Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1586: Bẻ dương liễu vào nhà 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn phun một ngụm máu tươi lên người Tiểu Hoàng đế, khiến toànthân hắn đầy máu. Dao găm đen dễ dàng đập vỡ bội kiếm Thiên tử, nhưng cúchạm nhẹ ấy lại khiến tâm mạch Phạm Nhàn bị tổn thương nặng nề, máu bắntung tóe.Y có thể thoát khỏi vòng vây của năm cao thủ cửu phẩm, không phải vì bảnlĩnh thông thiên, mà vì tên thái giám kia vào phòng tuyên triệu Tư Lý Lý đãkhiến Phạm Nhàn nhận ra có vấn đề.Tuy y không biết Hoàng đế Bắc Tề làm cách nào đoán ra trong phòng,nhưng không còn thời gian suy nghĩ, ngay sau khi Tư Lý Lý rời khỏi căn phòngvài bước, Phạm Nhàn cực kỳ lăng lệ xông ra, mạnh mẽ đẩy lui Hà Đạo nhân,tránh né kiếm quang lạnh lẽo từ đệ tử Kiếm Lư.Chỉ tranh trước được nửa khắc nhưng lại là nửa khắc quan trọng nhất, vìtrên đường chạy trốn, y gặp Lang Đào. Nếu Lang Đào ra tay ngoài phòng, chỉ ePhạm Nhàn không có cơ may sống sót.Giao thủ một chưởng dưới hiên nhà, Phạm Nhàn bay người lên, chân khícủa Lang Đào bị kích động, hai chân trầm xuống, tạm thời không di chuyểnđược.Lúc đó trước mặt Phạm Nhàn có hai lựa chọn: một là lên núi, hai là về phíanhà tranh. Con đường thứ hai nguy hiểm hơn, bởi Vân Chi Lan và đệ tử KiếmLư đang canh gác dưới chân núi. Nếu mắc kẹt, cho dù Phạm Nhàn có bản lĩnhthông thiên cũng khó mà sống sót.Nhưng ngoài dự liệu của Bắc Tề và Kiếm Lư, Phạm Nhàn xoay người trênkhông trung như chim ưng, vẽ một đường vòng cung, lao thẳng đến vách đá,dưới đó là một trong những thánh địa võ đạo... Kiếm Lư.Phạm Nhàn chọn con đường mạo hiểm, vì y không cam tâm. Y không camtâm liều lĩnh đến thế nhưng không gặp được Tứ Cố Kiếm, không chạm mặtđược Tiểu Hoàng đế Bắc Tề.May mắn thay, trên đường chạy trốn, y chạy vào trong sân, thấy Tiểu Hoàngđế đứng bên cửa gian nahf trên núi ra vẻ công tử.o O oMáu tươi như nước chảy đầy mặt mày Bắc Tề Hoàng đế. Phạm Nhàn áp sáthắn, nhưng không thể dừng bước chân được nữa. Vì cưỡng ép thoát thân, dọcđường lại giao thủ một chưởng với Lang Đào. Thực sự đã đến cực hạn, giờmuốn dừng chân là điều không thể.Ngay trước ánh mắt kinh hoàng của Tư Lý Lý, Phạm Nhàn ôm lấy TiểuHoàng đế, giống hệt hai người nam nhân liều chết vì tình, cương quyết, dứtkhoát nhảy xuống vực sâu!Vài luồng ánh sáng lướt qua, các cao thủ với Lang Đào cầm đầu lao qua bêncạnh Tư Lý Lý, mặt mày khiến nhìn Phạm Nhàn ôm Tiểu Hoàng đế lao thẳngxuống vách núi tự sát, đâu kịp suy nghĩ, bèn nhảy xuống theo!Tất nhiên Phạm Nhàn không tự sát, trên đời này nhảy vách đá coi như tròvui, ngoài Ngũ Trúc thúc ra thì chỉ có y. Cho dù bị thương không nhẹ, còn ômmột nhân vật quan trọng, song y vẫn tìm ra từng chỗ đặt chân cực kỳ chính xác,hoặc