Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1429: Ra lầu vào lầu dần dịu dàng 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lâm Uyển Nhi bật cười, biết tướng công đang cố ý trêu đùa mình. Nghĩ đếnsự chu đáo của y, lòng cô lại thêm buồn bã. Phạm Nhàn chỉ đùa thôi, trong cungbiết bao người chết, hai vợ chồng đâu có tâm trạng làm chuyện đó. Y đứng dậy,bê chậu nước ấm đặt trước giường, trực tiếp cởi giày của Uyển Nhi, khiến côgiật bắn mình."Để ta rửa chân cho nàng, mấy ngày qua chạy loanh quanh trong ngoàicung, chắc là khổ lắm." Phạm Nhàn cúi đầu, đặt đôi chân trần của thê tử vàochậu, múc nước ấm lên nhẹ nhàng xoa bóp.Lâm Uyển Nhi nhìn mái đầu Phạm Nhàn, cảm nhận làn hơi ấm từ đôi chânlan tỏa lên, lòng chợt thắt lại, nước mắt lăn dài trên má mà không phát ra tiếngđộng. Phạm Nhàn vẫn cúi đầu, dù không ngẩng lên nhưng biết thê tử đang khóc.Y hiểu nỗi đau của thê tử, nhưng không tìm được lời an ủi nào, chỉ biết im lặngrửa chân cho cô, trong lòng cũng đầy chua xót.Tiếng nước dần im bặt, Phạm Nhàn sau vô số ngày mệt nhọc, tinh thần kiệtquệ, hai tay nắm lấy đôi chân trần của Lâm Uyển Nhi, tựa vào đầu gối cô màchìm vào giấc ngủ say sưa, ngủ rất yên bình, giống như một đứa trẻ. Lâm UyểnNhi thương yêu vuốt nhẹ khuôn mặt y, vết lệ trên khóe mắt dần khô, thì thầm:"Có chàng sẽ không khổ."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lần đầu làm cha, tìm lại được hơi ấm lâu ngày trên đầu gối thê tử , PhạmNhàn ngủ rất ngon giấc cho đến lúc mặt trời đã cao. Khi vừa tỉnh dậy, khóemiệng vẫn còn nụ cười hài lòng.Mở mắt ra, thấy Lâm Uyển Nhi đã không còn bên cạnh, chắc là đi xem congái rồi. Y vô thức sờ lên đầu, mỉm cười, nghĩ bây giờ mình cũng là một ngườicha, làm việc và suy nghĩ đều cần cân nhắc ổn thỏa hơn. Nghĩ thế xong, y lạiquên đi những tranh chấp và cái chết liên tiếp ở kinh đô gần đây, tâm trạng u uấtbấy lâu cũng thoải mái hơn đôi chút.Nhưng trời đã sáng, thúc giục y phải trở lại thế gian hiểm ác. Phạm Nhànthở dài, được các nha hoàn phục vụ, y lau rửa qua loa rồi mặc quan phục, bướcvào sảnh tiếp khách. Y không chịu ngồi ăn cơm nghiêm túc, chỉ lấy một bátcháo tổ yến rồi đi vào phòng phía đông, nhìn con gái đang say ngủ, ăn vàimuỗng rồi nói đùa vài câu với Tư Tư. Sau đó y đến thỉnh an phụ thân và Liễuthị, rồi rời phủ đi đến Hoàng cung.Phố phường kinh đô vẫn còn không khí nặng nề, nhưng khi biết bệ hạ trở vềbình an, trong lòng người dân đã yên ổn hơn nhiều, người qua đường cũng dầnđông hơn. Phạm Nhàn nhìn qua cửa sổ xe, cảm thấy an tâm trong lòng.Vượt qua cửa cung, đi qua hành lang dài, đến Ngự Thư phòng, đúng nhưPhạm Nhàn dự đoán, Hoàng đế bệ hạ đang mặc một bộ áo mỏng siêng năng đọctấu chương. Phạm Nhàn hơi ngạc nhiên, sau