Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1394: Đóa hoa xanh từ biệt 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Con dao găm màu đen đã đâm vào bụng Lý Vân Duệ một lúc, nhưng bị tayáo rộng che đi khiến Phạm Nhàn không thấy được. Điều khiến y giật mình hơncả là sau khi đâm đao vào bụng, Trưởng công chúa vẫn nói chuyện tự nhiên,không lộ ra chút đau đớn nào, thành công che mắt mình.Do khoảng thời gian đó, chất độc đã len lỏi khắp người ả, xâm nhập vàotrong tim, và nhẹ nhàng phủ lên gương mặt. Cho dù Phí Giới xuất hiện ở kinhđô bây giờ cũng chẳng thể cứu sống ả.Phạm Nhàn cúi đầu, luống cuống chân tay nhìn con dao trong bụng ả, đặcbiệt chú ý đến cán dao, trong lòng y phát lạnh vì con dao này thật quen mắt.Nhưng giờ không phải lúc để ý những chuyện đó. Một tay y đỡ vai Trưởng côngchúa, một tay đặt lên bụng của ả, truyền vào đó tâm pháp vô thượng Thiên Nhấtđạo bên Bắc Tề.Một lúc sau, Trưởng công chúa vốn im lặng không có vẻ gì là đau đớn bỗngnhíu mày, oán trách nhìn y một cái rồi nói: "Ta chỉ muốn thực sự trải nghiệmcảm giác đau đớn và chết chóc, tại sao ngươi phải quấy rầy ta?"Cả đời ả vốn cao sang, là Tiểu công chúa trong hoàng tộc được phụ mẫuhuynh trưởng yêu chiều, ai dám làm khổ ả? Ngoài bốn cái tát của Thái hậu vàcơn thịnh nộ của Hoàng đế trong đêm mưa gió, trên đời này Lý Vân Duệ chưahề biết đau đớn thấu xương tuỷ là cảm giác như thế nào.Tuy lời nói này nói có vẻ điên rồ, nhưng Phạm Nhàn không rảnh để cãi lại.Y im lặng truyền chân khí, cố đẩy độc tố về một nơi. Dần dà, màu đen trên mặtTrưởng công chúa đậm dần, nhưng tập trung về Thái Dương, còn da mặt dầndần hồng hào trở lại.Phạm Nhàn rên lên một tiếng, vỗ nhẹ lên bụng ả. Lý Vân Duệ hé môi, taytrái y của y lập tức mò vào trong người, lấy ra một viên thuốc nhét vào trongmiệng ả.Y rất am hiểu chất độc trên con dao, bởi nó vốn do chính y pha chế. Chonên viên thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng. Có điều Lý Vân Duệ che giấuquá lâu, độc đã vào tim ả, khó mà đẩy ra ngoài.Mồ hôi trán Phạm Nhàn tuôn trào, y không kìm được liên tưởng đến nhữngcảnh đau lòng trong phim ảnh, tiểu thuyết. Tay trái siết chặt vai ả, y gằn giọng:"Uyển Nhi và Đại Bảo đang ở đâu?"Trong các câu chuyện, thường là trong lúc gặt hái thắng lợi cuối cùng, namchính lại đau khổ nhận ra kẻ địch thà chết chết, cũng không nói ra nơi giấungười thân, khiến nam chính day dứt cả đời.Những thước phim âm u tăm tối đó khiến Phạm Nhàn sợ hãi, giọng nói runrẩy, hoàn toàn quên mất mình nên phản ứng ra sao, tức giận và bất lực gào thétvới ả.o O oLý Vân Duệ liếc mắt nhìn y một cách chế nhạo, hàng lông mày lại khẽ nhúcnhích, có vẻ như chất độc trên con dao đã thấm khắp khắp cơ thể, rõ ràng cảmgiác đau đớn kịch liệt ấy đã bắt đầu xâm chiếm thần kinh của ả.