Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1426: Chiếc áo lông nhỏ 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng thấy thiếu gia vào phòng mà không liếc mắt tới đứa bé trong tayLiễu thị, mà đi thẳng đến bên giường, lòng Tư Tư cũng bắt đầu đoán già đoánnon. Không lẽ sinh con gái nên thiếu gia không vui? Đôi mắt cô lập tức ảm đạmđi đôi chút.Cho dù tâm tư của Phạm Nhàn có linh mẫn tới đâu, nhưng vẫn không hiểuhết suy nghĩ của mấy nữ nhân trong gia đình. Thấy vẻ mặt cô, y tưởng cô buồnvì lúc sinh con không có ai bên cạnh, nên mỉm cười định an ủi vài câu.Y có thể không hiểu, nhưng Lâm Uyển Nhi chắc chắn sẽ hiểu, và Liễu thịcũng sẽ hiểu. Khi thấy Liễu thị ôm đứa bé đi về phía giường, Uyển Nhi nhẹnhàng mỉm cười, ra hiệu với Phạm Nhàn: "Mau ra xem tiểu nha đầu kìa."Phạm Nhàn giật mình, quay đầu lại thấy ánh mắt hơi trách móc của Liễu thị,mới hiểu ra vấn đề. Tự trách bản thân hơi vô tâm, y nhận lấy đứa bé từ vòng tayLiễu thị, dịu dàng và cẩn thận ôm trên tay, nhìn kỹ và thấy đứa bé trong tã...Cô bé này thực sự không đẹp lắm, không chỉ không sánh được với nhan sắccủa y, mà so với đôi mắt to tròn của Tư Tư cũng kém xa. Càng nhìn, PhạmNhàn không nhịn được mỉm cười, thấy mình thật đáng trách - đứa trẻ mới sinhra, đâu cần phải đẹp, chỉ cần khỏe mạnh là được rồi.Ba người phụ nữ Liễu thị Uyển Nhi và Tư Tư thấy y vụng về khi nhận con,giật mình không biết phản ứng thế nào, lo lắng nhìn y, sợ y không biết cách bếtrẻ sơ sinh. Liễu thị thậm chí định giật lại đứa bé. Nhưng ngoài dự đoán, PhạmNhàn uốn nhẹ cánh tay trái đỡ đầu, tay phải vỗ nhè nhẹ, bế con rất thành thạo.Thấy vậy, mọi người đều thở phào. Ngay cả Phạm Thượng thư cũng nhìnPhạm Nhàn bằng ánh mắt kinh ngạc. Uyển Nhi sau bao ngày u sầu cũng khôngnhịn được mỉm cười. Lúc này Phạm Nhàn chỉ tập trung vào con gái, đâu có để ýđến ánh mắt xung quanh. Y lại không biết trên đời này, những người đàn ôngsẵn lòng bế con rất hiếm hoi, nhất là trong các gia đình quyền quý như họ.Huống hồ, bế con thành thạo đến thế, khiến mọi người ngạc nhiên không thôi.Phạm Nhàn bế con, nói với Tư Tư bằng giọng ôn hòa: "Gần đây tình hìnhrối ren, nàng cũng vất vả rồi... Nhưng nàng biết tính ta mà, vào phòng không đểý đến con, không phải vì không thích con gái, chỉ là với ta, trẻ con luôn kémquan trọng hơn người lớn. Chỉ cần nàng bình an là được."Sau khi bị Liễu thị và Uyển Nhi trách mắt, Phạm Nhàn hiểu lý do khiến TưTư buồn rầu. Y mỉm cười giải thích vài câu, không để tâm, nhưng không ngờlời nói khiến Uyển Nhi và Tư Tư có cảm xúc khác nhau.Tư Tư thấy ngọt ngào trong lòng, nhớ hồi nhỏ thiếu gia cũng hay nói, sinhcon là khổ nhất với người mẹ, dù trai hay gái cũng như nhau. Tuy vui mừngtrong lòng nhưng không dám biểu lộ quá mức trước mặt Uyển Nhi, vì biết xưanay thiếu nãi nãi luôn rất tốt với mình, hơn nữa hai năm qua luôn mong có connhưng vẫn...Nghĩ vậy, Tư Tư đã bỏ lỡ hai câu sau của Phạm Nhàn, mỉm cười nhìnthoáng qua thiếu nãi nãi vẫn cúi đầu cười dịu dàng, chợt thấy xót xa cho cô.Bên này mấy nữ nhân đang mang tâm trạng phức tạp, còn Phạm Nhàn lạisay sưa ngắm con gái, càng nhìn càng thấy dễ thương. Trước đó khi vào phòngchỉ lo cho Tư Tư và tâm trạng Uyển Nhi, hoàn toàn không để ý đến đứa bé.Nhưng bây giờ khi bế con, cảm nhận được cơ thể mềm mại qua lớp vải, nhìnnếp nhăn trán, thấy con gái thi thoảng lại nhếch miệng, lòng y dần trở nên trởnên dịu dàng.Ở đây, khác biệt lớn nhất giữa nam và nữ chính là ở điểm này, người phụ nữmang thai mười tháng, trải qua bao khó nhọc mới sinh được đứa trẻ. Tình cảmcủa người mẹ dành cho đứa con đã được nuôi dưỡng từ bên trong suốt mườitháng, thêm vào đó là sự đau khổ và tâm huyết đã phải trải qua, nên rất tự nhiêncó một tình cảm sâu nặng dành cho con mà không lời nào có thể diễn tả. Cònđối với người cha, tình cảm đối với con cần phải dựa vào việc nhìn ngắm, ômấp và cảm nhận từng bước một mới dần trở nên sâu đậm.Đặc biệt đối với nam nhân bận rộn như Phạm Nhàn, thời kỳ Tư Tư mangthai, y hầu như không ở bên cạnh, nên đối với đứa trẻ này y không có cảm xúcquá mãnh liệt. Nhưng chỉ cần bế con gái lâu hơn một chút, cảm xúc cha con tựnhiên kéo đến. Phạm Nhàn bế con thật chặt, đứng đó ngây ngẩn nhìn đứa bétrong lòng, thầm tự hỏi, phải chăng đây chính là con gái của mình? Tương laichắc chắn con bé sẽ rất xinh đẹp, chắc chắn sẽ mạnh mẽ và năng động, tươnglai... đôi mắt bé nhỏ đang nhắm nghiền kia, rồi sẽ dần lớn lên và ngày càng mỹlệ.Tình cảm dịu dàng trong lòng dần chuyển thành thấm thía và ngọt ngào.Không biết vì sao, Phạm Nhàn cảm thấy mũi mình hơi cay cay, nhưng cảm xúcnày quá phức tạp đến nỗi chính y cũng không biết phải diễn tả thế nào. Y chỉbiết một điều, cuộc đời trải qua bao sóng gió, sinh mệnh vô cùng may mắn đượcban cho hai lần, cuối cùng cũng đã được tiếp nối trong thế giới này.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nhưng thấy thiếu gia vào phòng mà không liếc mắt tới đứa bé trong tay

