Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1554: Vở kịch cuối mùa đông 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Loại chuyện như giết người, ngươi chỉ nói bằng miệng, còn ta thì làm bằngtay." Phạm Nhàn đứng dậy, nhìn hắn nói: "Hãy cân nhắc kỹ, nếu ta giết ngươi,bệ hạ có bắt ta đền mạng hay không."Nghe vậy, Hạ Tông Vĩ im lặng một lúc rồi hít một hơi sâu, khuôn mặt ngămđen dần đỏ bừng xấu hổ.Từ khi vào triều đến nay, hắn thuận buồm xuôi gió, rất được bệ hạ tin cậy vàsủng ái, được thuộc hạ và đồng liêu kính trọng, nhưng đối mặt với Tiểu Cônggia trước mặt, lại bị chế nhạo đến mức khó mà chịu nổi .Bây giờ hắn đã là đại thần Hành tẩu trong Môn Hạ Trung Thư, trên dướitriều chính ngoại trừ Phạm Nhàn, còn ai dám dùng giọng điệu như vậy đe dọahắn, công khai uy hiếp sinh mạng hắn chứ? Nhưng Hạ Tông Vĩ cũng biết, đốimặt với Phạm Nhàn hắn không có cách nào, không nói Thánh ân gì, chỉ riêngmối quan hệ huyết thống giữa đối phương và bệ hạ là điều hắn vĩnh viễn khôngthể với tới.Hạ Tông Vĩ không hiểu tại sao Phạm Nhàn lại thù địch với mình đến thế. Cảtriều ai cũng thấy khó hiểu. Nếu nói vì chuyện của Lâm Tướng gia năm xưa thìđó là do Trưởng công chúa đứng sau, lúc đó hắn chỉ là quân cờ nhỏ chưa vàotriều, hơn nữa sau đó mọi chuyện đều rõ rành rành là theo ý chỉ của bệ hạ, saocó thể trách hắn?Hắn cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc địch ý của Phạm Nhàn với mình là bắt nguồntừ đâu? Có lúc nửa đêm tỉnh giấc, Hạ Tông Vĩ cảm thấy toát mồ hôi lạnh. Tuysống thuận buồm xuôi gió trong triều nhưng biết Phạm Nhàn luôn quan sát saulưng mình, bị một kẻ quyền quý đáng sợ như thế theo dõi thật không dễ chịu gì.Theo lý luận, Hạ Tông Vĩ biết Phạm Nhàn căm ghét mình, hắn không nêncó bất kỳ ý nghĩ gì với tiểu thư Phạm gia nữa. Nhưng hắn luôn cho rằng ý chỉcủa Hoàng đế bệ hạ quan trọng hơn hết thảy, hắn cũng muốn nhờ vào cuộc hônnhân này để bày tỏ tấm lòng với Phạm Nhàn, đồng thời xoa dịu mối quan hệcăng thẳng giữa hai bên. Nếu thật sự trở thành muội phu của Phạm đại nhân,chắc chắn không phải lo sợ cặp mắt lạnh lùng kia nữa.Nhưng lý do quan trọng nhất khiến Hạ Tông Vĩ theo đuổi mãnh liệt cuộchôn nhân này, vẫn là vì hắn luôn khao khát Phạm Nhược Nhược. Tình cảm nàybắt đầu từ năm, sáu năm trước, đến nay vẫn không hề suy giảm.Cho nên những năm gần đây hắn vẫn độc thân, giống như Thế tử HoằngThành. Thực ra, lý do hai người chưa cưới thê tử là giống hệt nhau.Nhưng cuối cùng hắn vẫn không hiểu Phạm Nhàn, không biết nguyên nhâncho lòng căm ghét của Phạm Nhàn chính là vì thấy được ánh mắt cuồng nhiệtcủa hắn dành cho Nhược Nhược ngày ấy tại Nhất Thạch Cư.Thật đáng tiếc, nỗi khao khát trong lòng hắn ngày hôm nay cuối cùng đã bịlời nói thẳng thừng của Phạm Nhàn đập tan thành mảnh vụn.o O oPhạm Nhàn nói: "Ngươi đừng đến y quán nữa."Trái tim Hạ Tông Vĩ đập thình thịch, buông bỏ tiểu thư