Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1555: Vở kịch cuối mùa đông 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn không nổi giận, chỉ im lặng đứng đối diện, nhẹ nhàng nói: "Đạolý này ai cũng hiểu. Ba năm trước, lúc ở quán trà trước Bão Nguyệt lâu Nhịhoàng tử từng nói những lời y chang ngươi. Nhưng đừng quên, bây giờ hắn nằmdưới mồ còn ta đứng ngoài này."Nói xong câu đó, Phạm Nhàn rời khỏi tửu lâu. Những điều cần nói với HạTông Vĩ, thái độ cần biểu thị với người này, y đã làm đến nơi đến chốn. Cònviệc đối phương có chấp nhận hay không là chuyện của đối phương.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Về đến Phạm phủ, quả nhiên thấy Nhược Nhược đang bị Uyển Nhi và DiệpLinh Nhi vây quanh, nhỏ giọng nói gì đó, sắc mặt rất mất tự nhiên. Còn LýHoằng Thành đưa cô về thì không hiểu sao đã đi mất, không có ở trong phủ.Thấy Phạm Nhàn trở về, Lâm Uyển Nhi liếc mắt ra hiệu, lắc đầu bất lực, cólẽ cũng thấy bức xúc trước chuyện hôn nhân của muội muội phu quân, gâyhuyên náo khắp thành. Diệp Linh Nhi chỉ liếc nhìn Phạm Nhàn một cái, ngoàidự liệu của Phạm Nhàn, cô không lao tới trách móc y làm huynh trưởng saokhông giải quyết được việc nhỏ này.Xem ra tình yêu thật khiến con người dịu dàng... Phạm Nhàn không hỏiVương Thập Tam Lang ở đâu, mỉm cười vẫy tay gọi muội muội vào thư phòngthứ hai."Có phải Hoằng Thành sợ ta đánh nên chạy trước rồi không?" Phạm Nhànvà muội muội ngồi đối diện, hỏi nhỏ.Sắc mặt Phạm Nhược Nhược đỏ bừng, thực sự xấu hổ khi cưỡi chung ngựavới một chàng trai trẻ tuổi trên đường. Sau một lúc bình tĩnh, cô nói nhỏ:"Vương phủ có việc nên Hoằng Thành phải về trước."Trong lòng Phạm Nhàn gật gù, lo lắng muội muội sẽ giận hành động bạo lựccủa Hoằng Thành nhưng may mắn là cô vẫn ổn. Có vẻ như thủ đoạn côn đồ củaHoằng Thành cũng chẳng tệ.Phạm Nhược Nhược chợt tỉnh ngộ, ngạc nhiên nhìn Phạm Nhàn nói: "Vừarồi huynh cũng ở đó à?"Phạm Nhàn ngớ người, cười đáp: "Tin này lan nhanh lắm, cả kinh đô đềubiết Thế tử về kinh tranh thê tử với Hạ đại nhân, tất nhiên ta cũng biết tin.""Hoằng Thành đúng là hết chỗ nói." Phạm Nhược Nhược hơi tức giận: "Yquán còn nhiều bệnh nhân đợi khám.""Chuyện đó nói sau, bệnh nhân trên đời nhiều vô tận, muội đâu thể chữa trịhết được." Phạm Nhàn nhìn muội muội, nghiêm túc hỏi: "Ta biết những ngàyqua Hạ Tông Vĩ thường đến y quán, ta muốn hỏi muội một câu, thái độ củamuội đối với việc ban hôn của Hoàng đế bệ hạ thế nào."Phạm Nhược Nhược đáp mà không cần suy nghĩ: "Bây giờ muội vẫn cũngchưa muốn gả đi."Những ngày qua, Hạ Tông Vĩ vẫn đến y quán, không phải để ngồi thị uy,thái độ rất ôn hòa, thành ý. Tuy Phạm Nhược Nhược không sống trong thế giớiviễn vông nhưng vẫn biết tin đồn liên quan đến mình gần đây, cũng biết huynhtrưởng đang phiền muộn vì chuyện này, tất nhiên sẽ nói rõ với Hạ Tông Vĩ.Nhưng Hạ Tông Vĩ vẫn ngoan cố, giữ thái độ heo chết không sợ nước sôi, lạiđeo chiếc mặt nạ chân thành nên Phạm Nhược Nhược cũng khó mà giơ chổiđuổi đi như Tư Triệt."Tốt, không muốn gả thì đừng có gả." Sắc mặt Phạm Nhàn vẫn bình thản,"Muội biết tuy huynh trưởng ta đây nhìn như ôn hòa nhưng thực ra hơi bá đạo.Ta không ưa Hạ Tông Vĩ, cho dù muội đồng ý cưới hắn, ta cũng sẽ giơ bổngđánh uyên ương. "Phạm Nhược Nhược không nhịn được liếc nhìn y một cái, hạ giọng lầm bầmhồi nhỏ còn nói tự do yêu đương, bây giờ chỉ biết bá đạo.Nhưng cô đâu biết, thời điểm hai người còn nhỏ kể chuyện ma, tuổi thật củaPhạm Nhàn hơn cô mười mấy tuổi, đã có cảm giác như người cha già có congái.Con gái nhà mình mà lấy chồng, phụ thân nào chấp nhận chuyện tự do yêuđương? Khánh Quốc không, thế giới kia cũng không, cả vũ trụ này đều khôngcó.Một hồi nói chuyện, Phạm Nhược Nhược im lặng, hai tay nắm vạt áo xoaxoa, cảm xúc rối bời khiến cô không khác bất cứ thiếu nữ nào trên thế gian này.Một lúc sau, cô thở dài, nhìn Phạm Nhàn hỏi: "Ca ca, huynh có nghĩ muội rấttùy tiện không?"Nếu đặt ở bất cứ gia đình quyền quý nào, hoặc bất cứ nơi nào trên đời, quyếtđịnh về tình yêu và hôn nhân của Phạm Nhược Nhược đều sẽ rất đặc biệt. Trướctiên cô từ chối thỉnh cầu thông gia của Tĩnh Vương phủ, rời khỏi kinh đô học ynhiều năm, giờ lại từ chối lệnh ban hôn của Hoàng đế bệ hạ lần thứ hai.Kháng chỉ, từ hôn trong xã hội phong kiến, chắc chắn sẽ gây nguy hiểm vàrắc rối cho gia đình. Vì cuộc sống của mình mà liên lụy gia đình, ai cũng chorằng đó là hành động ích kỷ, vô trách nhiệm.Nhưng Phạm Nhàn không phải ai khác, y là người duy nhất trên đời này,nam nhân duy nhất đọc sách về chính trị giới tính. Vì vậy, y chưa bao giờ nghĩquyết định của muội muội cần phê phán.Rất nhiều năm trước, có lẽ nữ nhân của Diệp gia cũng đọc những cuốn sáchđó, nhưng giờ đây chỉ còn mình Phạm Nhàn kiên định đứng trên cõi đời, ủng hộhành động tùy tiện của muội muội, để nhớ về thế giới hôn nhân tốt đẹp khôngcần sự chỉ định của người lớn, ít ra ở một số phương diện thế giới đó công bằnghơn nơi này nhiều.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn không nổi giận, chỉ im lặng đứng đối diện, nhẹ nhàng nói: "Đạo

