Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1553: Gió đông thổi 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thế tử Tĩnh Vương Lý Hoằng Thành vừa trở lại kinh đô báo cáo, mới từcung đi ra chưa kịp về phủ, còn mặc giáp trụ, không mang theo một thị vệ nào,liền hỏi rõ địa chỉ y quán rồi một mình phi ngựa tới đây.Phạm Nhàn đứng trên lầu xa xa nhìn thấy Lý Hoằng Thành xuống ngựa, gặpHạ Tông Vĩ, hai người lễ phép chào hỏi rồi nói vài câu gì đó, quá xa nên khôngrõ nội dung, nhưng có thể thấy ánh mắt muội muội hơi vui mừng khi gặp cốnhân. Nhưng ngay sau đó, không hiểu Lý Hoằng Thành nói gì mà cãi nhau vớiPhạm Nhược Nhược.Trong lòng Phạm Nhàn nhói lên, nghiêng đầu ra xem, y rất hiểu tính cáchlạnh như băng của muội, lo ngại Lý Hoằng Thành nói lời không hay làm muộimuội tức giận.Đúng lúc đó, có vẻ như Hạ Tông Vĩ tiến lên giải thích vài câu, nhưng LýHoằng Thành không thèm nhìn tới, trực tiếp ra lệnh bảo gia đinh Phạm phủđóng cửa y quán rồi trước ánh mắt hơi giận của Phạm Nhược Nhược, cực kỳ vôlý cưỡng ép bắt cô lên ngựa!Tiếng vó ngựa vang lên, Thế tử Tĩnh Vương mới về kinh cứ thế bắt Phạmtiểu thư lên ngựa rồi phi nước đại về phía Phạm phủ.Bỏ lại hàng loạt ánh mắt sững sờ trên phố.Nhìn cảnh tượng này, Phạm Nhàn không khỏi choáng váng, sắc mặt vô cùngkhó coi, nghĩ bụng tên Lý Hoằng Thành này được lắm, mấy năm trước mới chỉbiết ngồi xem thi hội, đóng vai thư sinh đàn đúm, nay ở Định Châu chinhc hiếnđược ba năm, đã học cả trò bá vương này rồi!Gia đinh Phạm phủ và tôi tớ y quán, ngay cả bệnh nhân chờ khám, ai nấyđều sững sờ. Nhưng đương nhiên gia đinh Phạm phủ biết rõ chuyện gần đây,quan hệ giữa Phạm phủ và Tĩnh Vương phủ vốn thân thiết, nên làm như khôngthấy gì.Mà người bất ngờ nhất chính là Hạ Tông Vĩ luôn giữ phong thái và khí độ.Y quán đóng cửa, mọi người dần tản hết, Hạ đại nhân đứng cô độc trước cửa,chỉ có thể bất lực nhìn theo bóng dáng xa dần, không dám đến Phạm phủ vì sợPhạm Nhàn đánh mình. Cảnh tượng này quả thật thê lương đến cực điểm.Phạm Nhàn dần bình tĩnh lại, biết Lý Hoằng Thành sẽ không làm chuyệnquá đáng, chắc là dọc đường nghe tin nên mới nổi giận, cư xử thô bạo như vậy.Nếu Phạm Nhàn phải chọn em rể, Lý Hoằng Thành đã thay đổi, cắt đứt tìnhduyên hồng nhan, chắc chắn tốt hơn tên Hạ Tông Vĩ rất nhiều. Nghĩ vậy, nụcười hiện lên trên mặt y."Mời Hạ đại nhân lên đây ngồi." Y chậm rãi đặt chén rượu xuống, phân phócho Mộc Phong Nhi ở phía sau.Chẳng mấy chốc, Hạ Tông Vĩ cau mày bước lên lầu, ngồi đối diện PhạmNhàn. Đây là lần đầu hai người gặp riêng sau nhiều năm. Phạm Nhàn nhẹ nhàngxoay chén rượu, biết dưới lầu có tai mắt của trong cung, chắc là Hoàng đế bệ hạgiao cho Hạ Tông Vĩ, nhưng cũng không để ý."Ăn đi." Phạm Nhàn giơ đũa lên.Dù không hiểu Phạm Nhàn triệu mình đến đây làm gì, Hạ Tông Vĩ vẫn bìnhtĩnh gắp thức ăn, có vẻ sẽ không dừng lại nếu Phạm Nhàn không bảo.Thấy vậy, trong lòng Phạm Nhàn không khỏi nể phục người này, dưới ánhmắt của mình mà vẫn tự nhiên đến thế, đặc biệt là còn biết rõ mình cực kỳ cămghét hắn.Ăn uống xong xuôi, Phạm Nhàn bình tĩnh nói: "Mấy hôm nay Hạ đại nhânđến y quán thăm hỏi, ta làm huynh trưởng cũng phải cảm ơn một tiếng.""Tiểu Công gia quá khách khí rồi." Hạ Tông Vĩ cười khẽ đáp lại.Phạm Nhàn nhướng mày: "Vừa rồi ngài cũng chứng kiến cảnh tượng kia,chắc ngài đã rõ thái độ của Tĩnh Vương phủ."Hạ Tông Vị hơi thất thần rồi chậm rãi nói: "Tiểu Công gia thủ đoạn caosiêu.""Chuyện này không liên quan gì đến thủ đoạn." Phạm Nhàn nhìn thẳng vàomắt hắn nói: "Trước giờ không có cơ hội ngồi nói chuyện với ngươi, hôm nay làdịp hiếm có nên ta nói thẳng, chuyện này không thể, ngươi hãy từ bỏ ý định đi."Sắc mặt Hạ Tông Vĩ hơi giật giật, một lúc sau thành khẩn nói: "Tiểu Cônggia, Tông Vĩ tự biết..."Phạm Nhàn nghiêng đầu lắng nghe, một tai vào một tai ra.Hạ Tông Vĩ chân thành bộc bạch tình cảm ngưỡng mộ Phạm Nhược Nhược,giải thích hành động những năm qua, khiêm cung mong Phạm Nhàn cho mìnhcơ hội."Ta không ý kiến gì." Phạm Nhàn nói: "Hiện tại Tĩnh Vương phủ rất phảnđối việc này.""Nhưng lần trước trong cung ban hôn cho Thế tử Tĩnh Vương cũng bị TiểuCông gia ngăn lại." Hạ Tông Vĩ bình tĩnh, cúi mắt xuống, ánh mắt lóe lên quyếttâm."Nước đến thì đất ngăn, chỉ đến thì đốt cháy, ta có thể ngăn cản một lần,cũng có thể ngăn cản lần thứ hai." Lời này có vẻ đại nghịch bất đạo, nhưngPhạm Nhàn vẫn nói thẳng ra trước mặt Hạ Tông Vĩ, cố ý ức hiếp hắn khôngdám đưa những lời này vào cung tố cáo: "Đừng tưởng bệ hạ nói gì với ngươi, làngươi có thể mơ mộng hão huyền. Hay là nói, Hạ đại nhân nghĩ chỉ cần lấy lòngđược Nhược Nhược là có thể vòng qua huynh trưởng là ta?""Ngươi cũng biết ta rất ghét ngươi, nên ta cũng không quan tâm đắc tội vớingươi thêm lần nữa. Nhưng ta cảnh báo ngươi, đắc tội cũng có mức độ, nếudám đắc tội ta quá đáng, sẽ ta thực sự cầm dao đến phủ tìm ngươi."Phạm Nhàn rất nghiêm túc cảnh báo đối phương.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Thế tử Tĩnh Vương Lý Hoằng Thành vừa trở lại kinh đô báo cáo, mới từ

