Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1523: Thu hay không thu, đây không phải vấn đề 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thật ra, Phạm Nhàn cũng cảm thấy hơi bất ngờ khi tiểu thư nhà họ Vươnglại dám nhìn thẳng vào mình, dũng cảm hoặc có phần liều lĩnh đi theo vàoVương phủ. Trong nỗi ngạc nhiên đó, đáy lòng Phạm Nhàn dậy lên một chút kìlạ, nghĩ thầm cô gái này tuy tính khí ngang ngạnh, chẳng hề quan tâm đến ngườihầu dưới quyền, so với Diệp Linh Nhi thì thái độ quan tâm người khác kém xa,nhưng ít nhất vẫn có một điểm giống Diệp Linh Nhi.Đó là tính cách thẳng thắn, khác hẳn với các tiểu thư trong kinh đô."Ý chỉ trong cung vẫn chưa ban ra, ngươi chạy tới đây gây sự, có nghĩ đếntâm trạng của phụ thân và Sử thống lĩnh ngươi không?" Phạm Nhàn quay đầulại, đuổi quản gia Vương phủ sang một bên, nhìn tiểu thư họ Vương lạnh lùngnói: "Người làm con, chữ hiếu đứng đầu, hôm nay ngươi làm loạn như vậy, cóbiết thế là sai trái không?"Tiểu thư họ Vương kinh ngạc nhìn thẳng vào đôi mắt Phạm Nhàn. Cô biếtrõ thân phận đối phương, cũng hiểu sức mạnh phi thường của y, lại càng rõDiệp tiểu thư mà cô yêu quý nhất chính là đồ đệ không ký danh của người này.Nhưng cô không ngờ sau khi vào Vương phủ, câu nói đầu tiên của đối phươnglại giống như phụ thân dạy dỗ mình, khiến đôi mắt cô đỏ lên, òa khóc nức nở:"Vương gia... Vương gia đã mắng ta không biết xấu hổ..."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn cúi đầu, tiến đến trước mặt tiểu thư nhà họ Vương, chăm chúquan sát, cho đến khi khiến cô gái khóc lóc kia cảm thấy vô cùng khó chịu mớinghiêm túc nói: "Chẳng lẽ ngươi biết chữ xấu hổ viết thế nào?"Tiểu thư nhà họ Vương ngẩn người, nhăn mặt nhìn chằm chằm vào mắtPhạm Nhàn. Lời Vương gia nói cô không biết xấu hổ đã khiến cô đau lòng, thấtvọng, phẫn nộ và ủy khuất, nhưng trong lòng cô phần nhiều là cảm giác bị ứchiếp nên hôm nay mới chạy đến vương phủ tìm một lời minh oan, Nhưng TiểuPhạm đại nhân lại nói cô không biết xấu hổ ngay trước mặt, khiến cô khó lòngchấp nhận nổi.Phạm Nhàn đứng thẳng dậy, liếc mắt ra hiệu với những hạ nhân vương phủđang căng thẳng bên cạnh, ý bảo họ lùi xa thêm một chút rồi mới hỏi tiểu thưnhà họ Vương: "Hay là ngươi cho rằng, hôm nay gây náo loạn như vậy là rất cólý?""Ta hoàn toàn không biết gì cả, ta và Vương gia chỉ gặp nhau một lần ở phủthúc thúc, làm sao ta lại bị gọi là không biết xấu hổ chứ!" Tiểu thư nhà họVương cắn môi, đôi mắt đỏ hoe, như một con thỏ sẵn sàng lao ra cắn người. Cônàng tức giận nhìn chằm chằm vào mắt Phạm Nhàn, nói: "Hôm qua trong bữatiệc rượu ta còn không dám nói câu nào, nhưng lại bị Vương gia chỉ trích làkhông biết xấu hổ. Thế nên hôm nay ta phải đến đây gây sự cho Vương gia thấythế nào là thật sự không biết xấu hổ."Trong Phạm