Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1552: Gió đông thổi 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vào tiết trời đông giá rét, không khí se lạnh như đang đông cứng lại, songlại bị hơi ấm từ lò sưởi trong nhà dân làm tan chảy đi phần nào. Trong khôngkhí dung hợp giữa luồng gió tây lạnh buốt và hơi ấm từ vạn gia, Vương ThậpTam Lang và Diệp Linh Nhi ở Thanh Châu dưỡng thương cuối cùng đã trở vềkinh đô.Do vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho phụ thân vì cái chết của Nhị hoàng tử,Diệp Linh Nhi chỉ gửi thư về Diệp phủ rồi vào ở Phạm phủ, bầu bạn với LâmUyển Nhi.Phạm Nhàn đành phải tự mình đến Khu Mật viện báo cho Diệp Trọng mộttiếng. Nghe tin, nhân vật số một quân đội Khánh Quốc ngày nay đã thở dài, vỗvai Phạm Nhàn mà không nói thêm gì.Diệp Trọng biết con gái ở Phạm phủ, tất nhiên không có vấn đề gì, songnghĩ đến hôn sự gần đây của Phạm Nhược Nhược, không nhịn được hỏi PhạmNhàn vài câu.Với tư cách Chính sứ Khu Mật viện, hắn cũng không hiểu tại sao bệ hạ lạinhất quyết phải làm khó Phạm Nhàn, cũng không rõ Phạm Nhàn sao lại phảicứng đầu chống lại như vậy - Theo hắn, Hạ đại nhân đã vào Môn Hạ TrungThư, xứng đáng với Phạm Nhược Nhược, chỉ cần Phạm Nhàn gật đầu, phe TĩnhVương sẽ không còn cớ làm loạn, mọi việc đều trở nên thuận lợi.Có vẻ như mọi người đều biết tính cố chấp nhất của Hoàng đế bệ hạ, nhưnglại bỏ qua tính cố nhất của Phạm Nhàn. Trong đời này, việc Phạm Nhàn khôngmuốn làm thì chưa ai có thể bắt ép được, kể cả Hoàng đế bệ hạ.Phạm Nhàn không giải thích với Diệp Trọng, chỉ cười khẽ rồi rời Khu Mậtviện. Y không về phủ, mà leo lên xe ngựa, hướng về phía trong Thái Học.Thê tử và nha đầu Diệp Linh Nhi đang nói chuyện phiếm trong phủ, còn ythì muốn đi xem chuyện phiếm - Diệp Linh Nhi và Vương Thập Tam Lang đãtrở lại kinh, đương nhiên Hoằng Thành cũng đã về. Cái trống cũ của TĩnhVương sắp bị bệ hạ đập nát, y nhất định phải ra tay châm thêm ngọn lửa này.Xe ngựa đi đến ngã tư Đông Xuyên thì dừng lại, Phạm Nhàn bước vào mộtquán rượu gần thư cục, gọi vài món nhắm vừa ăn vừa nhìn về phía hiệu sách.Đối diện Đạm Bạc thư cục là một y quán, tên do Phạm Nhàn tự đặt, chữ do ThưNguyên viết.Y quán do tiểu thư Phạm gia điều hành chỉ mới hoạt động trong thời gianngắn nhưng đã nhận được đánh giá rất tốt trong toàn kinh đô. Bản thân cô ythuật cao minh, thu phí lại cực rẻ, không phân biệt bệnh nhân sang hèn, chỉ cầnxếp hàng khám và lấy thuốc, chẳng mấy chốc đã được bá tánh kinh đô ca ngợi.Lúc này trời đã nhá nhem, trước cửa y quán vẫn xếp hàng dài, Lâm Uyển Nhiphái người từ Phạm phủ đến giữ trật tự, phát cháo nóng, mọi chi tiết đều chutoàn.Phạm Nhàn híp mắt nhìn, quả nhiên thấy vị quan mặt hơi đen kia khôngphải ai khác chính là Hạ Tông Vĩ. Chịu áp lực