lý này ai cũng hiểu. Ba năm trước, lúc ở quán trà trước Bão Nguyệt lâu Nhị

hoàng tử từng nói những lời y chang ngươi. Nhưng đừng quên, bây giờ hắn nằm

dưới mồ còn ta đứng ngoài này."

Nói xong câu đó, Phạm Nhàn rời khỏi tửu lâu. Những điều cần nói với Hạ

Tông Vĩ, thái độ cần biểu thị với người này, y đã làm đến nơi đến chốn. Còn

việc đối phương có chấp nhận hay không là chuyện của đối phương.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Về đến Phạm phủ, quả nhiên thấy Nhược Nhược đang bị Uyển Nhi và Diệp

Linh Nhi vây quanh, nhỏ giọng nói gì đó, sắc mặt rất mất tự nhiên. Còn Lý

Hoằng Thành đưa cô về thì không hiểu sao đã đi mất, không có ở trong phủ.

Thấy Phạm Nhàn trở về, Lâm Uyển Nhi liếc mắt ra hiệu, lắc đầu bất lực, có

lẽ cũng thấy bức xúc trước chuyện hôn nhân của muội muội phu quân, gây

huyên náo khắp thành. Diệp Linh Nhi chỉ liếc nhìn Phạm Nhàn một cái, ngoài

dự liệu của Phạm Nhàn, cô không lao tới trách móc y làm huynh trưởng sao

không giải quyết được việc nhỏ này.

