Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1428: Chiếc áo lông nhỏ 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bên cạnh, nhũ mẫu cúi đầu im lặng, không dám lên tiếng. Trong lòng thầmnghĩ, nhũ mẫu có vấn đề gì đâu? Lão Phạm gia các ngài có thể thịnh vượng nhưvậy, không phải nhờ tổ tiên ở Đạm Châu từng nuôi con cho hoàng tộc hay sao?Lão ma ma trong nhà lại cảm nhận được ý nghĩa khác, trố mắt nhìn thiếu gia,nghĩ bụng: Không lẽ thiếu gia định để di nãi nãi tự tay nuôi nấng tiểu thư sao?Điều này vi phạm quy tắc nhiều lắm, ngày mai nhất định phải nói với lão gia vàthái thái.Phạm Nhàn không biết trong lòng bà lão nghĩ gì, cũng chẳng mảy may quantâm. Hắn Yvất vả sống ở đời này hai mươi năm, nếu phải bận tâm đến việcngười ngoài xen vào cách nuôi dạy con gái, vậy thì cuộc đời này thật vô nghĩa.Lại ngồi bên cạnh Tư Tư nói vài câu, thấy cô đã hơi mệt, cố mở to mắt nóichuyện, Phạm Nhàn không đành lòng, mỉm cười bảo: "Đi ngủ đi, nhớ lại nhữngnăm còn ở Đạm Châu, nàng còn lười biếng hơn ta nữa."Thấy vẻ do dự của Tư Tư, Phạm Nhàn tiếp: "Ở kinh đô vài năm, nàng đúnglà lơ mơ thật rồi. Hồi nhỏ ta đã nói, cho dù sinh con trai hay con gái cũng nhưnhau, mặc dù không phải quốc sách, nhưng là gia quy."o O oVề phòng ngủ, đã có nha hoàn mắt mờ mịt vì buồn ngủ chuẩn bị nước nóngphục vụ hai chủ nhân đi ngủ. Phạm Nhàn vẫy tay đuổi đi, giúp Lâm Uyển Nhingồi xuống bên giường, nhìn vào mắt cô và nói: "Ta biết trong quy củ của đạiphủ này, con cái của di nương đều phải sống chung với phòng chính."Mắt Lâm Uyển Nhi ứa lệ nhưng không rơi. Mấy ngày qua, cô chịu quánhiều tổn thương, trong lòng đầy sầu khổ mà không biết tâm sự với ai. Hôm naygặp lại Tư Tư, dù biết cô bé là con của Phạm Nhàn, trong lòng cô vẫn vuimừng, còn hơi cảm kích Tư Tư; Nhưng cuối cùng, tâm trạng cô vẫn rất phứctạp.Đặc biệt là khi Phạm Nhàn có vẻ không muốn cho cô tham gia vào, cảm xúctrong lòng Lâm Uyển Nhi trở nên rối bời, không thể kiềm chế nổi nỗi buồn.Lâm Uyển Nhi xuất thân cao quý, có thân thế ly kỳ, tính cách trong trẻo nhưbăng tuyết, dưới vẻ hồn nhiên vui vẻ vẫn ẩn chứa sự thông tuệ. Nhưng dù sao,cô vẫn là một người phụ nữ, và mọi người phụ nữ đều có những tâm tư tinh tếriêng.Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn cô, biết cái chết của Trưởng Công chúa, Nhịhoàng tử và cảnh đổ máu trong hoàng gia đã khiến thê tử của mình gánh chịuquá nhiều áp lực. Y nói với giọng ôn hòa: "Nàng đã hiểu lầm rồi, ta chỉ khôngmuốn những nhũ mẫu kia làm ô uế con của chúng ta... Đứa trẻ này là của chúngta, nhưng dù sao Tư Tư vẫn là mẹ đẻ của nó, không thể cứ thế mà đưa về được."Lâm Uyển Nhi thở dài, nhìn khuôn mặt Phạm Nhàn trước mặt mình, nhẹnhàng nói: "Chàng cũng không