Nhàn cảm thấy quái dị, nhưng cũng lười không muốn tìm hiểusâu thêm. Y chỉ khó chịu khi thấy đường đường một vị Hòa Thân vương mà bịmột nữ nhân điêu ngoa ép buộc cả hai đường, đến mức đóng cửa không ra, chonên mới xuất hiện, dự định thay Vương Đại đô đốc dạy dỗ cô con gái này mộtchút —— nhưng rồi y nghĩ ra một cách giải quyết trông có vẻ tốt hơn.Bị Phạm Nhàn lẳng lặng nhìn chằm chằm, giọng nói của tiểu thư nhà họVương trở nên nhỏ dần, không còn phát tiết được nữa. Trong lòng cô cảm thấythật kỳ lạ, sao gặp phải người quyền quý trẻ tuổi như vậy mà khí thế của mìnhlại biến mất không còn tăm hơi, dù tự động viên mình thế nào cũng không dámla hét với đối phương.Thực ra vẫn là vấn đề về khí thôi, hiện giờ Phạm Nhàn quan chức cao, địa vịtrọng yếu, trong lãnh thổ Khánh Quốc không ai nghi ngờ vị trí số một sauHoàng đế bệ hạ của hắn. Hơn nữa, sau phát súng diệt địch lệch tên hai nămtrước, tâm tính của y cũng có bước đột phá, vững vàng đứng ở cảnh giới cửuphẩm thượng, dần trở thành nhân vật số một dưới Đại tông sư.Quyền lực và khí thế cộng hưởng, cho dù đối phương là Vương Đại đô đốc,thậm chí là Yến Tiểu Ất mạnh mẽ quyết đoán ngày xưa, Phạm Nhàn cũngkhông hề có ý định nhượng bộ. Ngày hôm nay không có chiếc rương bên cạnh,y vẫn tự tin có thể đối đầu trực diện với Yến Tiểu Ất năm xưa, huống hồ đốiphương chỉ là một thiếu nữ đang khóc lóc.Hơn nữa, cả năm quanh quẩn trong có vẻ Giám Sát viện, cho dù dung nhanđẹp đẽ đến đâu nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh lùng sâu sắc. Cái lạnh ấy đối với tiểuthư nhà họ Vương là cảm giác đáng sợ nhất.Vì vậy, đối diện với Phạm Nhàn, không hiểu sao tiểu thư nhà họ Vương lạicảm thấy sợ hãi, không còn khí thế giẫm đá sư tử đá mắng chửi như trước nữa,mà cúi dần đầu xuống, nhìn cửa sân đóng im ỉm phía sau với vẻ đáng thương,cảm thấy bước theo đối phương vào vương phủ có phải là một sai lầm lớnkhông.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Thật ra, Phạm Nhàn cũng cảm thấy hơi bất ngờ khi tiểu thư nhà họ Vương
lại dám nhìn thẳng vào mình, dũng cảm hoặc có phần liều lĩnh đi theo vào
Vương phủ. Trong nỗi ngạc nhiên đó, đáy lòng Phạm Nhàn dậy lên một chút kì
lạ, nghĩ thầm cô gái này tuy tính khí ngang ngạnh, chẳng hề quan tâm đến người
hầu dưới quyền, so với Diệp Linh Nhi thì thái độ quan tâm người khác kém xa,
nhưng ít nhất vẫn có một điểm giống Diệp Linh Nhi.
Đó là tính cách thẳng thắn, khác hẳn với các tiểu thư trong kinh đô.
"Ý chỉ trong cung vẫn chưa ban ra, ngươi chạy tới đây gây sự, có nghĩ đến
tâm trạng của phụ thân và Sử thống lĩnh ngươi không?" Phạm Nhàn quay đầu
lại, đuổi quản gia Vương phủ sang một bên, nhìn tiểu thư họ Vương lạnh lùng
nói: "Người làm con, chữ hiếu đứng đầu, hôm nay ngươi làm loạn như vậy, có
biết thế là sai trái không?"