trong cung nên y không thể vừagặp đã đánh Hạ Tông Vĩ. Hơn nữa, y nhận ra Hạ Tông Vĩ rất thông minh, biếtchỉ có lời của tiểu thư Phạm gia mới là thật.Những ngày gần đây, sau giờ triều, Hạ Tông Vĩ đều ghé qua y quán thămhỏi Phạm Nhược Nhược rồi mới trở về. Trong chuyện nam nữ Khánh Quốckhông nghiêm khắc như Bắc Tề, hơn nữa Phạm Nhược Nhược vốn hành nghềbên đường nên không thể câu nệ nhiều, cho nên việc Hạ Tông Vĩ ghé thăm theolễ thật ra không ai ngăn cản được. Giờ đây tin tức này ai ai cũng biết, thậm chícòn trở thành giai thoại.Phạm Nhàn thị lực siêu phàm, thấy rõ muội muội vừa khám bệnh vừa nóichuyện vài câu với Hạ Tông Vĩ. Điều này cũng không làm y ngạc nhiên, bởi từnăm năm trước ở Nhất Thạch Cư, y đã biết muội muội và Hạ Tông Vĩ quenbiết, chắc là tại hội thơ của Tĩnh Vương phủ. Lúc đó Phạm tiểu thư là tài nữkinh đô, còn Hạ Tông Vĩ là tài tử kinh đô, tất nhiên hai người có quen biết.Y thở dài trong lòng, nghĩ đến thay đổi của mọi người trong kinh đô nhữngnăm qua, không khỏi có chút cảm giác kỳ lạ.Ngày đó Hạ Tông Vĩ còn đầy kiêu ngạo, mặt đen như than, dù muốn nịnhnọt mình cũng rất gượng gạo, nên hoàn toàn nằm ngoài tầm nhìn của PhạmNhàn. Không ngờ chỉ mấy năm sau, người này lại rửa sạch tinh thần, trở nênđĩnh đạc đến thế, bên trong có lẽ vẫn còn vài phần kiêu ngạo, nhưng khi làmviệc thì không còn chút ngông nghênh, trưởng thành quá nhanh khiến người taphải sững sờ.Chẳng trách dù bị mình cố ý phỉ báng nhưng người này vẫn nhận được đa sốquan lại triều đình ủng hộ, cùng sự sủng ái của vị ở trong cung.Phạm Nhàn ngồi trên quán rượu lạnh lùng nhìn xuống, muốn xem Hạ TôngVĩ này có thực lực giải quyết tình thế bế tắc giữa mình và Hoàng đế lão tử haykhông, có thể phát binh bất ngờ hay không.Đúng lúc đó, một kỵ binh phi nước đại tới. Phạm Nhàn buông chén rượu,mỉm cười, nghĩ thầm cuối cùng kỳ binh của mình cũng đến.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vào tiết trời đông giá rét, không khí se lạnh như đang đông cứng lại, song
lại bị hơi ấm từ lò sưởi trong nhà dân làm tan chảy đi phần nào. Trong không
khí dung hợp giữa luồng gió tây lạnh buốt và hơi ấm từ vạn gia, Vương Thập
Tam Lang và Diệp Linh Nhi ở Thanh Châu dưỡng thương cuối cùng đã trở về
kinh đô.
Do vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho phụ thân vì cái chết của Nhị hoàng tử,
Diệp Linh Nhi chỉ gửi thư về Diệp phủ rồi vào ở Phạm phủ, bầu bạn với Lâm
Uyển Nhi.
Phạm Nhàn đành phải tự mình đến Khu Mật viện báo cho Diệp Trọng một
tiếng. Nghe tin, nhân vật số một quân đội Khánh Quốc ngày nay đã thở dài, vỗ
vai Phạm Nhàn mà không nói thêm gì.
Diệp Trọng biết con gái ở Phạm phủ, tất nhiên không có vấn đề gì, song
nghĩ đến hôn sự gần đây của Phạm Nhược Nhược, không nhịn được hỏi Phạm
Nhàn vài câu.
