Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1500: Mặt trời mọc, thảo nguyên mùa thu, Hắc Kỵ 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thiền Vu tức giận nhìn về phía bụi bặm phương xa, siết chặt đùi khiến conngựa lao nhanh về hướng Đông Nam. Dù tên mặt trắng ấy kia đã vượt qua sựngăn cản của mọi người, thoát khỏi vòng vây nhờ sự che chở của bầy ngựahoang, nhưng trên nền thảo nguyên bao la này, Thiền Vu tin chắc không ai cóthể trốn thoát được sự truy đuổi của kỵ binh vương đình.Từ đây đến thành Thanh Châu biên giới Khánh Quốc, cho dù phi nước đạicũng phải mất khoảng mười ngày, lao như điên trên thảo nguyên mười ngày,phía sau còn có kỵ binh Tây Hồ truy sát, ai mà chống chọi nổi! Kỵ binh củaThiền Vu là thiên lý mã vạn con chọn một, tin chắc bản thân nhất định có thểchặn đứng Phạm Nhàn. Dù kỵ binh Khánh Quốc rất mạnh, người thảo nguyênvẫn tin rằng, trong thiên hạ không ai vượt qua được kỵ thuật tinh diệu của namnhi Tây Hồ. Nếu không thể đuổi kịp kẻ địch trên thảo nguyên, thà tự sát cònhơn.Ánh sáng sớm dần chiếu rọi, tầm nhìn giữa trời đất dần sáng lên, mặt trờinhô lên nửa vầng nơi đường chân trời phía đông thảo nguyên, chiếu rọi tất cảtrên đồng cỏ mùa thu.Hải Đường lặng lẽ ngắm nhìn tất cả trước mắt, đôi mắt lộ vẻ lo lắng và ubuồn, chỉ thấy trên thảo nguyên, dòng kỵ binh Tây Hồ như thủy triều ào ạt baovây chưa thành, nhờ vào kỵ thuật tinh diệu của người Hồ, nhanh chóng tập hợpthành đội, hóa thành một cánh quạt, hàng ngàn kỵ binh như một, truy đuổi hốihả về phương đông.Còn cách đoàn quân truy kích của người Hồ kia hai ba dặm, vài trăm contuấn mã đen đang hí vang nhảy cẫng, bụi bay mù mịt, như một làn khói nhẹ,hướng về phương đông, hướng về mặt trời đỏ thắm mọc lên. Đột nhiên, giữađàn tuấn mã kia nhảy ra mấy người, leo lên yên ngựa. Không biết trước đâynhững người này trốn ở đâu, làm sao có thể theo sát đàn ngựa hoang được, hơntrăm hảo hán Khánh Quốc, cưỡi trên vài trăm con tuấn mã, phi nước đại trênđồng cỏ bị người Hồ thống trị. Trước ánh mặt trời đỏ rực, bóng dáng nhữngtuấn mã cùng người cưỡi trên đó lộ rõ sung mãn, hừng hực khí thế.o O oTheo nhận định của đoàn truy kích Tây Hồ, họ đã phạm phải một sai lầm rấtlớn. Họ vốn nghĩ về kỵ thuật, kỵ binh vương đình tất nhiên là bậc nhất thiên hạ,không ai có thể sánh bằng, huống hồ là mấy người Khánh Quốc không rõ làmthế nào khống chế được đàn ngựa hoang. Ngựa hoang tuy mạnh mẽ, nhưng vẫnkhông thể so sánh với chiến mã ngoan ngoãn chịu khó, vì thế bọn họ cho rằngtrên vùng đồng cỏ bằng phẳng này, chỉ cần nửa ngày là có thể bắt kịp nhữngngười Khánh Quốc đang đuổi theo ánh mặt trời.Thiền Vu Tốc Tất Đạt cũng nghĩ như vậy, thậm chí hắn còn đang nghĩ saukhi bao vây được những người Khánh Quốc, có nên bắn tên giết chết tên quyềnthần Khánh Quốc Phạm Nhàn kia, không cho Tùng Chi Vương nữ cơ hội xin xỏgì không.Nhưng mọi việc đều không diễn ra theo như đoán định của kỵ binh triềuđình