Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1380: Như thác đổ xuống biển cả, như núi đối diện mặt trời 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hắn chính là người cường đại nhất thiên hạ, không có một trong.Không ai dám xưng hô trực tiếp tên hắn, bởi vì hắn là Hoàng đế cường quốcĐại Khánh, quốc gia hùng mạnh bậc nhất. Hắn từng lãnh đạo đại quân, tiếnhành ba chiến dịch Bắc phạt, đánh bại triều Đại Ngụy, thay đổi hoàn toàn diệnmạo thiên hạ, cũng là người thể hiện tâm thuật đế vương một cách triệt để nhất,là âm mưu gia nhẫn nại và kiên định nhất.Chỉ với ba danh xưng đó đã đủ để xem hắn như bậc nhất thiên hạ, huống hồhôm nay ở Đại Đông sơn, vở kịch vây giết đã phơi bày thân phận cuối cùng củahắn.Trong thiên hạ tứ Đại tông sư, vị bí ẩn nhất, lão nhân luôn ẩn thân trongcung Khánh. Năm xưa, ngài từng một mình cầm kiếm vào kinh đô nhưng bị uylực của hoàng cung đẩy lui, gián tiếp chứng minh sự tồn tại của một Đại tôngsư.Chính là Hoàng đế bệ hạ của Khánh Quốc.Đó là lá bài tẩy của Hoàng đế. Phạm Nhàn từng trăm lần suy nghĩ mà khônglý giải nổi lòng tự tin vững chắc và khí phách tự nhiên của bệ hạ dựa trên cơ sởgì. Nhiều người đoán mò bí mật cuối cùng của Hoàng đế, Phạm Nhàn đoántrúng Diệp gia nhưng mãi mãi không thể đoán được trên lá bài lật ngược lại inhai chữ "Tông sư".o O oHồng Tứ Dương chỉ là một tám bình phong, là cột cờ duỗi ra từ phía sauhoàng cung, nhẹ nhàng đung đưa trong bóng đêm, thu hút sự chú ý của tất cảnhững người có trí tuệ. Hiển nhiên, vị lão thái giám này cũng là một trongnhững cường giả đương đại, nếu không lúc ở ngôi Huyền Không miếu, lãokhông thể đánh bại tên thích khách người Hồ chỉ bằng một chưởng. Dù cho vậy,so với đỉnh cao của thiên đạo, lão vẫn còn kém xa.Để có thể ám sát Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm một lần, vở kịch lớn này, KhánhĐế và Hồng công công đã chuẩn bị rất tỉ mỉ và cẩn thận, trình diễn suốt haimươi năm!Tới thời khắc này, Hồng lão thái giám đã vinh quang hoàn thành sứ mệnhhai mươi năm qua, biến thành làn sương máu đầy trời, bị cơn mưa cuốn trôi, giómát thổi bay, rơi theo dòng thác trắng của xuống Đông Hải, tan vào không khíẩm ướt của rừng sâu, nuôi dưỡng đất đai. Tinh hoa sinh mệnh và xác thịt củahắn đã hòa vào cảnh sắc tuyệt mỹ của non sông Khánh Quốc, không thể táchrời.Nhìn vị nam tử trung niên khoác áo long bào vàng rực, những người maymắn sống sót trên đỉnh núi đều chìm đắm trong nỗi kinh ngạc vô tận, cổ họngtất cả đều như bị bàn tay vô hình bóp nghẹn, không thể phát ra tiếng động.Rất hiển nhiên, sự thật được bày ra trên đỉnh Đại Đông sơn ngày hôm nay,là tin tức gây chấn động và kinh hoàng nhất kể từ khi vị tiểu thư Diệp gia độtngột qua đời cách đây hai mươi năm.Tiếng chuông