Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1395: Đóa hoa xanh từ biệt 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn cảm thấy toàn thân lạnh giá, không ngờ nước cờ cuối cùng củamình lại trở nên nực cười đến thế trong mắt đối phương, bị nhìn thấu một cáchdễ dàng. Y hít một hơi thật sâu, cố nén nỗi khiếp sợ trong lòng, giọng van nài:"Nói cho ta biết, bọn họ đang ở đâu."Lý Vân Duệ không nhìn y, thân thể dần trở nên giá lạnh, bả vai vô thức rúmlại, nói: "Ta sắp chết đi, để lại Uyển Nhi một mình trên cõi đời này chịu ức hiếptừ nam nhân, còn nghĩa lý gì nữa?""Nàng là thê tử của ta, ta sẽ che chở cho nàng."Lý Vân Duệ đưa mắt nhìn về xa xăm, giọng nói run rẩy: "Vốn dĩ ta muốngiết tiểu thiếp của ngươi, nhưng không giết được. Nhưng sau này ngươi vẫn cónhiều người nữ nhân khác, sao ta lại để Uyển Nhi tiếp tục chịu khổ được."Ả quay đầu lại, lặng lẽ nhìn vào mắt Phạm Nhàn, nói: "Yên tâm đi, ta sẽkhông dùng tính mạng của con bé để uy hiếp ngươi trở thành một khổ tu sĩ..."Trong lòng Phạm Nhàn chùng xuống, chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹptrước mắt. Lúc này, độc tố đã tập trung ở hai bên thái dương của ả, hóa thànhvài nhánh màu xanh dọc theo động mạch, giống như hai đóa hoa xanh bên haibên mái tóc, vừa quyến rũ vừa độc ác.Lý Vân Duệ nhìn y bằng ánh mắt mỉa mai, chậm rãi giơ tay phải, kéo PhạmNhàn lại gần, yếu ớt tựa vào vai y, mặt áp sát mặt y, thân thể vịn vào thân thể y,tạo thành một tư thế cực kỳ thân mật. Ả dùng tư thế ám muội ấy, thì thầm bêntai y: "Tần gia tại sao phản? Hãy đi hỏi Bình Bình đi, ta chỉ có thể đoán mò."Mỹ nhân tuyệt thế, ngay cả lúc hấp hối vẫn tỏa hương như hoa lan, hơi thởnhẹ nhàng phả vào tai Phạm Nhàn, mang theo vẻ quyến rũ lạ thường. Tất nhiênPhạm Nhàn không có tâm tư nào khác, mắt nhìn về phía đóa hoa xanh gần kề,tai nghe tiếng động dần nhỏ đi, ánh mắt ngày càng nghiêm nghị, ngày càng kinhhãi, ngày càng đau đớn.Lý Vân Duệ khẽ cười bên tai y: "Cho dù ta có chết, ít ra cũng để lại cho Bệhạ một kẻ thù mạnh mẽ nhất. Ta nghĩ, Khánh Quốc không có ta, chắc cũngkhông quá buồn chán."Trong miệng Phạm Nhàn khô khốc, mất một lúc vẫn không thốt lên đượclời, chỉ biết chán nản cúi đầu, dù im lặng nhưng vẫn lộ vẻ do dự kịch liệt và bốirối sâu sắc."Đây là đình viện ngày xưa của thân mẫu ngươi, ban đầu ta muốn đốt hết,nhưng nghĩ lại vẫn để cho ngươi. Nơi này thật đẹp đẽ. Điều quan trọng nhất là,ta nghĩ ngươi cần nơi này để suy ngẫm rõ ràng hơn về một số việc.""Chắc chắn ngươi sẽ không làm ta thất vọng." Cuối cùng, Lý Vân Duệ nhìncon rể tài ba của mình lần cuối, nói với giọng mỉa mai: "Ngay cả tên ngốc ĐạiBảo mà cũng muốn lợi dụng, trên thế gian này, loại giả dối vô sỉ như vậy chỉ cóhai, một là bệ hạ, còn hai chính là ngươi. Bởi vậy... ta rất trông chờ ở ngươi."Lúc này, toàn thân Phạm Nhàn đã tê dại, hoàn toàn không nghe được câunói sau cùng đó. Nhưng ngay