Tây Hồ. Gần nửa ngày trôi qua, cả ngày trôi qua, những kỵ binh tự hàotrên thảo nguyên vẫn không thể bắt kịp những người Khánh Quốc kia, thậm chíngay cả rút ngắn khoảng cách một chút cũng không làm được!Lý do rất đơn giản, bởi vì đàn ngựa hoang trong mắt người Hồ không hề làngựa hoang, mà là chiến mã mà Cấm Vệ quân Khánh Quốc nuôi dưỡng đã lâu.Chúng có thể lừa gạt được vô số người trên thảo nguyên, có thể che mắt các bộlạc nổi tiếng về thuần hóa ngựa, biến thành đàn ngựa hoang lang thang giữađồng cỏ, tất cả là vì những con ngựa này đã bị hạ thuốc.Là một loại thuốc pha chế với cây ma hoàng, khiến đàn chiến mã của GiámSát viện trở nên hung dữ hơn, hoang dã hơn, ham muốn tự do hơn. Hơn nữa,đàn ngựa này rất cẩn thận không có móng sắt, không có dấu hãm thích, thậm chíbờm cũng chưa từng chải chuốt, một khi chạy, thật sự là... bờm dài bay phấpphới, bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ tưởng là đàn ngựa hoang, nên đêm đó, dưới sựcảnh giác của kỵ binh triều đình, chúng đã lặng lẽ tiếp cận Phạm Nhàn.Phạm Nhàn một tay cầm dây cương, cúi đầu ngồi trên lưng ngựa, cẩn thậncảm nhận tình trạng của ngựa. Thuộc hạ tiếp ứng mình tổng cộng có hơn trămngười, ngoài mười mấy tinh nhuệ ngụy trang thành người chăn ngựa, nhữngngười còn lại ban đầu đều dựa vào kỵ thuật cao cường ẩn nấp trong đàn ngựa.Sau nhiều lần thử nghiệm, tác dụng của dược lực cây ma hoàng với ngựakhông mạnh bằng với con người, không đến mức khiến những con chiến mãnày không chịu nghe lệnh, nhưng đối với đám truy binh vương đình, tốc độchạy của những con ngựa này hơi đáng sợ.Chiến mã ngụy trang thành ngựa hoang, vẫn là chiến mã, huống hồ là chiếnmã đã dùng thuốc kích thích. Phạm Nhàn biết hiệu lực của thuốc hưng phấnkhông thể kéo dài lâu được, nhưng y cũng không cần lâu, một trăm người luânphiên cưỡi mấy trăm con ngựa chiến, cho ngựa có đủ thời gian nghỉ ngơi và hồisức, nếu vậy mà để cho người của vương đình đuổi kịp, Phạm Nhàn thà tự cắtcổ cho xong.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Thiền Vu tức giận nhìn về phía bụi bặm phương xa, siết chặt đùi khiến con
ngựa lao nhanh về hướng Đông Nam. Dù tên mặt trắng ấy kia đã vượt qua sự
ngăn cản của mọi người, thoát khỏi vòng vây nhờ sự che chở của bầy ngựa
hoang, nhưng trên nền thảo nguyên bao la này, Thiền Vu tin chắc không ai có
thể trốn thoát được sự truy đuổi của kỵ binh vương đình.
Từ đây đến thành Thanh Châu biên giới Khánh Quốc, cho dù phi nước đại
cũng phải mất khoảng mười ngày, lao như điên trên thảo nguyên mười ngày,
phía sau còn có kỵ binh Tây Hồ truy sát, ai mà chống chọi nổi! Kỵ binh của
Thiền Vu là thiên lý mã vạn con chọn một, tin chắc bản thân nhất định có thể
chặn đứng Phạm Nhàn. Dù kỵ binh Khánh Quốc rất mạnh, người thảo nguyên
vẫn tin rằng, trong thiên hạ không ai vượt qua được kỵ thuật tinh diệu của nam
nhi Tây Hồ. Nếu không thể đuổi kịp kẻ địch trên thảo nguyên, thà tự sát còn
hơn.