Tiểu thư họ Vương kinh ngạc nhìn thẳng vào đôi mắt Phạm Nhàn. Cô biết
rõ thân phận đối phương, cũng hiểu sức mạnh phi thường của y, lại càng rõ
Diệp tiểu thư mà cô yêu quý nhất chính là đồ đệ không ký danh của người này.
Nhưng cô không ngờ sau khi vào Vương phủ, câu nói đầu tiên của đối phương
lại giống như phụ thân dạy dỗ mình, khiến đôi mắt cô đỏ lên, òa khóc nức nở:
"Vương gia... Vương gia đã mắng ta không biết xấu hổ..."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn cúi đầu, tiến đến trước mặt tiểu thư nhà họ Vương, chăm chú
quan sát, cho đến khi khiến cô gái khóc lóc kia cảm thấy vô cùng khó chịu mới
nghiêm túc nói: "Chẳng lẽ ngươi biết chữ xấu hổ viết thế nào?"
Tiểu thư nhà họ Vương ngẩn người, nhăn mặt nhìn chằm chằm vào mắt
Phạm Nhàn. Lời Vương gia nói cô không biết xấu hổ đã khiến cô đau lòng, thất
vọng, phẫn nộ và ủy khuất, nhưng trong lòng cô phần nhiều là cảm giác bị ức
hiếp nên hôm nay mới chạy đến vương phủ tìm một lời minh oan, Nhưng Tiểu
Phạm đại nhân lại nói cô không biết xấu hổ ngay trước mặt, khiến cô khó lòng
chấp nhận nổi.
Phạm Nhàn đứng thẳng dậy, liếc mắt ra hiệu với những hạ nhân vương phủ
đang căng thẳng bên cạnh, ý bảo họ lùi xa thêm một chút rồi mới hỏi tiểu thư
nhà họ Vương: "Hay là ngươi cho rằng, hôm nay gây náo loạn như vậy là rất có
lý?"
"Ta hoàn toàn không biết gì cả, ta và Vương gia chỉ gặp nhau một lần ở phủ
thúc thúc, làm sao ta lại bị gọi là không biết xấu hổ chứ!" Tiểu thư nhà họ
Vương cắn môi, đôi mắt đỏ hoe, như một con thỏ sẵn sàng lao ra cắn người. Cô
nàng tức giận nhìn chằm chằm vào mắt Phạm Nhàn, nói: "Hôm qua trong bữa
tiệc rượu ta còn không dám nói câu nào, nhưng lại bị Vương gia chỉ trích là
không biết xấu hổ. Thế nên hôm nay ta phải đến đây gây sự cho Vương gia thấy
thế nào là thật sự không biết xấu hổ."
Trong Phạm Nhàn cảm thấy quái dị, nhưng cũng lười không muốn tìm hiểu
sâu thêm. Y chỉ khó chịu khi thấy đường đường một vị Hòa Thân vương mà bị
một nữ nhân điêu ngoa ép buộc cả hai đường, đến mức đóng cửa không ra, cho
nên mới xuất hiện, dự định thay Vương Đại đô đốc dạy dỗ cô con gái này một
chút —— nhưng rồi y nghĩ ra một cách giải quyết trông có vẻ tốt hơn.
Bị Phạm Nhàn lẳng lặng nhìn chằm chằm, giọng nói của tiểu thư nhà họ
Vương trở nên nhỏ dần, không còn phát tiết được nữa. Trong lòng cô cảm thấy
thật kỳ lạ, sao gặp phải người quyền quý trẻ tuổi như vậy mà khí thế của mình
lại biến mất không còn tăm hơi, dù tự động viên mình thế nào cũng không dám
la hét với đối phương.
Thực ra vẫn là vấn đề về khí thôi, hiện giờ Phạm Nhàn quan chức cao, địa vị
trọng yếu, trong lãnh thổ Khánh Quốc không ai nghi ngờ vị trí số một sau
Hoàng đế bệ hạ của hắn. Hơn nữa, sau phát súng diệt địch lệch tên hai năm
trước, tâm tính của y cũng có bước đột phá, vững vàng đứng ở cảnh giới cửu
phẩm thượng, dần trở thành nhân vật số một dưới Đại tông sư.