Với tư cách Chính sứ Khu Mật viện, hắn cũng không hiểu tại sao bệ hạ lại
nhất quyết phải làm khó Phạm Nhàn, cũng không rõ Phạm Nhàn sao lại phải
cứng đầu chống lại như vậy - Theo hắn, Hạ đại nhân đã vào Môn Hạ Trung
Thư, xứng đáng với Phạm Nhược Nhược, chỉ cần Phạm Nhàn gật đầu, phe Tĩnh
Vương sẽ không còn cớ làm loạn, mọi việc đều trở nên thuận lợi.
Có vẻ như mọi người đều biết tính cố chấp nhất của Hoàng đế bệ hạ, nhưng
lại bỏ qua tính cố nhất của Phạm Nhàn. Trong đời này, việc Phạm Nhàn không
muốn làm thì chưa ai có thể bắt ép được, kể cả Hoàng đế bệ hạ.
Phạm Nhàn không giải thích với Diệp Trọng, chỉ cười khẽ rồi rời Khu Mật
viện. Y không về phủ, mà leo lên xe ngựa, hướng về phía trong Thái Học.
Thê tử và nha đầu Diệp Linh Nhi đang nói chuyện phiếm trong phủ, còn y
thì muốn đi xem chuyện phiếm - Diệp Linh Nhi và Vương Thập Tam Lang đã
trở lại kinh, đương nhiên Hoằng Thành cũng đã về. Cái trống cũ của Tĩnh
Vương sắp bị bệ hạ đập nát, y nhất định phải ra tay châm thêm ngọn lửa này.
Xe ngựa đi đến ngã tư Đông Xuyên thì dừng lại, Phạm Nhàn bước vào một
quán rượu gần thư cục, gọi vài món nhắm vừa ăn vừa nhìn về phía hiệu sách.
Đối diện Đạm Bạc thư cục là một y quán, tên do Phạm Nhàn tự đặt, chữ do Thư
Nguyên viết.
Y quán do tiểu thư Phạm gia điều hành chỉ mới hoạt động trong thời gian
ngắn nhưng đã nhận được đánh giá rất tốt trong toàn kinh đô. Bản thân cô y
thuật cao minh, thu phí lại cực rẻ, không phân biệt bệnh nhân sang hèn, chỉ cần
xếp hàng khám và lấy thuốc, chẳng mấy chốc đã được bá tánh kinh đô ca ngợi.
Lúc này trời đã nhá nhem, trước cửa y quán vẫn xếp hàng dài, Lâm Uyển Nhi
phái người từ Phạm phủ đến giữ trật tự, phát cháo nóng, mọi chi tiết đều chu
toàn.
Phạm Nhàn híp mắt nhìn, quả nhiên thấy vị quan mặt hơi đen kia không
phải ai khác chính là Hạ Tông Vĩ. Chịu áp lực trong cung nên y không thể vừa
gặp đã đánh Hạ Tông Vĩ. Hơn nữa, y nhận ra Hạ Tông Vĩ rất thông minh, biết
chỉ có lời của tiểu thư Phạm gia mới là thật.
Những ngày gần đây, sau giờ triều, Hạ Tông Vĩ đều ghé qua y quán thăm
hỏi Phạm Nhược Nhược rồi mới trở về. Trong chuyện nam nữ Khánh Quốc
không nghiêm khắc như Bắc Tề, hơn nữa Phạm Nhược Nhược vốn hành nghề
bên đường nên không thể câu nệ nhiều, cho nên việc Hạ Tông Vĩ ghé thăm theo
lễ thật ra không ai ngăn cản được. Giờ đây tin tức này ai ai cũng biết, thậm chí
còn trở thành giai thoại.
Phạm Nhàn thị lực siêu phàm, thấy rõ muội muội vừa khám bệnh vừa nói
chuyện vài câu với Hạ Tông Vĩ. Điều này cũng không làm y ngạc nhiên, bởi từ
năm năm trước ở Nhất Thạch Cư, y đã biết muội muội và Hạ Tông Vĩ quen
biết, chắc là tại hội thơ của Tĩnh Vương phủ. Lúc đó Phạm tiểu thư là tài nữ
kinh đô, còn Hạ Tông Vĩ là tài tử kinh đô, tất nhiên hai người có quen biết.