vang vọng từ đống đổ nát của ngôi miếu cổ dần dần nhỏ lại,rồi im bặt.Bên gốc cây đã vỡ vụn thành vô số mảnh vỏ, Quốc sư Bắc Tề Khổ Hà mặcbộ áo vải gai rách nát, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Khánh Đế trênvách đá. Dòng chân khí dữ dội đã theo tiếng chuông ngừng rung động mà lắngxuống, nhưng ông hiểu rõ lục phủ ngũ tạng và mười ba đường kinh mạch củamình đã bị luồng chân khí xâm nhập tàn phá thành một đống hỗn độn.Ngay cả thần miếu cũng không thể cứu ông.Nhận thức được hiện thực, ông lập tức chấp nhận nó. Thân là Đại tông sư,tôn nghiêm và tâm trạng đặc trưng khiến gương mặt Khổ Hà vô cùng bình tĩnh.Ông nhìn Khánh Đế, thở dài một hơi, đôi mắt đã thấu hiểu mọi chuyện. Mọingười đều thất bại trước vỏ bọc giả dối và sự nhẫn nại hai mươi năm của đốiphương.Đối thủ này thật kinh khủng nhưng cũng đáng kính trọng biết bao. Có thểnhẫn nại lâu đến thế mà không để lộ chút manh mối nào, điều đó còn khiến KhổHà cảm thấy bất ngờ hơn cả việc biết Khánh Đế là một Đại tông sư.Trong khoảnh khắc này, Khổ Hà không thể không nhớ lại những cuộc đốithoại với Thái hậu và Tiểu Hoàng đế trước khi rời khỏi kinh đô. Khi ấy, cháutrai của ông cảm thấy có những dấu hiệu bất thường, tuy nhiên Khổ Hà vẫn tựtin tiến về phía trước, bởi vì ông và Tứ Cố Kiếm đã chuẩn bị kỹ lưỡng .Nhưng cả hai vị Đại tông sư này đều không lường trước được, Hoàngđế...đã xuất thủ!"Mọi kế hoạch tính toán đều trở thành vô ích, lại vô tình cướp đi sinh mệnhcủa chính mình..." Khổ Hà thở dài một tiếng, trên khuôn mặt hiện lên nụ cườihiểu rõ mệnh trời, vô thức lẩm bẩm một câu mà đứa trẻ Phạm Nhàn từng ghi lạitrong sách. Xét về lòng kiên nhẫn và sự chịu đựng, trong ngàn vạn người trêncõi đời này, không ai có tâm tính cường đại hơn Khánh Đế. Bị đánh bại bởi mộtđối thủ như thế, cho dù lo lắng cho quê hương Tề quốc, Khổ Hà đại sư vẫnkhông hề hối tiếc.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hắn chính là người cường đại nhất thiên hạ, không có một trong.Không ai dám xưng hô trực tiếp tên hắn, bởi vì hắn là Hoàng đế cường quốcĐại Khánh, quốc gia hùng mạnh bậc nhất. Hắn từng lãnh đạo đại quân, tiếnhành ba chiến dịch Bắc phạt, đánh bại triều Đại Ngụy, thay đổi hoàn toàn diệnmạo thiên hạ, cũng là người thể hiện tâm thuật đế vương một cách triệt để nhất,là âm mưu gia nhẫn nại và kiên định nhất.Chỉ với ba danh xưng đó đã đủ để xem hắn như bậc nhất thiên hạ, huống hồhôm nay ở Đại Đông sơn, vở kịch vây giết đã phơi bày thân phận cuối cùng củahắn.Trong thiên hạ tứ Đại tông sư, vị bí ẩn nhất, lão nhân luôn ẩn thân trongcung Khánh. Năm xưa, ngài từng một mình cầm kiếm vào kinh đô nhưng bị uylực của hoàng cung đẩy lui, gián tiếp chứng minh sự tồn tại của một Đại tôngsư.Chính là Hoàng đế bệ hạ của Khánh Quốc.