Phạm gia quả thựcrất khó khăn. Tuy phẩm tính của hắn rất tầm thường nhưng lại đầy tình cảmđiên cuồng đối với Phạm Nhược Nhược."Ta hiểu ý Tiểu Công gia." Hạ Tông Vĩ đứng dậy, cố nén cơn giận, bình tĩnhnói: "Ngày mai ta sẽ vào cung tâu với bệ hạ, từ chối cuộc hôn nhân này."Phạm Nhàn lắc đầu: "Trong cung chưa có ý chỉ ban hôn, đâu cần ngươi đi từchối? Đừng nghĩ lừa gạt được ta, vào cung khóc lóc kể khổ trước mặt bệ hạ, nóimình không xứng với tiểu thư Phạm gia, không hề nói xấu ta một lời. Nhưngchỉ cần thấy bộ dạng đó của ngươi, bệ hạ sẽ biết ta đang bắt nạt ngươi.""Ai bị ta Phạm Nhàn bắt nạt thì người đó thăng quan, đó là tình hình hiệntại." Y nhìn Hạ Tông Vĩ cười giễu nói: "Muốn lợi dụng chuyện này để bệ hạcàng thương xót lòng trung thành của ngươi à?"Cuối cùng Hạ Tông Vĩ không kiềm chế được cơn giận, lạnh lùng nhìn PhạmNhàn: "Rốt cuộc Công gia muốn ta làm thế nào? Cái này không được, cái kiacũng không được, hay là ngài muốn ép chết một đại thần mới vừa lòng?""Đó ngươi tự nói đấy nhé." Phạm Nhàn nhìn khinh miệt: "Đêm hôm kia, HồĐại học sĩ tự mình đến phủ hòa giải giúp ngươi. Đêm qua, Đại học sĩ Tiền Tậphiền quán Tăng Văn Tường, thầy dạy riêng của ngươi, cùng với Phan Linh Đạihọc sĩ cũng đến ủng hộ ngươi. Hạ đại nhân giờ vẻ vang quá nhỉ, ba Đại học sĩ ramặt làm mai, ta chỉ là một Đề ti Giám Sát viện, sao dám ép buộc ngươi."Nghe câu nói cay nghiệt không mặn không nhạt đó, Hạ Tông Vĩ không kiềmđược nữa, trầm giọng hỏi: "Dám hỏi Tiểu Công gia, rốt cuộc ta có lỗi gì đắc tộivới ngài?"Phạm Nhàn cười mỉa mai: "Ta không ưa ngươi, đó là lỗi của ngươi rồi.""Tiểu Phạm đại nhân, Tông Vĩ là thần tử của bệ hạ." Hạ Tông Vĩ cười lạnhnói: "Dù ngài quyền lực khuynh triều nhưng cũng chỉ là thần tử của Hoàng đếbệ hạ. Dám công khai đe dọa quan lại triều đình, coi thường bệ hạ, liệu ngài cósợ bệ hạ sẽ thu hồi quyền lực của ngài hay không? Làm người cần cẩn trọng,hành sự đừng kiêu ngạo."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Loại chuyện như giết người, ngươi chỉ nói bằng miệng, còn ta thì làm bằng
tay." Phạm Nhàn đứng dậy, nhìn hắn nói: "Hãy cân nhắc kỹ, nếu ta giết ngươi,
bệ hạ có bắt ta đền mạng hay không."
Nghe vậy, Hạ Tông Vĩ im lặng một lúc rồi hít một hơi sâu, khuôn mặt ngăm
đen dần đỏ bừng xấu hổ.
Từ khi vào triều đến nay, hắn thuận buồm xuôi gió, rất được bệ hạ tin cậy và
sủng ái, được thuộc hạ và đồng liêu kính trọng, nhưng đối mặt với Tiểu Công
gia trước mặt, lại bị chế nhạo đến mức khó mà chịu nổi .
Bây giờ hắn đã là đại thần Hành tẩu trong Môn Hạ Trung Thư, trên dưới
triều chính ngoại trừ Phạm Nhàn, còn ai dám dùng giọng điệu như vậy đe dọa
hắn, công khai uy hiếp sinh mạng hắn chứ? Nhưng Hạ Tông Vĩ cũng biết, đối
mặt với Phạm Nhàn hắn không có cách nào, không nói Thánh ân gì, chỉ riêng
mối quan hệ huyết thống giữa đối phương và bệ hạ là điều hắn vĩnh viễn không
thể với tới.