sau đó, tiếng động kỳ lạ phía sau khiến y giật bắnmình. Quay đầu lại, chỉ thấy sau cây đàn cầm đã hỏng kia, bụi cây đã dịch chỗ,lộ ra một cái hố nhỏ.Trong hố chính là Uyển Nhi và Đại Bảo, cả hai bị trói chặt, miệng nhétkhăn, hoàn toàn không thể nói được gì. Mắt Uyển Nhi hơi đỏ, lo lắng nhìnPhạm Nhàn, thấy y không sao, hai hàng lệ mới chảy xuống. Còn Đại Bảo, vốnnhìn mông lung, nhưng khi thấy Phạm Nhàn, đôi mắt lại tràn ngập nụ cười ngớngẩn.Ngay sau đó, Uyển Nhi phát hiện ra mẫu thân trong lòng Phạm Nhàn, cũngnhận ra tình trạng bất thường của mẫu thân, đôi mắt đầy vẻ hoảng hốt.Lúc này Phạm Nhàn đã đẩy Lý Vân Duệ ra, chạy tới bên gốc cây, nângUyển Nhi và Đại Bảo lên, một cái tay vung cắt đứt dây trói.Vừa thoát đại nạn, Uyển Nhi chưa kịp tháo khăn, lao ngay tới bên PhạmNhàn rồi ôm chầm lấy Lý Vân Duệ, quỳ bên cạnh khóc nức nở.Phạm Nhàn thầm than trong lòng, đang chuẩn bị bước tới thì phát hiện vạtáo bị kéo. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đại Bảo đang nở nụ cười ngây ngô, hớnhở níu lấy mình, dường như không muốn buông tay. Phạm Nhàn cảm thấy daydứt, trong lòng bỗng dâng lên nỗi buồn man mác.Lý Vân Duệ bị Phạm Nhàn đẩy ngã xuống đất, độc tố đã xâm nhập vào tim.Dấu vết độc tố trên trán ả ngày càng xanh đậm, tương phản với làn da trắngtrẻo, giống như đóa hoa màu xanh trên món đồ sứ mỏng manh.Nhưng đóa hoa xanh này...toàn bộ là chứa chất độc, giống như chính conngười của ả vậy, cho dù chết đi cũng muốn dùng lời nói của mình khiến thế gianchết thêm nhiều người.Uyển Nhi một tay nắm chặt tay mẫu thân, một tay lấy khăn trong miệng ra,òa khóc thành tiếng. Dù mối quan hệ giữa mẹ con họ không giống những cặpmẹ con khác trên cõi đời, không mấy thân thiết, nhưng cuối cùng máu mủ vẫncùng chảy. Trong giây phút cuối cùng Lý Vân Duệ không lựa chọn dùng sinhmạng Uyển Nhi để uy hiếp Phạm Nhàn, còn Uyển Nhi chứng kiến thấy mẫuthân mình đang hấp hối, lòng không khỏi đau xót, nước mắt không ngừng tuônrơi.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn cảm thấy toàn thân lạnh giá, không ngờ nước cờ cuối cùng củamình lại trở nên nực cười đến thế trong mắt đối phương, bị nhìn thấu một cáchdễ dàng. Y hít một hơi thật sâu, cố nén nỗi khiếp sợ trong lòng, giọng van nài:"Nói cho ta biết, bọn họ đang ở đâu."Lý Vân Duệ không nhìn y, thân thể dần trở nên giá lạnh, bả vai vô thức rúmlại, nói: "Ta sắp chết đi, để lại Uyển Nhi một mình trên cõi đời này chịu ức hiếptừ nam nhân, còn nghĩa lý gì nữa?""Nàng là thê tử của ta, ta sẽ che chở cho nàng."Lý Vân Duệ đưa mắt nhìn về xa xăm, giọng nói run rẩy: "Vốn dĩ ta muốngiết tiểu thiếp của ngươi, nhưng không giết được. Nhưng sau này ngươi vẫn cónhiều người nữ nhân khác, sao ta lại để Uyển Nhi tiếp tục chịu khổ được."