân khí bộc pháttrong cơ thể của ông đè ép, biến thành các mặt cắt vặn vẹo, méo mó thê lương.Chúng trồi lên những góc nhọn lạ lùng để đón nhận những giọt mưa cuối cùngtừ trời rơi xuống.Phần lớn kiến trúc cổ xưa trong Khánh Miếu đã trở thành tường đổ. Bứchình thần thoại cổ đại nay chỉ còn là ký ức xa xôi. Ao cá đầy rong rêu thiếu mấtmột khối lớn, nước tràn ra, trộn lẫn đất đá, trở nên đục ngầu. Vài con hạc trắngbị tiếng ồn dọa cho sợ hãi, rúc vào góc ao. Tấm màn vàng rơi xuống đất, phủkín cuối lối đi. Bên dưới, Kiếm Tứ Cố nằm đau đớn, phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt,nhưng bị tiếng chuông trên đầu át mất.Tiếng chuông ong ong vang dội khắp đỉnh Đại Đông sơn.Cơn gió biển đến mau đi mau, như sự vô thường nhân gian, như tâm trạngvui buồn của đế vương. Trước còn tối tăm mưa gió, nay bỗng dưng lặng thinh.Mây đen trên trời đột ngột tách ra, lộ ra bầu trời xanh lam sâu thẳm phía sau.Ánh nắng trong veo rọi xuống bóng vàng trên vách đá Đại Đông sơn, soi sángkhuôn mặt.Khanh Đế mặt mày trắng bệch, tứ chi run rẩy. Phân nửa chân khí bá đạotrong người hắn đã được truyền vào cơ thể Khổ Hà. Chiêu quyền vương đạocuối cùng đã ép sạch tinh thần của hắn, lúc này kiệt sức tới tột độ.Ánh nắng trong veo soi rọi vị quân chủ mạnh mẽ nhất thiên hạ, áo rồng ướtđẫm, mái tóc rối bù, uể oải rủ xuống trên trán, đôi mắt bình tĩnh nhưng ẩn chứamuôn vàn cảm xúc khó lường.Trong cuộc đời này, chưa lúc nào hắn chật vật đến thế.Trong cuộc đời này, chưa lúc nào hắn cường đại đến thế.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bên rìa biển cả, trên Đại Đông sơn, năm thứ bảy theo Khánh Lịch, không rõlà cơn bão thứ mấy, chỉ biết nó đã lặng dừng lại mà không chút tiếng động. Cơnbão này sẽ đem lại cho Khánh Quốc vùng đất rộng lớn vốn đã có dấu hiệu khôhạn một lượng mưa quý giá trong một thời gian ngắn sắp tới, và dịu dàng đếnnỗi không gây ra thiệt hại gì lớn.Còn bây giờ, ngôi miếu cổ kính trên đỉnh núi, sau khi bị bão cuốn qua, đãthành một đống đổ nát với gạch vụn lăn lóc, đất đá tung tóe, trông thảm hại vôcùng. Mưa gột rửa trước, rồi vội vã chảy xuống chân núi, đổ xuống trên vách đánhư ngọc tạo thành những dòng thác trắng xóa.Trong dòng thác thoáng hiện một vệt màu đỏ máu cực nhạt, còn trên đỉnhnúi dần trở nên trong sạch, không còn chút mùi máu tanh - cảnh tượng này là dothiên nhiên tạo nên hay do trận chiến kinh thiên động địa giữa các vị tông sư?Thực ra, đó là sức mạnh tự nhiên. Bầu trời trên đỉnh Đại Đông sơn dần lộ rõdáng vẻ thật sự, những đám mây đen dày bị gió thổi tan với vận tốc mắt thườngcó thể nhìn thấy, nhanh chóng di chuyển về phía tây. Ánh sáng trong trẻo mộtlần nữa chiếu rọi lên đỉnh núi, soi rọi lên hình bóng người hùng mạnh nhất thiênhạ đang đứng bên vách núi.