cung đi ra chưa kịp về phủ, còn mặc giáp trụ, không mang theo một thị vệ nào,

liền hỏi rõ địa chỉ y quán rồi một mình phi ngựa tới đây.

Phạm Nhàn đứng trên lầu xa xa nhìn thấy Lý Hoằng Thành xuống ngựa, gặp

Hạ Tông Vĩ, hai người lễ phép chào hỏi rồi nói vài câu gì đó, quá xa nên không

rõ nội dung, nhưng có thể thấy ánh mắt muội muội hơi vui mừng khi gặp cố

nhân. Nhưng ngay sau đó, không hiểu Lý Hoằng Thành nói gì mà cãi nhau với

Phạm Nhược Nhược.

Trong lòng Phạm Nhàn nhói lên, nghiêng đầu ra xem, y rất hiểu tính cách

lạnh như băng của muội, lo ngại Lý Hoằng Thành nói lời không hay làm muội

muội tức giận.

Đúng lúc đó, có vẻ như Hạ Tông Vĩ tiến lên giải thích vài câu, nhưng Lý

Hoằng Thành không thèm nhìn tới, trực tiếp ra lệnh bảo gia đinh Phạm phủ

đóng cửa y quán rồi trước ánh mắt hơi giận của Phạm Nhược Nhược, cực kỳ vô

lý cưỡng ép bắt cô lên ngựa!