Y thở dài trong lòng, nghĩ đến thay đổi của mọi người trong kinh đô những
năm qua, không khỏi có chút cảm giác kỳ lạ.
Ngày đó Hạ Tông Vĩ còn đầy kiêu ngạo, mặt đen như than, dù muốn nịnh
nọt mình cũng rất gượng gạo, nên hoàn toàn nằm ngoài tầm nhìn của Phạm
Nhàn. Không ngờ chỉ mấy năm sau, người này lại rửa sạch tinh thần, trở nên
đĩnh đạc đến thế, bên trong có lẽ vẫn còn vài phần kiêu ngạo, nhưng khi làm
việc thì không còn chút ngông nghênh, trưởng thành quá nhanh khiến người ta
phải sững sờ.
Chẳng trách dù bị mình cố ý phỉ báng nhưng người này vẫn nhận được đa số
quan lại triều đình ủng hộ, cùng sự sủng ái của vị ở trong cung.
Phạm Nhàn ngồi trên quán rượu lạnh lùng nhìn xuống, muốn xem Hạ Tông
Vĩ này có thực lực giải quyết tình thế bế tắc giữa mình và Hoàng đế lão tử hay
không, có thể phát binh bất ngờ hay không.
Đúng lúc đó, một kỵ binh phi nước đại tới. Phạm Nhàn buông chén rượu,
mỉm cười, nghĩ thầm cuối cùng kỳ binh của mình cũng đến.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vào tiết trời đông giá rét, không khí se lạnh như đang đông cứng lại, songlại bị hơi ấm từ lò sưởi trong nhà dân làm tan chảy đi phần nào. Trong khôngkhí dung hợp giữa luồng gió tây lạnh buốt và hơi ấm từ vạn gia, Vương ThậpTam Lang và Diệp Linh Nhi ở Thanh Châu dưỡng thương cuối cùng đã trở vềkinh đô.Do vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho phụ thân vì cái chết của Nhị hoàng tử,Diệp Linh Nhi chỉ gửi thư về Diệp phủ rồi vào ở Phạm phủ, bầu bạn với LâmUyển Nhi.Phạm Nhàn đành phải tự mình đến Khu Mật viện báo cho Diệp Trọng mộttiếng. Nghe tin, nhân vật số một quân đội Khánh Quốc ngày nay đã thở dài, vỗvai Phạm Nhàn mà không nói thêm gì.Diệp Trọng biết con gái ở Phạm phủ, tất nhiên không có vấn đề gì, songnghĩ đến hôn sự gần đây của Phạm Nhược Nhược, không nhịn được hỏi PhạmNhàn vài câu.Với tư cách Chính sứ Khu Mật viện, hắn cũng không hiểu tại sao bệ hạ lạinhất quyết phải làm khó Phạm Nhàn, cũng không rõ Phạm Nhàn sao lại phảicứng đầu chống lại như vậy - Theo hắn, Hạ đại nhân đã vào Môn Hạ TrungThư, xứng đáng với Phạm Nhược Nhược, chỉ cần Phạm Nhàn gật đầu, phe TĩnhVương sẽ không còn cớ làm loạn, mọi việc đều trở nên thuận lợi.Có vẻ như mọi người đều biết tính cố chấp nhất của Hoàng đế bệ hạ, nhưnglại bỏ qua tính cố nhất của Phạm Nhàn. Trong đời này, việc Phạm Nhàn khôngmuốn làm thì chưa ai có thể bắt ép được, kể cả Hoàng đế bệ hạ.Phạm Nhàn không giải thích với Diệp Trọng, chỉ cười khẽ rồi rời Khu Mậtviện. Y không về phủ, mà leo lên xe ngựa, hướng về phía trong Thái Học.Thê tử và nha đầu Diệp Linh Nhi đang nói chuyện phiếm trong phủ, còn ythì muốn đi xem chuyện phiếm - Diệp Linh Nhi và Vương Thập Tam Lang đãtrở lại kinh, đương nhiên Hoằng Thành cũng đã về. Cái trống cũ của TĩnhVương sắp bị bệ hạ đập nát, y nhất định phải ra tay châm thêm ngọn lửa này.Xe ngựa đi đến ngã tư Đông Xuyên thì dừng lại, Phạm Nhàn bước vào mộtquán rượu gần thư cục, gọi vài món nhắm vừa ăn vừa nhìn về phía hiệu sách.