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đó là một chiêu kiếm kinh khủng. Dù trên đường gặp phải nhiều chuyện bấtngờ, nhờ sự hung tàn từ lúc khởi đầu, nó vẫn thành công làm Diệp Lưu Vân bịtrọng thương.Mà lúc này, làn sương máu tan ra.Một bóng người màu vàng rực rỡ hiện ra từ sau đám huyết mù, dường nhưmang ngụ ý mỗi vị đế vương đều phải dùng máu của vô số người để lập nên cơnghiệp ngàn đời.Bóng người vàng rực đứng giữa Diệp Lưu Vân và Tứ Cố Kiếm, xuất quyềnđánh ra.Không hoa mỹ, không kỹ xảo, chỉ là một nhà quyền đơn giản, rõ ràng.Nhưng trần gian không ai có thể xuất quyền như thế - oai phong lẫm liệt,đường đường chính chính, nhưng lại khiến người ta không thể tránh khỏi, haythậm chí... không muốn tránh!Đầu tiên là tiếng xé gió vang lên, thân thể chịu tác động mạnh mẽ từ chânkhí. Tay phải Tứ Cố Kiếm bị vuốt rồng của Diệp Lưu Vân bắt lấy, cứ thế gãyngay tức khúc!Kế đó, tiếng động trầm trầm như chuông đồng trong miếu cổ vang lên.Trong mắt Tứ Cố Kiếm toát lên thần sắc phức tạp đến tột cùng. Nhìn bóngngười vàng rjwc trước mặt, toàn bộ thân thể bị đánh bay lên!Mang theo biểu cảm ấy, Tứ Cố Kiếm cụt tay bay ra, xuyên thủng cánh cửagỗ Khánh Miếu trên Đại Đông sơn. Lực xung kích kinh khủng liên tiếp đập nátvô số kiến trúc trong miếu, như tảng đá lớn nghiền nát mọi thứ tiếp xúc, cuốicùng đâm vào quả chuông lớn nhất trong miếu, làm phát ra một tiếng độngmãnh liệt.Đối diện với miếu cổ, dưới gốc cây cạnh lối đi bằng đá, Khổ Hà mặc áo vảigai vẻ mặt thẫn thờ nhìn cảnh tượng này, khoanh chân ngồi, như bị tiếngchuông lôi cuốn. Bên trong cơ thể ông có thứ gì đó nổ tung, thân thể phình torồi co lại, tai mắt rỉ máu.Phía sau Khổ Hà, gốc cây lớn đột nhiên ầm ầm sụp đổ, tan thành mảnh vụn.Tất cả đá xanh trong phạm vi năm thước quanh ông bị áp lực chân khí bộc pháttrong cơ thể của ông đè ép, biến thành các mặt cắt vặn vẹo, méo mó thê lương.Chúng trồi lên những góc nhọn lạ lùng để đón nhận những giọt mưa cuối cùngtừ trời rơi xuống.Phần lớn kiến trúc cổ xưa trong Khánh Miếu đã trở thành tường đổ. Bứchình thần thoại cổ đại nay chỉ còn là ký ức xa xôi. Ao cá đầy rong rêu thiếu mấtmột khối lớn, nước tràn ra, trộn lẫn đất đá, trở nên đục ngầu. Vài con hạc trắngbị tiếng ồn dọa cho sợ hãi, rúc vào góc ao. Tấm màn vàng rơi xuống đất, phủkín cuối lối đi. Bên dưới, Kiếm Tứ Cố nằm đau đớn, phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt,nhưng bị tiếng chuông trên đầu át mất.Tiếng chuông ong ong vang dội khắp đỉnh Đại Đông sơn.Cơn gió biển đến mau đi mau, như sự vô thường nhân gian, như tâm trạngvui buồn của đế vương. Trước còn tối tăm mưa gió, nay bỗng dưng lặng thinh.Mây đen trên trời đột ngột tách ra, lộ ra bầu trời xanh lam sâu thẳm phía sau.Ánh nắng trong veo rọi xuống bóng vàng trên vách đá Đại Đông sơn, soi sángkhuôn mặt.Khanh Đế mặt mày trắng bệch, tứ chi run rẩy. Phân nửa chân khí bá đạotrong người hắn đã được truyền vào cơ thể Khổ Hà. Chiêu quyền vương đạocuối cùng đã ép sạch tinh thần của hắn, lúc này kiệt sức tới tột độ.Ánh nắng trong veo soi rọi vị quân chủ mạnh mẽ nhất thiên hạ, áo rồng ướtđẫm, mái tóc rối bù, uể oải rủ xuống trên trán, đôi mắt bình tĩnh nhưng ẩn chứamuôn vàn cảm xúc khó lường.Trong cuộc đời này, chưa lúc nào hắn chật vật đến thế.Trong cuộc đời này, chưa lúc nào hắn cường đại đến thế.