khi hành lễ, y đứng dậy im lặngchờ một bên, dùng khóe mắt lén quan sát nét mặt Hoàng đế lão tử.Khi nhìn kỹ, y không khỏi giật mình, vì thấy khóe môi hoàng thượng mangnụ cười khó đoán, tỏ ra hài lòng, hoàn toàn trái ngược với sự cô độc sau chuyệnphụ tử hoàng gia tương tàn trước. Trong lòng Phạm Nhàn có phần khó hiểu, tựhỏi vì mới có con gái nên mình mới vui vẻ như vậy, thế thì niềm vui của Hoàngđế lão tử là từ đâu mà ra?Nghĩ lại chuyện này, Phạm Nhàn càng cảm thấy khâm phục Trần việntrưởng nhận lệnh vào cung tối qua, chắc chỉ có lão thọt này mới có thể làm chobệ hạ vui vẻ đến thế, quên đi những thảm kịch liên tiếp phát sinh.Hoàng đế đặt tấu chương xuống, ngẩng đầu lên, nhìn Phạm Nhàn một cáchôn hòa và nói: "Hôm nay không lên triều, sao ngươi vào cung sớm thế?"Kinh đô mới vừa yên ổn, quan lại lục bộ kẻ chạy trốn, người bị thương hoặctử vong, mọi việc vẫn đang nằm dưới sự kiểm soát của quân đội với cấm quânlàm chủ lực, Kinh Đô phủ làm nền, việc duy trì trật tự trong kinh đô vẫn chưathể làm theo lệ cũ, đương nhiên chưa thể triệu tập đại yết triều. Nhưng tronglòng Phạm Nhàn cảm thấy có điều khác thường, âm thầm suy nghĩ, chắc baogiờ trong cung có vô vàn công việc cần xử lý, cho dù bệ hạ có ý muốn lập tứctước bỏ chức giám quốc của mình, nhưng với tư cách là cận thần, mình vẫn nênvào cung chia sẻ gánh nặng, sao dám ở trong phủ đóng cửa vui chơi sao?Y mỉm cười đáp: "Quân phản loạn sắp bị trấn áp, chỉ riêng một số nơi vẫnchưa yên ổn. Thần suy nghĩ cẩn thận, sợ rằng bệ hạ có việc giao phó, nên vộivàng vào cung."Hoàng đế khẽ mỉm cười: "Mới sinh một nhà đầu, sao không ở nhà thêm látnữa? Chẳng lẽ thực sự là số mệnh phải bận rộn à?"Phạm Nhàn bật cười, biết chắc là đêm qua Trần Bình Bình đã nói với bệ hạ,đáp: "Xong việc sẽ về nhà sẽ bế con thêm chút nữa."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lâm Uyển Nhi bật cười, biết tướng công đang cố ý trêu đùa mình. Nghĩ đến
sự chu đáo của y, lòng cô lại thêm buồn bã. Phạm Nhàn chỉ đùa thôi, trong cung
biết bao người chết, hai vợ chồng đâu có tâm trạng làm chuyện đó. Y đứng dậy,
bê chậu nước ấm đặt trước giường, trực tiếp cởi giày của Uyển Nhi, khiến cô
giật bắn mình.
"Để ta rửa chân cho nàng, mấy ngày qua chạy loanh quanh trong ngoài
cung, chắc là khổ lắm." Phạm Nhàn cúi đầu, đặt đôi chân trần của thê tử vào
chậu, múc nước ấm lên nhẹ nhàng xoa bóp.
Lâm Uyển Nhi nhìn mái đầu Phạm Nhàn, cảm nhận làn hơi ấm từ đôi chân
lan tỏa lên, lòng chợt thắt lại, nước mắt lăn dài trên má mà không phát ra tiếng
động. Phạm Nhàn vẫn cúi đầu, dù không ngẩng lên nhưng biết thê tử đang khóc.
Y hiểu nỗi đau của thê tử, nhưng không tìm được lời an ủi nào, chỉ biết im lặng
rửa chân cho cô, trong lòng cũng đầy chua xót.