Ánh sáng sớm dần chiếu rọi, tầm nhìn giữa trời đất dần sáng lên, mặt trời
nhô lên nửa vầng nơi đường chân trời phía đông thảo nguyên, chiếu rọi tất cả
trên đồng cỏ mùa thu.
Hải Đường lặng lẽ ngắm nhìn tất cả trước mắt, đôi mắt lộ vẻ lo lắng và u
buồn, chỉ thấy trên thảo nguyên, dòng kỵ binh Tây Hồ như thủy triều ào ạt bao
vây chưa thành, nhờ vào kỵ thuật tinh diệu của người Hồ, nhanh chóng tập hợp
thành đội, hóa thành một cánh quạt, hàng ngàn kỵ binh như một, truy đuổi hối
hả về phương đông.
Còn cách đoàn quân truy kích của người Hồ kia hai ba dặm, vài trăm con
tuấn mã đen đang hí vang nhảy cẫng, bụi bay mù mịt, như một làn khói nhẹ,
hướng về phương đông, hướng về mặt trời đỏ thắm mọc lên. Đột nhiên, giữa
đàn tuấn mã kia nhảy ra mấy người, leo lên yên ngựa. Không biết trước đây
những người này trốn ở đâu, làm sao có thể theo sát đàn ngựa hoang được, hơn
trăm hảo hán Khánh Quốc, cưỡi trên vài trăm con tuấn mã, phi nước đại trên
đồng cỏ bị người Hồ thống trị. Trước ánh mặt trời đỏ rực, bóng dáng những
tuấn mã cùng người cưỡi trên đó lộ rõ sung mãn, hừng hực khí thế.
o O o
Theo nhận định của đoàn truy kích Tây Hồ, họ đã phạm phải một sai lầm rất
lớn. Họ vốn nghĩ về kỵ thuật, kỵ binh vương đình tất nhiên là bậc nhất thiên hạ,
không ai có thể sánh bằng, huống hồ là mấy người Khánh Quốc không rõ làm
thế nào khống chế được đàn ngựa hoang. Ngựa hoang tuy mạnh mẽ, nhưng vẫn
không thể so sánh với chiến mã ngoan ngoãn chịu khó, vì thế bọn họ cho rằng
trên vùng đồng cỏ bằng phẳng này, chỉ cần nửa ngày là có thể bắt kịp những
người Khánh Quốc đang đuổi theo ánh mặt trời.
Thiền Vu Tốc Tất Đạt cũng nghĩ như vậy, thậm chí hắn còn đang nghĩ sau
khi bao vây được những người Khánh Quốc, có nên bắn tên giết chết tên quyền
thần Khánh Quốc Phạm Nhàn kia, không cho Tùng Chi Vương nữ cơ hội xin xỏ
gì không.
Nhưng mọi việc đều không diễn ra theo như đoán định của kỵ binh triều
đình Tây Hồ. Gần nửa ngày trôi qua, cả ngày trôi qua, những kỵ binh tự hào
trên thảo nguyên vẫn không thể bắt kịp những người Khánh Quốc kia, thậm chí
ngay cả rút ngắn khoảng cách một chút cũng không làm được!
Lý do rất đơn giản, bởi vì đàn ngựa hoang trong mắt người Hồ không hề là
ngựa hoang, mà là chiến mã mà Cấm Vệ quân Khánh Quốc nuôi dưỡng đã lâu.
Chúng có thể lừa gạt được vô số người trên thảo nguyên, có thể che mắt các bộ
lạc nổi tiếng về thuần hóa ngựa, biến thành đàn ngựa hoang lang thang giữa
đồng cỏ, tất cả là vì những con ngựa này đã bị hạ thuốc.