Ả cúi đầu nhìn xuống con dao găm màu đen cắm trên bụng mình, nhẹnhàng: "Đừng cứ lúc nào cũng dùng những thủ đoạn vặt vãnh của mình, chỉ cóloại kém cỏi mới làm thế."Phạm Nhàn thấy lạnh toát cả người, hiểu rõ lời ả ám chỉ điều gì. Lý do ythấy vô cùng quen thuộc với con dao găm đen này, là bởi chính y đã tự tạo ranó. Nó giống hệt con dao mà Phí Giới tiên sinh đã truyền lại cho y thuở nhỏ,thậm chí cả thuốc độc bôi lên cũng giống y chang.Trong thiên hạ này, chỉ có tổng cộng ba con dao găm kiểu đó. Một cái doPhạm Nhàn giấu trong giày, một cái khác được giấu trong giày Tam hoàng tửLý Thừa Bình, còn một cái nữa... nằm trong giày của Lâm Đại Bảo. Trong sốnhững người Phạm Nhàn quan tâm, chỉ có Tam hoàng tử Lý Thừa Bình và ĐạiBảo ngốc nghếch là kém nhất trong việc tự vệ, nên y đã cẩn thận giao cho họhai con dao găm ấy, chờ đợi thời khắc quyết định để giáng một đòn bất ngờ nhấtvào kẻ địch.Trong cung đình, Lý Thừa Bình đã dùng con dao găm màu đen đó để bảo vệtính mạng của mình, còn con dao của Đại Bảo thì lại nằm trong tay và bụng củaTrưởng công chúa."Ngươi tưởng ta sẽ dùng Lâm Đại Bảo để uy hiếp ngươi, khi Đại Bảo ở bênta, ngươi đột ngột ra lệnh, hắn sẽ rút dao đâm ta một nhát..." Lý Vân Duệ ho ramáu, nhìn Phạm Nhàn với vẻ mỉa mai, "Tất nhiên, không ai sẽ nghiêm túc khámxét một thằng ngốc mập mạp, cũng chẳng ai phòng bị hắn cả."Ánh mắt Lý Vân Duệ dần mờ đi, nói nhỏ: "Bao năm qua, ngươi vẫn ở bênLâm Đại Bảo, há chẳng phải vì thời khắc ấy? Ngươi nói với hắn Lâm Củng dota sát hại, cho nên hắn căm ghét ta, và không ai dám gọi tên ta trước mặt tênngốc kia, ngoại trừ ngươi..."Ả nhìn Phạm Nhàn, giống như đang nhìn một thằng ngốc: "Sử dụng quánhiều thủ đoạn nhỏ nhen, suy nghĩ quá rối rắm, chẳng hề có chút bao dung."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Con dao găm màu đen đã đâm vào bụng Lý Vân Duệ một lúc, nhưng bị tay
áo rộng che đi khiến Phạm Nhàn không thấy được. Điều khiến y giật mình hơn
cả là sau khi đâm đao vào bụng, Trưởng công chúa vẫn nói chuyện tự nhiên,
không lộ ra chút đau đớn nào, thành công che mắt mình.
Do khoảng thời gian đó, chất độc đã len lỏi khắp người ả, xâm nhập vào
trong tim, và nhẹ nhàng phủ lên gương mặt. Cho dù Phí Giới xuất hiện ở kinh
đô bây giờ cũng chẳng thể cứu sống ả.
Phạm Nhàn cúi đầu, luống cuống chân tay nhìn con dao trong bụng ả, đặc
biệt chú ý đến cán dao, trong lòng y phát lạnh vì con dao này thật quen mắt.
Nhưng giờ không phải lúc để ý những chuyện đó. Một tay y đỡ vai Trưởng công
chúa, một tay đặt lên bụng của ả, truyền vào đó tâm pháp vô thượng Thiên Nhất
đạo bên Bắc Tề.
Một lúc sau, Trưởng công chúa vốn im lặng không có vẻ gì là đau đớn bỗng
nhíu mày, oán trách nhìn y một cái rồi nói: "Ta chỉ muốn thực sự trải nghiệm
cảm giác đau đớn và chết chóc, tại sao ngươi phải quấy rầy ta?"