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bên rìa biển cả, trên Đại Đông sơn, năm thứ bảy theo Khánh Lịch, không rõlà cơn bão thứ mấy, chỉ biết nó đã lặng dừng lại mà không chút tiếng động. Cơnbão này sẽ đem lại cho Khánh Quốc vùng đất rộng lớn vốn đã có dấu hiệu khôhạn một lượng mưa quý giá trong một thời gian ngắn sắp tới, và dịu dàng đếnnỗi không gây ra thiệt hại gì lớn.Còn bây giờ, ngôi miếu cổ kính trên đỉnh núi, sau khi bị bão cuốn qua, đãthành một đống đổ nát với gạch vụn lăn lóc, đất đá tung tóe, trông thảm hại vôcùng. Mưa gột rửa trước, rồi vội vã chảy xuống chân núi, đổ xuống trên vách đánhư ngọc tạo thành những dòng thác trắng xóa.Trong dòng thác thoáng hiện một vệt màu đỏ máu cực nhạt, còn trên đỉnhnúi dần trở nên trong sạch, không còn chút mùi máu tanh - cảnh tượng này là dothiên nhiên tạo nên hay do trận chiến kinh thiên động địa giữa các vị tông sư?Thực ra, đó là sức mạnh tự nhiên. Bầu trời trên đỉnh Đại Đông sơn dần lộ rõdáng vẻ thật sự, những đám mây đen dày bị gió thổi tan với vận tốc mắt thườngcó thể nhìn thấy, nhanh chóng di chuyển về phía tây. Ánh sáng trong trẻo mộtlần nữa chiếu rọi lên đỉnh núi, soi rọi lên hình bóng người hùng mạnh nhất thiênhạ đang đứng bên vách núi.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đó là một chiêu kiếm kinh khủng. Dù trên đường gặp phải nhiều chuyện bấtngờ, nhờ sự hung tàn từ lúc khởi đầu, nó vẫn thành công làm Diệp Lưu Vân bịtrọng thương.Mà lúc này, làn sương máu tan ra.Một bóng người màu vàng rực rỡ hiện ra từ sau đám huyết mù, dường nhưmang ngụ ý mỗi vị đế vương đều phải dùng máu của vô số người để lập nên cơnghiệp ngàn đời.Bóng người vàng rực đứng giữa Diệp Lưu Vân và Tứ Cố Kiếm, xuất quyềnđánh ra.Không hoa mỹ, không kỹ xảo, chỉ là một nhà quyền đơn giản, rõ ràng.Nhưng trần gian không ai có thể xuất quyền như thế - oai phong lẫm liệt,đường đường chính chính, nhưng lại khiến người ta không thể tránh khỏi, haythậm chí... không muốn tránh!Đầu tiên là tiếng xé gió vang lên, thân thể chịu tác động mạnh mẽ từ chânkhí. Tay phải Tứ Cố Kiếm bị vuốt rồng của Diệp Lưu Vân bắt lấy, cứ thế gãyngay tức khúc!Kế đó, tiếng động trầm trầm như chuông đồng trong miếu cổ vang lên.Trong mắt Tứ Cố Kiếm toát lên thần sắc phức tạp đến tột cùng. Nhìn bóngngười vàng rjwc trước mặt, toàn bộ thân thể bị đánh bay lên!Mang theo biểu cảm ấy, Tứ Cố Kiếm cụt tay bay ra, xuyên thủng cánh cửagỗ Khánh Miếu trên Đại Đông sơn. Lực xung kích kinh khủng liên tiếp đập nátvô số kiến trúc trong miếu, như tảng đá lớn nghiền nát mọi thứ tiếp xúc, cuốicùng đâm vào quả chuông lớn nhất trong miếu, làm phát ra một tiếng độngmãnh liệt.