Ả quay đầu lại, lặng lẽ nhìn vào mắt Phạm Nhàn, nói: "Yên tâm đi, ta sẽkhông dùng tính mạng của con bé để uy hiếp ngươi trở thành một khổ tu sĩ..."Trong lòng Phạm Nhàn chùng xuống, chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹptrước mắt. Lúc này, độc tố đã tập trung ở hai bên thái dương của ả, hóa thànhvài nhánh màu xanh dọc theo động mạch, giống như hai đóa hoa xanh bên haibên mái tóc, vừa quyến rũ vừa độc ác.Lý Vân Duệ nhìn y bằng ánh mắt mỉa mai, chậm rãi giơ tay phải, kéo PhạmNhàn lại gần, yếu ớt tựa vào vai y, mặt áp sát mặt y, thân thể vịn vào thân thể y,tạo thành một tư thế cực kỳ thân mật. Ả dùng tư thế ám muội ấy, thì thầm bêntai y: "Tần gia tại sao phản? Hãy đi hỏi Bình Bình đi, ta chỉ có thể đoán mò."Mỹ nhân tuyệt thế, ngay cả lúc hấp hối vẫn tỏa hương như hoa lan, hơi thởnhẹ nhàng phả vào tai Phạm Nhàn, mang theo vẻ quyến rũ lạ thường. Tất nhiênPhạm Nhàn không có tâm tư nào khác, mắt nhìn về phía đóa hoa xanh gần kề,tai nghe tiếng động dần nhỏ đi, ánh mắt ngày càng nghiêm nghị, ngày càng kinhhãi, ngày càng đau đớn.Lý Vân Duệ khẽ cười bên tai y: "Cho dù ta có chết, ít ra cũng để lại cho Bệhạ một kẻ thù mạnh mẽ nhất. Ta nghĩ, Khánh Quốc không có ta, chắc cũngkhông quá buồn chán."Trong miệng Phạm Nhàn khô khốc, mất một lúc vẫn không thốt lên đượclời, chỉ biết chán nản cúi đầu, dù im lặng nhưng vẫn lộ vẻ do dự kịch liệt và bốirối sâu sắc."Đây là đình viện ngày xưa của thân mẫu ngươi, ban đầu ta muốn đốt hết,nhưng nghĩ lại vẫn để cho ngươi. Nơi này thật đẹp đẽ. Điều quan trọng nhất là,ta nghĩ ngươi cần nơi này để suy ngẫm rõ ràng hơn về một số việc.""Chắc chắn ngươi sẽ không làm ta thất vọng." Cuối cùng, Lý Vân Duệ nhìncon rể tài ba của mình lần cuối, nói với giọng mỉa mai: "Ngay cả tên ngốc ĐạiBảo mà cũng muốn lợi dụng, trên thế gian này, loại giả dối vô sỉ như vậy chỉ cóhai, một là bệ hạ, còn hai chính là ngươi. Bởi vậy... ta rất trông chờ ở ngươi."Lúc này, toàn thân Phạm Nhàn đã tê dại, hoàn toàn không nghe được câunói sau cùng đó. Nhưng ngay sau đó, tiếng động kỳ lạ phía sau khiến y giật bắnmình. Quay đầu lại, chỉ thấy sau cây đàn cầm đã hỏng kia, bụi cây đã dịch chỗ,lộ ra một cái hố nhỏ.Trong hố chính là Uyển Nhi và Đại Bảo, cả hai bị trói chặt, miệng nhétkhăn, hoàn toàn không thể nói được gì. Mắt Uyển Nhi hơi đỏ, lo lắng nhìnPhạm Nhàn, thấy y không sao, hai hàng lệ mới chảy xuống. Còn Đại Bảo, vốnnhìn mông lung, nhưng khi thấy Phạm Nhàn, đôi mắt lại tràn ngập nụ cười ngớngẩn.Ngay sau đó, Uyển Nhi phát hiện ra mẫu thân trong lòng Phạm Nhàn, cũngnhận ra tình trạng bất thường của mẫu thân, đôi mắt đầy vẻ hoảng hốt.Lúc này Phạm Nhàn đã đẩy Lý Vân Duệ ra, chạy tới bên gốc cây, nângUyển Nhi và Đại Bảo lên, một cái tay vung cắt đứt dây trói.Vừa thoát đại nạn, Uyển Nhi chưa kịp tháo khăn, lao ngay tới bên PhạmNhàn rồi ôm chầm lấy Lý Vân Duệ, quỳ bên cạnh khóc nức nở.Phạm Nhàn thầm than trong lòng, đang chuẩn bị bước tới thì phát hiện vạtáo bị kéo. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đại Bảo đang nở nụ cười ngây ngô, hớnhở níu lấy mình, dường như không muốn buông tay. Phạm Nhàn cảm thấy daydứt, trong lòng bỗng dâng lên nỗi buồn man mác.Lý Vân Duệ bị Phạm Nhàn đẩy ngã xuống đất, độc tố đã xâm nhập vào tim.Dấu vết độc tố trên trán ả ngày càng xanh đậm, tương phản với làn da trắngtrẻo, giống như đóa hoa màu xanh trên món đồ sứ mỏng manh.Nhưng đóa hoa xanh này...toàn bộ là chứa chất độc, giống như chính conngười của ả vậy, cho dù chết đi cũng muốn dùng lời nói của mình khiến thế gianchết thêm nhiều người.Uyển Nhi một tay nắm chặt tay mẫu thân, một tay lấy khăn trong miệng ra,òa khóc thành tiếng. Dù mối quan hệ giữa mẹ con họ không giống những cặpmẹ con khác trên cõi đời, không mấy thân thiết, nhưng cuối cùng máu mủ vẫncùng chảy. Trong giây phút cuối cùng Lý Vân Duệ không lựa chọn dùng sinhmạng Uyển Nhi để uy hiếp Phạm Nhàn, còn Uyển Nhi chứng kiến thấy mẫuthân mình đang hấp hối, lòng không khỏi đau xót, nước mắt không ngừng tuônrơi.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn cảm thấy toàn thân lạnh giá, không ngờ nước cờ cuối cùng củamình lại trở nên nực cười đến thế trong mắt đối phương, bị nhìn thấu một cáchdễ dàng. Y hít một hơi thật sâu, cố nén nỗi khiếp sợ trong lòng, giọng van nài:"Nói cho ta biết, bọn họ đang ở đâu."Lý Vân Duệ không nhìn y, thân thể dần trở nên giá lạnh, bả vai vô thức rúmlại, nói: "Ta sắp chết đi, để lại Uyển Nhi một mình trên cõi đời này chịu ức hiếptừ nam nhân, còn nghĩa lý gì nữa?""Nàng là thê tử của ta, ta sẽ che chở cho nàng."Lý Vân Duệ đưa mắt nhìn về xa xăm, giọng nói run rẩy: "Vốn dĩ ta muốngiết tiểu thiếp của ngươi, nhưng không giết được. Nhưng sau này ngươi vẫn cónhiều người nữ nhân khác, sao ta lại để Uyển Nhi tiếp tục chịu khổ được."Ả quay đầu lại, lặng lẽ nhìn vào mắt Phạm Nhàn, nói: "Yên tâm đi, ta sẽkhông dùng tính mạng của con bé để uy hiếp ngươi trở thành một khổ tu sĩ..."Trong lòng Phạm Nhàn chùng xuống, chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹptrước mắt. Lúc này, độc tố đã tập trung ở hai bên thái dương của ả, hóa thànhvài nhánh màu xanh dọc theo động mạch, giống như hai đóa hoa xanh bên haibên mái tóc, vừa quyến rũ vừa độc ác.Lý Vân Duệ nhìn y bằng ánh mắt mỉa mai, chậm rãi giơ tay phải, kéo PhạmNhàn lại gần, yếu ớt tựa vào vai y, mặt áp sát mặt y, thân thể vịn vào thân thể y,tạo thành một tư thế cực kỳ thân mật. Ả dùng tư thế ám muội ấy, thì thầm bêntai y: "Tần gia tại sao phản? Hãy đi hỏi Bình Bình đi, ta chỉ có thể đoán mò."Mỹ nhân tuyệt thế, ngay cả lúc hấp hối vẫn tỏa hương như hoa lan, hơi thởnhẹ nhàng phả vào tai Phạm Nhàn, mang theo vẻ quyến rũ lạ thường. Tất nhiênPhạm Nhàn không có tâm tư nào khác, mắt nhìn về phía đóa hoa xanh gần kề,tai nghe tiếng động dần nhỏ đi, ánh mắt ngày càng nghiêm nghị, ngày càng kinhhãi, ngày càng đau đớn.Lý Vân Duệ khẽ cười bên tai y: "Cho dù ta có chết, ít ra cũng để lại cho Bệhạ một kẻ thù mạnh mẽ nhất. Ta nghĩ, Khánh Quốc không có ta, chắc cũngkhông quá buồn chán."Trong miệng Phạm Nhàn khô khốc, mất một lúc vẫn không thốt lên đượclời, chỉ biết chán nản cúi đầu, dù im lặng nhưng vẫn lộ vẻ do dự kịch liệt và bốirối sâu sắc."