Liễu thị, mà đi thẳng đến bên giường, lòng Tư Tư cũng bắt đầu đoán già đoán

non. Không lẽ sinh con gái nên thiếu gia không vui? Đôi mắt cô lập tức ảm đạm

đi đôi chút.

Cho dù tâm tư của Phạm Nhàn có linh mẫn tới đâu, nhưng vẫn không hiểu

hết suy nghĩ của mấy nữ nhân trong gia đình. Thấy vẻ mặt cô, y tưởng cô buồn

vì lúc sinh con không có ai bên cạnh, nên mỉm cười định an ủi vài câu.

Y có thể không hiểu, nhưng Lâm Uyển Nhi chắc chắn sẽ hiểu, và Liễu thị

cũng sẽ hiểu. Khi thấy Liễu thị ôm đứa bé đi về phía giường, Uyển Nhi nhẹ

nhàng mỉm cười, ra hiệu với Phạm Nhàn: "Mau ra xem tiểu nha đầu kìa."

Phạm Nhàn giật mình, quay đầu lại thấy ánh mắt hơi trách móc của Liễu thị,

mới hiểu ra vấn đề. Tự trách bản thân hơi vô tâm, y nhận lấy đứa bé từ vòng tay

Liễu thị, dịu dàng và cẩn thận ôm trên tay, nhìn kỹ và thấy đứa bé trong tã...