Cả đời ả vốn cao sang, là Tiểu công chúa trong hoàng tộc được phụ mẫu
huynh trưởng yêu chiều, ai dám làm khổ ả? Ngoài bốn cái tát của Thái hậu và
cơn thịnh nộ của Hoàng đế trong đêm mưa gió, trên đời này Lý Vân Duệ chưa
hề biết đau đớn thấu xương tuỷ là cảm giác như thế nào.
Tuy lời nói này nói có vẻ điên rồ, nhưng Phạm Nhàn không rảnh để cãi lại.
Y im lặng truyền chân khí, cố đẩy độc tố về một nơi. Dần dà, màu đen trên mặt
Trưởng công chúa đậm dần, nhưng tập trung về Thái Dương, còn da mặt dần
dần hồng hào trở lại.
Phạm Nhàn rên lên một tiếng, vỗ nhẹ lên bụng ả. Lý Vân Duệ hé môi, tay
trái y của y lập tức mò vào trong người, lấy ra một viên thuốc nhét vào trong
miệng ả.
Y rất am hiểu chất độc trên con dao, bởi nó vốn do chính y pha chế. Cho
nên viên thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng. Có điều Lý Vân Duệ che giấu
quá lâu, độc đã vào tim ả, khó mà đẩy ra ngoài.
Mồ hôi trán Phạm Nhàn tuôn trào, y không kìm được liên tưởng đến những
cảnh đau lòng trong phim ảnh, tiểu thuyết. Tay trái siết chặt vai ả, y gằn giọng:
"Uyển Nhi và Đại Bảo đang ở đâu?"
Trong các câu chuyện, thường là trong lúc gặt hái thắng lợi cuối cùng, nam
chính lại đau khổ nhận ra kẻ địch thà chết chết, cũng không nói ra nơi giấu
người thân, khiến nam chính day dứt cả đời.
Những thước phim âm u tăm tối đó khiến Phạm Nhàn sợ hãi, giọng nói run
rẩy, hoàn toàn quên mất mình nên phản ứng ra sao, tức giận và bất lực gào thét
với ả.
o O o
Lý Vân Duệ liếc mắt nhìn y một cách chế nhạo, hàng lông mày lại khẽ nhúc
nhích, có vẻ như chất độc trên con dao đã thấm khắp khắp cơ thể, rõ ràng cảm
giác đau đớn kịch liệt ấy đã bắt đầu xâm chiếm thần kinh của ả.
Ả cúi đầu nhìn xuống con dao găm màu đen cắm trên bụng mình, nhẹ
nhàng: "Đừng cứ lúc nào cũng dùng những thủ đoạn vặt vãnh của mình, chỉ có
loại kém cỏi mới làm thế."
Phạm Nhàn thấy lạnh toát cả người, hiểu rõ lời ả ám chỉ điều gì. Lý do y
thấy vô cùng quen thuộc với con dao găm đen này, là bởi chính y đã tự tạo ra
nó. Nó giống hệt con dao mà Phí Giới tiên sinh đã truyền lại cho y thuở nhỏ,
thậm chí cả thuốc độc bôi lên cũng giống y chang.
Trong thiên hạ này, chỉ có tổng cộng ba con dao găm kiểu đó. Một cái do
Phạm Nhàn giấu trong giày, một cái khác được giấu trong giày Tam hoàng tử
Lý Thừa Bình, còn một cái nữa... nằm trong giày của Lâm Đại Bảo. Trong số
những người Phạm Nhàn quan tâm, chỉ có Tam hoàng tử Lý Thừa Bình và Đại
Bảo ngốc nghếch là kém nhất trong việc tự vệ, nên y đã cẩn thận giao cho họ
hai con dao găm ấy, chờ đợi thời khắc quyết định để giáng một đòn bất ngờ nhất
vào kẻ địch.