Xem ra tình yêu thật khiến con người dịu dàng... Phạm Nhàn không hỏi

Vương Thập Tam Lang ở đâu, mỉm cười vẫy tay gọi muội muội vào thư phòng

thứ hai.

"Có phải Hoằng Thành sợ ta đánh nên chạy trước rồi không?" Phạm Nhàn

và muội muội ngồi đối diện, hỏi nhỏ.

Sắc mặt Phạm Nhược Nhược đỏ bừng, thực sự xấu hổ khi cưỡi chung ngựa

với một chàng trai trẻ tuổi trên đường. Sau một lúc bình tĩnh, cô nói nhỏ:

"Vương phủ có việc nên Hoằng Thành phải về trước."

Trong lòng Phạm Nhàn gật gù, lo lắng muội muội sẽ giận hành động bạo lực

của Hoằng Thành nhưng may mắn là cô vẫn ổn. Có vẻ như thủ đoạn côn đồ của

Hoằng Thành cũng chẳng tệ.

Phạm Nhược Nhược chợt tỉnh ngộ, ngạc nhiên nhìn Phạm Nhàn nói: "Vừa

rồi huynh cũng ở đó à?"

Phạm Nhàn ngớ người, cười đáp: "Tin này lan nhanh lắm, cả kinh đô đều

biết Thế tử về kinh tranh thê tử với Hạ đại nhân, tất nhiên ta cũng biết tin."

"Hoằng Thành đúng là hết chỗ nói." Phạm Nhược Nhược hơi tức giận: "Y

quán còn nhiều bệnh nhân đợi khám."

"Chuyện đó nói sau, bệnh nhân trên đời nhiều vô tận, muội đâu thể chữa trị

hết được." Phạm Nhàn nhìn muội muội, nghiêm túc hỏi: "Ta biết những ngày

qua Hạ Tông Vĩ thường đến y quán, ta muốn hỏi muội một câu, thái độ của

muội đối với việc ban hôn của Hoàng đế bệ hạ thế nào."

Phạm Nhược Nhược đáp mà không cần suy nghĩ: "Bây giờ muội vẫn cũng

chưa muốn gả đi."

Những ngày qua, Hạ Tông Vĩ vẫn đến y quán, không phải để ngồi thị uy,

thái độ rất ôn hòa, thành ý. Tuy Phạm Nhược Nhược không sống trong thế giới

viễn vông nhưng vẫn biết tin đồn liên quan đến mình gần đây, cũng biết huynh

trưởng đang phiền muộn vì chuyện này, tất nhiên sẽ nói rõ với Hạ Tông Vĩ.

Nhưng Hạ Tông Vĩ vẫn ngoan cố, giữ thái độ heo chết không sợ nước sôi, lại

đeo chiếc mặt nạ chân thành nên Phạm Nhược Nhược cũng khó mà giơ chổi

đuổi đi như Tư Triệt.

"Tốt, không muốn gả thì đừng có gả." Sắc mặt Phạm Nhàn vẫn bình thản,

"Muội biết tuy huynh trưởng ta đây nhìn như ôn hòa nhưng thực ra hơi bá đạo.

Ta không ưa Hạ Tông Vĩ, cho dù muội đồng ý cưới hắn, ta cũng sẽ giơ bổng

đánh uyên ương. "

Phạm Nhược Nhược không nhịn được liếc nhìn y một cái, hạ giọng lầm bầm

hồi nhỏ còn nói tự do yêu đương, bây giờ chỉ biết bá đạo.

Nhưng cô đâu biết, thời điểm hai người còn nhỏ kể chuyện ma, tuổi thật của

Phạm Nhàn hơn cô mười mấy tuổi, đã có cảm giác như người cha già có con

gái.

Con gái nhà mình mà lấy chồng, phụ thân nào chấp nhận chuyện tự do yêu

đương? Khánh Quốc không, thế giới kia cũng không, cả vũ trụ này đều không

có.

Một hồi nói chuyện, Phạm Nhược Nhược im lặng, hai tay nắm vạt áo xoa

xoa, cảm xúc rối bời khiến cô không khác bất cứ thiếu nữ nào trên thế gian này.

Một lúc sau, cô thở dài, nhìn Phạm Nhàn hỏi: "Ca ca, huynh có nghĩ muội rất

tùy tiện không?"