Tiếng nước dần im bặt, Phạm Nhàn sau vô số ngày mệt nhọc, tinh thần kiệt
quệ, hai tay nắm lấy đôi chân trần của Lâm Uyển Nhi, tựa vào đầu gối cô mà
chìm vào giấc ngủ say sưa, ngủ rất yên bình, giống như một đứa trẻ. Lâm Uyển
Nhi thương yêu vuốt nhẹ khuôn mặt y, vết lệ trên khóe mắt dần khô, thì thầm:
"Có chàng sẽ không khổ."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lần đầu làm cha, tìm lại được hơi ấm lâu ngày trên đầu gối thê tử , Phạm
Nhàn ngủ rất ngon giấc cho đến lúc mặt trời đã cao. Khi vừa tỉnh dậy, khóe
miệng vẫn còn nụ cười hài lòng.
Mở mắt ra, thấy Lâm Uyển Nhi đã không còn bên cạnh, chắc là đi xem con
gái rồi. Y vô thức sờ lên đầu, mỉm cười, nghĩ bây giờ mình cũng là một người
cha, làm việc và suy nghĩ đều cần cân nhắc ổn thỏa hơn. Nghĩ thế xong, y lại
quên đi những tranh chấp và cái chết liên tiếp ở kinh đô gần đây, tâm trạng u uất
bấy lâu cũng thoải mái hơn đôi chút.
Nhưng trời đã sáng, thúc giục y phải trở lại thế gian hiểm ác. Phạm Nhàn
thở dài, được các nha hoàn phục vụ, y lau rửa qua loa rồi mặc quan phục, bước
vào sảnh tiếp khách. Y không chịu ngồi ăn cơm nghiêm túc, chỉ lấy một bát
cháo tổ yến rồi đi vào phòng phía đông, nhìn con gái đang say ngủ, ăn vài
muỗng rồi nói đùa vài câu với Tư Tư. Sau đó y đến thỉnh an phụ thân và Liễu
thị, rồi rời phủ đi đến Hoàng cung.
Phố phường kinh đô vẫn còn không khí nặng nề, nhưng khi biết bệ hạ trở về
bình an, trong lòng người dân đã yên ổn hơn nhiều, người qua đường cũng dần
đông hơn. Phạm Nhàn nhìn qua cửa sổ xe, cảm thấy an tâm trong lòng.
Vượt qua cửa cung, đi qua hành lang dài, đến Ngự Thư phòng, đúng như
Phạm Nhàn dự đoán, Hoàng đế bệ hạ đang mặc một bộ áo mỏng siêng năng đọc
tấu chương. Phạm Nhàn hơi ngạc nhiên, sau khi hành lễ, y đứng dậy im lặng
chờ một bên, dùng khóe mắt lén quan sát nét mặt Hoàng đế lão tử.
Khi nhìn kỹ, y không khỏi giật mình, vì thấy khóe môi hoàng thượng mang
nụ cười khó đoán, tỏ ra hài lòng, hoàn toàn trái ngược với sự cô độc sau chuyện
phụ tử hoàng gia tương tàn trước. Trong lòng Phạm Nhàn có phần khó hiểu, tự
hỏi vì mới có con gái nên mình mới vui vẻ như vậy, thế thì niềm vui của Hoàng
đế lão tử là từ đâu mà ra?
Nghĩ lại chuyện này, Phạm Nhàn càng cảm thấy khâm phục Trần viện
trưởng nhận lệnh vào cung tối qua, chắc chỉ có lão thọt này mới có thể làm cho
bệ hạ vui vẻ đến thế, quên đi những thảm kịch liên tiếp phát sinh.
Hoàng đế đặt tấu chương xuống, ngẩng đầu lên, nhìn Phạm Nhàn một cách
ôn hòa và nói: "Hôm nay không lên triều, sao ngươi vào cung sớm thế?"