Cô bé này thực sự không đẹp lắm, không chỉ không sánh được với nhan sắc

của y, mà so với đôi mắt to tròn của Tư Tư cũng kém xa. Càng nhìn, Phạm

Nhàn không nhịn được mỉm cười, thấy mình thật đáng trách - đứa trẻ mới sinh

ra, đâu cần phải đẹp, chỉ cần khỏe mạnh là được rồi.

Ba người phụ nữ Liễu thị Uyển Nhi và Tư Tư thấy y vụng về khi nhận con,

giật mình không biết phản ứng thế nào, lo lắng nhìn y, sợ y không biết cách bế

trẻ sơ sinh. Liễu thị thậm chí định giật lại đứa bé. Nhưng ngoài dự đoán, Phạm

Nhàn uốn nhẹ cánh tay trái đỡ đầu, tay phải vỗ nhè nhẹ, bế con rất thành thạo.

Thấy vậy, mọi người đều thở phào. Ngay cả Phạm Thượng thư cũng nhìn

Phạm Nhàn bằng ánh mắt kinh ngạc. Uyển Nhi sau bao ngày u sầu cũng không

nhịn được mỉm cười. Lúc này Phạm Nhàn chỉ tập trung vào con gái, đâu có để ý

đến ánh mắt xung quanh. Y lại không biết trên đời này, những người đàn ông

sẵn lòng bế con rất hiếm hoi, nhất là trong các gia đình quyền quý như họ.

Huống hồ, bế con thành thạo đến thế, khiến mọi người ngạc nhiên không thôi.

Phạm Nhàn bế con, nói với Tư Tư bằng giọng ôn hòa: "Gần đây tình hình

rối ren, nàng cũng vất vả rồi... Nhưng nàng biết tính ta mà, vào phòng không để

ý đến con, không phải vì không thích con gái, chỉ là với ta, trẻ con luôn kém

quan trọng hơn người lớn. Chỉ cần nàng bình an là được."

Sau khi bị Liễu thị và Uyển Nhi trách mắt, Phạm Nhàn hiểu lý do khiến Tư

Tư buồn rầu. Y mỉm cười giải thích vài câu, không để tâm, nhưng không ngờ

lời nói khiến Uyển Nhi và Tư Tư có cảm xúc khác nhau.

Tư Tư thấy ngọt ngào trong lòng, nhớ hồi nhỏ thiếu gia cũng hay nói, sinh

con là khổ nhất với người mẹ, dù trai hay gái cũng như nhau. Tuy vui mừng

trong lòng nhưng không dám biểu lộ quá mức trước mặt Uyển Nhi, vì biết xưa

nay thiếu nãi nãi luôn rất tốt với mình, hơn nữa hai năm qua luôn mong có con

nhưng vẫn...

Nghĩ vậy, Tư Tư đã bỏ lỡ hai câu sau của Phạm Nhàn, mỉm cười nhìn

thoáng qua thiếu nãi nãi vẫn cúi đầu cười dịu dàng, chợt thấy xót xa cho cô.

Bên này mấy nữ nhân đang mang tâm trạng phức tạp, còn Phạm Nhàn lại

say sưa ngắm con gái, càng nhìn càng thấy dễ thương. Trước đó khi vào phòng

chỉ lo cho Tư Tư và tâm trạng Uyển Nhi, hoàn toàn không để ý đến đứa bé.

Nhưng bây giờ khi bế con, cảm nhận được cơ thể mềm mại qua lớp vải, nhìn

nếp nhăn trán, thấy con gái thi thoảng lại nhếch miệng, lòng y dần trở nên trở

nên dịu dàng.

Ở đây, khác biệt lớn nhất giữa nam và nữ chính là ở điểm này, người phụ nữ

mang thai mười tháng, trải qua bao khó nhọc mới sinh được đứa trẻ. Tình cảm

của người mẹ dành cho đứa con đã được nuôi dưỡng từ bên trong suốt mười

tháng, thêm vào đó là sự đau khổ và tâm huyết đã phải trải qua, nên rất tự nhiên

có một tình cảm sâu nặng dành cho con mà không lời nào có thể diễn tả. Còn

đối với người cha, tình cảm đối với con cần phải dựa vào việc nhìn ngắm, ôm

ấp và cảm nhận từng bước một mới dần trở nên sâu đậm.