Nếu đặt ở bất cứ gia đình quyền quý nào, hoặc bất cứ nơi nào trên đời, quyết

định về tình yêu và hôn nhân của Phạm Nhược Nhược đều sẽ rất đặc biệt. Trước

tiên cô từ chối thỉnh cầu thông gia của Tĩnh Vương phủ, rời khỏi kinh đô học y

nhiều năm, giờ lại từ chối lệnh ban hôn của Hoàng đế bệ hạ lần thứ hai.

Kháng chỉ, từ hôn trong xã hội phong kiến, chắc chắn sẽ gây nguy hiểm và

rắc rối cho gia đình. Vì cuộc sống của mình mà liên lụy gia đình, ai cũng cho

rằng đó là hành động ích kỷ, vô trách nhiệm.

Nhưng Phạm Nhàn không phải ai khác, y là người duy nhất trên đời này,

nam nhân duy nhất đọc sách về chính trị giới tính. Vì vậy, y chưa bao giờ nghĩ

quyết định của muội muội cần phê phán.

Rất nhiều năm trước, có lẽ nữ nhân của Diệp gia cũng đọc những cuốn sách

đó, nhưng giờ đây chỉ còn mình Phạm Nhàn kiên định đứng trên cõi đời, ủng hộ

hành động tùy tiện của muội muội, để nhớ về thế giới hôn nhân tốt đẹp không

cần sự chỉ định của người lớn, ít ra ở một số phương diện thế giới đó công bằng

hơn nơi này nhiều.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn không nổi giận, chỉ im lặng đứng đối diện, nhẹ nhàng nói: "Đạolý này ai cũng hiểu. Ba năm trước, lúc ở quán trà trước Bão Nguyệt lâu Nhịhoàng tử từng nói những lời y chang ngươi. Nhưng đừng quên, bây giờ hắn nằmdưới mồ còn ta đứng ngoài này."Nói xong câu đó, Phạm Nhàn rời khỏi tửu lâu. Những điều cần nói với HạTông Vĩ, thái độ cần biểu thị với người này, y đã làm đến nơi đến chốn. Cònviệc đối phương có chấp nhận hay không là chuyện của đối phương.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Về đến Phạm phủ, quả nhiên thấy Nhược Nhược đang bị Uyển Nhi và DiệpLinh Nhi vây quanh, nhỏ giọng nói gì đó, sắc mặt rất mất tự nhiên. Còn LýHoằng Thành đưa cô về thì không hiểu sao đã đi mất, không có ở trong phủ.Thấy Phạm Nhàn trở về, Lâm Uyển Nhi liếc mắt ra hiệu, lắc đầu bất lực, cólẽ cũng thấy bức xúc trước chuyện hôn nhân của muội muội phu quân, gâyhuyên náo khắp thành. Diệp Linh Nhi chỉ liếc nhìn Phạm Nhàn một cái, ngoàidự liệu của Phạm Nhàn, cô không lao tới trách móc y làm huynh trưởng saokhông giải quyết được việc nhỏ này.Xem ra tình yêu thật khiến con người dịu dàng... Phạm Nhàn không hỏiVương Thập Tam Lang ở đâu, mỉm cười vẫy tay gọi muội muội vào thư phòngthứ hai."Có phải Hoằng Thành sợ ta đánh nên chạy trước rồi không?" Phạm Nhànvà muội muội ngồi đối diện, hỏi nhỏ.Sắc mặt Phạm Nhược Nhược đỏ bừng, thực sự xấu hổ khi cưỡi chung ngựavới một chàng trai trẻ tuổi trên đường. Sau một lúc bình tĩnh, cô nói nhỏ:"Vương phủ có việc nên Hoằng Thành phải về trước."Trong lòng Phạm Nhàn gật gù, lo lắng muội muội sẽ giận hành động bạo lựccủa Hoằng Thành nhưng may mắn là cô vẫn ổn. Có vẻ như thủ đoạn côn đồ củaHoằng Thành cũng chẳng tệ.Phạm Nhược Nhược chợt tỉnh ngộ, ngạc nhiên nhìn Phạm Nhàn nói: "Vừarồi huynh cũng ở đó à?"Phạm Nhàn ngớ người, cười đáp: "Tin này lan nhanh lắm, cả kinh đô đềubiết Thế tử