Kinh đô mới vừa yên ổn, quan lại lục bộ kẻ chạy trốn, người bị thương hoặc
tử vong, mọi việc vẫn đang nằm dưới sự kiểm soát của quân đội với cấm quân
làm chủ lực, Kinh Đô phủ làm nền, việc duy trì trật tự trong kinh đô vẫn chưa
thể làm theo lệ cũ, đương nhiên chưa thể triệu tập đại yết triều. Nhưng trong
lòng Phạm Nhàn cảm thấy có điều khác thường, âm thầm suy nghĩ, chắc bao
giờ trong cung có vô vàn công việc cần xử lý, cho dù bệ hạ có ý muốn lập tức
tước bỏ chức giám quốc của mình, nhưng với tư cách là cận thần, mình vẫn nên
vào cung chia sẻ gánh nặng, sao dám ở trong phủ đóng cửa vui chơi sao?
Y mỉm cười đáp: "Quân phản loạn sắp bị trấn áp, chỉ riêng một số nơi vẫn
chưa yên ổn. Thần suy nghĩ cẩn thận, sợ rằng bệ hạ có việc giao phó, nên vội
vàng vào cung."
Hoàng đế khẽ mỉm cười: "Mới sinh một nhà đầu, sao không ở nhà thêm lát
nữa? Chẳng lẽ thực sự là số mệnh phải bận rộn à?"
Phạm Nhàn bật cười, biết chắc là đêm qua Trần Bình Bình đã nói với bệ hạ,
đáp: "Xong việc sẽ về nhà sẽ bế con thêm chút nữa."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lâm Uyển Nhi bật cười, biết tướng công đang cố ý trêu đùa mình. Nghĩ đếnsự chu đáo của y, lòng cô lại thêm buồn bã. Phạm Nhàn chỉ đùa thôi, trong cungbiết bao người chết, hai vợ chồng đâu có tâm trạng làm chuyện đó. Y đứng dậy,bê chậu nước ấm đặt trước giường, trực tiếp cởi giày của Uyển Nhi, khiến côgiật bắn mình."Để ta rửa chân cho nàng, mấy ngày qua chạy loanh quanh trong ngoàicung, chắc là khổ lắm." Phạm Nhàn cúi đầu, đặt đôi chân trần của thê tử vàochậu, múc nước ấm lên nhẹ nhàng xoa bóp.Lâm Uyển Nhi nhìn mái đầu Phạm Nhàn, cảm nhận làn hơi ấm từ đôi chânlan tỏa lên, lòng chợt thắt lại, nước mắt lăn dài trên má mà không phát ra tiếngđộng. Phạm Nhàn vẫn cúi đầu, dù không ngẩng lên nhưng biết thê tử đang khóc.Y hiểu nỗi đau của thê tử, nhưng không tìm được lời an ủi nào, chỉ biết im lặngrửa chân cho cô, trong lòng cũng đầy chua xót.Tiếng nước dần im bặt, Phạm Nhàn sau vô số ngày mệt nhọc, tinh thần kiệtquệ, hai tay nắm lấy đôi chân trần của Lâm Uyển Nhi, tựa vào đầu gối cô màchìm vào giấc ngủ say sưa, ngủ rất yên bình, giống như một đứa trẻ. Lâm UyểnNhi thương yêu vuốt nhẹ khuôn mặt y, vết lệ trên khóe mắt dần khô, thì thầm:"Có chàng sẽ không khổ."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lần đầu làm cha, tìm lại được hơi ấm lâu ngày trên đầu gối thê tử , PhạmNhàn ngủ rất ngon giấc cho đến lúc mặt trời đã cao. Khi vừa tỉnh dậy, khóemiệng vẫn còn nụ cười hài lòng.Mở mắt ra, thấy Lâm Uyển Nhi đã không còn bên cạnh, chắc là đi xem congái rồi. Y vô thức sờ lên đầu, mỉm cười, nghĩ bây giờ mình cũng là một ngườicha, làm việc và suy nghĩ đều cần cân nhắc ổn thỏa hơn. Nghĩ thế xong, y lạiquên đi những tranh chấp