Quyền lực và khí thế cộng hưởng, cho dù đối phương là Vương Đại đô đốc,
thậm chí là Yến Tiểu Ất mạnh mẽ quyết đoán ngày xưa, Phạm Nhàn cũng
không hề có ý định nhượng bộ. Ngày hôm nay không có chiếc rương bên cạnh,
y vẫn tự tin có thể đối đầu trực diện với Yến Tiểu Ất năm xưa, huống hồ đối
phương chỉ là một thiếu nữ đang khóc lóc.
Hơn nữa, cả năm quanh quẩn trong có vẻ Giám Sát viện, cho dù dung nhan
đẹp đẽ đến đâu nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh lùng sâu sắc. Cái lạnh ấy đối với tiểu
thư nhà họ Vương là cảm giác đáng sợ nhất.
Vì vậy, đối diện với Phạm Nhàn, không hiểu sao tiểu thư nhà họ Vương lại
cảm thấy sợ hãi, không còn khí thế giẫm đá sư tử đá mắng chửi như trước nữa,
mà cúi dần đầu xuống, nhìn cửa sân đóng im ỉm phía sau với vẻ đáng thương,
cảm thấy bước theo đối phương vào vương phủ có phải là một sai lầm lớn
không.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thật ra, Phạm Nhàn cũng cảm thấy hơi bất ngờ khi tiểu thư nhà họ Vươnglại dám nhìn thẳng vào mình, dũng cảm hoặc có phần liều lĩnh đi theo vàoVương phủ. Trong nỗi ngạc nhiên đó, đáy lòng Phạm Nhàn dậy lên một chút kìlạ, nghĩ thầm cô gái này tuy tính khí ngang ngạnh, chẳng hề quan tâm đến ngườihầu dưới quyền, so với Diệp Linh Nhi thì thái độ quan tâm người khác kém xa,nhưng ít nhất vẫn có một điểm giống Diệp Linh Nhi.Đó là tính cách thẳng thắn, khác hẳn với các tiểu thư trong kinh đô."Ý chỉ trong cung vẫn chưa ban ra, ngươi chạy tới đây gây sự, có nghĩ đếntâm trạng của phụ thân và Sử thống lĩnh ngươi không?" Phạm Nhàn quay đầulại, đuổi quản gia Vương phủ sang một bên, nhìn tiểu thư họ Vương lạnh lùngnói: "Người làm con, chữ hiếu đứng đầu, hôm nay ngươi làm loạn như vậy, cóbiết thế là sai trái không?"Tiểu thư họ Vương kinh ngạc nhìn thẳng vào đôi mắt Phạm Nhàn. Cô biếtrõ thân phận đối phương, cũng hiểu sức mạnh phi thường của y, lại càng rõDiệp tiểu thư mà cô yêu quý nhất chính là đồ đệ không ký danh của người này.Nhưng cô không ngờ sau khi vào Vương phủ, câu nói đầu tiên của đối phươnglại giống như phụ thân dạy dỗ mình, khiến đôi mắt cô đỏ lên, òa khóc nức nở:"Vương gia... Vương gia đã mắng ta không biết xấu hổ..."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn cúi đầu, tiến đến trước mặt tiểu thư nhà họ Vương, chăm chúquan sát, cho đến khi khiến cô gái khóc lóc kia cảm thấy vô cùng khó chịu mớinghiêm túc nói: "Chẳng lẽ ngươi biết chữ xấu hổ viết thế nào?"Tiểu thư nhà họ Vương ngẩn người, nhăn mặt nhìn chằm chằm vào mắtPhạm Nhàn. Lời Vương gia nói cô không biết xấu hổ đã khiến cô đau lòng, thấtvọng, phẫn nộ và ủy khuất, nhưng trong lòng cô phần nhiều là cảm giác bị ứchiếp nên hôm nay mới chạy đến vương phủ tìm một lời minh oan, Nhưng