là những hòn đá nhô ra, hoặc là các hố cỏ lõm xuống, như một người gỗlắp đầy lò xo, dẫm trên vách đá dựng đứng tạo ra một vệt bụi, chớp mắt đã rơixuống đất bằng bên dưới vách núi.Tốc độ rơi xuống cực nhanh, lực phản chấn cực mạnh, khóe môi PhạmNhàn lại rỉ máu, còn Tiểu Hoàng đế Bắc Tề bị ép nén huyết mạch rung động,sắc mặt tái nhợt. Nhưng dù vậy, trong đôi mắt vị Hoàng đế này vẫn chẳng hề sợhãi, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt Phạm Nhàn, hơi thắc mắc, dườngnhư không ngờ y không chỉ trốn thoát được, mà còn khống chế nổi mình.Vùng đất bằng phía dưới vách đá chính là trước Kiếm Lư, nơi này xảy rabiến cố, các đệ tử Kiếm Lư vốn đang cản trở Vương Thập Tam Lang đi vào, vộirút kiếm bên hông, nhanh chóng dàn thành một kiếm trận bao vây Phạm Nhànvào giữa.Cách đó không xa, Vân Chi Lan vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối cũng bướcra, kiếm khí bốc lên tận trời, đâm thẳng vào Phạm Nhàn.Vài bóng mờ lướt qua trên vách núi, mấy cao thủ dẫn đầu bởi Lang Đào chỉchậm hơn Phạm Nhàn một chút, đã nhảy xuống đuổi theo.Không gian lập tức chìm vào im lặng, trong sự im lặng ấy tràn ngập căngthẳng vô hạn.o O oPhạm Nhàn một tay bấm mạch môn Hoàng đế Bắc Tề, một tay siết chặt daogăm màu đen, mắt cảnh giác nhìn xung quanh. Chỉ cần liếc nhìn, y đã biết gầnnhư toàn bộ cao thủ cửu phẩm trong thiên hạ, nhất là của hai nhánh Đông Di vàBắc Tề đều đã tập trung nơi đây. Từ sau trận Đại Đông sơn, chỉ có Kiếm Lưngày hôm nay mới tập hợp được nhiều cao thủ như vậy.Mục tiêu của họ rất nhất trí, đơn giản là giữ Phạm Nhàn lại.Vấn đề là Phạm Nhàn đang nắm chặt tay Hoàng đế Bắc Tề, tuy y nắm rấtnhẹ nhàng, nhưng ai cũng biết, chỉ cần y muốn, chân khí bá đạo kỳ lạ trongngười chỉ cần tuôn ra một lần thôi là Hoàng đế Bắc Tề sẽ lập tức tan thành vô sốkhối máu thịt.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn phun một ngụm máu tươi lên người Tiểu Hoàng đế, khiến toàn
thân hắn đầy máu. Dao găm đen dễ dàng đập vỡ bội kiếm Thiên tử, nhưng cú
chạm nhẹ ấy lại khiến tâm mạch Phạm Nhàn bị tổn thương nặng nề, máu bắn
tung tóe.
Y có thể thoát khỏi vòng vây của năm cao thủ cửu phẩm, không phải vì bản
lĩnh thông thiên, mà vì tên thái giám kia vào phòng tuyên triệu Tư Lý Lý đã
khiến Phạm Nhàn nhận ra có vấn đề.
Tuy y không biết Hoàng đế Bắc Tề làm cách nào đoán ra trong phòng,
nhưng không còn thời gian suy nghĩ, ngay sau khi Tư Lý Lý rời khỏi căn phòng
vài bước, Phạm Nhàn cực kỳ lăng lệ xông ra, mạnh mẽ đẩy lui Hà Đạo nhân,
tránh né kiếm quang lạnh lẽo từ đệ tử Kiếm Lư.
Chỉ tranh trước được nửa khắc nhưng lại là nửa khắc quan trọng nhất, vì
trên đường chạy trốn, y gặp Lang Đào. Nếu Lang Đào ra tay ngoài phòng, chỉ e
Phạm Nhàn không có cơ may sống sót.
