Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1587: Bẻ dương liễu vào nhà 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Dưới bao vây của nhiều cao thủ như vậy, vẫn có thể khống chế bệ hạ, quảthực xứng danh... Nam Khánh Phạm Nhàn."Có người trong sân nhìn cảnh tượng này, khẽ khen ngợi. Người vừa nóichính là nhị đệ tử Kiếm Lư, lúc này tất cả mọi người đều căng thẳng, chỉ riêngvị nhị sư huynh không thuộc phe nào có thể tự nhiên cảm khái, nói ra điều tất cảđang nghĩ trong lòng.Mặc dù thiên hạ đều biết, Phạm Đề ti ngày nay đã là cao thủ tuyệt đối cửuphẩm thượng, nhưng hôm nay trên núi, rõ ràng là Tiểu Hoàng đế Bắc Tề nắmđược tung tích của y, bố trí mai phục, không ngờ cuối cùng y vẫn trốn thoát,thậm chí còn bắt sống được Hoàng đế làm con tin!Cho dù là Hà đạo nhân, hoặc cao thủ trong Kiếm Lư, đơn đấu một một thìdù không địch lại Phạm Nhàn nhưng ít nhất cũng gây rất nhiều rắc rối. Huốnghồ trên núi còn có Lang Đào đại nhân, thực lực tuyệt đối không dưới PhạmNhàn. Thế mà ngay cả trong tình huống đó vẫn không giữ được y! Ai nấy đềulạnh người, nghĩ rằng hai năm qua Phạm Nhàn chắc đã có thêm kỳ ngộ, mới cóthể cường đại đến thế.Phạm Nhàn cúi đầu, ho nhẹ hai tiếng, siết chặt tay Tiểu Hoàng đế, nhìnquanh, khàn giọng nói: "Hóa ra các vị đều ở đây... Bây giờ có thể nói chuyệnđược chứ?"Kiếm Lư tọa lạc ngoại ô Đông Di thành, dãy nhà tranh tựa lưng vào, chiếmdiện tích rất rộng, cửa nhà tranh ở dưới chân núi, bốn phía là nơi Tứ Cố Kiếmvà các đệ tử bế quan. Nhưng lúc này ở sâu trong gian nhà tranh, mười mấy caothủ tụ tập Kiếm Lư, chắc chắn không kinh động đến vị đại nhân ở nơi sâu xanhất.Phạm Nhàn biết bản thân không mạnh, chỉ cần một mình Lang Đào là có thểcầm chân mình. Huống hồ bên ngoài còn có Vân Chi Lan đang từ từ tích tụkiếm khí nhìn mình. Hai người này đều là cao thủ cửu phẩm thượng lừng danhtừ lâu.Trước đó y chỉ có thể trốn khỏi núi nhờ bản năng nguy hiểm như dã thú từthuở nhỏ và khả năng quyết đoán mạnh mẽ. Còn việc bắt được Hoàng đế BắcTề phải nhờ may mắn. Đương nhiên, nếu y không làm ngoài dự liệu của tất cảmọi người, hung hãn lao về Kiếm Lư dưới chân núi thì cũng không thể gặpđược Hoàng đế Bắc Tề.Vậy nên tất cả đều dựa vào: thực lực, quyết đoán, may mắn và... điều màquá khứ Phạm Nhàn thiếu nhất, dũng khí.o O oMặc dù lúc này Phạm Nhàn đã khống chế được Hoàng đế Bắc Tề, nhưngtình thế vẫn cực kỳ nguy hiểm. Cho dù ai cũng không thể thoát khỏi vòng vâycủa các cao thủ. Thành công? Vẫn còn quá sớm, y chỉ mới bước lên con đườnggian nan.Đó là con đường đầy gai góc, nhuộm đỏ cánh hoa nhỏ dọc đường.Hoàng đế Bắc Tề đứng bên cạnh y, lạnh lùng liếc nhìn nam nhân này, trongtình thế nguy hiểm mà vẫn bình tĩnh, không khỏi bội phục, chậm rãi mở miệngnói: "Phạm Nhàn, ngươi quả là to lớn, dám mạo phạm trẫm trước Kiếm Lư."Phạm Nhàn nâng cổ tay, lau vết máu trên mép, tự giễu: "Bệ hạ muốn giết ta,ca ta phải giơ cổ chờ chém hay sao?"Hắn ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn xung quanh, nói: "Mặc dù ta không muốnlàm thiếu tính kỹ thuật như chuyện bắt cóc, nhưng ngươi phát hiện ra ta quánhanh, lại xui xẻo bị ta bắt được, ta cũng chỉ đành tạm thời làm tên bắt cóc vậy."Y cất cao giọng, mỉm cười nói với đám người đang tiến lại gần: "Nói thẳngra nhé, muốn hắn sống sót thì đừng ép ta.""Đừng ép ta nổi giận."o O oLời vừa dứt, mọi người im lặng. Vân Chi Lan chậm rãi tách mọi người ra,chắp tay với Phạm Nhàn, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Phạm đại nhân, một mình ngươiđã khuấy động Kiếm Lư của ta không có ngày nào yên tĩnh, Vân Chi Lan nàycũng phải thán phục ngươi. Nhưng cho dù ngươi khống chế bệ hạ, nơi đây vẫnlà Kiếm Lư, chẳng lẽ ngươi hi vọng ta thả ngươi đi à?"Lúc này Lang Đào cũng bước lên, cúi đầu với Phạm Nhàn, nói: "Tiểu Phạmđại nhân, ta khâm phục dũng khí và thực lực của ngươi, nhưng quần hùng tụtập, cho dù ngươi có bản lĩnh thông thiên cũng khó lòng thoát thân. Còn về bệhạ... Đương nhiên chúng ta không thể để mang ngài ấy đi."Phạm Nhàn cố nuốt ngụm máu xộc lên, khóe mi nhướn lên, hung tàn hiệnrõ: "Ta đánh không lại các ngươi, nếu các ngươi không chịu nhường thì takhông ngại để ai đó cùng lên đường, nhớ sắp xếp cho ta chung một mộ nhé, tacũng muốn để lại dấu ấn trong lịch sử."Đối mặt cường giả dường như vô lý, hung hăng tho bạo nhưng thực chất rấtâm hiểm đến cực điểm, không ai biết y còn nắm trong tay những hậu chiêu nào,Lang Đào và Vân Chi Lan đều cảm thấy khó xử. Vân Chi Lan liếc nhìn LangĐào, có vẻ rất khó hiểu, tại sao trên núi phát hiện ra Phạm Nhàn rồi, với tu vicủa ngươi cộng thêm các cao thủ giúp sức mà vẫn để y chạy thoát, thậm chí cònbắt được Tề Đế?