Đó là lá bài tẩy của Hoàng đế. Phạm Nhàn từng trăm lần suy nghĩ mà khônglý giải nổi lòng tự tin vững chắc và khí phách tự nhiên của bệ hạ dựa trên cơ sởgì. Nhiều người đoán mò bí mật cuối cùng của Hoàng đế, Phạm Nhàn đoántrúng Diệp gia nhưng mãi mãi không thể đoán được trên lá bài lật ngược lại inhai chữ "Tông sư".o O oHồng Tứ Dương chỉ là một tám bình phong, là cột cờ duỗi ra từ phía sauhoàng cung, nhẹ nhàng đung đưa trong bóng đêm, thu hút sự chú ý của tất cảnhững người có trí tuệ. Hiển nhiên, vị lão thái giám này cũng là một trongnhững cường giả đương đại, nếu không lúc ở ngôi Huyền Không miếu, lãokhông thể đánh bại tên thích khách người Hồ chỉ bằng một chưởng. Dù cho vậy,so với đỉnh cao của thiên đạo, lão vẫn còn kém xa.Để có thể ám sát Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm một lần, vở kịch lớn này, KhánhĐế và Hồng công công đã chuẩn bị rất tỉ mỉ và cẩn thận, trình diễn suốt haimươi năm!Tới thời khắc này, Hồng lão thái giám đã vinh quang hoàn thành sứ mệnhhai mươi năm qua, biến thành làn sương máu đầy trời, bị cơn mưa cuốn trôi, giómát thổi bay, rơi theo dòng thác trắng của xuống Đông Hải, tan vào không khíẩm ướt của rừng sâu, nuôi dưỡng đất đai. Tinh hoa sinh mệnh và xác thịt củahắn đã hòa vào cảnh sắc tuyệt mỹ của non sông Khánh Quốc, không thể táchrời.Nhìn vị nam tử trung niên khoác áo long bào vàng rực, những người maymắn sống sót trên đỉnh núi đều chìm đắm trong nỗi kinh ngạc vô tận, cổ họngtất cả đều như bị bàn tay vô hình bóp nghẹn, không thể phát ra tiếng động.Rất hiển nhiên, sự thật được bày ra trên đỉnh Đại Đông sơn ngày hôm nay,là tin tức gây chấn động và kinh hoàng nhất kể từ khi vị tiểu thư Diệp gia độtngột qua đời cách đây hai mươi năm.Tiếng chuông vang vọng từ đống đổ nát của ngôi miếu cổ dần dần nhỏ lại,rồi im bặt.Bên gốc cây đã vỡ vụn thành vô số mảnh vỏ, Quốc sư Bắc Tề Khổ Hà mặcbộ áo vải gai rách nát, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Khánh Đế trênvách đá. Dòng chân khí dữ dội đã theo tiếng chuông ngừng rung động mà lắngxuống, nhưng ông hiểu rõ lục phủ ngũ tạng và mười ba đường kinh mạch củamình đã bị luồng chân khí xâm nhập tàn phá thành một đống hỗn độn.Ngay cả thần miếu cũng không thể cứu ông.Nhận thức được hiện thực, ông lập tức chấp nhận nó. Thân là Đại tông sư,tôn nghiêm và tâm trạng đặc trưng khiến gương mặt Khổ Hà vô cùng bình tĩnh.Ông nhìn Khánh Đế, thở dài một hơi, đôi mắt đã thấu hiểu mọi chuyện. Mọingười đều thất bại trước vỏ bọc giả dối và sự nhẫn nại hai mươi năm của đốiphương.