cần phải cẩn thận như vậy trước mặt thiếp, thiếpbiết ngươi lo lắng cho thiếp." Cô miễn cưỡng cười một cái, "Nhưng thỉnhthoảng, thiếp thật sự cảm thấy ghen tị, có những lời chàng nói với Tư Tư khiếnthiếp không hiểu, như quốc sách gia quy gì đó."Phạm Nhàn bất đắc dĩ nở nụ cười, đãu sao Tư Tư cũng là lớn lên bên y,giống như muội muội được dạy dỗ qua thư từ, đương nhiên có những điều chỉhọ mới hiểu. Y nắm chặt hai bàn tay thê tử, nhẹ nhàng nói: "Từ nay về sau...mọi chuyện của ta, ta sẽ nói với nàng, chỉ có hai ta biết thôi, nếu người khácmuốn biết... khà khà, ta sẽ không bao giờ nói cho họ."Y dừng một chút, sau đó siết chặt hai bàn tay thê tử, cười nói: "Dù là xengựa, kiệu hoa, hay thậm chí xe hơi, đại bác, ta sẽ kể cho nàng nghe."Lâm Uyển Nhi nghe mà mơ hồ, nghĩ thầm xe ngựa kiệu hoa thì biết là gì,nhưng xe hơi đại bác lại là cái gì? Nhưng cũng hiểu phu quân đang cố gắng dỗdành mình nên cố che đi nỗi buồn trên mặt, cúi đầu nói: "Thật ra... thiếp muốncó một đứa con. Nhìn số phận các ca ca bây giờ, thiếp cũng không biết tương laisẽ ra sao, có một đứa con, ít nhất cũng thêm chỗ mong chờ."Dù nói rất nhẹ nhàng, nhưng lời ấy khiến trái tim Phạm Nhàn quặn thắt,nhất là khi nhìn khuôn mặt gầy guộc của thê tử, so với hai năm trước không biếtđã hao mòn đi bao nhiêu. Nếu so với Tư Tư bên kia, càng khiến Uyển Nhi trôngnhư mới trải qua sinh nở. Y hiểu suy nghĩ của thê tử, đồng thời việc nghiên cứuloại thuốc kia cũng gần xong, trong lòng tự tin tới tá. Y đùa cợt: "Đương nhiênchúng ta phải sinh con rồi, sinh thêm một đứa em trai cho Tiểu Hoa, trong nhàsẽ nhộn nhịp hẳn lên."Uyển Nhi tưởng y đang an ủi mình, chỉ cười nhẹ mà không nói gì. NhưngPhạm Nhàn lại nhìn thê tử với ánh mắt tinh nghịch: "Nhưng để có con, có vẻphải thực hiện nhiều bước, thật ra, chúng ta đã hơn nửa năm không thân mậtrồi."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bên cạnh, nhũ mẫu cúi đầu im lặng, không dám lên tiếng. Trong lòng thầmnghĩ, nhũ mẫu có vấn đề gì đâu? Lão Phạm gia các ngài có thể thịnh vượng nhưvậy, không phải nhờ tổ tiên ở Đạm Châu từng nuôi con cho hoàng tộc hay sao?Lão ma ma trong nhà lại cảm nhận được ý nghĩa khác, trố mắt nhìn thiếu gia,nghĩ bụng: Không lẽ thiếu gia định để di nãi nãi tự tay nuôi nấng tiểu thư sao?Điều này vi phạm quy tắc nhiều lắm, ngày mai nhất định phải nói với lão gia vàthái thái.Phạm Nhàn không biết trong lòng bà lão nghĩ gì, cũng chẳng mảy may quantâm. Hắn Yvất vả sống ở đời này hai mươi năm, nếu phải bận tâm đến việcngười ngoài xen vào cách nuôi dạy con gái, vậy thì cuộc đời này thật vô nghĩa.Lại ngồi bên cạnh Tư Tư nói vài câu, thấy cô đã hơi mệt, cố mở to mắt nóichuyện, Phạm Nhàn không đành lòng, mỉm cười bảo: "Đi