Hạ Tông Vĩ không hiểu tại sao Phạm Nhàn lại thù địch với mình đến thế. Cả
triều ai cũng thấy khó hiểu. Nếu nói vì chuyện của Lâm Tướng gia năm xưa thì
đó là do Trưởng công chúa đứng sau, lúc đó hắn chỉ là quân cờ nhỏ chưa vào
triều, hơn nữa sau đó mọi chuyện đều rõ rành rành là theo ý chỉ của bệ hạ, sao
có thể trách hắn?
Hắn cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc địch ý của Phạm Nhàn với mình là bắt nguồn
từ đâu? Có lúc nửa đêm tỉnh giấc, Hạ Tông Vĩ cảm thấy toát mồ hôi lạnh. Tuy
sống thuận buồm xuôi gió trong triều nhưng biết Phạm Nhàn luôn quan sát sau
lưng mình, bị một kẻ quyền quý đáng sợ như thế theo dõi thật không dễ chịu gì.
Theo lý luận, Hạ Tông Vĩ biết Phạm Nhàn căm ghét mình, hắn không nên
có bất kỳ ý nghĩ gì với tiểu thư Phạm gia nữa. Nhưng hắn luôn cho rằng ý chỉ
của Hoàng đế bệ hạ quan trọng hơn hết thảy, hắn cũng muốn nhờ vào cuộc hôn
nhân này để bày tỏ tấm lòng với Phạm Nhàn, đồng thời xoa dịu mối quan hệ
căng thẳng giữa hai bên. Nếu thật sự trở thành muội phu của Phạm đại nhân,
chắc chắn không phải lo sợ cặp mắt lạnh lùng kia nữa.
Nhưng lý do quan trọng nhất khiến Hạ Tông Vĩ theo đuổi mãnh liệt cuộc
hôn nhân này, vẫn là vì hắn luôn khao khát Phạm Nhược Nhược. Tình cảm này
bắt đầu từ năm, sáu năm trước, đến nay vẫn không hề suy giảm.
Cho nên những năm gần đây hắn vẫn độc thân, giống như Thế tử Hoằng
Thành. Thực ra, lý do hai người chưa cưới thê tử là giống hệt nhau.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không hiểu Phạm Nhàn, không biết nguyên nhân
cho lòng căm ghét của Phạm Nhàn chính là vì thấy được ánh mắt cuồng nhiệt
của hắn dành cho Nhược Nhược ngày ấy tại Nhất Thạch Cư.
Thật đáng tiếc, nỗi khao khát trong lòng hắn ngày hôm nay cuối cùng đã bị
lời nói thẳng thừng của Phạm Nhàn đập tan thành mảnh vụn.
o O o
Phạm Nhàn nói: "Ngươi đừng đến y quán nữa."
Trái tim Hạ Tông Vĩ đập thình thịch, buông bỏ tiểu thư Phạm gia quả thực
rất khó khăn. Tuy phẩm tính của hắn rất tầm thường nhưng lại đầy tình cảm
điên cuồng đối với Phạm Nhược Nhược.
"Ta hiểu ý Tiểu Công gia." Hạ Tông Vĩ đứng dậy, cố nén cơn giận, bình tĩnh
nói: "Ngày mai ta sẽ vào cung tâu với bệ hạ, từ chối cuộc hôn nhân này."
Phạm Nhàn lắc đầu: "Trong cung chưa có ý chỉ ban hôn, đâu cần ngươi đi từ
chối? Đừng nghĩ lừa gạt được ta, vào cung khóc lóc kể khổ trước mặt bệ hạ, nói
mình không xứng với tiểu thư Phạm gia, không hề nói xấu ta một lời. Nhưng
chỉ cần thấy bộ dạng đó của ngươi, bệ hạ sẽ biết ta đang bắt nạt ngươi."
"Ai bị ta Phạm Nhàn bắt nạt thì người đó thăng quan, đó là tình hình hiện
tại." Y nhìn Hạ Tông Vĩ cười giễu nói: "Muốn lợi dụng chuyện này để bệ hạ
càng thương xót lòng trung thành của ngươi à?"
Cuối cùng Hạ Tông Vĩ không kiềm chế được cơn giận, lạnh lùng nhìn Phạm
Nhàn: "Rốt cuộc Công gia muốn ta làm thế nào? Cái này không được, cái kia
cũng không được, hay là ngài muốn ép chết một đại thần mới vừa lòng?"