Đối thủ này thật kinh khủng nhưng cũng đáng kính trọng biết bao. Có thểnhẫn nại lâu đến thế mà không để lộ chút manh mối nào, điều đó còn khiến KhổHà cảm thấy bất ngờ hơn cả việc biết Khánh Đế là một Đại tông sư.Trong khoảnh khắc này, Khổ Hà không thể không nhớ lại những cuộc đốithoại với Thái hậu và Tiểu Hoàng đế trước khi rời khỏi kinh đô. Khi ấy, cháutrai của ông cảm thấy có những dấu hiệu bất thường, tuy nhiên Khổ Hà vẫn tựtin tiến về phía trước, bởi vì ông và Tứ Cố Kiếm đã chuẩn bị kỹ lưỡng .Nhưng cả hai vị Đại tông sư này đều không lường trước được, Hoàngđế...đã xuất thủ!"Mọi kế hoạch tính toán đều trở thành vô ích, lại vô tình cướp đi sinh mệnhcủa chính mình..." Khổ Hà thở dài một tiếng, trên khuôn mặt hiện lên nụ cườihiểu rõ mệnh trời, vô thức lẩm bẩm một câu mà đứa trẻ Phạm Nhàn từng ghi lạitrong sách. Xét về lòng kiên nhẫn và sự chịu đựng, trong ngàn vạn người trêncõi đời này, không ai có tâm tính cường đại hơn Khánh Đế. Bị đánh bại bởi mộtđối thủ như thế, cho dù lo lắng cho quê hương Tề quốc, Khổ Hà đại sư vẫnkhông hề hối tiếc.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hắn chính là người cường đại nhất thiên hạ, không có một trong.Không ai dám xưng hô trực tiếp tên hắn, bởi vì hắn là Hoàng đế cường quốcĐại Khánh, quốc gia hùng mạnh bậc nhất. Hắn từng lãnh đạo đại quân, tiếnhành ba chiến dịch Bắc phạt, đánh bại triều Đại Ngụy, thay đổi hoàn toàn diệnmạo thiên hạ, cũng là người thể hiện tâm thuật đế vương một cách triệt để nhất,là âm mưu gia nhẫn nại và kiên định nhất.Chỉ với ba danh xưng đó đã đủ để xem hắn như bậc nhất thiên hạ, huống hồhôm nay ở Đại Đông sơn, vở kịch vây giết đã phơi bày thân phận cuối cùng củahắn.Trong thiên hạ tứ Đại tông sư, vị bí ẩn nhất, lão nhân luôn ẩn thân trongcung Khánh. Năm xưa, ngài từng một mình cầm kiếm vào kinh đô nhưng bị uylực của hoàng cung đẩy lui, gián tiếp chứng minh sự tồn tại của một Đại tôngsư.Chính là Hoàng đế bệ hạ của Khánh Quốc.Đó là lá bài tẩy của Hoàng đế. Phạm Nhàn từng trăm lần suy nghĩ mà khônglý giải nổi lòng tự tin vững chắc và khí phách tự nhiên của bệ hạ dựa trên cơ sởgì. Nhiều người đoán mò bí mật cuối cùng của Hoàng đế, Phạm Nhàn đoántrúng Diệp gia nhưng mãi mãi không thể đoán được trên lá bài lật ngược lại inhai chữ "Tông sư".o O oHồng Tứ Dương chỉ là một tám bình phong, là cột cờ duỗi ra từ phía sauhoàng cung, nhẹ nhàng đung đưa trong bóng đêm, thu hút sự chú ý của tất cảnhững người có trí tuệ. Hiển nhiên, vị lão thái giám này cũng là một trongnhững cường giả đương đại, nếu không lúc ở ngôi Huyền Không miếu, lãokhông thể đánh bại tên thích khách người Hồ chỉ bằng một chưởng. Dù cho vậy,so với đỉnh cao của thiên đạo, lão vẫn còn kém xa.