Giao thủ một chưởng dưới hiên nhà, Phạm Nhàn bay người lên, chân khí
của Lang Đào bị kích động, hai chân trầm xuống, tạm thời không di chuyển
được.
Lúc đó trước mặt Phạm Nhàn có hai lựa chọn: một là lên núi, hai là về phía
nhà tranh. Con đường thứ hai nguy hiểm hơn, bởi Vân Chi Lan và đệ tử Kiếm
Lư đang canh gác dưới chân núi. Nếu mắc kẹt, cho dù Phạm Nhàn có bản lĩnh
thông thiên cũng khó mà sống sót.
Nhưng ngoài dự liệu của Bắc Tề và Kiếm Lư, Phạm Nhàn xoay người trên
không trung như chim ưng, vẽ một đường vòng cung, lao thẳng đến vách đá,
dưới đó là một trong những thánh địa võ đạo... Kiếm Lư.
Phạm Nhàn chọn con đường mạo hiểm, vì y không cam tâm. Y không cam
tâm liều lĩnh đến thế nhưng không gặp được Tứ Cố Kiếm, không chạm mặt
được Tiểu Hoàng đế Bắc Tề.
May mắn thay, trên đường chạy trốn, y chạy vào trong sân, thấy Tiểu Hoàng
đế đứng bên cửa gian nahf trên núi ra vẻ công tử.
o O o
Máu tươi như nước chảy đầy mặt mày Bắc Tề Hoàng đế. Phạm Nhàn áp sát
hắn, nhưng không thể dừng bước chân được nữa. Vì cưỡng ép thoát thân, dọc
đường lại giao thủ một chưởng với Lang Đào. Thực sự đã đến cực hạn, giờ
muốn dừng chân là điều không thể.
Ngay trước ánh mắt kinh hoàng của Tư Lý Lý, Phạm Nhàn ôm lấy Tiểu
Hoàng đế, giống hệt hai người nam nhân liều chết vì tình, cương quyết, dứt
khoát nhảy xuống vực sâu!
Vài luồng ánh sáng lướt qua, các cao thủ với Lang Đào cầm đầu lao qua bên
cạnh Tư Lý Lý, mặt mày khiến nhìn Phạm Nhàn ôm Tiểu Hoàng đế lao thẳng
xuống vách núi tự sát, đâu kịp suy nghĩ, bèn nhảy xuống theo!
Tất nhiên Phạm Nhàn không tự sát, trên đời này nhảy vách đá coi như trò
vui, ngoài Ngũ Trúc thúc ra thì chỉ có y. Cho dù bị thương không nhẹ, còn ôm
một nhân vật quan trọng, song y vẫn tìm ra từng chỗ đặt chân cực kỳ chính xác,
hoặc là những hòn đá nhô ra, hoặc là các hố cỏ lõm xuống, như một người gỗ
lắp đầy lò xo, dẫm trên vách đá dựng đứng tạo ra một vệt bụi, chớp mắt đã rơi
xuống đất bằng bên dưới vách núi.
Tốc độ rơi xuống cực nhanh, lực phản chấn cực mạnh, khóe môi Phạm
Nhàn lại rỉ máu, còn Tiểu Hoàng đế Bắc Tề bị ép nén huyết mạch rung động,
sắc mặt tái nhợt. Nhưng dù vậy, trong đôi mắt vị Hoàng đế này vẫn chẳng hề sợ
hãi, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt Phạm Nhàn, hơi thắc mắc, dường
như không ngờ y không chỉ trốn thoát được, mà còn khống chế nổi mình.
Vùng đất bằng phía dưới vách đá chính là trước Kiếm Lư, nơi này xảy ra
biến cố, các đệ tử Kiếm Lư vốn đang cản trở Vương Thập Tam Lang đi vào, vội
rút kiếm bên hông, nhanh chóng dàn thành một kiếm trận bao vây Phạm Nhàn
vào giữa.
Cách đó không xa, Vân Chi Lan vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối cũng bước
ra, kiếm khí bốc lên tận trời, đâm thẳng vào Phạm Nhàn.