"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Dưới bao vây của nhiều cao thủ như vậy, vẫn có thể khống chế bệ hạ, quả

thực xứng danh... Nam Khánh Phạm Nhàn."

Có người trong sân nhìn cảnh tượng này, khẽ khen ngợi. Người vừa nói

chính là nhị đệ tử Kiếm Lư, lúc này tất cả mọi người đều căng thẳng, chỉ riêng

vị nhị sư huynh không thuộc phe nào có thể tự nhiên cảm khái, nói ra điều tất cả

đang nghĩ trong lòng.

Mặc dù thiên hạ đều biết, Phạm Đề ti ngày nay đã là cao thủ tuyệt đối cửu

phẩm thượng, nhưng hôm nay trên núi, rõ ràng là Tiểu Hoàng đế Bắc Tề nắm

được tung tích của y, bố trí mai phục, không ngờ cuối cùng y vẫn trốn thoát,

thậm chí còn bắt sống được Hoàng đế làm con tin!

Cho dù là Hà đạo nhân, hoặc cao thủ trong Kiếm Lư, đơn đấu một một thì

dù không địch lại Phạm Nhàn nhưng ít nhất cũng gây rất nhiều rắc rối. Huống

hồ trên núi còn có Lang Đào đại nhân, thực lực tuyệt đối không dưới Phạm

Nhàn. Thế mà ngay cả trong tình huống đó vẫn không giữ được y! Ai nấy đều

lạnh người, nghĩ rằng hai năm qua Phạm Nhàn chắc đã có thêm kỳ ngộ, mới có

thể cường đại đến thế.