Để có thể ám sát Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm một lần, vở kịch lớn này, KhánhĐế và Hồng công công đã chuẩn bị rất tỉ mỉ và cẩn thận, trình diễn suốt haimươi năm!Tới thời khắc này, Hồng lão thái giám đã vinh quang hoàn thành sứ mệnhhai mươi năm qua, biến thành làn sương máu đầy trời, bị cơn mưa cuốn trôi, giómát thổi bay, rơi theo dòng thác trắng của xuống Đông Hải, tan vào không khíẩm ướt của rừng sâu, nuôi dưỡng đất đai. Tinh hoa sinh mệnh và xác thịt củahắn đã hòa vào cảnh sắc tuyệt mỹ của non sông Khánh Quốc, không thể táchrời.Nhìn vị nam tử trung niên khoác áo long bào vàng rực, những người maymắn sống sót trên đỉnh núi đều chìm đắm trong nỗi kinh ngạc vô tận, cổ họngtất cả đều như bị bàn tay vô hình bóp nghẹn, không thể phát ra tiếng động.Rất hiển nhiên, sự thật được bày ra trên đỉnh Đại Đông sơn ngày hôm nay,là tin tức gây chấn động và kinh hoàng nhất kể từ khi vị tiểu thư Diệp gia độtngột qua đời cách đây hai mươi năm.Tiếng chuông vang vọng từ đống đổ nát của ngôi miếu cổ dần dần nhỏ lại,rồi im bặt.Bên gốc cây đã vỡ vụn thành vô số mảnh vỏ, Quốc sư Bắc Tề Khổ Hà mặcbộ áo vải gai rách nát, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Khánh Đế trênvách đá. Dòng chân khí dữ dội đã theo tiếng chuông ngừng rung động mà lắngxuống, nhưng ông hiểu rõ lục phủ ngũ tạng và mười ba đường kinh mạch củamình đã bị luồng chân khí xâm nhập tàn phá thành một đống hỗn độn.Ngay cả thần miếu cũng không thể cứu ông.Nhận thức được hiện thực, ông lập tức chấp nhận nó. Thân là Đại tông sư,tôn nghiêm và tâm trạng đặc trưng khiến gương mặt Khổ Hà vô cùng bình tĩnh.Ông nhìn Khánh Đế, thở dài một hơi, đôi mắt đã thấu hiểu mọi chuyện. Mọingười đều thất bại trước vỏ bọc giả dối và sự nhẫn nại hai mươi năm của đốiphương.Đối thủ này thật kinh khủng nhưng cũng đáng kính trọng biết bao. Có thểnhẫn nại lâu đến thế mà không để lộ chút manh mối nào, điều đó còn khiến KhổHà cảm thấy bất ngờ hơn cả việc biết Khánh Đế là một Đại tông sư.Trong khoảnh khắc này, Khổ Hà không thể không nhớ lại những cuộc đốithoại với Thái hậu và Tiểu Hoàng đế trước khi rời khỏi kinh đô. Khi ấy, cháutrai của ông cảm thấy có những dấu hiệu bất thường, tuy nhiên Khổ Hà vẫn tựtin tiến về phía trước, bởi vì ông và Tứ Cố Kiếm đã chuẩn bị kỹ lưỡng .Nhưng cả hai vị Đại tông sư này đều không lường trước được, Hoàngđế...đã xuất thủ!"Mọi kế hoạch tính toán đều trở thành vô ích, lại vô tình cướp đi sinh mệnhcủa chính mình..." Khổ Hà thở dài một tiếng, trên khuôn mặt hiện lên nụ cườihiểu rõ mệnh trời, vô thức lẩm bẩm một câu mà đứa trẻ Phạm Nhàn từng ghi lạitrong sách. Xét về lòng kiên nhẫn và sự chịu đựng, trong ngàn vạn người trêncõi đời này, không ai có tâm tính cường đại hơn Khánh Đế. Bị đánh bại bởi mộtđối thủ như thế, cho dù lo lắng cho quê hương Tề quốc, Khổ Hà đại sư vẫnkhông hề hối tiếc.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1380: Như thác đổ xuống biển cả, như núi đối diện mặt trời 2