TiểuPhạm đại nhân lại nói cô không biết xấu hổ ngay trước mặt, khiến cô khó lòngchấp nhận nổi.Phạm Nhàn đứng thẳng dậy, liếc mắt ra hiệu với những hạ nhân vương phủđang căng thẳng bên cạnh, ý bảo họ lùi xa thêm một chút rồi mới hỏi tiểu thưnhà họ Vương: "Hay là ngươi cho rằng, hôm nay gây náo loạn như vậy là rất cólý?""Ta hoàn toàn không biết gì cả, ta và Vương gia chỉ gặp nhau một lần ở phủthúc thúc, làm sao ta lại bị gọi là không biết xấu hổ chứ!" Tiểu thư nhà họVương cắn môi, đôi mắt đỏ hoe, như một con thỏ sẵn sàng lao ra cắn người. Cônàng tức giận nhìn chằm chằm vào mắt Phạm Nhàn, nói: "Hôm qua trong bữatiệc rượu ta còn không dám nói câu nào, nhưng lại bị Vương gia chỉ trích làkhông biết xấu hổ. Thế nên hôm nay ta phải đến đây gây sự cho Vương gia thấythế nào là thật sự không biết xấu hổ."Trong Phạm Nhàn cảm thấy quái dị, nhưng cũng lười không muốn tìm hiểusâu thêm. Y chỉ khó chịu khi thấy đường đường một vị Hòa Thân vương mà bịmột nữ nhân điêu ngoa ép buộc cả hai đường, đến mức đóng cửa không ra, chonên mới xuất hiện, dự định thay Vương Đại đô đốc dạy dỗ cô con gái này mộtchút —— nhưng rồi y nghĩ ra một cách giải quyết trông có vẻ tốt hơn.Bị Phạm Nhàn lẳng lặng nhìn chằm chằm, giọng nói của tiểu thư nhà họVương trở nên nhỏ dần, không còn phát tiết được nữa. Trong lòng cô cảm thấythật kỳ lạ, sao gặp phải người quyền quý trẻ tuổi như vậy mà khí thế của mìnhlại biến mất không còn tăm hơi, dù tự động viên mình thế nào cũng không dámla hét với đối phương.Thực ra vẫn là vấn đề về khí thôi, hiện giờ Phạm Nhàn quan chức cao, địa vịtrọng yếu, trong lãnh thổ Khánh Quốc không ai nghi ngờ vị trí số một sauHoàng đế bệ hạ của hắn. Hơn nữa, sau phát súng diệt địch lệch tên hai nămtrước, tâm tính của y cũng có bước đột phá, vững vàng đứng ở cảnh giới cửuphẩm thượng, dần trở thành nhân vật số một dưới Đại tông sư.Quyền lực và khí thế cộng hưởng, cho dù đối phương là Vương Đại đô đốc,thậm chí là Yến Tiểu Ất mạnh mẽ quyết đoán ngày xưa, Phạm Nhàn cũngkhông hề có ý định nhượng bộ. Ngày hôm nay không có chiếc rương bên cạnh,y vẫn tự tin có thể đối đầu trực diện với Yến Tiểu Ất năm xưa, huống hồ đốiphương chỉ là một thiếu nữ đang khóc lóc.Hơn nữa, cả năm quanh quẩn trong có vẻ Giám Sát viện, cho dù dung nhanđẹp đẽ đến đâu nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh lùng sâu sắc. Cái lạnh ấy đối với tiểuthư nhà họ Vương là cảm giác đáng sợ nhất.Vì vậy, đối diện với Phạm Nhàn, không hiểu sao tiểu thư nhà họ Vương lạicảm thấy sợ hãi, không còn khí thế giẫm đá sư tử đá mắng chửi như trước nữa,mà cúi dần đầu xuống, nhìn cửa sân đóng im ỉm phía sau với vẻ đáng thương,cảm thấy bước theo đối phương vào vương phủ có phải là một sai lầm lớnkhông.