Vài bóng mờ lướt qua trên vách núi, mấy cao thủ dẫn đầu bởi Lang Đào chỉ
chậm hơn Phạm Nhàn một chút, đã nhảy xuống đuổi theo.
Không gian lập tức chìm vào im lặng, trong sự im lặng ấy tràn ngập căng
thẳng vô hạn.
o O o
Phạm Nhàn một tay bấm mạch môn Hoàng đế Bắc Tề, một tay siết chặt dao
găm màu đen, mắt cảnh giác nhìn xung quanh. Chỉ cần liếc nhìn, y đã biết gần
như toàn bộ cao thủ cửu phẩm trong thiên hạ, nhất là của hai nhánh Đông Di và
Bắc Tề đều đã tập trung nơi đây. Từ sau trận Đại Đông sơn, chỉ có Kiếm Lư
ngày hôm nay mới tập hợp được nhiều cao thủ như vậy.
Mục tiêu của họ rất nhất trí, đơn giản là giữ Phạm Nhàn lại.
Vấn đề là Phạm Nhàn đang nắm chặt tay Hoàng đế Bắc Tề, tuy y nắm rất
nhẹ nhàng, nhưng ai cũng biết, chỉ cần y muốn, chân khí bá đạo kỳ lạ trong
người chỉ cần tuôn ra một lần thôi là Hoàng đế Bắc Tề sẽ lập tức tan thành vô số
khối máu thịt.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn phun một ngụm máu tươi lên người Tiểu Hoàng đế, khiến toànthân hắn đầy máu. Dao găm đen dễ dàng đập vỡ bội kiếm Thiên tử, nhưng cúchạm nhẹ ấy lại khiến tâm mạch Phạm Nhàn bị tổn thương nặng nề, máu bắntung tóe.Y có thể thoát khỏi vòng vây của năm cao thủ cửu phẩm, không phải vì bảnlĩnh thông thiên, mà vì tên thái giám kia vào phòng tuyên triệu Tư Lý Lý đãkhiến Phạm Nhàn nhận ra có vấn đề.Tuy y không biết Hoàng đế Bắc Tề làm cách nào đoán ra trong phòng,nhưng không còn thời gian suy nghĩ, ngay sau khi Tư Lý Lý rời khỏi căn phòngvài bước, Phạm Nhàn cực kỳ lăng lệ xông ra, mạnh mẽ đẩy lui Hà Đạo nhân,tránh né kiếm quang lạnh lẽo từ đệ tử Kiếm Lư.Chỉ tranh trước được nửa khắc nhưng lại là nửa khắc quan trọng nhất, vìtrên đường chạy trốn, y gặp Lang Đào. Nếu Lang Đào ra tay ngoài phòng, chỉ ePhạm Nhàn không có cơ may sống sót.Giao thủ một chưởng dưới hiên nhà, Phạm Nhàn bay người lên, chân khícủa Lang Đào bị kích động, hai chân trầm xuống, tạm thời không di chuyểnđược.Lúc đó trước mặt Phạm Nhàn có hai lựa chọn: một là lên núi, hai là về phíanhà tranh. Con đường thứ hai nguy hiểm hơn, bởi Vân Chi Lan và đệ tử KiếmLư đang canh gác dưới chân núi. Nếu mắc kẹt, cho dù Phạm Nhàn có bản lĩnhthông thiên cũng khó mà sống sót.Nhưng ngoài dự liệu của Bắc Tề và Kiếm Lư, Phạm Nhàn xoay người trênkhông trung như chim ưng, vẽ một đường vòng cung, lao thẳng đến vách đá,dưới đó là một trong những thánh địa võ đạo... Kiếm Lư.Phạm Nhàn chọn con đường mạo hiểm, vì y không cam tâm. Y không camtâm liều lĩnh đến thế nhưng không gặp được Tứ Cố Kiếm, không chạm mặtđược Tiểu Hoàng đế Bắc Tề.May mắn thay, trên đường chạy trốn, y chạy vào trong sân, thấy Tiểu Hoàngđế đứng bên cửa gian nahf trên núi ra vẻ công tử.o O oMáu tươi như nước chảy