Trong cung đình, Lý Thừa Bình đã dùng con dao găm màu đen đó để bảo vệ
tính mạng của mình, còn con dao của Đại Bảo thì lại nằm trong tay và bụng của
Trưởng công chúa.
"Ngươi tưởng ta sẽ dùng Lâm Đại Bảo để uy hiếp ngươi, khi Đại Bảo ở bên
ta, ngươi đột ngột ra lệnh, hắn sẽ rút dao đâm ta một nhát..." Lý Vân Duệ ho ra
máu, nhìn Phạm Nhàn với vẻ mỉa mai, "Tất nhiên, không ai sẽ nghiêm túc khám
xét một thằng ngốc mập mạp, cũng chẳng ai phòng bị hắn cả."
Ánh mắt Lý Vân Duệ dần mờ đi, nói nhỏ: "Bao năm qua, ngươi vẫn ở bên
Lâm Đại Bảo, há chẳng phải vì thời khắc ấy? Ngươi nói với hắn Lâm Củng do
ta sát hại, cho nên hắn căm ghét ta, và không ai dám gọi tên ta trước mặt tên
ngốc kia, ngoại trừ ngươi..."
Ả nhìn Phạm Nhàn, giống như đang nhìn một thằng ngốc: "Sử dụng quá
nhiều thủ đoạn nhỏ nhen, suy nghĩ quá rối rắm, chẳng hề có chút bao dung."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Con dao găm màu đen đã đâm vào bụng Lý Vân Duệ một lúc, nhưng bị tayáo rộng che đi khiến Phạm Nhàn không thấy được. Điều khiến y giật mình hơncả là sau khi đâm đao vào bụng, Trưởng công chúa vẫn nói chuyện tự nhiên,không lộ ra chút đau đớn nào, thành công che mắt mình.Do khoảng thời gian đó, chất độc đã len lỏi khắp người ả, xâm nhập vàotrong tim, và nhẹ nhàng phủ lên gương mặt. Cho dù Phí Giới xuất hiện ở kinhđô bây giờ cũng chẳng thể cứu sống ả.Phạm Nhàn cúi đầu, luống cuống chân tay nhìn con dao trong bụng ả, đặcbiệt chú ý đến cán dao, trong lòng y phát lạnh vì con dao này thật quen mắt.Nhưng giờ không phải lúc để ý những chuyện đó. Một tay y đỡ vai Trưởng côngchúa, một tay đặt lên bụng của ả, truyền vào đó tâm pháp vô thượng Thiên Nhấtđạo bên Bắc Tề.Một lúc sau, Trưởng công chúa vốn im lặng không có vẻ gì là đau đớn bỗngnhíu mày, oán trách nhìn y một cái rồi nói: "Ta chỉ muốn thực sự trải nghiệmcảm giác đau đớn và chết chóc, tại sao ngươi phải quấy rầy ta?"Cả đời ả vốn cao sang, là Tiểu công chúa trong hoàng tộc được phụ mẫuhuynh trưởng yêu chiều, ai dám làm khổ ả? Ngoài bốn cái tát của Thái hậu vàcơn thịnh nộ của Hoàng đế trong đêm mưa gió, trên đời này Lý Vân Duệ chưahề biết đau đớn thấu xương tuỷ là cảm giác như thế nào.Tuy lời nói này nói có vẻ điên rồ, nhưng Phạm Nhàn không rảnh để cãi lại.Y im lặng truyền chân khí, cố đẩy độc tố về một nơi. Dần dà, màu đen trên mặtTrưởng công chúa đậm dần, nhưng tập trung về Thái Dương, còn da mặt dầndần hồng hào trở lại.Phạm Nhàn rên lên một tiếng, vỗ nhẹ lên bụng ả. Lý Vân Duệ hé môi, taytrái y của y lập tức mò vào trong người, lấy ra một viên thuốc nhét vào trongmiệng ả.Y rất am hiểu chất độc trên con dao, bởi nó vốn do chính y pha chế. Chonên