"Đó ngươi tự nói đấy nhé." Phạm Nhàn nhìn khinh miệt: "Đêm hôm kia, Hồ
Đại học sĩ tự mình đến phủ hòa giải giúp ngươi. Đêm qua, Đại học sĩ Tiền Tập
hiền quán Tăng Văn Tường, thầy dạy riêng của ngươi, cùng với Phan Linh Đại
học sĩ cũng đến ủng hộ ngươi. Hạ đại nhân giờ vẻ vang quá nhỉ, ba Đại học sĩ ra
mặt làm mai, ta chỉ là một Đề ti Giám Sát viện, sao dám ép buộc ngươi."
Nghe câu nói cay nghiệt không mặn không nhạt đó, Hạ Tông Vĩ không kiềm
được nữa, trầm giọng hỏi: "Dám hỏi Tiểu Công gia, rốt cuộc ta có lỗi gì đắc tội
với ngài?"
Phạm Nhàn cười mỉa mai: "Ta không ưa ngươi, đó là lỗi của ngươi rồi."
"Tiểu Phạm đại nhân, Tông Vĩ là thần tử của bệ hạ." Hạ Tông Vĩ cười lạnh
nói: "Dù ngài quyền lực khuynh triều nhưng cũng chỉ là thần tử của Hoàng đế
bệ hạ. Dám công khai đe dọa quan lại triều đình, coi thường bệ hạ, liệu ngài có
sợ bệ hạ sẽ thu hồi quyền lực của ngài hay không? Làm người cần cẩn trọng,
hành sự đừng kiêu ngạo."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Loại chuyện như giết người, ngươi chỉ nói bằng miệng, còn ta thì làm bằngtay." Phạm Nhàn đứng dậy, nhìn hắn nói: "Hãy cân nhắc kỹ, nếu ta giết ngươi,bệ hạ có bắt ta đền mạng hay không."Nghe vậy, Hạ Tông Vĩ im lặng một lúc rồi hít một hơi sâu, khuôn mặt ngămđen dần đỏ bừng xấu hổ.Từ khi vào triều đến nay, hắn thuận buồm xuôi gió, rất được bệ hạ tin cậy vàsủng ái, được thuộc hạ và đồng liêu kính trọng, nhưng đối mặt với Tiểu Cônggia trước mặt, lại bị chế nhạo đến mức khó mà chịu nổi .Bây giờ hắn đã là đại thần Hành tẩu trong Môn Hạ Trung Thư, trên dướitriều chính ngoại trừ Phạm Nhàn, còn ai dám dùng giọng điệu như vậy đe dọahắn, công khai uy hiếp sinh mạng hắn chứ? Nhưng Hạ Tông Vĩ cũng biết, đốimặt với Phạm Nhàn hắn không có cách nào, không nói Thánh ân gì, chỉ riêngmối quan hệ huyết thống giữa đối phương và bệ hạ là điều hắn vĩnh viễn khôngthể với tới.Hạ Tông Vĩ không hiểu tại sao Phạm Nhàn lại thù địch với mình đến thế. Cảtriều ai cũng thấy khó hiểu. Nếu nói vì chuyện của Lâm Tướng gia năm xưa thìđó là do Trưởng công chúa đứng sau, lúc đó hắn chỉ là quân cờ nhỏ chưa vàotriều, hơn nữa sau đó mọi chuyện đều rõ rành rành là theo ý chỉ của bệ hạ, saocó thể trách hắn?Hắn cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc địch ý của Phạm Nhàn với mình là bắt nguồntừ đâu? Có lúc nửa đêm tỉnh giấc, Hạ Tông Vĩ cảm thấy toát mồ hôi lạnh. Tuysống thuận buồm xuôi gió trong triều nhưng biết Phạm Nhàn luôn quan sát saulưng mình, bị một kẻ quyền quý đáng sợ như thế theo dõi thật không dễ chịu gì.Theo lý luận, Hạ Tông Vĩ biết Phạm Nhàn căm ghét mình, hắn không nêncó bất kỳ ý nghĩ gì với tiểu thư Phạm gia nữa. Nhưng hắn luôn cho rằng ý chỉcủa Hoàng đế bệ hạ quan trọng hơn hết thảy, hắn cũng muốn nhờ vào cuộc hônnhân này để bày tỏ tấm lòng với Phạm Nhàn, đồng thời xoa dịu mối quan