đầy mặt mày Bắc Tề Hoàng đế. Phạm Nhàn áp sáthắn, nhưng không thể dừng bước chân được nữa. Vì cưỡng ép thoát thân, dọcđường lại giao thủ một chưởng với Lang Đào. Thực sự đã đến cực hạn, giờmuốn dừng chân là điều không thể.Ngay trước ánh mắt kinh hoàng của Tư Lý Lý, Phạm Nhàn ôm lấy TiểuHoàng đế, giống hệt hai người nam nhân liều chết vì tình, cương quyết, dứtkhoát nhảy xuống vực sâu!Vài luồng ánh sáng lướt qua, các cao thủ với Lang Đào cầm đầu lao qua bêncạnh Tư Lý Lý, mặt mày khiến nhìn Phạm Nhàn ôm Tiểu Hoàng đế lao thẳngxuống vách núi tự sát, đâu kịp suy nghĩ, bèn nhảy xuống theo!Tất nhiên Phạm Nhàn không tự sát, trên đời này nhảy vách đá coi như tròvui, ngoài Ngũ Trúc thúc ra thì chỉ có y. Cho dù bị thương không nhẹ, còn ômmột nhân vật quan trọng, song y vẫn tìm ra từng chỗ đặt chân cực kỳ chính xác,hoặc là những hòn đá nhô ra, hoặc là các hố cỏ lõm xuống, như một người gỗlắp đầy lò xo, dẫm trên vách đá dựng đứng tạo ra một vệt bụi, chớp mắt đã rơixuống đất bằng bên dưới vách núi.Tốc độ rơi xuống cực nhanh, lực phản chấn cực mạnh, khóe môi PhạmNhàn lại rỉ máu, còn Tiểu Hoàng đế Bắc Tề bị ép nén huyết mạch rung động,sắc mặt tái nhợt. Nhưng dù vậy, trong đôi mắt vị Hoàng đế này vẫn chẳng hề sợhãi, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt Phạm Nhàn, hơi thắc mắc, dườngnhư không ngờ y không chỉ trốn thoát được, mà còn khống chế nổi mình.Vùng đất bằng phía dưới vách đá chính là trước Kiếm Lư, nơi này xảy rabiến cố, các đệ tử Kiếm Lư vốn đang cản trở Vương Thập Tam Lang đi vào, vộirút kiếm bên hông, nhanh chóng dàn thành một kiếm trận bao vây Phạm Nhànvào giữa.Cách đó không xa, Vân Chi Lan vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối cũng bướcra, kiếm khí bốc lên tận trời, đâm thẳng vào Phạm Nhàn.Vài bóng mờ lướt qua trên vách núi, mấy cao thủ dẫn đầu bởi Lang Đào chỉchậm hơn Phạm Nhàn một chút, đã nhảy xuống đuổi theo.Không gian lập tức chìm vào im lặng, trong sự im lặng ấy tràn ngập căngthẳng vô hạn.o O oPhạm Nhàn một tay bấm mạch môn Hoàng đế Bắc Tề, một tay siết chặt daogăm màu đen, mắt cảnh giác nhìn xung quanh. Chỉ cần liếc nhìn, y đã biết gầnnhư toàn bộ cao thủ cửu phẩm trong thiên hạ, nhất là của hai nhánh Đông Di vàBắc Tề đều đã tập trung nơi đây. Từ sau trận Đại Đông sơn, chỉ có Kiếm Lưngày hôm nay mới tập hợp được nhiều cao thủ như vậy.Mục tiêu của họ rất nhất trí, đơn giản là giữ Phạm Nhàn lại.Vấn đề là Phạm Nhàn đang nắm chặt tay Hoàng đế Bắc Tề, tuy y nắm rấtnhẹ nhàng, nhưng ai cũng biết, chỉ cần y muốn, chân khí bá đạo kỳ lạ trongngười chỉ cần tuôn ra một lần thôi là Hoàng đế Bắc Tề sẽ lập tức tan thành vô sốkhối máu thịt.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