Đây là đình viện ngày xưa của thân mẫu ngươi, ban đầu ta muốn đốt hết,nhưng nghĩ lại vẫn để cho ngươi. Nơi này thật đẹp đẽ. Điều quan trọng nhất là,ta nghĩ ngươi cần nơi này để suy ngẫm rõ ràng hơn về một số việc.""Chắc chắn ngươi sẽ không làm ta thất vọng." Cuối cùng, Lý Vân Duệ nhìncon rể tài ba của mình lần cuối, nói với giọng mỉa mai: "Ngay cả tên ngốc ĐạiBảo mà cũng muốn lợi dụng, trên thế gian này, loại giả dối vô sỉ như vậy chỉ cóhai, một là bệ hạ, còn hai chính là ngươi. Bởi vậy... ta rất trông chờ ở ngươi."Lúc này, toàn thân Phạm Nhàn đã tê dại, hoàn toàn không nghe được câunói sau cùng đó. Nhưng ngay sau đó, tiếng động kỳ lạ phía sau khiến y giật bắnmình. Quay đầu lại, chỉ thấy sau cây đàn cầm đã hỏng kia, bụi cây đã dịch chỗ,lộ ra một cái hố nhỏ.Trong hố chính là Uyển Nhi và Đại Bảo, cả hai bị trói chặt, miệng nhétkhăn, hoàn toàn không thể nói được gì. Mắt Uyển Nhi hơi đỏ, lo lắng nhìnPhạm Nhàn, thấy y không sao, hai hàng lệ mới chảy xuống. Còn Đại Bảo, vốnnhìn mông lung, nhưng khi thấy Phạm Nhàn, đôi mắt lại tràn ngập nụ cười ngớngẩn.Ngay sau đó, Uyển Nhi phát hiện ra mẫu thân trong lòng Phạm Nhàn, cũngnhận ra tình trạng bất thường của mẫu thân, đôi mắt đầy vẻ hoảng hốt.Lúc này Phạm Nhàn đã đẩy Lý Vân Duệ ra, chạy tới bên gốc cây, nângUyển Nhi và Đại Bảo lên, một cái tay vung cắt đứt dây trói.Vừa thoát đại nạn, Uyển Nhi chưa kịp tháo khăn, lao ngay tới bên PhạmNhàn rồi ôm chầm lấy Lý Vân Duệ, quỳ bên cạnh khóc nức nở.Phạm Nhàn thầm than trong lòng, đang chuẩn bị bước tới thì phát hiện vạtáo bị kéo. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đại Bảo đang nở nụ cười ngây ngô, hớnhở níu lấy mình, dường như không muốn buông tay. Phạm Nhàn cảm thấy daydứt, trong lòng bỗng dâng lên nỗi buồn man mác.Lý Vân Duệ bị Phạm Nhàn đẩy ngã xuống đất, độc tố đã xâm nhập vào tim.Dấu vết độc tố trên trán ả ngày càng xanh đậm, tương phản với làn da trắngtrẻo, giống như đóa hoa màu xanh trên món đồ sứ mỏng manh.Nhưng đóa hoa xanh này...toàn bộ là chứa chất độc, giống như chính conngười của ả vậy, cho dù chết đi cũng muốn dùng lời nói của mình khiến thế gianchết thêm nhiều người.Uyển Nhi một tay nắm chặt tay mẫu thân, một tay lấy khăn trong miệng ra,òa khóc thành tiếng. Dù mối quan hệ giữa mẹ con họ không giống những cặpmẹ con khác trên cõi đời, không mấy thân thiết, nhưng cuối cùng máu mủ vẫncùng chảy. Trong giây phút cuối cùng Lý Vân Duệ không lựa chọn dùng sinhmạng Uyển Nhi để uy hiếp Phạm Nhàn, còn Uyển Nhi chứng kiến thấy mẫuthân mình đang hấp hối, lòng không khỏi đau xót, nước mắt không ngừng tuônrơi.

Chương 1395: Đóa hoa xanh từ biệt 2