Tiếng vó ngựa vang lên, Thế tử Tĩnh Vương mới về kinh cứ thế bắt Phạm

tiểu thư lên ngựa rồi phi nước đại về phía Phạm phủ.

Bỏ lại hàng loạt ánh mắt sững sờ trên phố.

Nhìn cảnh tượng này, Phạm Nhàn không khỏi choáng váng, sắc mặt vô cùng

khó coi, nghĩ bụng tên Lý Hoằng Thành này được lắm, mấy năm trước mới chỉ

biết ngồi xem thi hội, đóng vai thư sinh đàn đúm, nay ở Định Châu chinhc hiến

được ba năm, đã học cả trò bá vương này rồi!

Gia đinh Phạm phủ và tôi tớ y quán, ngay cả bệnh nhân chờ khám, ai nấy

đều sững sờ. Nhưng đương nhiên gia đinh Phạm phủ biết rõ chuyện gần đây,

quan hệ giữa Phạm phủ và Tĩnh Vương phủ vốn thân thiết, nên làm như không

thấy gì.

Mà người bất ngờ nhất chính là Hạ Tông Vĩ luôn giữ phong thái và khí độ.

Y quán đóng cửa, mọi người dần tản hết, Hạ đại nhân đứng cô độc trước cửa,

chỉ có thể bất lực nhìn theo bóng dáng xa dần, không dám đến Phạm phủ vì sợ

Phạm Nhàn đánh mình. Cảnh tượng này quả thật thê lương đến cực điểm.

Phạm Nhàn dần bình tĩnh lại, biết Lý Hoằng Thành sẽ không làm chuyện

quá đáng, chắc là dọc đường nghe tin nên mới nổi giận, cư xử thô bạo như vậy.

Nếu Phạm Nhàn phải chọn em rể, Lý Hoằng Thành đã thay đổi, cắt đứt tình

duyên hồng nhan, chắc chắn tốt hơn tên Hạ Tông Vĩ rất nhiều. Nghĩ vậy, nụ

cười hiện lên trên mặt y.

"Mời Hạ đại nhân lên đây ngồi." Y chậm rãi đặt chén rượu xuống, phân phó

cho Mộc Phong Nhi ở phía sau.

Chẳng mấy chốc, Hạ Tông Vĩ cau mày bước lên lầu, ngồi đối diện Phạm

Nhàn. Đây là lần đầu hai người gặp riêng sau nhiều năm. Phạm Nhàn nhẹ nhàng

xoay chén rượu, biết dưới lầu có tai mắt của trong cung, chắc là Hoàng đế bệ hạ

giao cho Hạ Tông Vĩ, nhưng cũng không để ý.

"Ăn đi." Phạm Nhàn giơ đũa lên.

Dù không hiểu Phạm Nhàn triệu mình đến đây làm gì, Hạ Tông Vĩ vẫn bình

tĩnh gắp thức ăn, có vẻ sẽ không dừng lại nếu Phạm Nhàn không bảo.

Thấy vậy, trong lòng Phạm Nhàn không khỏi nể phục người này, dưới ánh

mắt của mình mà vẫn tự nhiên đến thế, đặc biệt là còn biết rõ mình cực kỳ căm

ghét hắn.

Ăn uống xong xuôi, Phạm Nhàn bình tĩnh nói: "Mấy hôm nay Hạ đại nhân

đến y quán thăm hỏi, ta làm huynh trưởng cũng phải cảm ơn một tiếng."

"Tiểu Công gia quá khách khí rồi." Hạ Tông Vĩ cười khẽ đáp lại.

Phạm Nhàn nhướng mày: "Vừa rồi ngài cũng chứng kiến cảnh tượng kia,

chắc ngài đã rõ thái độ của Tĩnh Vương phủ."

Hạ Tông Vị hơi thất thần rồi chậm rãi nói: "Tiểu Công gia thủ đoạn cao

siêu."

"Chuyện này không liên quan gì đến thủ đoạn." Phạm Nhàn nhìn thẳng vào

mắt hắn nói: "Trước giờ không có cơ hội ngồi nói chuyện với ngươi, hôm nay là

dịp hiếm có nên ta nói thẳng, chuyện này không thể, ngươi hãy từ bỏ ý định đi."

Sắc mặt Hạ Tông Vĩ hơi giật giật, một lúc sau thành khẩn nói: "Tiểu Công

gia, Tông Vĩ tự biết..."

Phạm Nhàn nghiêng đầu lắng nghe, một tai vào một tai ra.

Hạ Tông Vĩ chân thành bộc bạch tình cảm ngưỡng mộ Phạm Nhược Nhược,

giải thích hành động những năm qua, khiêm cung mong Phạm Nhàn cho mình

cơ hội.