về kinh tranh thê tử với Hạ đại nhân, tất nhiên ta cũng biết tin.""Hoằng Thành đúng là hết chỗ nói." Phạm Nhược Nhược hơi tức giận: "Yquán còn nhiều bệnh nhân đợi khám.""Chuyện đó nói sau, bệnh nhân trên đời nhiều vô tận, muội đâu thể chữa trịhết được." Phạm Nhàn nhìn muội muội, nghiêm túc hỏi: "Ta biết những ngàyqua Hạ Tông Vĩ thường đến y quán, ta muốn hỏi muội một câu, thái độ củamuội đối với việc ban hôn của Hoàng đế bệ hạ thế nào."Phạm Nhược Nhược đáp mà không cần suy nghĩ: "Bây giờ muội vẫn cũngchưa muốn gả đi."Những ngày qua, Hạ Tông Vĩ vẫn đến y quán, không phải để ngồi thị uy,thái độ rất ôn hòa, thành ý. Tuy Phạm Nhược Nhược không sống trong thế giớiviễn vông nhưng vẫn biết tin đồn liên quan đến mình gần đây, cũng biết huynhtrưởng đang phiền muộn vì chuyện này, tất nhiên sẽ nói rõ với Hạ Tông Vĩ.Nhưng Hạ Tông Vĩ vẫn ngoan cố, giữ thái độ heo chết không sợ nước sôi, lạiđeo chiếc mặt nạ chân thành nên Phạm Nhược Nhược cũng khó mà giơ chổiđuổi đi như Tư Triệt."Tốt, không muốn gả thì đừng có gả." Sắc mặt Phạm Nhàn vẫn bình thản,"Muội biết tuy huynh trưởng ta đây nhìn như ôn hòa nhưng thực ra hơi bá đạo.Ta không ưa Hạ Tông Vĩ, cho dù muội đồng ý cưới hắn, ta cũng sẽ giơ bổngđánh uyên ương. "Phạm Nhược Nhược không nhịn được liếc nhìn y một cái, hạ giọng lầm bầmhồi nhỏ còn nói tự do yêu đương, bây giờ chỉ biết bá đạo.Nhưng cô đâu biết, thời điểm hai người còn nhỏ kể chuyện ma, tuổi thật củaPhạm Nhàn hơn cô mười mấy tuổi, đã có cảm giác như người cha già có congái.Con gái nhà mình mà lấy chồng, phụ thân nào chấp nhận chuyện tự do yêuđương? Khánh Quốc không, thế giới kia cũng không, cả vũ trụ này đều khôngcó.Một hồi nói chuyện, Phạm Nhược Nhược im lặng, hai tay nắm vạt áo xoaxoa, cảm xúc rối bời khiến cô không khác bất cứ thiếu nữ nào trên thế gian này.Một lúc sau, cô thở dài, nhìn Phạm Nhàn hỏi: "Ca ca, huynh có nghĩ muội rấttùy tiện không?"Nếu đặt ở bất cứ gia đình quyền quý nào, hoặc bất cứ nơi nào trên đời, quyếtđịnh về tình yêu và hôn nhân của Phạm Nhược Nhược đều sẽ rất đặc biệt. Trướctiên cô từ chối thỉnh cầu thông gia của Tĩnh Vương phủ, rời khỏi kinh đô học ynhiều năm, giờ lại từ chối lệnh ban hôn của Hoàng đế bệ hạ lần thứ hai.Kháng chỉ, từ hôn trong xã hội phong kiến, chắc chắn sẽ gây nguy hiểm vàrắc rối cho gia đình. Vì cuộc sống của mình mà liên lụy gia đình, ai cũng chorằng đó là hành động ích kỷ, vô trách nhiệm.Nhưng Phạm Nhàn không phải ai khác, y là người duy nhất trên đời này,nam nhân duy nhất đọc sách về chính trị giới tính. Vì vậy, y chưa bao giờ nghĩquyết định của muội muội cần phê phán.Rất nhiều năm trước, có lẽ nữ nhân của Diệp gia cũng đọc những cuốn sáchđó, nhưng giờ đây chỉ còn mình Phạm Nhàn kiên định đứng trên cõi đời, ủng hộhành động tùy tiện của muội muội, để nhớ về thế giới hôn nhân tốt đẹp khôngcần sự chỉ định của người lớn, ít ra ở một số phương diện thế giới đó công bằnghơn nơi này nhiều.

Chương 1555: Vở kịch cuối mùa đông 2