Phạm Nhàn cúi đầu, ho nhẹ hai tiếng, siết chặt tay Tiểu Hoàng đế, nhìn

quanh, khàn giọng nói: "Hóa ra các vị đều ở đây... Bây giờ có thể nói chuyện

được chứ?"

Kiếm Lư tọa lạc ngoại ô Đông Di thành, dãy nhà tranh tựa lưng vào, chiếm

diện tích rất rộng, cửa nhà tranh ở dưới chân núi, bốn phía là nơi Tứ Cố Kiếm

và các đệ tử bế quan. Nhưng lúc này ở sâu trong gian nhà tranh, mười mấy cao

thủ tụ tập Kiếm Lư, chắc chắn không kinh động đến vị đại nhân ở nơi sâu xa

nhất.

Phạm Nhàn biết bản thân không mạnh, chỉ cần một mình Lang Đào là có thể

cầm chân mình. Huống hồ bên ngoài còn có Vân Chi Lan đang từ từ tích tụ

kiếm khí nhìn mình. Hai người này đều là cao thủ cửu phẩm thượng lừng danh

từ lâu.

Trước đó y chỉ có thể trốn khỏi núi nhờ bản năng nguy hiểm như dã thú từ

thuở nhỏ và khả năng quyết đoán mạnh mẽ. Còn việc bắt được Hoàng đế Bắc

Tề phải nhờ may mắn. Đương nhiên, nếu y không làm ngoài dự liệu của tất cả

mọi người, hung hãn lao về Kiếm Lư dưới chân núi thì cũng không thể gặp

được Hoàng đế Bắc Tề.

Vậy nên tất cả đều dựa vào: thực lực, quyết đoán, may mắn và... điều mà

quá khứ Phạm Nhàn thiếu nhất, dũng khí.

o O o

Mặc dù lúc này Phạm Nhàn đã khống chế được Hoàng đế Bắc Tề, nhưng

tình thế vẫn cực kỳ nguy hiểm. Cho dù ai cũng không thể thoát khỏi vòng vây

của các cao thủ. Thành công? Vẫn còn quá sớm, y chỉ mới bước lên con đường

gian nan.

Đó là con đường đầy gai góc, nhuộm đỏ cánh hoa nhỏ dọc đường.

Hoàng đế Bắc Tề đứng bên cạnh y, lạnh lùng liếc nhìn nam nhân này, trong

tình thế nguy hiểm mà vẫn bình tĩnh, không khỏi bội phục, chậm rãi mở miệng

nói: "Phạm Nhàn, ngươi quả là to lớn, dám mạo phạm trẫm trước Kiếm Lư."

Phạm Nhàn nâng cổ tay, lau vết máu trên mép, tự giễu: "Bệ hạ muốn giết ta,

ca ta phải giơ cổ chờ chém hay sao?"

Hắn ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn xung quanh, nói: "Mặc dù ta không muốn

làm thiếu tính kỹ thuật như chuyện bắt cóc, nhưng ngươi phát hiện ra ta quá

nhanh, lại xui xẻo bị ta bắt được, ta cũng chỉ đành tạm thời làm tên bắt cóc vậy."

Y cất cao giọng, mỉm cười nói với đám người đang tiến lại gần: "Nói thẳng

ra nhé, muốn hắn sống sót thì đừng ép ta."

"Đừng ép ta nổi giận."

o O o

Lời vừa dứt, mọi người im lặng. Vân Chi Lan chậm rãi tách mọi người ra,

chắp tay với Phạm Nhàn, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Phạm đại nhân, một mình ngươi

đã khuấy động Kiếm Lư của ta không có ngày nào yên tĩnh, Vân Chi Lan này

cũng phải thán phục ngươi. Nhưng cho dù ngươi khống chế bệ hạ, nơi đây vẫn

là Kiếm Lư, chẳng lẽ ngươi hi vọng ta thả ngươi đi à?"