Là một loại thuốc pha chế với cây ma hoàng, khiến đàn chiến mã của Giám
Sát viện trở nên hung dữ hơn, hoang dã hơn, ham muốn tự do hơn. Hơn nữa,
đàn ngựa này rất cẩn thận không có móng sắt, không có dấu hãm thích, thậm chí
bờm cũng chưa từng chải chuốt, một khi chạy, thật sự là... bờm dài bay phấp
phới, bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ tưởng là đàn ngựa hoang, nên đêm đó, dưới sự
cảnh giác của kỵ binh triều đình, chúng đã lặng lẽ tiếp cận Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn một tay cầm dây cương, cúi đầu ngồi trên lưng ngựa, cẩn thận
cảm nhận tình trạng của ngựa. Thuộc hạ tiếp ứng mình tổng cộng có hơn trăm
người, ngoài mười mấy tinh nhuệ ngụy trang thành người chăn ngựa, những
người còn lại ban đầu đều dựa vào kỵ thuật cao cường ẩn nấp trong đàn ngựa.
Sau nhiều lần thử nghiệm, tác dụng của dược lực cây ma hoàng với ngựa
không mạnh bằng với con người, không đến mức khiến những con chiến mã
này không chịu nghe lệnh, nhưng đối với đám truy binh vương đình, tốc độ
chạy của những con ngựa này hơi đáng sợ.
Chiến mã ngụy trang thành ngựa hoang, vẫn là chiến mã, huống hồ là chiến
mã đã dùng thuốc kích thích. Phạm Nhàn biết hiệu lực của thuốc hưng phấn
không thể kéo dài lâu được, nhưng y cũng không cần lâu, một trăm người luân
phiên cưỡi mấy trăm con ngựa chiến, cho ngựa có đủ thời gian nghỉ ngơi và hồi
sức, nếu vậy mà để cho người của vương đình đuổi kịp, Phạm Nhàn thà tự cắt
cổ cho xong.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thiền Vu tức giận nhìn về phía bụi bặm phương xa, siết chặt đùi khiến conngựa lao nhanh về hướng Đông Nam. Dù tên mặt trắng ấy kia đã vượt qua sựngăn cản của mọi người, thoát khỏi vòng vây nhờ sự che chở của bầy ngựahoang, nhưng trên nền thảo nguyên bao la này, Thiền Vu tin chắc không ai cóthể trốn thoát được sự truy đuổi của kỵ binh vương đình.Từ đây đến thành Thanh Châu biên giới Khánh Quốc, cho dù phi nước đạicũng phải mất khoảng mười ngày, lao như điên trên thảo nguyên mười ngày,phía sau còn có kỵ binh Tây Hồ truy sát, ai mà chống chọi nổi! Kỵ binh củaThiền Vu là thiên lý mã vạn con chọn một, tin chắc bản thân nhất định có thểchặn đứng Phạm Nhàn. Dù kỵ binh Khánh Quốc rất mạnh, người thảo nguyênvẫn tin rằng, trong thiên hạ không ai vượt qua được kỵ thuật tinh diệu của namnhi Tây Hồ. Nếu không thể đuổi kịp kẻ địch trên thảo nguyên, thà tự sát cònhơn.Ánh sáng sớm dần chiếu rọi, tầm nhìn giữa trời đất dần sáng lên, mặt trờinhô lên nửa vầng nơi đường chân trời phía đông thảo nguyên, chiếu rọi tất cảtrên đồng cỏ mùa thu.Hải Đường lặng lẽ ngắm nhìn tất cả trước mắt, đôi mắt lộ vẻ lo lắng và ubuồn, chỉ thấy trên thảo nguyên, dòng kỵ binh Tây Hồ như thủy triều ào ạt baovây chưa thành, nhờ vào kỵ thuật tinh diệu của người Hồ, nhanh chóng tập hợpthành đội, hóa thành một cánh quạt, hàng ngàn kỵ binh như một, truy đuổi hốihả về phương đông.Còn cách đoàn quân truy kích của người Hồ kia hai ba dặm, vài trăm contuấn mã đen đang hí vang nhảy cẫng, bụi bay mù mịt, như một làn khói nhẹ,hướng về phương đông, hướng về mặt trời đỏ thắm mọc lên. Đột nhiên, giữađàn tuấn mã kia