"Ta không ý kiến gì." Phạm Nhàn nói: "Hiện tại Tĩnh Vương phủ rất phản

đối việc này."

"Nhưng lần trước trong cung ban hôn cho Thế tử Tĩnh Vương cũng bị Tiểu

Công gia ngăn lại." Hạ Tông Vĩ bình tĩnh, cúi mắt xuống, ánh mắt lóe lên quyết

tâm.

"Nước đến thì đất ngăn, chỉ đến thì đốt cháy, ta có thể ngăn cản một lần,

cũng có thể ngăn cản lần thứ hai." Lời này có vẻ đại nghịch bất đạo, nhưng

Phạm Nhàn vẫn nói thẳng ra trước mặt Hạ Tông Vĩ, cố ý ức hiếp hắn không

dám đưa những lời này vào cung tố cáo: "Đừng tưởng bệ hạ nói gì với ngươi, là

ngươi có thể mơ mộng hão huyền. Hay là nói, Hạ đại nhân nghĩ chỉ cần lấy lòng

được Nhược Nhược là có thể vòng qua huynh trưởng là ta?"

"Ngươi cũng biết ta rất ghét ngươi, nên ta cũng không quan tâm đắc tội với

ngươi thêm lần nữa. Nhưng ta cảnh báo ngươi, đắc tội cũng có mức độ, nếu

dám đắc tội ta quá đáng, sẽ ta thực sự cầm dao đến phủ tìm ngươi."