Lúc này Lang Đào cũng bước lên, cúi đầu với Phạm Nhàn, nói: "Tiểu Phạm

đại nhân, ta khâm phục dũng khí và thực lực của ngươi, nhưng quần hùng tụ

tập, cho dù ngươi có bản lĩnh thông thiên cũng khó lòng thoát thân. Còn về bệ

hạ... Đương nhiên chúng ta không thể để mang ngài ấy đi."

Phạm Nhàn cố nuốt ngụm máu xộc lên, khóe mi nhướn lên, hung tàn hiện

rõ: "Ta đánh không lại các ngươi, nếu các ngươi không chịu nhường thì ta

không ngại để ai đó cùng lên đường, nhớ sắp xếp cho ta chung một mộ nhé, ta

cũng muốn để lại dấu ấn trong lịch sử."

Đối mặt cường giả dường như vô lý, hung hăng tho bạo nhưng thực chất rất

âm hiểm đến cực điểm, không ai biết y còn nắm trong tay những hậu chiêu nào,

Lang Đào và Vân Chi Lan đều cảm thấy khó xử. Vân Chi Lan liếc nhìn Lang

Đào, có vẻ rất khó hiểu, tại sao trên núi phát hiện ra Phạm Nhàn rồi, với tu vi

của ngươi cộng thêm các cao thủ giúp sức mà vẫn để y chạy thoát, thậm chí còn

bắt được Tề Đế?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Dưới bao vây của nhiều cao thủ như vậy, vẫn có thể khống chế bệ hạ, quảthực xứng danh... Nam Khánh Phạm Nhàn."Có người trong sân nhìn cảnh tượng này, khẽ khen ngợi. Người vừa nóichính là nhị đệ tử Kiếm Lư, lúc này tất cả mọi người đều căng thẳng, chỉ riêngvị nhị sư huynh không thuộc phe nào có thể tự nhiên cảm khái, nói ra điều tất cảđang nghĩ trong lòng.Mặc dù thiên hạ đều biết, Phạm Đề ti ngày nay đã là cao thủ tuyệt đối cửuphẩm thượng, nhưng hôm nay trên núi, rõ ràng là Tiểu Hoàng đế Bắc Tề nắmđược tung tích của y, bố trí mai phục, không ngờ cuối cùng y vẫn trốn thoát,thậm chí còn bắt sống được Hoàng đế làm con tin!Cho dù là Hà đạo nhân, hoặc cao thủ trong Kiếm Lư, đơn đấu một một thìdù không địch lại Phạm Nhàn nhưng ít nhất cũng gây rất nhiều rắc rối. Huốnghồ trên núi còn có Lang Đào đại nhân, thực lực tuyệt đối không dưới PhạmNhàn. Thế mà ngay cả trong tình huống đó vẫn không giữ được y! Ai nấy đềulạnh người, nghĩ rằng hai năm qua Phạm Nhàn chắc đã có thêm kỳ ngộ, mới cóthể cường đại đến thế.Phạm Nhàn cúi đầu, ho nhẹ hai tiếng, siết chặt tay Tiểu Hoàng đế, nhìnquanh, khàn giọng nói: "Hóa ra các vị đều ở đây... Bây giờ có thể nói chuyệnđược chứ?"Kiếm Lư tọa lạc ngoại ô Đông Di thành, dãy nhà tranh tựa lưng vào, chiếmdiện tích rất rộng, cửa nhà tranh ở dưới chân núi, bốn phía là nơi Tứ Cố Kiếmvà các đệ tử bế quan. Nhưng lúc này ở sâu trong gian nhà tranh, mười mấy caothủ tụ tập Kiếm Lư, chắc chắn không kinh động đến vị đại nhân ở nơi sâu xanhất.Phạm Nhàn biết bản thân không mạnh, chỉ cần một mình Lang Đào là có thểcầm chân mình. Huống hồ bên ngoài còn có Vân Chi Lan đang từ từ tích tụkiếm khí nhìn mình. Hai người này đều là cao thủ cửu phẩm thượng lừng danhtừ lâu.Trước đó y chỉ có thể trốn khỏi núi