Đối diện với miếu cổ, dưới gốc cây cạnh lối đi bằng đá, Khổ Hà mặc áo vảigai vẻ mặt thẫn thờ nhìn cảnh tượng này, khoanh chân ngồi, như bị tiếngchuông lôi cuốn. Bên trong cơ thể ông có thứ gì đó nổ tung, thân thể phình torồi co lại, tai mắt rỉ máu.Phía sau Khổ Hà, gốc cây lớn đột nhiên ầm ầm sụp đổ, tan thành mảnh vụn.Tất cả đá xanh trong phạm vi năm thước quanh ông bị áp lực chân khí bộc pháttrong cơ thể của ông đè ép, biến thành các mặt cắt vặn vẹo, méo mó thê lương.Chúng trồi lên những góc nhọn lạ lùng để đón nhận những giọt mưa cuối cùngtừ trời rơi xuống.Phần lớn kiến trúc cổ xưa trong Khánh Miếu đã trở thành tường đổ. Bứchình thần thoại cổ đại nay chỉ còn là ký ức xa xôi. Ao cá đầy rong rêu thiếu mấtmột khối lớn, nước tràn ra, trộn lẫn đất đá, trở nên đục ngầu. Vài con hạc trắngbị tiếng ồn dọa cho sợ hãi, rúc vào góc ao. Tấm màn vàng rơi xuống đất, phủkín cuối lối đi. Bên dưới, Kiếm Tứ Cố nằm đau đớn, phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt,nhưng bị tiếng chuông trên đầu át mất.Tiếng chuông ong ong vang dội khắp đỉnh Đại Đông sơn.Cơn gió biển đến mau đi mau, như sự vô thường nhân gian, như tâm trạngvui buồn của đế vương. Trước còn tối tăm mưa gió, nay bỗng dưng lặng thinh.Mây đen trên trời đột ngột tách ra, lộ ra bầu trời xanh lam sâu thẳm phía sau.Ánh nắng trong veo rọi xuống bóng vàng trên vách đá Đại Đông sơn, soi sángkhuôn mặt.Khanh Đế mặt mày trắng bệch, tứ chi run rẩy. Phân nửa chân khí bá đạotrong người hắn đã được truyền vào cơ thể Khổ Hà. Chiêu quyền vương đạocuối cùng đã ép sạch tinh thần của hắn, lúc này kiệt sức tới tột độ.Ánh nắng trong veo soi rọi vị quân chủ mạnh mẽ nhất thiên hạ, áo rồng ướtđẫm, mái tóc rối bù, uể oải rủ xuống trên trán, đôi mắt bình tĩnh nhưng ẩn chứamuôn vàn cảm xúc khó lường.Trong cuộc đời này, chưa lúc nào hắn chật vật đến thế.Trong cuộc đời này, chưa lúc nào hắn cường đại đến thế.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bên rìa biển cả, trên Đại Đông sơn, năm thứ bảy theo Khánh Lịch, không rõlà cơn bão thứ mấy, chỉ biết nó đã lặng dừng lại mà không chút tiếng động. Cơnbão này sẽ đem lại cho Khánh Quốc vùng đất rộng lớn vốn đã có dấu hiệu khôhạn một lượng mưa quý giá trong một thời gian ngắn sắp tới, và dịu dàng đếnnỗi không gây ra thiệt hại gì lớn.Còn bây giờ, ngôi miếu cổ kính trên đỉnh núi, sau khi bị bão cuốn qua, đãthành một đống đổ nát với gạch vụn lăn lóc, đất đá tung tóe, trông thảm hại vôcùng. Mưa gột rửa trước, rồi vội vã chảy xuống chân núi, đổ xuống trên vách đánhư ngọc tạo thành những dòng thác trắng xóa.Trong dòng thác thoáng hiện một vệt màu đỏ máu cực nhạt, còn trên đỉnhnúi dần trở nên trong sạch, không còn chút mùi máu tanh - cảnh tượng này là dothiên nhiên tạo nên hay do trận chiến kinh thiên động địa giữa các vị tông sư?Thực ra, đó là sức mạnh tự nhiên. Bầu trời trên đỉnh Đại Đông sơn dần lộ rõdáng vẻ thật sự, những đám mây đen dày bị gió thổi tan với vận tốc mắt thườngcó thể nhìn thấy, nhanh chóng di chuyển về phía tây. Ánh sáng trong trẻo mộtlần nữa chiếu rọi lên đỉnh núi, soi rọi lên hình bóng người hùng mạnh nhất thiênhạ đang đứng bên vách núi.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1379: Như thác đổ xuống biển cả, như núi đối diện mặt trời 1