nhảy ra mấy người, leo lên yên ngựa. Không biết trước đâynhững người này trốn ở đâu, làm sao có thể theo sát đàn ngựa hoang được, hơntrăm hảo hán Khánh Quốc, cưỡi trên vài trăm con tuấn mã, phi nước đại trênđồng cỏ bị người Hồ thống trị. Trước ánh mặt trời đỏ rực, bóng dáng nhữngtuấn mã cùng người cưỡi trên đó lộ rõ sung mãn, hừng hực khí thế.o O oTheo nhận định của đoàn truy kích Tây Hồ, họ đã phạm phải một sai lầm rấtlớn. Họ vốn nghĩ về kỵ thuật, kỵ binh vương đình tất nhiên là bậc nhất thiên hạ,không ai có thể sánh bằng, huống hồ là mấy người Khánh Quốc không rõ làmthế nào khống chế được đàn ngựa hoang. Ngựa hoang tuy mạnh mẽ, nhưng vẫnkhông thể so sánh với chiến mã ngoan ngoãn chịu khó, vì thế bọn họ cho rằngtrên vùng đồng cỏ bằng phẳng này, chỉ cần nửa ngày là có thể bắt kịp nhữngngười Khánh Quốc đang đuổi theo ánh mặt trời.Thiền Vu Tốc Tất Đạt cũng nghĩ như vậy, thậm chí hắn còn đang nghĩ saukhi bao vây được những người Khánh Quốc, có nên bắn tên giết chết tên quyềnthần Khánh Quốc Phạm Nhàn kia, không cho Tùng Chi Vương nữ cơ hội xin xỏgì không.Nhưng mọi việc đều không diễn ra theo như đoán định của kỵ binh triềuđình Tây Hồ. Gần nửa ngày trôi qua, cả ngày trôi qua, những kỵ binh tự hàotrên thảo nguyên vẫn không thể bắt kịp những người Khánh Quốc kia, thậm chíngay cả rút ngắn khoảng cách một chút cũng không làm được!Lý do rất đơn giản, bởi vì đàn ngựa hoang trong mắt người Hồ không hề làngựa hoang, mà là chiến mã mà Cấm Vệ quân Khánh Quốc nuôi dưỡng đã lâu.Chúng có thể lừa gạt được vô số người trên thảo nguyên, có thể che mắt các bộlạc nổi tiếng về thuần hóa ngựa, biến thành đàn ngựa hoang lang thang giữađồng cỏ, tất cả là vì những con ngựa này đã bị hạ thuốc.Là một loại thuốc pha chế với cây ma hoàng, khiến đàn chiến mã của GiámSát viện trở nên hung dữ hơn, hoang dã hơn, ham muốn tự do hơn. Hơn nữa,đàn ngựa này rất cẩn thận không có móng sắt, không có dấu hãm thích, thậm chíbờm cũng chưa từng chải chuốt, một khi chạy, thật sự là... bờm dài bay phấpphới, bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ tưởng là đàn ngựa hoang, nên đêm đó, dưới sựcảnh giác của kỵ binh triều đình, chúng đã lặng lẽ tiếp cận Phạm Nhàn.Phạm Nhàn một tay cầm dây cương, cúi đầu ngồi trên lưng ngựa, cẩn thậncảm nhận tình trạng của ngựa. Thuộc hạ tiếp ứng mình tổng cộng có hơn trămngười, ngoài mười mấy tinh nhuệ ngụy trang thành người chăn ngựa, nhữngngười còn lại ban đầu đều dựa vào kỵ thuật cao cường ẩn nấp trong đàn ngựa.Sau nhiều lần thử nghiệm, tác dụng của dược lực cây ma hoàng với ngựakhông mạnh bằng với con người, không đến mức khiến những con chiến mãnày không chịu nghe lệnh, nhưng đối với đám truy binh vương đình, tốc độchạy của những con ngựa này hơi đáng sợ.Chiến mã ngụy trang thành ngựa hoang, vẫn là chiến mã, huống hồ là chiếnmã đã dùng thuốc kích thích. Phạm Nhàn biết hiệu lực của thuốc hưng phấnkhông thể kéo dài lâu được, nhưng y cũng không cần lâu, một trăm người luânphiên cưỡi mấy trăm con ngựa chiến, cho ngựa có đủ thời gian nghỉ ngơi và hồisức, nếu vậy mà để cho người của vương đình đuổi kịp, Phạm Nhàn thà tự cắtcổ cho xong.