ngủ đi, nhớ lại nhữngnăm còn ở Đạm Châu, nàng còn lười biếng hơn ta nữa."Thấy vẻ do dự của Tư Tư, Phạm Nhàn tiếp: "Ở kinh đô vài năm, nàng đúnglà lơ mơ thật rồi. Hồi nhỏ ta đã nói, cho dù sinh con trai hay con gái cũng nhưnhau, mặc dù không phải quốc sách, nhưng là gia quy."o O oVề phòng ngủ, đã có nha hoàn mắt mờ mịt vì buồn ngủ chuẩn bị nước nóngphục vụ hai chủ nhân đi ngủ. Phạm Nhàn vẫy tay đuổi đi, giúp Lâm Uyển Nhingồi xuống bên giường, nhìn vào mắt cô và nói: "Ta biết trong quy củ của đạiphủ này, con cái của di nương đều phải sống chung với phòng chính."Mắt Lâm Uyển Nhi ứa lệ nhưng không rơi. Mấy ngày qua, cô chịu quánhiều tổn thương, trong lòng đầy sầu khổ mà không biết tâm sự với ai. Hôm naygặp lại Tư Tư, dù biết cô bé là con của Phạm Nhàn, trong lòng cô vẫn vuimừng, còn hơi cảm kích Tư Tư; Nhưng cuối cùng, tâm trạng cô vẫn rất phứctạp.Đặc biệt là khi Phạm Nhàn có vẻ không muốn cho cô tham gia vào, cảm xúctrong lòng Lâm Uyển Nhi trở nên rối bời, không thể kiềm chế nổi nỗi buồn.Lâm Uyển Nhi xuất thân cao quý, có thân thế ly kỳ, tính cách trong trẻo nhưbăng tuyết, dưới vẻ hồn nhiên vui vẻ vẫn ẩn chứa sự thông tuệ. Nhưng dù sao,cô vẫn là một người phụ nữ, và mọi người phụ nữ đều có những tâm tư tinh tếriêng.Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn cô, biết cái chết của Trưởng Công chúa, Nhịhoàng tử và cảnh đổ máu trong hoàng gia đã khiến thê tử của mình gánh chịuquá nhiều áp lực. Y nói với giọng ôn hòa: "Nàng đã hiểu lầm rồi, ta chỉ khôngmuốn những nhũ mẫu kia làm ô uế con của chúng ta... Đứa trẻ này là của chúngta, nhưng dù sao Tư Tư vẫn là mẹ đẻ của nó, không thể cứ thế mà đưa về được."Lâm Uyển Nhi thở dài, nhìn khuôn mặt Phạm Nhàn trước mặt mình, nhẹnhàng nói: "Chàng cũng không cần phải cẩn thận như vậy trước mặt thiếp, thiếpbiết ngươi lo lắng cho thiếp." Cô miễn cưỡng cười một cái, "Nhưng thỉnhthoảng, thiếp thật sự cảm thấy ghen tị, có những lời chàng nói với Tư Tư khiếnthiếp không hiểu, như quốc sách gia quy gì đó."Phạm Nhàn bất đắc dĩ nở nụ cười, đãu sao Tư Tư cũng là lớn lên bên y,giống như muội muội được dạy dỗ qua thư từ, đương nhiên có những điều chỉhọ mới hiểu. Y nắm chặt hai bàn tay thê tử, nhẹ nhàng nói: "Từ nay về sau...mọi chuyện của ta, ta sẽ nói với nàng, chỉ có hai ta biết thôi, nếu người khácmuốn biết... khà khà, ta sẽ không bao giờ nói cho họ."Y dừng một chút, sau đó siết chặt hai bàn tay thê tử, cười nói: "Dù là xengựa, kiệu hoa, hay thậm chí xe hơi, đại bác, ta sẽ kể cho nàng nghe."Lâm Uyển Nhi nghe mà mơ hồ, nghĩ thầm xe ngựa kiệu hoa thì biết là gì,nhưng xe hơi đại bác lại là cái gì? Nhưng cũng hiểu phu quân đang cố gắng dỗdành mình nên cố che đi nỗi buồn trên mặt, cúi đầu nói: "Thật ra... thiếp muốncó một đứa con. Nhìn số phận các ca ca bây giờ, thiếp cũng không biết tương laisẽ ra sao, có một đứa con, ít nhất cũng thêm chỗ mong chờ."Dù nói rất nhẹ nhàng, nhưng lời ấy khiến trái tim Phạm Nhàn quặn thắt,nhất là khi nhìn khuôn mặt gầy guộc của thê tử, so với hai năm trước không biếtđã hao mòn đi bao nhiêu. Nếu so với Tư Tư bên kia, càng khiến Uyển Nhi trôngnhư mới trải qua sinh nở. Y hiểu suy nghĩ của thê tử, đồng thời việc nghiên cứuloại thuốc kia cũng gần xong, trong lòng tự tin tới tá. Y đùa cợt: "Đương nhiênchúng ta phải sinh con rồi, sinh thêm một đứa em trai cho Tiểu Hoa, trong nhàsẽ nhộn nhịp hẳn lên."Uyển Nhi tưởng y đang an ủi mình, chỉ cười nhẹ mà không nói gì. NhưngPhạm Nhàn lại nhìn thê tử với ánh mắt tinh nghịch: "Nhưng để có con, có vẻphải thực hiện nhiều bước, thật ra, chúng ta đã hơn nửa năm không thân mậtrồi."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bên cạnh, nhũ mẫu cúi đầu im lặng, không dám lên tiếng. Trong lòng thầmnghĩ, nhũ mẫu có vấn đề gì đâu? Lão Phạm gia các ngài có thể thịnh vượng nhưvậy, không phải nhờ tổ tiên ở Đạm Châu từng nuôi con cho hoàng tộc hay sao?Lão ma ma trong nhà lại cảm nhận được ý nghĩa khác, trố mắt nhìn thiếu gia,nghĩ bụng: Không lẽ thiếu gia định để di nãi nãi tự tay nuôi nấng tiểu thư sao?Điều này vi phạm quy tắc nhiều lắm, ngày mai nhất định phải nói với lão gia vàthái thái.Phạm Nhàn không biết trong lòng bà lão nghĩ gì, cũng chẳng mảy may quantâm. Hắn Yvất vả sống ở đời này hai mươi năm, nếu phải bận tâm đến việcngười ngoài xen vào cách nuôi dạy con gái, vậy thì cuộc đời này thật vô nghĩa.Lại ngồi bên cạnh Tư Tư nói vài câu, thấy cô đã hơi mệt, cố mở to mắt nóichuyện, Phạm Nhàn không đành lòng, mỉm cười bảo: "Đi ngủ đi, nhớ lại nhữngnăm còn ở Đạm Châu, nàng còn lười biếng hơn ta nữa."Thấy vẻ do dự của Tư Tư, Phạm Nhàn tiếp: "Ở kinh đô vài năm, nàng đúnglà lơ mơ thật rồi. Hồi nhỏ ta đã nói, cho dù sinh con trai hay con gái cũng nhưnhau, mặc dù không phải quốc sách, nhưng là gia quy."o O oVề phòng ngủ, đã có nha hoàn mắt mờ mịt vì buồn ngủ chuẩn bị nước nóngphục vụ hai chủ nhân đi ngủ. Phạm Nhàn vẫy tay đuổi đi, giúp Lâm Uyển Nhingồi xuống bên giường, nhìn vào mắt cô và nói: "Ta biết trong quy củ của đạiphủ này, con cái của di nương đều phải sống chung với phòng chính."Mắt Lâm Uyển Nhi ứa lệ nhưng không rơi. Mấy ngày qua, cô chịu quánhiều tổn thương, trong lòng đầy sầu khổ mà không biết tâm sự với ai. Hôm naygặp lại Tư Tư, dù biết cô bé là con của Phạm Nhàn, trong lòng cô vẫn vuimừng, còn hơi cảm kích Tư Tư; Nhưng cuối cùng, tâm trạng cô vẫn rất phứctạp.