viên thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng. Có điều Lý Vân Duệ che giấuquá lâu, độc đã vào tim ả, khó mà đẩy ra ngoài.Mồ hôi trán Phạm Nhàn tuôn trào, y không kìm được liên tưởng đến nhữngcảnh đau lòng trong phim ảnh, tiểu thuyết. Tay trái siết chặt vai ả, y gằn giọng:"Uyển Nhi và Đại Bảo đang ở đâu?"Trong các câu chuyện, thường là trong lúc gặt hái thắng lợi cuối cùng, namchính lại đau khổ nhận ra kẻ địch thà chết chết, cũng không nói ra nơi giấungười thân, khiến nam chính day dứt cả đời.Những thước phim âm u tăm tối đó khiến Phạm Nhàn sợ hãi, giọng nói runrẩy, hoàn toàn quên mất mình nên phản ứng ra sao, tức giận và bất lực gào thétvới ả.o O oLý Vân Duệ liếc mắt nhìn y một cách chế nhạo, hàng lông mày lại khẽ nhúcnhích, có vẻ như chất độc trên con dao đã thấm khắp khắp cơ thể, rõ ràng cảmgiác đau đớn kịch liệt ấy đã bắt đầu xâm chiếm thần kinh của ả.Ả cúi đầu nhìn xuống con dao găm màu đen cắm trên bụng mình, nhẹnhàng: "Đừng cứ lúc nào cũng dùng những thủ đoạn vặt vãnh của mình, chỉ cóloại kém cỏi mới làm thế."Phạm Nhàn thấy lạnh toát cả người, hiểu rõ lời ả ám chỉ điều gì. Lý do ythấy vô cùng quen thuộc với con dao găm đen này, là bởi chính y đã tự tạo ranó. Nó giống hệt con dao mà Phí Giới tiên sinh đã truyền lại cho y thuở nhỏ,thậm chí cả thuốc độc bôi lên cũng giống y chang.Trong thiên hạ này, chỉ có tổng cộng ba con dao găm kiểu đó. Một cái doPhạm Nhàn giấu trong giày, một cái khác được giấu trong giày Tam hoàng tửLý Thừa Bình, còn một cái nữa... nằm trong giày của Lâm Đại Bảo. Trong sốnhững người Phạm Nhàn quan tâm, chỉ có Tam hoàng tử Lý Thừa Bình và ĐạiBảo ngốc nghếch là kém nhất trong việc tự vệ, nên y đã cẩn thận giao cho họhai con dao găm ấy, chờ đợi thời khắc quyết định để giáng một đòn bất ngờ nhấtvào kẻ địch.Trong cung đình, Lý Thừa Bình đã dùng con dao găm màu đen đó để bảo vệtính mạng của mình, còn con dao của Đại Bảo thì lại nằm trong tay và bụng củaTrưởng công chúa."Ngươi tưởng ta sẽ dùng Lâm Đại Bảo để uy hiếp ngươi, khi Đại Bảo ở bênta, ngươi đột ngột ra lệnh, hắn sẽ rút dao đâm ta một nhát..." Lý Vân Duệ ho ramáu, nhìn Phạm Nhàn với vẻ mỉa mai, "Tất nhiên, không ai sẽ nghiêm túc khámxét một thằng ngốc mập mạp, cũng chẳng ai phòng bị hắn cả."Ánh mắt Lý Vân Duệ dần mờ đi, nói nhỏ: "Bao năm qua, ngươi vẫn ở bênLâm Đại Bảo, há chẳng phải vì thời khắc ấy? Ngươi nói với hắn Lâm Củng dota sát hại, cho nên hắn căm ghét ta, và không ai dám gọi tên ta trước mặt tênngốc kia, ngoại trừ ngươi..."Ả nhìn Phạm Nhàn, giống như đang nhìn một thằng ngốc: "Sử dụng quánhiều thủ đoạn nhỏ nhen, suy nghĩ quá rối rắm, chẳng hề có chút bao dung."