và cái chết liên tiếp ở kinh đô gần đây, tâm trạng u uấtbấy lâu cũng thoải mái hơn đôi chút.Nhưng trời đã sáng, thúc giục y phải trở lại thế gian hiểm ác. Phạm Nhànthở dài, được các nha hoàn phục vụ, y lau rửa qua loa rồi mặc quan phục, bướcvào sảnh tiếp khách. Y không chịu ngồi ăn cơm nghiêm túc, chỉ lấy một bátcháo tổ yến rồi đi vào phòng phía đông, nhìn con gái đang say ngủ, ăn vàimuỗng rồi nói đùa vài câu với Tư Tư. Sau đó y đến thỉnh an phụ thân và Liễuthị, rồi rời phủ đi đến Hoàng cung.Phố phường kinh đô vẫn còn không khí nặng nề, nhưng khi biết bệ hạ trở vềbình an, trong lòng người dân đã yên ổn hơn nhiều, người qua đường cũng dầnđông hơn. Phạm Nhàn nhìn qua cửa sổ xe, cảm thấy an tâm trong lòng.Vượt qua cửa cung, đi qua hành lang dài, đến Ngự Thư phòng, đúng nhưPhạm Nhàn dự đoán, Hoàng đế bệ hạ đang mặc một bộ áo mỏng siêng năng đọctấu chương. Phạm Nhàn hơi ngạc nhiên, sau khi hành lễ, y đứng dậy im lặngchờ một bên, dùng khóe mắt lén quan sát nét mặt Hoàng đế lão tử.Khi nhìn kỹ, y không khỏi giật mình, vì thấy khóe môi hoàng thượng mangnụ cười khó đoán, tỏ ra hài lòng, hoàn toàn trái ngược với sự cô độc sau chuyệnphụ tử hoàng gia tương tàn trước. Trong lòng Phạm Nhàn có phần khó hiểu, tựhỏi vì mới có con gái nên mình mới vui vẻ như vậy, thế thì niềm vui của Hoàngđế lão tử là từ đâu mà ra?Nghĩ lại chuyện này, Phạm Nhàn càng cảm thấy khâm phục Trần việntrưởng nhận lệnh vào cung tối qua, chắc chỉ có lão thọt này mới có thể làm chobệ hạ vui vẻ đến thế, quên đi những thảm kịch liên tiếp phát sinh.Hoàng đế đặt tấu chương xuống, ngẩng đầu lên, nhìn Phạm Nhàn một cáchôn hòa và nói: "Hôm nay không lên triều, sao ngươi vào cung sớm thế?"Kinh đô mới vừa yên ổn, quan lại lục bộ kẻ chạy trốn, người bị thương hoặctử vong, mọi việc vẫn đang nằm dưới sự kiểm soát của quân đội với cấm quânlàm chủ lực, Kinh Đô phủ làm nền, việc duy trì trật tự trong kinh đô vẫn chưathể làm theo lệ cũ, đương nhiên chưa thể triệu tập đại yết triều. Nhưng tronglòng Phạm Nhàn cảm thấy có điều khác thường, âm thầm suy nghĩ, chắc baogiờ trong cung có vô vàn công việc cần xử lý, cho dù bệ hạ có ý muốn lập tứctước bỏ chức giám quốc của mình, nhưng với tư cách là cận thần, mình vẫn nênvào cung chia sẻ gánh nặng, sao dám ở trong phủ đóng cửa vui chơi sao?Y mỉm cười đáp: "Quân phản loạn sắp bị trấn áp, chỉ riêng một số nơi vẫnchưa yên ổn. Thần suy nghĩ cẩn thận, sợ rằng bệ hạ có việc giao phó, nên vộivàng vào cung."Hoàng đế khẽ mỉm cười: "Mới sinh một nhà đầu, sao không ở nhà thêm látnữa? Chẳng lẽ thực sự là số mệnh phải bận rộn à?"Phạm Nhàn bật cười, biết chắc là đêm qua Trần Bình Bình đã nói với bệ hạ,đáp: "Xong việc sẽ về nhà sẽ bế con thêm chút nữa."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