Đối diện Đạm Bạc thư cục là một y quán, tên do Phạm Nhàn tự đặt, chữ do ThưNguyên viết.Y quán do tiểu thư Phạm gia điều hành chỉ mới hoạt động trong thời gianngắn nhưng đã nhận được đánh giá rất tốt trong toàn kinh đô. Bản thân cô ythuật cao minh, thu phí lại cực rẻ, không phân biệt bệnh nhân sang hèn, chỉ cầnxếp hàng khám và lấy thuốc, chẳng mấy chốc đã được bá tánh kinh đô ca ngợi.Lúc này trời đã nhá nhem, trước cửa y quán vẫn xếp hàng dài, Lâm Uyển Nhiphái người từ Phạm phủ đến giữ trật tự, phát cháo nóng, mọi chi tiết đều chutoàn.Phạm Nhàn híp mắt nhìn, quả nhiên thấy vị quan mặt hơi đen kia khôngphải ai khác chính là Hạ Tông Vĩ. Chịu áp lực trong cung nên y không thể vừagặp đã đánh Hạ Tông Vĩ. Hơn nữa, y nhận ra Hạ Tông Vĩ rất thông minh, biếtchỉ có lời của tiểu thư Phạm gia mới là thật.Những ngày gần đây, sau giờ triều, Hạ Tông Vĩ đều ghé qua y quán thămhỏi Phạm Nhược Nhược rồi mới trở về. Trong chuyện nam nữ Khánh Quốckhông nghiêm khắc như Bắc Tề, hơn nữa Phạm Nhược Nhược vốn hành nghềbên đường nên không thể câu nệ nhiều, cho nên việc Hạ Tông Vĩ ghé thăm theolễ thật ra không ai ngăn cản được. Giờ đây tin tức này ai ai cũng biết, thậm chícòn trở thành giai thoại.Phạm Nhàn thị lực siêu phàm, thấy rõ muội muội vừa khám bệnh vừa nóichuyện vài câu với Hạ Tông Vĩ. Điều này cũng không làm y ngạc nhiên, bởi từnăm năm trước ở Nhất Thạch Cư, y đã biết muội muội và Hạ Tông Vĩ quenbiết, chắc là tại hội thơ của Tĩnh Vương phủ. Lúc đó Phạm tiểu thư là tài nữkinh đô, còn Hạ Tông Vĩ là tài tử kinh đô, tất nhiên hai người có quen biết.Y thở dài trong lòng, nghĩ đến thay đổi của mọi người trong kinh đô nhữngnăm qua, không khỏi có chút cảm giác kỳ lạ.Ngày đó Hạ Tông Vĩ còn đầy kiêu ngạo, mặt đen như than, dù muốn nịnhnọt mình cũng rất gượng gạo, nên hoàn toàn nằm ngoài tầm nhìn của PhạmNhàn. Không ngờ chỉ mấy năm sau, người này lại rửa sạch tinh thần, trở nênđĩnh đạc đến thế, bên trong có lẽ vẫn còn vài phần kiêu ngạo, nhưng khi làmviệc thì không còn chút ngông nghênh, trưởng thành quá nhanh khiến người taphải sững sờ.Chẳng trách dù bị mình cố ý phỉ báng nhưng người này vẫn nhận được đa sốquan lại triều đình ủng hộ, cùng sự sủng ái của vị ở trong cung.Phạm Nhàn ngồi trên quán rượu lạnh lùng nhìn xuống, muốn xem Hạ TôngVĩ này có thực lực giải quyết tình thế bế tắc giữa mình và Hoàng đế lão tử haykhông, có thể phát binh bất ngờ hay không.Đúng lúc đó, một kỵ binh phi nước đại tới. Phạm Nhàn buông chén rượu,mỉm cười, nghĩ thầm cuối cùng kỳ binh của mình cũng đến.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