Phạm Nhàn rất nghiêm túc cảnh báo đối phương.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Thế tử Tĩnh Vương Lý Hoằng Thành vừa trở lại kinh đô báo cáo, mới từcung đi ra chưa kịp về phủ, còn mặc giáp trụ, không mang theo một thị vệ nào,liền hỏi rõ địa chỉ y quán rồi một mình phi ngựa tới đây.Phạm Nhàn đứng trên lầu xa xa nhìn thấy Lý Hoằng Thành xuống ngựa, gặpHạ Tông Vĩ, hai người lễ phép chào hỏi rồi nói vài câu gì đó, quá xa nên khôngrõ nội dung, nhưng có thể thấy ánh mắt muội muội hơi vui mừng khi gặp cốnhân. Nhưng ngay sau đó, không hiểu Lý Hoằng Thành nói gì mà cãi nhau vớiPhạm Nhược Nhược.Trong lòng Phạm Nhàn nhói lên, nghiêng đầu ra xem, y rất hiểu tính cáchlạnh như băng của muội, lo ngại Lý Hoằng Thành nói lời không hay làm muộimuội tức giận.Đúng lúc đó, có vẻ như Hạ Tông Vĩ tiến lên giải thích vài câu, nhưng LýHoằng Thành không thèm nhìn tới, trực tiếp ra lệnh bảo gia đinh Phạm phủđóng cửa y quán rồi trước ánh mắt hơi giận của Phạm Nhược Nhược, cực kỳ vôlý cưỡng ép bắt cô lên ngựa!Tiếng vó ngựa vang lên, Thế tử Tĩnh Vương mới về kinh cứ thế bắt Phạmtiểu thư lên ngựa rồi phi nước đại về phía Phạm phủ.Bỏ lại hàng loạt ánh mắt sững sờ trên phố.Nhìn cảnh tượng này, Phạm Nhàn không khỏi choáng váng, sắc mặt vô cùngkhó coi, nghĩ bụng tên Lý Hoằng Thành này được lắm, mấy năm trước mới chỉbiết ngồi xem thi hội, đóng vai thư sinh đàn đúm, nay ở Định Châu chinhc hiếnđược ba năm, đã học cả trò bá vương này rồi!Gia đinh Phạm phủ và tôi tớ y quán, ngay cả bệnh nhân chờ khám, ai nấyđều sững sờ. Nhưng đương nhiên gia đinh Phạm phủ biết rõ chuyện gần đây,quan hệ giữa Phạm phủ và Tĩnh Vương phủ vốn thân thiết, nên làm như khôngthấy gì.Mà người bất ngờ nhất chính là Hạ Tông Vĩ luôn giữ phong thái và khí độ.Y quán đóng cửa, mọi người dần tản hết, Hạ đại nhân đứng cô độc trước cửa,chỉ có thể bất lực nhìn theo bóng dáng xa dần, không dám đến Phạm phủ vì sợPhạm Nhàn đánh mình. Cảnh tượng này quả thật thê lương đến cực điểm.Phạm Nhàn dần bình tĩnh lại, biết Lý Hoằng Thành sẽ không làm chuyệnquá đáng, chắc là dọc đường nghe tin nên mới nổi giận, cư xử thô bạo như vậy.Nếu Phạm Nhàn phải chọn em rể, Lý Hoằng Thành đã thay đổi, cắt đứt tìnhduyên hồng nhan, chắc chắn tốt hơn tên Hạ Tông Vĩ rất nhiều. Nghĩ vậy, nụcười hiện lên trên mặt y."Mời Hạ đại nhân lên đây ngồi." Y chậm rãi đặt chén rượu xuống, phân phócho Mộc Phong Nhi ở phía sau.Chẳng mấy chốc, Hạ Tông Vĩ cau mày bước lên lầu, ngồi đối diện PhạmNhàn. Đây là lần đầu hai người gặp riêng sau nhiều năm. Phạm Nhàn nhẹ nhàngxoay chén rượu, biết dưới lầu có tai mắt của trong cung, chắc là Hoàng đế bệ hạgiao cho Hạ Tông Vĩ, nhưng cũng không để ý."Ăn đi." Phạm Nhàn giơ đũa lên.Dù không hiểu Phạm Nhàn triệu mình đến đây làm gì, Hạ Tông Vĩ vẫn bìnhtĩnh gắp thức ăn, có vẻ sẽ không dừng lại nếu Phạm Nhàn không bảo.Thấy vậy, trong lòng Phạm Nhàn không khỏi nể phục người này, dưới ánhmắt của mình mà vẫn tự nhiên đến thế, đặc biệt là còn biết rõ mình cực kỳ cămghét hắn.Ăn uống xong xuôi, Phạm Nhàn bình tĩnh nói: "Mấy hôm nay Hạ đại nhânđến y quán thăm hỏi, ta làm huynh trưởng cũng phải cảm ơn một tiếng.""Tiểu Công gia quá khách khí rồi." Hạ Tông Vĩ cười khẽ đáp lại.Phạm Nhàn nhướng mày: "Vừa rồi ngài cũng chứng kiến cảnh tượng kia,chắc ngài đã rõ thái độ của Tĩnh Vương phủ."Hạ Tông Vị hơi thất thần rồi chậm rãi nói: "Tiểu Công gia thủ đoạn caosiêu.""Chuyện này không liên quan gì đến thủ đoạn." Phạm Nhàn nhìn thẳng vàomắt hắn nói: "Trước giờ không có cơ hội ngồi nói chuyện với ngươi, hôm nay làdịp hiếm có nên ta nói thẳng, chuyện này không thể, ngươi hãy từ bỏ ý định đi."Sắc mặt Hạ Tông Vĩ hơi giật giật, một lúc sau thành khẩn nói: "Tiểu Cônggia, Tông Vĩ tự biết..."Phạm Nhàn nghiêng đầu lắng nghe, một tai vào một tai ra.Hạ Tông Vĩ chân thành bộc bạch tình cảm ngưỡng mộ Phạm Nhược Nhược,giải thích hành động những năm qua, khiêm cung mong Phạm Nhàn cho mìnhcơ hội."Ta không ý kiến gì." Phạm Nhàn nói: "Hiện tại Tĩnh Vương phủ rất phảnđối việc này.""Nhưng lần trước trong cung ban hôn cho Thế tử Tĩnh Vương cũng bị TiểuCông gia ngăn lại." Hạ Tông Vĩ bình tĩnh, cúi mắt xuống, ánh mắt lóe lên quyếttâm."Nước đến thì đất ngăn, chỉ đến thì đốt cháy, ta có thể ngăn cản một lần,cũng có thể ngăn cản lần thứ hai." Lời này có vẻ đại nghịch bất đạo, nhưngPhạm Nhàn vẫn nói thẳng ra trước mặt Hạ Tông Vĩ, cố ý ức hiếp hắn khôngdám đưa những lời này vào cung tố cáo: "Đừng tưởng bệ hạ nói gì với ngươi, làngươi có thể mơ mộng hão huyền. Hay là nói, Hạ đại nhân nghĩ chỉ cần lấy lòngđược Nhược Nhược là có thể vòng qua huynh trưởng là ta?""Ngươi cũng biết ta rất ghét ngươi, nên ta cũng không quan tâm đắc tội vớingươi thêm lần nữa. Nhưng ta cảnh báo ngươi, đắc tội cũng có mức độ, nếudám đắc tội ta quá đáng, sẽ ta thực sự cầm dao đến phủ tìm ngươi."Phạm Nhàn rất nghiêm túc cảnh báo đối phương.

Chương 1553: Gió đông thổi 5