Đặc biệt là khi Phạm Nhàn có vẻ không muốn cho cô tham gia vào, cảm xúctrong lòng Lâm Uyển Nhi trở nên rối bời, không thể kiềm chế nổi nỗi buồn.Lâm Uyển Nhi xuất thân cao quý, có thân thế ly kỳ, tính cách trong trẻo nhưbăng tuyết, dưới vẻ hồn nhiên vui vẻ vẫn ẩn chứa sự thông tuệ. Nhưng dù sao,cô vẫn là một người phụ nữ, và mọi người phụ nữ đều có những tâm tư tinh tếriêng.Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn cô, biết cái chết của Trưởng Công chúa, Nhịhoàng tử và cảnh đổ máu trong hoàng gia đã khiến thê tử của mình gánh chịuquá nhiều áp lực. Y nói với giọng ôn hòa: "Nàng đã hiểu lầm rồi, ta chỉ khôngmuốn những nhũ mẫu kia làm ô uế con của chúng ta... Đứa trẻ này là của chúngta, nhưng dù sao Tư Tư vẫn là mẹ đẻ của nó, không thể cứ thế mà đưa về được."Lâm Uyển Nhi thở dài, nhìn khuôn mặt Phạm Nhàn trước mặt mình, nhẹnhàng nói: "Chàng cũng không cần phải cẩn thận như vậy trước mặt thiếp, thiếpbiết ngươi lo lắng cho thiếp." Cô miễn cưỡng cười một cái, "Nhưng thỉnhthoảng, thiếp thật sự cảm thấy ghen tị, có những lời chàng nói với Tư Tư khiếnthiếp không hiểu, như quốc sách gia quy gì đó."Phạm Nhàn bất đắc dĩ nở nụ cười, đãu sao Tư Tư cũng là lớn lên bên y,giống như muội muội được dạy dỗ qua thư từ, đương nhiên có những điều chỉhọ mới hiểu. Y nắm chặt hai bàn tay thê tử, nhẹ nhàng nói: "Từ nay về sau...mọi chuyện của ta, ta sẽ nói với nàng, chỉ có hai ta biết thôi, nếu người khácmuốn biết... khà khà, ta sẽ không bao giờ nói cho họ."Y dừng một chút, sau đó siết chặt hai bàn tay thê tử, cười nói: "Dù là xengựa, kiệu hoa, hay thậm chí xe hơi, đại bác, ta sẽ kể cho nàng nghe."Lâm Uyển Nhi nghe mà mơ hồ, nghĩ thầm xe ngựa kiệu hoa thì biết là gì,nhưng xe hơi đại bác lại là cái gì? Nhưng cũng hiểu phu quân đang cố gắng dỗdành mình nên cố che đi nỗi buồn trên mặt, cúi đầu nói: "Thật ra... thiếp muốncó một đứa con. Nhìn số phận các ca ca bây giờ, thiếp cũng không biết tương laisẽ ra sao, có một đứa con, ít nhất cũng thêm chỗ mong chờ."Dù nói rất nhẹ nhàng, nhưng lời ấy khiến trái tim Phạm Nhàn quặn thắt,nhất là khi nhìn khuôn mặt gầy guộc của thê tử, so với hai năm trước không biếtđã hao mòn đi bao nhiêu. Nếu so với Tư Tư bên kia, càng khiến Uyển Nhi trôngnhư mới trải qua sinh nở. Y hiểu suy nghĩ của thê tử, đồng thời việc nghiên cứuloại thuốc kia cũng gần xong, trong lòng tự tin tới tá. Y đùa cợt: "Đương nhiênchúng ta phải sinh con rồi, sinh thêm một đứa em trai cho Tiểu Hoa, trong nhàsẽ nhộn nhịp hẳn lên."Uyển Nhi tưởng y đang an ủi mình, chỉ cười nhẹ mà không nói gì. NhưngPhạm Nhàn lại nhìn thê tử với ánh mắt tinh nghịch: "Nhưng để có con, có vẻphải thực hiện nhiều bước, thật ra, chúng ta đã hơn nửa năm không thân mậtrồi."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1428: Chiếc áo lông nhỏ 5