Đặc biệt đối với nam nhân bận rộn như Phạm Nhàn, thời kỳ Tư Tư mang

thai, y hầu như không ở bên cạnh, nên đối với đứa trẻ này y không có cảm xúc

quá mãnh liệt. Nhưng chỉ cần bế con gái lâu hơn một chút, cảm xúc cha con tự

nhiên kéo đến. Phạm Nhàn bế con thật chặt, đứng đó ngây ngẩn nhìn đứa bé

trong lòng, thầm tự hỏi, phải chăng đây chính là con gái của mình? Tương lai

chắc chắn con bé sẽ rất xinh đẹp, chắc chắn sẽ mạnh mẽ và năng động, tương

lai... đôi mắt bé nhỏ đang nhắm nghiền kia, rồi sẽ dần lớn lên và ngày càng mỹ

lệ.

Tình cảm dịu dàng trong lòng dần chuyển thành thấm thía và ngọt ngào.

Không biết vì sao, Phạm Nhàn cảm thấy mũi mình hơi cay cay, nhưng cảm xúc

này quá phức tạp đến nỗi chính y cũng không biết phải diễn tả thế nào. Y chỉ

biết một điều, cuộc đời trải qua bao sóng gió, sinh mệnh vô cùng may mắn được

ban cho hai lần, cuối cùng cũng đã được tiếp nối trong thế giới này.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng thấy thiếu gia vào phòng mà không liếc mắt tới đứa bé trong tayLiễu thị, mà đi thẳng đến bên giường, lòng Tư Tư cũng bắt đầu đoán già đoánnon. Không lẽ sinh con gái nên thiếu gia không vui? Đôi mắt cô lập tức ảm đạmđi đôi chút.Cho dù tâm tư của Phạm Nhàn có linh mẫn tới đâu, nhưng vẫn không hiểuhết suy nghĩ của mấy nữ nhân trong gia đình. Thấy vẻ mặt cô, y tưởng cô buồnvì lúc sinh con không có ai bên cạnh, nên mỉm cười định an ủi vài câu.Y có thể không hiểu, nhưng Lâm Uyển Nhi chắc chắn sẽ hiểu, và Liễu thịcũng sẽ hiểu. Khi thấy Liễu thị ôm đứa bé đi về phía giường, Uyển Nhi nhẹnhàng mỉm cười, ra hiệu với Phạm Nhàn: "Mau ra xem tiểu nha đầu kìa."Phạm Nhàn giật mình, quay đầu lại thấy ánh mắt hơi trách móc của Liễu thị,mới hiểu ra vấn đề. Tự trách bản thân hơi vô tâm, y nhận lấy đứa bé từ vòng tayLiễu thị, dịu dàng và cẩn thận ôm trên tay, nhìn kỹ và thấy đứa bé trong tã...Cô bé này thực sự không đẹp lắm, không chỉ không sánh được với nhan sắccủa y, mà so với đôi mắt to tròn của Tư Tư cũng kém xa. Càng nhìn, PhạmNhàn không nhịn được mỉm cười, thấy mình thật đáng trách - đứa trẻ mới sinhra, đâu cần phải đẹp, chỉ cần khỏe mạnh là được rồi.Ba người phụ nữ Liễu thị Uyển Nhi và Tư Tư thấy y vụng về khi nhận con,giật mình không biết phản ứng thế nào, lo lắng nhìn y, sợ y không biết cách bếtrẻ sơ sinh. Liễu thị thậm chí định giật lại đứa bé. Nhưng ngoài dự đoán, PhạmNhàn uốn nhẹ cánh tay trái đỡ đầu, tay phải vỗ nhè nhẹ, bế con rất thành thạo.Thấy vậy, mọi người đều thở phào. Ngay cả Phạm Thượng thư cũng nhìnPhạm Nhàn bằng ánh mắt kinh ngạc. Uyển Nhi sau bao ngày u sầu cũng khôngnhịn được mỉm cười. Lúc này Phạm Nhàn chỉ tập trung vào con gái, đâu có để ýđến ánh mắt xung quanh. Y lại không biết trên đời này, những người đàn ôngsẵn lòng bế con rất hiếm hoi, nhất là trong các gia đình quyền quý như họ.Huống