nhờ bản năng nguy hiểm như dã thú từthuở nhỏ và khả năng quyết đoán mạnh mẽ. Còn việc bắt được Hoàng đế BắcTề phải nhờ may mắn. Đương nhiên, nếu y không làm ngoài dự liệu của tất cảmọi người, hung hãn lao về Kiếm Lư dưới chân núi thì cũng không thể gặpđược Hoàng đế Bắc Tề.Vậy nên tất cả đều dựa vào: thực lực, quyết đoán, may mắn và... điều màquá khứ Phạm Nhàn thiếu nhất, dũng khí.o O oMặc dù lúc này Phạm Nhàn đã khống chế được Hoàng đế Bắc Tề, nhưngtình thế vẫn cực kỳ nguy hiểm. Cho dù ai cũng không thể thoát khỏi vòng vâycủa các cao thủ. Thành công? Vẫn còn quá sớm, y chỉ mới bước lên con đườnggian nan.Đó là con đường đầy gai góc, nhuộm đỏ cánh hoa nhỏ dọc đường.Hoàng đế Bắc Tề đứng bên cạnh y, lạnh lùng liếc nhìn nam nhân này, trongtình thế nguy hiểm mà vẫn bình tĩnh, không khỏi bội phục, chậm rãi mở miệngnói: "Phạm Nhàn, ngươi quả là to lớn, dám mạo phạm trẫm trước Kiếm Lư."Phạm Nhàn nâng cổ tay, lau vết máu trên mép, tự giễu: "Bệ hạ muốn giết ta,ca ta phải giơ cổ chờ chém hay sao?"Hắn ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn xung quanh, nói: "Mặc dù ta không muốnlàm thiếu tính kỹ thuật như chuyện bắt cóc, nhưng ngươi phát hiện ra ta quánhanh, lại xui xẻo bị ta bắt được, ta cũng chỉ đành tạm thời làm tên bắt cóc vậy."Y cất cao giọng, mỉm cười nói với đám người đang tiến lại gần: "Nói thẳngra nhé, muốn hắn sống sót thì đừng ép ta.""Đừng ép ta nổi giận."o O oLời vừa dứt, mọi người im lặng. Vân Chi Lan chậm rãi tách mọi người ra,chắp tay với Phạm Nhàn, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Phạm đại nhân, một mình ngươiđã khuấy động Kiếm Lư của ta không có ngày nào yên tĩnh, Vân Chi Lan nàycũng phải thán phục ngươi. Nhưng cho dù ngươi khống chế bệ hạ, nơi đây vẫnlà Kiếm Lư, chẳng lẽ ngươi hi vọng ta thả ngươi đi à?"Lúc này Lang Đào cũng bước lên, cúi đầu với Phạm Nhàn, nói: "Tiểu Phạmđại nhân, ta khâm phục dũng khí và thực lực của ngươi, nhưng quần hùng tụtập, cho dù ngươi có bản lĩnh thông thiên cũng khó lòng thoát thân. Còn về bệhạ... Đương nhiên chúng ta không thể để mang ngài ấy đi."Phạm Nhàn cố nuốt ngụm máu xộc lên, khóe mi nhướn lên, hung tàn hiệnrõ: "Ta đánh không lại các ngươi, nếu các ngươi không chịu nhường thì takhông ngại để ai đó cùng lên đường, nhớ sắp xếp cho ta chung một mộ nhé, tacũng muốn để lại dấu ấn trong lịch sử."Đối mặt cường giả dường như vô lý, hung hăng tho bạo nhưng thực chất rấtâm hiểm đến cực điểm, không ai biết y còn nắm trong tay những hậu chiêu nào,Lang Đào và Vân Chi Lan đều cảm thấy khó xử. Vân Chi Lan liếc nhìn LangĐào, có vẻ rất khó hiểu, tại sao trên núi phát hiện ra Phạm Nhàn rồi, với tu vicủa ngươi cộng thêm các cao thủ giúp sức mà vẫn để y chạy thoát, thậm chí cònbắt được Tề Đế?

Chương 1587: Bẻ dương liễu vào nhà 3