hệcăng thẳng giữa hai bên. Nếu thật sự trở thành muội phu của Phạm đại nhân,chắc chắn không phải lo sợ cặp mắt lạnh lùng kia nữa.Nhưng lý do quan trọng nhất khiến Hạ Tông Vĩ theo đuổi mãnh liệt cuộchôn nhân này, vẫn là vì hắn luôn khao khát Phạm Nhược Nhược. Tình cảm nàybắt đầu từ năm, sáu năm trước, đến nay vẫn không hề suy giảm.Cho nên những năm gần đây hắn vẫn độc thân, giống như Thế tử HoằngThành. Thực ra, lý do hai người chưa cưới thê tử là giống hệt nhau.Nhưng cuối cùng hắn vẫn không hiểu Phạm Nhàn, không biết nguyên nhâncho lòng căm ghét của Phạm Nhàn chính là vì thấy được ánh mắt cuồng nhiệtcủa hắn dành cho Nhược Nhược ngày ấy tại Nhất Thạch Cư.Thật đáng tiếc, nỗi khao khát trong lòng hắn ngày hôm nay cuối cùng đã bịlời nói thẳng thừng của Phạm Nhàn đập tan thành mảnh vụn.o O oPhạm Nhàn nói: "Ngươi đừng đến y quán nữa."Trái tim Hạ Tông Vĩ đập thình thịch, buông bỏ tiểu thư Phạm gia quả thựcrất khó khăn. Tuy phẩm tính của hắn rất tầm thường nhưng lại đầy tình cảmđiên cuồng đối với Phạm Nhược Nhược."Ta hiểu ý Tiểu Công gia." Hạ Tông Vĩ đứng dậy, cố nén cơn giận, bình tĩnhnói: "Ngày mai ta sẽ vào cung tâu với bệ hạ, từ chối cuộc hôn nhân này."Phạm Nhàn lắc đầu: "Trong cung chưa có ý chỉ ban hôn, đâu cần ngươi đi từchối? Đừng nghĩ lừa gạt được ta, vào cung khóc lóc kể khổ trước mặt bệ hạ, nóimình không xứng với tiểu thư Phạm gia, không hề nói xấu ta một lời. Nhưngchỉ cần thấy bộ dạng đó của ngươi, bệ hạ sẽ biết ta đang bắt nạt ngươi.""Ai bị ta Phạm Nhàn bắt nạt thì người đó thăng quan, đó là tình hình hiệntại." Y nhìn Hạ Tông Vĩ cười giễu nói: "Muốn lợi dụng chuyện này để bệ hạcàng thương xót lòng trung thành của ngươi à?"Cuối cùng Hạ Tông Vĩ không kiềm chế được cơn giận, lạnh lùng nhìn PhạmNhàn: "Rốt cuộc Công gia muốn ta làm thế nào? Cái này không được, cái kiacũng không được, hay là ngài muốn ép chết một đại thần mới vừa lòng?""Đó ngươi tự nói đấy nhé." Phạm Nhàn nhìn khinh miệt: "Đêm hôm kia, HồĐại học sĩ tự mình đến phủ hòa giải giúp ngươi. Đêm qua, Đại học sĩ Tiền Tậphiền quán Tăng Văn Tường, thầy dạy riêng của ngươi, cùng với Phan Linh Đạihọc sĩ cũng đến ủng hộ ngươi. Hạ đại nhân giờ vẻ vang quá nhỉ, ba Đại học sĩ ramặt làm mai, ta chỉ là một Đề ti Giám Sát viện, sao dám ép buộc ngươi."Nghe câu nói cay nghiệt không mặn không nhạt đó, Hạ Tông Vĩ không kiềmđược nữa, trầm giọng hỏi: "Dám hỏi Tiểu Công gia, rốt cuộc ta có lỗi gì đắc tộivới ngài?"Phạm Nhàn cười mỉa mai: "Ta không ưa ngươi, đó là lỗi của ngươi rồi.""Tiểu Phạm đại nhân, Tông Vĩ là thần tử của bệ hạ." Hạ Tông Vĩ cười lạnhnói: "Dù ngài quyền lực khuynh triều nhưng cũng chỉ là thần tử của Hoàng đếbệ hạ. Dám công khai đe dọa quan lại triều đình, coi thường bệ hạ, liệu ngài cósợ bệ hạ sẽ thu hồi quyền lực của ngài hay không? Làm người cần cẩn trọng,hành sự đừng kiêu ngạo."