hồ, bế con thành thạo đến thế, khiến mọi người ngạc nhiên không thôi.Phạm Nhàn bế con, nói với Tư Tư bằng giọng ôn hòa: "Gần đây tình hìnhrối ren, nàng cũng vất vả rồi... Nhưng nàng biết tính ta mà, vào phòng không đểý đến con, không phải vì không thích con gái, chỉ là với ta, trẻ con luôn kémquan trọng hơn người lớn. Chỉ cần nàng bình an là được."Sau khi bị Liễu thị và Uyển Nhi trách mắt, Phạm Nhàn hiểu lý do khiến TưTư buồn rầu. Y mỉm cười giải thích vài câu, không để tâm, nhưng không ngờlời nói khiến Uyển Nhi và Tư Tư có cảm xúc khác nhau.Tư Tư thấy ngọt ngào trong lòng, nhớ hồi nhỏ thiếu gia cũng hay nói, sinhcon là khổ nhất với người mẹ, dù trai hay gái cũng như nhau. Tuy vui mừngtrong lòng nhưng không dám biểu lộ quá mức trước mặt Uyển Nhi, vì biết xưanay thiếu nãi nãi luôn rất tốt với mình, hơn nữa hai năm qua luôn mong có connhưng vẫn...Nghĩ vậy, Tư Tư đã bỏ lỡ hai câu sau của Phạm Nhàn, mỉm cười nhìnthoáng qua thiếu nãi nãi vẫn cúi đầu cười dịu dàng, chợt thấy xót xa cho cô.Bên này mấy nữ nhân đang mang tâm trạng phức tạp, còn Phạm Nhàn lạisay sưa ngắm con gái, càng nhìn càng thấy dễ thương. Trước đó khi vào phòngchỉ lo cho Tư Tư và tâm trạng Uyển Nhi, hoàn toàn không để ý đến đứa bé.Nhưng bây giờ khi bế con, cảm nhận được cơ thể mềm mại qua lớp vải, nhìnnếp nhăn trán, thấy con gái thi thoảng lại nhếch miệng, lòng y dần trở nên trởnên dịu dàng.Ở đây, khác biệt lớn nhất giữa nam và nữ chính là ở điểm này, người phụ nữmang thai mười tháng, trải qua bao khó nhọc mới sinh được đứa trẻ. Tình cảmcủa người mẹ dành cho đứa con đã được nuôi dưỡng từ bên trong suốt mườitháng, thêm vào đó là sự đau khổ và tâm huyết đã phải trải qua, nên rất tự nhiêncó một tình cảm sâu nặng dành cho con mà không lời nào có thể diễn tả. Cònđối với người cha, tình cảm đối với con cần phải dựa vào việc nhìn ngắm, ômấp và cảm nhận từng bước một mới dần trở nên sâu đậm.Đặc biệt đối với nam nhân bận rộn như Phạm Nhàn, thời kỳ Tư Tư mangthai, y hầu như không ở bên cạnh, nên đối với đứa trẻ này y không có cảm xúcquá mãnh liệt. Nhưng chỉ cần bế con gái lâu hơn một chút, cảm xúc cha con tựnhiên kéo đến. Phạm Nhàn bế con thật chặt, đứng đó ngây ngẩn nhìn đứa bétrong lòng, thầm tự hỏi, phải chăng đây chính là con gái của mình? Tương laichắc chắn con bé sẽ rất xinh đẹp, chắc chắn sẽ mạnh mẽ và năng động, tươnglai... đôi mắt bé nhỏ đang nhắm nghiền kia, rồi sẽ dần lớn lên và ngày càng mỹlệ.Tình cảm dịu dàng trong lòng dần chuyển thành thấm thía và ngọt ngào.Không biết vì sao, Phạm Nhàn cảm thấy mũi mình hơi cay cay, nhưng cảm xúcnày quá phức tạp đến nỗi chính y cũng không biết phải diễn tả thế nào. Y chỉbiết một điều, cuộc đời trải qua bao sóng gió, sinh mệnh vô cùng may mắn đượcban cho hai lần, cuối cùng cũng đã được tiếp nối trong thế giới này.

Chương 1426: Chiếc áo lông nhỏ 3